GIÀNG ƠI?

Image may contain: 2 people
Dải Chữ S Trong Ánh Nhìn Dư Luận

.:’:. GIÀNG ƠI?

Tượng đài..cháu chẳng thích đâu
Cổng chào ngàn tỷ còn lâu mới cần
Cháu cần áo để ấm thân
Giữa đông giá lạnh thêm quần mặc thôi

Cháu thèm được học được chơi
Bằng nửa các bạn dưới xuôi là mừng
Tết đến được ăn bánh chưng
Không phải mệt mỏi vào rừng đào măng

Trung thu được ngắm chị Hằng
Được vui phá cỗ ông trăng ven đồi
Nhưng mà chỉ ước vậy thôi
Bản em nghèo lắm…quên rồi…từ lâu !!!!

Giá mà có đuợc cây cầu
Qua con suối dữ nước sâu…nó gầm
Có đường đi đỡ mỏi chân
Không bị gai xé áo quần ..cứa da

Tối đến được ngủ trong nhà
Bớt nghe gió hú rồi là…đếm sao
Cái bụng hết đói cồn cào
Không sôi óc ách …cứ gào cả đêm

Biết rằng…ước chỉ buồn thêm
Vùng cao bao kiếp lớn lên …cứ nghèo
Đói rách nó mãi bám theo
Muốn tìm con chữ gắng trèo…bằng tay!!!

Cháu mơ thêm cánh để bay
Chỉ cần vỗ nhẹ qua ngay sang bờ
Không phải ăn chực nằm chờ
Đu dây vượt lũ…cháu mơ …chút à!!!

Cô chú du lịch ngang qua
Xin ghé vô bản thăm nhà của em
Cho em gửi nhắn nỗi niềm
Công trình ngàn tỷ tốn tiền…làm chi?!!!

Bớt chút mở đường cháu đi
Xây trường cháu học bút chì cháu tô
Cháu sẽ tô đỏ màu cờ
Sao vàng năm cánh…lại mơ…nữa rồi…
#Long sư huynh, 01/02/18

Không quần thiếu áo mặc bay
Dù có ăn mày thì cũng chẳng sao
Vì tao ngồi ở trên cao
Suốt ngày đánh chén làm sao biết mày

Qua sông bơi nội đu dây
Đấy là việc của chúng mày mà thôi
Ông đây cứ cỡi xe hơi
Tham quan du lịch khắp nơi thỏa lòng

Tiền chùa tiền biếu tiền công
Ngu gì không phá chơi ngông một thời
Đến khi chức sắc tơi bời
Tiền vàng gom đủ ta thời về hưu
#Trần Thanh Lai

HỊCH TƯỚNG SĨ thế kỷ 21

 
 
 
Image may contain: one or more people, people standing, sky, cloud and outdoor

Lê Hồng Nhung to Lê Khôi – ĐẤU TRƯỜNG DÂN CHỦ (Nhóm Muôn Chiều)

 

HỊCH TƯỚNG SĨ thế kỷ 21. “ hãy đọc và đừng bỏ sót chữ nào”

