KHÓC ANH TRẦN ĐẠI QUANG

KHÓC ANH TRẦN ĐẠI QUANG

Ảnh của nguyenhuuvinh

Thế rồi anh cũng ra đi vào nơi vô định
Thỏa ước ao, mong muốn của bao người
Anh đừng trách dân bây giờ bạc ác
Chỉ nên tự trách mình và đảng của anh thôi

Đã bao năm, dân lầm than cơ cực
Rên xiết dưới giày đinh của chế độ bạo tàn
Đã bao người dân không còn đường sống
Cũng bởi vì đảng độc tài tàn bạo, dã man

Tôi thương anh, hết tranh rồi lại đấu
Với đồng chí của mình, để leo tới đỉnh cao
Gót chân anh, giờ đang còn ngập máu
Máu của nhân dân, chiến sĩ, đồng bào

Khổ công anh, diễn mọi trò ma quỷ
Cha mẹ đẻ đúng ngày, anh cãi lại thiên cơ
Anh chỉnh, sửa để mong còn trụ lại
Hút máu dân mình, đã mòn mỏi, xác xơ

Từ vị trí đỉnh cao quyền lực
Anh ra oai, bỏ ngục dân lành
Họ trắng tay, chỉ còn một thứ
Lòng yêu nước thương nòi như ngọc sáng long lanh

Tôi biết anh yêu anh em, con cháu
Nên đã cắm, cài những chỗ béo, chỗ sâu
Toàn những nơi đầy hương thơm, mật ngọt
Cứ tưởng triều đại mình sẽ tồn tại dài lâu

Đâu có ngờ, đời chỉ là cõi tạm
Sáng nắng, chiều mưa, sinh, lão… tử bất ngờ
Nên hôm nay, nghe tin mà sửng sốt
Cả đất nước vui mừng, cứ như ở trong mơ

Không phải dân chỉ ghét anh nên thế
Họ ghét cả tập đoàn ma quỷ tựa Satan
Bớt được thằng nào, thì hay thằng ấy
Nếu được cả bầy, đất nước sẽ hân hoan

Tôi gửi anh mấy dòng tiễn biệt
Khóc cho bạc tiền, cho sự nghiệp của anh
Cầu cho anh, một lời cầu tha thiết
Nơi tầng địa ngục cuối cùng, anh sẽ biết ăn năn

21/9/2018

J.B Nguyễn Hữu Vinh

Tôi sinh ra giữa lòng Cộng Sản

 Nhà thơ trẻ Trương Chi 

Nhà thơ Trương Chi (Hình tác giả gửi)

  1. Tôi sinh ra giữa lòng Cộng Sản

Và lớn lên dưới ảnh Bác Hồ

Bao nhiêu năm viết “Độc lập – Tự do

và Hạnh phúc” nhưng chưa từng thấy thế

  1. Đất nước tôi có bao người tuổi trẻ

Đều lầm tin vào lịch sử Đảng truyền

Họ nói rằng: Bác là thánh, là tiên

Người đưa Nước thoát khỏi vòng nô lệ

  1. Nhưng trong tôi thắp muôn vàn lý lẽ

Cuộc chiến nào mà Đảng thắng – Nước thua?

Dân làm giặc mà Đảng lại làm vua

Trên danh nghĩa “kẻ tôi đòi trung hiếu”

  1. Đất nước tôi tất thảy do Đảng liệu

Đảng phân công, quản lý hết cuộc đời

Từ cây kim, sợi chỉ đến chén cơm, manh áo dù rách nát, nhỏ nhoi

Thì tất cả đều nhờ ơn của Đảng

  1. “Yêu Tổ quốc” có nghĩa là “yêu Đảng”

“Chống chính quyền” là “phản bội quê hương”

Bao người vì non sông với niềm tin vào ngày mai nước Việt hùng cường

Đều lần lượt chịu tù đày, khổ ải

  1. Đất nước tôi có gì không độc hại

Từ thức ăn, nước uống đến không khí ô nhiễm tràn lan

Từ nhu yếu phẩm của đứa trẻ sơ sinh đến cụ già sắp lìa khỏi trần gian

Đều tẩm độc vào xác – hồn nước Việt

  1. Có nơi đâu mà người dân thua thiệt

Bằng thiên đường Xã Hội Chủ Nghĩa thế này không?

