ĐÔI MÔI CƯỜI.

Kimtrong Lam
ĐÔI MÔI CƯỜI.

Đôi môi cười biết bao nguồn hạnh phúc
Ngầm chở chuyên cuộc sống thật bình an
Đến với nhau lời lẽ luôn dịu dàng
Đừng trù ếm xin ban cho lời chúc…

Đôi môi cười vẫn luôn là mạch sống
Bởi trời ban riêng cho mỗi con người
Nhận lúc mới sinh nhưng tại mình lười
Bỏ quên mất nụ cười không manh động…

Đôi môi cười chúng ta luôn trải rộng
Phát từ tim chất chứa cũng từ tim
Nên khởi động cùng nhau khỏi bị dìm
Đời vất vả…nụ cười luôn mơ mộng…

Đôi môi cười gởi đến mọi người thân
Cùng chung hưởng ấm êm và hạnh phúc
Để mỗi ngày yêu thương thêm thuần thục
Chân lý đó không xa…lại rất gần…

Liverpool.27-8-2016
Song Như.

 DOI MOI CUOI

DI CHÚC của một người

Hạnh phúc ở đâu ?

 Hạnh phúc nằm ở đôi môi của bạn đấy.

 Một đôi môi biết mỉm cười và biết nói lời yêu thương chính là cửa ngõ dẫn đến hạnh phúc an nhiên của con người. Nếu bạn chỉ biết than vãn, chỉ biết oán trách những trớ trêu của cuộc đời, chỉ biết dùng lời nói để chê bai, mỉa mai, công kích người khác thì đừng hỏi “Vì sao tôi không thấy hạnh phúc”.

 Hãy nói về những yêu thương tốt đẹp, hãy mỉm cười với cuộc sống xung quanh, hãy dành những lời ngọt ngào cho những người bạn yêu quý và bạn sẽ thấy hạnh phúc nảy nở từ đôi môi.

Vào Thứ Năm, ngày 25 tháng 8 năm 2016, BachDuyen đã viết:

DI CHÚC của một người

 

Có một ngày … khi tôi nằm bất động

Trên chiếc giường nệm trắng ở Nhà thương

Và lắc đầu , bác sĩ nói : _ vô phương ! …

Là khi đó đời tôi đành … chấm dứt  !

 

Thế  là hết , tôi hòan tòan phải mất

Mọi tính toan , kế họach của tương lai

Bao công lao , danh vọng lẫn tiền tài

Và tất cả người thân yêu … _ vĩnh biệt  !

 

Vào lúc đó , xin mọi người đừng tiếc

Đừng cố công … gắn máy móc vào tôi

Đừng truyền sinh nhân tạo , cố vãn hồi …

Và đừng gọi đây là Giường tôi Chết  !

 

Xin hãy lấy xác thân tôi cho hết

Hãy gọi là : Giường Sự Sống tiếp liên

Bộ phận nào còn tốt , giúp tôi quyên

Để giúp ích cho nhiều người vui sống !

 

_ Hãy lấy mắt cho người đang ước vọng

Được một ngày nhìn thấy đứa con xinh

Hay tình yêu trong ánh mắt vợ hiền

Để hạnh phúc được nhân lên gấp bội !

 

_ Hãy lấy trái tim tôi đem chuyển đổi

Cho một người mệt mỏi với bệnh tim

Đã bao năm , bác sĩ mãi kiếm tìm

Cùng máy móc luôn đeo bên … cấp báo !

 

_ Xin hãy lấy máu tôi truyền tiếp máu

Cho một chàng trai trẻ mới đụng xe

Để anh ta còn có thể lắng nghe

Và vui sống bên đàn em nhỏ dại  !

 

_ Hãy lấy thận cho người đang khổ mãi

Lệ thuộc vào máy lọc máu quanh năm

Nhớ người thân , cũng chẳng thể đi thăm

Thời khóa biểu … hàng tuần không thay đổi !

 

_ Lấy xương cốt , thịt tôi đem ráp nối

Mang cơ may cho đứa trẻ tật nguyền

Được đổi đời , được chạy giỡn huyên thuyên

Được góp sức góp tài cho xã hội !

 

_ Hãy khảo sát … não tôi _ vừa hấp hối

Có thể nào chữa nổi được cho ai  ?!

Hãy giúp cho một bé gái điếc tai

Hay một bé trai câm thèm ca hát !

