50 Câu Nói Trí Tuệ Và Sâu Sắc Giúp Bạn Hiểu Vì Sao Người Do Thái Lại Thông Minh Và Giàu Có

50 Câu Nói Trí Tuệ Và Sâu Sắc Giúp Bạn Hiểu Vì Sao Người Do Thái Lại Thông Minh Và Giàu Có

 

 

 

 

 

 

Biết những câu nói nổi tiếng dưới đây của người Do Thái bạn sẽ hiểu được vì sao họ lại thông minh và giàu có như vậy. 

  1. Tài sản có thể trở về số 0 nhưng kiến thức phải càng ngày càng mở rộng.

 

  1. Thời gian tốt nhất để trồng cây là vào 20 năm trước. Thời gian tốt thứ hai là ngay bây giờ.

 

  1. Điếc, nhưng không phải là không biết gì bởi còn có thể đọc được sách báo.

 

  1. Nếu không học tập, cho dù đi vạn dặm đường xa thì mãi vẫn chỉ là người đưa thư mà thôi.

 

  1. Ai cũng than vãn thiếu tiền nhưng chả ai than thở thiếu trí khôn cả.

 

  1. Trên đời có 3 thứ không thể bị ai cướp mất: Đầu tiên là thức ăn đã vào trong dạ dày, hai là ước mơ đã ở trong lòng, ba là những kiến thức đã học trong đầu.

 

  1. Người lớn dạy trẻ con học nói, còn trẻ con dạy người lớn im lặng.

 

  1. Một người chỉ ra sai sót của bạn chưa chắc đã là kẻ thù của bạn; một người luôn luôn ca ngợi bạn chưa hẳn đã là bạn của bạn.

 

  1. Hãy sợ con dê húc phía trước, con ngựa đá phía sau, còn kẻ ngu thì phải đề phòng tứ phía.

 

  1. Kinh nghiệm là cái từ mà mọi người dùng để gọi các sai lầm của mình.

 

  1. Khi bạn khóc vì không có giày để đi, hãy nhìn những người không có chân.

 

  1. Khi già đi người ta thị lực kém đi nhưng nhìn thấy nhiều hơn.

 

  1. Đừng sợ đi chậm. Chỉ sợ đứng yên.

 

  1. Ta không cầu xin cho gánh nặng sẽ nhẹ hơn. Nhưng cho đôi vai hãy vững vàng hơn.

 

  1. Bông lúa càng nhiều hạt, đầu nó càng rủ xuống. Người giỏi thường hay khiêm tốn.

 

  1. Mất tiền chỉ là mất nửa đời người, mất lòng tin là mất tất cả.

 

  1. Phần lớn người ta thất bại không phải do họ không có khả năng, mà là vì ý chí không kiên định.

 

  1. Đừng nói gì trừ khi bạn đã học được cách im lặng.

 

  1. Giúp người thì sẽ làm tăng tài sản, ki bo chỉ làm nghèo đi.

 

  1. Một hành trình ngàn dặm cũng chỉ khởi đầu từ bước đi đầu tiên.

 

  1. Nếu vấn đề nào giải quyết được bằng tiền, thì đó không phải là vấn đề mà là chi phí.

 

  1. Nếu bạn bị vấp ngã, điều đó chưa chắc có nghĩa bạn đang đi sai đường.

 

  1. Có tiền cũng không tốt lắm, cũng như thiếu tiền cũng chẳng tồi lắm.

 

  1. Không có tình huống vô vọng, chỉ có giải pháp không chính xác.

 

  1. Chúa trời cho con người hai tai và một miệng để nghe nhiều nói ít.

 

  1. Luôn luôn nhìn vào mặt tươi sáng của sự vật. Nếu không thấy, hãy đánh bóng cho đến khi nó tỏa sáng.

 

  1. Nếu cuộc sống không dần dần tốt lên thì nó sẽ kém đi.

 

  1. Đừng sợ rằng bạn không biết một cái gì đó. Hãy sợ rằng bạn không chịu tìm hiểu về nó.

 

  1. Con người phải sống tối thiểu là vì sự tò mò.

 

  1. Một khi bạn mắc một sai lầm, điều tốt nhất bạn có thể làm là cười vào nó.

 

  1. Nếu mà làm từ thiện chẳng tốn kém gì thì ai cũng làm từ thiện cả.

 

  1. Hầu như những loại hoa có màu trắng đều rất thơm, hoa có màu sắc đẹp đẽ thường không thơm. Người cũng vậy, càng mộc mạc giản dị, càng tỏa hương thơm từ bên trong.

 

  1. Chết vì cười còn hơn là chết vì hoảng sợ.

 

  1. Một người đàn ông có thể chuyển núi bắt đầu từ việc mang đi những viên đá nhỏ.

 

  1. Khi chúng ta đem hoa tặng cho người khác thì người ngửi được mùi hương đầu tiên là chính chúng ta. Khi chúng ta nắm bùn ném vào người khác, thì người bị làm bẩn đầu tiên là bàn tay chúng ta.

 

  1. Ngủ trên gối êm không có nghĩa có giấc mơ đẹp.

 

  1. Nếu bạn không thể xử lý những việc nhỏ thì những việc lớn của bạn sẽ trở nên vô nghĩa.

 

  1. Khi bồ câu kết bạn với quạ, mặc dù cánh của nó vẫn còn màu trắng nhưng trái tim thì dần dần chuyển sang màu đen.

 

  1. Lúc nào vô công rỗi nghề thì người ta sẽ làm những việc long trời lở đất.

 

  1. Khi còn trẻ phải làm những việc bạn nên làm, thì khi về già mới có thể làm những việc bạn muốn làm.

 

  1. Cái khuy áo đầu tiên sai, cái sau cùng khó mà chữa được.

 

  1. Hạnh phúc chỉ đến khi cánh cửa đã được mở.

 

  1. Một ngôi nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười có giá trị hơn một cung điện đầy nước mắt.

 

  1. Cười là loại mỹ phẩm rẻ nhất, vận động là loại y dược rẻ nhất, chào hỏi là loại chi phí giao tiếp rẻ nhất.

 

  1. Kinh nghiệm giống như một chiếc lược mà cuộc đời chỉ ban tặng sau khi chúng ta đã mất hết cả tóc.

 

  1. Nếu bạn thực sự có tài năng thì bạn sẽ không sợ mình kém may mắn.

 

  1. Tình yêu có ngọt ngào đến đâu cũng chẳng lấy ra nấu chè được.

 

  1. Chúa trời bảo vệ kẻ nghèo ít nhất là không sa vào những thói hư tật xấu xa hoa.

 

  1. Chúa không thể có mặt đồng thời khắp nơi nên Người đã tạo ra các bà mẹ.

 

  1. Adam quả là tay gặp may đầu tiên vì chẳng có mẹ vợ.

 

Mộc Trà (tổng hợp)

4 câu chuyện nhỏ giúp bạn thay đổi nhân sinh quan khi bước vào tuổi trung niên

4 câu chuyện nhỏ giúp bạn thay đổi nhân sinh quan khi bước vào tuổi trung niên

Đời người là thành hay bại đều phụ thuộc vào thái độ của chính mình. Bạn nhìn đời qua lăng kính nào thì sẽ cho ra màu sắc đó. Vậy hà cớ chi không chọn cho mình những sắc màu tươi sáng, trong trẻo hơn?