Máu dân oan đã nhuộm đỏ sông Hồng

Loài hung bạo chiếm hết trời – đất – biển…

  1. Đất nước tôi với mọi điều trái ngược

Ngược văn minh, ngược tiến hóa loài người

Những phát ngôn của quan chức nực cười

Ngược đời thế, nhưng “tài tình lãnh đạo”

  1. Ươn hèn nhất, bọn bút nô – Tuyên giáo!

Với hàng trăm tờ báo, đài vô tuyến – truyền hình

Ngoài mị dân, ru ngủ, chỉ những tin “cướp – giết – hiếp” hay bản nhạc “đúng quy trình”

Còn nhục nước họa dân thì muôn đời nín lặng

10.. Đất nước tôi với sưu cao thuế nặng

Còn hơn thời phong kiến, thực dân

Những trạm BOT mọc lên khắp tỉnh thành

Cùng hàng vạn “áo vàng” chực rình thu mãi lộ

  1. Ôi chân lý mà bao người “giác ngộ”

Làm suy đồi đạo đức mấy ngàn năm

Đưa quốc dân vào chia rẽ – thù hằn

Và kiềm tỏa đường tương lai dân tộc

  1. Đất nước tôi mất dần vào Trung Quốc

Mất Hoàng Sa, rồi mất đến Trường Sa

Mất Biển Đông, Bản Giốc, rồi những nơi trọng yếu của nước nhà

Đảng biết rõ, nhưng làm ngơ tất cả

  1. Từ có Đảng, biết bao điều tai họa

Như mệnh trời muốn thử thách người Nam

Mà Đảng vẫn huênh hoang nào “thắng lợi vẻ vang”

Nào “thời đại Hồ Chí Minh”, nào “dân giàu nước mạnh”

  1. Đảng hào nhoáng với ngai vàng lấp lánh

Còn dân đen thì đói khổ, nghèo nàn

Những ủy ban, hội đồng… đều mang mác “nhân dân”

Chỉ kho bạc là của riêng “nhà nước”

  1. “Đổi mới” rồi “kiến tạo” với bao đời Thủ tướng

Bao đời Tổng Bí thư từ Chinh, Duẩn, Linh, Mười…

Bao sai lầm mà Đảng chẳng nên người

Sợi kinh nghiệm rút kiếp nào cho hết

  1. Đảng cứ sống và dân thì cứ chết

Cứ chết dần trong mơ ước tàn phai

Trong căn bệnh ung thư hay tai nạn giao thông… rồi sẽ đến một mai

“Chết từ từ” để giết nòi giống Việt

  1. Tôi xấu hổ khi nói cùng thứ tiếng

Và viết chung ngôn ngữ với một đảng đê hèn

Hít thở bầu khí quyển màu đen

Bóp nghẹt Tự Do ở dưới triều Cộng Sản

18.. Tôi sinh ra giữa lòng Cộng Sản

Nhưng tôi là một người Việt Tự Do

Trong tim tôi là lý tưởng Quốc Gia

Và chính nghĩa là chủ trương dân tộc

  1. Xin cảm ơn những tấm gương bất phục

Và những người yêu Nước của hôm nay

Đã dấn thân vào những chốn đọa đày

Vẫn khí khái cất cao lời tranh đấu

  1. “Ghét Cộng Sản” chẳng bao giờ là xấu

“Yêu đồng bào” từ giòng máu Việt Nam

Chúng ta là con cháu xứ Văn Lang

Và thề quyết làm sáng danh Hồng – Lạc

  1. Hỡi những người trai, cô gái Việt

Hãy đứng lên vì non nước lầm than

Diệt bá quyền, lật đổ lũ tham tàn

Cho không thẹn với hồn thiêng sông núi

  1. Hãy bước đi theo tiếng đời thúc gọi

Triệu tấm lòng vì đất nước – quê hương

Sẽ noi gương anh dũng của Trưng Vương

Mang ý chí Diên Hồng xây đắp nền Cộng Hòa tự chủ. 

Chị Lucie 1937 gởi

Đưa con đi thực tập ở Wakefield

Đưa con đi thực tập ở Wakefield

thơ Khanh Giao

Một sớm tháng bảy, Mộng lệ An vào hè rục rỡ

Xa lộ 40, giữa rừng xanh chan hòa nắng đổ

Cha mẹ chở con đi thực tập tận Wakefield.

Là sinh viên y khoa năm cuối Mc Gill,

con phải qua nội trú nhà thương thôn dã.

Wakefield, làng Québec, giũa núi đồi xa lạ

cách Ottawa hai chục dặm đường,

có hồ thơ mộng dưới chân núi mờ sương,

có liễu rũ đôi bờ,

có suối reo đỗ vào, nước trong như ngọc;

có ghềnh đá ngồi câu, thả hồn phiêu du cực lạc;

có cầu gỗ che như nhà thủy tạ bắt ngang.

