Hạnh Phúc

Hạnh phúc không thể  do ai đem tới, do chiếm hữu, do giành được,  bị hao mòn hay tiêu dùng mà hết.

Hạnh phúc là trải nghiệm tinh thần khi sống từng phút với yêu thương, đức hạnh và lòng tri ơn. ~ Denis Waitley

Happiness often sneaks in through a door you didn't know you left open. - John Barrymore
Hạnh phúc thường lẻn vào qua một cánh cửa bạn để  mở mà không biết~ John Barrymore.

Thu & Mai, TX. gởi

 

Ước vọng đầu năm mới 2016!

Ước vọng đầu năm mới 2016!

happy-new-year-2016

Anh chị em thân mến,

Một năm đã qua, nhìn lại thước phim cuộc đời mình, chúng ta cảm nhận được tình thương của Chúa dành cho mình khi Ngài chở che và dẫn dắt chúng ta đi trong cuộc trần này. Tuy đời sống ấy có những lúc không như lòng Chúa ước mong, chẳng như chúng ta kiếm tìm, nhưng chúng ta vẫn nhận thấy những hồng ân lớn lao bao bọc lấy mình. Thiên Chúa đã dệt nên cuộc sống hằng ngày của chúng ta với nhiều gam màu khác nhau, có phút giây hạnh phúc, có những lúc trầm buồn. Hẳn là mỗi người chúng ta đều muốn thưa lên cùng Chúa lời tạ ơn chân thành và sâu thẳm nhất.

Giờ đây, chúng ta lại được mời gọi hướng đến một tương lai với tâm tình tin yêu và phó thác như tổ phụ Ápraham. Tuy không biết nơi đâu là vùng đất mà Chúa muốn ông tới, nhưng ông vẫn theo lời mời gọi của Người để lên đường cất bước đi. Hẳn là ông cũng có nhiều bận tâm, vì tương lai phía trước tưởng chừng như có rất nhiều thách đố chông gai. Nhưng ông không bao giờ nghi ngờ tình thương và lời hứa của Chúa. Ông đã tin tưởng hoàn toàn vào kế hoạch của Người. Điều ấy giúp ông lên đường và cuộc đời của ông được thành toàn như ông và Chúa ước mong!

Bầu không khí trong lành của năm mới 2016 đã tới. Chặng đường cũ đã qua đi, chặng đường mới lại mở ra. Cuộc sống bước theo Giêsu chưa bao giờ là một hành trình có điểm dừng cả! Trong tư cách người con yêu mến của Thầy Chí Thánh, chúng ta lại tiếp tục lên đường như Ápraham, hăng hái đối diện với tất cả khó khăn thử thách phía trước, bằng một niềm xác tín mãnh liệt vào Đấng giàu lòng thương xót.

Trong năm mới này, chúng ta cùng nhau tạ ơn Chúa lần nữa vì bao ơn lành dồi dào Người đã, đang và sẽ ban cho thế giới, cho Giáo Hội, cho giáo xứ, cho gia đình và cho người chúng ta. Đồng thời, chúng ta cũng dâng những dự tính, hy vọng và mọi âu lo của chúng ta cho bàn tay quan phòng của Chúa.

Xin Chúa cho chúng ta biết tìm kiếm Nước Thiên Chúa và Đức công chính của Người trước hết và mở lòng đón nhận mọi điều mà Người sẽ ban cho chúng ta. Ước gì trong năm 2016 này là một khoảng thời gian ý nghĩa để chúng ta sống tin tưởng, yêu thương và phó thác trong cung lòng của Thiên Chúa xót thương!

Chúc mừng năm mới đến với mọi người!

Giuse Phạm Đình Ngọc, S.J.

Lời Hay Ý Đẹp

Khi con chim còn sống! Nó ăn kiến!!!

                         Khi chim chết! Kiến ăn nó!!!

 

Thời-gian và hoàn-cảnh có thể thay-đổi bất cứ lúc nào!

Vì vậy, đừng nhục-mạ! đừng làm khổ bất cứ ai trong đời sống này!!!

 

 Bạn có thế đầy quyền-lực ngày hôm nay!

Nhưng đừng quên rằng:

Thời-gian còn nhiều quyền-lực hơn bạn!!!

 

Một cây có thể làm được hàng triệu que diêm!

Nhưng một que diêm, cũng có thể thiêu hủy được hàng triệu cây!!!

Hãy là người tốt và làm những điều tốt!!!

