Đừng Làm Mặt Mày Châu Ủ Dột

Đừng Làm Mặt Mày Châu Ủ Dột 

                                                           tác giả:Tuyết Mai

Thời buổi ngày nay của gạo châu củi quế, công nhận ra đường chúng ta ít gặp được những khuôn mặt vui vẻ hay tạo niềm vui cho mọi người.   Nếu được sao chúng ta không chọn được vui vẻ trên sự ủ dột mày châu nhỉ?.   Theo kinh nghiệm sống đời, kinh nghiệm đi làm, và chút ít kinh nghiệm khi cần mướn người, thì khuôn mặt vui vẻ luôn tạo sự phấn khởi cho tất cả mọi người.   Đồng ý rằng có những công việc hay công ty luôn đóng sẵn cho mình một bộ mặt nghiêm trang hay gọi là đúng đắn (serious face).   Từ cách ăn mặc, cho đến lời nói, và đi đứng.   Cứng ngắc và luôn không được thoải mái như suốt ngày bị nằm trong cái thùng đẹp.

 Nội suốt một ngày bị mặc trong bộ com-plê ít nhất là tám tiếng đồng hồ hoặc hơn, cổ thì bị nghẹt vì cái cà ra vát luôn xiết vào cổ.   Gặp những nhân vật quan trọng.   Dùng những lời nói cũng quan trọng.   Làm nét mặt ra quan trọng.   Từ lời nói cũng có thể cho chúng ta mất việc.   Nụ cười rất khan hiếm trên những khuôn mặt bị đóng khuôn này!.   Ý tôi nói là cuộc đời thật ngắn ngủi người ơi! Ai sống nổi cả cuộc đời khi phải bị đóng khuôn và khuôn mặt bị già nua theo công việc khi tuổi đời còn quá non trẻ?.  

 Tôi là con người rất thích phân tách mọi điều để giúp cuộc đời của chính mình và mọi người thân thương luôn có sự thoải mái trong cuộc sống của ngày lại ngày này!.   Có phải từ đầu ngày Chúa đã ban cho chúng ta một cuộc sống đầy tự do và đầy sự lựa chọn? Thế thì tại sao chúng ta lại không tự lựa chọn những gì chúng ta có thể được lựa chọn?.   Phí quá nếu trời sáng nay thức dậy, ánh nắng bình minh thật chan hòa chiếu rọi mọi sinh vật và động vật, từ trước nhà cho đến sau vườn nhà, mà bỏ phí đi thời giờ (cần bỏ chút thời giờ thôi!) để lấy khí trời và chút vitamin D Chúa ban?.   Đẹp quá phải không khi chúng ta biết ngắm nhìn những công trình tuyệt mỹ của Chúa!.   Từ trời cao xanh dù chút nắng ấm, hay chúng ta có thể nhìn thấy nắng chiếu xuyên qua cụm mây tạo thành những vệt nắng thật đẹp và thật nhiệm mầu.  

 Đẹp quá những cây cối thiên nhiên cho chúng ta bóng mát và hoa trái.   Đẹp quá mọi tạo vật Chúa ban đang đứng trước mắt chúng ta, mà lẽ nào chúng ta không biết tận hưởng chúng chứ!?.   À ít nhất hít vài hơi thở cho lồng ngực được tiếp đón dưỡng khí rất trong lành của buổi sáng sớm!.   Gấp gáp chi để cái đầu của chúng ta bị giao động quá mạnh qua những gì chúng ta đang lo nghĩ cho công việc hằng ngày!.   Gấp gáp chi để trái tim của chúng ta chúng đập sai nhịp!.   Gấp gáp chi để chúng ta không cho nhau những lời nói vui vẻ của đầu ngày trong gia đình, để rồi mỗi người cho nhau lời chào ra đi trong công việc và trách nhiệm khác nhau của mỗi người.  