Ta cùng các ngươi
Sinh ra phải thời bao cấp
Lớn lên gặp buổi thị trường.
Trông thấy:
Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng
Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước
Nhật đưa rô bốt na nô vào thám hiểm lòng người
Scôtlen dùng công nghệ gen chế ra cừu nhân tạo.
Thật khác nào:
Đem cổ tích mà biến thành hiện thực
Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa
Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga, vượt qua nước Mỹ, mà vẫn chỉ hơn Lào, hao hao Băng la đét.
Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa, nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử, ta cũng cam lòng.
Các ngươi ở cùng ta,
Học vị đã cao, học hàm không thấp
Ăn thì chọn cá nước, chim trời
Mặc thì lựa May Mười, Việt Tiến
Chức nhỏ thì ta… quy hoạch
Lương ít thì có lộc nhiều.
Đi bộ A tít, Cam ry
Hàng không Elai, Xi pic.
Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận
Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dô dô”.
Lại còn đãi sỹ chiêu hiền
Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít.
Lại còn chính sách khuyến khoa
Doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng.
Thật là so với:
Thời Tam quốc bên Tàu, Lưu Bị đãi Khổng Minh,
Buổi hiện đại bên Nga, Pu tin dùng Mét vê đép,
Ta nào có kém gì?
Thế mà, nay các ngươi:
Nhìn khoa học chậm tiến mà không biết lo
Thấy công nghệ thụt lùi mà không biết thẹn
Giáo sư ư? Biết “Thần đèn” chuyển nhà mà chẳng chạnh lòng
Tiến sỹ a? Nghe “Hai lúa” chế tạo máy bay sao không tự ái?
Có người lấy nhậu nhẹt làm vui
Có kẻ lấy bạc cờ làm thích
Ham mát xa giống nghiện “u ét đê”
Ghét ngoại ngữ như chán phòng thí nghiệm
Chỉ lo kiếm dự án để mánh mánh mung mung
Không thích chọn đề tài mà nghiên nghiên cứu cứu
Ra nước ngoài toàn muốn đi chơi
Vào hội thảo chỉ lo ngủ gật
Bệnh háo danh lây tựa vi rút com pu tơ
Dịch thành tích nhiễm như cúm gà H5N1
Mua bằng giả để tiến sỹ, tiến sy
Đạo văn người mà giáo sư, giáo sãi.
Thử hỏi học hành như rứa, bằng cấp như rứa, thì mần răng hiểu được chuyện na niếc na nô?
Lại còn nhân cách đến vậy, đạo đức đến vậy, thì có ham gì bút bút nghiên nghiên.
Cho nên:
“Tạp chí hay” mà bán chẳng ai mua
“Công nghệ tốt” mà không người áp dụng.
Đề tài đóng gáy cứng, chữ vàng, mọt kêu trong tủ sắt
Mô hình xây tường gạch, biển xanh, chó ị giữa đồng hoang.
Hội nhập chi, mà ngoại ngữ khi điếc, khi câm?
Toàn cầu chi, mà kiến thức khi mờ, khi tỏ?
Hiện đại hóa ư? vẫn bám đít con trâu
Công nghiệp hóa ư? toàn bán thô khoáng sản
Biển bạc ở đâu, để Vi na shin nổi nổi chìm chìm?
Rừng vàng ở đâu, khi bô xít đen đen đỏ đỏ?
Thật là:
“Dân gần trăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”!
Nay nước ta:
Đổi mới đã lâu, hội nhập đã sâu
Nội lực cũng nhiều, đầu tư cũng mạnh
Khu vực có hòa bình, nước ta càng ổn định
Nhân tâm giàu nhiệt huyết, pháp luật rộng hành lang
Thách thức không ít, nhưng cơ hội là vàng!
Chỉ e:
Bệnh háo danh không mua nổi trí khôn
Dịch thành tích chẳng làm nên thương hiệu.
Giỏi mánh mung không lừa nổi đối tác nước ngoài
Tài cờ bạc không địch nổi hắc cơ quốc tế.
Cặp chân dài mà nghiêng ngả giáo sư
Phong bì mỏng cũng đảo điên tiến sỹ.
Hỡi ôi,
Biển bạc rừng vàng, mà nghìn năm vẫn mang ách đói nghèo
Tài giỏi thông minh, mà vạn kiếp chưa thoát vòng lạc hậu.
Nay ta bảo thật các ngươi:
Nên lấy việc đặt mồi lửa dưới ngòi pháo làm nguy;
Nên lấy điều để nghìn cân treo sợi tóc làm sợ
Phải xem đói nghèo là nỗi nhục quốc gia
Phải lấy lạc hậu là nỗi đau thời đại
Mà lo học tập chuyên môn
Mà lo luyện rèn nhân cách
Xê mi na khách đến như mưa
Vào thư viện người đông như hội
Già mẫu mực phanh thây Gan ruột, Tôn Thất Tùng chắc cả trung đoàn
Trẻ xông pha mổ thịt Bổ đề, Ngô Bảo Châu cũng dăm đại đội
Được thế thì:
Kiếm giải “Phiu” cũng chẳng khó gì
Đoạt Nô ben không là chuyện lạ
Không chỉ các ngươi mở mặt mở mày, lên Lơ xút, xuống Rôn roi
Mà dân ta cũng hưng sản, hưng tâm, vào Vi la, ra Rì sọt.
Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu
Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng,
Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí,
Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm.
Chẳng những tên tuổi ta không hề mai một,
Mà thương hiệu các ngươi cũng sử sách lưu truyền.
Trí tuệ Việt Nam thành danh, thành tiếng
Đất nước Việt Nam hóa hổ, hóa rồng
Lúc bấy giờ các ngươi không muốn nhận huân chương, phỏng có được không?
Nay ta chọn lọc tinh hoa bốn biển năm châu hợp thành một tuyển, gọi là Chiến lược
Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này theo lời ta dạy bảo thì suốt đời là nhà khoa học chính danh.
Nhược bằng không tu thân tích trí, trái lời ta khuyên răn thì muôn kiếp là phường phàm phu tục tử.
Vì:
Lạc hậu, đói nghèo với ta là kẻ thù không đội trời chung
Mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn trừ hung, không lo rửa nhục
Chẳng khác nào quay mũi giáo mà đầu hàng, giơ tay không mà thua giặc.
Nếu vậy rồi đây khi nước Việt hóa hổ, hóa rồng, ta cùng các ngươi há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa?
Cho nên mới thảo hịch này
Xa gần nghiên cứu
Trên dưới đều theo!

