THƠ GỬI NHỮNG NGƯỜI “CÓ NÃO”

Trần Hoàng Trúc

Bạn gọi chúng tôi, những người xuống đường biểu tình ôn hòa là “không não”
Vâng, bạn thông minh nên quyết chí ngồi nhà
Bạn dại gì dang nắng đổ mồ hôi
Và có thể, biết đâu, còn đổ máu

Bạn “có não” nên giữ mồm câm chặt
Nước mất tới nơi chẳng dám hé nửa lời
Miệng sắp bị bịt mà rung đùi sung sướng
Ta ở nhà ngoan, đâu bị đánh, bị đòn

Bạn “có não” mà quyết làm nô lệ
Giặc Tàu kia, khác máu tanh lòng
Tây Tạng, Tân Cương… máu đổ thành sông, biển
Và sắp đến rồi, bờ cõi Việt Nam ta

Bạn “có não” mà cam chịu nhục
“Trước bất công chẳng dám kêu đòi”
Cam phận sống lưu vong trên tổ quốc
Chịu cúi đầu rước giặc xéo quê hương

Bạn “có não” mà chửi vạn người dân
Chẳng quản tử sinh, xuống đường vì tương lai con cháu bạn
Bằng những lời nghiệt cay như “ngu đặc”
Bạn “có não” làm gì cho phí thế bạn ơi?

Bạn “có não”, bạn tiếc một đoạn đường
Bị tắc nghẽn do chúng tôi đổ xuống
Bạn không tiếc cả hai bờ Nam Bắc
Sắp điêu linh dưới gót giặc hung tàn

Bạn “có não”, bạn tiếc một ngày công
Mà không tiếc gần trăm năm mất nước
(Hay mất cả ngàn đời, ai biết được?)
Bạn “có não” mà! Bạn tiếc một ngày công!

Bạn “có não” mà để cho con cháu
Thành mồi ngon, “nội tạng” giặc sau này
Khi khuất núi bạn có dám nhìn tiên tổ?
“Có não” kiểu gì chua xót thế bạn ơi?

Bạn “có não” nên bạn tìm mọi cách
Che giấu đi nỗi hèn nhát của mình
Bằng cách gọi những người yêu nước
Là “thiếu não” à? Tội nghiệp bạn quá đi thôi!

Bạn “có não” nhưng tim thì quá bé
Gan thì teo chỉ có miệng là to
Nếu chẳng dám xuống đường vì tổ quốc
Đừng mở miệng chửi người cho dân chúng miệt khinh!

Bài thơ này của một người “không não” tên Trần Hoàng Trúc (tôi tự nhận luôn cho rồi để bạn khỏi mất công chửi ha  )

Nhờ các bạn FB chia sẻ giúp mình để những người ” có não” đọc được. Cảm ơn các bạn 

P/s: Bài thơ này chỉ để thay mặt những người đã tham gia biểu tình ôn hòa tại Sài Gòn trả lời cho những bạn “có não” chửi chúng tôi “không não”.. Bài thơ không đại diện hoặc bênh vực cho những cuộc bạo loạn/ nổi loạn tại các khu CN và các tỉnh thành khác. Xin vui lòng không “gộp” chung.

(Trong bài có mượn câu thơ “trước bất công không dám kêu đòi” của cô giáo Trần Thị Lam).

Image may contain: crowd and outdoor

TÔI KHÔNG BÁN GÌ CỦA TỔ QUỐC

Trần Hoàng Trúc

Cứ mỗi khi lên tiếng về những bất công
Bạn sẽ nghe câu “Các người đã làm gì cho tổ quốc?”
Bạn sẽ lúng túng như gà mắc tóc
Vì đối với ai kia, “đóng thuế” vẫn chưa phải “làm gì”.

Hãy trả lời, thôi được cứ coi như,
Với bạn, tôi chưa làm gì cho tổ quốc
Nhưng chắc chắn một điều chân thực
Là tôi chưa bán gì của tổ quốc bao giờ

Tôi không bán các hải đảo ngoài kia
Không bán luôn rừng vàng biển bạc
Không bán cả tài nguyên Bauxite
Và bây giờ bán tiếp các đặc khu

Tôi không bán mạng sống của ngư dân
Khi cứ luôn mồm khuyên “ngư dân bám biển”
Mà không có lấy một đội quân bảo vệ
Mặc ngư dân bị “tàu lạ” đâm chìm

Tôi không bán sức khỏe của người dân
Bằng các nhà máy không ngừng thải độc
Tôi không bán môi trường, không bán đất
Đà Nẵng, Nha Trang dân Chệt ở hết rồi

Tôi không bán đạo đức lương tâm
Bằng hàng loạt công trình “móc ruột”
Xây hôm nay, ngày mai đã sụt
Để ngày ngày các Biệt phủ mọc lên