Những câu chuyện nhỏ dưới đây hi vọng có thể giúp bạn có được cái nhìn mới hơn, lạc quan hơn về cuộc sống của chính mình.

  1. Thay đổi lập trường, suy nghĩ

Có một người mù đến nhà bạn thân chơi. Sau khi dùng cơm tối xong xuôi, người mù chuẩn bị ra về. Lúc ấy, chủ nhà mới đưa cho anh ta một chiếc đèn pin và nói: “Trời tối không nhìn thấy đường, anh cầm cái đèn này soi đường cho sáng rồi về“.

Người mù chau mày trong giây lát rồi nói: “Anh biết rõ tôi là một người mù còn chuẩn bị đèn soi đường chẳng phải là cười nhạo tôi sao?“.

Vị chủ nhà mỉm cười, đáp: “Anh hiểu nhầm ý tôi rồi. Anh đi đường, nhiều người khác cũng đi đường. Soi đường không phải để cho anh nhìn mà để người khác trông thấy không đâm vào anh“.

Người mù bấy giờ mới ngẩn người ngộ ra.

Suy ngẫm: Cổ nhân nói, người ta đến tuổi 40 thì không còn chuyện gì làm cho mê hoặc, đến tuổi 50 thì đã biết được mệnh Trời. Khi đến tuổi trung niên, hãy suy xét vấn đề một cách trầm tĩnh hơn. Làm người chính là cần phải học cách đứng từ nhiều góc độ khác nhau mà nhìn nhận cuộc đời. Như vậy bạn vừa có thể hiểu thấu được ý tốt của người khác, lại vừa có thể tránh được phiền não trong lòng.

Làm người chính là cần phải học cách đứng từ nhiều góc độ khác nhau mà nhìn nhận cuộc đời. 

  1. Biết cách sống lạc quan

Ba người công nhân đang xây một bức tường, có người đi ngang qua hỏi: “Các anh đang làm gì vậy?“.

Người thứ nhất cau có trả lời: “Anh không nhìn thấy sao? Xây tường chứ làm gì nữa!“.

Người thứ hai bình thản nói: “Chúng tôi đang xây dựng một cao ốc“.

Người thứ ba mỉm cười rạng rỡ bảo: “Chúng tôi đang xây dựng một thành phố mới”.

10 năm sau…

Người thứ nhất vẫn đang xây một bức tường khác trên công trường mới. Người thứ hai làm kỹ sư xây dựng, đang ngồi ở văn phòng thiết kế công trình. Còn người thứ ba chính là ông chủ của hai người kia.

Suy ngẫm: Một tinh thần lạc quan sẽ giúp cuộc sống bạn thực sự tươi đẹp hơn. Người càng lạc quan thì thân thể càng khỏe mạnh, tinh thần càng minh mẫn. Khi đối mặt với khó khăn, người lạc quan thường sớm tìm ra được lối thoát. Bởi vì họ nhìn đời bằng một lăng kính tích cực nên những điều may mắn cũng sẽ đến. Nguyễn Du viết: “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” chính là có ý tứ đó.

  1. Học cách khoan dung

Có một cậu bé tính khí nóng nảy, hẹp hòi, thường hay cáu giận. Một hôm người cha đưa cho cậu bé một túi đinh, chiếc búa và dẫn đến chiếc bảng gỗ sau nhà. Cha cậu nói: “Sau này mỗi lần con không kiềm chế được cảm xúc hay nổi giận làm tổn thương ai, hãy đóng một chiếc đinh lên bảng“.

Ngày thứ nhất cậu đã đóng rất nhiều đinh lên bảng nhưng qua mỗi ngày số đinh trên bảng đã ít dần đi. Cậu phát hiện rằng tính khí của mình cũng ngày một tốt hơn. Cậu học được cách khống chế cảm xúc và nhận ra chuyện đó còn dễ hơn cả đóng đinh lên bảng.

Sau cùng, cho đến một ngày cậu đã không còn phải đóng chiếc đinh nào lên bảng nữa. Cậu đem sự việc kể với cha mình. Cha cậu lại nói: “Từ nay, cứ mỗi khi con làm được một việc tốt, giúp người khác vui, hãy nhổ một chiếc đinh ra“.

Câu chuyện người cha đưa cho cậu bé một túi đinh, chiếc búa cho chúng ta hiểu một giá trị rất sâu sắc. Ảnh dẫn theo oneway.vn

Ngày qua ngày, số đinh trên bảng lại không ngừng ít đi cho đến một hôm tất cả đều đã được nhổ hết. Người cha nắm lấy tay cậu bé, đứng trước chiếc bảng nói: “Con trai ngoan của cha, con đã làm được rất tốt. Nhưng con hãy nhìn những cái lỗ trên tấm bảng này mà xem! Nó vĩnh viễn không thể nào hết được. Cũng giống như khi con làm tổn thương người khác vậy, cũng sẽ để lại những vết thương không thể xóa trong lòng họ”.

Suy ngẫm: Làm người cần phải học cách khống chế cảm xúc bản thân, ngay cả khi tức giận cũng vẫn phải biết lý lẽ một chút. Mà rốt cuộc tức giận cũng chỉ là làm tổn thương người và tự đả thương mình mà thôi, dù gì cũng đều không có lợi. Nếu có thể khoan dung, độ lượng với những sai sót của người khác, bạn sẽ cảm nhận được chính cuộc sống của mình cũng sẽ tươi đẹp hơn. Tuổi trung niên càng phải độ lượng hơn bởi lúc này bạn đã không còn cái vồn vã, xốc nổi thời thanh xuân, tâm tình đã trầm ổn, đã biết cách nhìn nhận mọi chuyện bình hòa hơn.

  1. Thay đổi quan niệm

Có người thợ mộc đốn hạ một chiếc cây, sau đó làm ra 3 chiếc thùng gỗ. Một chiếc đựng phân, gọi là thùng phân, ai thấy cũng đều tránh xa. Một chiếc đựng nước, gọi là thùng nước, mọi người đều dùng. Một chiếc đựng rượu, gọi là thùng rượu, là thức uống của nhiều người.

