Thức dậy đi em

Thức dậy đi em

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Thức dậy đi em
Sao ngủ vùi lâu vậy?
Biển Đông kia, giặc đã cướp lấy Hoàng Trường Sa…

Thức dậy đi em
Bọn tham quan đã thâu đất, lấy nhà
Đừng để mẹ ôm ngoại già than khóc.

Thức dậy đi em
Dân chúng mình đã bị hóa thân nô bộc
Cho lũ phản bội Quê Hương, tâng bốc ngoại xâm
Hãy mau thức dậy đi em, đời chúng ta nay đã bị giam cầm
Kể từ dạo ấy, 30 tháng Tư 75 nô cộng.

Thức dậy đi em để đứng lên giành cuộc sống
Đất mẹ 40 năm?
Nay như đống tro tàn
Thức dậy đi em, gia đình mình giờ khốn khổ lầm than
Mau thức dậ
y, kẻo muộn màng nô lệ.
Thức dậy đi và nghe anh kể
Chúng ta giờ đây phận giun dế thấp hèn
Đảng đã biến chúng ta thành khối dân đen
Để cho chúng dễ chèn dễ trị.

Hãy thức dậy cùng anh rèn Tinh Thần Vô Úy
Ta cùng nhau nung chí chống ngoại xâm
Dân tộc giờ đây?
Hàng hàng lớp lớp đã bị giam cầm
Để làm nô bộc cho giặc ngoại xâm tặc Hán.

Mau thức dậy em ơi cùng anh em bè bạn
Mau vươn vai súng đạn lên đường
Đừng ngủ vùi trên thống khổ của dân tộc của Quê Hương
Hãy thức dậy và can trường chiến đấu.

*
Thức dậy đi anh
Thức dậy đi anh mai lên đường chinh chiến
Phận làm trai phải dâng hiến cho non sông
Dân Tộc
Quê Hương?
Nhìn tan nát cõi lòng
Mẹ rướm lệ chờ mong con cứu nước.

Hỡi những mảnh đời lầm than xuôi ngược
40 năm dài, hỏi dân được gì chăng?
Kh
ố rách, áo ôm, cơ cực, nhọc nhằn…
Mà cuộc sống vẫn khó khăn tiếp nối.

Thức dậy đi anh, cùng anh em đồng đội
Cùng toàn dân mở lối thoát đọa đày
Trùng điệp đau thương khắp chốn bủa vây
Vận mệnh đất nước?
Trong tay anh, tay chị.

Ngọc bất trác thì ngọc kia nào quí
Là thanh niên, ý chí nhẽ lãng quên?
Nợ nước, con dân, há chẳng phải đáp đền?
Vai u thịt bắp…ngại lằn tên mũi đạn?.

Thức dây đi anh, chớ ngủ vùi năm tháng
2020 giặc Hán chiếm non sông
“Mật Nghị Thành Đô”, đảng đã đồng lòng
Đẩy dân tộc vào cùm gông nô lệ.

Nhẽ cúi mặt chịu qui hàng đồ tể?
Há sinh ra làm giun dế phận hèn?
Lẽ nào mò mẫm mãi trong tăm tối đêm đen?
Kiếp trâu ngựa…dần quen cuộc sống!.

Hãy thức dậy dẹp Hán ô phản động
Noi gương cha ông diệt Hán Tống Mông Nguyên
Vùng lên đấu tranh hỡi trai gái khắp ba miền
Xóa bỏ cộng sản, đem bình yên cho đất mẹ.

Mau thức dậy và đứng lên anh nhé
Là thanh niên chớ là kẻ cúi đầu
Việt tộc kiêu hùng, chẳng là ngựa, chẳng là trâu
Há chấp nhận kiếp nô hầu nhục nhã?.

Hãy thức dậy để giữ gìn non sông biển cả
Thức dậy đi và vội vã tiến lên đường
Góp bàn tay để gìn giữ Quê Hương
Dựng nước Việt trên con đường Dân Chủ.

Mai thanh bình hương hoa đơm nụ
Đã sạch tan bóng cờ rũ mưa sa
Cứu lấy Việt Nam, gìn giữ sơn hà
Khắp đất nước vang lời ca chiến thắng.