Tôi không bán ngôn ngữ của tổ tiên
Với hàng loạt ngôn từ quái dị
Nào “tụ nước”, “mưa cực đoan” “thu giá”…
Lừa dối, quanh co, né tránh, lập lờ

Tôi không bán thuốc giả bạn ơi
Cũng không bán luôn bao nhiêu là chất cấm
Tôi không bán tương lai con cháu
Vào trong tay Tàu khựa bao giờ

Tôi không bán cả Sự Thật hiển nhiên
Bằng cách bịt miệng người ta bạn ạ
Tôi không bán lương tâm, công đạo
Với giá ba xu rẻ mạt bạn thu về

Tôi trả lời như vậy được chưa
Mà bạn nghĩ coi, tôi có cửa “làm gì” được?
Khi người ta bảo “Con lãnh đạo làm lãnh đạo
Mới hạnh phúc cho dân” thì tôi biết làm gì?

THT

No automatic alt text available.

CHỊ DẬU “TUỔI GÌ”

Trần Hoàng Trúc

Chị Dậu à, chị chẳng khổ lắm đâu!
So với các chị thời nay, em nói thật!
Chị chẳng qua không đủ tiền nộp thuế
Đành gửi con “đi ở” rồi bán ổ chó non

Nếu sống thời này chị sẽ đóng thuế nhiều hơn
Vì ngày xưa chưa có “phí môi trường”, “BOT thu giá”
Chưa có luôn thuế VAT, thuế thu nhập
(Nên bán chó đi chị đỡ phải “hao” nhiều)

Nếu ngày đó lỡ đói mà ăn cắp ổ bánh mì
Chắc cũng không đến nỗi vào tù chị ạ
Chị thấy không dưới thời “thực dân Pháp”
Chị “tuổi gì” so với thời “độc lập – tự do”?

Chị “tuổi gì” so với chị ở Sơn La
Chết không có xe đưa chỉ quấn ngang tấm chiếu
Chạy rong khắp phố phường ban ngày ban mặt
Ngang qua khu tượng đài nghìn tỷ khổng lồ!

Chị “tuổi gì” so với chị ở Cà Mau
Treo cổ chết để lấy tiền phúng điếu
May ra đủ cho con đóng tiền học phí 
Phải dặn chồng “xin hòm, chớ mua, hao!”

Chị “tuổi gì” so với chị ở Tuyên Quang
Phải thuê người chặt cả tay, chân, đau đớn
Những mong lấy được tiền bảo hiểm
Trang trải nợ nần, túng quẫn bao năm!

Chị “tuổi gì” so với các chị ở Thủ Thiêm
Nhà đang có, một sớm mai mất tất
Hơn chục năm màn trời chiếu đất
Vác đơn đi, “thưa” lắm, cũng “chìm xuồng”!

Chị “tuổi gì” so với các chị ở Hà Giang
Năm nào cũng lũ vì rừng “ai” đốn nát
Một sớm kia, bên đường, nằm phơi xác
Chị “tuổi gì” mà kể khổ với thời nay?

Nghĩ cho cùng, chị cũng chỉ là nhân vật văn chương
Được nhào nặn, vẽ tô và hư cấu
Sao cho nghe “tận cùng đau đớn”
Nhưng thấm tháp gì so với các chị thời nay?

Tưởng tượng rằng, “cha đẻ” chị, ông Ngô
Sống thời nay và viết về bao “chị khác”
Bản thảo chưa qua được các nhà xuất bản
Đã bị xé tan, “phản động hả mày?”

Thôi thì chị cứ “tắt đèn” đi
Cứ chạy ra đường trong đêm tăm tối
Nhưng đừng chạy ra trung tâm chị nhé
Rủi bị oan, bị đánh vì tưởng chị “biểu tình”…

THT

Image may contain: one or more people and text

NHỮNG CON CÁ TRONG CHẢO DẦU

NHỮNG CON CÁ TRONG CHẢO DẦU

Những con cá trong chảo dầu đỏ lửa
Nhìn chung quanh chỉ thấy dầu và dầu 
Nên hầu hết đều nằm im cam chịu
Sợ nhảy không xong, bỏng nặng lúc quay đầu

Những con cá trong chảo dầu ngoi ngóp
Lửa ngày càng nóng đỏ, dầu càng sôi
Chúng sợ hãi mặc vảy trầy, vi tróc 
Chẳng mảy may vùng vẫy hoặc kêu gào

Những đàn cá bơi bên ngoài thắc mắc
“Sao các ngươi chờ chết chẳng làm gì?”
Nhảy đi chứ nếu không thì cũng chết
Sao không tìm lấy thử, một cơ may?

Những con cá trong chảo dầu rên rỉ
“Ở ngoài thì muốn nói mấy, chả xong?
Thử vào đây mới biết nóng như nào,
Nhìn đâu cũng thấy dầu sôi lửa bỏng!”