Đều là một chiếc thùng nhưng chứa những thứ khác nhau sẽ có vận mệnh khác nhau, có cái bị xa lánh, ghét bỏ, có cái lại được yêu quý, luôn đặt bên mình. Chẳng phải đời người cũng vậy sao?

Suy ngẫm: Người ta mang trong mình quan niệm thế nào thì số phận cũng sẽ chiểu theo thế đó. Chớ dùng những quan niệm cũ để sống cuộc đời hiện tại. Hãy học cách thích nghi với cuộc sống mới mỗi ngày.

Yên Ba/tinhhoa.net

Sáu bài học từ Mẹ Têrêxa mà bạn có thể áp dụng trong cuộc sống

Sáu bài học từ Mẹ Têrêxa mà bạn có thể áp dụng trong cuộc sống

 

Sáu bài học từ Mẹ Têrêxa mà bạn có thể áp dụng trong cuộc sống

Mẹ Têrêxa chào đời ngày 26 tháng 8 năm 1910 tại Albania. Từ khi là con Chúa, Mẹ lúc nào cũng tràn ngập niềm vui hướng về các linh hồn. Mới 18 tuổi Mẹ nhanh chóng trở nên nữ tu thánh thiện trong nhà Dòng Lorento ở Ái Nhĩ Lan.

1- Khiêm tốn

 

 

 

 

 

 

 

 

Chúng ta có thể thực hành bài học này bằng cách: Nói về mình ít nhất có thể. Lo công việc của mình. Tránh tò mò. Chấp nhận các nghịch lý và vui vẻ sửa đổi. Bỏ lơ các sai lầm của người khác. Chấp nhận bị tổn thương, bị chế giễu. Chấp nhận bị khinh, bị ghét, bị quên. Hiền lành và dễ thương dù bị khiêu khích. Không làm hại nhân cách của ai. Luôn chọn làm điều khó nhất.

Nếu bạn khiêm tốn thì không có gì có thể đụng đến bạn được, khen cũng như chê, vì bạn biết bạn là ai.

2 – Làm ngang sức của mình

Sống đơn giản để người khác cũng có thể sống đơn giản.

Chúng ta có cảm nhận những gì mình làm chỉ là một giọt nước trong lòng đại dương. Nhưng đại dương sẽ khác đi vì có giọt nước này.

Tôi làm những chuyện mà bạn không thể làm, bạn làm những chuyện mà tôi không thể làm, cùng nhau, chúng ta có thể làm những chuyện cao lớn
3 – Đừng xem tất cả là nghiêm trọng

Con người thường phi lý, mất lý trí, ích kỷ chỉ nghĩ về mình. Dù vậy cứ thương họ!

4 – Đừng nhấn mạnh đến lỗi lầm của người khác

Tình yêu mãnh liệt không đo đếm. Là nhưng không.

Tôi khám phá một nghịch lý. Nếu bạn yêu cho đến đau đớn thì không còn đau đớn, chỉ còn tình yêu.

Đôi khi chúng ta nghĩ nghèo là không có ăn, không có mặc, không nhà ở. Cái nghèo lớn nhất là bị bỏ rơi, không được yêu, không được chăm sóc. Chúng ta phải bắt đầu sửa loại nghèo này trong chính nhà mình.

5- Luôn lịch sự dù ở trong tình trạng nào

Khi gặp nhau luôn có nụ cười, nụ cười là khởi đầu của tình yêu.


Cho vợ chồng, cho con cái mình, cho người láng giềng tình yêu… Đừng bao giờ để ai đến với mình mà khi họ ra họ không tốt hơn, không hạnh phúc hơn.

Nếu bạn phán xét người khác, bạn không có thì giờ để thương họ.

Một đời sống không sống vì người khác không phải là một đời sống.

6 – Chọn con đường khó nhất

Đừng hài lòng chỉ đơn giản cho tiền. Tiền không đủ, tiền là của cải mình có thể làm ra, nhưng tình yêu phải được nhận như một món quà. Hãy tỏa lan tình yêu nơi nào bạn đi qua.

Đừng chờ ở các người điều khiển, cứ làm một mình, từ người này qua người kia.

Trung tín trong từng việc nhỏ, vì sức mạnh của bạn ở trong chính những việc nhỏ này.

Đụng đến người gần chết, người nghèo, những người ở một mình, những người không ai mong muốn tùy theo ơn mình nhận, đừng bao giờ ngần ngại hoặc chậm chạp khi làm công việc khiêm tốn này.

Marta An Nguyễn chuyển dịch

VIỆC TỐT LUÔN ĐƯỢC HẠNH PHÚC VÀ GẶP MAY MẮN

VIỆC TỐT LUÔN ĐƯỢC HẠNH PHÚC VÀ GẶP MAY MẮN

Ngày nào cũng làm hỏng rau củ rồi bỏ đi, anh bán rau không ngờ việc này đã cứu mạng mình!

Diệp Anh 

Sống trên đời, chẳng ai nói trước được chữ ngờ. Câu chuyện của chàng trai bán rau, ngày nào cũng cố ý làm hỏng một món gì đó rồi đem cho bà già nghèo khó dưới đây là một ví dụ.

Chợ, có thể nói là nơi tập trung muôn kiểu người, khách hàng, từ người giàu sang cho đến nghèo khó, tầng lớp nào cũng có. Buổi chiều hôm đó, ở chợ đã xảy ra một việc khiến mỗi người đều phải phản tỉnh, suy ngẫm.

Lý Hải là một người bán rau ở chợ. Sáng ngày hôm đó, anh ta có việc phải lên núi nên đã nhờ bạn gái của mình là Tôn Hiểu đến trông sạp hàng giúp.

Đến tầm chiều cùng ngày, Lý Hải gọi điện cho bạn gái, mục đích là dặn cô vào tầm 7h tối (vào thời điểm thu dọn hàng) sẽ có một bà lão đến nhặt những lá rau già, dập, bỏ đi, lúc đó, hãy đập dập một chút trên bề mặt hai củ khoai tây rồi để vào đống lá rau.

Tôn Hiểu băn khoăn lắm, không biết vì sao bạn trai mình lại làm vậy, tại sao lại phải cố ý đập dập củ khoai tây rồi vứt đi như thế?

Lý Hải giải thích với bạn gái, rằng 2 tháng trước, anh phát hiện có một bà lão cứ đến giờ đó là xuất hiện ở chợ, nhìn dáng vẻ khổ sở, ăn mặc rách rưới của bà lão, ai cũng thương xót. 

Ảnh minh họa.

Vốn dĩ cho rằng bà lão đi nhặt lá rau hỏng về để cho gia súc trong nhà ăn, nhưng không ngờ có người nói rằng, bà lão ở một mình, rau nhặt về là để bà ăn qua ngày.