 

_ Rồi những thứ tôi còn trên thân xác

Đã hư rồi hay chẳng giúp được chi

Xin quý vị hãy giúp đốt thiêu đi

Đem tro bụi : làm phân cho hoa dại !

 

_ Nếu cứ phải đem tôi chôn , lấp lại

Thì mọi người hãy vùi lấp dùm tôi  :

Bao sai lầm , mưu chước quá tanh hôi

Bao thành kiến , bất hòa hay ghen ghét ! …

 

_ Bao tội lỗi tôi xin người trao hết

Giúp dùm tôi … trả lại Quỷ Sa Tăng

Còn Linh hồn tôi thổn thức , ăn năn

Xin hãy giúp … mang trao cho Thượng Đế  !

 

Sưu tầm

Bạch Yến Lý gởi

“THỜI ĐẠI TÔI ĐANG SỐNG

” Ngỡ các đấng NAM NHI đang mặc Váy thay quần”
Nhẹ nhàng sao mà đau thế!!!

“THỜI ĐẠI TÔI ĐANG SỐNG

Thời đại tôi đang sống
Trẻ con học chữ cái không bắt đầu bằng chữ a
Tiếng gọi đầu tiên không phải là bà
và trên vai đã chất chồng khoản nợ

Thời đại tôi đang sống
Cứ mở mắt là thấy mình khó ở
Tháng tư vấn vương hoa sữa
Đông sang vẫn nóng như hè

Trẻ con không đón hè bằng những tiếng ve
mà bằng iphon, ipad
Thức ăn ngập tràn các market
Nhưng nuốt vào mồm là ngập hoá chất dư thừa

Thời đại bây giờ ai cũng như lừa
Chỉ biết phận mình, thản nhiên bịt tai còn mặc đâu thiên hạ
Vào trang các hót gơn hót boi like còm tung lả tả
Chuyện xã hội đau nhưng nhức lại im lìm

Thời đại bây giờ con người sống thiếu hẳn trái tim
Mượn gió bẻ măng, gắp lửa bỏ tay người đâu ra mà nhiều thế
Thượng tầng nát bươm hạ tầng lẽ nào không thể
Ngỡ các đấng nam nhi đang mặc váy thay quần

Xã hội bây giờ người chế tạo máy bay lại là nông dân
Ông tiến sĩ cất bằng đi nuôi lợn
Người hiền lành luôn thua người bặm trợn
Chân thực ngủ vùi cho xảo trá lên ngôi

Thời đại bây giờ thủ khoa là con hộ đói mà thôi
Nhưng tuổi trẻ tài cao đương nhiên là con sếp
Bài thơ thần ngàn đời bất diệt
Bỗng đâu tan vì cái mới lên ngồi

Thời đại bây giờ thiên hạ um xùm vì mất một con ruồi
Con voi lọt qua lỗ kim thì thản nhiên công nhận
Lấy hoạt động từ thiện nuôi thân còn mang lòng thù hận
Rắp tâm gieo tiếng ác cho người

Thời đại gì mà thương cái thân tôi
Bao chuyện trái ngang cứ vờ như không biết
Tai vẫn tinh mà như bị điếc
Miễn sao không vơi cơm vơi gạo nhà mình

Có những lúc trách mình rồi lại tự phân minh
Phận mình đàn bà biêt sinh con nuôi con là đủ
Những thứ lớn lao mang tầm vũ trụ
Xin nhường cho cánh đàn ông…

Đã thế rồi mà nhiều khi vẫn thấy lông bông
Ngơ ngác trước “Bụi Chương Mỹ, đĩ Đồ Sơn”
có khả năng trở nên thành ngữ
Niềm tin lung lay trước một xã hội hèn, mình cũng hèn đủ thứ
Dạy con thế nào đây trước bộn bề sóng gió cuộc đời

Tự thấy mình như kẻ dở hơi
Dẫu không còn trẻ vẫn muốn sinh thêm đứa nữa
Lại lo lúc ra đời trán con in dòng chữ
“Nợ ngân sách” mẹ ơi!!!”

NGUYỄN THỊ THANH YẾN

Image may contain: 1 person , outdoor

CẢM TÁC.

CẢM TÁC.