Rồi cứ thế chúng lịm dần trong chảo 
Nghe dầu sôi lan tỏa khắp châu thân
Vì chúng nghĩ có nhảy ra cũng vậy
Chẳng chết vì dầu sôi, cũng chết cạn trên bờ

Song, vẫn có những con không cam chịu 
Chúng đồng lòng nhất quyết nhảy thật cao
Dùng sức mạnh khiến chảo dầu đổ ập
Dăm con cá bị thương, dăm con cá qua đời

Nhưng nhờ thế cứu ngàn con cá khác
Chảo vỡ rồi, dầu cũng nguội, loang đi
Những con sống ráng nhảy thêm vài phát
Gặp nước bơi đi, thoát ách tù đày

Những con cá ngay từ đầu an phận
Tiếp tục nằm một chỗ bởi bi quan:
“Có nhảy nữa, rồi ta thì cũng chết
Giữ sức đi sống tiếp được vài giờ”

Và chúng chết vì cạn khô trên bờ, thật!
Chúng chết do lối suy nghĩ “tù đày”
Chúng chết gần nguồn nước mát chảy quanh
Và không được ngắm đại dương, sau cơn bão…

THT

No automatic alt text available.

ĐÊM MƠ THẤY TRẦN QUỐC TOẢN

Trần Hoàng Trúc is with Lê Hoài Anh.

Giấc ngủ muộn chập chờn đêm phố thị
Trong chiêm bao một tráng sĩ hiện về
Vầng trán rộng, mày ngài, đôi mắt sáng,
“Ta, Quốc Toản đây, tổ tiên ngươi đó, họ Trần!

– Ta nghe khắp sơn hà nguy biến
Nước nhà đang rao bán những đặc khu
Lại nghe nói sẽ rơi vào tay giặc
Bởi chẳng ai thề “Không bán cho Tàu!”

Ta rất ngạc nhiên, sao không trưng cầu dân ý?
Như ngày xưa, có hội nghị Diên Hồng
Để người trẻ như ta, bày chí khí
Giới trẻ các ngươi đâu, sao chẳng nói năng gì?

– Xin tiên tổ cảm thông cho con cháu
Sống thời này, Ngài cũng thế mà thôi!
Vừa “ý kiến”, đã bị cho nghỉ học
Mới xông ra, đã bị “hốt lên phường”

Nên phần lớn sẽ “giữ mồm giữ miệng”
Học cho xong, tìm hướng mà “dông”
Còn số khác chỉ quan tâm những chuyện
Ở đâu xa xa, chẳng dính dáng tới mình!”

– Nghe ngươi nói, lòng ta đau như cắt!
Ước chi ta vẫn sinh ở thời này
Ta vẫn thế, sẽ xông ra vì Tổ quốc
Phất ngọn cờ trung nghĩa với non sông!”

– Ngài làm thế, sẽ bị gọi là “phản động”!
Nếu bị đòn cũng sẽ chẳng ai “like”
Thời nay lạ lắm, Ngài không thể hiểu
“Cái tốt, cái ngay” sợ “cái ác, cái hèn”!

– Sao lạ vậy, ta nghe có người ngày trước
Ném lựu đạn vào dân, được gọi nữ anh hùng
Cớ sao ta xông ra giết giặc
Lại bị gọi “phản động” là sao? Ngươi nói cứ lùng bùng!

– Trời! Ngài hỡi đừng bao giờ nói thế
Coi như con chưa nghe thấy lời nào!
Ngài đi đi, con không quen Ngài nhé!
Con nhát hèn, chẳng dám lắng nghe đâu

– Thật hổ thẹn có ngươi là con cháu
Nói vài câu đã đuổi ta đi
Ta không tin, thời nay không còn Quốc Toản
Ngươi hãy chờ xem, đứa con gái nhát hèn!

Ta sẽ hiển hiện trong chiêm bao giới trẻ
Cất lời non sông, yêu nước, thương nòi
Và ngươi sẽ thấy ngươi lầm to đấy
Đất nước còn hàng triệu Quốc Toản, giống như ta

Mà trước khi đi ta có câu này muốn hỏi 
Thời bây giờ nói gì để được “like”?
Ngài phải hỏi “Nói gì cho ngầu nhỉ?”
Giới trẻ mới nghe, con chúc Ngài thiệt “ngầu”!

Rồi, ta biết, ta sẽ tìm cách nghĩ
Nói câu chi nghe cho nó thiệt ngầu!
Mà quan trọng, phải làm gì cho “ngầu” nữa,
Chỉ nói suông, thì mất nước với giặc Tàu…

THT

Image may contain: 1 person

MAI CON LỚN

No automatic alt text available.

Trần Hoàng Trúc

MAI CON LỚN

Mai con lớn khắp nơi toàn người Hán
Tiếng Việt mình, nói nhỏ nhé con ơi
Dù mình sống trên quê cha, đất Tổ
Nhưng ai đông hơn sẽ thành chủ, con à!