Nguyên Thạch 

Bức thư của cô bé bán bánh mì

  Bức thư của cô bé bán bánh mì

 Thấm thiết quá mà vẫn có người ngủ được mới là tài.

tuan

 —– Forwarded Message —–

From: Susan 

1 CÔ BÉ 16 TUỔI  KIẾM SỐNG BẰNG NGHỀ BÁN BÁNH MÌ MỖI NGÀY, ĐÃ VIẾT RA
BÀI THƠ TỪ TRONG TRÁI TIM NGÂY THƠ TRONG SÁNG ĐỂ THÚC TỈNH NHỮNG KẺ
CÒN NGỦ MÊ TRONG THIÊN ĐƯỜNG THỐI NÁT XHCN CỘNG NÔ VN
ĐẾN BAO GIỜ ?

Vận nước thì đã ngả nghiêng
Lòng dân thì cứ ngồi yên thế này
Bao giờ vận nước đổi thay ?
Khi mà dân cứ ngủ ngày ngủ đêm
Ngủ như một kẻ say mềm
Ngủ để quên hết niềm đau tháng ngày
Ngủ đợi vận nước đổi thay ?
Hay đợi mất nước làm nô lệ “Tàu ” ?
Ngủ để dân tộc bể dâu
Ngủ để con cháu về đâu thì về
Ngủ để mất nước mất quê
Ngủ để mất cả tính người Việt Nam!
Ngủ để dân tộc lầm than
Ngủ để mai thức gian nan vẫn còn
Ngủ để khổ cháu khổ con
Ngủ để nước Việt không còn là sao ?
Ngủ vậy cho đến khi nào ?
Ngủ đợi trung quốc nó vào đúng không ?
Ngủ để hưởng những bất công
Ngủ để nước mất diệt vong giống nòi
Ngủ để quên hết kêu đòi
Ngủ để tiếng nói không thuộc về dân
Ngủ để thành kẻ ngại ngần

Ngủ để dân Việt thành nô lệ tàu ?

 Nếu hôm nay chúng ta cứ mãi ngủ mê trên những chiến thắng của năm xưa
mà quên đi những gì đang diễn ra ngày hôm nay thì dân tộc này phải trả
một cái giá đắt lắm .
Đảng và bác không đưa dân tộc này đến thiên đàng được đâu nhé ?
Thiên đàng của đảng và bác chỉ là cái bánh vẽ mà thôi .
Đừng có ngủ say và nằm mơ để đợi hưởng được chiếc bánh vẽ đó .
Chiếc bánh vẽ đó chẳng có thật và cũng chẳng bao giờ ăn được.
Nếu chúng ta cứ đặt niềm tin vào bác và đảng rồi một ngày không xa
chúng ta sẽ mất tất cả .
Em muốn nói với mọi người thế này :
Thức dậy đi dân Việt ta ơi
Dân tộc ta thiệt thòi lắm rồi
Đừng mãi ngủ say mộng mị nữa
Hãy thức dậy cứu mình đi thôi
Đảng cộng phỉ đã tiếp tay cho trung cộng tàn phá đất nước ta quá nhiều rồi .
Nếu người dân Việt không tỉnh thức nhanh để cứu quê hương đất nước này
thì con cháu ta sẽ gánh chịu nhiều hậu quả mà do sự thờ ơ của chúng ta
đã để lại .
Nếu ai còn nghĩ quê hương đất nước này là của chúng ta thì hãy gọi
nhau thức dậy để cùng gìn giữ nó cho đàn con đàn cháu của chúng ta .
Có những người luôn bị nói là điên ,là khùng nhưng lại yêu quê hương
và dải đất hình chữ S này .
Và luôn mong muốn nó mãi mãi là của người Việt Nam mà thôi .
Và còn mong muốn dải đất này phải trở nên cường thịnh như các cường 
quốc khác thì mới vui lòng .

 Đó là suy nghĩ của một cô bé đang bán bánh mì trên dải đất hình chữ S này !

 Thuỳ Dung 

 (Cô Bé Bánh Mì )

BÔNG HỒNG MÙA XUÂN 

 BÔNG HỒNG MÙA XUÂN

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

“Bán cho tôi một bông hồng đi, cô bé! 
Đoá nào tươi còn búp nụ mịn màng.” 
Tôi ngước lên: “Xin ông chờ tôi lựa. 
Một bông hồng vừa ý nghĩa, vừa sang!” 

