THÔI EM NHÉ

THÔI EM NHÉ

Song Như

Thôi em nhé mai trở về cát bụi
Bỏ lại đời những kỷ niệm buồn thương
Giữ làm chi chuyện cũ cuối đoạn đường
Bao mộng mị có khi là hờn tủi…

Đời trôi qua thăng trầm nhiều nghiệt ngã
Ngày và đêm có khác biệt bao nhiêu
Trắng với đen mấy ai hiểu được nhiều
Tình là nợ… kiếp này làm sao trả…

Thoi em nhe

Thôi em nhé buồn cũng chẳng làm sao
Bởi đến được thì đi cũng sẽ được
Chẳng qua kẻ sau theo người phía trước
Gặp được nhau duyên nợ tự kiếp nào…

Thôi em nhé mai khi thành cát bụi
Quyện vào đời sóng gió cuộc viễn du
Chớ vội buồn như lá rụng cuối thu
Cho nỗi nhớ bay cao mờ sương núi…

Thôi em nhé mai mình về cõi hết
Có xá gì đâu một cuộc hư vô
Cho tâm hồn thanh thản kiếp hải hồ
Ai cũng một lần kề bên cái chết…

Thoi em nhe 2

Mai anh chết không cần đâu nấm mộ
Thiêu thành tro rồi thả xuống biển khơi
Để hồn anh đi đến khắp mọi nơi
Quên tất cả quên dòng đời gian khổ…

Liverpool.5.12.2015
Song Như

Kinh Tạ Ơn của một người bội bạc

Kinh Tạ Ơn của một người bội bạc
Nguoi-viet.com

*Huy Phương
(Ghi lại nhân ngày Lễ Tạ Ơn)

(Hình minh họa: Rahman Roslan/Getty Images)

Tạ ơn mẹ đã đẻ đau mang nặng
Suốt đời con vẫn bên ướt mẹ nằm
Nước mắt mẹ nay vẫn còn xuôi chảy
Con vô ơn, tính những tháng cùng năm.

Tạ ơn cha đã cày sâu cuốc bẫm
Cho tuổi thơ con được bát cơm đầy
Nuôi con, cha muốn điều nhân nghĩa
Mà đời nay nhốn nháo biết sao đây.

Tạ ơn thầy đã cho con chữ viết
Lúc vỡ lòng những tiếng đọc a,b
Giữa chợ đời lố lăng con uốn bút
Trả cho xong nợ rượu thịt bạn bè.

Tạ ơn em cho đời anh bóng mát
Với tình yêu thường mộng mị thần tiên
Mà lòng anh còn sân si bạc bẽo
Chỉ cho em toàn những nỗi ưu phiền.

Tạ ơn mày, người bạn thời thơ ấu
Vẫn theo nhau thuở bắt dế ngoài đồng
Tao lớn lên thường mấy khi ngó lại
Có gặp thời cũng làm lạ quay lưng.

Tạ ơn bạn, người một thời chiến hữu
Ta bên nhau trong trận mạc mỗi ngày
Một miếng lương khô, một bình nước suối
Tôi bỏ đi lúc lửa cháy thành vây.

Tạ ơn anh, người bạn tù khốn khổ
Đã cho tôi hơi ấm chiếc lưng gầy
Đêm Hoàng Liên Sơn mùa Đông buốt giá
Tôi sợ lòng tôi nay đã đổi thay.

Tạ ơn chị, người thuyền nhân tủi nhục
Vùi tấm thân xuống đáy biển oan khiên
Tôi là kẻ chưa một lần say sóng
Vẫn vô tâm không một thoáng ưu phiền.

Tạ ơn em đọa đày trong trại cấm
Chết không lui vẫn tranh đấu kiên cường
Tôi dửng dưng như con người ngoại cuộc
Toan xênh xang chuyện y cẩm hồi hương.

