Thế là hết từ đây thôi ngạo nghễ…

 

Thế là hết từ đây thôi ngạo nghễ

Việt Nam này không dễ bị covy

Cột điện Mỹ nếu mà nó biết đi

Cũng vượt biên về Việt Nam có thể

Thế là hết từ đây thôi ngạo nghễ

Hết thật rồi phó thủ Vũ Đức Đam

Mới ngày nào anh nói thấy phát ham

Ta chống giỏi dịch cúm Tàu phải nể

Thế là hết từ đây thôi ngạo nghễ

Sự thật lột trần bộ mặt tan hoang

Dịch covy vây bủa khắp tràn lan

Mà đảng ta không cách nào chống đỡ

Thế là hết từ đây thôi ngạo nghễ

Hết thiệt rồi nhen anh Phúc, anh Đam

XIN THIÊN CHÚA THƯƠNG GIÚP CHÚNG CON SỐNG THEO Ý CHÚA

XIN THIÊN CHÚA THƯƠNG GIÚP CHÚNG CON SỐNG THEO Ý CHÚA

 Tuyết Mai

** Là nhắc nhớ chúng con ngay đầu ngày

Phủ phục sấp mình thờ lạy kính tôn

Trước một Thiên Chúa quyền năng cao cả

Để cảm tạ Người ban cho hết thảy

Chúng con từng hơi thở

Từng nhịp đập của trái tim

Để chúng con được sống khỏe mạnh

Mà ngày ngày chúng con sống quá vô tình

Không hề biết cảm tạ tri ân Chúa.

 

** Chúng con tha thiết mong muốn

Là xin Thiên Chúa giúp cho chúng con

 Luôn sống trong khiêm nhường

Trong bác ái kiên nhẫn và chờ đợi

Nhất nhất một lòng trung thành

 Bền đỗ với Chúa

 Trong suốt cuộc đời sống ở trần gian này.

 

** Xin Thiên Chúa thương giúp chúng con

Can đảm chịu đựng để sống từng ngày

Trong tình yêu thương của Chúa

 Là biết chấp nhận mọi khổ đau bệnh tật

Là biết quý trọng hết thảy mọi người

Như Chúa không ngừng yêu thương

Như nhịp đập của trái tim của mỗi người

Không hề biết mỏi mệt.

 

** Xin Thiên Chúa thương giúp chúng con

Thường xuyên tìm đến với Người

Để được dâng lên Chúa lời cảm tạ

Vì đã ban cho chúng con có khối óc

Còn biết suy nghĩ là còn được bình thường

Cùng ban cho chúng con

Một thân thể còn lành mạnh ít có ốm đau

Còn đi đứng bình thường

Và còn đi được đó đây – Cảm tạ Chúa!

 

** Xin Thiên Chúa thương giúp chúng con

Hằng ngày có nhiều thời giờ

Nhất là trong thời dịch Covid-19 này

Để siêng năng đọc kinh Mân Côi

Để cầu nguyện, tâm sự và giãi bày

 Những khó khăn mà chúng con gặp phải

 

**Đó là thời gian chúng con mới thật sự

Được nghỉ ngơi, yên tĩnh và bình an

Là năng lượng thiết yếu ngày lại ngày

Chúng con được lãnh nhận từ Chúa

Để có cuộc sống dư đầy và sung mãn

Trong tình yêu thương

Cao vời diệu vợi của Thiên Chúa.

 

** Xin Thiên Chúa thương giúp chúng con

Phải cố gắng nhiều hơn thế nữa

Để chúng con sống trong Giới Răn Chúa

Cùng giữ Luật của giáo hội cho trọn

Cho nên để chứng minh lòng con thảo

Là để luôn được Chúa yêu thương.

 

** Xin Thiên Chúa mồi lửa yêu thương

Trong trái tim nguội lạnh của chúng con

Cùng hướng dẫn chúng con sống

Một cuộc sống đơn sơ và chân thật

Xem hết thảy mọi người như anh chị em

Có chung một Cha trên Trời

Và tôn trọng nhau vì tất cả là bình đẳng.

 

** Xin Thiên Chúa biến đổi chúng con

Nên hoàn thiện để xứng đáng

Làm con của Chúa ngày một hơn

Bắt chước Chúa Giêsu sống đức vâng lời

Công bằng, minh bạch và ngoan ngoãn

Cùng tránh xa mọi cám dỗ, mọi dịp tội.