Khách mỉm cười: “Cô thật tài quảng cáo! 
Thế…. hoa hồng mang ý nghĩa sao, cô?” 
Tôi bối rối: “Hình như người ta bảo 
Nó tượng trưng tình nồng thắm vô bờ.” 

“Cám ơn cô! Giá bao nhiêu đấy nhỉ?” 
Tôi lắc đầu: “Thôi, xin biếu không ông, 
Một đoá hoa không đáng bao nhiêu cả
Rất mong ông làm người đẹp vừa lòng.” 

Khách bỗng nhìn tôi, mắt như xoáy lốc. 
“Cô bé lầm! Tôi không tặng người yêu. 
Thằng bạn thân chiều qua vào nghĩa địa 
Một bông hồng cho nó bớt quạnh hiu. 

Nhưng cô bé phải nhận tiền tôi chứ! 
Hoa cho không, rồi mẹ mắng làm sao?” 
Tôi cúi mặt: “Xin gửi người xấu số, 
Chuyện của ông làm tôi bỗng nghẹn ngào!” 

Khách quay đi, áo hoa rừng đã bạc, 
Dáng cao gầy khuất hẳn bóng chiều nghiêng. 
Tôi bất chợt đưa tay làm dấu thánh 
Mẹ giữ gìn cho người ấy bình yên! 

Trời đầu xuân còn vương vương sắc lạnh, 
Nắng vàng mơ, má con gái thêm hồng. 
Tôi bâng khuâng nhớ đến người khách lạ. 
Mình nhớ Người, Người có nhớ mình không?

Chiều hai chín phố phường sao tấp nập 
Người ta vui từng cặp đẹp bên nhau. 
Mắt tôi lạc… rồi bỗng dưng bừng sáng
“Phải anh không? Người khách của hôm nào?” 

Tim đập mạnh sau áo hàng lụa mỏng, 
Anh đến gần, lời nói cũng reo vui: 
“…Sao cô bé… hàng hôm nay đắt chứ? 
Còn nhớ tôi… hay cô đã quên rồi! 

Hành quân xong, tôi vừa về hậu cứ, 
Ghé ngang đây xin cô một bông hồng 
Và mong cô cho tôi xin lời chúc: 
“Rất mong ông làm người đẹp vừa lòng.” 

Tôi bỗng nghe như tim mình thắt lại, 
Gượng tìm hoa, rồi trao tặng tay Người. 
Khách nhìn tôi, mắt bỗng dưng dịu xuống, 
Đầy đăm chiêu và nghiêm lại nụ cười: 

“- Xin lỗi cô, nếu lời tôi đường đột, 
Nhưng thật tình tôi không thể nào quên 
Người con gái trong một lần gặp gỡ, 
Nhớ thật nhiều… dù chưa được biết tên 

Một bông hồng – như hôm nào cô nói: 
Là tượng trưng tình nồng thắm vô bờ.” 
Tôi run tay, nhận hoa hồng Người tặng 
Sự thật rồi…. mà cứ ngỡ đang mơ.

Lý Thuỵ Ý
Đăng trong Tuần báo Văn Nghệ Tiền Phong Saigon 1968

From: Do Tan Hung & Kim Bang Nguyen

LẠI GỬI BÁC TRỌNG

Thuong Phan and Minh Văn Hoàng shared Tân Thái Bá‘s post.
Image may contain: 1 person, suit and text

Tân Thái Bá is with Quốc Vương.

Thưa bác, bộ tài chính
Vừa đề xuất, từ nay
Nhà trên bảy trăm triệu
Là phải đánh thuế ngay.

Không nói bác cũng biết
Rằng bây giờ dân ta 
Chịu bao nhiêu thứ thuế.
Nay lại đến thuế nhà.

Ta đánh đuổi thằng Pháp
Vì sưu cao, thuế cao.
Xin bác hãy xem lại,
Ta bây giờ thế nào?

Người dân đang khốn khổ,
Chật vật lo miếng ăn.
Không lẽ đảng, nhà nước
Chủ trương giết chết dân?

Nhà nước tiêu hoang phí,
Để tham nhũng tràn lan.
Sao mỗi lần thụt két
Lại bắt đền dân oan?

Bác, tổng bí thư đảng,
Chắc không lo chuyện tiền.
Nhưng dân thì khổ lắm.
Dân lấy đâu ra tiền?