Mai con lớn lấy chồng sao tránh khỏi
Bọn Hán kia tìm mọi cách “gieo nòi”
Còn trai Việt thoát sao đời nô lệ?
Chẳng biết lúc nào mất nội tạng, con ơi!

Mai con lớn, chữ mình con quên hết
Khắp nơi nơi toàn kiểu chữ tượng hình
Sử sách Việt sẽ ngày càng mai một
Ai nhớ từng có Âu Lạc với Văn Lang?

Mai con lớn đến nơi nào cũng cúi
Xứ mình nhưng chẳng dám ngẩng cao đầu
Vào quán xá nhớ nép mình trong góc kẹt
Đừng tranh ăn với lũ đói bên Tàu!

Mai con lớn những nơi nào đẹp nhất
Hạ Long, Ninh Bình, Đà Lạt, Phong Nha…
… và nhiều chỗ con đừng héo lánh
Người Việt ta không tới đó nữa con à!

Mai con lớn những kinh đô, thành quách
Những tượng thờ tiên tổ, các Hùng Vương
Những ngôi miếu tôn vinh Bà Trưng, Bà Triệu
Sẽ bị đập tan, lăn lóc giữa hoang tàn

Mai con lớn, đồ ăn toàn bẩn, độc
Của ngon đều bị tước hết con ơi
Mai con lớn biển, sông, hồ nhiễm độc
Nước thải phương xa không ngớt đổ về

Mai con lớn xin con đừng òa khóc 
Hận tiền nhân sao nỡ để cháu con mình
Sống trong lòng giặc, thở không dám thở
Vì thời của mẹ cha, ai cũng chỉ muốn “được yên bình”!

Mai con lớn xin con đừng hờn trách
Tổ tiên hèn với giặc, ác với cháu con
Con hãy hiểu ngày hôm nay ai cũng nói
“Ta không đòi được đất thì để con cháu ta đòi”

Mai con lớn xin con đừng phẫn hận
“Ngày xưa giặc chưa vào sao câm nín, im ru?
Nay giặc ở khắp mọi miền bờ cõi
Bắt cháu con đòi, nghe có lọt tai không?

Mai con lớn, thôi mẹ không nghĩ nữa…
Chỉ mong bình minh đến thật mau…
Và tất cả chỉ là cơn ác mộng
Xin Thiên cơ ban tặng một phép màu.

THT

THẤT VỌNG ! ( Thư ngỏ gửi anh Đặng Hùng Võ)

Hảo Võ Thị shared a post.
Image may contain: 1 person, smiling, text and closeup
Image may contain: 2 people, people smiling, people standing

Nguyễn hữu Lưu is with Phạm Hữu Khánh and 3 others.

THẤT VỌNG !
( Thư ngỏ gửi anh Đặng Hùng Võ)

Ngày xưa tôi quý ông lắm
Tưởng ông trung thực ,thông minh
Và biết nhìn xa,trông rộng
Chăm lo môi trường sạch,xanh !

Biết ông lấy tới ba vợ
Người ta bảo ông : Dê già!
Còn ham ba thứ …của nợ
Tôi lại phục ông đào hoa !

Nghe tin ông cưới vợ trẻ
Ít hơn ông ba thập niên !
Tôi cứ khen ông : tài thế !
Người khác bảo ông: Thằng điên !

Đời tư ông ,tôi tôn trọng
Không hề chê bai ông đâu
Mỗi người có một cuộc sống
Chẳng nên đụng chạm vào nhau!!!…,

Nhưng khi thấy ông ca ngợi
Việc lập ra ba đặc khu
Rằng nước mình sẽ thu lợi 
Đô la trôi vào êm ru !

Rằng chín chín năm vẫn ít
Cho thuê chứ phải bán đâu!
Hoá ra ông còn con nít
Vẫn tin sái cổ thằng Tầu

Người ta diễn trò bán nước
Mà ông cổ xuý hết lời
Còn tôi không thể tin được
Ông lại ngốc thế ông ơi!

Người ta gặm đất để bán
Còn ông thì lợi lộc gì?
Mà vẫn vỗ tay không chán!
Ai đã tặng ông thuốc mê ???

Tôi thất vọng cho ông quá
Già rồi ôm vợ cho lành
Lại đi phát ngôn bậy bạ
Mang tiếng dốt hơn trẻ ranh !

Nhiều người về hưu đã thấy
Bản chất của lập đặc khu
Còn ông vẫn chưa hết dại
Tưởng chúng tôi thuộc dân ngu!

Chúng tôi ngu nhưng yêu nước
Không muốn bán đất cho Tàu
Hơn một ngàn năm Bắc thuộc
Vẫn còn chưa hết nỗi đau !!!

Chúc ông bỏ gói thuốc lú
Tỉnh táo nhìn lại cuộc đời
Đừng nên ăn mày quá khứ
Mà ngẫm nghĩ cho tương lai !!!

MAI CON LỚN

Image may contain: 1 person, outdoor

Hieu Trung Nguyen

Tâm sự của một người mẹ !

