12 quyết tâm dành cho 12 tháng của năm mới từ Đức Thánh Cha Phanxicô

12 quyết tâm dành cho 12 tháng của năm mới từ Đức Thánh Cha Phanxicô

1-Xây nhịp cầu chứ đừng dựng bức tường lũy 
2-Hãy để chính mình được đánh động bởi nỗi khổ đau… và rồi làm điều gì đó
3-Đừng sợ lấy làm hổ thẹn với chính mình và thừa nhận khi bạn làm sai
4-Mơ về tình yêu
5-Tránh dính bén với của cải
6-Cầu nguyện hàng ngày cho sức khoẻ của bạn và của những người bạn yêu thương
7-Củng cố đức tin hầu vượt thắng sự chia rẽ
8-Làm việc chăm chỉ vì phẩm giá của bạn và vì gia đình bạn
9-Đừng để mình bị tước mất niềm hy vọng
10-Hãy nhớ rằng Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi chúng ta
11-Mưu cầu hạnh phúc nhờ kiến tạo sự hòa hợp
12-Hãy biết rằng bạn được yêu, nên bạn cần trao ban tình yêu và tha thứ

Và cuối cùng, khuôn vàng thước ngọc là quyết tâm tốt nhất cho mọi tháng trong năm: Hãy làm cho người khác những gì bạn muốn họ làm cho mình.

Chuyển ngữ: Joseph Trần Ngọc Huynh, S.J.

Maria Thanh gởi

Bí quyết 90/10: Đừng quên, phản ứng của bạn quyết định đến 90% đối với những gì xảy ra

Bí quyết 90/10: Đừng quên, phản ứng của bạn quyết định đến 90% đối với những gì xảy ra

Chuyện bất ngờ xảy ra chỉ chiếm 10%, quyết định phản ứng của bạn chiếm tới những 90%.

Trên thực tế, 10% cuộc đời là những gì xảy đến đối với bạn, 90% cuộc đời là do những phản ứng của bạn đối với những chuyện xảy ra. Do vậy, cuộc sống của bạn sẽ diễn biến thế nào, phần lớn phụ thuộc vào những phản ứng của chính bản thân bạn.

Để dễ hiểu hơn, hãy lấy một ví dụ chắc chắn đã xảy ra đâu đó ngay xung quanh bạn:

Một buổi sáng thức dậy, bạn đang vui vẻ ăn bữa sáng với gia đình. Bất chợt, con bạn làm đổ ly cà phê lên áo bạn. Chuyện đó xảy ra bất chợt, bạn không kiểm soát được. Ðiều xảy ra tiếp sau đó là phản ứng thuộc quyền quyết định của bạn.

Bạn mắng bé. Cháu phát khóc.

Bạn quay sang trách vợ mình đã đặt tách cà phê quá gần rìa bàn, đã không trông con cẩn thận…vô vàn lý do bạn có thể đưa ra để trách cô ấy. Hai người bắt đầu cãi nhau.

Bạn giận dữ, đùng đùng bước lên lầu thay áo. Khi bạn trở xuống con bạn vẫn còn khóc, chưa ăn xong để đi học. Và bé bị lỡ chuyến xe đưa đón của trường. Vợ bạn dọn dẹp xong phải hối hả đi làm. Bạn đi nhanh ra, đưa con đến trường. Sợ trễ, bạn chạy xe vượt tốc độ cho phép. Sau khi chịu phạt nặng, bạn đưa con tới trường trễ 15 phút.

Con bạn chạy nhanh vào lớp không kịp chào bạn. Bạn đến văn phòng trễ 20 phút, lại thấy mình bỏ quên chiếc cặp ở nhà…

Một ngày của bạn đã bắt đầu thật khủng khiếp. Chuyện càng lúc càng tệ hại tiếp tục xảy ra…

Buổi chiều bạn buồn chán trở về nhà, và chắc chắn hôm nay vợ con không vui vẻ đón mừng mình như ngày hôm trước.

Tại sao bạn có một ngày buồn chán như thế?

-Tại tách cà phê chăng?

-Tại con bạn chăng?

-Hay tại anh cảnh sát đã phạt bạn?

-Hay do chính bạn gây ra đấy chứ?