 

Thử nghĩ mà xem!

Thượng-Đế cấu-tạo cơ-thể con người một cách rất hợp-lý!

Nhưng, sao chúng ta lại không xử-dụng nó theo đúng ý của Ngai!!!

 

*   *   *   *

   1-Ngài đặt hai mắt chúng ta ở đằng trước! Vì Ngài muốn chúng ta luôn hướng tới phía trước! Chứ không phải để chúng ta cứ ngoái nhìn về những sự việc ở phía sau!!!

   2-Ngài đặt hai tai chúng ta ở hai bên là để chúng ta nghe từ hai phía! Cả lời khen lẫn tiếng chê! Chứ không phải để chúng ta chỉ nghe từ một phía! Hoặc chỉ để nghe những lời tang-bốc êm tai!!!

   3-Ngài tạo cho chúng ta chỉ một cái miệng và một cái lưỡi mềm-mại! Vì Ngài muốn chúng ta nói ít, nghe nhiều và chỉ nói những lời khôn-ngoan! Chứ không phải để chúng ta nói nhiều hơn nghe và nói những lời sâu-hiểm! Làm tổn-thương người khác!!!

   4-Ngài đặt bộ não chúng ta trong một hộp sọ vững-chãi! Vì Ngài muốn chúng ta nên tích-lũy tri-thức! Những thứ chẳng ai có thể lấy đi! Chứ không phải chỉ chăm- lo tích-lũy những của-cải bên ngoài! Những thứ dễ-dàng bị mất-mát!!!

   5-Ngài đặt trái tim chúng ta nằm trong lồng ngực! Vì Ngài muốn những tình-cảm yêu thương giữa những con người phải được xuất-phát và lưu-giữ tận nơi sâu-thẳm trong cõi-lòng! Chứ không phải ở một nơi hời-hợt bên ngoài.

S.T.

Câu nói đáng suy nghĩ

“Ở mỗi thời kỳ, mỗi dân tộc sẽ phải cam chịu hay có một số phận xứng đáng với sự lựa chọn và cách sống của họ.”
Ngô Thế Vinh

THÁNH LỄ CUỐI CÙNG

THÁNH LỄ CUỐI CÙNG

Trích EPHATA 673

Sau thế chiến thứ hai, có một tài liệu được công bố ở Đức, mang tên Những Bức Thư Từ Stalingrad. Đây là những bức thư được chở trên chuyến phi cơ Đức cuối cùng rời thành phố Stalingrad. Khi phần thất bại đã chuyển hẳn về phía quân xâm lăng phátxít Đức, vì sợ nội dung các lá thư có thể làm suy giảm tinh thần ở hậu phương, nên Hitler đã ra lệnh tịch thu tất cả, nhưng chưa kịp đem hủy đi mà còn sót lại trong số các văn thư lưu trữ tại thủ đô Berlin.

Tác giả các lá thư đều là các binh lính Đức Quốc Xã đã hầu như tuyệt vọng, chỉ còn chờ chết hoặc bị hồng quân Liên Xô bắt làm tù binh. Họ cố gắng viết những giònG chữ cuối cùng cho thân quyến. Trong các lá thư đó, người ta đọc được một trang nhật ký của một Linh Mục tuyên úy người Đức mô tả quang cảnh Lễ Giáng Sinh năm ấy, một Lễ Giáng Sinh có lẽ là cuối cùng trong đời của những người dự lễ ngay tại chiến trường lửa và máu. Bức thư thuật lại như sau:

“Đêm trước Lễ Giáng Sinh, có 11 chiến hữu Công Giáo đã mừng ngày sinh Đức Giêsu trong một căn lều còn tương đối lành lặn. Thật không dễ gì mà tìm được một nhóm tín hữu đích thật như họ ở giữa những kẻ vô vọng của cuộc chiến. Họ được tôi liên lạc mời tới tham dự Thánh Lễ. Trên cõi địa cầu bao la này có rất nhiều bàn thờ, nhưng chắc hẳn không ở đâu lại có chiếc bàn thờ nghèo nàn hơn ở đây. Mới hôm qua, đó là một chiếc thùng đựng những viên đạn đại bác phòng không, thì hôm nay, tôi trải lên trên mặt thùng chiếc áo lót màu trắng còn sạch sẽ của một anh lính.

