Chuong Tieng and 2 others shared a link.
Chuong Tieng shared a post.

Sưu Tầm – Lời Hay Ý Đẹp
Chuyện Vui Về Socrates
Tác giả : Cung Nhật Thành lược dịch
Cung Nhật Thành lược dịch
Trong xã hội cổ đại Hy Lạp, Socrates (469 – 399 B.C.) thường được xem là một học giả có kiến thức rộng rãi vì ông rất tự tin và khéo léo về sự hiểu biết của mình. Một hôm có thân hữu đến gặp nhà học giả nổi tiếng và nói với ông như sau:
– Tôi vừa nghe chuyện về một nguời bạn của ông, Socrates, tôi kể cho ông nghe nhé?
Socrates trả lời ngay:
– Khoan, khoan đã, tôi không muốn nghe gì hết trước khi ông qua được cuộc trắc nghiệm nhỏ, tôi gọi nó là cuộc trắc nghiệm “Ba lần Gạn Lọc”…
– Ba Lần Gạn Lọc?
Socrates tiếp tục:
– Đúng vậy. Trước khi ông nói chuyện về người bạn của tôi cho tôi nghe, tốt nhất là nên thử trước… Đầu tiên là gạn lọc Sự Thật, những gì mà ông sắp nói cho tôi nghe có đúng hay không?
– Không đâu, thật sự là tôi chỉ mới nghe người ta nói thôi và….
– Được rồi, như thế ông không biết chắc là chuyện sắp nói đúng hay sai. Thôi mình sang phần hai với gạn lọc về Tốt và Xấu. Tôi tin là những gì ông sắp nói về bạn tôi đều tốt đẹp cả…có đúng không nào…
– Ngược lại là khác….
Socrates ngắt lời ngay …”Ông muốn nói với tôi là bạn tôi có những chuyện không tốt nhưng ông lại không biết chắc chắn là chuyện ấy đúng hay sai phải không… Thôi thì mình sang phần chót, gạn lọc về Lợi Ích của câu chuyện. Chuyện ông sắp nói về bạn tôi cho tôi nghe liệu có ích lợi gì cho tôi không”…
– Không, không chắc đâu…
Socrates lắc đầu và kết luận:
– Nếu chuyện ông sắp nói cho tôi nghe về bạn tôi không đúng, không tốt và cũng chẳng ích lợi gì cho tôi hết… Vậy ông nói với tôi làm gì cho phí thì giờ của cả hai?
Chuyện vui này cho chúng ta thấy tại sao Socrates có tiếng là học giả thông minh và khôn ngoan nhất trong cổ sử Hy Lạp. Socrates cũng nói cuộc sống là cần thiết nhưng cần thiết hơn nữa là phải sống như thế nào… và cuộc đời sẽ tốt đẹp hơn nếu chúng ta cố gắng sống tốt hơn với mọi người.
Tác giả : Cung Nhật Thành lược dịch
Trong đời có 7 điều phải nhẫn để làm một người thành công và có tĩnh khí
Nhẫn nại là một đức tính quý báu, nhưng nhẫn ra sao, nhẫn điều gì thì đối với nhiều người luôn là những câu hỏi không dễ giải đáp. Nói chung, suy đi tính lại, trong đời người ta cần nhẫn nhịn những điều này.
Đa phần khi phải nhẫn nại, chịu đựng một việc gì, chúng ta sẽ cảm thấy thật thống khổ. Phải áp chế cơn lửa giận dữ bên trong mình quả thực không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng thành công thường chỉ xuất hiện trong đời sau khi bạn đã nhẫn nại, kìm nén những nỗi thống khổ mà người thường không thể chịu đựng được.
Nhất quyết đừng từ bỏ khi bạn chỉ còn cách thành công một vài bước chân. Gặp chuyện phải nhẫn, làm việc phải lý trí, nhất định phải ghi nhớ điều này.
Dẫu rằng con người có thất tình lục dục, nhưng cũng không thể bất chấp tất cả làm liều. Cuộc sống có quá nhiều cám dỗ như vật chất, danh vọng, địa vị, quyền lực luôn bủa vây quanh chúng ta. Nếu không thể nhẫn nhịn được trước những cám dỗ, mê hoặc đó, không thể lắng lòng mình lại, thì cuộc đời này ta sẽ chỉ mải miết chạy theo những vật ngoài thân mà thôi.
Đến khi tóc bạc da mồi, trầm tư ngẫm lại đoạn đời đã qua, ta mới hiểu mình đã thực sự đánh mất đi những gì, mới biết ta không còn đủ thời gian để theo đuổi những điều thực sự ý nghĩa cho sinh mệnh đời đời kiếp kiếp.