Câu trả lời đúng, buồn thay lại chính là do bạn. Bạn đã không làm chủ cái 90% thuộc quyền phản ứng của mình. Cách phản ứng của bạn đã tạo nên một ngày buồn cho chính bạn và cả những người quanh bạn.

Bạn cũng đã có thể phản ứng một cách khác.

Khi tách cà phê đổ, cháu bé muốn khóc, bạn đã có thể nói: “Không sao đâu con, lần sau con nên cẩn thận hơn một chút”.

Bạn nhẹ nhàng lên lầu thay áo và mang theo chiếc cặp. Bạn xuống nhà và nhìn thấy vợ bạn đã kịp dọn dẹp xong, con bạn cũng đã dùng xong bữa sáng và chuẩn bị sẵn đồ để vừa kịp vẫy tay chào bạn trước khi lên xe bus đưa đón của trường. Vợ chồng bạn cùng đi làm.

Bạn đến văn phòng sớm năm phút và vui vẻ chào các đồng nghiệp buổi sáng. Có lẽ sếp cũng khen bạn về một ngày làm việc có hiệu quả.

Hãy nhớ rằng phản ứng của bạn rất quan trọng. Chuyện bất ngờ xảy ra chỉ chiếm 10%, quyết định phản ứng của bạn chiếm tới những 90%.

——————–

Gần đây trên mạng xã hội cũng đang lan truyền một câu chuyện cảm động lòng người. Một “lời nói dối ngọt ngào” hay một cách lựa chọn phản ứng của một người đã thay đổi cuộc sống của một người khác.

Ở một thị trấn nhỏ của nước Anh đã xảy ra một vụ cướp ngân hàng, tên cướp không cướp được tiền mà lại bị bao vây chặt bên trong. Hắn ta bắt một em bé 5 tuổi và yêu cầu cảnh sát phải chuẩn bị cho mình một khoản tiền lớn cùng một chiếc ô tô, nếu không hắn sẽ nổ súng giết con tin.

Phía cảnh sát cử một chuyên gia đến đàm phán, tuy nhiên tên cướp vẫn ngoan cố không chịu đầu hàng. Khi thấy tên cướp có ý định giết con tin, tận dụng đúng thời cơ, phía cảnh sát đã nổ súng bắn tỉa, tên cướp kêu lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất. Cậu bé nhìn thấy những vết máu và nghe thấy tiếng súng nên sợ hãi khóc thất thanh. Người đàm phán tranh thủ cơ hội chạy lại ôm cậu bé vào lòng.

Đây có lẽ cũng là câu chuyện xảy ra ở nhiều nơi, và cũng không hiếm người gặp phải. Tuy nhiên, câu chuyện chưa dừng lại ở đây.

Tiếng súng dứt, các hãng thông tin truyền thông cũng vừa kịp kéo đến, đúng lúc đó, mọi người chợt nghe tiếng người đàn ông hô to: “Tốt lắm, diễn tập đến đây là kết thúc!”. Cậu bé nghe xong liền ngừng khóc và hỏi người mẹ vừa kịp chạy đến bên cạnh: “có phải như thế không mẹ?”.

Mẹ cậu bé kìm nén nước mắt và gật đầu. Một viên cảnh sát khác cũng đi đến bên cạnh cậu bé và bình tĩnh khen ngợi: “Cháu diễn tốt lắm, cháu xứng đáng được khen thưởng”.

Những ngày sau đó, giới truyền thông đều im lặng, không ai nói một lời về vụ cướp bởi họ từ hiểu rằng, đó là cách tốt nhất để bảo vệ tâm hồn cậu bé!

Nhiều năm sau, một chàng trai tìm đến gặp người đàm phán năm xưa, hỏi ông: “Tại sao trong lúc ấy, ông lại hô lên như vậy ạ?”.

Ông cười và trả lời: “Khi tiếng súng vang lên, tôi nghĩ rất có thể cậu bé sẽ bị ám ảnh cả đời vì chuyện đáng sợ như thế này. Nhưng khi tôi tới gần cậu bé hơn thì dường như Thượng đế đã gợi ý cho tôi và thế là tôi thốt lên câu “Diễn tập kết thúc!”.

Lúc này, chàng thanh niên bật khóc và ôm chầm lấy ông: “Con chính là đứa trẻ năm xưa đây ạ, con đã bị nói dối suốt 20 năm qua, mãi cho tới gần đây, mẹ của con mới nói rõ sự thật cho con biết. Con cảm ơn bác, cảm ơn bác đã cho con một cuộc đời lành mạnh!”.