Tạ ơn cháu đã lầm sinh chế độ
Đành đem thân kiếm cách sống qua ngày
Tôi như tên lái buôn vừa trúng mánh
Còn biết gì nhân nghĩa một đêm say.

Xin tạ ơn những người vì vận nước
Suốt một đời đày đọa dưới cùm gông
Tôi phàm phu như người quên đọc sách
Còn biết gì hổ thẹn lúc soi gương.

Tạ ơn tổ tiên đào kinh đắp lũy
Dựng giang sơn có liệt nữ anh hùng
Tôi thế hệ sau coi thường việc nước
Miễn sao đời có áo mũ xênh xang.

Tạ ơn tiền nhân, trống đồng Ngọc Lũ
Mái đình làng bay bướm nét hoa văn
Tôi như ngọn lá đầu cành xa gốc
Đâu như chim còn nhớ đậu cành Nam.

Tôi đấm ngực: Tôi là người có tội
Nghĩ phận mình đâu dám ngẩng nhìn ai
Đau lòng những lúc trước đèn đối diện
Hổ thẹn đêm về ngắm bóng trăng soi.

*(Chúc thư của một người lính chết già)

Một thời để nhớ….

.Một thời để nhớ….

Đặng Đổ Hương

Nơi tôi đứng không một cành phượng vĩ
Góc trường xưa vẫn rộn rã tiếng cười
Áo xanh biếc cứ ngỡ mình áo trắng
Thuở vu vơ lá gió gọi thầm thì
Ve giục giã hè đi rồi lại đến
Bụi phấn bay vạch lối mở tương lai
Đem tình thương khối óc cho ngày mai
Sân trường đó chỉ mình tôi đứng lặng
Nhiều năm trước cô học trò áo trắng
Ngắm lá rơi tập tễnh viết dòng thơ
Có hay đâu khe khẽ bước chân hờ
Nên giận dỗi pha ngượng ngùng bỡ ngỡ
…………………o0o…………………………..
Nơi tôi đứng nghẹn ngào ôi nỗi nhớ!
Nghe thân thương bao khuôn mặt thầy cô
Bạn bè ơi!…gặp lại..biết bao giờ…
Ngày xưa đó ngây thơ thời áo trắng…..

ĐĐH….Một thời để nhớ….

Tuổi vào thu

Tuổi vào thu

Bản dịch từ bài: “JE CROYAIS QUE VIEILLIR…”của Marcelle Paponneau

Đỗ Đăng Cam (sydney)

Tuổi vào thu

Tôi cứ nghĩ tuổi già đầy nỗi sợ,
Sợ mùa sang, sợ năm tháng qua mau,
Sợ gió mưa, sợ tâm hồn băng hoại,
Sợ tóc phai màu, sợ cả nếp nhăn.

Nhưng nhận ra tuổi già không giới hạn,
Không muộn phiền còn đem lại nguồn vui.
Tôi chậm bước trên đoạn đường còn lại,
Hưởng ngày vui ngắn ngủi chẳng còn bao.

Tôi vẫn tưởng tuổi già trời ảm đạm,
Xuân thiếu hoa và vắng cả tiếng cười,
Hoa không nở và cây không nẩy lộc,
Sách không lời cầm bút chẳng ra thơ!

Chợt nhận ra tuổi già lòng lắng lại,
Sống hôm nay chẳng nghĩ đến ngày mai.
Thôi không đếm tuổi đời thêm chồng chất,
Mặc ngày qua, cầm bút họa thành thơ.

Tôi cứ ngỡ tuổi già hồn băng giá,
Quên đắm mình ngắm vũ trụ đầy sao,
Tim chai đá chẳng dấy lên ngọn lửa,
Cả bầu trời u tối phủ đời tôi!

Bỗng nhìn thấy những đóa hồng đẹp nhất,
Nở vào thu bằng đôi mắt reo vui,
Hít thật sâu ôi mùi hương tỏa nhẹ,
Ướp cho đầy hương vị Tuổi vào Thu.