Có nhiều ham muốn phải nhẫn. Ảnh minh họa: facebook.com/anhvienDKM
Con người ta, có thể nói là sống vì một chữ tình. Chúng ta luôn mang tình cảm trong mình, đặc biệt là với những người khác giới. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, qua thời gian, đôi bên sẽ nảy sinh tình cảm. Tình cảm thăng hoa sẽ trở thành tình yêu, yêu lâu rồi sẽ sinh ra dục vọng.
Nhưng điều này nhất định phải nhẫn, không nhẫn liệu có thể được không? Nếu không thể nhẫn được dục vọng nhất thời thì có thể cuộc hôn nhân của bạn sẽ không còn êm ấm. Có thể bạn sẽ làm người bạn đời bị tổn thương, hoặc đặt cả mái ấm của mình và tương lai của những đứa trẻ trước bờ vực nguy hiểm.
Tình cảm chỉ là thứ thoảng qua, bạn thực sự có quá nhiều điều phải làm trên đời thay vì đắm chìm vào ái dục và những ham muốn cảm xúc ấy. Chuyện này nói ra thật dễ nhưng làm được thì không hề đơn giản chút nào.
Muốn bước tới thành công thì không có bí quyết nào khác ngoài 2 điều sau:
Thứ nhất là phải kiên trì đến cùng, không bao giờ được từ bỏ. Thứ hai là khi nghĩ tới việc từ bỏ xin bạn hãy xem lại bí quyết thứ nhất!
Khi gặp khổ đau nhất định phải nhẫn nại. Nhẫn nại qua được bể khổ chính là vượt qua chính mình, cũng chính là dạn dày thêm, trưởng thành lên. Chịu được khổ thì mới biết trân quý hạnh phúc. Bước qua ngày mưa âm u mới thấy yêu thêm ngày chói chang nắng ấm vậy.
Kẻ mạnh mẽ không dễ rơi lệ, cũng không phải cõi lòng sắt đá, mà chính là người nuốt nước mắt mà chạy. Đôi mắt từng nhỏ lệ lại càng trong sáng hơn, trái tim từng nhỏ máu sẽ khiến tâm hồn thêm kiên cường.
Con bướm xinh đẹp, có ngày bay lượn thỏa thích chính là vì chịu nỗi đau lột xác từ kém tằm. Lá trà có thơm, vị nước có ngọt chính là sau khi phải chịu nước sôi nóng bỏng.
Chỉ một chút đau đớn mà bạn không thể nhẫn chịu được thì còn mong gì đến thành công đây? Thực sự trong đời có những nỗi đau phải nhẫn, có những sự tình phải dằn lòng, nuốt nước mắt vào trong.
Có nhiều nỗi đau phải nhẫn. Ảnh minh họa: facebook.com/anhvienDKM
Tục ngữ có câu, cơm có thể ăn hổ lốn, nhưng lời không thể nói bừa. Điều này rất có đạo lý, họa từ miệng mà ra cũng chính là lý này. Có bao nhiêu người bạn chỉ vì một lời nói mà trở thành kẻ dưng? Có bao nhiêu cặp tình nhân, chỉ vì một lời nói mà trở thành kẻ thù? Có bao nhiêu người, chỉ vì một lời nói mà để thành công tuột khỏi tầm tay?
Đôi khi, chỉ cần nhẫn nhịn một lời thì biển lặng sóng êm. Ông bà ta dạy “Một điều nhịn, chín điều lành” chính là vì thế.
Những người hay tức giận tức là tấm lòng họ chưa đủ rộng rãi để bao dung tất cả. Người không đủ bao dung sẽ không thể thành công. Muốn thành công thì phải kìm nén những cơn nóng giận.
Không được tùy ý tức giận, hay để người khác dễ dàng chọc giận mình. Đắm mình trong sự tĩnh lặng là chìa khóa vàng giúp bạn mở cánh cửa đi tới thành công. Giữ được tĩnh khí cũng chính là sự tu dưỡng lớn nhất cuộc đời.
Minh Nguyệt
Bạn thân mến, ngày nay, vì quá bận rộn, ta thường quên cầu nguyện với Thiên Chúa, dù không quên xem điện thư. Tôi mạn phép sáng tác tập hình ảnh này, dựa trên lời nguyện của ông Mahatma Gandhi để nhắc nhở mình …
Lạy Chúa, xin giúp con dám nói lên sự thật trước kẻ mạnh,
và đừng nói dối để được kẻ yếu tán thưởng.
Nếu Chúa cho con tiền bạc, xin đừng lấy đi hạnh phúc của con.