Ông nhìn người đàn ông trung niên rồi cười nói: “Con đừng cảm ơn ta! Nếu con muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn tất cả những người đã biết chuyện nhưng vẫn sẵn lòng “lừa gạt” con ấy!”.

——————–

Hành động của người cảnh sát đó chính là 90% phản ứng của bạn với việc xảy ra. Vụ cướp, vụ nổ súng chỉ là 10% điều bất chợt xảy đến trong cuộc sống. Tuy nhiên, nếu người đàn ông năm đó không chọn phản ứng đó, mà mọi chuyện rẽ theo hướng khác, ông ôm cậu bé, an ủi rằng không sao, mọi chuyện qua rồi, thì chắc chắn cậu bé sẽ không thoát khỏi ám ảnh, và cuộc sống của cậu bé đã chuyển hoàn toàn sang một hướng khác.

Người đàn ông đã đem lại điều tuyệt vời cho cuộc đời của một đứa trẻ, bảo vệ tâm hồn của cậu bé khỏi những ám ảnh cả đời.

Hãy nhớ rằng phản ứng của bạn rất quan trọng. Chuyện bất ngờ xảy ra chỉ chiếm 10%, quyết định phản ứng của bạn chiếm tới những 90%.

Khi bày tỏ lòng biết ơn của mình…

 

“Khi bày tỏ lòng biết ơn của mình, chúng ta chớ bao giờ quên rằng mức độ cao nhất của sự tri ân không phải là thốt nên lời mà là xử sự sao cho đúng như lời mình nói”.

 John F. Kennedy

 From NguyenNThu

Chuyện Vui Về Socrates

Chuyện Vui Về Socrates

 Tác giả : Cung Nhật Thành lược dịch

Trong xã hội cổ đại Hy Lạp, Socrates (469 – 399 B.C.) thường được xem là một học giả có kiến thức rộng rãi vì ông rất tự tin và khéo léo về sự hiểu biết của mình.

Một hôm có thân hữu đến gặp nhà học giả nổi tiếng và nói với ông như sau:
– Tôi vừa nghe chuyện về một nguời bạn của ông, Socrates, tôi kể cho ông nghe nhé?

Socrates trả lời ngay:
– Khoan, khoan đã, tôi không muốn nghe gì hết trước khi ông qua được cuộc trắc nghiệm nhỏ, tôi gọi nó là cuộc trắc nghiệm “Ba lần Gạn Lọc”…
– Ba Lần Gạn Lọc?

Socrates tiếp tục:
– Đúng vậy. Trước khi ông nói chuyện về người bạn của tôi cho tôi nghe, tốt nhất là nên thử trước… Đầu tiên là gạn lọc Sự Thật, những gì mà ông sắp nói cho tôi nghe có đúng hay không?
– Không đâu, thật sự là tôi chỉ mới nghe người ta nói thôi và….

– Được rồi, như thế ông không biết chắc là chuyện sắp nói đúng hay sai. Thôi mình sang phần hai với gạn lọc về Tốt và Xấu. Tôi tin là những gì ông sắp nói về bạn tôi đều tốt đẹp cả…có đúng không nào…
– Ngược lại là khác….

Socrates ngắt lời ngay… “Ông muốn nói với tôi là bạn tôi có những chuyện không tốt nhưng ông lại không biết chắc chắn là chuyện ấy đúng hay sai phải không… Thôi thì mình sang phần chót, gạn lọc về Lợi Ích của câu chuyện. Chuyện ông sắp nói về bạn tôi cho tôi nghe liệu có ích lợi gì cho tôi không”
– Không, không chắc đâu…

Socrates lắc đầu và kết luận:
– Nếu chuyện ông sắp nói cho tôi nghe về bạn tôi không đúng, không tốt và cũng chẳng ích lợi gì cho tôi hết… Vậy ông nói với tôi làm gì cho phí thì giờ của cả hai?

Chuyện vui này cho chúng ta thấy tại sao Socrates có tiếng là học giả thông minh và khôn ngoan nhất trong cổ sử Hy Lạp. Socrates cũng nói cuộc sống là cần thiết nhưng cần thiết hơn nữa là phải sống như thế nào… và cuộc đời sẽ tốt đẹp hơn nếu chúng ta cố gắng sống tốt hơn với mọi người.