 Có ai nghĩ ra là lời chào hỏi đầu ngày của chúng ta rất quan trọng thế nào hay không? Ồ thưa quan trọng lắm anh chị em ạ!.   Vì người đầu tiên chúng ta gặp không ai khác là những người rất thân thương của chúng ta.   Rất thân thương có nghĩa là mọi thành phần trong gia đình của chúng ta rất đáng để chúng ta lưu tâm đến.   Rất thân thương đến độ chúng ta muốn chúc nhau những lời nói dịu dàng và yêu thương nhất mà chúng ta có thể cho nhau.   Nụ cười không thể thiếu trong gia đình mỗi buổi sáng.   Chúng ta có thể làm được tất cả những điều đó, nếu chúng ta muốn chọn được làm điều đó! Thay vì cho nhau những lời cọc cằn khó nghe.   Lại càng cọc cằn khó nghe hơn nữa là những lời nói ngăm đe và ra lịnh.  

 Có phải có rất nhiều người tự làm khổ mình vì không biết cách chọn sống cho đúng cách?.   Có rất nhiều người tôi không hiểu sao họ lại tự làm khổ họ như vậy? Chẳng những cho chính họ mà cả những người sống gần cạnh họ?.   Họ khó khăn và tự làm khổ mình đến độ mà họ chỉ nhìn thấy cuộc đời là không có gì đáng sống.   Cái gì cũng không được vừa ý của họ.   Và họ tự ti đến độ họ cảm thấy họ chẳng là gì trong cái xã hội hỗn độn này!.   Những người này họ có đức tin vào Chúa mạnh mẽ lắm đấy chứ, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao?.   Nó có cái gì không được mạch lạc và ổn cho lắm!.   Phải chăng họ có tánh lo lắng quá hay không tuy dù những gì họ lo chỉ là chuyện nhỏ? Hoặc những chuyện mà chưa thấy hoặc chẳng có thể xẩy ra trong tương lai, nhưng họ vẫn trằn trọc từng đêm với tay vắt trên trán?.

 Tôi thấy tội nghiệp cho những con người rất đáng thương này, họ cô đơn lắm thưa anh chị em, vì chẳng ai buồn chơi với những con người toàn có những lời than thở khi họ tìm gặp đến mình.   Cuộc đời ai cũng hiểu là buồn nhiều hơn vui, nhưng nếu chúng ta biết sống hay quẳng gánh lo đi để mà sống, và biết sống từng ngày một.   Vì quá khứ là những bài học cho chúng ta biết tránh, học từ nơi đó để không gặp phải hay lập lại trong tương lai.   Còn tương lai ư? Sao nó chưa tới mà ta đã phải lo rồi?.   Có xa lắm không?.   Trong khi điều chính yếu nhất là những gì chúng ta làm được cho ngày hôm nay.   Vâng thưa thật phải, vì ngày hôm nay mới là ngày sống thật hạnh phúc của mình, do những gì tự mình tạo ra, được nói, và muốn được làm.  

 Tôi có biết rất nhiều người chỉ lo những việc rất nhỏ (small stuff) nhưng lại là sự cản trở rất lớn cho những việc quan trọng hơn là “Sự Sống”.   Sự sống có tầm quan trọng hơn nhiều trong một ngày thưa có phải?.   Sự sống ấy thì như nguồn năng lực chính trong cuộc đời của chúng ta.   Sự sống thì mạnh mẽ nó cứ tiếp mãi như bánh xe của thời gian không bao giờ ngừng chỉ đến khi Chúa muốn nó chấm dứt.   Sự sống của một ngày thưa quan trọng và thiết yếu vô cùng tận.   Sao lại để cho con mắt đau làm đình trệ cái Sự Sống ấy khi mà trí óc và mọi bộ thận khác chúng đòi được sống trong ta.  

 Sao ta lại để cho cái bụng đau nó làm chúng ta đình trệ mọi bộ phận khác như sự suy nghĩ, tay cần được làm việc, chân cần phải đi, miệng cần phải ăn, hay thân thể cần được nghỉ ngơi, và v.v.v….. Nếu chúng ta là người thích phân tách thì cái nhìn cuộc đời cũng bớt ưu phiền và thoải mái hơn hay không?.   Tại sao anh này lại nói những lời khiếm nhã thay vì chọn lời nói lịch sự hơn? Sao người kia lại hành xử thiếu lễ độ và thất học đến thế?.   Nói chung thì ai cũng có những quá khứ đáng để ý đến, chúng là những ảnh hưởng lâu dài trên một con người từng sống trải đời trong quá khứ không mấy tốt đẹp.   Hiểu được thế chúng ta sẽ dễ dàng tha thứ cho nhau hơn.   Hiểu được thế chúng ta sẽ dễ cảm thông vì quá khứ của mỗi người Chúa ban cho khác nhau.   Không ai lớn lên có cùng chung một lối giáo dục.  