 

** Xin Thiên Chúa luôn dìu dắt chúng con

 Cùng đi chung trên một con đường

Con đường Thập Giá (gai nhọn nở hoa)

Con đường về Nhà Cha … là cùng đích

Để nhắc nhở cuộc sống trần gian này

Chỉ là cõi tạm chỉ là phù du.

 

** Xin Thiên Chúa thương giúp chúng con

Dần bỏ được lòng tham lam ích kỷ

Luôn ham muốn danh lợi, thú trần gian

Giúp thân xác chúng con giữ cho thơm sạch

Để xứng đáng mời Chúa đến ngự vào lòng

Để linh hồn được Chúa tẩy sạch

Bao tội lỗi nhớp nhơ

Vì rằng linh hồn là giống thiêng liêng

Chúa ban tặng cho từng người

Không hề và chẳng thể chết được.

 

** Xin Thiên Chúa là Cha

Là Con và là Thánh Thần

Xin mở mắt tâm hồn chúng con ra

Để thấy rõ đường tìm lên Nước Chúa

Nơi có Chúa nhân lành đã dọn sẵn chỗ

Cho tất cả những ai khi còn sống

Luôn cố gắng thực thi hai Giới Răn:

Kính Chúa và yêu người

Bao gồm cả đức tính khiêm nhường Bác ái, tha thứ và hy sinh. Amen.

Y tá con của Chúa,

Tuyết Mai

 21 tháng 6, 2021

Xin bấm vào mã số dưới đây để cùng hát:

Kính Chúa Yêu Người

Kính Chúa Yêu Người

Cà-phê không đắng

Cà-phê không đắng

Thân tặng Linh Mục Giuse Maria P.Q.T.

Trịnh Tây Ninh

Khi tuổi còn mơ mộng
anh đã ước mình như dòng sông
tuôn chảy trong lòng người nghệ sĩ
yêu nhạc và yêu chân, thiện, mỹ
để anh đem tiếng hát cho đời
khi ấy tuổi hai mươi
ly cà phê đắng trên môi
anh cũng vấn vương nụ cười tươi
của cô hàng cà phê xinh xắn
nhưng cà phê dù thơm vị lại đắng
ưu tư cuộc đời nhiều cay đắng
thế nên trong một buổi chiều vắng
yêu Chúa, thương người, anh mơ được đem nắng
chiếu yêu thương với tâm tình tươi thắm
nguyện hiến dâng cho đấng cao cả đã hy sinh
trên Thập giá đã phải chịu khổ hình
và anh đã trở thành linh mục trung trinh
rao giảng Tin Mừng, dâng lời nguyện kinh
cho tất cả, cho giáo dân con Chúa
Cà phê anh bây giờ thơm hương lúa
thơm mùi kinh với thánh nhạc tâm tình
Chúa yêu thương luôn ban phát ân tình
để anh rao giảng về Thánh Giá quang vinh
và suy niệm rồi chia sẻ niềm tin
cầu xin cho khắp nơi được an bình
cầu cho tình người luôn được thắm xinh
cho cuộc đời luôn rạng ánh bình minh
và cà-phê không còn đắng vị nhân sinh…

Trịnh Tây Ninh

TUỔI VÀO THU

Bài thơ dịch từ một bài Pháp ngữ: TUỔI VÀO THU – Un poème en 3 langues !

Bài dịch từ một bài thơ Pháp ngữ.

“JE CROYAIS QUE VIEILLIR…”
de Marcelle Paponneau

Je croyais que vieillir me rendait bien maussade,
Craignant chaque saison, les années, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l’esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.

Et puis je m’aperçois* que vieillir n’a pas d’âge,
Qu’ il ne faut point gémir, au contraire chanter.
Et même, à petits pas, les jours ont l’avantage
D’être beaux et trop courts quant il sont limités.

Je croyais que vieillir c’était le ciel tout gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chanson, les arbres rabougrir,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.

Et puis je m’aperçois que vieillir rendre bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les années de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.

Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus contempler les étoiles
Que mon coeur endurci n’aurait plus cette flamme,
Qui transforme ma vie lorsque le ciel se voile.