Và nếu Chúa cho con sức mạnh, xin đừng lấy đi khả năng lý luận của con.
Nếu Chúa cho con thành công, xin đừng lấy đi đức khiêm nhu nơi con.
Nếu Chúa cho con đức khiêm nhu, xin đừng lấy đi lòng tự trọng của con.
Xin giúp con nhận biết được khía cạnh khác của mọi sự việc.
Xin đừng để con kết án đối phương phản bội chỉ vì họ không chia sẻ quan điểm của con.
Xin dạy con yêu thương kẻ khác như yêu thương chính bản thân mình,
Xin dạy con phán đoán chính bản thân mình như phán đoán kẻ khác.
Xin đừng để con say men chiến thắng khi đạt được thành công,
và cũng đừng để con thất vọng khi thất bại.
Nhưng hãy dạy cho con nhớ rằng:
thất bại là thử thách dẫn đến thành công.
Xin hãy dạy cho con biết rằng:
lòng khoan dung là mức độ cao nhất của sức mạnh.
Và ý muốn trả thù là biểu hiện đầu tiên của sự yếu đuối.
Nếu Chúa không ban cho con của cải,
xin hãy ban cho con lòng trông cậy.
Và nếu Chúa không ban cho con thành công,
xin ban cho con ý chí mạnh mẽ thắng vượt thất bại.
Nếu Chúa không ban cho con sức khỏe,
xin hãy cho con ân sủng Đức Tin.
Nếu con có làm ai tổn thương,
Xin ban cho con sức mạnh để xin lỗi họ.
Và nếu có ai làm con tổn thương,
Xin cho con lòng độ lượng và sức mạnh để tha lỗi cho họ.
Lạy Chúa, nếu con có quên Ngài, thì lạy Ngài, xin đừng quên con! Amen!
BUÔNG BỎ
Ai ơi! Làm thinh chớ nói nhiều
Để nghe tiếng lòng dâng khúc hát
Để lắng lòng tìm lại chính bản thân
Để biết trân trọng từng hơi thở
Để tâm bén nhạy lòng tỉnh thức
Để sống cho trọn kiếp nhân sinh
– Hoa Dại –
Cuộc sống có nhiều khoảng lặng để gọi tên. Sau những vất vả với cuộc mưu sinh, ta thích lắng lòng theo những dòng suy tưởng. Một góc NGẪM bình yên, ta muốn tìm về sau những ngày tất bật, để ngẫm về cuộc đời trong kiếp nhân sinh.
Bên ly cà phê tôi cảm nhận được vị lạnh của đá, vị đắng của cà phê. Tôi ngồi một mình, một mình đối diện với chính mình, ngồi để ngẫm về sự đời. Ngồi miên man, mân mê ly cà phê, tôi lại nhớ đến câu chuyện mà tôi đã từng được nghe:
Một cô gái đến tìm một nhà sư, cô hỏi:
– Thưa thầy, con muốn buông bỏ một vài thứ mà không thể, con mệt mỏi quá.
Nhà sư đưa cho cô gái một cốc nước và bảo cô cầm, đoạn ông liên tục rót nước nóng vào cốc, nước chảy tràn ra cả tay, làm cô bị nóng quá, cô buông tay làm vỡ cốc.
Lúc này nhà sư từ tốn nói:
– Đau rồi tự khắc sẽ buông!
“Đau” trong câu chuyện về cô gái là chỉ những khổ đau, tổn thương, những vấp ngã gây ra cho tâm hồn. Đôi khi những việc này xảy đến sẽ tạo động lực để người ta buông bỏ đi những điều trĩu nặng lên tinh thần như tham vọng, u sầu, vị kỷ, nóng giận…
Không phải ai cũng đủ dũng cảm, đủ vững vàng để bước qua những nỗi đau. Nhưng một khi tim đã không thể còn đau thêm nữa, nước mắt đã không thể chảy thêm nữa thì đã đến lúc ta phải học cách buông bỏ chúng để yêu thương lấy chính mình.
Hạnh phúc nào rồi cũng tàn. Phù phiếm, xa hoa nào rồi cũng tan. Cảm xúc nào rồi cũng chai sạn. Có chăng một thứ hư vô nào đó là vĩnh cửu?