 Như trong gia đình chúng tôi thì ông nhà tôi thường than vãn về vấn đề học hành của con cái và một con mắt mù lòa của ông.   Tôi khuyên ông tuy chúng chưa là gì cả và còn trong tuổi ăn học, chớ có hối chúng, và hãy để cho chúng học theo khả năng của chúng, bao lâu cũng được miễn chúng có ngày ra trường bốn năm đại học là được.   Quan trọng nhất đối với tôi là con cái chúng phải thành nhân cái đã! Chúng phải được trưởng thành trong một khối óc lành mạnh và có quả tim biết rung động trước những người sầu khổ sống chung quanh mình.   Còn cái học ư, nó có thể đến sau.   Tôi không muốn con tôi nó trở thành một bác sĩ có cái mác là lương y như kế mẫu, chỉ biết hốt tiền của người ta và của chính phủ, còn bệnh nhân của họ có ra sao thì ra, họ không cần biết tới, ngay cả có thể xẩy ra cái chết của người.

 Nói riết ông nhà tôi cũng thấm và quên bớt đi con mắt mù lòa của ổng.   Ổng thầm cầu xin Chúa là cho con mắt của ông nó khỏi để ông vào hội nhà thờ mà giúp trong đó, vì cần phải đi đứng, lái xe, và dùng computer, và ông còn rất nhiều điều hữu ích có thể giúp một bàn tay.   Nhưng giả dụ Chúa cất hẳn một con mắt của ông rồi thì sao? Ông trở thành một phế nhân là muốn mình trở thành một handicap hay sao?.   Mọi thứ khác trong cơ thể của ông sẽ bị ông nhốt tù chúng hết hay sao?.   Thì ra chỉ vì mất một con mắt mà ông trở thành một phế nhân vĩnh viễn trong khi Sự Sống trong ông còn rất Sung Mãn, còn rất nhiều Năng Lượng, và Khả Năng.

 Thay vì ông chọn cách sống hữu ích cho chính mình và cho người khác thì ông lại chọn thành một phế nhân, là luôn muốn mọi người tội nghiệp cho ông và quan tâm đến ông.   Đối với tôi một người mà luôn nghĩ tội nghiệp cho chính mình thì chính con người đó đang nằm trong gian đoạn cuối bị Ung Thư (cancer).   Ông nhà tôi thì luôn thỏa mãn trong vấn đề sức khỏe của ông vì ông là con người rất mê thể thao, tim ông tốt, sức khỏe của ông cũng luôn tốt, chưa thấy một dấu hiệu gì là không ổn cả!.   Nhưng thưa anh chị em, cái đầu của chúng ta mà không khỏe thì cả thân thể của chúng ta cũng vứt đi và điều đó tôi rất tin và tin có chứng cớ đàng hoàng, từ chính kinh nghiệm sống của mình, lẫn những gì tôi học hỏi từ sách vở y khoa.  

 Một người sống lạc quan thì đòi hỏi có bộ óc rất khỏe.   Bộ óc là cột sống chính của toàn thân thể chúng ta.   Người sống lạc quan có thể tự chữa bệnh cho mình vì nó có thể tạo những kháng thể để giết vi khuẩn, nếu không cũng làm cho bệnh tình được giảm đi rất nhiều.   Ung thư cũng có thể làm chậm lại.   Đau buồn cũng chỉ ở gian đoạn ngắn ngủi vì họ có bộ óc khỏe thì ít khi nào chịu thua và hầu như không thấy sự than thở ở nơi họ.   Do đó sự lựa chọn Sống ngày qua ngày của mình, là ở sự quyết định khôn ngoan mà Chúa ban cho chúng ta.   Thay vì chọn khóc thì chúng ta hãy nên chọn cười vì không mấy ai muốn cảm cho những người luôn có vấn đề đâu!.   Thay vì chọn chửi người này hay phê bình người kia thì chúng ta chọn thông cảm cho nhau và tha thứ cho nhau!.  