“JE CROYAIS QUE VIEILLIR…”
của Marcelle Paponneau.
Je croyais que vieillir me rendait bien maus​sade,
Craignant chaque saison, les années, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l’esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.

Et puis je m’apercois* que vieillir n’a pas d’âge,
Qu’ il ne faut point gémir, au contraire chanter.
Et même, à petits pas, les jours ont l’avantage
D’être beaux et trop courts quant il sont limités.

Je croyais que vieillir c’était le ciel tous gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les arbres rabougir,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.

Et puis je m’aperçois que vieilir rendre bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les anneés de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.

Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus contempler les étoiles
Que mon coeur endurci n’aurait plus cette flamme,
Qui transforme ma vie lorsque le ciel se voile.

Et puis je m’aperçois que les plus belles roses
Fleurissent à l’automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j’ose
Garder pour embaumer l’automne de ma vie.

MAI MỐT ANH VỀ

MAI MỐT ANH VỀ

Song Như

Mai mốt anh về thăm lại xóm nhỏ
Không biết em còn có đó hay không
Nghe như nhức nhói ở tận trong lòng
Bao nhiêu thương nhớ trào dâng đâu đó…

Mai mốt anh về thăm lại cố hương
Chiều vương nắng nhạt nỗi sầu thê lương
Mây xa tim tím cày trên mái tóc
Đâu bóng ngày xưa chẳng thấy trên đường…

Mai mốt anh về thăm lại dòng sông
Nghe như sóng dậy chất ngất trong lòng
Phù sa lớp lớp tim côi nặng trĩu
Em ở nơi nào anh mãi nhớ mong…

Mai mốt anh về thăm lại mái tranh
Mẹ đã lìa xa từ khi vắng anh
Có ai hiểu được nỗi lòng xa xứ
Năm tháng tàn phai chốn cũ sao đành…

Mai mốt anh về thăm lại em yêu
Ngắm dáng người xưa buồn biết bao nhiêu
Bao ngày cách biệt sầu thương da diết
Gió nhẹ nhàng bay rụng lá rừng chiều…

Mai mốt anh về em đã đi đâu
Mưa rơi ướt áo mắt tươm lệ sầu
Nói sao cho hết nỗi niềm thương nhớ
Giữ kín trong lòng như chuyện mưa ngâu…

Liverpool.18-11-2015
Song Như

Chuyện Tình Lá Thu.

Chuyện Tình Lá Thu.
LA THU
Chiếc lá xanh kia đã bạc màu,
Rừng thu vàng đỏ lá chen nhau,
Phải chăng thu tới trên màu lá,
Lao xao tàn úa rụng về đâu.
*
Hôm nao mơn mởn lộc cành cao,
Đón xuân tươi thắm dưới nắng đào,
Hoa ngát hương lá xanh biêng biếc,
Trên cành kìa lũ bướm xôn xao.
*
Mùa hè sang nắng ấm hanh vàng,
Mơ say lá tắm nắng vườn hoang,
Hoa rực rỡnhương thơm tỏa ngát,
An nhiên tình mộng dưới trăng ngàn.
*
Bất chợt cơn mưa đến lạnh lùng,
Vô tình nhàu nát cánh hoa nhung,
Lá xót xa âm thầm chết lặng,
Giữ làm sao được – Đóa mong manh.
*
Trong đêm hoa héo tàn sương lạnh,
Lá u sầu úa sắc phai xanh,
Còn đâu tình mộng dưới trăng thanh,
Heo may về lá bỗng lìa cành.
*
Tình mình có buồn như lá thu,
Thời thơ mộng ấy tít xa mù,
Anh hỡi thu về anh có nhớ,
Tìm trong lá úa dấu tình xưa…
 
Phạm Thị Minh Hưng.

Cô gái Việt Nam ơi!