Tôi đọc một đoạn trích trong Tin Mừng theo Thánh Luca. Tôi cho họ rước Mình Máu Thánh Chúa dưới hình thức những mẩu bánh mì đen, là khẩu phần nhỏ bé và cuối cùng của họ trong ngày.

Tôi đã khẩn cầu cho họ được ơn tha thứ và đón nhận lượng từ bi của Thiên Chúa chúng ta. Họ ngồi trên những mảnh ván, mắt họ ngước nhìn tôi… Ngoài kia, bom đạn vẫn đang nổ rền…

Lm. BERNARD BRO, NIỀM CẬY TRÔNG BẤT CHẤP TUYỆT VỌNG
Bản dịch của cụ Antôn Lê Văn Lộc ( + 1988 )

Hạnh phúc là gì?

Hạnh phúc luôn ở quanh ta, vấn đề là ta có biết thừa hưởng không mà thôi.

Hạnh phúc là gì?

“Hạnh phúc là biết mình thực sự cần gì và có được cái mình cần. Những cái bạn thực sự cần và bạn đang có có thể là những điều rất giản dị xung quanh bạn. Chẳng hạn một sớm mai thức dậy bạn thấy khỏe mạnh, có một bông hoa nở bên cửa sổ để ngắm, được ăn một bữa ăn ngon trong sự thân tình và ấm áp với những người thân, hay khi được uống một tách trà nóng với một người bạn tri kỷ và cùng nhau hàn huyên, tâm sự …..”

HANH PHUC1

Điều làm nên hạnh phúc không phải là chúng ta có bao nhiêu, mà là chúng ta vui sống bao nhiêu. ~ Charles Spurgeon

HANH PHUC2

 

Hãy hạnh phúc  chính giây phút hiện tại này. Giây phút này chính là cuộc đời bạn. ~ Omar Khayam

Thu & Mai, TX

Trần gian Một Khúc

Trần gian Một Khúc

( Sống hòa hợp vui vẻ với mọi người xung quanh, không chấp nhất, tỵ hiềm. )

Con người ta sinh ra, ai thoát khỏi: sinh, lão, bệnh, tử ?

Sinh, Trụ, Hoại, Diệt là định luật của tạo hóa, không có cách chi thay đổi được.

Cây cối đâm chồi nảy lộc vào muà xuân, xanh tốt xum xuê trong mùa hè, lá héo vàng vào mùa thu, đến mùa đông thì lá vàng rơi rụng, chỉ còn trơ trụi cành cây. Rồi tới mùa xuân năm sau, cây lại đâm chồi nảy lộc. Cái chu kỳ sinh, trụ, hủy, diệt cứ tiếp nối nhau, không ngưng nghỉ.
Ðời người là bể trầm luân, cõi thế gian đầy những ưu tư phiền não. Vạn vật đều bị chi phối bởi luật vô thường..
Vừa mới sinh ra cất tiếng khóc oa oa chào đời.
Rồi lớn lên, bước vào đời với bao nhiều mộng đẹp. Thoắt một cái, mái tóc đã điểm sương, mắt đã mờ, lưng đã mỏi, 2 chân đã chậm chạp. Rồi cuối cùng, là hai tay buông xuôi, đi vào lòng đất, bỏ lại trên thế gian tất cả các thứ mà cả đời phải bôn ba vất vả mới làm ra được..

Ðời người như giấc mộng. Người ngoại quốc cũng có câu:Life is too short. (cuộc đời quá ngắn) Thế mà, con người ta khi còn sức khỏe thì mải mê kiếm tiền, lo củng cố địa vị, danh vọng, không có thì giờ để hưởng đời đúng nghĩa.

Cũng ít ai sửa soạn tâm tư để đón nhận những cái vô thường của tuổi gìa. Ðến khi mái tóc đã điểm sương, da đã nhăn, mắt đã mờ, chân đã chậm thì mới giật mình, rồi buồn phiền, thất vọng, nuối tiếc. Khi đó, bao nhiêu tiền của cũng trở thành vô dụng. Ăn uống thì phải kiêng thứ này, cữ thứ kia vì đường lên cao, cholesterol lên cao. Ăn đồ cứng không được vì hàm răng cái rụng, cái lung lay. Ði chơi xa thì không dám vì sức khỏe kém, đầu gối đau nhức. Nghe nhạc, xem phim cũng không được vì tai đã nghễng ngãng, mắt đã kèm nhèm.
Người VN mình vốn cần kiệm, chăm làm, chắt bóp để có của ăn của để. Làm việc thì liên miên quên cả cuối tuần, bất kể ngày lễ hay ngày Tết. Làm thì nhiều, mà ít dám vui chơi huởng thụ như người Âu Mỹ..