Et puis je m’aperçois que les plus belles roses
Fleurissent à l’automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j’ose
Garder pour embaumer l’automne de ma vie.

tiếng Anh :

“I BELIEVE THAT AGING …”

Marcelle Paponneau

I thought growing old made me feel better,
Fearing each season, the years, the fuss,
The wind and the rain, the degrading spirit,
Sparse hair, facial wrinkles.

And then I realize that aging is old,
That one must not groan, on the contrary sing.
And even, in small steps, the days have the advantage
To be beautiful and too short when it is limited.

I thought that growing old was the sky all gray,
Spring without flowers, lips without smile,
Flowers without songs, trees stun,
A book without history, a pencil without writing.

And then I realize that old age make it very wise,
That I live every moment without thinking of tomorrow,
That I do not count the years of my age,
No matter the time, pencil in hand.

I thought that aging would transform my soul,
That I can not contemplate the stars anymore
That my hardened heart would no longer have this flame,
That transforms my life when the sky is sailing.

And then I realize that the most beautiful roses
Bloom in the fall and under my delighted eyes,
I breathe very strongly this sweet fragrance that I dare
Keep to embalm the autumn of my life.

Tiếng Việt :

Bài dịch từ một bài thơ Pháp ngữ.

Tuổi vào thu

Tôi cứ nghĩ tuổi già đầy nỗi sợ,
Sợ mùa sang, sợ năm tháng qua mau,
Sợ gió mưa, sợ tâm hồn băng hoại,
Sợ tóc phai màu, sợ cả nếp nhăn.

Nhưng nhận ra tuổi già không giới hạn,
Không muộn phiền còn đem lại nguồn vui.
Tôi chậm bước trên đoạn đường còn lại,
Hưởng ngày vui ngắn ngủi chẳng còn bao.

Tôi vẫn tưởng tuổi già trời ảm đạm,
Xuân thiếu hoa và vắng cả tiếng cười,
Hoa không nở và cây không nẩy lộc,
Sách không lời cầm bút chẳng ra thơ!

Chợt nhận ra tuổi già lòng lắng lại,
Sống hôm nay chẳng nghĩ đến ngày mai.
Thôi không đếm tuổi đời thêm chồng chất,
Mặc ngày qua, cầm bút họa thành thơ.

Tôi cứ ngỡ tuổi già hồn băng giá,
Quên đắm mình ngắm vũ trụ đầy sao,
Tim chai đá chẳng dấy lên ngọn lửa,
Cả bầu trời u tối phủ đời tôi!

Bỗng nhìn thấy những đóa hồng đẹp nhất,
Nở vào thu bằng đôi mắt reo vui,
Hít thật sâu ôi mùi hương tỏa nhẹ,
Ướp cho đầy hương vị Tuổi vào Thu.
From: T. Nguyen <new_ttn@yahoo.com>

Viết cho thiên thần Tự Do đã mãi mãi ra đi ở tuổi 13 !

22.03.2021

Thơ

Hoàng Hạc

Viết cho thiên thần Tự Do đã mãi mãi ra đi ở tuổi 13 !

Em là thiên thần nhỏ

Của xứ sở Myanmar

Thiên thần vừa cất cánh

Đúng vào lúc trưa nay!

Em ơi, em có biết

Đọc tin mắt tôi cay

Tuổi đời em nhỏ quá

Mới chỉ vừa 13!

Em nằm kia thanh thản

Ra đi vì tranh đấu

DÂN CHỦ cho dân tộc

Thiên thần của TỰ DO!

Máu em vừa thấm đỏ

Chiếc áo màu da vàng

Vừng trời kia chợt sáng

Đón nhận Mandalay!

Mong em được về với quê hương em, trong lòng dân tộc em nhé, Mandalay!

NỬA HỒN XUÂN LỘC

May be a black-and-white image of 1 person, standing and military uniform

KÝ ỨC THÁNG TƯ ĐEN…

 

KÝ ỨC THÁNG TƯ ĐEN…

Trần Trung Đạo

Bên bờ biển Palawan

Có một em bé gái

Tuổi mới chừng lên sáu lên năm

Đang ngồi đếm từng viên sỏi nhỏ

Và nói chuyện một mình

Như nói với xa xăm

– Em đến từ Việt Nam

Câu trả lời thường xuyên và duy nhất

Hai tiếng rất đơn sơ mà nhiều người quên mất

Chỉ hai tiếng này thôi

Em nhớ kỹ trong lòng

Em chỉ ra ngoài Đông Hải mênh mông

Cho tất cả những câu hỏi khác

Mẹ em đâu?