 Tác giả: Cung Nhật Thành lược dịch

Tư tưởng cần cho cuộc sống

Tư tưởng cần cho cuộc sống

Của cải, danh vọng cứ tưởng như “thực” trong cuộc sống bỗng chốc biến thành “ảo” lúc từ giã cõi đời. Dùng tuổi trẻ để kiếm tiền, nhưng tiền lại không mua lại được tuổi trẻ. Dùng mạng sống để kiếm tiền, nhưng tiền lại không mua lại được mạng sống. Dùng hạnh phúc để đổi lấy tiền, nhưng tiền lại không mua lại được hạnh phúc. Dùng thời gian để kiếm tiền, nhưng tiền lại không mua lại được thời gian.

Giả sử trên cõi đời này có một ngân hàng mỗi buổi sáng nhập vào tài khoản của bạn 86.400 USD với điều kiện số dư trong tài khoản không được phép chuyển từ ngày này qua ngày khác. Mỗi buổi chiều, ngân hàng sẽ hủy bỏ hết số dư còn lại mà bạn đã không tiêu hết trong ngày.

Chắc chắn bạn sẽ phải tìm cách sử dụng hết số tiền đó. Chuyện tưởng tượng là “ảo” nhưng sự thật là chúng ta mỗi người đều có một ngân hàng như vậy. Đó là ngân hàng cung cấp “Thời Gian” 86.400 giây trong một ngày chứ không phải là… “Tiền bạc”.

Cho dù dùng cả cuộc đời để có được tất cả tiền bạc của cả thế giới này, nhưng tiền bạc cũng không mua lại được cuộc đời của bạn. Thế cho nên, những lúc nên làm việc thì hãy làm việc, những lúc nên nghỉ ngơi thì hãy nghỉ ngơi. Vui vẻ làm việc, tận hưởng cuộc sống, trân quý tất cả những gì mà mình có được. Hãy yêu thương những người mà bạn yêu thương, vui vẻ mà sống trọn… từng ngày.

Sống một ngày vui vẻ là sống được một ngày. Sống một ngày buồn tẻ cũng là sống được một ngày.. Cứ thế cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời. Đó đúng là một thứ triết lý “vụn”. Vụn nhưng “thật” chứ không “ảo”.

From: ngocnga_12 & NguyenNThu

  Mỗi Ngày: Hạnh Phúc Tuyệt Đối

Mỗi Ngày: Hạnh Phúc Tuyệt Đối

Những điều sẽ làm cho người ta sung sướng hơn rất nhiều là:

– Ngoại trừ những điều trái với Luân lý, Đạo đức Xã Hội  cũng như bị Pháp Luật cấm đoán, ta có thể làm tất cả những gì ta muốn làm và không  phải làm những gì mà ta không muốn.

Tuyệt đối không để bất cứ ai trên cõi đời này ảnh hường tới tình cảm của ta. Ta vui vì tự ta muốn vui, ta buồn vì tự ta muốn buồn chứ không để người nào khác làm ta như vậy.

– Hãy để cuộc đời mình trôi như dòng nước, vì nước không bao giờ gặp trở ngại trong mục đích  của nó là luôn luôn chuyển động hướng tới, gặp chướng ngại vật thì chẩy vòng,  gặp dốc cao thì ngấm xuổng đất, không đi vòng hoặc ngấm xuống được thì bốc hơi.

Như vậy sẽ không có gì là  trở ngại cho mục đích của đời mình.

Các cụ có biết rằng cuộc đời ta mất đi hơn nửa cuộc vui vì phải nghĩ, phải sống theo ý người khác trong khi mỗi người đều có ý nghĩ, quan điểm, tiêu chuẩn cuộc sống riêng không ai giống ai cả.

Ý Nghĩ :

– Đừng lo lắng khi thấy ai đó giỏi hơn mình, chỉ cần tập trung vào việc “phá kỷ lục” của chính mình mỗi ngày, tiếp tục đẩy bản thân mình về phía trước. (Bodybuilder motto)

– Đừng ngại phải từ chối người khác, bởi những người chẳng ngại làm khó bạn cũng không phải là người tốt gì.