Sau khi biết chuyện, lúc bà lão qua sạp hàng của mình, Lý Hải đã lấy ra 2 đồng cho nhưng bà lão nhất định không nhận. 

Chính bởi vậy nên mỗi ngày, trước khi bà lão đến, anh đều cố tình làm hỏng một ít rau, củ rồi để cả vào đống lá già, bỏ đi. Không chỉ vậy, vì muốn giúp bà lão đáng thương cân bằng dinh dưỡng, mỗi ngày anh chàng bán rau này đều chọn một thứ khác nhau.

“Hôm nay đến lượt cho bà lão khoai tây rồi”, Lý Hải nói với bạn gái.

Nghe xong câu chuyện, Tôn Hiểu có chút ngạc nhiên: “Anh làm em bất ngờ quá đấy, em chưa bao giờ thấy ai làm việc tốt lại còn làm cẩn thận chu đáo như anh”.

Lý Hải cười, trả lời: “Việc này có tốn kém hay mất công sức gì đâu. Rau củ theo mùa cũng không đắt, hơn nữa làm việc này bản thân mình vui cả ngày, chẳng phải rất hời sao!”

Quả nhiên, đúng 7h tối, một phụ nữ già, lưng còng xuất hiện. Nhìn thấy Tôn Lệ, bà cười gượng gạo rồi bắt đầu thu lượm những lá rau hỏng nhét vào túi. Nhìn thấy hai củ khoai tây, bà lão ngẩng đầu lên hỏi:“Cô ơi, khoai tây này vẫn tốt, sao cô lại bỏ đi?”

Tôn Hiểu giật mình, vì lần đầu tiên làm việc này nên cô không biết nên đập dập khoai đến mức nào. Trước tình huống này, cô đành giả vờ như không có chuyện gì, nhận lại khoai và lén lấy móng tay khoét vài cái lỗ trên bề mặt củ khoai, nói: “Vỏ khoai đã bị trầy xước thế này sẽ không có ai mua nữa”rồi đưa cho bà lão.

Bà lão nhìn lại một lượt, thấy quả đúng như vậy mới nhận rồi nhét vào túi, cảm ơn Tôn Hiểu rồi đi. Giúp người xuất phát từ cái tâm, sự chân thành, không mưu lợi, quả thực việc này đã khiến cô gái vui vẻ cả buổi tối.

Cũng trong tối đó, Lý Hải sau khi trở về đã kể cho bạn gái nghe một sự cố trong ngày anh đã trải qua, phải nói rằng anh đã vô cùng may mắn khi gặp đại nạn không chết.

Thì ra buổi chiều, trong lúc đang đi xe trên đường núi, anh đột nhiên nhớ ra việc cho bà lão nghèo khổ hai củ khoai nên đã vội táp vào bên đường gọi điện dặn dò Tôn Hiểu.

Thật không ngờ, trong khoảnh khắc được tính bằng tích tắc, tại hiện trường đã xảy ra một sự cố giao thông vô cùng nghiêm trọng, nếu không vì anh dừng lại gọi điện thoại, có lẽ anh đã bị một chiếc xe tải tông trúng.

Tôn Hiểu nghe người yêu kể lại mà run rẩy và cảm thấy thật may mắn. Cô nói, chắc chắn là nhờ Lý Hải ngày nào cũng làm việc tốt nên đã tránh được tai nạn. Mặc dù không tin nhưng trong tình huống này, Lý Hải có lẽ cũng chỉ biết nghĩ như vậy mà thôi

  From: Do Tan Hung & Kim Bang Nguyen

Cùng suy gẫm

Cùng suy gẫm
Khi con chim còn sống, nó ăn kiến.

Khi chim chết, kiến ăn nó.

Thời gian và hoàn cảnh có thể thay đổi bất cứ lúc nào,

Vì vậy, đừng nhục mạ, đừng làm khổ bất cứ ai trong đời sống này.

Bạn có thế đầy quyền lực ngày hôm nay,

Nhưng đừng quên rằng,

Thời gian còn nhiều quyền lực hơn bạn.

Một cây có thể làm được hàng triệu que diêm,

Nhưng một que diêm cũng có thể thiêu hủy được hàng triệu cây.

Hãy là người tốt và làm những điều tốt.

Thử nghĩ mà xem,

Thượng Đế cấu tạo cơ thể con người một cách rất hợp lý,

Nhưng sao chúng ta lại không xử dụng nó theo đúng ý của Ngài:

1- Ngài đặt hai mắt chúng ta ở đằng trước, vì Ngài muốn chúng ta luôn hướng tới phía trước, chứ không phải để chúng ta cứ ngoái nhìn về những sự việc ở phía sau.

2- Ngài đặt hai tai chúng ta ở hai bên là để chúng ta nghe từ hai phía, cả lời khen lẫn tiếng chê, chứ không phải để chúng ta chỉ nghe từ một phía hoặc chỉ để nghe những lời tâng bốc êm tai.

3- Ngài tạo cho chúng ta chỉ một cái miệng và một cái lưỡi mềm mại, vì Ngài muốn chúng ta nói ít nghe nhiều và chỉ nói những lời khôn ngoan, chứ không phải để chúng ta nói nhiều hơn nghe và nói những lời sâu hiểm làm tổn thương người khác.

4- Ngài đặt bộ não chúng ta trong một hộp sọ vững chãi, vì Ngài muốn chúng ta nên tích lũy tri thức, những thứ chẳng ai có thể lấy đi, chứ không phải chỉ chăm lo tích lũy những của cải bên ngoài, những thứ dễ dàng bị mất mát.

5- Ngài đặt trái tim chúng ta nằm trong lồng ngực, vì Ngài muốn những tình cảm yêu thương giữa những con người phải được xuất phát và lưu giữ tận nơi sâu thẳm trong cõi lòng, chứ không phải ở một nơi hời hợt bên ngoài.

From Do Tan Hung và chị Kim Bằng gởi

Tôn Trọng Người Khác Chính Là Mỹ Đức Cao Thượng Nhất Của Đời Người

From facebook :  Van Pham
GÓC SUY GẪM…

Tôn Trọng Người Khác Chính Là Mỹ Đức Cao Thượng Nhất Của Đời Người

“Lòng rộng một thước, con đường sẽ rộng một trượng”. Mở rộng tấm lòng bao dung người khác, bạn sẽ thấy cuộc đời của mình đẹp hơn biết bao nhiêu.