Mời bác, dẫu rất bận,
Hãy lên mạng một lần.
Để một lần thực sự
Được nghe, hiểu lòng dân.

Đề nghị bác can thiệp
Không cho thu thuế nhà.
Thằng tài chính làm láo.
Phải đưa hắn ra tòa.

*
Tôi thấy thật xấu hổ
Rằng một đảng cầm quyền,
Mà mỗi lần thụt két
Lại đè dân moi tiền. 

Những câu thơ giá trị

Những câu thơ giá trị

Nghĩ cũng tội, chắc họ đầy đau khổ
Nên căm thù oán hận khắp trần gian
Họ ganh ghét, họ sân si cuồng nộ
Lăng mạ mọi người hận vẫn chưa tan !

  *

Và cũng tội, chắc họ không hề biết
Rằng trăm năm ngắn lắm có dài đâu
Ngày tháng trời cho không xây nghiệp thiện
Dựng oan hờn là tự chuốc sầu đau !

  *

Trăm năm ấy nếu may mà sống đủ
Trừ khoảng thời gian thơ ấu, già nua
Còn lại bao đâu thì sao hung dữ
Sao tạo hận thù, trí trá, hơn thua !…

  *

Họ không ngộ luật công bằng vay trả
Trồng cây chua nào trái ngọt bao giờ

Khi nhân đã gieo thì nhân thành qủa
Và qủa kia là PHÚC – HOẠ nằm chờ …

*

From: Helen Huong Nguyen gởi

Giới thiệu nhà thơ Trương Chi

 

Giới thiệu nhà thơ Trương Chi

Trương Chi

Nhà thơ Trương Chi (Hình tác giả gửi)
Bài thơ cho nước
Gửi Luật sư Trịnh Hội

1. Tôi sinh ra giữa lòng Cộng Sản
Và lớn lên dưới ảnh Bác Hồ
Bao nhiêu năm viết “Độc lập – Tự do
và Hạnh phúc” nhưng chưa từng thấy thế

2. Đất nước tôi có bao người tuổi trẻ
Đều lầm tin vào lịch sử Đảng truyền
Họ nói rằng: Bác là thánh, là tiên
Người đưa Nước thoát khỏi vòng nô lệ

3. Nhưng trong tôi thắp muôn vàn lý lẽ
Cuộc chiến nào mà Đảng thắng – Nước thua?
Dân làm giặc mà Đảng lại làm vua
Trên danh nghĩa “kẻ tôi đòi trung hiếu”

4. Đất nước tôi tất thảy do Đảng liệu
Đảng phân công, quản lý hết cuộc đời
Từ cây kim, sợi chỉ đến chén cơm, manh áo dù rách nát, nhỏ nhoi
Thì tất cả đều nhờ ơn của Đảng

5. “Yêu Tổ quốc” có nghĩa là “yêu Đảng”
“Chống chính quyền” là “phản bội quê hương”
Bao người vì non sông với niềm tin vào ngày mai nước Việt hùng cường
Đều lần lượt chịu tù đày, khổ ải

6. Đất nước tôi có gì không độc hại
Từ thức ăn, nước uống đến không khí ô nhiễm tràn lan
Từ nhu yếu phẩm của đứa trẻ sơ sinh đến cụ già sắp lìa khỏi trần gian
Đều tẩm độc vào xác – hồn nước Việt

7. Có nơi đâu mà người dân thua thiệt
Bằng thiên đường Xã Hội Chủ Nghĩa thế này không?
Máu dân oan đã nhuộm đỏ sông Hồng
Loài hung bạo chiếm hết trời – đất – biển…

8. Đất nước tôi với mọi điều trái ngược
Ngược văn minh, ngược tiến hóa loài người
Những phát ngôn của quan chức nực cười
Ngược đời thế, nhưng “tài tình lãnh đạo”

9. Ươn hèn nhất, bọn bút nô – Tuyên giáo!
Với hàng trăm tờ báo, đài vô tuyến – truyền hình
Ngoài mị dân, ru ngủ, chỉ những tin “cướp – giết – hiếp” hay bản nhạc “đúng quy trình”
Còn nhục nước họa dân thì muôn đời nín lặng

10. Đất nước tôi với sưu cao thuế nặng
Còn hơn thời phong kiến, thực dân
Những trạm BOT mọc lên khắp tỉnh thành
Cùng hàng vạn “áo vàng” chực rình thu mãi lộ