Suốt đời cặm cụi, nhịn ăn nhịn mặc, để dành, mua cái nhà cái cửa để một mai khi chết thì để lại cho con cháu. Sống như vậy quả là thiệt thòi.

Người xưa đã nói:

Một năm được mấy tháng xuân

Một đời phỏng được mấy lần vinh hoa

Và:

Chẳng ăn, chẳng mặc, chẳng chơi

Bo bo giữ lấy của trời làm chi

Bẩy mươi chống gậy ra đi

Than thân rằng thuở đương thì chẳng chơi

Con người có tham vọng, có nhu cầu nên mới bon chen. Suốt đời cứ miệt mài lo tìm kiếm những thứ vô thường mà quên mất chữ “nhàn”. Những thứ vô thường này là nguyên nhân đưa đến lo âu, căng thẳng, mất ăn, mất ngủ. Và nếu kéo dài có thể đưa đến bệnh tâm thần.

Ông Cả ngồi trên sập vàng

Cả ăn, cả mặc, lại càng cả lo

Ông bếp ngồi cạnh đống tro

Ít ăn, ít mặc, ít lo, ít làm

Ðời người sống mấy gang tay

Hơi đâu cặm cụi cả ngày lẫn đêm
Hoặc là

Ăn con cáy, đêm ngáy o..o

Còn hơn ăn con bò, mà lo mất ngủ.

Người xưa tuổi thọ kém, ngay tới vua chúa cũng chỉ sống tới khỏang 50 tuổi. Tới 60 tuổi đã ăn mừng “lục tuần thượng thọ. Còn tới 70 tuổi, thì thực là hiếm hoi. Bởi vậy mới có câu: “nhân sinh thất thập cổ lai hy (tức là, người ta có mấy ai mà sống được tới 70).

Ngày nay nhờ khoa học tiến bộ. Con người được sống trong điều kiện vật chất vệ sinh, và thoải mái hơn.

Những phát minh của ngành Y, Dược đã giúp nhân loại vượt qua được các bệnh hiểm nghèo, mà người xưa kêu là bệnh nan y như bệnh lao, bệnh phong cùi, bệnh suyễn.

Ngày nay người ta sống tới 80, 90 tuổi không phải là ít. Tuy nhiên sống lâu chưa phải là hạnh phúc. Hạnh phúc là luôn cảm thấy vui vẻ, yêu đời, biết tận hưởng cuộc sống. Muốn vậy thì cần phải giữ cho thân tâm được an lạc.

 

Tâm thân an lạc là biết vui với những cái trong tầm tay của mình, chấp nhận những điều mình không thể nào tránh khỏi. Sống hòa hợp vui vẻ với mọi người xung quanh, không chấp nhất, tỵ hiềm.

Lớn tuổi thì không làm ra tiền, nhưng cũng may, ở những nước tân tiến đều có khoản tiền trợ cấp cho người gìà để có thể tự lực mà không cần nhờ cậy vào con cháu. Các cụ gìà nên mừng vì sang được xứ này, thay vì ấm ức với số tiền quá khiêm nhượng, không thể tiêu pha rộng rãi như bạn bè.


Già thì phải chịu đau nhức, mắt mờ, chân chậm, đừng nên than thân trách phận, cau có, gắt gỏng, đã không làm được gì hơn mà còn tạo sự áy náy, thương cảm cho những người xung quanh.

Ở đời mỗi người một cảnh, vui với cảnh của mình, không suy bì, thèm muốn, ganh ghét với những người xung quanh.

Biết đủ thì đủ (Tri túc, tiện túc).

Người ta bảo trên 60 tuổi, mỗi ngày sống là một phần thưởng cho thêm (bonus) của Thượng Ðế.


Vậy thì hãy nên vui vẻ, tận hưởng những ân sủng mà không phải ai cũng có được.
Ðời sống của mình vui tươi hay buồn thảm là tùy thuộc vào thái độ của mình đối với cuộc SỐNG.

S.T.

Tu Thân

Tu Thân

Thấy người hay, thì phải cố mà bắt chước.

Thấy người dở thì phải tự xét xem có dở như thế không dễ mà sửa đổi.

Chính mình có điều hay, thì phải cố mà giữ lấy;

Chính mình có điều dở, thì phải cố mà trừ đi.