Tím ở chân mây , tím cả lòng
Đường xa vạn dặm , nhớ gì không
Người nơi đất khách, tôi buồn lắm
Cách trở trời mây , cách trở lòng

Thôi nhé một lần biệt cố hương
Tình xa muôn thuở vẫn còn vương
Nắng về có ấm lòng ly khách
Tôi chở mây về ủ gió sương

Nếu biết người đi dạ vấn vương
Trở trăn thao thức mỗi đêm trường
Xin ai đừng nói lời thương vội
Mây tím giăng đầy cuộc nổi trôi

Đông tới Thu tàn xa mãi thôi
Thuyền ai chở nặng khúc ly bôi
Chiều qua bến vắng dòng sông nhỏ
Lất phất mưa bay thấm đậm sầu

21 .8 .2016

Thơ bạn tặng.

From:  Kimtrong Lam
Image may contain: sky, ocean, twilight, cloud, outdoor, nature and water

CẢM HẬN

Image may contain: 1 person , outdoor

Ngoc Thuy

CẢM HẬN

_*Đất nước tôi những tượng đài ngàn tỉ
Những công trình thế kỷ… bỏ hoang vu?
Những cuộc tiệc tiền chùa… vua chúa sợ?!
Mà sao em…liều sinh mạng đến trường?!

Đất nước tôi dư nhà thơ, nhà báo
Xúm tung hô ngụy tạo, xạo, lăng nhăng…
Có ai biết những mảnh đời bất hạnh
Mái tranh nghèo từng bữa ruột thiếu ăn?!

Đất nước tôi thừa giáo sư, tiến sĩ
Làm thầy đời hô khẩu hiệu… trăng sao!
Phòng máy lạnh, xe công xài…quý tộc
Những sinh linh nầy mạng sống tựa lông bay.

Đất nước tôi có lắm điều oan khuất
Bao người nghèo, nghèo đến chết thì thôi.
Hai ổ bánh mì thành phiên tòa quái gỡ
Vạn vạn tỉ đồng… rút kinh nghiệm trơn

Còn bao lâu nữa !

Còn bao lâu nữa !

Tụi mình trên dưới sáu/bảy mươi;

Nhìn đi ngó lại chỉ mười năm thôi.

Số đông biến mất đâu rồi;

Số hên còn lại lẻ loi chắc buồn.

Đếm kỹ còn mấy trăm tuần;

Thời gian vun vút, bao lần gặp nhau?

Thôi thì còn lại ngày nào;

Hãy vui ngày ấy, miệng chào thật tươi.

Khác biệt gì cũng thế thôi;

Mai kia nằm xuống để rồi được chi.

Sao bằng ta cứ vui đi;

                 Hơn thua dẹp hết, ôm ghì bạn xưa.

Anh chị Thụ Mai gởi

Ông tướng, bạn học cũ gọi điện chơi

Ông tướng, bạn học cũ gọi điện chơi 

Thái Bá Tân

Chúng mày tướng cũng được.
Muốn ăn bẩn, cứ ăn.
Muốn gái gú cứ việc.
Thích, cứ cướp của dân.
Có ngăn cũng chẳng được.
Vậy làm gì thì làm.
Nhưng là lính, phải giữ,
Giữ bằng được Việt Nam!
Không để một tấc đất,
Ngọn suối hay bờ sông
Rơi vào tay giặc Hán.
Nhớ lấy, tuyệt đối không!
Nếu chúng mày bán nước,
Hoặc chưa đánh đã hàng,
Thì trời tru đất diệt
Cả mày và họ hàng.
Sòng phẳng như thế nhé.
Muốn làm gì thì làm.
Nhưng là lính phải giữ,
Giữ bằng được Việt Nam.

Phản động
Nguyễn Văn An, chủ tịch
Quốc Hội ta trước đây,
Ủy viên Bộ Chính Trị,
Nói, đại khái thế này:
Đảng phạm lỗi hệ thống.
Sai phạm ngay từ đầu.
Không biết, không khắc phục,
Một thời gian quá lâu.
Nên đảng thành lực cản
Của dân chủ, tự do
Và tiến bộ xã hội,
Tự biến mình thành vua.
Theo tinh thần của Marx,
Thì đảng của chúng ta
Mới chính là phản động,
Suốt mấy chục năm qua.
Vâng, ông ấy nói thế,
Công khai và đàng hoàng.
Mời các bác Dư Luận
Lên Phây mà nhận hàng!
Một ông nữa, Trần Đĩnh,
Tác giả cuốn Đèn Cù,
Một người cộng sản gộc,
Gần gũi giới chóp bu.
Ông viết trong hồi ký:
Cái yếu của đảng ta
Là yếu về trí tuệ
Và cái tầm nhìn xa.
Viết, in thành sách nhé.
Còn hơn cả đàng hoàng.
Mới các bác Dư Luận
Lại lên Phây nhận hàng!

