Khi kẻ cuồng tín ám sát thơ…

 Khi kẻ cuồng tín ám sát thơ…

Nguyễn Thị Thanh Bình

Lời giới thiệu:

– Ba ngày trước, họa sĩ Trịnh Cung có đăng bài thơ kỳ thị lên Facebook Bất Bại Nguyễn của ông, nhằm giễu nhại bài thơ “Ngọn đồi chúng ta leo” của thi sĩ trẻ da đen Amanda Gorman, đọc trong lễ nhậm chức của Tổng thống Joe Biden và phó Tổng thống Kamala Harris hôm 20/1/2021.

Rất nhiều người lên tiếng phản bác bài thơ ông Trịnh Cung, họ đặt vấn đề về tư cách đạo đức của “trí thức” Việt, “sao lại xuống cấp thê thảm như vậy”. Sau đó, ông Trịnh Cung đã phải gỡ bỏ bài thơ này ra khỏi Facebook của mình.

Dưới đây là bài thơ “Khi kẻ cuồng tín ám sát thơ”, của nhà thơ Nguyễn Thị Thanh Bình, đáp lại bài thơ của ông Trịnh Cung:

Bolsa bây giờ người Việt có nhiều chuyện lạ

Có người khiến tôi cười như đầu hàng khiếp ngã

Có người khiến tôi bật khóc như những tung hô vĩ cuồng dối trá

Là thi sĩ, họa sĩ, người đàn ông kiêu hãnh nghĩ mình lắm tài ba

Tài ba như thiên tài, hay thiên tai, tai vạ(?)

Sáng nay khi nhìn ngọn đồi ngàn ngàn lá cờ tung nắng mới, và cả những tàn cây trụi lá

Tôi nghĩ về bài thơ đã thắp sáng niềm tin của nhà thơ trẻ Amanda Gorman

Lại nghĩ đến bài-thơ-đen thật khó hiểu nổi vì sao

Chỉ biết là nó đã làm tối sầm lại chính tác giả

Ôi, những-lỗ-đen đồng nghĩa với cách dùng ẩn dụ… tào lao

Của thuyết-âm-mưu trời ơi đất hỡi nào

Những-hố-đen của thứ tâm hồn không đáng làm thi sĩ chút nào

Bài thơ này tuyệt nhiên sẽ không cần nói gì

Về lẽ phải và sự thật

Vì điều cuối cùng đó hẳn nhiên phải thắng

Và ai cũng đã biết… không sai trật

Chẳng lẽ một nhà thơ nhập cư nhập tịch không biết?

Nhất là lại không nhận ra

Thân phận da vàng sao đòi ngang hàng

Da trắng thượng đẳng, mà dám mơ màng!

Sao để lại chi thứ di chúc Thơ tệ hại, bổ báng

Về lòng bội bạc không nhớ mình đã đến từ đâu

Cho con cháu mai sau chắc sẽ cười chê gầm đầu

Nhân danh cái đẹp muôn thuở của thi ca

Nhân danh cuộc đối chiếu kinh hoàng giữa những người ngợm và bầy thú rừng hoang dã

Nhân danh sự phân biệt đối xử màu da & giới tính

Nhân danh ‘nữ quyền cấm xen vào’, và giá ‘một US đô’ rẻ rúng rửa mắt… đàn bà múa cột

Nhân danh Tuyên Giáo bịt miệng trí thức chuyện đất nước mình

Và tha hồ mở miệng hò hét chuyện giành ghế TT Mỹ

Mà như thế, đã đến lúc giới văn nghệ sĩ không thể tiếp tục bị dắt mũi

Chúng ta không thể thi nhau lôi kéo rơi tỏm xuống những-cái-hố-đen

Của những tên hề ngoan cố vĩ đại

Và sẽ không có chỗ nương náu cho những con chữ

Nhân văn!

*******

HÌNH: – Nhà thơ Nguyễn Thị Thanh Bình (trái) và họa sĩ Trịnh Cung.

May be an image of 2 people

Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật

Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật

Khi tóc bạc trên đầu trôi dạt mãi,

Cội nguồn ơi chiếc lá lại rơi về.

Đường về khép bóng trần gian

Lợi danh gói một hành trang vô thường

Ngoảnh nhìn cuộc đời như giấc mộng

Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không

Phú quý vinh hoa như mộng ảo
Sắc tài danh lợi tựa phù du

Đêm qua mộng lại thật gần
Đừng lay tôi nhé hồng trần mong manh !