Sưu Tầm. Hay quá.

HÃY ĐỂ NHÂN DÂN TIN YÊU ĐẤT NƯỚC

Lọ Lem Đất Võ

HÃY ĐỂ NHÂN DÂN TIN YÊU ĐẤT NƯỚC

(Viết khi đọc tin Hà Nội bỏ ra 1.400 tỷ đồng tiền thuế của Nhân Dân xây nghĩa trang cho cán bộ cao cấp)

Tôi đã hai lần hương khói Trường Sơn
Tôi đã hai lần viếng thăm Quảng Trị
Nhưng ngạc nhiên với nghĩa trang 1.400 tỷ
Hà Nội dự xây vườn thượng uyển cho quan
Mỗi ngôi mộ 30 mét vuông
Có ngôi mộ chứa đầy tội lỗi
Có ngôi mộ một đời gian dối
Ngôi mộ nào từng rơi lệ vì Dân?

Tôi nghĩ về đứa trẻ thiếu ăn
Tôi nghĩ về tiền dân đóng thuế
Tôi nghĩ nợ công oằn mình trước cửa
Tôi nghĩ rất nhiều mà tìm không ra lẽ
Cái lý nào cho lương tâm?

Vui sướng gì lúc sống đã xa dân
Hạnh phúc gì khi chết chẳng gần dân mà sám hối
Lại bày trò tri ân ấm êm một cõi
Bệnh tật gì ngày mất cứ nan y

Đất nước này xấu tốt cũng của chung
Tổ quốc này giàu nghèo cùng khúc ruột
Hình chữ S đã bao phen lửa đốt
Máu nhuộm đồng bào nam bắc cắt chia
Nỗi đau xưa còn mãi đến giờ
Lớp trẻ chúng tôi không ngày yên được
Lòng thật muốn dựng xây, tâm can đêm đêm thổn thức
Mà bất bình… cơn tức nhức năm canh

Nghĩa trang là nơi nằm xuống nhẹ nhàng
Sao phải phí cả núi tiền cho bia miệng
Ai vẽ ra bàn cờ Yên Trung?
Ai đang làm màu “trách nhiệm”?
Hàng ngàn liệt sĩ Trường Sơn, Quảng Trị khóc cười số phận
Công bằng vậy ư?

Có thẹn với tiền nhân khi đất nước sinh hư
Có thẹn với lòng mình khi nói về công trạng
Tôi đã thấy nước mắt Mẹ Việt Nam lai láng
Lầm lũi một mình sức yếu tuổi cao
Tôi đã thấy vợ liệt sĩ mòn mỏi má đào
Họ đã sống một cuộc đời khó khổ
Tôi đã thấy… rất nhiều, rất nhiều những em thơ bơ vơ giữa chợ
Họ cần gì ngoài cuộc sống ấm no

Tỉnh lại đi những con khỉ diễn trò
Cuộc đời không là trường xiếc
Hãy để Nhân Dân tin yêu đất nước
Có được không???
Rạng sáng ngày 4/2/2018
(Minh Đan)

Ta là CÁT ta sẽ vể với BỤI

Thơ Bùi Giáng: Ta là CÁT ta sẽ vể với BỤI

 

Bùi Giáng (19261998), là nhà thơ, dịch giả và là nhà nghiên cứu văn học của Việt Nam. Các bút danh khác của ông là: Trung niên thi sĩ, Thi sĩ, Bùi Bàn Dúi, Bùi Văn Bốn, Vân Mồng…Ông nổi tiếng từ năm 1962 với tập thơ Mưa nguồn.