 

Nghịch cảnh nước ta (5)
Đời có lắm sự lạ.
Nhưng lạ nhất xưa nay
Trong số các sự lạ
Là cái lạ thế này:
Các quan ta, từ xã
Cho đến cấp trung ương,
Càng cao càng giàu nhé.
Giàu đến mức lạ thường.
Lương các quan dân biết.
Có thể nói khá bèo.
Thế mà có đốt đuốc
Cũng không thấy quan nghèo.
Mà quan, như ta biết,
Tất cả là đảng viên.
Tức đã thề liêm khiết,
Không bán mình vì tiền.
Hơn thế, đều đã học
Về Liêm Chính Kiệm Cần,
Học Tấm Gương Đạo Đức,
Và một lòng vì dân.
Thế mà lạ, lương ít
Mà quan thì cực giàu.
Có ai biết không nhỉ,
Quan kiếm tiền từ đâu?
Điều ấy đã là lạ,
Nhưng cũng chẳng thấm gì
So với cái lạ khác,
Phải nói lạ cực kỳ.
Quan của ta, cộng sản,
Rất kiên định lập trường.
Toàn chiến sĩ cách mạng
Phải nói rất quật cường.
Chống chủ nghĩa đế quốc
Và tư bản thối tha.
Xây thiên đường cộng sản
Trên đất Việt Nam ta.
Thế mà lạ, lạ lắm.
Quan nhỏ rồi quan to,
Cứ đua nhau lặng lẽ
Tích trữ vàng và đô
Để mua cái hộ chiếu
Cho con và người nhà
Sang xí chỗ đợi sẵn
Ở Mỹ, Canada.
Lạ nữa, cùng lý tưởng
Và đồng chí với nhau,
Mà xưa nay chưa thấy
Quan nào sang nước Tàu.
Thế đấy, giờ thế đấy
Nghịch cảnh ở nước ta.
Có đúng thế không nhỉ,
Hay là tôi điêu ngoa?

THAY DOI DAT NUOC

QUÊ HƯƠNG

Trong phút giây nào đó của cuộc đời ở hải ngoại, không biết người ta có bao giờ một lần nhớ quê hương.

QUÊ HƯƠNG
Quê hương mình đẹp quá anh biết không?
Có lục bình hoa tím ngắt dòng sông
Có lũy tre làng hàng dừa xanh bát ngát
Có hương thơm mùi lúa mới trổ bông.
*-*-*
Quê hương mình anh có còn nhớ không?
Tiếng mẹ hát ru trẻ thơ bên võng
Giữa trưa hè oi bức nắng tháng năm
Giọt mồ hôi lẫn nước mắt thành dòng.
*-*-*
Quê hương mình anh ơi có nhớ không?
Tháng sáu trời mưa đường biến thành sông
Chiều tan sở cha dắt xe dẫn bộ
Đôi vai gầy chỉ trùm tấm ni- lông
*-*-*
Quê hương mình anh hứa sẽ về thăm?
Có cô gái làng bên vẫn âm thầm
Đêm đêm thao thức chờ bên song cửa
Bóng người đi ngày ấy đã biệt tăm.
*-*-*
Quê hương mình đẹp quá phải không anh?
Có con sông nước vẫn chảy trong xanh
Có cô lái neo đò trên bến đợi
Muốn qua sông nhưng sao dạ chẳng đành…
Cỏ Tím 17/6/2016

QUE HUONG

* Đất nước mình đau lắm phải không anh ?

* Đất nước mình đau lắm phải không anh ?

Đất nước mình đau quá phải không anh ?
Những nắm đấm và dùi cui giáng xuống
Đầu mẹ , đầu con .. tội tình chi ? Oan uổng
Con ngất đi trong tiếng mẹ kêu gào

Người dân mình đau quá phải không anh ?
Họ là ai mà đánh dân không thương tiếc
Nhưng chắc chắn họ không phải là người Việt
Bốn ngàn năm chỉ biết mến thương nhau

Con của mẹ đau lắm phải không con ?
Da thịt trẻ thơ tím bầm , trầy xước
Không thể hiểu sao họ xuống tay cho được ?
Hay vì lệnh trên nên phải đánh như thù ?