 Để kết, tôi xin mến chúc mọi người luôn Sống trong Trái Tim Chúa, vì chỉ có Người mới có thể ban cho hết thảy chúng ta sức mạnh từ Trên.   Là Nguồn Năng Lực Sống.   Để được Sống Lành Mạnh, Sống Khỏe, và Sống Bình An trong tâm hồn.   Để rồi hết thảy trái tim của chúng ta cũng được dần nên giống Trái Tim của Chúa.   Amen.

 ** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=DqwsvMjF-C0

     (Vui Vẻ, Yêu Đời, Hồng Ân Chúa Ban)

 Y Tá Của Chúa,

Tuyết Mai

(06-11-12)

Đau Đớn Trái Tim Chúa Giêsu

Đau Đớn Trái Tim Chúa Giêsu
                                                                                          Tuyết Mai

Tôi nhận định như thế không biết có đúng với ý Chúa hay không nhưng tôi dùng trái tim rất thịt của tôi mà so sánh với Chúa, tất nhiên sẽ trật lất.   Vì trái tim con người thì luôn nhỏ bé và ít biết cảm xúc.   Trái tim con người hầu hết chỉ biết dành cảm xúc cho người yêu của mình.   Thưa rất đúng như vậy! Thường trái tim con người chỉ biết rung động trước người yêu, kế đến là dành cho gia đình, và những người rất thân thương như bằng hữu gặp nhau hằng ngày.

 Khi ta nhìn trái tim Chúa thì trái tim của Ngài luôn rực lửa.   Luôn nóng bỏng.   Luôn sôi sục và như muốn trào ra để trao ban cho tất cả nhân loại con Chúa.   Sao tôi lại bảo tội quá hay đau đớn quá Trái Tim của Chúa?.   Vì một đằng Chúa của chúng ta luôn muốn được ôm tất cả con cái của Ngài vào tận trong đáy của Trái Tim Rực Lửa cuồn cuộn sự Yêu Thương, nhưng một đằng thì con cái của Ngài lại tỏ ra sự thờ ơ và lạnh lùng.   Và rất cay đắng ở chỗ là Ngaì cho chúng ta sự ủ ấp và hạnh phúc một cách rất nhưng không.   Nhưng chúng ta vẫn cố tình tỏ lộ sự thờ ơ, rất vô tình, ngay cả phủ nhận rằng Ngài không có hiện diện trên trần gian này.  

 Rất nhiều khi tôi cũng cảm thấy Chúa thật lạ lùng! Người yêu nhân loại đến đỗi đã tạo dựng nên con người giống hệt hình ảnh của Chúa.   Chúa ban cho con người tất cả từ mọi sự được treo lơ lửng trên trời cao cho đến những thứ sinh linh thật nhỏ bé lúc nhúc trong lòng đất.   Chỉ cốt để cho sự sống của con người được sung mãn và dư đầy.   Con người của chúng ta mang tiếng là làm cha làm mẹ cũng chẳng cho con cái mình những gì gọi là tốt đẹp nhất trong suốt cuộc đời của chúng.   Chúng ta yêu con cái chúng ta cũng phải có điều kiện này nọ.   Học giỏi và ngoan ngoãn thì chúng con được thưởng, còn phá phách và làm biếng học thì chúng phải bị đòn hay có những hình phạt tương đương.   Và có phải đó là cách mà hầu hết các cha mẹ đã, đang, và sẽ luôn làm giống như thế?.   Còn Thiên Chúa của chúng ta thì sao?.  

 Chẳng một điều kiện nào gọi là tiên quyết cả! Vì có phải Chúa sợ con cái của Chúa chúng hết thảy sẽ phải mất linh hồn, nếu Chúa tỏ sự nghiêm khắc và sự thịnh nộ của Chúa đối với con người luôn sống trong tội lỗi?.   Chắc phải thế vì biết bao nhiêu lần sự thịnh nộ của Chúa đã làm con cái Người ra quá sợ hãi và như không có được Tự Do thật sự?.   Đó là những chuyện đã được xẩy ra trong thời Cựu Ước.   Và có phải đó là nguyên do chính mà Chúa Con được sinh xuống trần làm người?.   Chúa Cha đã muốn Con của Người sống gần với con người và chỉ có cách đó con người mới có sự thay đổi.   Chỉ có cách đó con người mới được hướng dẫn và dậy dỗ cho đúng cách là Tình Cảm luôn rung động con tim.   Là Tình Cảm luôn dẫn con người đến sự chia sẻ và biết cảm thông.   Sau cùng tình cảm sẽ luôn thay đổi được lòng người.   Có phải đó là tất cả sự mong ước của một Thiên Chúa Yêu Thương muốn dậy dỗ cho con người mà Chúa Con Giêsu là Gương Mẫu là gương soi cho toàn thể nhân loại chúng ta?.