Người chê ta, mà chê phải, tức là thầy ta.

Người khen ta, mà khen phải, tức là bạn ta.

Còn người nịnh hót ta lại là người cừu địch hại ta vậy.

 

     Cho nên người quân tử trọng thầy, quí bạn và rất ghét cừu địch,

thích điều phải mà không chán, nghe lời can mà biết răn…

như thế dù muốn không hay cũng không được.

 

    Kẻ tiểu nhân thì không thế.

Làm chuyện cực bậy, mà lại ghét người chê trách mình;

Rất dở, mà lại thích người khen mình;

Bụng dạ như hổ lang, ăn ở như cầm thú,  mà thấy người ta không phục, lại không bằng lòng.

Thân thiết với kẻ siểm nịnh, xa cách kẻ can ngăn,

Thấy người chính trực thì cười, thấy người trung tín thì chê…

Như thế thì dù muốn không thành người dở thì cũng không được.

Lời bàn:

Cái đạo tu thân rút lại chỉ có biết theo điều hay, biết tránh điều dở. Mà muốn tới cái mục đích ấy, thì không những là tự mình phải xét mình lại còn phải xét cái cách người ở với mình nữa.

   Đối với người, cần phải biết hai điều:

    Ai khen chê phải, khuyên răn hay, thì phục, thì bắt chước.

    Ai chiều lòng nịnh hót, thì tránh cho xa, coi như quân cừu địch.

  “Nên ưa người ta khuyên mình hơn người ta khen mình” có như thế, thì mới tu thân được.

Cổ học tinh hoa.

Nguyễn Văn Ngọc, Trần Lê Nhân

Anh chị Thụ & Mai gởi

HẠNH PHÚC ?

HẠNH PHÚC ?

 Trích EPHATA 671

 Kho tàng ngụ ngôn Ấn Độ kể rằng:

Cụ già kia có cô cháu ngoại 12 tuổi với khuôn mặt thật xinh xắn, đôn hậu; nhưng rủi thay, cô bé bị mù từ thuở mới sinh. Bởi thế, ngày ngày cô thầm khóc vì tủi thân và nét mặt bao giờ cũng trầm buồn. Cho đến một hôm, cụ già gọi cô lại và bảo:

“Cháu ơi, trên đời này người ta khổ vì mê, người ta bất hạnh vì lầm. Vì mê, nên người ta

so; vì lầm, nên người ta sánh. Phần cháu, cháu không mê, cũng không lầm; cháu không so, cũng không sánh nên thật hạnh phúc.”

Cô bé xem ra không hiểu, nên ngoại em nói tiếp:

“Người ta so sánh cái này với cái kia, người này với người nọ. Chính cái hơn thua làm

cho người ta đau khổ, chính cái đua đòi làm cho người ta u mê, để rồi họ miên man chạy theo danh, hụt hơi tìm theo lợi, rong ruổi theo cái phù hoa, bất chấp phải xâu xé, không ngại phải dẫm đạp… Thế mà đang khi đó, mấy ai nhớ rằng, tất cả mọi sự đang qua đi, tất cả mọi sự đang tan chảy; có cái tan nhanh như bọt nước, có cái tan chậm như địa cầu. Mỗi người quên rằng, chính thân xác họ đang tan, cuộc đời họ cũng đang chảy. Sống thêm một ngày là một ngày bước tới gần bên huyệt mộ của mình”.

Nghe xong lời giải thích, cô cháu lặng người, những giọt lệ từ đôi mắt mù loà lăn dài trên đôi má; nhưng cũng từ đó, khuôn mặt cô bắt đầu rạng rỡ. Cô cảm nhận mình đang thật hạnh phúc…

KHUYẾT DANH

MƯỜI BỐN MỐI

MƯỜI BỐN MỐI

 Lm. VĨNH SANG, DCCT,

Trích EPHATA 671

Với Tông Sắc “Dung mạo lòng thương xót” ( Misericordiae Vultus ), Đức Thánh Cha Phanxicô đã tuyên bố mở Năm Thánh ngoại thường về Lòng Thương Xót của Chúa. Vẫn với phong cách bình dị, đơn giản và đầy nhiệt huyết, Tông Sắc của vị Giáo Hoàng cho người nghèo chuyển tải đến chúng ta những gợi ý đầy cảm xúc về Lòng Thương Xót của Thiên Chúa xuyên qua các câu chuyện trong Tin Mừng, đặc biệt là các dụ ngôn.