Me của con đau lắm phải không me ?
Con chưa từng thấy me hét to như thế
Sự giận dữ và nỗi đau vô kể
Mẹ bàng hoàng ôm con trong 2 cánh tay gầy

Tim của tôi đau thắt lại hôm nay
Nhìn người dân tôi bị tù đày , đánh đập
Những giọt nước mắt rơi phải nuốt ngược vào trong thật gấp
Tay ơi , đừng run … Tin tức phải cho nhanh

Đất nước mình đau lắm rồi đó anh !
Những trận đòn , dùi cui , cú đá
Những thân mình oằn lên rồi gục ngã
Họ có làm gì đâu ? Chỉ yêu biển quê nhà

Mặc mày đau tao quyết đánh không tha
Bởi cái ghế này chúng tao cần ngồi mãi
Kêu cái gì ? Đòi cái gì ? Đứa nào dám cãi
Thì gái trai , già trẻ … đánh không từ !

Anh ơi , Chị ơi , Bạn ơi … còn vô cảm được nữa ư ?
Hay khô kiệt hết rồi trong tim dòng máu Việt ?
Có nghe không tiếng mẹ Việt Nam kêu thét
Còn chờ gì không đứng dậy ? Mọi người ơi !

NNN
08-05-2106

BIEU TINH

 

 

 

 

 

 

 

 

 

B T 2

 

 

 

 

 

B T 3

 

 

 

 

 

 

 

Facebook Ngọc Nhi Nguyen

“THỜI ĐẠI TÔI ĐANG SỐNG

TRĂN TRỞ CỦA CẢ GẦN 90 TRIỆU DÂN!

Cảm ơn nhà thơ Nguyễn Thị Thanh Yến!
Đã viết lên những điều trăn trở của toàn dân.

“THỜI ĐẠI TÔI ĐANG SỐNG

Thời đại tôi đang sống
Trẻ con học chữ cái không bắt đầu bằng chữ a
Tiếng gọi đầu tiên không phải là bà
và trên vai đã chất chồng khoản nợ

Thời đại tôi đang sống
Cứ mở mắt là thấy mình khó ở
Tháng tư vấn vương hoa sữa
Đông sang vẫn nóng như hè

Trẻ con không đón hè bằng những tiếng ve
mà bằng iphon, ipad
Thức ăn ngập tràn các market
Nhưng nuốt vào mồm là ngập hoá chất dư thừa

Thời đại bây giờ ai cũng như lừa
Chỉ biết phận mình, thản nhiên bịt tai còn mặc đâu thiên hạ
Vào trang các hót gơn hót boi like còm tung lả tả
Chuyện xã hội đau nhưng nhức lại im lìm

Thời đại bây giờ con người sống thiếu hẳn trái tim
Mượn gió bẻ măng, gắp lửa bỏ tay người đâu ra mà nhiều thế
Thượng tầng nát bươm hạ tầng lẽ nào không thể
Ngỡ các đấng nam nhi đang mặc váy thay quần

Xã hội bây giờ người chế tạo máy bay lại là nông dân
Ông tiến sĩ cất bằng đi nuôi lợn
Người hiền lành luôn thua người bặm trợn
Chân thực ngủ vùi cho xảo trá lên ngôi

Thời đại bây giờ thủ khoa là con hộ đói mà thôi
Nhưng tuổi trẻ tài cao đương nhiên là con sếp
Bài thơ thần ngàn đời bất diệt
Bỗng đâu tan vì cái mới lên ngồi

Thời đại bây giờ thiên hạ um xùm vì mất một con ruồi
Con voi lọt qua mũi kim thì thản nhiên công nhận
Lấy hoạt động từ thiện nuôi thân còn mang lòng thù hận
Rắp tâm gieo tiếng ác cho người

Thời đại gì mà thương cái thân tôi
Bao chuyện trái ngang cứ vờ như không biết
Tai vẫn tinh mà như bị điếc
Miễn sao không vơi cơm vơi gạo nhà mình

Có những lúc trách mình rồi lại tự phân minh
Phận mình đàn bà biêt sinh con nuôi con là đủ
Những thứ lớn lao mang tầm vũ trụ
Xin nhường cho cánh đàn ông…

Đã thế rồi mà nhiều khi vẫn thấy lông bông
Ngơ ngác trước “Bụi Chương Mỹ, đĩ Đồ Sơn”
có khả năng trở nên thành ngữ
Niềm tin lung lay trước một xã hội hèn, mình cũng hèn đủ thứ
Dạy con thế nào đây trước bộn bề sóng gió cuộc đời

Tự thấy mình như kẻ dở hơi
Dẫu không còn trẻ vẫn muốn sinh thêm đứa nữa
Lại lo lúc ra đời trán con in dòng chữ
“Nợ ngân sách” mẹ ơi!!!”