Thiên nhiên được chuốt trau thành cảnh thiên đàng :

Nhà ngói đỏ quanh hồ trên triền đồi xinh xắn.

Hoa nở rộ khắp nơi:

Trên ban công, trong vườn, bụi bờ, lối đi ngập nắng.

Bướm lượn, chim reo, cây gió hát lưng trời.

Ba mẹ mừng con sẽ qua những ngày tháng vui tươi

trọ nhà bà y tá địa phương, dưới rừng cây rậm rạp

ấm cúng, tiện nghi, gần nhà thương thực tập.

Nhà thương trên sườn đồi, phòng ốc khang trang

sạch sẽ như lau nhân viên phục vụ thập toàn

lễ độ, tươi cuời, mang cho người vui sống.

Nhà ăn nhân viên nhìn xuống hồ thơ mộng

Sau giờ làm mệt, con ngồi nhấm cà phê.

Nhớ gia đình và nhớ đến quê.

Qua bao truân chuyên, nay đến bờ may mắn.

Những kẻ nhân danh độc tài vô sản,

ở quê nhà không cho con học y khoa.

(dù con là học sinh xuất sắc, nhưng có cha

lao động tù đày nơi rừng thiêng, nước độc)

Con đã xa thế giới khùng điên, không tim óc

để bước vào văn hóa Thiên Chúa giáo, Hy-La

bác ái, tự do, nhân bản, hài hòa

của một làng quê văn minh, tân tiến.

Những người ở đây đã trải qua hai thế chiến

rời bỏ Âu Châu để tìm sự an bình,

xây hạnh phúc cho người và cũng cho mình,

trong thú điền viên đồng quê đẹp xinh êm ả.

Họ tiếp đón con : Chim lạc đàn Châu Á

như người thân, ấm áp, nuông chìu.

Quê nhà ruồng rẩy con, nhưng ở đây

con là bác sĩ mến yêu.

Giấc mơ của con đã thành sự thật

Dưới hồ vọng lên tiếng vui cười người bơi thuyền, trượt nước.

Quán ăn bên hồ đầy khách vãng lai.

Lối đi rực hoa, nhiều cặp gái trai

xây mộng uớc êm đềm, tình tự.

Như bông lúa chin cúi đầu tư lự

cám ơn ân lượng đất trời.

Mưa ngọt, gió hòa và công sức của người

un đúc hột lúa vàng no đầy kiến thức

Tâm hồn ngất ngây nhân hòa, bao dung, đạo đức

Con cúi đầu nguyện ước bồi hồi.

Hạt lúa vở ra, cơm lành canh ngọt khắp nơi nơi.

Tâm hồn thanh cao trong xác thân tráng kiện.

Nam nữ thanh niên đủ hành tranh, phương tiện

xây đắp ước mơ, tuơi đẹp muôn màu

nơi quê nhà thân yêu và khắp hoàn cầu

như làng Wakefield, sớm mai này dạt dào sức sống

trong thân ái, yêu đời, êm đềm, thơ mộng

Bác sĩ Phùng Văn Hạnh gởi

Biểu tình một mình em

Image may contain: 1 person, shoes and outdoor
Image may contain: 1 person, walking and outdoor
Image may contain: one or more people, motorcycle and outdoor
Trần Bang is with Võ Hồng Ly.

2.9.2018

Biểu tình một mình em
Sài Gòn như chết lặng
Kẽm gai giăng đầy đường
Chó săn chầu trực sẵn
Nhưng không ngăn được em
Xuống đường đòi dân chủ

Khi em đã quyết chí
Rửa nhục cho quê nhà
Một mình em cũng đi
Tay giơ cao biểu ngữ
Nói không Luật đặc khu
Nói không giặc Tàu cộng !