Ngày nọ, có một ông lão ăn mày quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, trên người bốc ra mùi hôi khó chịu dừng chân đứng trước một cửa tiệm bánh ngọt náo nhiệt. Những vị khách mua hàng đứng bên cạnh đều bịt mũi, nhíu mày, tỏ vẻ vô cùng khó chịu với ông lão.
Nhân viên bán hàng quát to: “Đi ngay chỗ khác! Đi ngay đi!”. 
Người ăn mày lập cập lấy ra mấy đồng tiền lẻ cáu bẩn nói: “Tôi đến mua bánh ngọt! Xin hỏi loại nào là nhỏ nhất?”.

Từ bên trong, ông chủ tiệm bánh ngọt rảo bước ra ngoài, niềm nở lấy ra một chiếc bánh ngọt nhỏ xinh, đẹp đẽ từ trong tủ kính đưa cho người ăn mày. Sau đó, ông cúi gập người thật sâu xuống, nói: “Cảm ơn quý khách đã chiếu cố mua hàng! Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới!”.

Người ăn mày đón chiếc bánh từ ông chủ, mặt hiện rõ vẻ thất kinh, vội quay người rời khỏi tiệm bánh. Trong đời mình, dường như ông chưa từng được đối xử tôn trọng đến vậy!

Cháu trai ông chủ tiệm bánh chứng kiến toàn bộ sự việc, vô cùng thắc mắc, bèn tiến lại hỏi: “Ông nội! Sao ông lại niềm nở với người ăn mày bẩn thỉu đó như vậy ạ?”.

Ông chủ tiệm bánh mỉm cười hiền từ, nhìn cháu trai của mình nói: “Dù đó có là một người ăn mày nhưng ông ấy cũng vẫn là khách hàng của chúng ta. Để mua bánh ngọt của cửa hàng chúng ta, ông ấy đã không tiếc tiêu những đồng tiền phải trải qua bao nhiêu vất vả mới kiếm được. Nếu ông không tự mình phục vụ ông ấy thì sao có thể xứng với sự ưu ái người ăn mày ấy dành cho chúng ta đây?”. 
Cháu trai ông chủ lại hỏi vặn vẹo: “Đã vậy thì vì sao ông vẫn còn lấy tiền của ông ăn mày ấy ạ?”. 
Ông chủ cười đáp: “Hôm nay, ông ấy đến đây với tư cách là khách chứ không phải là đến để ăn xin cháu ạ! Đương nhiên, chúng ta phải tôn trọng ông ấy chứ! Nếu như ông không lấy tiền thì chẳng phải đã làm nhục ông ấy rồi sao? Nhất định cháu phải nhớ kỹ điều này, hãy tôn trọng từng khách hàng bất kể họ là ai, ngay cả đó là một người ăn mày. Bởi tất thảy những thứ chúng ta có được hôm nay đều là do khách hàng mang lại”. Cậu bé nghe xong gật gật đầu, ra chiều cũng hiểu chuyện.

Chủ tiệm bánh nọ chính là ông nội của tỷ phú Nhật Bản Yoshiaki Tsutsumi. Tỷ phú Tsutsumi từng nói: “Năm đó, mỗi cử chỉ của ông nội đối với người ăn mày đó đều khắc sâu trong tâm trí tôi”. Về sau, Tsutsumi đã kể lại rất nhiều lần câu chuyện này cho nhân viên của mình nghe để họ học tập cách tôn trọng khách hàng.

Tỷ phú Nhật Bản Yoshiaki Tsutsumi. Ảnh dẫn theo veja.abril.com.br

Tôn trọng không phải là phép xã giao thông thường để chiều lòng ai đó. Nó đến từ sự thấu hiểu, trân quý và cảm thông, kính trọng lẫn nhau. Đó cũng là thứ tình cảm cao thượng, cho đi và không cầu mong nhận lại. Bạn tôn trọng ai đó không phải bởi muốn được lợi lộc gì từ họ. Đơn giản là vì bạn trân quý họ.

Sự tôn trọng giúp người ta đối đãi với nhau bằng lễ nghĩa chứ không phải ganh đua, tranh đấu. Tôn trọng thường đi kèm với thiện lương, khoan dung, nhẫn nại. Người biết tôn trọng người khác cũng sẽ có được vận mệnh tốt đẹp, đi khắp thiên hạ cũng vẫn được quý yêu. Mạnh Tử từng giảng: “Thương người thì người thương lại mình, kính người thì người kính lại mình“. Vậy nên tôn trọng người khác cũng chính là tự tôn trọng mình.

“Lòng rộng một thước, con đường sẽ rộng một trượng”. Mở rộng tấm lòng bao dung người khác, bạn sẽ thấy cuộc đời của mình đẹp hơn biết bao nhiêu. Người làm sếp biết tôn trọng cấp dưới, nhân viên thì công ty thịnh vượng, nhân tâm đoàn kết. Thương nhân biết tôn trọng khách hàng thì làm ăn xuôi chèo mát mái. Biết tôn trọng ngay cả chính kẻ thù của mình lại chính là một loại dũng khí, một loại trí huệ.

Khổng Tử nói: “Điều mình không muốn, chớ làm cho người” (Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân). Có thể coi đó là điểm mấu chốt nhất của mỹ đức tôn trọng mà chúng ta đang bàn bạc ở đây. Mỗi người có một cuộc đời được an bài khác nhau, một con đường riêng phải tự mình đi. Đừng bao giờ cưỡng chế những điều ý chí bạn mong muốn lên thân người khác. Khoan dung, hòa ái, kính trọng lẫn nhau mới chính là nghệ thuật sống cao thượng nhất.
Cuối cùng, khi không thể khoan dung, nhẫn nại và tôn trọng người khác, bạn hãy thử làm theo 3 cách dưới đây:
1. Chấp nhận sự khác biệt, bao dung, rộng lượng với người khác.
2. Kiểm soát hành vi của bản thân để cả hai đều cùng là người chiến thắng.
3. Có thể tiến có thể lùi, chỉ ra sai sót của đối phương bằng sự từ bi, rộng lượng, đừng quá khắt khe, kiêu ngạo, coi thường người khác.

HÌNH: – Tỷ phú Nhật Bản Yoshiaki Tsutsumi

Image may contain: 1 person

THẾ À!

THẾ À!


   Có một cô gái con nhà danh giá gần chùa bị chữa hoang, nên gia đình cô xem đây là việc xấu hổ, cha cô tra khảo, đánh đập rất bạo. Ban đầu cô định quyết tâm không khai nhưng sau đó cô thiết nghĩ nông cạn rằng khai đại thiền sư Hakuin ở chùa gần nhà là khỏe nhất. Vì thiền sư vốn nổi tiếng, đông đệ tử, ai cũng kính trọng, hơn nữa thiền sư vốn từ bi nên không chối, không kiện ngược hay làm khổ cô. Thế là cô khai đứa con ấy là con của thiền sư.