NGUYỄN THỊ THANH YẾN

Facebook Huan Tran Dinh

Đất nước mình ngộ vậy đó em ơi.

Bài thơ của bác cũng rất hay

Nguyễn Tấn Thành's photo.

Nguyễn Tấn Thành

Đất nước mình ngộ vậy đó em ơi.
Bốn ngàn tuổi mà Dân chưa chịu thấy
Bốn ngàn tuổi mà Dân chưa chịu đứng
Để Mác Lê cai trị ngồi trên đầu.

Đất nước mình lạ thế đó em ơi
Chúng ru Dân trong muôn trò kỳ vỹ.
Chúng chia nhau muôn tượng đài nghìn tỷ.
Và mạng người với chúng cái móng tay.

Đất nước mình buồn thế đó em ơi
Rừng chúng phá, biển chúng dâng còn cánh đồng thì chết.
Trai nô nức rủ bán sức nơi xa.
Gái vui vẽ mong tìm chồng xứ lạ.

Đất nước mình thương quá đấy em ơi.
Mỗi đứa trẻ sinh ra phải gánh nợ Chúng xài.
Di sản mai sau chẳng còn gì trang trải.
Đến nơi đâu cũng nhục nhã cúi đầu.

Đất nước mình rồi sẽ ra sao em.
Câu hỏi trong anh, trong em, trong tất cả bạn bè.
Hãy đứng dậy vứt Mác Lê xuống cống.
Để làm lại, một Đất nước ngày mai !

Tặng em Trần Thị Lam.
Họa lại bài thơ mà em đã làm!

Đất nước.

 Đất nước.

canhco

RFA

Nhân bài thơ của cô giáo Lam ở Hà Tỉnh “Đất nước mình ngộ quá phải không anh?” đang làm xúc động cộng đồng mạng, xin mạn phép làm bài thơ nhỏ, tiếp nối nguồn cảm hứng của cô.

Đất nước.

Đất nước mình không những “ngộ” đâu em

Mà phải nói là rất “ngầu” mới đúng

Từ Bắc vô Nam dân không ai cầm súng

Nhưng giết đồng bào là số một em ơi

Người ở quê tưới rau bằng thuốc lạ

Kẻ thị thành dùng hóa chất nuôi heo

Miếng thịt đỏ để mười ngày không thối

Và dân ta cứ thoải mái rao mời

Thế cho nên Vũng Áng cá chết tươi

Thì Sài Gòn chạy ra mua bằng hết

Những chiếc xe to chất đầy cá chết

Vào trong Nam làm nước mắm cho dân

Đất nước mình xem ra rất tương thân

Nhưng chuyện ấy chỉ xảy ra trong đảng

Cán bộ chở che nhau vì ăn chung một ảng

Bất kể nhân dân trắng mắt ngồi chờ

Cho tới khi dân nổi dậy bất ngờ

Thì đảng mới giả vờ…xin lỗi

Em tin đi, dân sẽ cười tha tội

Bởi đất nước mình là một lũ mau quên

Đất nước mình lây nhiễm bệnh mau quên

Nên Vũng Áng cũng chỉ là chuyện nhỏ

Hãy nhìn kỹ cả nước mình bỏ ngỏ

Tàu hay Tây bất kể, tự nhiên vào.

Đất nước mình ngầu lắm mới tự hào

Mẹ liệt sĩ ngắm tượng đài quên đói

Trẻ vùng cao ở truồng chân quên mỏi

Chạy tới trường cho kịp trống điểm danh

Đất nước mình đầy một lũ lưu manh

Lấy tiếng loa phường thay cho súng ống

Dân cứ mãi tin vào ngày mai thơ mộng

Chẳng còn bao xa nên tiếp tục chịu đòn

Đất nước mình có một lũ luồn trôn

Quỳ mọp trước cả tập đoàn quỷ đỏ

Đất nước mình cứ mỗi ngày mỗi nhỏ

Vì đất đai bị chia chát trăm lần.

Đất nước mình vậy đó, cứ lâng lâng

Như say thuốc chạy lòng vòng. . . mãi mãi.

Cánh Cò