MAI CON LỚN

Mai con lớn khắp nơi toàn người Hán
Tiếng Việt mình, nói nhỏ nhé con ơi
Dù mình sống trên quê hướng, đất Tổ
Nhưng ai đông hơn sẽ thành chủ, con à!

Mai con lớn lấy chồng sao tránh khỏi
Bọn Hán kia tìm mọi cách “gieo nòi”
Còn trai Việt thoát sao đời nô lệ?
Chẳng biết lúc nào mất nội tạng, con ơi!

Mai con lớn, chữ mình con quên hết
Khắp nơi nơi toàn kiểu chữ tượng hình
Sử sách Việt sẽ ngày càng mai một
Ai nhớ từng có Âu Lạc với Văn Lang?

Mai con lớn, đến nơi nào cũng cúi
Xứ mình nhưng chẳng dám ngẩng cao đầu
Vào quán xá nhớ nép mình trong góc kẹt
Đừng tranh ăn với lũ đói bên tàu!

Mai con lớn, những nơi nào đẹp nhất
Hạ Long, Ninh Bình, Đà Lạt, Phong Nha…
…và nhiều chỗ con đừng bén mảng
Người Việt ta không tới đó nữa con à!

Mai con lớn, những kinh đô, thành quách
Những tượng thờ tiên tổ, các Hùng Vương
Những ngôi miếu tôn vinh Bà Trưng, Bà Triệu
Sẽ bị đập tan, lăn lóc giữa hoang tàn

Mai con lớn, đồ ăn toàn bẩn, độc
Của ngon đều bị tước hết con ơi
Mai con lớn, biển, sông, hồ nhiễm độc
Nước thải phương xa không ngớt đổ về

Mai con lớn, xin con đừng oà khóc
Hận tiền nhân sao nỡ để cháu con mình
Sống trong lòng giặc thở không dám thở
Vì thời mẹ cha, ai cũng muốn được “yên bình”

Mai con lớn, xin con đừng hờn trách
Tổ tiên hèn với giặc, ác với cháu con
Con hãy hiểu ngày hôm nay ai cũng nói
“Ta không đòi được đất thì để con cháu ta đòi”

Mai con lớn, xin con đừng phẫn hận
Ngày xưa giặc chưa vào sao câm nín, im ru?
Nay giặc ở khắp mọi miền, bờ cõi
Bắt cháu con đòi, nghe có lọt tai không?

Mai con lớn, thôi mẹ không nghĩ nữa…
Chỉ mong sao bình minh đến thật mau…
Và tất cả chỉ là cơn ác mộng
Xin Thiên Cơ ban tặng một phép màu…

Nguồn : THT- Trần Hoàng Trúc

Hình : Con gái DX học lớp 5 tuổi (2012)

Dáo Xư xứ lừa Hieu TrungNguyên

BÀ GIÀ GÂN LÊN TIẾNG

  
 



BÀ GIÀ GÂN LÊN TIẾNG
(Viết giùm bà má Thủ Thiêm, trong đoàn người biểu tình ngày 10/6 vừa qua)
Tổ sư tụi bay, nói ai là phản động?
Xúi người dân biểu tình chống đặc khu!
Bởi các ngươi là lãnh đạo…đặc ngu
Cúi đầu hèn nhát với bọn…giặc “lạ”
Tài nguyên đất nước, rừng sâu biển cả
Là của toàn dân, chớ phải riêng ai
Sao lại cho thuê 99 năm dài
Bay mắc nợ, tại sao dân phải gánh!
Hoàng Sa, Trường Sa, sao bay hổng “goánh”?
Mà suốt ngày chỉ biết…quan ngại thôi?
Xe tăng, dùi cui, súng đạn đâu rồi?
Hay để dành uy hiếp dân phản kháng?
Giờ bịt miệng dân bằng an ninh mạng
Cho bay tự tung tự tác ăn chia
Dân khôn rồi nha, biết so sánh ngoài kia
Thế giới tư bản tự do, dân chủ
Dân không tấc sắt, tụi bay quyết thua đủ
(Quân đội nhưn dưn…anh hùng dữ hen!)
Bắt về đồn, rồi đánh đập dân đen
Đám bồi bút ăn theo, sủa dữ dội
Bay núp bóng theo “chị Ngân Cuốc Hội”
Khuyên đồng bào bình tĩnh chớ lung lay
Tao “truyền hồn báo danh” cho tụi bay:
Đầu hai thứ tóc, tao không …ngu lần nữa!
Tụi bay, một phường “mõm chó vó ngựa”
Nói một đàng làm một nẻo, mị dân
Mấy chục năm qua uất hận rần rần
Hồn thiêng sông núi khóc ròng, tủi nhục
Ai đời, “chủ” mà sống trong cơ cực
“Đầy tớ” xây nhà, biệt phủ cao sang?
Con cháu bay đi Tây, Mỹ nghênh ngang
Mau lôi cổ chúng về dựng xây đất nước
Tài sản dân, bay kiểm kê từng bước
Còn tụi bay thì…nhạy cảm, khó khăn
Té ra Luật Rừng để xài cho dân
Tổ sư bố lũ đầy tớ mất dậy!
Xưa tao đào hầm nuôi tụi bay đấy
Có ngờ đâu bị bỏ vỏ vắt chanh
Bà mẹ Miền Nam giờ phải đấu tranh
Chuộc lại lỗi lầm “nuôi ong tay áo”
Má khuyên tụi bay hãy sớm tỉnh táo
Quay đầu là bờ, dân tộc đợi mong
Ai cũng no cơm, êm ấm, an lòng
Khùng điên sao mà biểu tình này nọ!
Còn nếu bay vẫn ác tâm, mọi rợ
Đàn áp dân lành, máu đổ thịt rơi
Thì mạng già đây, dẫu gần đất xa trời
Chỉ còn mỗi cái lai quần cũng “goánh”!
Đừng chọc tao nhe, hỡi lũ con trời đánh
“ĐMCS”, bay nghe hoài hổng nhục sao?
Tao xin thề, hễ còn sống ngày nào
Tiếp tục chửi tụi bay không ngưng nghỉ
Dân đã chán ngán tận xương tận tuỷ
Chỉ chờ thế thời, thời thế, thế thôi
“Tức nước vỡ bờ” chẳng còn xa xôi
Tao, bà già gân, sẽ dẫn đầu đi trước!
Đừng chọc tao nhe, lũ hại dân hại nước
Chửi đủ rồi, thôi tạm dừng ở đây
Má nói là làm, nghe chưa tụi bay
Tổ sư cha , bọn “ăn cháo đá bát”!
Kim Loan.
( Edmonton, Canada)