Sống ở trên đời, chẳng ai có nghĩa vụ phải làm hài lòng người khác. Người nào xa lánh, ghét bỏ, chê bai ta vì ta không nghĩ như họ , không làm như họ , không đồng quan điểm với họ, thì họ chẳng xứng đáng cho ta giao thiệp.

 

Lương Phúc Thọ CVA65
One of the luckiest and healthiest people in the world

From tdnguyen97266 & NguyenNThu

Hạnh phúc trong đời, đơn giản chỉ thế này thôi…

Hạnh phúc trong đời, đơn giản chỉ thế này thôi…

Nếu chúng ta bỏ tiền ra mua niềm vui, thì trái lại sẽ thống khổ nhiều hơn. Bởi vì niềm vui là báu vật vô giá…

Có câu chuyện kể rằng hàng ngày thiền sư Vân Chiếu đều dạy các đệ tử phải vui vẻ, vui vẻ tham thiền ngộ Đạo, vui vẻ đối diện với nỗi thống khổ và thất bại.

Một hôm, thiền sư đổ bệnh, ngày ngày nằm trên giường kêu khổ. Vô tình sư trụ trì đi qua nghe thấy, bèn đi đến hỏi thiền sư:

– Tại sao ngài lại kêu khổ?

Thiền sư Vân Chiếu nói:

– Bị bệnh đau đớn rất khổ.

Sư trụ trì ngơ ngác không hiểu bèn hỏi tiếp:

– Có lần ngài bị ngã xuống sông, bị ngạt nước sắp chết mà ngài vẫn không kêu khổ, tại sao bây giờ lại kêu?

Thiền sư Vân Chiếu trả lời:

– Lần ngã xuống sông đó rất vui vẻ, bây giờ rất thống khổ. Vậy ta nên kêu khổ hay là kêu vui thích đây?

Trên con đường đời của con người, niềm vui và thống khổ có thể cùng song hành, cũng có thể lần lượt thay thế nhau.

Trước niềm vui và nỗi thống khổ, chúng ta lựa chọn tâm thái như thế nào?

Trong cuộc đời luôn có 2 mặt vui và khổ, trong khổ có vui, trong vui có khổ. Khổ tức là vui, mà vui cũng là khổ.

Trên thực tế, vào thời đại kinh tế phát triển nhanh chóng như hiện nay thì con người càng ngày càng oán trách cuộc sống. Mọi người thường ngày đều hay nói ‘cần phải vui vẻ’, nhưng nét mặt lại lộ ra vẻ buồn đau khổ sở.

Hàng ngày, mọi người vẫn thường nói, điều kiện sống tốt hơn trước kia rất nhiều, nhưng lòng lại than thở địa vị mình không cao bằng quan chức, học thức mình không rộng bằng học giả, tiền bạc mình không nhiều bằng đại gia, danh tiếng mình không lớn bằng siêu sao điện ảnh, ca nhạc.

Hàng ngày, vẫn thấy mọi người nói, đất nước khá hơn thời bao cấp rất nhiều, nhưng lại bày tỏ ở quê không bằng ở phố, ở phố nhỏ không bằng ở Thủ đô, ở trong nước không bằng ở nước ngoài, ở Châu Á không bằng Âu, Mỹ.

Dường như, ai ai cũng thấy mình khổ. Có lẽ phải làm tổng thống, phải trở thành tỷ phú đô la, phải là danh nhân thế giới mới vui vẻ, mới hạnh phúc?

Niềm vui rốt cuộc là gì? Niềm vui như cánh bướm, nếu bạn thò tay ra bắt thì nó sẽ bay mất. Nhưng nếu bạn ngồi xuống, tĩnh lặng ngắm trông thì nó vẫn ở lại bên bạn.

Còn nhớ có lần họp lớp phổ thông. Một bạn học nữ vừa bước vào phòng đã xơi xơi kể khổ với mọi người:

– Chồng tôi chỉ là người làm công bình thường, không những lương thấp lại còn thường xuyên phải làm thêm giờ, đi công trình.

– Tôi công việc vất vả, về nhà còn bị mẹ chồng lườm nguýt. Con cái lại nghịch ngợm không nghe lời, học hành sa sút.