   Gia đình cô tức giận nhưng kiên nhẫn chờ đứa con được sinh ra buộc cô gái phải mang tới trả cho thiền sư.

   Khi gia đình cô mang đưa bé tới thả vào tay thiền sư và bảo: “Đấy, con của ông đấy, ông giữ mà nuôi lấy, đồ đạo đức giả”.

   Hakuin: “Thế à!”

   Thông tin  được loan ra và dân chúng dị nghị, nghi ngờ, xầm xì, khinh thường. Họ cho rằng ông ấy mà tu hành gì, đồ đạo đức giả… rồi đệ tử cũng dần dần bỏ ra đi gần hết.

   Không có sữa cho đứa bé, đệ tử xa lánh nên đích thân thiền sư phải bồng đứa bé ngày ngày đi xin sữa, bị người đời chê bai, dè bỉu.

   Một thời gian, cô gái thấy điều ấy thật nhẫn tâm và tội lỗi nên quyết tâm nói ra sự thật. Cô khai đứa bé đó là con của cô và chàng bán cá tanh hôi ở chợ.

   Cha mẹ cô nghe xong liền hoảng hốt, cảm thấy tội lỗi vô cùng nên tức tốc dẫn con gái tới chùa dập đầu sám hối với thiền sư và xin cháu về.

   Thiền sư nghe xong, bảo: “Thế à!”.

   Sự tình câu chuyện lại được loan ra và dân chúng cũng như đệ tử cảm phục đức nhẫn nhục và tâm lượng thản nhiên tốt đẹp của thiền sư nên lần lượt kéo về và danh tiếng lại hơn xưa.

Thắng-Thua

From facebook:  Van Pham
GÓC SUY GẪM…

Thắng-Thua

Có một hòa thượng lên núi chặt củi, trên đường trở về, ông phát hiện cậu thiếu niên nọ đã bắt được một con bướm và đang cố gắng khom hai bàn tay lại để giữ cho nó khỏi bay.
Nhìn thấy người tu hành, cậu cất lời: “Thưa hòa thượng, cháu và ngài đánh cược một ván được không?”

Hòa thượng hỏi lại: “Cược thế nào?”

“Ngài đoán xem con bướm trong tay cháu sống hay chết? Nếu ngài đoán sai, bó củi sẽ thuộc về cháu”, – cậu thiếu niên trả lời.

Vị hòa thượng nọ đồng ý và đoán: “Con bướm trong tay cháu chết rồi.”
Cậu thiếu niên cười lớn đáp: “Ngài đoán sai rồi.” Nói đoạn, cậu mở tay ra, con bướm từ trong bay lên.

Hòa thượng nói: “Được, gánh củi này thuộc về cháu.” Nói xong, ông đặt gánh củi xuống, vui vẻ bước đi.

Cậu thiếu niên không biết vì sao hòa thượng lại có thể vui vẻ đến như vậy nhưng nhìn gánh củi trước mặt, cậu ta cũng không để tâm lắm mà vui vẻ gánh gánh củi về nhà.

Nhìn thấy con về, người cha liền hỏi số củi đó ở đâu ra, cậu mới đem chuyện kể lại cho cha nghe.

Nghe hết câu chuyện của con trai, đột nhiên ông nói, giọng giận dữ: “Con ơi là con! Con hồ đồ quá rồi! Con nghĩ là mình đã thắng sao? Ngay cả khi con đã thua, con cũng không hề biết mình đã thua đấy.”

Lời cha nói khiến cậu con trai ngơ ngác, không hiểu gì. Người cha liền lệnh cho cậu ta gánh bó củi lên vai, hai cha con mang củi đến trả cho nhà chùa.
Nhìn thấy vị hòa thượng nọ, người cha liền cất tiếng: “Thưa thầy, con trai tôi đắc tội với thầy, xin thầy lượng thứ.”

Hòa thượng gật đầu, mỉm cười nhưng không nói gì.

Trên đường trở về nhà, cậu thiếu niên sau một khoảng thời gian băn khoăn cuối cùng cũng đã nói ra những nghi vấn trong lòng.

Người cha thở dài, nói: “Vị hòa thượng đó cố ý đoán con bướm chết, như thế con mới thả nó ra và thắng được gánh củi. Nếu ông ấy nói con bướm còn sống, con sẽ bóp chết con bướm và con cũng sẽ thắng cược. Con cho rằng vị hòa thượng đó không biết con tính toán gì sao? Người ta thua một bó củi nhưng đã thắng được thứ giá trị hơn rất nhiều, đó là lòng từ bi. Còn con, con đã thua, đã để mất thứ quý giá đó mà chẳng hề hay biết.”

Câu chuyện có thể rất đơn giản nhưng đó là bài học cho chúng ta trong cuộc sống. Thắng, thua, thành, bại là những chuyện thường xuyên giày vò cuộc sống của con người. Có những lúc chúng ta tự cho rằng mình đã thắng nhưng trên thực tế, có khi chúng ta đã thua nhiều hơn mà chẳng hề hay biết.

Image may contain: one or more people

BIẾT ƠN

BIẾT ƠN

Huỳnh Huệ dịch

Một thanh niên học tập xuất sắc đến xin ứng tuyển vào một chức vụ quản lý ở một công ty lớn.

Anh ta qua được vòng phỏng vấn thứ nhất; vào vòng 2 giám đốc công ty  sẽ phỏng vấn anh ta và là người quyết định.  Qua lý lịch của người thanh niên, vị giám đốc biết được thành tích học tập ưu tú  của anh ta, từ bậc trung học đến sau đại học, chưa từng có một năm nào kết quả không đạt xuất sắc.

Người giám đốc hỏi:

– Khi đi học ở trường, cậu  có được học bổng nào không?

Cậu thanh niên trả lời  không

Ông ta hỏi tiếp: “Vậy là cha của cậu trả học phí cho cậu phải không?”

Cậu ta đáp:  “Cha tôi mất năm tôi mới  lên một; chính mẹ tôi là người trang trải tiền học cho tôi.”

– Mẹ cậu làm việc ở đâu?

– Mẹ tôi làm nghề giặt quần áo.

Ông ta bảo cậu cho ông xem tay của cậu. Chàng thanh niên đưa ra 2 bàn tay trắng trẻo mịn màng.

Người giám đốc lại hỏi : “ Cậu có bao giờ giúp mẹ giặt quần áo không?

Cậu ta trả lời : “ Không thưa ông, Mẹ tôi chỉ muốn tôi đọc nhiều sách và lo học. Với lại mẹ tôi có thể giặt đồ nhanh hơn tôi.

– Tôi có 1 yêu cầu. Hôm nay cậu đi về gặp mẹ và rửa tay cho bà , sáng mai quay lại đây gặp tôi.