 Tháng Sáu là tháng Trái Tim Chúa Giêsu, Giáo Hội muốn nhắc nhở tất cả  chúng ta hãy trở về để sống gần với Trái Tim Chúa.   Nhắc nhở chúng ta là đừng nên để trái tim của chúng ta ra nguội lạnh.   Vì khi trái tim của chúng ta ra nguội lạnh thì đồng thời linh hồn của chúng ta cũng sẽ rất lâm nguy.   Dù chúng ta có bận rộn, bôn ba, bộn bề thế nào trong cuộc sống, xin cho hết thảy chúng ta biết hướng về Trái Tim Chúa Giêsu, để được kín múc Tình Yêu Chúa và được nên giống Chúa.   Trái Tim Chúa là bình điện năng giúp chúng ta sống, sống cách lành mạnh.   Trái Tim Chúa là nguồn mạch của sự Yêu Thương.   Trái Tim Chúa là nơi cho chúng ta được Nương Tựa và được Ủi An.   Trái Tim Chúa luôn muốn Ôm Ấp chúng ta để được có sự sống sung mãn bây giờ và mãi mãi muôn đời sau.

 Nhất là xin Thánh Tâm Chúa ban cho gia đình chúng con luôn có Trái Tim nồng nàn và đầm ấm của Chúa.   Để gia đình chúng con luôn có sự thuận hòa.   Biết chấp nhận lẫn nhau dù tuổi tác có quá chênh lệch.   Chấp nhận lẫn nhau vì ý kiến có khác nhau trong sự suy nghĩ.   Biết nhường nhịn để hòa khí trong gia đình được êm thắm.   Biết làm gương cho các con để chúng tương lai biết dậy dỗ con cái và biết quý tình gia đình và coi trọng gia đình.   Vợ chồng luôn được tương kính như tân.   Anh chị em trong nhà biết trên biết dưới, biết thương yêu nhau.   Bởi gia đình là nguồn là nơi phát xuất Tình Yêu Thương phải không thưa Chúa?.   Thiếu Yêu Thương từ trong gia đình thì bản thân của người đó sẽ không giúp ích gì được cho ai ngoài chính họ.  

 Trái Tim Yêu Thương của Chúa Giêsu qua bao thời đại, vẫn giống như trong lòng của Núi Lửa.   Lửa Tình Yêu ấy ngàn năm vẫn không bao giờ nguội lạnh.    Lửa Yêu Thương ấy cũng sẽ mãi nung cháy trong trái tim những ai biết chạy đến Chúa kiếm tìm.   Hãy đến với Trái Tim Chúa để được nhận Lửa Yêu Thương! Từng ngày trong cuộc sống, để được chia sẻ đến những ai đang rất cần Lửa Yêu Thương ấy, mọi ngày cho đến tận thế.   Amen.

 ** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=kBvBmdnFr7I

     (Trái Tim Chúa Giêsu)

 Y Tá Của Chúa,

Tuyết Mai

(06-10-12)

Lời Chân Thành Gởi Đến Quý Thầy

Lời Chân Thành Gởi Đến Quý Thầy

                                                                        Tác giả: Tuyết Mai

Nhân thời gian tĩnh tâm và khấn hứa, không gì tốt đẹp cho bằng tôi xin được chúc quý Thầy tràn đầy Ơn Chúa Thánh Thần xuống trên quý Thầy, để được mọi Ơn Đức, mà chính Ngài là Thầy và là Sư Phụ tốt lành và thánh thiện nhất, hướng dẫn, dìu dắt, an ủi, bao che, và phù trì cho quý Thầy, vì Ngài là Ngôi Ba Thiên Chúa.   Thật phải khi chúng ta là con cái Chúa, phải hiểu và phải Tin làm vậy!.   Vì Ngài cũng biểu tượng cho Tình Yêu của Thiên Chúa, mà không gì thương yêu quý Thầy cho bằng, vì muốn đi theo con đường Thánh Giá và thánh hiến cuộc sống của mình cho Chúa, hoàn toàn cho Chúa và cho tha nhân.   Quý Thầy có biết rằng, qua mọi chặng đường tu luyện, Chúa Thánh Thần đã luôn kề cận và thương yêu quý Thầy đến mực độ nào hay không?.   Hẳn quý Thầy hiện giờ đang cảm nghiệm tình yêu Thiên Chúa đang ngập lòng và trong tâm hồn của quý Thầy rồi!.