Cuộc sống luôn chật vật giữa yêu và buông; bởi có yêu thì mới có buông, có buông mới biết mình có yêu. Yêu và buông cứ như hai sợi dây vô hình đan vào nhau, thắt lại tạo một mớ bòng bong để con người ta ngụp lặn trong đó không biết lối ra. Người ta thích nắm hơn buông, mặc dù trên nguyên tắc buông dễ hơn nắm. Những ai biết buông – hoặc biết cách nắm như thế nào cho đúng cách – sẽ không phải chìm trong đau khổ. Nắm đúng cách chính là sự tinh tế của kiếp nhân sinh. Buông đúng lúc, nắm đúng cách ta mới mới có được sự quân bình, an lạc. Nói thì dễ, nhưng thực hành mới khó làm sao! Mà khó nhất chính là làm sao buông được để rảnh tay mà nắm đúng!
Một thầy giáo hỏi học sinh: “Giả dụ các em nhóm bếp để đun một nồi nước nhưng khi mới đun được một nửa thì củi đã sắp hết. Lúc đó, các em sẽ làm thế nào?” Có em nói sẽ sang hàng xóm xin ít củi, có em trả lời sẽ ra ngoài mua thêm. Thầy giáo nghe vậy, liền nói: “Sao không ai nghĩ đến chuyện đổ bớt nước trong nồi đi nhỉ?”
Tương tự như vậy, mọi chuyện trên đời này có được ắt có mất, chứ không thể lúc nào cũng suông sẻ, viên mãn được. Đến một lúc nào đó, bạn sẽ phải chấp nhận đánh đổi để đạt được mục đích của mình.
Với nhịp sống hối hả này, tôi và bạn đã quá mệt mỏi. Lúc này, ta cần làm không phải là gồng mình lên gắng gượng mà là thả lỏng bản thân, cho phép mình được thư giãn. Khi cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ thì mới nên tiếp tục làm những việc còn đang dang dở, kết quả sẽ có thể tốt đến không ngờ. Ngược lại, nỗ lực một cách cố chấp thì sẽ chỉ càng làm hỏng việc mà thôi.
Tôi nhận ra một điều: Tôi được sinh ra không phải để sống cho quá khứ hay sống cho tương lai mà sống cho hiện tại này, như vậy là quá đủ rồi. Có lẽ tôi chưa đủ kiến thức để hiểu, chưa đủ lớn để nhận thức được nhiều vấn đề nan giải nhưng có một điều đơn giản “Sống là để học cách yêu thương, biết che lấp nỗi đau, nỗi buồn và tự tìm cho mình một niềm vui trong cuộc sống này.” Như Oprah Winfrey đã từng nói: “Hít thở. Bước tiếp. Và nhắc nhở bản thân rằng giây phút này là của riêng bạn.”
Một đời người trong cõi nhân sinh!
Cát bụi trở về cát bụi…còn lại gì?
Giuse Phạm Minh Thành, mf
From Langthangchieutim
Suy ngẫm cuộc sống:
Làm người nên học cách im lặng, đừng nói lời xấu về người, chỉ cần làm tốt việc của mình là đủ
Có một câu nói rất hay: “Nếu bạn không mù, thì đừng quen biết tôi qua miệng của người khác”.
Có một câu nói rất hay: “Nếu bạn không mù, thì đừng quen biết tôi qua miệng của người khác”.
Bạn càng trưởng thành sẽ càng hiểu được, bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, trên người tài còn có người tài hơn, bởi thế giới này không phải chỉ riêng bạn đang tồn tại.
Làm người nên học cách im lặng, đừng nói lời xấu về người, chỉ cần làm tốt việc của mình là đủ. Không cầu sâu sắc, chỉ mong đơn giản.
Cho đến một ngày bạn sẽ hiểu ra, nhiều khi không cần phải nói hết ra cho người khác, bạn cũng có thể tự mình giải quyết. Trên thế giới này, ngoại trừ chính mình ra sẽ không ai có thể thực sự cứu được mình.
Cho đến khi hai người càng thân thiết hơn, liền cảm giác thấy đối phương đã thay đổi. Kỳ thực, họ không hề thay đổi, chỉ là chúng ta đang tiến đến bề mặt chân thực nhất của họ, nên mới cảm thấy bị mất thăng bằng.
Bởi vậy, khi bạn muốn tiếp nhận một người thì không chỉ là tiếp nhận mặt ưu việt của họ, mà đối với những khuyết điểm của họ cũng nên mở lòng ra và bao dung lấy.
Khi gặp khó khăn trong cuộc sống hay trong công việc, hãy tự nhủ với mình rằng: Hôm nay sẽ qua đi, ngày mai rồi sẽ đến, một ngày mới sẽ lại bắt đầu.
Cuộc sống, bởi vì để tâm cho nên mới đau khổ; bởi vì nghi ngờ cho nên mới tổn thương; bởi vì xem nhẹ cho nên mới vui vẻ; bởi vì đạm bạc cho nên mới hạnh phúc.