Người thanh niên thấy  có nhiều  khả năng được tuyển dụng nên về đến nhà  cậu vui vẻ bảo mẹ để cậu rửa tay cho bà. Bà mẹ tuy thấy đề nghị của con rất lạ kỳ nhưng  bà  cảm động và hạnh phúc để cho con trai rửa tay cho mình.

Trong khi cậu chậm rãi  rửa 2 bàn tay của mẹ, nước mắt cậu tuôn ra. Đó là lần đầu tiên trong đời cậu nhận thấy đôi bàn tay của mẹ đầy những vết nhăn, vết sẹo thâm đen. Một số chỗ bầm tím mới khiến bà đau và rùng mình khi  cậu rửa tay của bà trong nước.

Đó cũng chính là lần đầu trong đời cậu nhận ra chính dôi tay của mẹ đã giặt bao nhiêu là đống quần áo để có tiền đóng học phí cho mình. Những vết sẹo, chỗ bầm trên  hai bàn tay mẹ,  những nỗi nhọc nhằn, vất vả là cái giá mẹ phải trả cho cậu được học hành xuất sắc, tốt nghiệp  ra trường và cả tương lai của cậu.

Sau khi rửa tay cho mẹ, cậu lặng lẽ giặt hết đống quần áo còn lại.  Đêm đó hai mẹ con nói chuyện rất lâu.  Sáng hôm sau, cậu thanh niên trở lại văn phòng của vị giám đốc.

Người giám đốc thấy đôi mắt rướm lệ của cậu đã hỏi :

– Cậu  nói xem ngày hôm qua ở nhà cậu đã làm gì và học được điều gì?

Cậu trả lời :

–  Tôi đã rửa tay cho mẹ và đã giặt nốt số quần áo còn lại

–  Hãy cho tôi biết  cảm tưởng của cậu.

–  Một là, bây giờ tôi đã hiểu thế nào là biết ơn. Nếu không có mẹ, tôi dã không được học hành như hôm nay. Hai là, nhờ cùng làm việc giúp mẹ, đến bây giờ tôi mới biết làm được một việc gì đều gian khó, vất vả. Ba là tôi đã nhận biết giá trịvà tầm quan trọng của quan hệ  trong gia đình, với người thân.

Người giám đốc nói: Đó là những điều mà tôi muốn người quản lý của tôi phải có. Tôi muốn tuyển dụng một người biết ơn người khác giúp đỡ, một người  thấu hiểu những chịu đựng hy sinh của người khác để hoàn thành công việc, và một người sẽkhông xem tiền là mục tiêu duy nhất trong đời. Cậu đã trúng tuyển vào chức vụ này.

Sau này, chàng thanh niên làm việc rất miệt mài và được cấp dưới kính trọng. Nhân viên của cậu cũng làm việc cần mẫn và là một nhóm đoàn kết tốt. Công việc kinh doanh của công ty tiến triển rất tốt.

Một đứa trẻ quen được che chở và nhận được mọi thứ nó muốn, sẽ phát triển tính cách “muốn là được”, sẽ thành đứa trẻ ích kỷ xem mình là số 1, và không đếm xỉa gì đến nỗ lực của cha mẹ.

Khi lớn lên đi làm việc, người này sẽ cho rằng ai cũng phải nghe theo lời mình. Khi thành quản lý, anh ta sẽ chẳng bao giờbiết được những cố gắng, vất vả của nhân viên và sẽ luôn đổ lỗi cho người khác. Với loại người này, họ có thể học giỏi, có thể một thời thành đạt, nhưng cuối cùng vẫn không thấy hài lòng, thỏa mãn. Họ sẽ càu nhàu, trong lòng luôn bực bội, tức tối  và lao vào chiến đấu tranh giành để có nhiều hơn. Nếu chúng ta là những bố mẹ luôn bao bọc con mình, liệu chúng ta có đang thực sự thể hiện yêu thương con đúng cách, hay là  ta đang làm hại con cái?

Bạn có thể cho con cái sống trong một ngôi nhà to, ăn ngon, học đàn piano, xem TV màn hình rộng. Nhưng khi bạn cắt cỏ, hãy để cho chúng cùng làm và trải nghiệm.. Sau bữa ăn, cứ để chúng rửa bát với nhau. Làm như vậy không phải vì bạn không có tiền thuê người giúp việc, mà là vì bạn yêu thương con cái một cách đúng đắn. Bạn muốn chúng hiểu rằng dù cha mẹ có giàu đến đâu, một ngày kia cha mẹ cũng yếu già như mẹ của cậu thanh niên trong câu chuyện kể trên.

Điều quan trọng nhất là con cái của bạn học biết ơn , biết trân trọng những nỗ lực và có thể trải nghiệm những khó khăn và học được kỹ năng hợp tác với người khác để hoàn thành công việc.Con cái cũng phải biết trân quý, biết ơn những gì cha mẹ đã làm và yêu cha mẹ.

Có lẽ bạn sẽ chuyển tiếp thư này đến nhiều người. Biết đâu câu chuyện này có thể thay đổi số phận của ai đó.

From anh chị Thụ & Mai

Nguyên Tác Giao Tiếp Tốt

Muốn ăn nói cư xử khéo léo, hãy thuộc nằm lòng những nguyên tắc sau!

Nhớ ngay những quy tắc cần thiết này để trở thành một người giao tiếp tốt trong cuộc sống!

 

  1.  Sửa tật nói năng bạt mạng. Nên ăn nói từ tốn, nhã nhặn.
2. Người ta nhắn tin nhất định phải trả lời, dù không muốn nói chuyện hay không biết nói gì cũng nên dùng biểu tượng hay dấu câu để diễn đạt khéo léo. Không trả lời tin nhắn không phải là cao giá lạnh lùng, mà là thiếu văn hóa.
3. Đừng vội vàng “trông mặt mà bắt hình dong”             

  4.  Dùng ‘cảm ơn bạn’ thay cho ‘cảm ơn’. Chỉ khác 1 chữ nhưng thành khẩn hơn rất rất nhiều.                 

5. Đừng nói bí mậtcho gió, gió sẽ thổi nó đi khắp cánh rừng.                   