Tôi viết đôi dòng chữ chúc mừng quý Thầy như những người anh em tôi thật quý mến, mà hằng ngày tôi hằng cầu nguyện với Thiên Chúa và Mẹ Maria hiền mẫu của chúng ta, luôn ban cho Giáo Hội và cánh đồng Truyền Giáo, luôn được tăng trưởng theo nhân số, thêm thật nhiều ơn gọi.   Để cánh đồng Truyền Giáo Chúa đang thiếu rất nhiều Thợ Gặt trung thành có lòng xả thân vì biết xót xa cho những con người khốn cùng trên toàn cõi địa cầu.   Sở dĩ Chúa cần thật nhiều những tấm lòng nhiệt huyết và nhiệt thành như quý Thầy đây, là chỉ vì một lý do đơn thuần nhưng rất khó làm và khó thực hiện, là Chúa cần những tấm lòng Bác Ái, Yêu Thương, và Tin Mừng của Người được đến toàn cõi địa cầu.   Vì những con người khốn khổ, cần những người hiến thân và xả thân vì Chúa và tha nhân như quý Thầy đây mới có thể xây dựng Nước Chúa ngay trong lòng người và mọi nơi quý Thầy dẫm chân đến.

Ơn Chúa Thánh Thần thật toàn năng và Ngài không ngừng nghỉ để tác động mọi việc lành thánh và tốt lành cho nhân loại qua việc làm của quý Thầy ngay hiện tại và trong tương lai rất gần.   Quý Thầy là tương lai sáng láng mà dân Chúa rất cần đến quý Thầy, vì quý Thầy trong tương lai sẽ trở thành những vị mục tử tốt lành của Chúa Giêsu, một Thiên Chúa toàn năng vô cùng Yêu Thương.   Quý Thầy tương lai tất cả sẽ là những người đại diện một Chúa Giêsu rất sống động, rất thực, và rất tình người, để giúp một bàn tay xây dựng yêu thương, xây dựng một Giáo Hội tốt đẹp hơn, và thánh thiện hơn.

Có Ơn Chúa Thánh Thần, quý Thầy chỉ cần Xin Vâng, và cố gắng hết sức mình là đã cho bao nhiêu công ích, bao nhiêu thiện chí, và bao nhiêu công sức của mình, trong cuộc sống hiện tại và hằng ngày của quý Thầy.   Vì có phải Chúa đang nuôi dưỡng quý Thầy hằng ngày đấy không?.   Không gì có thể làm quý Thầy chùn bước hay lo lắng sợ sệt khi có Ơn Chúa Thánh Thần luôn bên cạnh và cùng đồng hành với quý Thầy!.   Vâng, có được Ơn Chúa Thánh Thần sẽ giúp quý Thầy lướt thắng mọi cạm bẫy và thú vui thế trần có tính cách phá hoại và tội lỗi.   Nhất là luôn hòa mình, vui vẻ, hiệp nhất, trung tín, hoan lạc, nhịn nhục, kiên nhẫn chịu đựng, luôn nghe lời dậy dỗ khuyên răn của đấng bậc Bề Trên.   Vâng Lời là chủ yếu của các chủng sinh.   Thiếu đức Vâng Lời, đó là điểm yếu và cho các chủng sinh nhận định được, cuộc sống tu trì không xứng hợp với mình.   Nên chóng quyết định đi ra để không tốn thêm thời giờ và tiền bạc của nhà dòng, đó là sự thật!.