Như kết cấu chúng ta thường thấy trong các văn kiện, phần đầu mang tính Thần Học Tín Lý như

để minh định nền tảng của văn kiện, nhưng với Tông Sắc này, Đức Thánh Cha nhanh chóng đi qua phần đầu để trực tiếp dẫn chúng ta vào một không gian tràn ngập tình yêu thương của Thiên Chúa. Từ Dung Mạo Lòng Thương Xót của Thiên Chúa, hình ảnh Đức Giêsu được trưng dẫn là một lời ngỏ độc đáo của Thiên Chúa dành cho nhân loại, Lời thành xác phàm và sống cụ thể Lòng Thương Xót vô bờ bến bằng chính thân phận con người, giữa loài người và cho loài người chúng ta.

Nắm bắt được nền tảng Lòng Thương Xót của Thiên Chúa thể hiện cụ thể nơi Đức Giêsu, Đức

Thánh Cha nhanh chóng dẫn chúng ta vào sứ vụ sống Lòng Thương Xót của Chúa giữa nhân loại hôm nay. Thật sự bất ngờ khi Đức Thánh Cha đề nghị chúng ta sống theo kính Mười Bốn Mối.

 Thương người có mười bốn mối:

Thương xác bẩy mối:

  1. Thứ nhất: cho kẻ đói ăn.
  2. Thứ hai: cho kẻ khát uống.
  3. Thứ ba: cho kẻ rách rưới ăn mặc.
  4. Thứ bốn: viếng kẻ liệt cùng kẻ tù rạc.
  5. Thứ năm: cho khách đỗ nhà.
  6. Thứ sáu: chuộc kẻ làm tôi.
  7. Thứ bảy: chôn xác kẻ chết.

 Thương linh hồn bẩy mối:

  1. Thứ nhất: lấy lời lành mà khuyên người.
  2. Thứ hai: mở dạy kẻ mê muội.
  3. Thứ ba: yên ủi kẻ âu lo.
  4. Thứ bốn: răn bảo kẻ có tội.
  5. Thứ năm: tha kẻ dể ta.
  6. Thứ sáu: nhịn kẻ mất lòng ta.
  7. Thứ bảy: cầu cho kẻ sống và kẻ chết.

Cảm giác đầu tiên là cứ ngỡ câu kinh tiếng kệ này đã lùi vào quá khứ, cái thủơ các bà các ông

và đám trẻ con nhôi nhai cắp nách chiếc chiếu rách đến Nhà Thờ phủi đất cát tìm một chỗ để trải chiếu, cái quá khứ không còn tìm đâu ra những tiếng kinh vần điệu nhịp nhàng trên môi miệng các bà các cô không cần biết chữ, nhắm mắt mà vẫn đọc được kinh. Thậm chí bài kinh này gần như đã trôi theo năm tháng và được xếp xó ở một góc khuất nào đó trong nền văn minh của nhân loại mà bụi thời gian đã gần như phủ lấp đi. Bây giờ người ta chạy theo những tư tưởng thần học, những khám phá thần học mới, những suy tư và tìm kiếm những quy chuẩn luân lý mới. Đức Thánh Cha đơn sơ nhắc chúng ta sống cụ thể lời kinh cũ mèm của Hội Thánh nhưng đã từng làm nến tảng cho Luân Lý Kitô Giáo.

Đức Thánh Cha khuyên chúng ta đọc, nhắc chúng ta sống và bảo chúng ta phổ biến tinh thần

này. Chắc chắn chúng ta phải thực hiện, và khi thực hiện chúng ta sẽ phải đối đầu với một đại dịch vô cảm và nhẫn tâm của thời đại hôm nay, đối đầu ngay trong chính tâm hồn chúng ta.

Kẻ đói, kẻ khát, kẻ rách rưới ngay trước mắt chúng ta, lâu nay chúng ta không nhìn thấy, bây giờ phải thấy. Kẻ liệt, kẻ tù rạc, kẻ lỡ đường, kẻ chết vùi dập đang réo gọi chúng ta, lâu nay chúng ta bưng tai bịt mắt. Rồi có ngượng miệng không, khi chúng ta không dám đứng bên cạnh người nghèo, người bị áp bức, người đau khổ, người chịu nhiều thiệt thòi giữa xã hội hôm nay ? Có dám ngửng cao đầu hay không khi chúng ta phản bội lại những ai đã từng hy sinh cho chúng ta được an bình nay họ phải sống trong tàn tạ thiếu thốn ? Có còn được phép trốn tránh nữa không ? Có còn có thể đổ thừa là đi với người nghèo là làm chính trị theo nghĩa xấu nữa hay không ? Có thấy không cái mình đang hưởng thụ dư thừa là cái ăn cắp của người nghèo ? Có thấy rằng được hưởng Lòng Thương Xót vô biên của Thiên Chúa là một ân huệ lớn lao mà chúng ta không thể trả lễ chỉ bằng những giờ kinh nghêu ngao giữa trưa mà coi đó là đủ.