Có độc lập thật không?
Khi Hoàng Sa, Gạc Ma
Vẫn đêm ngày gào thét
Dưới bàn chân ngoại xâm

Có độc lập thật không
Khi lưỡi bò phi pháp
Tàu đuổi giết ngư dân
Biển Đông gầm sóng hận

Có độc lập thật không ?
Khi cả lũ chóp bu
Nhận anh em với giặc 
Coi nhân dân là thù

Có độc lập thật không?
Formosa kín bưng
Xả độc, mà không biết
Cá chết, dân điêu tàn

Có độc lập thật không
Khi điện than ôm nhiễm 
Đất Nha Trang, Đà Nẵng…
Vỏ ta, ruột của Tàu

Có độc lập thật không?
Khi luật an ninh mạng
Cũng sao chép từ Tàu
Và bao điều khác nữa…

Có độc lập thật không?
Khi dân mất tự do
Khi dân còn oan ức,
Còn tứ tán, lưu vong…

Hai Bà Trưng sống mãi
Trong lòng người Việt Nam 
Có một phần công em
Giữ hồn thiêng sông núi

TB-SG 2.9.2018 tặng Võ Hồng Ly

Đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào,

Kimtrong Lam
Đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào,

Người Đăng: buithiengiao – Sep 01, 2018

Đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào,

Đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào,
Đánh cho chết mẹ đồng bào miền Nam.
Đánh cho khoai sắn thành vàng,
Đánh cho dép lốp phải mang thế giầy.
Đánh cho Bắc đoạ Nam đày,
Đánh cho thù hận giờ này chưa tan.
Đánh cho cả nước Việt Nam,
Áo ôm khố rách xếp hàng xin cho.
Đánh cho hết muốn tự do,
Hết mơ dân chủ hết lo quyền người.
Đánh cho dở khóc dở cười,
Hai miền thống nhất kiếp người ngựa trâu.
Đánh cho hai nước Việt Tàu,
Không còn biên giới cùng nhau đại đồng.
Đánh cho dòng giống Tiên rồng,
Osin, nô lệ, lao công xứ người.
Đánh cho chín chục triệu người,
Thành dân vô sản thành người lưu vong.
Đánh cho non nước Lạc Hồng,
Tiến lên thời đại mang gông mang cùm.
Đánh cho cả nước chết chùm,
Đánh cho con cháu khốn cùng mai sau.
Đánh cho Bác Đảng Nga Tàu,
Triệu dân nô lệ ngàn năm căm hờn !

Bùi Giáng.

Image may contain: 1 person

QUÊ HƯƠNG HÔM NAY KHÁC QUÁ

Image may contain: cloud, sky, night and outdoor
Trần Thị Hoàng Trúc

QUÊ HƯƠNG HÔM NAY KHÁC QUÁ

Quê hương tôi sao nay im ắng quá
Mở miệng ra phải ngó trước, ngó sau
Lòng thấp thỏm biết ai thù, ai bạn?
Lỡ nói thật một câu, trả giá suốt một đời!

Quê hương tôi sao nay tao tác quá
Kẻ sĩ đành lòng giả điếc, giả câm
Loài vô học ngày ngày cao giọng giảng
Nói trăm câu, không nghe được tiếng người

Quê hương tôi sao nay chua chát quá
Lắm mặt người cười gượng với tha nhân
Rồi đêm xuống khóc niềm đau dân tộc
Để sáng mai lại “khoác áo yêu đời”

Quê hương tôi sao nay gian dối quá
Nói hôm qua, nay phủi hết, như không
Niềm tin bỗng trở thành xa xỉ phẩm
Giữa nhân gian, quân tử biết đâu tìm?

Quê hương tôi sao nay cay đắng quá
Trong đêm đen mà sáng mắt sáng lòng
Nhìn khắp chốn vẫn triệu người mê ngủ
Nên bình minh không sáng nổi chân trời

Quê hương tôi sao hôm nay “khác” quá
Và ngày mai sẽ khác vạn lần hơn
Vì câm lặng nghĩa là đành cam chịu
Đừng ngạc nhiên khi đêm tối cứ mịt mùng…

THT

CÓ ĐÁNG KHÓC KHÔNG EM?

Bang Uong shared a post.

Pham Quang LongFollow

CÓ ĐÁNG KHÓC KHÔNG EM ?

Thơ Kha Tiệm Ly

Chỉ vì cầu thủ ta thua một trận Si Gem
Mà nước mắt em ngập khán đài nước bạn
Làm mờ đi những suy tư trên vầng trán
Nước mắt em thừa thãi thế sao em?

Còn giọt nào chừa lại ở trong em
Để dành cho những mảnh đời cơ nhỡ
Vất vưởng lang thang đầu đường xó chợ
Cả cuộc đời chẳng khác một màn đêm!

Hay khóc cho các em đến trường ngày hai buổi
Bằng bao ni lông, bằng những chiếc cầu treo
Hay đu dây tử thần qua bên kia suối
Gởi mạng mình cho vách núi cheo leo!