Hãy giữ lửa đấu tranh… ! 

Hãy giữ lửa đấu tranh… !

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Cửa đã mở rước giặc vào đất Mẹ

Vân Đồn, Phú Quốc đến Bắc Văn Phong

Chúng đã bán đợ đất nước cha ông

Chín mươi chín năm qua ba thế hệ

 

Lũ Ba Đình cúi đầu thân tôi tớ

Vì vinh thân đánh đổi cả giang sơn

Trọng-Phúc-Quang-Ngân cả nước căm hờn

Lời truyền hịch chờ ngày đem treo cổ !..

 

Rầm rập xuống đường Sài Gòn mở lộ

Tiếng hò reo vang dội các ngã đường…

Dẹp ngay “Đặc Khu” đả đảo Bắc Phương !!

Lửa phẫn nộ … không còn gì để sợ..!

 

Muốn đuổi giặc Tàu, bảo tồn ngọn lửa

Lật đổ bạo quyền diệt lũ tay sai

Triệu người xuống đường chúng sẽ khiếp oai

Như sóng cuộn triều dâng tràn thác lũ

 

Lửa đấu tranh truyền lan làm lịch sử

Nước vỡ bờ cuốn hút bọn âm binh

Chuyển ngọn lửa thành sức mạnh vô hình

Phá xiềng xích dân Nam quyền tự chủ

 

Hãy giữ lửa đấu tranh luôn thắp sáng

Nối vòng tay từ muôn vạn tấm lòng

Cất tiếng hét vang: “Dân thề nói KHÔNG” ..!

KHÔNG bán nước, KHÔNG cúi đầu ô nhục…!

 

Ngư Sĩ

 

From: Lucie1937

THƯA MẸ VIỆT NAM

THƯA MẸ VIỆT NAM

 Tiến sĩ Nguyễn Thị Tịnh Thy- Giảng viên Đại học Sư Phạm Huế.)

Mẹ ơi!
Khi Cha nói với Mẹ rằng
Ta là giòng giống của Rồng
Nàng là giòng giống của Tiên
sống với nhau hoài không đặng
Sao Mẹ không nhắc Cha câu gừng cay muối mặn
Sao Mẹ không trả lời Cha
Đi mô đem thiếp đi cùng
đói no thiếp chịu lạnh lùng thiếp theo
Khi Cha bảo Mẹ đem năm mươi con lên núi
Sao Mẹ không trả lời Cha
Lấy chồng thì phải theo chồng
chồng đi đường rắn đường rồng cũng theo
Khi Cha hứa với Mẹ nếu gặp khó khăn
Nàng hãy cùng các con gọi to về biển
Sao Mẹ không trả lời Cha
Chúng ta thà no đói có nhau 
râu tôm nấu với ruột bầu
thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn
Sao Mẹ chấp nhận để một trăm đứa con phải chia ly đôi ngả
Để cuống rốn chúng con bị cắt đứt làm hai
Sao Mẹ chịu khổ đau một mình mà không nói với ai
dắt díu năm mươi con đi lên miền núi thẳm
để năm mươi thiếu vắng hơi mình
Ước chi ngày xưa Mẹ cứ bên Cha cho trọn nghĩa tình
dù vất vả đắng cay 
dù chịu nhiều cơ cực
nuôi chúng con bằng nước sông Hồng 
với cơm tấm, ổ rơm
bên ướt Mẹ nằm…
Để đêm đêm dưới ánh trăng rằm
Chúng con được nghe lời Mẹ dạy
Rằng anh em như thể tay chân
Chị ngã em nâng
Gà cùng một mẹ…