Chúng ta đều là những vị khách qua đường của đất trời, có rất nhiều việc chúng ta không thể làm chủ được vậy nên hãy cứ để vạn sự tùy duyên đi
Thời điểm phiền não mà không có người hỏi han, ta học được cách thừa nhận; lúc mệt mỏi không có người dựa vào, ta học được cách tự lập. Cứ như vậy ta tìm được chính bản thân mình, vốn là người rất tài năng, ưu tú.
From: ngocnga_12 & Anh chị Thụ Mai
Nếu xem rồi, mời xem lại cũng hay
MỘT NGÀY, MỘT NĂM VÀ ĐỜI NGƯỜI !!!
Một ngày rất ngắn, ngắn đến mức chưa nắm được cái sáng sớm thì đã tới hoàng hôn.
Một năm thật ngắn, ngắn đến mức chưa kịp thưởng thức sắc màu đầu xuân thì đã tới sương thu.
Một cuộc đời rất ngắn, ngắn tới mức chưa kịp hưởng thụ những năm tháng đẹp thì người đã già rồi.
Luôn luôn đến quá nhanh mà hiểu ra thì quá muộn, cho nên chúng ta phải học cách trân trọng, trân trọng tình thân, tình bạn, tình đồng nghiệp, tình yêu, tình vợ chồng, tình phụ mẫu, tình đồng loại …
Vì một khi đã lướt qua , thì khó có thể gặp lại.
️Sau 20 tuổi, thì đất khách và quê nhà giống nhau vì đi đến đâu cũng có thể thích ứng.
️Sau 30 tuổi, thì ban ngày và ban đêm giống nhau vì mấy ngày mất ngủ cũng không sao.
️Sau 40 tuổi, thì trình độ học vấn cao thấp giống nhau, học vấn thấp có khi kiếm tiền nhiều hơn.
️Sau 50 tuổi, thì đẹp và xấu giống nhau vì lúc này có đẹp đến mấy cũng xuất hiện nếp nhăn và tàn nhang.
️Sau 60 tuổi, thì làm quan lớn và quan bé giống nhau vì nghỉ hưu rồi cấp bậc giống nhau.
️Sau 70 tuổi, thì nhà to và nhà nhỏ giống nhau vì xương khớp thoái hóa không thể đi được hết những không gian muốn đi.
️Sau 80 tuổi, thì tiền nhiều và tiền ít giống nhau vì có tiêu cũng chẳng tiêu được bao nhiêu tiền.
️Sau 90 tuổi, thì nam và nữ giống nhau vì không thể làm nổi chuyện ấy nữa.
️Sau 100 tuổi, thì nằm và đứng giống nhau vì đứng dậy cũng chẳng biết làm gì.
CUỘC ĐỜI CỦA BẠN VÀ TÔI LÀ NHƯ VẬY, KHÔNG KHÁC NHAU NHIỀU…
Bỏ qua oán hờn
Một thương gia trong một thị trấn nhỏ nọ, có hai người con trai sinh đôi. Hai chàng trai cùng làm việc tại cửa hàng của cha mình. Khi ông qua đời, họ thay ông trông coi cửa hàng đó. Mọi công việc đều êm đẹp cho đến một ngày kia, khi một tờ giấy bạc biến mất.
Người em đã để tờ giấy bạc đó trên máy đếm tiền rồi đi ra ngoài với khách hàng. Khi anh quay lại, tờ giấy bạc đã biến mất.
Người em hỏi người anh: – Anh có thấy tờ giấy bạc đâu không?
Người anh đáp:
-Không.
Tuy thế người em vẫn không ngưng tìm kiếm và gạn hỏi:
– Anh không thể không đụng đến nó. Tờ giấy bạc không thể tự đứng dậy và chạy đi được! Chắc chắn anh phải thấy nó !Sự buộc tội phảng phất trong giọng nói của người em. Căng thẳng bắt đầu tăng lên giữa hai anh em họ. Sự oán giận cũng theo đấy mà len vào. Không lâu sau một hố ngăn cách gay gắt và sâu thẳm đã chia cách hai chàng trai trẻ. Họ không thèm nói với nhau một lời nào.
Cuối cùng họ quyết định không làm chung với nhau và một bức tường ngăn cách đã được xây ngay giữa cửa hàng. Sự thù địch và oán giận cũng lớn lên tiếp theo 20 năm sau đó, lan đến cả gia đình của họ.
Một ngày nọ, một người đàn ông đỗ xe ngay trước cửa hàng. Ông ta bước vào và hỏi người bán hàng:
-Anh đã ở đây bao lâu rồi?