Ta về giữ mộng trinh nguyên

Bờ hun hút lạnh nắng xuyên hình hài

Thân như bóng chớp chiều tà

Cỏ cây hoa lá xuân qua rụng rời

Sá chi suy thịnh cuộc đời

Thịnh suy như hạt sương rơi đầu cành

 

Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật

Thế cho nên tất bật đến bây giờ!

Ta cứ ngỡ xuống trần chỉ một chốc

 Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay

Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn nghĩ

Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôi

Anh và tôi giàu sang hay nghèo khổ

Khi trở về cát bụi cũng trắng tay

Cuộc đời ta phù du như cát bụi

Sống hôm nay và đâu biết ngày mai ?

Dù đời ta có dài hay ngắn ngủi

Rồi cũng về với cát bụi mà thôi

Thì người ơi! Xin đừng ganh đừng ghét

Ðừng hận thù tranh chấp với một ai

Hãy vui sống với tháng ngày ta có

Giữ cho nhau những giây phút tươi vui

Khi ra đi cũng không còn nuối tiếc

Vì đời ta đã sống trọn kiếp người

Với tất cả tấm lòng thành thương mến

Ðến mọi người xa lạ cũng như quen

Ta là Cát ta sẽ về với Bụi

Trả trần gian những cay đắng muộn phiền

Hồn ta sẽ về nơi cao xanh ấy

Không còn buồn lo lắng chốn trần ai!

Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ
Thong dong tự tại vậy mà vui

Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật - 5

TUỔI HƯU

TUỔI HƯU

Tuổi hưu nào có nể ai!
Cuộc đời bước ngắn bước dài tới nơi!
Tuổi hưu là tuổi ăn chơi;
Sáng, trưa, chiều, tối hết ngồi lại đi.
Tuổi hưu là tuổi dậy thì,
Rất mê bác sĩ, thuốc gì cũng nghe…
Tuổi hưu thích gặp bạn bè;
Chén chú, chén bác, lè phè, lai rai.
Tuổi hưu là tuổi thành tài,

Được con bổ nhiệm trông vài nhân viên.

Tuổi hưu là tuổi thần tiên,
Một mình lo liệu chẳng phiền cháu con.
Tuổi hưu là tuổi trăng tròn,
Khớp xương nhức mỏi, mạch còn vữa xơ…
Tuổi hưu là tuổi mộng mơ,

Đêm đêm thao thức nằm chờ bình minh.

Tuổi hưu là tuổi si tình,
Mắt nhìn đắm đuối một hình hóa hai.
Tuổi hưu như giọt sương mai,
Tinh mơ luyện tập kéo dài tuổi xuân.
Tuổi hưu chưa muốn dừng chân,
Vẫn ham tranh luận chuyện gần chuyện xa.
Tuổi hưu ông vẫn chưa già,
Nếp nhăn trên trán, ấy là sợi yêu…

Tuổi hưu tô phấn hơi nhiều,
Cụ bà chứng tỏ tình yêu mặn mà…

Hết hưu về với ông bà,
“Ngồi sau nải chuối ngắm gà khỏa thân”.
Chẳng ai sống mãi cõi trần,
Về hưu tếu táo, góp phần vui tươi.

Gặp nhau thì hãy vui cười,

Tuổi hưu sống khỏe, vui tươi an lành!

S.T.

From: HUNG TRAN

ÁO LỤA HÀ ĐÔNG

Image may contain: 1 person, sitting

 

 ÁO LỤA HÀ ĐÔNG

Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát

Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông

Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng

Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng.

Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn

Mà mùa thu dài lắm ở xung quanh

Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung

Bầy vội vã vào trong hồn mở cửa.

Gặp một bữa anh mừng một bữa

Gặp hai hôm thành nhị hỷ của tâm hồn

Thơ học trò anh chép lại thành non

Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu.

Em không nói đã nghe từng giai điệu

Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh

Anh đã trông lên bằng đôi mắt chung tình

Với tay trắng em vào thơ diễm tuyệt

.

Em chợt đến, chợt đi anh vẫn biết

Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu

Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau

Để anh gọi tiếng thơ buồn vọng lại.

Để anh giận mắt anh nhìn vụng dại

Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời

Em đi rồi xám hối chạy trên môi

Những ngày tháng trên vai buồn bỗng nặng.

Em ở đâu hỡi mùa thu tóc ngắn

Giữ hộ anh mầu áo lụa Hà Đông

Anh vẫn yêu mầu áo ấy vô cùng

Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng.