11. Ôi chân lý mà bao người “giác ngộ”
Làm suy đồi đạo đức mấy ngàn năm
Đưa quốc dân vào chia rẽ – thù hằn
Và kiềm tỏa đường tương lai dân tộc

12. Đất nước tôi mất dần vào Trung Quốc
Mất Hoàng Sa, rồi mất đến Trường Sa
Mất Biển Đông, Bản Giốc, rồi những nơi trọng yếu của nước nhà
Đảng biết rõ, nhưng làm ngơ tất cả

13. Từ có Đảng, biết bao điều tai họa
Như mệnh trời muốn thử thách người Nam
Mà Đảng vẫn huênh hoang nào “thắng lợi vẻ vang”
Nào “thời đại Hồ Chí Minh”, nào “dân giàu nước mạnh”

14. Đảng hào nhoáng với ngai vàng lấp lánh
Còn dân đen thì đói khổ, nghèo nàn
Những ủy ban, hội đồng… đều mang mác “nhân dân”
Chỉ kho bạc là của riêng “nhà nước”

15. “Đổi mới” rồi “kiến tạo” với bao đời Thủ tướng
Bao đời Tổng Bí thư từ Chinh, Duẩn, Linh, Mười…
Bao sai lầm mà Đảng chẳng nên người
Sợi kinh nghiệm rút kiếp nào cho hết

16. Đảng cứ sống và dân thì cứ chết
Cứ chết dần trong mơ ước tàn phai
Trong căn bệnh ung thư hay tai nạn giao thông… rồi sẽ đến một mai
“Chết từ từ” để giết nòi giống Việt

17. Tôi xấu hổ khi nói cùng thứ tiếng
Và viết chung ngôn ngữ với một đảng đê hèn
Hít thở bầu khí quyển màu đen
Bóp nghẹt Tự Do ở dưới triều Cộng Sản

18. Tôi sinh ra giữa lòng Cộng Sản
Nhưng tôi là một người Việt Tự Do
Trong tim tôi là lý tưởng Quốc Gia
Và chính nghĩa là chủ trương dân tộc

19. Xin cảm ơn những tấm gương bất phục
Và những người yêu Nước của hôm nay
Đã dấn thân vào những chốn đọa đày
Vẫn khí khái cất cao lời tranh đấu

20. “Ghét Cộng Sản” chẳng bao giờ là xấu
“Yêu đồng bào” từ giòng máu Việt Nam
Chúng ta là con cháu xứ Văn Lang
Và thề quyết làm sáng danh Hồng – Lạc

21. Hỡi những người trai, cô gái Việt
Hãy đứng lên vì non nước lầm than
Diệt bá quyền, lật đổ lũ tham tàn
Cho không thẹn với hồn thiêng sông núi

22. Hãy bước đi theo tiếng đời thúc gọi
Triệu tấm lòng vì đất nước – quê hương
Sẽ noi gương anh dũng của Trưng Vương
Mang ý chí Diên Hồng xây đắp nền Cộng Hòa tự chủ.

Cho quê hương Việt Nam, mùa Xuân 2018

 

CÕI TẠM

 
 
 
Image may contain: text and outdoor

Lại Văn Sâm

 

CÕI TẠM

Đời này cõi tạm mà thôi
Giàu sang, nghèo khó chết rồi như nhau:
Cũng nằm dưới một hố sâu
Lấp xong là hết- nào đâu khác gì!
Vậy nên đừng có so bì,
Tham sang bỏ ngãi chỉ vì hão danh.
Đừng kèn cựa, đừng đua tranh
Đừng dìm người khác để giành phần hơn
Đói mà nhân cách sạch, thơm
Hơn giàu mà dạ tối om muôn lần.
Nên ăn ở có phúc phần
Chớ nên làm chuyện ngu đần hại nhau,
Sống là phải nghĩ về sau
Đừng vì hám lợi quên mau nghĩa tình!
Người ta cũng giống như mình
Giàu sang rồi chớ coi khinh nghèo hèn,
Kẻ nghèo thì chớ nhỏ nhen
Thấy người giàu có đừng đem lòng hờn…
Vô ưu, vô ngã là hơn
Chết rồi của có đem chôn cùng người?
Trần gian là chốn tạm thời
Đừng vì danh lợi đánh rơi hồn mình!
Sống sao trọn nghĩa, vẹn tình
Sống sao cho dạ thanh bình, thảnh thơi.
Sống sao cho đáng người ơi
Sống sao cho khỏi tiếng đời trách chê..   