Biết bao nhiêu thế kỷ đã chứng minh cho chúng ta thấy rằng vì thiếu sự Tin Tưởng, tôn kính các bậc Bề Trên của mình, mà đã làm cho Giáo Hội bao nhiêu thời đại bị điêu đứng và ngay cả đang xẩy ra trong Giáo Hội hôm nay.   Đừng Sợ, là tiếng nói oai hùng và dũng cảm nhất mà Chúa Thánh Thần ban cho quý Thầy, có Ngài bên cạnh thì hùm, beo, sói, rắn rết, và ngay cả quỷ dữ, quý Thầy cũng coi như không.   Có Ơn Chúa Thánh Thần là Ơn mà từ Trời đến, ban cho quý Thầy dụng cụ thiêng liêng nhất, có thể vượt qua mọi gian lao khổ cực và tiến đến một Lý Tưởng Cao Đẹp nhất cho Nước Trời và cho Đời.  

Cầu xin Chúa Thánh Thần giúp cho quý Thầy nhận định được mọi điều và mọi sự trong ánh mắt và sự khôn ngoan của Người.   Nhất là quý Thầy sẽ phải tránh né mọi điều được coi là phân tán, chia rẽ, mất lòng mọi người, đem lòng ích kỷ của mình mà lập phe phái chống đối lại mọi phẩm trật là những vị Bề Trên của mình, là Điều và là sự việc đi ngược lại sự dậy dỗ của Thiên Chúa và Luật của Người.   Các con hãy cứ dấu này (Yêu Thương) sẽ làm cho dân ngoại họ biết các con là con cái của Thầy.

Hy vọng đôi lời chân tình của tôi qua Ơn Chúa Thánh Thần, giúp quý Thầy thấy rõ được con đường trước mặt là Chính Lộ và là con đường duy nhất để theo Bước Chân Yêu Thương của Chúa Giêsu.   Chúc quý Thầy có những ngày tĩnh tâm thật bình an trong tình yêu hải hà của Ba Ngôi Thiên Chúa và Mẹ Maria Hiền Mẫu của toàn thể Giáo Hội.

 ** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=ulCimejZysU

     (Chúa Thánh Thần Tình Yêu Muôn Đời)

Y Tá Của Chúa,

Tuyết Mai

Thiên Chúa Ba Ngôi Tình Yêu Muôn Đời

Thiên Chúa Ba Ngôi Tình Yêu Muôn Đời
(Lễ Chúa Ba Ngôi)                          

                                                                          tác giả: Tuyết Mai

 Tôi không biết trong số nhiều anh chị em nào có đứa con hư hỏng, bê tha, bỏ nhà ra đi thật lâu, nay xem được trên báo lời đăng của cha mẹ, mong con trở về đoàn tụ cùng gia đình sẽ nghĩ ngợi như thế nào?.   Khi đọc được trên báo lời hồi âm của cậu ấm hay của cô công chúa như sau: Con tên Trần V. A hay Trần T. Thắm, nếu cha mẹ muốn con trở về phải hội đủ số điều kiện như sau: Phải cho một căn nhà trên tỉnh, một số tiền sẵn trong trương mục, không được dính líu hay có ý kiến gì trên cuộc đời của cô hay cậu, vì đã trưởng thành rồi!.   Nhất là phải để cho cô cậu có tự do không được cấm đoán, v.v…, nếu có thể thì thỉnh thoảng sẽ đến thăm ông bà một ngày cuối tuần để phụ giúp cắt cỏ hay công việc vặt trong nhà hay chở dùm đi mua bán chi đó!.

Anh chị em nghĩ sao khi có những đứa con hư hỏng như thế?.   Tấm lòng chúng đối xử với cha mẹ không một chút tình thương hay một chút tình cảm cho dù suốt cả cuộc đời cực khổ bôn ba cũng vì chúng.   Thưa có phải đau lòng lắm khi đọc được những dòng chữ như thế trên báo hay không?.   Thưa có phải những lời lẽ như thế sẽ làm mất mặt cha mẹ biết là bao đối với những người thân quen với cha mẹ của chúng không?. Nhưng tình thương của cha mẹ thì luôn bao la và như biển khơi rộng lớn ngoài đại dương.

 Con cái bỏ nhà ra đi không một lời từ giã, ăn cắp của cha mẹ một số nữ trang, tiền mặt, và đồ cổ trong nhà. Căn nhà vắng đi hình bóng và tiếng nói của cậu ấm hay của cô công chúa, cũng làm cho hai ông bà buồn bã và cô đơn vô cùng. Nhưng chờ mãi chờ hoài người con ấy vẫn mờ mịt tận phương trời nào??.   Không một lá thư, không một dấu tích là người con ấy đã trôi dạt phương trời nào???.