– Cha mẹ tôi đã già rồi, nhưng lại hay cãi nhau với hàng xóm láng giềng…

Nhưng thực tế, chồng cô ấy là trưởng phòng của công ty điện lực, nắm quyền hành trong tay, hàng ngày đi làm có xe riêng đưa đón. Còn cô bạn thì chẳng làm gì, cả ngày tụ tập chuyện phiếm… Còn đứa con của họ học ở trường quốc tế, toàn con em quý tộc. Cha mẹ cô nghỉ hưu, đều có lương đủ sống, ở nhà nghỉ ngơi.

Nhưng tại sao cô ấy vẫn cứ kêu khổ? Có lẽ cô thực sự có nhiều chuyện phiền não khiến cô khổ sở xuôi ngược cả ngày.

Đương nhiên niềm vui và thống khổ đều cùng tồn tại trong cuộc sống mỗi người, quan trọng là chúng ta làm thế nào để biến đổi nó, lĩnh ngộ nó, đối đãi với nó từ góc độ nào.

Nếu chúng ta cứ một mực chạy đây chạy đó, tìm niềm vui ở chỗ này, chỗ kia, thì chúng ta chẳng thể nào tìm được niềm vui thực sự.

Bởi vì niềm vui ở khắp nơi, không nên cố ý đi tìm. Bởi vì niềm vui là sự sẻ chia. Có cho đi niềm vui thì mới nhận về hạnh phúc.

 

Nếu chúng ta bỏ tiền ra mua niềm vui, thì trái lại sẽ thống khổ nhiều hơn. Bởi vì niềm vui là báu vật vô giá.

Nếu chúng ta muốn ngồi nhàn rỗi để niềm vui tìm đến phục vụ mình, thì chúng ta chỉ đợi chờ trong vô vọng. Bởi vì niềm vui không thể mời đến được.

Nếu chung ta chia niềm vui thành cấp bậc, thì chúng ta sẽ không vui bằng người khác. Bởi vì niềm vui chính là niềm vui, chứ không có vui nhất.

Nếu chúng ta chia sẻ niềm vui nhỏ nhỏ với mỗi người chúng ta gặp hàng ngày, thì những niềm vui nho nhỏ đó lại quay trở lại với chúng ta, trở thành một niềm vui lớn.

“Vui vẻ mãi mãi” chỉ là câu chuyện cổ tích. Nhưng “đơn giản chính là niềm vui” lại là những câu chuyện xảy xung quanh chúng ta mỗi ngày.

Người ít ham muốn, sống giản đơn, thì đi đâu, đến đâu, làm gì cũng tìm thấy niềm vui thực sự.

Theo Mạng Trí Bi

Nam Phương biên dịch

From: ngocnga_12 & NguyenNThu

Cùng suy gẫm

Cùng suy gẫm

Khi con chim còn sống, nó ăn kiến.

Khi chim chết, kiến ăn nó.

Thời gian và hoàn cảnh có thể thay đổi bất cứ lúc nào,

Vì vậy, đừng nhục mạ, đừng làm khổ bất cứ ai trong đời sống này.

Bạn có thế đầy quyền lực ngày hôm nay,

Nhưng đừng quên rằng,

Thời gian còn nhiều quyền lực hơn bạn.

Một cây có thể làm được hàng triệu que diêm,

Nhưng một que diêm cũng có thể thiêu hủy được hàng triệu cây.

Hãy là người tốt và làm những điều tốt.

Thử nghĩ mà xem,

Thượng Đế cấu tạo cơ thể con người một cách rất hợp lý,

Nhưng sao chúng ta lại không xử dụng nó theo đúng ý của Ngài:

1- Ngài đặt hai mắt chúng ta ở đằng trước, vì Ngài muốn chúng ta luôn hướng tới phía trước, chứ không phải để chúng ta cứ ngoái nhìn về những sự việc ở phía sau.

2- Ngài đặt hai tai chúng ta ở hai bên là để chúng ta nghe từ hai phía, cả lời khen lẫn tiếng chê, chứ không phải để chúng ta chỉ nghe từ một phía hoặc chỉ để nghe những lời tâng bốc êm tai.

3- Ngài tạo cho chúng ta chỉ một cái miệng và một cái lưỡi mềm mại, vì Ngài muốn chúng ta nói ít nghe nhiều và chỉ nói những lời khôn ngoan, chứ không phải để chúng ta nói nhiều hơn nghe và nói những lời sâu hiểm làm tổn thương người khác.