NGUYÊN SA.

TẢN MẠN VỀ GIA ĐÌNH

 

TẢN MẠN VỀ GIA ĐÌNH

Gia đình là điểm tựa

Quan trọng nhất trong đời.

Là nấc thang, đòn bẩy

Nâng ta lớn thành người.

Gia đình là ân huệ

Thượng đế ban cho ta.

Là Tình Yêu, Tổ Ấm,

Dẫu ta trẻ hay già.

Gia đình không ít lúc

Làm nước mắt ta rơi.

Nhưng dẫu khi ta khóc,

Gia đình vẫn tuyệt vời.

Gia đình là trách nhiệm

Với mỗi một chúng ta.

Trách nhiệm với con cái

Và với bố mẹ già.

Nơi duy nhất ta thấy

Hạnh phúc và yên bình

Không phải ở đâu khác,

Mà chính là gia đình.

Gia đình cũng là chốn

Luôn chờ ta quay về,

Cả khi ta vấp ngã

Hay thất bại ê chề;

Là nơi ta có thể

Được thoải mái, tự do,

Không phải đeo mặt nạ,

Không phải giấu buồn lo…

Gia đình là như thế.

Gia đình của chúng ta.

Vậy hãy nâng niu nó.

Vì một lẽ, đó là

Không có gì gần gủi

Bằng tổ ấm gia đình.

Không có gì thân thiết

Bằng người thân của mình.

Image may contain: 1 person

THỜI ĐẠI TÔI ĐANG SỐNG

Image may contain: 1 person, outdoor

  

TRĂN TRỞ CỦA CẢ GẦN 90 TRIỆU DÂN!

Cảm ơn nhà thơ Nguyễn Thị Thanh Yến!

Đã viết lên những điều trăn trở của toàn dân.

“THỜI ĐẠI TÔI ĐANG SỐNG

Thời đại tôi đang sống

Trẻ con học chữ cái không bắt đầu bằng chữ a

Tiếng gọi đầu tiên không phải là bà

và trên vai đã chất chồng khoản nợ

Thời đại tôi đang sống

Cứ mở mắt là thấy mình khó ở

Tháng tư vấn vương hoa sữa

Đông sang vẫn nóng như hè

Trẻ con không đón hè bằng những tiếng ve

mà bằng iphon, ipad

Thức ăn ngập tràn các market

Nhưng nuốt vào mồm là ngập hoá chất dư thừa

Thời đại bây giờ ai cũng như lừa

Chỉ biết phận mình, thản nhiên bịt tai còn mặc đâu thiên hạ

Vào trang các hót gơn hót boi like còm tung lả tả

Chuyện xã hội đau nhưng nhức lại im lìm

Thời đại bây giờ con người sống thiếu hẳn trái tim

Mượn gió bẻ măng, gắp lửa bỏ tay người đâu ra mà nhiều thế

Thượng tầng nát bươm hạ tầng lẽ nào không thể

Ngỡ các đấng nam nhi đang mặc váy thay quần

Xã hội bây giờ người chế tạo máy bay lại là nông dân

Ông tiến sĩ cất bằng đi nuôi lợn

Người hiền lành luôn thua người bặm trợn

Chân thực ngủ vùi cho xảo trá lên ngôi

Thời đại bây giờ thủ khoa là con hộ đói mà thôi

Nhưng tuổi trẻ tài cao đương nhiên là con sếp

Bài thơ thần ngàn đời bất diệt

Bỗng đâu tan vì cái mới lên ngồi

Thời đại bây giờ thiên hạ um xùm vì mất một con ruồi

Con voi lọt qua lỗ kim thì thản nhiên công nhận

Lấy hoạt động từ thiện nuôi thân còn mang lòng thù hận

Rắp tâm gieo tiếng ác cho người

Thời đại gì mà thương cái thân tôi

Bao chuyện trái ngang cứ vờ như không biết

Tai vẫn tinh mà như bị điếc

Miễn sao không vơi cơm vơi gạo nhà mình

Có những lúc trách mình rồi lại tự phân minh

Phận mình đàn bà biêt sinh con nuôi con là đủ

Những thứ lớn lao mang tầm vũ trụ

Xin nhường cho cánh đàn ông…

Đã thế rồi mà nhiều khi vẫn thấy lông bông

Ngơ ngác trước “Bụi Chương Mỹ, đĩ Đồ Sơn”

có khả năng trở nên thành ngữ

Niềm tin lung lay trước một xã hội hèn, mình cũng hèn đủ thứ

Dạy con thế nào đây trước bộn bề sóng gió cuộc đời

Tự thấy mình như kẻ dở hơi

Dẫu không còn trẻ vẫn muốn sinh thêm đứa nữa

Lại lo lúc ra đời trán con in dòng chữ

“Nợ ngân sách” mẹ ơi!!!”