Ước gì một phần nước mắt của em
Dành cho những anh hùng nằm xuống
Để lấy tự do, để giành từ bờ cây thửa ruộng
Mà nắm xương tàn giờ chẳng biết nơi đâu!

Sao em chẳng khóc cho những chiếc tàu đánh cá
Đang lướt êm đềm trên mặt biển quê hương.
Rồi vô cớ bị đâm chìm bởi những con “tàu lạ”
Cho vợ con bơ vơ cạn lệ đêm trường!
Những gì để lại chỉ là ngôi mộ gió
Khói nhang buồn cay mắt đau thương!

Ước gì một phần nước mắt của em
Để khóc cho một dãy sơn hà.
Của tiền nhân tạo bằng xương bằng máu
Nay đã mất rồi núm ruột Hoàng Sa!
Để khóc cho những anh hùng chết trên đất liền, hải đảo
Như bắc biên thùy, như ở Gạc Ma!

Em khóc chi một trận thua bóng đá
Thắng chưa hẳn vinh, bại chắc chi đã nhục
Là trò chơi có gì đâu vinh, nhục?
Tổ quốc mất, còn mới vinh nhục em ơi!

 Tình yêu Việt – Trung

                                                   Tình yêu Việt – Trung

 Trung ơi! Cho thiếp hỏi chàng:

Thiếp đâu có đẹp dịu dàng như Nga

Cũng không giàu giống Qatar…

Tại sao chàng vẫn cứ sà vào yêu?

 

Việt ơi! Nàng chớ hỏi nhiều

Tuy em không đẹp yêu kiều, mộng mơ

Nhưng ta yêu nét ngây thơ

Ngây thơ đến mức ngu ngơ của nàng

Bao phen ta lỡ sỗ sàng,

Thế nhưng em vẫn nhẹ nhàng bỏ qua.

Còn dâng ta cả song Sa

Mặc cho con cái lu loa khóc gào!

Thân em ta cũng sờ vào

Đầu, chân, ngực, rốn… chỗ nào cũng ngon

Vân Phong, Phú Quốc, Vân Đồn…

Nàng đều bịt miệng các con dâng mình

 

Trung ơi! Chàng quả có tình

Để em chờ đợi tình hình bớt căng

Em cho chàng 99 năm

Chàng tha hồ đến ăn nằm với em!

Thích gì chàng cứ dựng lên

Các con khóc mãi cũng quen thôi mà

Mai sau thống nhất một nhà

Con chàng – con thiếp đều là họ Trung!

 

Cảm ơn nàng nhé Việt cưng

Anh thề suốt kiếp chẳng ngừng yêu em !

Mong trời xe chỉ, kết duyên

Vợ chồng Trung – Việt đổi tên thành Tàu!

From Kim Nguyen gởi

MAI CON LỚN

tho

MAI CON LỚN

Trần Hoàng Trúc

andy
mẹ con đi xe đạp
Mai con lớn khắp nơi toàn người Hán
Tiếng Việt mình, nói nhỏ nhé con ơi
Dù mình sống trên quê hương, đất Tổ
Nhưng ai đông hơn sẽ thành chủ, con à!

Mai con lớn lấy chồng sao tránh khỏi
Bọn Hán kia tìm mọi cách “gieo nòi”
Còn trai Việt thoát sao đời nô lệ?
Chẳng biết lúc nào mất nội tạng, con ơi!
Mai con lớn, chữ mình con quên hết
Khắp nơi nơi toàn kiểu chữ tượng hình
Sử sách Việt sẽ ngày càng mai một
Ai nhớ từng có Âu Lạc với Văn Lang?
du khách Tàu1
Mai con lớn đến nơi nào cũng cúi
Xứ mình nhưng chẳng dám ngẩng cao đầu
Vào quán xá nhớ nép mình trong góc kẹt
Đừng tranh ăn với lũ đói bên Tàu!
Mai con lớn những nơi nào đẹp nhất
Hạ Long, Ninh Bình, Đà Lạt, Phong Nha…
… và nhiều chỗ con đừng héo lánh
Người Việt ta không tới đó nữa con à!
Mai con lớn những kinh đô, thành quách
Những tượng thờ tiên tổ, các Hùng Vương
Những ngôi miếu tôn vinh Bà Trưng, Bà Triệu
Sẽ bị đập tan, lăn lóc giữa hoang tàn
du khách tàu3
Mai con lớn, đồ ăn toàn bẩn, độc
Của ngon đều bị tước hết con ơi
Mai con lớn biển, sông, hồ nhiễm độc
Nước thải phương xa không ngớt đổ về
Mai con lớn xin con đừng òa khóc 
Hận tiền nhân sao nỡ để cháu con mình
Sống trong lòng giặc thở không dám thở
Vì thời của mẹ cha, ai cũng chỉ muốn “được yên bình”!
Mai con lớn xin con đừng hờn trách
Tổ tiên hèn với giặc, ác với cháu con
Con hãy hiểu ngày hôm nay ai cũng nói
“Ta không đòi được đất thì để con cháu ta đòi”
du khách TQ
Mai con lớn xin con đừng phẫn hận
“Ngày xưa giặc chưa vào sao câm nín, im ru?
Nay giặc ở khắp mọi miền bờ cõi
Bắt cháu con đòi, nghe có lọt tai không?
Mai con lớn, thôi mẹ không nghĩ nữa…
Chỉ mong bình minh đến thật mau…
Và tất cả chỉ là cơn ác mộng
Xin Thiên cơ ban tặng một phép màu…
 