                    Người ta nói Bùi Giáng là nhà thơ điên. Qúi vị đọc bài dưới đây xem Ông có điên không! Phải chăng chỉ là Ông đã ngộ lý nhiệm mầu của Trời Đất

                   Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật

Thế cho nên tất bật đến bây giờ!
Ta cứ ngỡ xuống trần chỉ một chốc …
Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay!

Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn nghĩ
Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôi
Anh và tôi giàu sang hay nghèo khổ
Khi trở về cát bụi cũng trắng tay

Cuộc đời ta phù du như cát bụi
Sống hôm nay và đâu biết ngày mai ?
Dù đời ta có dài hay ngắn ngủi
Rồi cũng về với cát bụi mà thôi

Thì người ơi! Xin đừng ganh đừng ghét
Ðừng hận thù tranh chấp với một ai
Hãy vui sống với tháng ngày ta có
Giữ cho nhau những giây phút tươi vui

Khi ra đi cũng không còn nuối tiếc
Vì đời ta đã sống trọn kiếp người
Với tất cả tấm lòng thành thương mến
Ðến mọi người xa lạ cũng như quen

Ta là Cát ta sẽ về với Bụi
Trả trần gian những cay đắng muộn phiền
Hồn ta sẽ về nơi cao xanh ấy
Không còn buồn lo lắng chốn trần ai!

 

httpv://www.youtube.com/watch?v=jlR8c5e1974  

CÕI THƠ BÙI GIÁNG

httpv://www.youtube.com/watch?v=f8fT_3Ltbmo

httpv://www.youtube.com/watch?v=MqF-7f5dz8E

Thi sĩ Bùi Giáng, nhà thơ kỳ lạ


Nguồn: SỐNG ĐẸP

 

ƯỚC…MƠ..!!!

Đào Duẫn shared Đầu Long‘s post.
 
 
Image may contain: 2 people, people standing
Image may contain: 2 people, outdoor
Image may contain: 1 person, sitting, outdoor and nature
Image may contain: one or more people, people standing, shorts, outdoor and nature
Image may contain: 1 person, outdoor and nature
Đầu Long added 5 new photos.

 

ƯỚC…MƠ..!!!

Tượng đài..cháu chẳng thích đâu
Cổng chào ngàn tỷ còn lâu mới cần
Cháu cần áo để ấm thân
Giữa đông giá lạnh thêm quần mặc thôi

Cháu thèm được học được chơi
Bằng nửa các bạn dưới xuôi là mừng
Tết đến được ăn bánh chưng
Không phải mệt mỏi vào rừng đào măng

Trung thu được ngắm chị Hằng
Được vui phá cỗ ông trăng ven đồi
Nhưng mà chỉ ước vậy thôi
Bản em nghèo lắm…quên rồi…từ lâu !!!!

Giá mà có đuợc cây cầu
Qua con suối dữ nước sâu…nó gầm
Có đường đi đỡ mỏi chân
Không bị gai xé áo quần ..cứa da

Tối đến được ngủ trong nhà
Bớt nghe gió hú rồi là…đếm sao
Cái bụng hết đói cồn cào
Không sôi óc ách …cứ gào cả đêm

Biết rằng…ước chỉ buồn thêm
Vùng cao bao kiếp lớn lên …cứ nghèo
Đói rách nó mãi bám theo
Muốn tìm con chữ gắng trèo…bằng tay!!!

Cháu mơ thêm cánh để bay
Chỉ cần vỗ nhẹ qua ngay sang bờ
Không phải ăn chực nằm chờ
Đu dây vượt lũ…cháu mơ …chút à!!!

Cô chú du lịch ngang qua
Xin ghé vô bản thăm nhà của em
Cho em gửi nhắn nỗi niềm
Công trình ngàn tỷ tốn tiền…làm chi?!!!

Bớt chút mở đường cháu đi
Xây trường cháu học bút chì cháu tô
Cháu sẽ tô đỏ màu cờ
Sao vàng năm cánh…lại mơ…nữa rồi…
****
01/02/18 ĐL

ÁO TRẮNG.

ÁO TRẮNG.