4- Ngài đặt bộ não chúng ta trong một hộp sọ vững chãi, vì Ngài muốn chúng ta nên tích lũy tri thức, những thứ chẳng ai có thể lấy đi, chứ không phải chỉ chăm lo tích lũy những của cải bên ngoài, những thứ dễ dàng bị mất mát.

5- Ngài đặt trái tim chúng ta nằm trong lồng ngực, vì Ngài muốn những tình cảm yêu thương giữa những con người phải được xuất phát và lưu giữ tận nơi sâu thẳm trong cõi lòng, chứ không phải ở một nơi hời hợt bên ngoài.

From Do Tan Hung và chị Kim Bằng gởi

Đôi khi bạn cần phải im lặng!

Đôi khi bạn cần phải im lặng!

Nói thì ai nói cũng được, nhưng đôi khi bạn cần phải im lặng thì lại là điều rất khó cho nhiều người.

Bởi vì ai cũng nghĩ rằng, im lặng là nhu nhược, là hèn nhát, là nhục !

Nhưng trên thực tế, người biết im lặng mới là người hay.

Vậy lúc nào bạn nên im lặng ?

-Im lặng khi lời nói của bạn không còn ý nghĩa gì với người khác nữa. 

-Im lặng khi lời nói của bạn chỉ làm mọi việc thêm tồi tệ.

-Im lặng khi bạn muốn chứng minh cho đối phương thấy, bạn không dễ bị tác động bởi những lời nói linh tinh.

-Im lặng khi bạn nói mà không ai muốn nghe.

-Im lặng khi bạn cần suy nghĩ và để hỏi lại trái tim mình.

-Im lặng khi bạn muốn đối phương phải suy nghĩ.

-Im lặng khi bạn không cần đến người vô ý nghĩa quan tâm nữa.

-Im lặng khi bạn muốn giữ tình bạn, tình yêu.

-Im lặng khi bạn đã cạn lời với người bạn yêu rồi.

-Im lặng khi bạn muốn xem người kia có thật sự cần mình không ?

-Im lặng khi bạn muốn nghe và hiểu rõ một người.

-Im lặng khi bạn muốn tìm lại sự bình an cho tâm hồn.

– Im lặng khi bạn muốn kết thúc một chuyện tình êm đẹp.

Vậy bạn có đủ bản lĩnh để im lặng không, hay bạn cứ muốn nói để chứng tỏ ta đây không sợ ai và sẽ làm cho ra lẽ ?

Thật ra, khi một người biết im lặng, họ mới thật sự là người khôn ngoan đấy bạn !

From: ngocnga_12 & NguyenNThu

Kẻ đến người đi đều có nguyên do cả

                      Kẻ đến người đi đều có nguyên do cả

Cuộc đời là dòng chảy lớn, người đến kẻ đi gieo vào lòng bạn những dư âm khó tả, buồn vui thăng trầm, rốt cuộc là vì cái gì?

Người yêu quý bạn sẽ mang đến cho bạn sự ấm áp, lòng can đảm và dũng khí.

Người bạn yêu quý sẽ khiến bạn học được thế nào là yêu thương và nâng niu gìn giữ.

Người bạn không ưa lại dạy bạn có lòng khoan dung và biết cách tôn trọng.

Kẻ không ưa bạn lại giúp bạn trưởng thành, khiến bạn phải tự dè dặt, tự mình xem xét lại chính mình.

Không ai là vô duyên vô cớ xuất hiện trong cuộc đời của bạn cả, sự xuất hiện của mỗi người đều có nguyên do, … mỗi một người xuất hiện đều là đúng lúc nên xuất hiện và đáng nhận được sự cảm ơn chân thành của bạn.

Người sống ở trên đời:

Chúng ta đều chỉ là hành khách qua đường trong đất trời này, rất nhiều người đời và sự tình, bản thân đều không cách nào làm chủ cho nổi. Ví như thời gian đã trôi qua, ví như những người đã rời xa!

Chữ “Tâm” (心) có 3 nét đều hướng vào trong tâm, chẳng nét nào hướng ra ngoài. Bạn càng muốn nắm giữ chụp bắt lấy nó, thói thường nó lại càng rời xa bạn nhanh nhất.

  Tất cả tùy duyên, duyên đậm nhiều thì quấn quýt đoàn tụ, duyên nhạt thì nước chảy bèo trôi, tùy duyên nó đi.