6. Những lời không nói được trước mặt người ta, thì cũng đừng nói sau lưng họ.

  1. Một cô gái luôn cười tươi vui vẻ lúc nào cũng đáng yêuhơn một cô gái mặt như đưa đám cả ngày.
    8. Chưa được họ cho phép thì đừng tự ý xem điện thoại của họ.
    9. Một cô gái được các chàng trai yêu thích cũng chẳng nói lên được điều gì, nhưng một cô gái được rất nhiều bạn gái khen ngợi thì thật sự lợi hại.
    10. Khi người khác ngủ thì biết im lặng.                                                                                   11.  Có chuyện gì thì phải nói ra, đừng chờ người ta tự hiểu,vì người ta không phải là bạn, không biết bạn nghĩ gì. Càng chờ sẽ càng thất vọng, đau lòng mà thôi, nhất là trong chuyện tình cảm.
    12. Quan hệ giữa người với người làquan hệ bình đẳng, đừng nghĩ đến chuyện dựa dẫm hay lợi dụng bất cứ kẻ nào.
    13. Khi người ta hỏi bạn “làm sao thế” thì đại đa số chỉ vì thỏa mãn sự hiếu kỳ, không phải muốn giúp đỡ bạn đâu.
    14. Khi người khác nói họ thích gì đó, hy vọng bạn đừng phản bác, vì chúng tôi đều thật lòng thích điều chúng tôi nói đến, nhưng bạn lại nói điều đó không tốtthế nào, xấu xí thế nào… sự thẳng thắn đó của bạn, là sự ích kỷ.                                                                 15.  Đừng nói đùa quá đàvới người không quen, mà kể cả quen thân cũng không nên.
    16. Trước mặt người bạn ghét, đừng tỏ ra mình ghét họ, cũng đừng nói xấu họ với những người quen của họ.
    17. Nói thế nào nhỉ, phá vỡ sự hào hứng, vui vẻ của người khác là hành động rất mất lịch sự.
    18. Không phải ai cũng thích đùa.                                                                                               19 .Có nhiều người thích giả ngu, nhưng đừng vì thế mà nghĩ họ ngu thật.
    20.Từ chối cũng phải kiên quyết. Chuyện gì cũng cần bày tỏ rõ ràng quan điểm.
    21. Hãy cư xử lịch sự với các nhân viên ngành dịch vụ.
    22. Người ta có thể tự giễu bản thânnhưng bạn tuyệt đối đừng phụ họa.                        23.  Nghe nhiều nói ít.
    24. Dù là bạn bè thân thiết, cũng đừng luôn trêu chọc sự béo phì hay xấu xí của người khác.
    25. Đừng có gặp ai cũng kể khổ,trên đời này có rất ít người biết thông cảm cho người khác, đa phần chỉ nghe như chuyện cười rồi lan truyền khắp nơi, đa phần chỉ nghe một chút là chán ốm rồi.

Sưu tầm

From: hnkimnga & Thu Mai

TÁCH CÀ PHÊ CUỘC ĐỜI

TÁCH CÀ PHÊ CUỘC ĐỜI

 

Một nhóm sinh viên, sau khi tốt nghiệp ra trường đều có công việc tốt, rủ nhau về thăm thầy giáo cũ. Sau một hồi trò chuyện, họ bắt đầu phàn nàn về những căng thẳng trong công việc cũng như cuộc sống.

Nghe vậy, thầy đi vào bếp và quay trở ra với một bình cà phê lớn cùng những chiếc tách khác nhau. Chiếc bằng sứ, chiếc bằng nhựa, chiếc thuỷ tinh, chiếc bằng pha lê, có vài chiếc tách trông rất đơn giản, nhưng cũng có cái rất đắt tiền. Người thầy bảo các học trò tự chọn tách và rót cà phê cho mình. Sau khi mỗi người đều đã có một tách cà phê, ông bắt đầu nói:

– “Nếu chú ý, các em sẽ nhận ra điều này. Những chiếc tách đắt tiền và đẹp đều được lấy hết, chẳng ai đụng đến những chiếc tách rẻ tiền cả. Điều này thật bình thường vì ai chẳng muốn chọn cho mình cái tốt nhất, nhưng điều ấy lại chính là nguồn gốc của mọi vấn đề rắc rối trong cuộc sống của các em.

Điều mà chúng ta thực sự cần là cà phê, chứ không phải chiếc tách, nhưng ai cũng vội vàng chọn những chiếc tách tốt nhất, rồi sau đó liếc mắt qua người bên cạnh để xem tách của họ có đẹp hơn tách của mình không.

Bây giờ mọi người hãy suy ngẫm điều này nhé!

Cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền bạc và địa vị xã hội chính là những chiếc tách.
Chúng là công cụ để giữ và chứa đựng cuộc sống, và không làm thay đổi phẩm chất  cuộc sống chúng ta. Đôi khi, vì chúng ta cứ tập trung vào ‘chiếc tách’, và bỏ qua việc thưởng thức hương vị cà phê mà cuộc sống tặng cho chúng ta”.

– Người hạnh phúc nhất không phải là người có tất cả những thứ tốt nhất. Họ chỉ trân trọng mọi thứ mà họ có.

Hãy sống đơn giản,
trao yêu thương,
quan tâm sâu sắc
và nói những lời đẹp đẽ.

Namo Buddhaya

From  Kim Bằng Nguyễn 

 

Những đức tính khiêm nhường của Mẹ Têrêxa.

From facebook: Bang Uong shared Diep Nguyen Quang‘s post.
 
 
Image may contain: one or more people, shoes and outdoor

Diep Nguyen Quang

 

Những đức tính khiêm nhường của Mẹ Têrêxa.

“Khiêm nhường là mẹ của tất cả mọi đức hạnh; tinh tuyền, bác ái và vâng lời. Chỉ khi chúng ta có đức tính khiêm nhường thì tình yêu của chúng ta mới chân thật, mới tận tâm và nồng nhiệt. Nếu chúng ta khiêm tốn thì không có gì làm xao động chúng ta, kể cả được khen cũng như bị vô ơn, vì chúng ta biết mình là ai. Nếu chúng ta bị lên án, chúng ta cũng không nản chí. Nếu người ta cho mình là thánh, mình cũng không ở trên bệ thờ”. Mẹ Têrêxa Calcutta

Những đức tính khiêm nhường của Mẹ Têrêxa

1. Nói về mình ít nhất có thể.
2. Lo việc mình chứ không lo việc người khác.
3. Tránh tò mò.
4. Không can thiệp vào việc của người khác.
5. Vui vẻ chấp nhận các bực mình nhỏ.
6. Đừng chăm chú vào lỗi của người khác.
7. Chấp nhận phê bình dù mình không đáng bị.
8. Theo ý người khác.
9. Chấp nhận những lời xúc phạm và tổn thương.
10. Chấp nhận bị khinh thường, bị lãng quên, bị không biết tới.
11. Lịch sự và tế nhị dù bị khiêu khích.
12. Đừng tìm cách để được ngưỡng mộ, được thương.
13. Đừng tự bảo vệ mình với chính phẩm cách của mình.
14. Trong các cuộc thảo luận, nhịn, dù mình có lý.
15. Luôn chọn công việc khó nhất.

Theo: catholiccompany.com, Gretchen Filz, 2016-09-03; phanxico.vn