Người bán hàng đáp rằng anh đã ở đây cả cuộc đời. Vị khách nói tiếp:
-Tôi phải nói với anh điều này. 20 năm trước tôi đã đi xe lửa và tạt vào thị trấn này. Lúc đó tôi đã không ăn gì suốt ba ngày. Khi tôi đến đây bằng cửa sau và thấy tờ giấy bạc trên máy tính tiền, tôi đã bỏ vào túi mình rồi ra ngoài. Những năm qua tôi không thể quên điều đó. Tôi biết nó không phải là món tiền lớn nhưng tôi phải quay lại đây và xin anh thứ lỗi.
Người đàn ông lạ mặt ngạc nhiên khi thấy những giọt nước mắt lăn trên má của người bán hàng trạc tuổi trung niên này.
Anh ta đề nghị:
-Ông có vui lòng sang cửa bên và kể lại chuyện này cho người đàn ông trong cửa hàng đó được không?
Rồi người đàn ông lạ càng ngạc nhiên hơn khi thấy hai người đàn ông trung niên, trông giống nhau, ôm nhau khóc ngay trước cửa hàng. Sau 20 năm, rạn nứt giữa họ đã được hàn gắn. Bức tường thù hận chia cắt hai anh em họ đã được đập bỏ.
Trong cuộc sống có những điều nhỏ nhặt vẫn thường xảy ra và vô tình chia cắt con người với nhau, những lời nói vội vàng không suy nghĩ, những lời chỉ trích, buộc tội hay những lời trách cứ oán hờn. Và khi đã bị chia cắt, họ có thể không bao giờ quay lại với nhau được nữa. phương cách tốt nhất để tránh những tình huống gây tổn thương này là bỏ qua những lỗi lầm nhỏ của nhau.
Điều này không dễ dàng nhưng cũng chẳng phải là quá khó khăn. Bỏ đi những bực dọc rồi bạn có thể sẽ ngạc nhiên khi thấy mình chẳng mất bao nhiêu năng lượng để xây dựng sự gắn bó với những người bạn yêu mến.
Sưu Tầm
From: Cam Tuyet & KimBang Nguyen
Nó Có Thể Chỉ Là Những Điều Vụn Vặt Tầm Thường…
Ở đâu đó quanh đây, vào bất cứ lúc nào, luôn tồn tại rất nhiều điều khiến ta hạnh phúc. Nó có thể là nhỏ nhoi, bình dị, có thể là lớn lao được gắp nhặt giữa cuộc đời, nhưng đôi khi ta lại mơ hồ không nhìn thấy…
Bạn có nhận thấy hay không, hạnh phúc đôi khi rất đơn giản, chính là do vô số những niềm vui bé nhỏ kết hợp tạo thành. Hạnh phúc có đôi khi lại rất vụn vặt, do vô số những thỏa mãn và hy vọng nhỏ nhoi tổ hợp thành.
Hạnh phúc không cần là những điều thật to tát như đạt được điều mà bạn bấy lâu vẫn ao ước, thực hiện được những gì bạn muốn… mà bạn biết không, có nhiều khi những điều nhỏ nhoi thường ngày vẫn hiện hữu trước mắt cũng có thể mang đến niềm vui cho cuộc đời.
Đã hẹn nhau cùng ngắm lá rơi, kết quả có người bạn nói rằng dự báo thời tiết ngày mai sẽ có mưa. Tôi nói: “Mưa rơi lá rụng cũng là một cảnh sắc khác của mùa thu, có gì đâu phải lo lắng”. Mọi người nghe vậy đều cười toe toét, hôm sau lập tức xuất hành đúng hẹn.
Kết quả ngày hôm đó trời nắng ráo sáng sủa. Cảnh sắc mùa thu thì không cần phải nói, một cây liễu thôi cũng đủ góc quay chụp, thu hoạch được rất nhiều những bức hình tuyệt đẹp, người cầm máy hay người được chụp đều vui vẻ thoải mái.
Đôi khi, những điều nhỏ nhoi thường ngày vẫn hiện hữu trước mắt cũng có thể mang đến niềm vui cho cuộc đời.
Nhìn mây trời bay bay, mỗi người đều cảm thấy đây chính là ân điển và sự chiếu cố của thiên thượng, khi đó cảm giác xung quanh mỗi người đều có một vầng hào quang, thứ ánh sáng đến từ hạnh phúc.
Có lần đi du lịch xa, bởi vì coi hướng không tốt, đã dự kiến là đến nơi này, nhưng lại đi ngược tới một nơi khác, cuối cùng lạc tới một thôn làng cổ kính, người dân ở đây đều rất điềm đạm, chất phác. Những khu nhà cổ trăm năm từ thời tổ tiên để lại in hằn dấu vết của thời gian, những bậc thang đầy rêu phong che phủ. Tôi bước vào trong quán, gọi một tô mì, ăn tới độ thân vã đầy mồ hôi, ăn xong hô to một tiếng, cảm thấy đây cũng là một thứ hạnh phúc.