Đức Thánh Cha bảo chúng ta phải sống cụ thể !

 Lm. VĨNH SANG, DCCT,

12.12.2015

Hãy sống trong hạnh phúc dù cuộc đời không như mơ

Hãy sống trong hạnh phúc dù cuộc đời không như mơ 

Nữ nhà văn Mỹ Hellen Keller đã từng nói: “Tôi đã khóc vì không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để mang giày”.

Nếu bạn hỏng xe dọc đường, phải cuốc bộ vài dặm mới tìm ra được người giúp đỡ – Hãy nghĩ tới những ai liệt cả đôi chân, luôn khao khát được bước đi như bạn.

Đó là lúc khó khăn của bạn, đôi chân của bạn có thể đưa bạn đến bất cứ nơi đâu, đó là hạnh phúc và may mắn khi bạn sinh ra trên đời được có quyền đứng trên đôi chân của mình để đi. Khi không may đôi chân phải nặng nề hơn trên con đường đang bước thì hãy chớ vội nản lòng, khó chịu bởi đằng kia có rất rất nhiều người đang khao khát được bước và được đi như bạn dù chỉ một bước chân.        

Nếu bạn cảm thấy đời mình bị mất mát và băn khoăn về ý nghĩa kiếp người – Xin bạn hãy biết ơn cuộc sống vì có nhiều người đã không được sống hết tuổi trẻ của mình để có những trải nghiệm như bạn. Đừng bao giờ nghĩ rằng mình kém may mắn trong cuộc đời này, hãy biết trân trọng từng phút giây khi được sinh ra trên cuộc đời này.         

Nếu bạn cảm thấy mình là nạn nhân của những ai hay cay nghiệt, dốt nát, nhỏ nhen, nghi kỵ – Hãy nhớ rằng việc đời có khi còn tệ hại hơn thế rất nhiều. Sống là động nhưng lòng không dao động.

Mỗi sớm mai thức dậy việc đầu tiên mà ta phải làm là hãy nở một nụ cười thật tươi để trả lại cho cuộc sống đã cho ta được sinh ra trên cuộc đời này, có được một đôi chân vững chãi để bước đi, có được một đôi tay lành lặn để ôm ấp những người mà ta yêu thương, có được một đôi mắt sáng để nhìn ngắm thế giới xung quanh, có được niềm tin và nghị lực trong mỗi chặng đường đời để cảm thấy mình hạnh phúc dù ở trong hoàn cảnh nào.

Hãy biết nâng niu và trân trọng từng phút giây mà bạn đang có để biết yêu thương được đong đầy như thế nào trong cuộc đời mình.

Anh chị Thụ & Mai gởi

Đừng trách móc bất kỳ ai

 Đừng trách móc bất kỳ ai

 Người Tốt sẽ cho bạn Hạnh Phúc…

Người Xấu cho bạn Kinh Nghiệm…

Người Tồi Tệ nhất cho bạn Bài Học…

Và… người Tuyệt Vời Nhất sẽ cho bạn Kỷ Niệm.

Đừng hứa khi đang… vui !

Đừng trả lời khi đang… nóng giận

Đừng quyết đinh khi đang… buồn !

Đừng cười khi người khác… không vui !

Cái gì mua được bằng tiền, cái đó rẻ.

Ba năm học nói, một đời học cách lắng nghe

Chặng đường ngàn dặm luôn bắt đầu bằng 1 bước đi.

Đừng a tòng ghen ghét ai đó, khi mà họ chẳng có lỗi gì với ta

Tuy trong rừng có nhiều cây đại thọ cả ngàn năm, nhưng người sống thọ đến 100 tuổi không nhiều. Bạn thọ lắm cũng chỉ sống đến 100 tuổi (tỉ lệ 1 trên 100.000 người).