NGUYỄN THỊ THANH YẾN

TẲNG TRƯỞNG ĐỂ LÀM GÌ?

 

TẲNG TRƯỞNG ĐỂ LÀM GÌ? – 2

Thái Bá Tân

Các bệnh nhân ung bướu

Hai ba người một giường.

Nằm hành lang, chưa đủ,

Còn nằm cả ra đường.

Ở đâu mà khổ thế?

Ở Sài Gòn, lạ không,

Nơi mỗi ngày kho bạc

Thu hơn nghìn tỉ đồng.

Ở một nước, quốc tế

Khen tăng trưởng diệu kỳ.

Mà thiếu cả giường bệnh

Thì tăng trưởng làm gì?

Hóa ra sự tăng ấy

Để xây các tượng đài

Và cổng chào hoành tráng

Và quan đi nước ngoài.

Để quan tham đút túi,

Mua vi-la, ô tô

Và có tiền chữa bệnh

Ở Mỹ, Singapore.

Để nhà nước tuyển mộ

Thêm dân phòng, công an.

Ngồi lù lù mỗi sáng

Trước cổng nhà dân oan…

Chiếc bánh tăng trưởng ấy

Sao không dành một phần

Xây trường học cho trẻ

Và bệnh viện cho dân?

Để người bệnh chữa trị

Được mỗi người một giường

Không phải nằm vật vạ

Ngoài hành lang, ngoài đường.

Những bức ảnh có thật,

Nhìn mà nhói trong lòng.

Không hiểu bác tổng Trọng

Có biết chuyện này không.

(Copy từ FB Lê Hoài Anh)

——

P/S: theo Kinh tế học, chi tiêu chính phủ là một trong các thành tố cấu thành GDP. Xác định mức tăng trưởng căn cứ vào mức tăng GDP.

Lưu ý: Kinh tế học phân biệt tăng trưởng khác với phát triển. Phát triển bao gồm tăng trưởng bền vững song song với an sinh xã hội tốt.

Image may contain: one or more people

RỒI NGÀY MAI ĐÂY AI SẼ CÒN Ở LẠI?

RỒI NGÀY MAI ĐÂY AI SẼ CÒN Ở LẠI?

Tuyết Mai

Tôi trông đợi gì ở ngày mai?

Một ngày mai có thể sẽ không tới

Thế tôi chờ đợi gì?

Chờ đợi một biến cố thay đổi cuộc đời tôi?

Ngày mai đây ai sẽ còn ở lại?

Trong cuộc đời đầy lọc lừa, đầy dối gian

Ai sẽ cho tôi lòng tin tưởng?

Để cuối chân trời còn thấy hạnh phúc

Của buổi hòang hôn.

**

Ai sẽ với tôi cùng sánh bước?

Khi hai mái đầu tóc đã điểm sương

Ai sẽ cùng tôi một đời chung thủy?

Cùng một con đường đi tới cùng đích của Yêu thương

Có phải ngày mai là những gì ta tiếp thu

Ta tạo được trong hiện tại?

Tôi ơi… Đừng quá mơ mộng

Đừng tìm về quá khứ.

**

Vì quá khứ đã là sự muộn màng

Và tương lai là những bóng mờ

Là ảo tưởng, không cho thực tế

Hãy cố lên tôi ơi…

Cố gắng sống một đời cho lý tưởng

Cho mục đích cao cả là hướng lên Trời

Sống cả đời còn lại trong Yêu thương

Hy Sinh và Phục Vụ

Để làm cho Tâm Hồn được an vui

Được thoải mái, lương thiện

Cho tốt đẹp cả đạo và đời.

**

Để cố gắng luôn sống làm người tử tế

Tử tế hôm nay, tử tế ngày mai

Và suốt một đời làm người

Vì không gì vui sướng cho bằng

Chờ đến ngày mai ta gặt hái

Tất cả những trái thơm ngon

Nặng trĩu cành

Sẽ cho ta cùng gia đình những tháng ngày êm ấm, bình an và hạnh phúc

Vì được nghỉ ngơi… được dưỡng sức

Để bù đắp những tháng ngày nhọc nhằn.