– Ngủ ngoài biển cả

Em của em đâu?

– Sóng cuốn đi rồi

Chị của em đâu?

– Nghe chị thét trên mui

Ba em đâu?

Em lắc đầu không nói

– Bé thức dậy thì chẳng còn ai nữa

Chiếc ghe nhỏ vớt vào đây mấy bữa

Trên ghe sót lại chỉ dăm người

Lạ lùng thay một em bé mồ côi

Đã sống sót sau sáu tuần trên biển

Họ kể lại em từ đâu không biết

Cha mẹ em đã chết đói trên tàu

Chị của em hải tặc bắt đi đâu

Sóng cuốn mất người em trai một tuổi

Kẻ sống sót trong sáu tuần trôi nổi

Đã cắt thịt mình lấy máu thắm môi em

Ôi những giọt máu Việt Nam

Linh diệu vô cùng

Nuôi sống em

Một người con gái Việt

Mai em lớn dù phương nào cách biệt

Nhớ đừng bao giờ đổi máu Việt Nam

Máu thương yêu đã chảy bốn ngàn năm

Và sẽ chảy cho muôn đời còn lại

– Viên kẹo tròn này để dành cho Mẹ

Viên kẹo vuông này để lại cho Ba

Viên kẹo nhỏ này để qua cho chị

Viên kẹo lớn này để lại cho em

Còn viên kẹo thật to này… là phần Bé đấy

Suốt tuần nay em vẫn ngồi

Một mình lẩm bẩm

Ngơ ngác nhìn ra phía biển xa xôi

Như thuở chờ Mẹ đi chợ về

– Thật trễ làm sao

Em tiếp tục thì thầm

Những câu nói vẩn vơ

Mẹ ngày xưa vẫn thường hay trách móc

Em cúi đầu nhưng không ai vuốt tóc

Biển ngậm ngùi mang thương nhớ ra đi

Mai này ai hỏi Bé yêu chi

Em sẽ nói là em yêu biển

Nơi cha chết không trống kèn đưa tiễn

Nơi tiếng chị rên

Nghe buốt cả thịt da

Nơi Mẹ chẳng về dù đêm tối đi qua

Nơi em trai ở lại

Với muôn trùng sóng vỗ

Bé thơ ơi cuộc đời em viên sỏi

Khóc một lần nước mắt chảy thiên thu

Trần Trung Đạo

ĐẮNG LÒNG. . .

ĐẮNG LÒNG. . .

Anh với chị trước đây là vợ chồng

Chị chê anh đồ đàn ông vô dụng

Anh hiền lành ,khô khan nhưng tốt bụng

Biết phận mình , anh cũng chẳng nói chi

Rạn nứt tăng dần , đỉnh điểm tới khi

Bé Hương ra đời bị thiểu năng trí tuệ

Chị mắng anh vô cùng thậm tệ

Có đứa con làm chẳng thể ra hồn

Bé Hương ba tuổi thì anh chị li hôn

Anh nhận nuôi con , dồn tình thương cho nó

Và bắt đầu những tháng ngày khốn khó

Gà trống nuôi con lọ mọ một mình

Thiểu năng ngôn ngữ , nhưng Hương vẫn thông minh

Biết phận mình nên không làm phiền bố

Thời gian trôi trên mặt anh khắc khổ

Bé Hương giờ là cô gái sắp trưởng thành

Nhưng bất hạnh chẳng chịu buông tha anh

Lại giáng xuống mái đầu xanh thêm lần nữa

Ung thư lâu rồi , anh hết quyền chọn lựa

Chỉ sống thêm vài tháng nữa mà thôi

Ngày anh hẹn gặp chị đã tới rồi

Quán cũ , sân ga và mấy lời anh nói dối :