Lúa oằn bông trĩu ngoài đồng
Áo em trắng quá khiến lòng ngẫn ngơ
Nắng vương má thắm dại khờ
Nón che nghiêng nón anh mơ cả đời
Theo sau chân nhỏ quên lời
Bóng đè ngọn lúa gọi mời yêu em
Bước khoan bước nhặt say mèm
Bước vào ký ức chợt thèm nắng xuân…
Ngày trôi bỏ lại đôi tuần
Bỏ lòng thương nhớ cho nhuần nỗi đau
Nếu mai mình được gặp nhau
Cho anh mở lại đường vào tim em…

Liverpool.23-12-2017
Song Như.

Image may contain: 1 person, smiling, standing, grass, outdoor and nature

CỘNG SẢN LÀ THẾ NÀY

From:  Nguyen Huynh Lan‘s post.
Fb Tân Thái Bá 

CỘNG SẢN LÀ THẾ NÀY
Xưa hay nay vẫn vậy.
Cộng sản là thế này –
Họ, cộng sản, là thợ
Hoặc nông dân đi cày.
Tức ít học, ít chữ.
Ít học cũng chẳng sao.
Nhưng họ có cái thói
Là hễ thấy người nào
Có học và nhiều chữ,
Như ông Ngô Bảo Châu,
Mà không nói theo đảng,
Vô duyên và ngu lâu,
Là họ không chịu nổi,
Và nổi cơn tam bành.
Mắng chửi rất thậm tệ.
Chửi điêu và đành hanh.
Nào ăn cháo đái bát.
Nào “phản bội nhân dân”.
Nào “nhuốm màu tư bản”.
Vân vân và vân vân.
Nghe mà muốn phát mửa,
Cứ ong hết cả đầu.
Đúng là kiểu chụp mũ,
Ít học và ngu lâu.
*
Là tổ chức đoàn thể,
Hệt như hội nhà văn,
Đảng không phải tổ quốc,
Lại càng không nhân dân.
Phản bội thế nào nhỉ?
Người ta cỡ Nô-ben,
Viện sĩ danh dự Pháp,
Cả thế giới biết tên.
Như thế là tốt lắm,
Làm đất nước vẻ vang.
Gấp vạn quan lãnh đạo
Kiến thức cấp trường làng.
Các quan không “phản bội”
“Vì dân và do dân”,
Thử hỏi, ngoài ăn cướp,
Làm được gì cho dân?
PS
Nói cho mà biết nhé,
Biết và nhớ trong đầu:
Người có học, tử tế,
Sẽ không vào đảng đâu.
Trót vào thì tỉnh ngộ,
Sớm muộn sẽ xin ra.
Chính họ, người ngoài đảng
Là tương lai nước nhà.

GỬI BÁC TRỌNG

From :   Tân Thái Bá‘s post.
 
 
Image may contain: 3 people

Tân Thái BáFollow

 

GỬI BÁC TRỌNG

Bác nói: “Nếu mất đảng,
Mất chế độ hiện nay
Sẽ là mất tất cả”.
Thật khó hiểu câu này.

Đảng chỉ là tổ chức,
Bé nhỏ và nhất thời.
Nhân dân và tổ quốc
Mới vạn đại, muôn đời.

Nghe bác nói như thế,
Tôi chẳng hiểu thế nào.
Là giáo sư, tiến sĩ,
Một người học vấn cao,

Bác không thể không biết,
Mọi vấn đề của ta,
Cách này hay cách nọ,
Từ cộng sản mà ra.

Nước khác không cộng sản,
Nên không có chiến tranh.
Cũng không có cái chết
Của nhiều triệu dân lành.

Ta, rừng vàng biển bạc,
Dân thông minh, anh hùng.
Nhưng cũng vì cộng sản
Mà thua kém nhất vùng…

Chưa nói chuyện đạo đức,
Xã hội và con người.
Bác cứ ngẫm thì biết.
Đau không nói nên lời.

Cuộc sống luôn thay đổi.
Chế độ cũng thay theo.
Cũng thế, đảng của bác
Đã đổi mới rất nhiều.

Một cái ta mơ ước
Và đeo đuổi trước đây
Bây giờ không phù hợp.
Không phù hợp thì thay.

Như thế là biện chứng
Và cũng hợp lòng dân.
Vậy thì thay, một lúc
Hoặc từng bước, dần dần.