Tôi vái anh

 
 

Tôi vái anh

Tôi vái anh một lạy !
Anh chết cho tôi nhờ
Nào của dân , đầy tớ
Tất cả đều xin – cho

Tôi vái anh một lạy !
Anh đẩy tôi ra đường
Miệng anh hô ” giải phóng “
Mang đến toàn tang thương

Tôi vái anh một lạy !
Nay mất biển , mất nhà
Gạc Ma , rồi Biên Giới
Bô- xít , với Mosa

Tôi vái anh một lạy !
Nhìn trẻ em mỗi ngày
Chân không , em lạnh , đói
Lội suối và đu dây

Bố xuất khẩu lao động
Mẹ dọn dẹp , ô – sin
Con lớn lên thiếu cả
Tình thương , một gia đình

Một lạy , tôi vái anh !

Trị Nguyễn

Image may contain: 1 person, sitting and outdoor

Diễn trò không mất tiền

 Tân Thái Bá‘s post.
 
 
 
Image may contain: 1 person, eyeglasses
Tân Thái BáFollow

 

LÊ CÔNG ĐỊNH

“Dưới chế độ công sản
Không có gì ngạc nhiên.
Đảng viên phong làm Phật.
Phật trở thành đảng viên.

Một đại lão hòa thượng
Được cộng sản tuyên dương
Năm mươi năm tuổi đảng,
Cũng là chuyện bình thường.

Vậy sao phải bàn cãi?
Tốt nhất cứ ngồi yên.
Ngồi mà xem cộng sản
Diễn trò không mất tiền”.

TƯỢNG ĐÀI MẸ VIỆT NAM ANH HÙNG LỚN NHẤT ĐÔNG NAM Á

 Mai Sương‘s post.
 
 
 
Image may contain: 3 people, outdoor
Mai Sương is with Dương Thanh Thiên and 10 others.

 

TƯỢNG ĐÀI MẸ VIỆT NAM ANH HÙNG LỚN NHẤT ĐÔNG NAM Á

Trời cao có thấu hay chăng
Bao người dân đói nhăn răng mỗi ngày 
Vậy mà cái đảng mặt dầy 
Lấy tiền xương máu dân xây tượng đài 
Đúng là có một không hai
Việt Nam lãnh đạo có tài chơi ngông 
Bốn trăm mười một tỷ đồng 
Của dân đảng lấy như không xây đài 
Xây đài : ” tổ mẹ chúng mày ! “
Nợ công, tiền thuế ngập đầy tối tăm
Trăm dâu cứ đổ đầu tằm
Vậy mà dân cứ ngậm tăm cái mồm 
Cãi nhau thì rất già mồm 
Khi bị áp bức có mồm như không 
Cúi đầu trước những bất công 
Để cho đảng cướp “vặt lông” tới cùng 
Đến khi bị nhổ sạch lông
Cơ hội vùng dậy còn không hỡi người ???

Mai Sương

Tượng đài bà Nguyễn Thị Thứ xây hết 411 tỷ đồng ở Tam Kỳ Quảng Nam lớn nhất ĐNA

THƯ GỮI CÔ GIÁO NHUNG

Maria Nguyen shared Loc Lequang‘s post.

Image may contain: 1 person, text

Loc Lequang is with Thái Hà Đặng and 2 others.

THƯ GỮI CÔ GIÁO NHUNG 
(Bắt quỳ ở Long an)

Anh với em chẳng quen biết gì nhau
Càng không biết vì hai đầu đất nước 
Anh cầm súng giữ biển trời Tổ quốc
Em đến trường nghề dạy học trẻ thơ

Mấy hôm nay dân dậy sóng sững sờ 
Ai cũng sốc vì bất ngờ sự việc 
Em quỳ gối thời gian gần tiết học 
Ở trong trường trước mặt biết bao người

Hình ảnh này anh nghẹn đắng em ơi
Giờ sao lắm kẻ suy đồi đến thế
Thầy cô giáo ở trường thay cha mẹ
Dạy dỗ cho bao lớp trẻ trưởng thành

Chua xót lòng khi chỉ một phụ huynh 
Bắt em quỳ trước mặt mình như vậy 
Nhục nhã quá lòng anh đau biết mấy 
Cứ tưởng ông phụ huynh ấy là người