Con bé đang dậy thì nên có nhiều thay đổi

Rất cần cô giúp đỡ để quen dần

Tôi là cha nên không thể gũi gần

Đây là lúc nó rất cần có mẹ

Nhưng đừng làm tổn thương con bé

Nó chịu nhiều bất hạnh quá rồi

Chắc chỉ cần một vài tháng thôi

Tôi sẽ đón nó về nuôi trở lại

Chị nhìn anh , con mắt đầy ái ngại

Sao đời tôi , ông mãi chẳng buông tha

Chồng chị đồng ý cho bé Hương về nhà

Chị dặn anh , ba tháng thôi đấy nhé

Vì đã lâu sống không cần có mẹ

Nên từ lâu con bé tự lập rồi . …

Nó chỉ chờ điện thoại của bố thôi

Nói khó khăn , nên chủ yếu nghe bố nói

Mấy tuần đầu , ngày nào anh cũng gọi

Sợ con buồn nên anh phải hỏi thăm luôn

Những ngày đầu nó cảm thấy rất buồn

Đi học về , nó ở luôn trong phòng nhỏ

Chẳng ai thèm quan tâm đến nó

Nên suốt ngày cứ mò mẫm vào ra

Nó có đứa em cùng mẹ khác cha

Thằng bé có chiếc piano xinh xắn

Nhìn cây đàn trong lòng nó mê lắm

Nó lại gần thử vài nốt xem sao

Mẹ nó mắng : Đừng có đụng vào

Ở trường cũ nó đã rất tự hào

Nó học đàn được điểm cao nhất đấy

Nó ước ao có cây đàn như vậy …

Rồi một ngày , tự nhiên nó cảm thấy

Bố đi đâu sao chẳng thấy cuộc gọi nào

Chắc là bố đã bị làm sao ….

Nó chạy vào phòng trong và khóc

Mấy hôm nay nó bỏ ăn bỏ học

Suốt ngày ngồi khóc lóc ủ ê

Mẹ nó nghĩ chắc dở chứng đòi về

Ít ngày nữa trả nó về cho anh ấy

Rồi một đêm , giật mình chị nghe thấy

Ở đâu đây văng vẳng tiếng dương cầm

Dưới phòng khách , chị cữ ngỡ mình nhầm

Con bé chơi đàn và âm thầm hát nhỏ :

Nhớ xa xưa …ngày cha đã già với bao sầu lo …

Sống với cha êm như làn mây trắng …

Đêm đêm cha về hôn chúng con ….

Ôi ! Cha đã già đi cha có biết không . …

Chị cảm thấy vô cùng xúc động

Chị đến sau lưng và ôm nó vào lòng

Nó khóc , và đưa chị xem tờ giấy mỏng

Biết anh ung thư , chị gục xuống góc nhà

Trong đầu chị , một ý nghĩ thoáng qua

Và vậy là chị phải nuôi con bé

Giọng ngọng nghịu nó vỗ về lưng mẹ

Mẹ yên tâm , đừng lo nhé mẹ ơi

Ngày mai con về lại dưới ấy rồi

Con sẽ xin vào học trường nội trú

Trên thiên đường bố đang yên ngủ

Và đủ rồi , không phiền mẹ , mẹ ơi

Con tạm ở đây là bố muốn thế thôi

Bố muốn ra đi một mình thanh thản

Và muốn hai mẹ con có thời gian làm bạn

Chắc dưới kia bố mãn nguyện lắm rồi

14-03-2020

Nguồn: N.N

Ảnh: Minh Hoạ

May be a black-and-white image

TUỔI BỒI HỒI…

 Kimtrong Lam SONG NHƯ LVC

 

TUỔI BỒI HỒI…

Tuổi mười ba tinh khôi

Thơ ngây chớm bồi hồi

Áo trắng hồn trong trắng

Thời gian chớm phai phôi…

Rêu phong tường vôi cũ

Hoa xứ níu dáng thu

Có ai về bên nớ

Mang hộ tôi lời ru…

Em có phải ngày mai

Khoát lưu bút trang đài

Lá khô ép kỷ niệm

Cho tình yêu lên ngai…

Lỡ làng một chuyến tàu

Yêu thương nặng niềm đau

Ga chiều buồn hiu hắt

Đành hẹn nhau kiếp sau…

Liverpool.28-2-2021

Song Như.

May be an image of 1 person, standing, flower and outdoors

BÁN MÈO

May be an image of 1 person, sitting and outdoors

BÁN MÈO

Chúng, quan tham cộng sản

Đang uống rượu nghìn đô.