Đời người, có thể xem nhẹ, xem nhạt được bao nhiêu thì thống khổ sẽ chạy cách xa bạn bấy nhiêu.

Người người đều lo sợ bản thân không đủ minh mẫn thanh tỉnh, mong sao tự tâm mình được sáng như gương.

Kỳ thực cuộc sống sao lại cần thật tỉnh táo?

  • Cháo nấu cần phải 3 phần gạo, 7 phần nước.
  • Trong xử sự cần 3 phần vì mình, 7 phần vì người.
  • Đối với bạn bè cần 3 phần nhận biết chân tình, 7 phần khoan dung.
  • Đối với gia đình cần 3 phần yêu thương, 7 phần trách nhiệm.
  • Thưởng thức muốn cuốn sách cần đặt 3 phần ở văn chương, 7 phần ở chất lượng nội dung.
  • Uống rượu cần 3 phần say, 7 phần tỉnh.

3 phần,… 7 phần… bất quá chẳng qua là cân nhắc của cuộc sống.

  

Sống trong hồng trần đầy bụi nhơ bẩn, chẳng ai có thể thập toàn thập mỹ, thời gian cứ sẽ phủ bụi không ngừng.

  • Nhìn được là sách, đọc được lại là cả thế giới.
  • Pha được gọi là trà, nhưng để hiểu được lại là cuộc sống (trà đạo)
  • Rót rượu, rót ra là rượu, nếm được lại là gian khó và đắng cay.

Cuộc sống thật giống như một chuyến lữ hành đơn trình, chỉ có đi mà không có khứ hồi. Không có tập diễn và tua lại, mỗi một cảnh diễn đều là trực tiếp diễn phát.

  

Vậy thì, hãy cảm ơn người nào đó đang cho bạn cảm giác thống khổ! Bởi vì về sau này, đến một lúc nào đó, bạn sẽ chợt hiểu ra được ông trời vì sao lại đã an bài như thế? Tại sao điều ấy sẽ lại  khiến cuộc sống của bạn càng có ý nghĩa, và càng thêm tốt đẹp hơn,

Thanh Tâm

From TU-PHUNG

Tha Thứ

Bài cũ, thấy hay và ý nghĩa xin gởi lại lần nữa.

Tha Thứ

Một thiền sinh hỏi: “Thưa sư phụ, con đau khổ vì cha mẹ tàn nhẫn, vợ con ruồng bỏ, anh em phản bội, bạn bè phá hoại… Con phải làm sao để rũ bỏ được oán hờn và thù ghét đây?”
Vị sư phụ đáp:“Con ngồi xuống tịnh tâm, tha thứ hết cho họ”.

Vài hôm sau, người đệ tử trở lại: “Con đã tha thứ cho họ sư phụ ạ. Nhẹ cả người! Coi như xong”.
Sư phụ đáp:“Chưa xong, con về tịnh tâm, mở hết lòng ra và thương yêu họ”.
Người đệ tử gải đầu”Tha thứ thôi cũng đã quá khó, lại phải thương họ thì…Thôi được con sẽ làm”

Một tuần sau, người đệ tử trở lại, mặt vui vẻ hẳn khoe với sư phụ là đã làm được việc thương những người mà trước đây đã từng đối xử tệ bạc với mình. Sư phụ gật gù bảo: “Tốt! Bây giờ con về tịnh tâm, ghi ơn họ. Nếu không có họ đóng những vai trò đó thì con đâu có cơ hội tiến hóa tâm linh như vậy”.

Lần sau người đệ tử trở lại, lần này tin tưởng rằng mình đã học xong bài vở.
Người đệ tử hớn hở thưa rằng mình đã ghi ơn hết mọi người vì nhờ họ mà anh đã học được sự tha thứ!
Sư phụ cười: “Vậy thì con về tịnh tâm lại đi nhé. Họ đã đóng đúng vai trò của họ chứ họ có lầm lỗi gì mà con tha thứ hay không tha thứ?”.

   Anh Hùng Nguyễn viết:   Câu cuối hay và chí lý quá.

Sư phụ cười: “Vậy thì con về tĩnh tâm lại đi nhé. Họ đã đóng đúng vai trò của họ chứ họ có lầm lỗi gì mà con tha thứ hay không tha thứ. 

 (bản chất là vậy …!)

Chúa nói: Hãy Yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em. (Mt5,44)