Khổ thân em mới ngoài tuổi hai mươi 
Chọn bục giảng để ươm chồi xanh tốt 
Lại bị kẻ côn đồ loài vô học 
Làm nhục em, anh quá sốc em ơi

Đứng dậy đi lòng đau đớn quá rồi 
Nghề dạy học ở trên đời cao quý 
Phạt học sinh cũng vì mong bọn trẻ
Được chăm ngoan mai lớn sẽ trưởng thành

Có ngờ đâu em lại chính nạn nhân 
Bị sức ép của phụ huynh vô học 
Cũng gắn mác một luật sư trí thức 
Hành xử như loài động vật trong rừng

Đứng dậy đi em quỳ mãi đau lưng
Anh nhìn thấy mắt em từng giọt lệ
Chảy rớt xuống qua cuộc đời dâu bể
Nỗi đau nào hơn thế nữa đâu em

Dậy đi em chấp chi kẻ đê hèn 
Loại người đó em xem như vô học 
Bởi dẫu sao em là người trí thức 
Can đảm lên trong những lúc yếu mềm 
Biết bao người đang luôn ở bên em.

Dưới Chân Thập Giá Gãy Tay

Dưới Chân Thập Giá Gãy Tay

Thơ của Trần Duy Nhiên 

(Một hôm đi tĩnh tâm ở Domaine de Marie, Dalạt, 

một dì phước cho tôi mượn một cây thánh giá, nhưng đôi tay của Chúa Giêsu đã gãy… 

Bài này được viết trong trường hợp đó)

 

Con yêu dấu, hãy nhìn lên thập giá!

Con thấy không, Thầy đã gãy đôi tay.

Con muốn chăng: làm chi thể của Thầy

để thay thế đôi tay Thầy đã mất?

 

Bàn tay này…

đã chạm đến vết thương nơi người hủi

đã vuốt lên mi mắt của người mù

đã nắm tay người con gái Zairô

(tay cô lạnh vì không còn sự sống…)

Con muốn chăng: áp con tim nóng bỏng

vào vết thương lở loét của nhân gian

vào đêm đen, vào cái chết thế trần?

Con có muốn làm một người như thế?

 

Con có mong trọn đời làm chi thể

để cho Thầy cứu chữa những đau thương

để cho Thầy tỏa ánh sáng thiên đường

Và can thiệp để hồi sinh nhân loại…?

 

Bàn tay ấy…  đã hai lần bẻ bánh

hầu nuôi sống đám đông

đã giương cao bánh thánh

để nuôi dưỡng gian trần

đã trao ban ân tình

cho Giu đa bội phản…

 

Con có muốn, con ơi, con có muốn

bẻ bánh mình hầu chia sẻ quanh con

bước theo Thầy như của lễ tinh thần

và chết đi, cho mọi người được sống?

 

Con có muốn mở lòng con thật rộng

hầu đi tìm người bạn lánh xa con?

Con nói đi ! Con có muốn hay không?

Muốn thay thế đôi tay Thầy đã gãy?

 

Con hãy nhớ: đôi tay ngày xưa ấy

từng rửa chân cho môn đệ thân tình

rồi hôm sau đã phải chịu đóng đinh

treo thân thể của Thầy lên thập giá…

Con có muốn…

làm đôi tay của Thầy  cho anh em chà đạp,

cho mọi người trấn áp, cho thiên hạ đóng đinh

để giúp Thầy hy sinh giương cao trên thập giá

hầu hoàn thành phép lạ: là kéo thế gian lên?

 

Con thấy không: đôi tay Thầy đã mất.

Thầy làm sao cứu vớt được nhân trần?

Thầy cần con, con có biết hay chăng?

Con từ chối… thì Thầy đành thất bại.

‘Thầy chí thánh, chí nhân và chí ái,

từ đáy lòng hèn nhát của con đây,

lệ trào mi, con xin đáp lời Thầy:

‘Vâng, lạy Chúa, xin như lời Ngài dạy…’

 

Không! Lạy Chúa, không đâu…

đây không phải là một lời quả quyết hoặc anh hùng

đây chỉ là tiếng thét của yêu thương…

Con lạy Chúa: xin đừng tin con vội

  From: KittyThiênKim  & Nguyen Kim Bằng