Chẳng hạn như, vừa viết xong một bài văn còn chưa kịp lưu, đột nhiên máy tính tự khởi động lại. Trong lúc còn đang ảo não, thì chiếc máy tính đột nhiên hoạt động rất tốt, bài văn mới viết xong cũng được khôi phục lại không thiếu một chữ. Khi đó cảm thấy trời cao đối với mình quả thực là có ưu ái.
Tuyết rơi phủ kín con đường, đột nhiên có người gõ cửa, và đẩy cửa vào lại đúng là người mà bạn đang lo lắng, đây chính là một loại hạnh phúc.
Đường đi tối tăm, bốn phía yên ắng, đột nhiên có người bên cạnh ngân nga một bài hát xưa, từng câu từng chữ như rót vào trong tim, khó tin hơn là, đây đúng là bài hát mà thời thanh xuân bạn nghe hoài không chán. Đây cũng là một loại hạnh phúc.
Nghĩ ngợi để tìm một bài hát, nhưng lại không nhớ nổi tên của bài hát đó là gì. Đột nhiên điện thoại của người bên cạnh reo lên, tiếng chuông lại chính là bài hát mà bạn đang tìm kiếm. Đó cũng là một loại hạnh phúc.
Lái xe ra ngoài mà quên mang theo áo ấm, lại gặp cảnh tuyết rơi, toàn thân rét run, chợt thấy phía sau xe có chiếc áo khoác mà mình đã để quên từ nhiều ngày trước. Đây cũng xác thực là một loại hạnh phúc.
Đấy, với tôi dù đó không phải là cái hạnh phúc thật lớn lao nhưng lại rất đỗi bình dị, đơn giản và nhỏ nhoi dù có nhiều khi ta lại lơ đi cái hạnh phúc đấy. Vì thế, đôi khi trong cuộc đời xin hãy dành một chút thời gian để đứng lại, im lặng, lắng nghe và dõi mắt tìm xem, vì ở đâu đó quanh đây, cái hạnh phúc bình dị vẫn đang chờ đợi bạn kiếm tìm.
Tuệ Tâm
Bạn già nhắc nhở nhau
Đừng bao giờ trách móc bất kỳ ai trong cuộc sống của bạn.
ĐỜI LÀ THẾ! NGƯỜI LÀ THẾ! TRÁCH MÓC, GIẬN HỜN CÓ HẠI CHO MÌNH HƠN CHO NGƯỜI KHÁC!
TỐT NHỨT CHÚNG TA NÊN LỜ ĐI, BỎ QUA, HAY THA THỨ ĐỂ TÂM THẦN THANH TỊNH CÓ LỢI CHO SỨC KHỎE VÀ ĐỂ THƯ GIÃN VUI HƯỞNG NHỮNG GÌ MÌNH MUỐN, NHỮNG GÌ MÌNH ĐANG CÓ.
Người Tốt sẽ cho bạn Hạnh Phúc…
Người Xấu cho bạn Kinh Nghiệm…
Người Tồi Tệ nhất cho bạn Bài Học…
Và… người Tuyệt Vời Nhất sẽ cho bạn Kỷ Niệm.
Đừng hứa khi đang… vui !
Đừng trả lời khi đang… nóng giận !
Đừng quyết định khi đang… buồn !
Đừng cười khi người khác… không vui !
Cái gì mua được bằng tiền, cái đó rẻ.
Ba năm học nói, một đời học cách lắng nghe
Chặng đường ngàn dặm luôn bắt đầu bằng 1 bước đi.
Đừng a tòng ghen ghét ai đó, khi mà họ chẳng có lỗi gì với ta.
Tuy trong rừng có nhiều cây đại thọ cả ngàn năm, nhưng người sống thọ đến 100 tuổi không nhiều. Bạn thọ lắm cũng chỉ sống đến 100 tuổi (tỉ lệ 1 trên 100.000 người).
Nếu bạn sống đến 70 tuổi, bạn sẽ còn 30 năm. Nếu bạn thọ 80 tuổi, bạn chỉ còn 20 năm. Vì lẽ bạn không còn bao nhiêu năm để sống và bạn không thể mang theo các đồ vật bạn có, bạn đừng có tiết kiệm quá mức.