Cô gái Việt Nam ơi!
Từ thuở sơ sinh lận đận rồi,
Tôi biết tình cô u uất lắm,
Xa nhau đành chỉ nhớ nhau thôi.

Cô chẳng bao giờ biết bướm hoa,
Má hồng mỗi tiết mỗi phôi pha,
Khi cô vui thú, là khi đã
Bồng bế con thơ, đón tuổi già.

Cô gái Việt Nam ơi!
Ngọn gió thời gian đổi hướng rồi,
Thế hệ huy hoàng không đủ xóa
Nghìn năm vằng vặc ánh trăng soi.

Tôi đến đây tìm lại bóng cô,
Trở về đường cũ, hái mơ xưa,
Rau sam vẫn mọc chân rào trước,
Son sắt, lòng cô vẫn đợi chờ.

Dải lúa cô trồng nay đã tươi,
Gió xuân ý nhị vít bông cười…
Ai hay lòng kẻ từng chăm lúa,
Trong một làng con, đã héo rồi!

Cô gái Việt Nam ơi!
Nếu chữ hy sinh có ở đời,
Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực
Cho lòng cô gái Việt Nam tươi.

HỒ DZẾNH (1916-1991)

NHẪN

NHẪN

Người biết nhẫn là người hoà hiệp
Sống bình tâm ăn nói cũng nhẹ nhàng
Họ luôn luôn thanh thản trước nguy nan
Và lịch sự lẹ làng ngoài xã hội

Người biết nhẫn làm trọng tài lúc rối
Chẳng giận hờn trách móc kẻ chung quanh
Nét căm thù không bộc lộ phát nhanh
Nói hoà nhã vui cùng niềm vui bè bạn
Người biết nhẫn sống hài hòa bình thản
Biến những lời gay gắt trở thành không
Biết can ngăn khi sự việc nổ phồng
Hoá giận dữ hoà đồng cho vui vẻ
Người biết nhẫn không bao giờ chia rẽ
Đưa bạn bè xích lại sát gần nhau
Chỉ cho nhau sai trái buổi ban đầu
Hay an ủi vỗ về người lầm lỗi
Người biết nhẫn trong cuộc chơi mở lối
Với tấm lòng hàn gắn kịp can ngăn
Sống hiếu đời hoà giải mọi lỗi lầm
Để tình bạn đời đời thêm gắn bó
Người biết nhẫn là người không thách đố
Mọi ưu phiền giải tỏ biến thành vui
Đem tấm lòng rộng mở với mọi người
Không chèn ép biết hoà mình chung cảnh ngộ ….!

Anh chi Thu Mai goi

Cầu nguyện

Cầu nguyện:
Lạy Cha,
xin dạy chúng con biết cộng tác với nhau
trong việc xây dựng Nước Trời ở trần gian.

Xin cho chúng con đến với nhau
không chút thành kiến,
và tin tưởng vào thiện chí của nhau.

Khi cộng tác với nhau,
xin cho chúng con cảm thấy Cha hiện diện,
nhờ đó chúng con vượt qua
những tự ái nhỏ nhen,
những tham vọng ích kỷ
và những định kiến cằn cỗi.

Ước gì chúng con dám từ bỏ mình,
để tìm kiếm chân lý
ở mọi nơi và mọi người,
nhất là nơi những ai khác quan điểm.

Lạy Cha,
xin sai Thánh Thần đến trên chúng con,
để chúng con biết lắng nghe nhau bằng quả tim,
và hiểu nhau ngay trong những dị biệt.
Nhờ sống mầu nhiệm cộng tác,
xin cho chúng con được triển nở không ngừng
và Thánh Ý Cha được thể hiện trên mặt đất. Amen.

 
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J

CHÚNG CON SẼ NÓI SAO VỀ CHÚA GIÊSU

CHÚNG CON SẼ NÓI SAO VỀ CHÚA GIÊSU

Tuyết Mai

 

Chúng con sẽ nói sao về Chúa Giêsu?