**

Ấy cuộc đời trần gian của con người

Giống như bánh xe lăn

Lăn mãi, lăn hoài không ngừng nghỉ

Chỉ nghỉ lăn khi nó bị hao mòn, bị gãy

Thôi thì sống ở trên đời chúng ta

Chỉ cần biết thờ phượng một Thiên Chúa

Biết cậy trông và tín thác

Để Người sẽ ban cho chúng ta

Ơn Khôn Ngoan biết thế nào là đủ

Để chấp nhận hiểu biết sức người có hạn

Để sống không hối hận ở ngày mai

Để không tiếc nuối trong quá khứ

Để không phải thốt lên hai chữ “Giá mà…”.

……..

Sống có Chúa con cái luôn có hạnh phúc

Vì chẳng ai phải thiếu thốn chi

Vì có Chúa tất cả đều biết giá trị

Giá trị phần hồn, giá trị phần xác

Ai thiết tha của cải trần gian sẽ bị hư mất

Ai thiết tha cuộc sống Nước Trời

Sẽ được Thiên Chúa ban cho no thỏa

Từ đời này và ở cả đời sau. Amen.

Y tá con của Chúa,

Tuyết Mai

21 tháng 9, 2020

PHẢN ĐỘNG

Image may contain: 1 person

Hoàng Thị Thuý Miên

PHẢN ĐỘNG:

Sao lại là phản động,

Khi chúng tôi, những người

Không rút ruột ngân sách,

Để phè phỡn ăn chơi?

Chúng tôi không cướp đất,

Không đẩy ai ra đường,

Phải ăn mày, làm điếm.

Những cảnh đời đáng thương.

Chúng tôi không cấp phép

Cho doanh nghiệp nước ngoài

Làm sông chết, biển chết,

Gây hậu quả lâu dài.

Chúng tôi không đứng núp

Đâu đó trong bụi cây,

Chặn xe đòi mãi lộ.

Cả đêm và cả ngày.

Chúng tôi không ăn chặn

Tiền cứu trợ cho dân.

Không tăng thuế, tăng phí,

Mà tăng cao, nhiều lần.

Chúng tôi không tham nhũng,

Không làm tăng nợ công.

Nay mỗi người phải cõng

Gần ba mươi triệu đồng.

Chúng tôi không lén lút

Đưa người nhà của mình

Vào bộ máy nhà nước

“Đúng luật, đúng quy trình”…

Chúng tôi, dân lương thiện,

Không làm những điều trên.

Sao lại là phản động

Và chống phá chính quyền?

Cái chúng tôi mong muốn

Là đất nước chúng ta

Có tự do, dân chủ

Và xã hội hài hòa.

Để làm được điều ấy,

Cần phải có đổi thay,

Đổi thay tận gốc rễ

Bộ máy khủng hiện nay.

Chúng tôi là như vậy.

Có phản động hay không?

Phản động thì bắn bỏ.

Phản động là các ông.

(Cảm ơn thơ thầy Thái Bá Tân)

NGƯỜI HAY KÊU CA CHẲNG ĐƯỢC TÍCH SỰ GÌ

NGƯỜI HAY KÊU CA CHẲNG ĐƯỢC TÍCH SỰ GÌ

Tuyết Mai

Người hay kêu ca chẳng được tích sự gì

Là lời của mẹ khuyên nhủ thằng con trai út

Đâu con hãy tự thu âm rồi mở nghe thử

Những lời kêu ca nó vui hay buồn?

Điều lợi ích nhất là con phải thành thật

Nếu làm hư, sai, phải chỉnh đốn ngay

Phải suy nghĩ sao con làm vậy?

Rồi làm bài học cho những lần sau.

Đừng sống như người vô trách nhiệm

Không nhận lỗi lại đổ thừa cho người

Hoặc gian manh gài cho người khác

Để sự bất hạnh đổ trên đầu người ngay lành

Ngược lại thì con cũng đừng tự lãnh

Hậu quả sai bậy con không làm

Vì như thế con vô tình tạo thêm cho người

Cứ tánh xấu đó họ tiếp tục gây thêm tội ác.

**

Người hay kêu ca chẳng được tích sự gì

Chỉ làm cho nhân phẩm mình mất giá trị

Chỉ chứng minh cho người là mình thiếu khả năng

Nếu thế thì ai dám giao cho việc làm có trách nhiệm?.