Mất đảng, mất chế độ,
Nhưng các nước Đông Âu
Không hề “mất tất cả”,
Mà văn minh và giàu.

Còn ta, nếu mất đảng,
Chuyện gì sẽ xẩy ra?
Thưa bác, xin nói thật,
Là phúc cho nước nhà.

Tôi vốn quí trọng bác.
Góp đôi lời chân thành.
Kính bác và chúc bác
Một Giáng Sinh Yên Lành.

______

Từ buổi con lên đường xa mẹ

 
Từ buổi con lên đường xa mẹ

Bài thơ sau đây được nhặt từ túi áo một chiến binh miền Bắc tử trận tại chiến trường miền Nam những năm 1969.

Trong hồi ký của tử sĩ nầy, người ta còn biết anh là con của bà Trần Thị Phấn ở Hải Dương.

Bài thơ nầy được đăng trên báo chí VNCH thời đó.

 Bài thơ không ghi tên tác giả, được một thường dân miền Nam mến thương cảnh ngộ và ghi lại :

 

Từ buổi con lên đường xa mẹ

“Từ buổi con lên đường xa mẹ
Theo anh em sang Lào rồi dấn bước vào Trung.

Non xanh núi biếc chập chùng
Sớm nắng biển, chiều mưa rừng gian khổ .

Tuổi thanh xuân cuộc đời như hoa nở
Vì hòa bình đâu ngại bước gian nguy .


Mấy tháng trời, ngày nghỉ đêm đi
Giày vẹt gót áo sờn vai thấm lạnh.

Có những chiều Trường Sơn núi rừng cô quạnh
Mẹ hiền ơi con nhợt nhớ quê mình .


Khói lam chiều, giàn mướp lá lên xanh
Con bướm nhỏ mái đình xưa, ôi nhớ quá!

Vào nơi đây tuy đất người xa lạ
Nhưng miền Nam vẫn cùng một quê hương.


Vẫn hàng dừa xanh, vẫn những con đường
Vẫn hương lúa ngọt ngào .

Tiếng tiêu gợi nhớ
Con trâu về chuồng

Ðã qua buổi ban đầu bỡ ngỡ .

Con nhìn ra nào giải phóng gì đâu?

Buổi chợ đông vui, đồng lúa xanh màu
Mái chùa cong buông hồi chuông tín mộ.

Lớp học tưng bừng những đàn trẻ nhỏ
Ðang nhịp nhàng vui hát bản đồng ca.

Và sau vườn luống cải đã vàng hoa
Ðàn bướm nhỏ rủ nhau về hút mật .

Xóm dưới làng trên niềm vui ngây ngất
Sao người ta bắt con phải đốt xóm phá làng.

Phải gài mìn gieo tang tóc thương đau
Ðã nhiều lần tay con run rẩy .
Khi gài mìn để phút sau bỗng thấy
Xác người tung và máu đổ chan hoà .

Máu của ai
Máu của bà con ta
Máu của người như con như mẹ .

Ðêm hôm ấy mắt con tràn lệ
Ác mộng về, con trằn trọc thâu canh.”

Người con gái Việt Nam trên đại lộ Ayutthaya, Bangkok

Người con gái Việt Nam trên đại lộ Ayutthaya, Bangkok

Nhìn thấy được sự thật phủ phàng mà lòng quặn đau….



 

 

 

 

 

 

 

 

 

Đọc bản tin “18.000 gái Việt ra nước ngoài hành nghề mại dâm mỗi năm” trong đó trích lời phát biểu của Jeremey Douglas, Trưởng đại diện khu vực Đông Nam Á – Thái Bình Dương của Cơ quan phòng chống ma túy và tội phạm của Liên hợp quốc (UNODC) tôi chợt nhớ đến phóng sự của một nhà báo Mỹ viết về cảnh các cô gái VN vừa mới lớn đa.ng hành nghề mãi dâm trên trên đại lộ Sri Ayutthaya, thủ đô Bankok, Thái Lan đầu thập niên 1990…

 

 

 

 

 

 

 

Các em đều trong tuổi vị thành niên. Hầu hết chỉ mười sáu, mười bảy tuổi. Lẽ ra giờ này các em phải ngồi trong lớp học, học làm người phụ nữ VN, học chuyện thêu thùa, may vá, trông con và học cả chuyện yêu đương, đẹp như trăng khi tròn khi khuyết. Thế nhưng, nghèo đói đã xô đẩy em khỏi ngôi trường mà em yêu mến. Nghiệt ngã đã xua em ra khỏi vòng tay nuông chiều của mẹ. Lạc hậu đã xô em xuống giòng sông Chao Phraya nước đục quê người.