Bằng tiền dân, hẳn thế.

Bụng anh ách vì no.

Còn kia, dân lao động.

Một bà già nhẳng nheo,

Ngồi phơi mình giữa phố

Rao bán hai chú mèo.

Chắc hai chú cũng đói

Như chủ chúng, cụ già.

Đói vì phải đóng thuế

Nuôi quan tham nước ta.

BUỒN…

BUỒN…

Tết chưa hết…

bỗng nghe lòng mình trống trải

Xuân còn đây…

sao hoa nở chóng tàn phai…

Tôi lặng ngắm…

cánh mai rừng đã vàng úa

Ôi quê hương…

người có một…tôi có hai…

Nắng chia đôi…

nắng sợi dài lèn sợi ngắn

Mây buồn xa…

mây nhắn nhủ mây phủ giăng

Thuyền viễn xứ…

hơn bốn mươi năm cũng đã

Đưa nhau về…

bên cội nguồn tím bằng lăng…

Đứng bên đường…

ngắm người qua người đi lại

Cũng con đường…

mà ngã rẽ cũng chia hai

Nghe nhức nhói…

thân lưu đày tình đơn độc

Bốn mươi năm…

nhớ quê cũ lắm bi hài…

Tôi cũng biết…

thân nhược tiểu buồn viễn xứ

Đau canh trường…

trằn trọc rách nát tâm tư

Nghe gió reo…

cõi lòng miên man thương nhớ

Đời buồn tênh…

theo mệnh nước…ai cũng như…

Liverpool.23-2-2021

Song Như.

Ngọn đồi ta trèo-Amanda Gorman-Trần Mộng Tú dịch

Mời đọc bài thơ “Ngọn đồi ta trèo” của Amanda Gorman (22 tuổi) (Trần Mộng Tú dịch). Xem thân phận và suy nghĩ của chúng ta, người Việt Nam da vàng, nhập cư vào Mỹ, có phần nào giống như tác giả da đen  này không?

Ngọn đồi ta trèo

Jan 27, 2021

Trần Mộng Tú dịch

BELLEVUE, Washington (NV) – Bài thơ “The Hill We Climb” được chính tác giả Amanda Gorman (22 tuổi) đọc trong lễ nhậm chức của Tổng Thống Mỹ thứ 46 – Joe Biden – ngày 20 Tháng Giêng, 2021. Nhà thơ Trần Mộng Tú đã dịch qua tiếng Việt bằng trái tim của một người Mỹ gốc Việt.

WASHINGTON, DC – JANUARY 20: Youth Poet Laureate Amanda Gorman speaks during the inauguration of U.S. President-elect Joe Biden on the West Front of the U.S. Capitol on January 20, 2021 in Washington, DC. During today’s inauguration ceremony Joe Biden becomes the 46th president of the United States. (Photo by Rob Carr/Getty Images)

Nhà thơ trẻ Amanda Gorman đọc thơ trong lễ nhậm chức của Tổng Thống Mỹ thứ 46 – Joe Biden – ngày 20 Tháng Giêng, 2021. (Hình: Rob Carr/Getty Images)

Amanda Gorman phải trèo lên ngọn đồi của hoàn cảnh, và đã leo được gần đến đỉnh đồi. Cô đã truyền cảm hứng đến hơn 300 triệu người Mỹ. Hy vọng họ sẽ leo qua được ngọn đồi phân cách (trong tâm tưởng) để đất nước Hoa Kỳ luôn có dân chủ, và bình minh. Bài thơ cũng đã khơi dậy một cảm hứng thi ca trên toàn nước Mỹ và khắp thế giới.

Ngày đã bắt đầu rồi
Sao vẫn đầy bóng tối
Mất mát nào cưu mang
Đại dương nào ta lội

Từ bụng con quái thú
Ta bước đi can trường
Yên lặng ở quanh ta
Chẳng phải là êm ả

Trong tín điều đưa ra
Công bằng hay công lý
Chưa định phân rõ ràng
Thì bình minh đã đến

Ta đã có kết quả
Không biết bằng cách nào
Ta đã được chứng kiến
Một cường quốc còn nguyên
Dẫu chưa được hoàn thiện