Ai đã đi làm thì đều dư hiểu

Việc làm càng có trách nhiệm càng có lương cao

Dù làm bất cứ công việc gì.

**

Người hay kêu ca chẳng được tích sự gì

Ngay cả trong gia đình, con có hiểu?

Vì làm thế chỉ làm điên đầu mọi người

Hãy làm người được mọi người tin tưởng!.

Thử hỏi xem nếu con cứ hoài kêu ca than thở

Thì con sẽ là người cô đơn nhất trần gian

Là người yếu đuối còn hơn con sên con ốc

Chả được tích sự gì cho ai!?.

Vì cuộc đời có phải ai cũng đã nặng gánh

Gánh hai thúng đầy thì còn muốn gánh thêm cho ai?

Hãy thực tế, con ơi hãy thực tế!.

***

Con ơi hãy bắt chước sống gương Chúa Giêsu!

Có ai nghe thấy bao giờ Ngài kêu ca than thở?

Có bao giờ Ngài ngồi chơi không, tay không làm lụng?

Hay Ngài có thường kêu ca than thở với Cha Ngài?.

Thế nên con phải cố gắng bắt chước Ngài

Vì cuộc đời này thì ai cũng thế

Ăn thua ở cách sống biết dung hòa

Luôn tạo hạnh phúc cho người và cho ta.

Do đó lời kêu ca than thở

Chỉ chứng minh con là người thất bại

Hết thất bại này đến thất bại khác

Vì mọi người sẽ nhìn con vô dụng lắm thay!.

Con nhìn xem thiên hạ họ sống ra sao?

Giàu cũng kêu ca cũng than thở

Nghèo lại càng than thở với kêu ca

Thiên Chúa chẳng một giây phút được nghe lời Cảm Tạ.

Do đó con ơi hãy sống khác người

Biết cảm tạ Chúa trong mọi nơi, mọi lúc

Biết cảm tạ Chúa giùm cho anh chị em

Kẻo không Chúa sẽ không dừng cơn thịnh nộ

Rồi hỏi tại sao thiên tai xẩy ra ở khắp mọi nơi?

Chúa không giận sao được khi con người quá bội bạc

Ban cho con người đầy dẫy nguồn thiên nhiên để sống

Nhưng tìm không ra được một người thỏa lòng?.

***

Do đó kêu ca chẳng được tích sự gì

Lại làm Thiên Chúa thêm buồn, giận

Lại làm con Đường đến Nhà Chúa

Dài thêm khoảng cách khó mà nhẩy được qua

Do đó con ơi hãy luôn khôn ngoan

Mở lời cảm tạ Chúa ngay khi sáng sớm

Hãy ca ngợi, chúc tụng và tôn vinh

Hãy chúc khen Thiên Chúa vì Người Độ Lượng!.

Con hãy chứng tỏ thật lòng con sám hối

Xin lỗi Người vì cái tội vô ơn

Xin lỗi Người bằng những việc lành con làm

Cùng dốc lòng chừa, tránh xa mọi tội lỗi!

Vì Trời Đất này Ai đã ra tay tác thành?

Người rõ biết chẳng ai có được tích sự

Người cũng rõ biết con người luôn phản bội

Nhưng Thiên Chúa vẫn luôn hy vọng

Vào sự ăn năn, chừa tội của con cái Người. Amen.

Y tá con của Chúa,

Tuyết Mai

18 tháng 8, 2020

TÔI NỢ.

Image may contain: one or more people, food and text

TÔI NỢ.

Tôi nợ quê hương một khối tình.

Nợ vì quê mẹ lắm điêu linh.

Nợ gánh hàng rong mẹ rong ruổi.

Nợ cả giang sơn nặng trĩu mình!

Tôi nợ vỉa hè những bó rau.

Nợ mẹ chìm trong giấc ngủ sâu.

Nợ mẹ một đời không lối thoát.

Nợ trái tim Người những niềm đau!

Tôi nợ bên kia nhiều mảnh đời…

Gian truân, bất hạnh quá Người ơi!

Nợ Người bao giờ tôi trả hết?

Ruột đắng, lệ tuôn môi gượng cười.

Tôi nợ tình mẹ một trời thơ…

Nợ hồn sông núi cách xa mờ.

Nợ vạn lời thề chưa nguôi dứt!

Nợ mối tình chung xót vô bờ!

SongNhã.

Cali đêm 25/8/2020.