Chúng con lớn lên
Cách núi ngăn sông 
Xa mặt cách lòng
Năm mươi đứa xa cha như nhà không nóc
Năm mươi đứa thiếu mẹ quên chín chữ cù lao
không biết quý câu một giọt máu đào
bao bận nồi da xáo thịt
Chúng con chia nhà Mẹ thành hai ngõ
ngõ Đàng Ngoài và ngõ Đàng Trong
ngõ bên này và ngõ bên kia sông 
Vì danh lợi
vì tiền tài
vì nhiều điều khác nữa
mà có ngày xem nhau là nước lửa
Rồi bất hiếu bàn nhau
rạch ngang mình Mẹ
cầu Hiền Lương đè nặng buồng tim

Mẹ ở đâu giữa hai miền Bắc Nam 
Khi bao con gái của Mẹ hóa thành hòn vọng phu
bao con trai thành chiến sĩ trận vong hoặc thành liệt sĩ 
Dẫu ở bên nào 
cũng đều là con Mẹ
tàn hại lẫn nhau
Đứa nào cũng nói trước nói sau
là vì muốn chấm dứt nỗi đau
vì muốn giúp Mẹ được nối liền thân ngọc
nên đứa nào cũng súng gươm hằn học
trút xuống đầu nhau vô số nỗi tai ương 
Làm sao có thể nối liền vết thương 
bằng phát súng nhát gươm 
chứ không phải bằng sợi chỉ
sợi chỉ dài se từ những tình thương

Nhân danh gì mà chúng con ngợi ca 
hoặc chì chiết sự sống lẫn cái chết của nhau
Nhân danh gì mà gọi nhau là địch
đếm xác anh em xây thắng lợi cho mình
Ai cũng nói là yêu Mẹ với tất cả tâm tình
Ai cũng bảo là hoàn toàn vì Mẹ
Càng yêu Mẹ nhiều càng phải giết anh em?

Mẹ có ngờ đâu
các con lớn khôn
không muốn hát câu nhiễu điều phủ lấy giá gương
không muốn hát câu bầu ơi thương lấy bí
mà thích hát trên những xác người
Chúng con hát trên những xác người bài hát hân hoan
Chúng con say sưa ngợi ca lý tưởng của mình
không nghĩ đến Mẹ thế nào khi nhìn anh em con chém giết

Chẳng có ai cần biết
Mẹ ở đâu trong những trận tương tàn
trong tiếng súng đêm ngày dội về đinh tai nhức óc
Mẹ đứng ở trời Nam để ngóng về đất Bắc
hay đứng giữa dòng Bến Hải
lấy nước sông làm dịu nỗi xót lòng…

Mẹ sinh ra chúng con trong cùng một bọc
Những tưởng để thương nhau
Đâu nghĩ đến ngày sau 
trăm đứa con trai xé nát bọc đồng bào
xẻ chia thân mẹ
Mấy trăm năm vết cắt cũ vẫn còn 
Mấy mươi năm vết xẻ mới vẫn chưa liền sẹo 
Trăm đứa con vẫn còn đi muôn nẻo
trăm tấm lòng vẫn chưa hết hờn căm
Ai cũng nói cuộc đời có bao lăm
mà chẳng ai chịu nhường ai một bước
Cũng là một từ đất nước
mà trong một ngày
có người gọi là giải phóng quê hương
có người kêu là ngày quốc hận
Rồi kẻ cười người khóc
người đoàn tụ kẻ biệt ly
người hồ hởi đeo huy chương đứng trước máy truyền hình
kẻ uất hận nuốt tủi hờn trong bóng tối
Hơn bốn mươi năm rồi
chưa một ai nói với Mẹ là chính mình có lỗi
mà chỉ chực chờ đổ lỗi cho nhau 

Mẹ ơi!
Ngang trái trái ngang
hận thù thù hận
khổ đau đau khổ
vòng luẩn quẩn không cởi ra mà càng thít chặt
Đường đời lắm thương đau
nhiều gập ghềnh lắt lẻo
chẳng có đứa con nào chịu nắm tay Mẹ dắt
nên đã lạc lối lầm đường 
chẳng đứa nào chín bỏ làm mười
nên chúng xát muối vào lòng nhau mỗi khi có thể
Khép lại lịch sử… vẫn biết là như thế
Sao chỉ khép với người ngoài 
còn với anh em thì cày đi xới lại
mát dạ người này thì rát dạ người kia