Đêm đó tôi viết bài thơ Người Con Gái Việt Nam Trên Đại Lộ Ayutthaya.

Những cô gái 16, 17 tuổi đứng trên đường Sri Ayuthaya ngày đó bây giờ không còn nữa… Các em đã về đâu giữa một thành phố, mà nơi đó, theo thống kê của cơ quan AIDS Liên Hiệp Quốc, UNAIDS, 44 phần trăm gái mãi dâm mang trong người bịnh AIDS. Các em hoặc đã chết trong một trại AIDS ở Bangkok, ở Chiang Mai, hay nếu may mắn sống sót trở về được quê hương cũng chỉ để lây lất ở một góc tối nào đó trong chuỗi ngày tàn tạ của đời mình.

 

 

 

 

 

 

 

Mấy chục năm sau, chỗ của em đứng ngày xưa không phải vì em chết đi mà bỏ trống. Chiếc giường tre nơi em đã nằm chờ khách không phải vì em ra đi mà bỏ trống. Nơi em đứng năm xưa đã có một bàn chân Việt khác vừa đứng đó. Trên manh chiếu em nằm đã có người con gái Việt khác đang nằm. Sau 40 năm “độc lập, tự do, hạnh phúc” hàng ngàn con gái Việt Nam vẫn nối gót nhau đi làm thân gái khách.

Dưới đây là bài thơ khá dài Người Con Gái Việt Nam Trên Đại Lộ Ayutthaya. Nhạc sĩ Phan Ni Tấn phổ thành ca khúc và ca sĩ Đình Nguyên trình bày trong Đêm Thơ Nhạc Mẹ và Quê Hương tại Toronto.

NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM TRÊN ÐẠI LỘ SRI AYUTTHAYA

Người con gái Việt Nam
Trên đại lộ Sri Ayutthaya, Bangkok
Em đứng đó một mình ôm mặt khóc
Như chợt nhớ ra đây không phải Sài Gòn
Mái tóc thu buồn
Mái tóc héo hon
Bay phơ phất giữa phố phường xa lạ
Mười sáu tuổi kiếp giang hồ chung chạ
Trôi lang thang như những bọt bèo
Ðất nước nghèo không giữ nổi chân em
Nên xứ người em làm thân gái khách

Tuổi của em như sao mai mới mọc
Ðẹp vô tư như những cánh lan rừng
Tuổi bắt đầu của một mùa xuân
Có hoa bướm tung tăng
Có một chút tình yêu nhẹ nhàng thơ mộng
Lẽ ra ngày này em đang ngồi trong lớp học
Học làm người phụ nữ Việt Nam
Học chuyện thêu thùa may vá trông con
Học cả chuyện yêu đương
Ðẹp như trăng khi tròn khi khuyết

Bỗng dưng hôm nay em mất hết
Mất cả tuổi thơ mất cả cuộc đời
Bangkok chiều nay mưa lất phất rơi
Có làm em nhớ Sài Gòn mưa tháng sáu
Nhớ con hẻm vào nhà em
Dường như lúc nào cũng tối
Nhớ mẹ già đôi mắt dõi mù tăm
Nhớ đám em thơ đang đứng mỏi mòn trông
Tin của chị từ phương nào biền biệt
Còn ở đấy cả một trời thương tiếc
Như ngàn năm mây trắng vẫn còn bay

Nhìn sông Chao Phraya nước đục chiều nay
Có làm em nhớ đến sông Nhà Bè
Nhớ những con lạch nhỏ
Ðầy những rong rêu rác rưới
Cống rãnh gập ghềnh
Nước vẫn một màu đen nhưng là nước của em
Sẽ không thể nào đen như thế mãi

Khi cố bập bẹ vài ba tiếng Thái
Có làm em nhớ thuở lên năm
Ba bảo em đánh vần hai chữ Việt Nam
Em cố gắng năm lần bảy lượt
Nhưng cuối cùng dù sao em nói được
Mẹ thưởng em bằng những chiếc hôn nồng
Ba mỉm cười hy vọng chảy mênh mông
Ánh lửa tương lai đã bắt đầu nhen nhúm
Ánh lửa ngày xưa
Cho ngày mai tươi sáng
Ðã tàn đi theo giông bão cuộc đời