Ta chính là hậu duệ
Của thời điểm xa xưa
Nơi đứa bé da đen
gầy gò, sống với mẹ
một bà mẹ độc thân
đứa bé được đọc thơ
ngày đăng quang Tổng Thống
nó mơ làm Tổng Thống

Mặc dù rất xa vời
Những lịch lãm uyên nguyên
Không thể nào dựng được
Một đế chế hoàn toàn
Chúng ta chỉ ao ước
Một liên minh an hòa
Một chính quyền tôn trọng
Văn hóa và màu da

Chúng ta cùng ngước nhìn
Không vì ai bên cạnh
Mà hãy nhìn những gì
Sừng sững giữa chúng ta

San bằng hố chia rẽ
Kéo chia biệt ra xa
Đặt tương lai trên hết
Chỉ còn Ta với Ta

Hãy bỏ khẩu súng xuống
Để cánh tay nối dài
Không ai tổn thương cả
Mọi người đều an hòa

Để thế giới công nhận
một sự thật hiển nhiên
trong nước mắt trưởng thành
đớn đau ta hy vọng

Ta gắn liền với nhau
Không phải vì thất trận
Mà cho chính chia rẽ
Không có dịp nẩy mầm

Trong Kinh Thư đã nói
Chúng ta được nghỉ ngơi
Dưới giàn nho xanh tươi
Dưới cây vả an bình

Hãy sống cương vị mình
Không làm ai sợ hãi
Thanh kiếm không mang lại
Vinh quang bằng nhịp cầu

Ngọn đồi ta trèo lên
Khi là dân tộc Mỹ
Không bởi vì kế thừa
Mà chúng ta bước vào

Cùng chung nhau hàn gắn
Cùng chung nhau chia sẻ
Chúng ta đã nhìn thấy
Quốc gia gần nát tan

Thay vì chia sẻ nhau
Lại đang tâm chia rẽ
Dân Chủ bị trì hoãn
Nhưng không mất bao giờ

Hãy trông vào sự thật
Lịch sử đã chứng minh
Dân Chủ đôi khi trễ
Nhưng không mất bao giờ

Đã đến thời cứu độ
Phút kinh hoàng đã qua
Sức mạnh và lòng dân
Ta lật trang sử mới

Ta tặng nhau tiếng cười
Niềm tin và hy vọng
Trong khoảnh khắc sinh tử
Sức mạnh ta vô cùng

Nếu có ai muốn biết
Làm sao vượt thảm bại
Hãy kiên cường đáp lại
Tai ương không đánh bại
Đè bẹp được chúng ta

Không quay về chốn cũ
Ta đi về tương lai
Một xứ sở bầm dập
Nhưng nguyên vẹn hình hài

Một đất nước oai hùng
Nhưng tràn đầy đức hạnh
Một dân tộc tự do
Cầm trong tay sức mạnh

Ta không quay đầu lại
Không ngập ngừng đắn đo
Không để ai đe dọa
Ta quay đầu trở lui

Mỗi hành động của ta
Phải vô cùng thận trọng
Những lầm lẫn của ta
Thế hệ sau mang vác

Ta kết hợp tình thương
nhân từ và sức mạnh
tình yêu thành di sản
cho con cháu chúng ta

Để lại một quốc gia
đẹp hơn nơi ta qua
nơi mỗi hơi ta thở
cho con cháu chúng ta

Từ bộ ngực bằng đồng
Bàn tay ta cùng vỗ
nâng thế giới bi thương
thành thế giới tình thương

Từ viễn Tây núi vàng
Từ Đông Bắc lộng gió
Nơi cha ông ta đã
Làm cách mạng khơi nguồn

Từ Trung Tây đại hồ
Từ miền Nam nắng lửa
Ta gọi nhau trỗi dậy
Ta xây lại hoang tàn

Ta đi vào ngõ ngách
Góc khuất của quê hương
Sẽ tìm thấy nhiều người
Mang rất nhiều vết thương
Những vết thương rất đẹp

Khi ngày mới sẽ tới
bước ra khỏi bóng tối
hân hoan không sợ hãi
hực lửa không khiếp sợ

Bình minh được nở rộ
Khi ta giải phóng nó
Vì chính ánh sáng đó
Hắt ra từ bình minh

Chỉ cần ta can đảm
nhìn cho rõ Bình Minh
Và ta đủ can đảm
trở thành một Bình Minh.