Thương yêu nhân loại bỏ thân mình

Vượt Trời cao để xuống Thế Gian

Làm một phàm nhân trong xác thân yếu đuối

Chỉ duy nhất Ngài không phạm tội.

 Chúng con sẽ nói sao về Chúa Giêsu?

Ngài bỏ Trời cao để sinh xuống trần

Trong hang đá hôi tanh dơ bẩn

Nằm trong chiếc nôi là máng cỏ chất rơm

Chỉ duy nhất Ngài muốn được như thế.

 Chúng con sẽ nói sao về Chúa Giêsu?

Một đứa trẻ thật lạ lùng

Mới 12 tuổi đã tranh luận cùng nhà thông luật

Chứng minh sự hiểu biết và sự việc ở trên Trời

Chỉ duy nhất Ngài làm cho họ phải ngỡ ngàng.

 Chúng con sẽ nói sao về Chúa Giêsu?

Suốt 3 năm ròng Ngài đi Rao Giảng

Chọn 12 tông đồ tiên khởi

Lạ lùng thay chẳng ai từ chối lời mời của Ngài

Chỉ duy nhất vì Ngài là Thiên Chúa.

 Chúng con nói sao về Chúa Giêsu?

Chỉ vì sự Rao Giảng của Ngài

Chỉ vì Ngài giám mạnh dạn lên tiếng

Chỉ trích những phường sống đạo đức giả

Chỉ duy nhất Ngài muốn chứng minh Ngài là Con Thiên Chúa.

 Chúng con nói sao về Chúa Giêsu?

Lạ lùng là vì Ngài từ chối ngai Vua 

Để trở thành một phạm nhân chứng minh tình yêu

Một tình yêu Thiên Chúa rất yêu nhân loại

Chỉ duy nhất vì Ngài muốn Cứu độ tất cả.

 Chúng con nói sao về Chúa Giêsu?

Ngài chọn cái chết thật thương tâm thật khác người

Vì Ngài chẳng làm gì nên tội

Nhưng bị đóng đanh chọn cái chết vì Yêu

Chỉ duy nhất Ngài muốn chứng minh có cuộc sống ở đời sau.

 Ngài chết đi để cho nhân loại hy vọng

Hãy sống theo Lời Chúa và thực thi Lời Chúa

Hãy tin rằng đức tin không có việc làm là đức tin chết

Hãy trung kiên trong Lời chỉ dạy của Ngài

Chỉ duy nhất có Ngài mới có Lời ban sự sống.

 Chỉ duy nhất có Ngài mới là Đường

Là sự sống

Và là sự thật … Amen.

  Y Tá Của Chúa,

Tuyết Mai

09-20-2015

Lạy Chúa, Con Đây!

Lạy Chúa, Con Đây!

Cao Gia An, S.J.

Lạy Chúa
mỗi khi có dịp bước chân vào nhà thờ
rất nhiều bạn bè không công giáo hay hỏi con:

Tại sao ở giữa lòng ngôi thánh đường đẹp đẽ như thế
lại là cây Thập Giá, treo một con người chết trần trụi?
tại sao ở nơi trang trọng và tôn nghiêm như thế
lại đặt hình ảnh tột cùng của sự khổ đau
của thất bại, của nát tan, của cái chết?…

Thập giá là hình ảnh lý tưởng
của một sự từ bỏ hoàn toàn và mất mát vĩnh viễn
của một lời một mời gọi và chất vấn không ngừng
cho những người dám bước theo Chúa.

Lạy Chúa, con đã làm gì, con đang làm gì,
và con sẽ phải làm gì cho Chúa?
Xin dạy con chiêm ngắm không ngừng
Đấng chịu đóng đinh trên Thập Giá
Đấng đã dám liều mình chết đi vì yêu con,
để từ nơi cội nguồn Thập Giá
con không chỉ học được cách sống
mà còn học được cách chết,
chết để cho nhiều người khác được sống.