Nếu bạn sống đến 70 tuổi, bạn sẽ còn 30 năm. Nếu bạn thọ 80 tuổi, bạn chỉ còn 20 năm. Vì lẽ bạn không còn bao nhiêu năm để sống và bạn không thể mang theo các đồ vật bạn có, bạn đừng có tiết kiệm quá mức (trên 50t mừng từng năm, qua 60t mong hàng tháng, tới 70t đếm mỗi tuần, đến 80t đợi vài ngày, được 90t …ngơ ngác một mình với giờ phút dài thăm thẳm !)

Bạn nên tiêu những món cần tiêu, thưởng thức những gì nên thưởng thức, tặng cho thiên hạ những gì bạn có thể cho, nhưng đừng để lại tất cả cho con cháu. Bạn chẳng hề muốn chúng trở nên những kẻ ăn bám.

Đừng lo lắng về những gì sẽ xảy ra sau khi bạn ra đi, vì khi bạn đã trở về với cát bụi, bạn sẽ chẳng bị ảnh hưởng bởi lời khen hay tiếng chê bai nữa đâu

Đừng lo lăng nhiều qúa về con cái vì con cái có phần số của chúng và chúng sẽ tự tìm cách sống riêng. Đừng trở thành kẻ nô lệ của chúng.

Đừng mong chờ nhiều ở con cái. Con biết lo cho cha mẹ, dù có lòng vẫn quá bận rộn vì công ăn việc làm và các ràng buộc khác nên không thể giúp gì bạn

Các con vô tình thì có thể sẽ tranh dành của cải của bạn ngay khi bạn còn sống, và còn muốn bạn chóng chết để chúng có thể thừa hưởng các bất động sản của bạn

Các con của bạn cho rằng chuyện chúng thừa hưởng tài sản của bạn là chuyện dĩ nhiên nhưng bạn không thể đòi dự phần vào tiền bạc của chúng

Với những người thuộc lứa tuổi 60 như bạn, đừng đánh đổi sức khoẻ với tài lực nữa. Bởi vì tiền bạc có thể không mua được sức khoẻ. Khi nào thì bạn thôi làm tiền? và có bao nhiêu tiền là đủ (tiền muôn, tiền triệu hay mấy chục triệu)

Dù bạn có cả ngàn mẫu ruộng tốt, bạn cũng chỉ ăn khoảng 3 lon gạo mỗi ngày; dù bạn có cả ngàn dinh thự, bạn cũng chỉ cần một chỗ rộng 8 mét vuông để ngủ nghỉ ban đêm.

Vậy chừng nào bạn có đủ thức ăn và có đủ tiền tiêu là tốt rồi.

Nên bạn hãy sống cho vui vẻ. Mỗi gia đình đều có chuyện buồn phiền riêng.

Đừng so sánh với người khác về danh vọng và địa vị trong xã hội và con ai thành đạt hơn, nhưng bạn hãy so sánh về hạnh phúc, sức khỏe và tuổi thọ

 Đừng lo nghĩ về những chuyện mà bạn không thể thay đổi vì chẳng được gì, mà lại còn làm hại cho sức khỏe bạn…

Bạn phải tạo ra sự an lạc và tìm được niềm hạnh phúc của chính mình. Miễn là bạn phấn chấn, nghĩ toàn chuyện vui và làm những việc bạn muốn mỗi ngày một cách thích thú thì bạn thật đã sống hạnh phúc từng ngày.Một ngày qua là một ngày bạn mất đi, nhưng một ngày trôi qua trong hạnh phúc là một ngày bạn “được”.

Khi bạn vui thì bệnh tật sẽ lành; khi bạn hạnh phúc thì bệnh sẽ chóng hết. Khi bạn vui và hạnh phúc thì bệnh sẽ chẳng đến bao giờ.

Với tính khí vui vẻ, với thể thao thể dục thích đáng, thừơng xuyên ra ánh sáng mặt trời, thay đổi thực phẩm đa dạng, uống một thuốc bổ vừa phải, hy vọng rằng bạn sẽ sống thêm 20 hay 30 năm tràn trề sức khỏe.

nhất là biết trân qúy những điều tốt đẹp quanh mình và còn BẠN BÈ .nữa.. họ đều làm cho bạn cảm thấy trẻ trung và có người cần đến mình… không có họ chắc chắn bạn sẽ cảm thấy lạc lõng, bơ vơ.!!

Xin chúc bạn mọi điều tốt đẹp nhất.

 Anh chị Thụ Mai gởi