Vì sao?
Vì sao?
Có phải vì xa cách nhau
từ cái thuở Mẹ Cha mỗi người mỗi ngả
nên bây giờ đứa con nào cũng thế
thích bán anh em xa mua láng giềng gần
dù không khác máu nhưng vẫn tanh lòng…

Mẹ đau!
Mẹ đau!
Hãy nhắc cho kỹ, nhớ cho sâu
Khi con hát bài ca chiến thắng
là khi mẹ dâng trào cay đắng
Sung sướng chi mà nối liền khúc ruột mình bằng xác những đứa con

Mẹ có ngờ đâu
sau khúc khải hoàn
Con của mẹ thay chiến hào bằng nhà tù khắp chốn
để giam giữ anh em
Chiến tranh không còn 
nhưng máu vẫn đổ
bao nhiêu đứa con Mẹ bị chôn sấp dập ngửa trên rừng vàng
bao nhiêu đứa chìm sâu dưới biển bạc 
bao nhiêu đứa cập bến rồi vẫn lênh đênh phiêu dạt
Con rồng cháu tiên, lá ngọc cành vàng
phải có ngày nâng niu bàn chân thiên hạ
kiếm đồng tiền nương náu phận lưu vong
Nuốt oán nuôi thù phục hận long đong đất khách
như dã tràng xe cát
Giàu sang thành đạt hiển hách nơi xứ người
khác nào mặc áo gấm đi đêm

Xưa Mẹ vọng phu
bây giờ vọng tử
héo hon, mòn mỏi
vọng các con về dưới mái yêu thương
nơi có những hàng tre xanh mát con đường 
quên hết muộn phiền không còn thù hận…

Làm sao?
Làm sao?
Chúng con có thể cùng nhau
cúi đầu trước Mẹ
hóa giải thù xưa nói lời tạ tội
Để nước mắt thôi rơi
để tóc Mẹ xanh 
để lòng Mẹ mát
để vết thương bao nhiêu năm chà xát
không còn hành hạ Mẹ ngày đêm

Dẫu biết rằng không thể đợi chờ thêm 
Không thể đợi chờ thêm….
Nhưng…..
Làm sao?
Phải làm sao?
Thưa Mẹ Việt Nam?

(Huế, tháng 4 năm 2018)

HẸN GẶP EM GIỮA THÀNH PHỐ SÀI GÒN

Image may contain: 1 person, text

Võ Hồng LyFollow

23.06.2018

Hồng Ly xin chia sẻ một bài thơ tuyệt vời của anh Đăng Khoa Vũ :

” HẸN GẶP EM GIỮA THÀNH PHỐ SÀI GÒN !  “

Này cô bé đi giữa lòng đất nước 
Em tên chi mà khí phách anh hào
Giữa dòng người…biểu ngữ em giơ cao
“TUỔI TRẺ ƠI ĐỪNG THỜ Ơ VÔ CẢM ! “

Này cô bé thiên thần vừa đôi tám
Em là ai mà hào khí nghiêng ngang
Há sợ chi loài ác bá hung tàn
Giương đôi mắt và ánh gương ngời sáng

Em đang đi…đi giữa lòng năm tháng 
Nghe tim mình hoà vào giữa yêu thương 
Nghe tim mình hoà vào những đau thương 
Khi sơn hà đang chìm trong nguy biến

Cùng nhịp bước theo cha anh buớc tiến
Dòng người đi vang vọng tiếng núi sông 
Tiếng em vang giữa đất trời thinh không 
Nghe như tiếng Bạch Đằng Giang dậy sóng !

Bao hùng trai hoà vào dòng cuộn sóng
Để cùng em nhận chìm lũ Tàu Ma
Đề cùng em vùi dập lũ gian tà
Loài bán nước buôn dân loài gian trá !

Hôm nay đây núi sông mình nghiêng ngã
Giặc vào nhà ai rước chúng vô đây…?
Dù máu rơi cũng không để lũ bây
Bắt dân Nam đọa đày và nô lệ…

Em là ai…? Thiên thần bao thế hệ ! 
Để cha ông đuợc phút nhoẻn môi cười 
Có em rồi quê mình sẽ thêm tươi
Cô bé ơi mai này ta gặp nhé !

Ngày mai đây thanh bình trên đất Mẹ
Hẹn gặp em giữa lòng đất Sài Gòn
Hòn Ngọc xưa thân thương bao vết son
Tình nhân bản danh lừng vang thế giới

Ngày mai đây cơn sóng ngầm quật khởi
Sẽ vùng lên nghiền nát lũ hèn ngu
Trời quê hương xua tan áng mây mù
Ngày vui đó hàn uyên cùng em nhé

Ngày vui đó bao gái trai già trẻ
Hát ca vang lời hát núi hùng thiêng
Nước Nam ta núi sông hồ đảo biển
Sẽ tựu tề…! Ngày đó khải hoàng ca !

Vũ Đăng Khoa
Đêm 06/22/2018