du khách tàu

MƯA VỚI LŨ.

Kimtrong Lam
MƯA VỚI LŨ.

Mỗi lúc mưa về ngập khắp nơi
Trẻ nhỏ bây giờ đổi trò chơi
Không còn chạy nhảy tung tăng nữa
Chúng lại hè nhau để học bơi…

Phố xá bây giờ cũng ít xe
Cũng cố đời nhau cứ sắm ghe
Không tiền mua máy… chèo cũng đã
Ít nợ thông thương rộn rả bè…

Cất cánh bay cao thủy động cơ
Thích thú làm sao ước với mơ
Không cần phi đạo cho tốn kém
Đáp xuống dòng sâu nước dạt bờ…

Nắng gắt mưa dầm nước dâng mau
Xả lũ kèm theo chúng dân đau
Nhà trôi ruộng ngập mùi xú uế
Tứ tán gia đình khóc mất nhau…

Liverpool.14-7-2018
Song Như.

Image may contain: outdoor
Image may contain: 3 people, outdoor
Image may contain: 4 people, people sitting and child
Image may contain: 2 people, people sitting
Image may contain: one or more people and outdoor

ĐÊM KHÔNG NGỦ

Kevin Nguyen
ĐÊM KHÔNG NGỦ

Đêm không ngủ nghe bốn bề Tổ quốc
Vọng âm vang tiếng khóc triệu người dân
Nghe đất nước oằn mình đầy thương tích
Lửa, đạn, bom xăng, máu nhuộm khắp sơn hà

Đêm không ngủ, cõi lòng đau đớn quá
Khi vẫn còn nhiều lắm, những thờ ơ
Dửng dưng trước cảnh đồng bào “tắm máu”
Chẳng dám “like, share”, nói chi đến “xuống đường”?

Đêm không ngủ, tự trách mình nông nổi
Chưa hiểu lòng giới trẻ ngày nay
“Cọp không gầm thường sẽ mài nanh vuốt
Chuẩn bị cho một cuộc sống còn!”

Đêm không ngủ nghe câu ru tình tự
“Hỡi bầu ơi, thương lấy bí cùng
Chung giàn đấy, dẫu cho mình khác giống”
Tận cùng rồi, phân biệt nữa chi đâu!

Đêm không ngủ nghe hồn thiêng sông núi
Gọi tên mình: “Thức dậy, dậy mà đi!
Đừng đổ trách nhiệm này cho con cháu
Nhận lãnh đi, sứ mệnh của chính mình!”

Đêm không ngủ nghe nỗi hèn vọng lại
“Đã đông con còn manh động làm gì?”
Lỡ sẩy bước, ai người nuôi con trẻ?
Ở nhà đi, vuốt nhọn những câu thơ!”.

Đêm không ngủ, bật đèn, mở máy
Nguyện đêm này, thức với non sông
Và con chữ quyện tình yêu đồng loại
Nối đuôi nhau tuôn chảy đến cuộn trào

Đêm không ngủ mơ một ngày sẽ đến
Toàn quê hương cất tiếng hát “đồng lòng”
Và hạnh phúc trào tuôn qua khóe mắt
Đẫm ướt mặt người, sao môi nở như hoa?

Đêm không ngủ chờ non sông bừng thức
Ánh dương quang xua tăm tối mịt mù
Nắng trải mật khắp sơn hà cẩm tú
Đất nước “vào xuân”, tươi thắm cuộc đời…

THT
Đêm 21 rạng 22/6/2018