Sau những lúc đau thương da thịt rã rời
Em có khóc một mình trong bóng tối
Mỗi giọt lệ sẽ mang màu sám hối
Mỗi lời rên chôn giấu những ăn năn
Tóc thu buồn như những sợi oan khiên
Trói lấy cuộc đời em nghiệt ngã
Về đâu em chiều nay trên đất lạ
Về đâu em mưa gió phủ đầy sông
Người con gái Việt Nam trên đại lộ Sri Ayutthaya
Ðang nhắm mắt nhìn đời trôi vô tận

Lịch sử Việt Nam
Vinh nhục thăng trầm bao nhiêu bận
Nhưng chưa bao giờ đen tối hơn hôm nay
Ông cha ta có khi phải xuống biển tìm ngọc trai
Lên non tìm ngà voi trầm hương châu báu
Có những lúc cả giòng sông thấm máu
Có nhiều khi xương trắng gởi rừng sâu
Nhưng chưa một lần trong bốn ngàn năm
Có những cô gái Việt Nam
Phải sang xứ người bán thân nuôi miệng
Tủi nhục nầy không bao giờ rửa sạch
Nỗi đau nầy không phải của riêng em
Mà của mọi người còn một chút lương tâm
Và còn biết thế nào là quốc nhục

Ðêm nay anh viết nốt bài thơ
Dẫu biết chẳng thể nào tới tay em được
Thơ của anh
Tâm sự của một người anh nhu nhược
Giữa muôn vạn khổ đau chỉ biết đứng nhìn
Lơ láo giữa chợ đời
Vết thương nặng trong tim
Anh vẫn ung dung như người khách lạ
Nước Mỹ ấm no làm anh quên tất cả
Quên bảy chục triệu đồng bào đang cảnh lầm than
Quên đám em thơ lưu lạc bốn phương ngàn
Quên cả chính anh với những đau thương thời thơ ấu
Ngày anh đi mang hờn căm nung nấu
Hẹn non sông một sớm sẽ quay về
Ðem thanh bình gieo rắc vạn trời quê
Ðem mạch sống ươm trên từng nắm đất

Giấc mộng ngày xưa
Dù anh không còn muốn nhắc
Vẫn lạnh lùng sống lại giữa đêm mơ
Anh đang khóc một mình
Hay đang khóc trong thơ
Không, chỉ hạt bụi vừa rơi vào trong mắt
Hạt bụi đó chính là đời em đã mất. 

Trần Trung Đạo

HẬN ĐÈO NGANG !

Nguyen Tuan Anh added 3 new photos.
HẬN ĐÈO NGANG !

Lác đác đèo ngang bóng Việt ta
Đâu đâu cũng thấy một lũ tà
Tà ma quốc cộng thi nhau phá
Hủy hoại môi sinh nát cửa nhà

Ích Tắc , đười ươi phỡn mặt ra
Đồng hành tiểu quốc Fóc -mo -sa
Nhân dân phản đối vào nhà đá
Uất hận đèo ngang ghét lũ tà

Image may contain: outdoor
No automatic alt text available.
Image may contain: sky and outdoor

CHO TÔI XIN…

Kimtrong Lam

CHO TÔI XIN…

Em có còn một chút yêu thương xưa
Cho tôi xin để nối lại tình thừa
Ngày tháng cũ có bao giờ trở lại
Đưa nhau về con đường vắng chiều mưa…

Em có còn một chút hương nồng say
Cho tôi xin để đời bớt đắng cay
Dòng ký ức đầy vơi nhiều nghiệt ngã
Sẽ dìu tôi vào cuộc sống mỗi ngày…

Em có còn chút gì của quê hương
Cho tôi xin để về xứ thiên đường
Nơi nấm mồ mẹ cha còn xanh cỏ
Nơi hồn tôi nặng nỗi niềm đau thương…

Em có còn chút nào của tin yêu
Cho tôi xin chút xíu không phải nhiều
Để tôi biết tôi là con dân Việt
Để mai này khi chết được phiêu diêu…

Liverpool.20-11-2017
Song Như.

See More

Image may contain: one or more people