Xin cho con đủ can đảm và trung thực để nhận ra:
nếu Thập Giá của Chúa không được đặt ở trung tâm
của trọn vẹn đời sống đức tin của con thì việc bỏ mình

vác thập giá mình mà theo Chúa chỉ là một lý thuyết

bóng bẩy và đẹp đẽ, nhưng lại chẳng có một âm hưởng thực tế nào!
Ước gì cách con đón nhận Thập Giá mỗi ngày
là một lời chứng sống động và hữu hiệu
về tình yêu, về giá trị cứu độ của Thánh Giá Chúa.

Cao Gia An, S.J.

Bài thơ hay rướm lệ!……

Bài thơ hay rướm lệ!……

(Không rõ tên t/g)

Ông nhà giàu dạo bước

Trên phố quen hoàng hôn

Gặp chú đánh giày buồn

Lam lũ gầy khổ sở

Chú bé năn nỉ mời

Ông đánh giày cho con

Kiếm vài đồng bạc lẻ

Mua cơm nuôi em nhỏ

Chạnh lòng thương trẻ khó

Ông lơ đãng gật đầu

Có đáng là bao nhiêu

Vài ba đồng tiền lẻ

Giày xong ông móc ví

Đưa tờ 200 ngàn

Chú bé cầm ngần ngừ

Ông chờ con đi đổi

5 đồng thôi ông hỡi

Đủ bữa tối hôm nay

Anh em con gặp may

Xin ông chờ một chút …

Đã qua 30 phút

Cậu bé không trở về

Ông lắc đầu : chán ghê

Trẻ nghèo hay gian lắm …

Cơm tối xong đứng ngắm

Trăng mới mọc gió hiu

Trong vườn hoa thơm nhiều

Quên bực mình trẻ gạt …

Chuông cửa reo, tiếng quát

Đi chỗ khác mà xin

Nghèo khổ biết phận mình

Lộn xộn tao bắt nhốt …

Ông thong thả cất bước

Thấy một nhóc gầy gò

Đang mếu máo co ro

Giống thằng bé khi nãy …

Có việc gì đấy cháu

Từ từ nói ta nghe

Anh bảo vệ yên nha

Đừng làm trẻ con sợ …

Thằng bé con ấp úng

Hồi chiều nay anh tôi

Cầm tiền của ông rồi

Băng qua đường đi đổi

Chẳng may bị xe cán

Gãy mất chân rồi ông

“Một trăm chín nhăm đồng”

Bảo tìm ông trả lại

Anh tôi giờ nằm liệt

Chỉ muốn xin gặp ông …

Một lần nữa chạnh lòng

Rảo bước theo thằng bé

Đến ổ chuột xập xệ

Gặp thằng anh đang nằm

Mặt xanh tái như chàm

Thở ra tuồng hấp hối

Nói gấp hơi như vội

Xin ông thương em con …

Cha mẹ đã không còn

Con đánh giày nuôi nó …

Nay không may con khổ

Chỉ xin ông việc này ! …

Cho em con đánh giày

Mỗi ngày cho ông nhé …

Kiếm lấy vài đồng lẻ

Mua cơm sống mà thôi …

Chợt thằng anh duỗi tay

Hơi thở lịm như tắt …

Ông già trào nước mắt

Ta sẽ lo em con

Cho ăn học bình thường

Như bao đứa trẻ khác

Cứ bình tâm an lạc

Bệnh viện tiền ta cho …

Thằng anh đã xuội lơ

Hồn bay về thiên giới

Nhân cách nghèo cao vợi

Môi nhợt thoáng nụ cười

Nó sống trọn kiếp người

Dù nghèo nhưng tự trọng

Bao người giàu-danh vọng

Đã chắc gì bằng đâu ! …