(trên 50t mừng từng năm, qua 60t mong hàng tháng, tới 70t đếm mỗi tuần, đến 80t đợi vài ngày, được 90t …ngơ ngác một mình với giờ phút dài thăm thẳm !)
Bạn nên tiêu những món cần tiêu, thưởng thức những gì nên thưởng thức, tặng cho thiên hạ những gì bạn có thể cho, nhưng đừng để lại tất cả cho con cháu. Bạn chẳng hề muốn chúng trở nên những kẻ ăn bám.
Đừng lo lắng về những gì sẽ xảy ra sau khi bạn ra đi, vì khi bạn đã trở về với cát bụi, bạn sẽ chẳng bị ảnh hưởng bởi lời khen hay tiếng chê bai nữa đâu.
Đừng lo lắng nhiều quá về con cái vì con cái có phần số của chúng và chúng sẽ tự tìm cách sống riêng. Đừng trở thành kẻ nô lệ của chúng.
Đừng mong chờ nhiều ở con cái. Con biết lo cho cha mẹ, dù có lòng vẫn quá bận rộn vì công ăn việc làm và các ràng buộc khác nên không thể giúp gì bạn.
Các con vô tình thì có thể sẽ tranh dành của cải của bạn ngay khi bạn còn sống, và còn muốn bạn chóng chết để chúng có thể thừa hưởng các bất động sản của bạn.
Các con của bạn cho rằng chuyện chúng thừa hưởng tài sản của bạn là chuyện dĩ nhiên nhưng bạn không thể đòi dự phần vào tiền bạc của chúng.
Với những người thuộc lứa tuổi 60 như bạn, đừng đánh đổi sức khỏe với tài lực nữa. Bởi vì tiền bạc có thể không mua được sức khỏe. Khi nào thì bạn thôi làm tiền? và có bao nhiêu tiền là đủ (tiền muôn, tiền triệu hay mấy chục triệu)?
Dù bạn có cả ngàn mẫu ruộng tốt, bạn cũng chỉ ăn khoảng 3 lon gạo mỗi ngày; dù bạn có cả ngàn dinh thự, bạn cũng chỉ cần một chỗ rộng 8 mét vuông để ngủ, nghỉ ban đêm.
Vậy chừng nào bạn có đủ thức ăn và có đủ tiền tiêu là tốt rồi.
Nên bạn hãy sống cho vui vẻ. Mỗi gia đình đều có chuyện buồn phiền riêng.
Đừng so sánh với người khác về danh vọng và địa vị trong xã hội và con ai thành đạt hơn, nhưng bạn hãy so sánh về hạnh phúc, sức khỏe và tuổi thọ… Đừng lo nghĩ về những chuyện mà bạn không thể thay đổi vì chẳng được gì, mà lại còn làm hại cho sức khỏe bạn…
Bạn phải tạo ra sự an lạc và tìm được niềm hạnh phúc của chính mình. Miễn là bạn phấn chấn, nghĩ toàn chuyện vui và làm những việc bạn muốn mỗi ngày một cách thích thú thì bạn thật đã sống hạnh phúc từng ngày.
Một ngày qua là một ngày bạn mất đi, nhưng một ngày trôi qua trong hạnh phúc là một ngày bạn “được”.
Khi bạn vui thì bệnh tật sẽ lành; khi bạn hạnh phúc thì bệnh sẽ chóng hết. Khi bạn vui và hạnh phúc thì bệnh sẽ chẳng đến bao giờ.
Với tính khí vui vẻ, với thể thao thể dục thích đáng, thường xuyên ra ánh sáng mặt trời, thay đổi thực phẩm đa dạng, uống một thuốc bổ vừa phải, hy vọng rằng bạn sẽ sống thêm 20 hay 30 năm tràn trề sức khỏe.
Và nhất là biết trân qúy những điều tốt đẹp quanh mình và còn BẠN BÈ nữa.. Họ đều làm cho bạn cảm thấy trẻ trung và có người cần đến mình… không có họ chắc chắn bạn sẽ cảm thấy lạc lõng, bơ vơ.!!!
Xin chúc bạn mọi điều tốt đẹp nhất.
(Sưu tầm trên net)
Muông thú trên trái đất đâu cần làm lụng, tích cóp của cải, thực phẩm, nước uống…. nhưng chúng vẫn vui sống và sống khỏe.
Bao tỷ phú giàu có trên trái đất khi ra đi cũng hai bàn tay trắng…. nhưng người đời thường chỉ nhắc nhở đến những tấm lòng vị tha, yêu thương đồng loại như Mẹ Têrêsa thành Calcutta….
Chúc ACE một ngày mới tràn ngập yêu thương cùng nhau vì Thượng đế lúc nào cũng ở bên bạn…