Có những chuyện xẩy ra ở trên đời này thiết tưởng không bao giờ có xẩy ra, nhưng trên thực tế thì có rất nhiều chuyện bi đát có thật xẩy ra hằng ngày chung quanh chúng ta đấy chứ!.   Nhưng vì không phải chuyện của mình nên cũng phải làm lơ để hàng xóm không nghĩ rằng mình nhiều chuyện hay soi mói chuyện đời tư của người ta.   Nhưng thực sự ra chúng ta không muốn nghe cũng không tránh được, vì nhà thì sát vách nhau, một tiếng nói lớn cũng còn nghe được, hà huống gì cái cảnh xô xát nhau hằng ngày mà lại không nghe và không biết ư?.    Nên chuyện gia đình giữa cha mẹ, con cái, chị em, bất đồng là chuyện thường cho mọi gia đình, chỉ khác nhau cách cư xử với nhau mà thôi phải không thưa anh chị em?.

 Nhưng chuyện người con hoang đàng bỏ nhà đi thật lâu phiêu bạt nơi nào cũng làm cho gia đình ấy từ cha mẹ cho đến anh chị em, cũng cảm thấy nhớ nhung nhung nhớ.   Rất muốn biết đứa con hay anh chị em của mình ngày nay lớn bộn như thế nào rồi?.    Hy vọng lắm một ngày rất gần thì người con này sẽ ân hận biết lỗi mà trở về cùng gia đình, để tình yêu thương gia đình lúc bấy giờ mới được gọi là đầy đủ. Vâng, ngay cả đứa con hoang đàng ấy vẫn còn ngang ngược và vẫn còn mất dậy, nhưng nếu để có sự lựa chọn thì chắc hẳn người cha mẹ vẫn mong muốn đứa con mình trở về sống chung dưới một mái nhà thì hơn, vì dẫu sao nó cũng mang dòng máu mủ của người cha và trong sự banh da xẻ thịt của người mẹ, mang con con dạ suốt 9 tháng 10 ngày, bao nhiêu là tình thương của cả cha lẫn mẹ mới có được đứa con chào đời.

Suy luận ra được như thế, và để có được kinh nghiệm như thế, chúng ta mới hiểu được tình thương bao la hải hà của Thiên Chúa Ba Ngôi đối với con cái nhân loại trần gian như thế nào?.    Có phải con cái trần gian hầu hết là những đứa con hoang đàng hay không?.   Có phải hầu hết con cái trần gian đối xử với Thiên Chúa Ba Ngôi không khác nào như Ông Thần Đèn Aladdin?.    Cả đời các con sống luôn xa cách tình yêu thương của Thiên Chúa, không thích ràng buộc bởi luật lệ, không thích nghe những Lời bổ ích, không thích làm người con tốt, một chỉ phung phí tiền của, sức lực, lao vào cuộc sống bê tha, mê muội với những cơn mê thú tục trần, đắm đuối vào những nơi đem linh hồn chúng ta vào cõi tối tăm muôn đời?.   

 Biết thế nhưng vẫn không muốn rời xa cuộc sống của mờ mờ ảo ảo, không thực ấy!.   Bởi chúng ta là những con người yếu đuối và bạc nhược, không chịu nổi trách nhiệm, không cáng đáng nổi những bổn phận rất tầm thường, không chịu đựng được những cực khổ, nên chịu đem thân xác và linh hồn của mình, đến những nơi mà chủ của chúng là quỷ dữ, đội lốt người ta để mê hoặc những con người khờ dại này cho đến khi, đã quá trễ???.

Có phải con người của chúng ta thỉnh thoảng có những lúc cầu nguyện với Thiên Chúa, nếu thâu âm những lời chúng ta cầu xin, và những lời chúng ta trao đổi với Chúa là nếu Chúa ban cho chúng con được được điều này hay được điều kia. … thì chúng con mới sẽ cố gắng siêng năng đi lễ hơn, thì chúng con mới sẽ hứa đọc kinh Mân Côi vào mỗi chiều thứ sáu, thì chúng con mới sẽ hứa cho tiền người nghèo khổ nhiều hơn, chúng con sẽ, và sẽ,. ……. hay không?.

Buồn cho Chúa quá phải không thưa anh chị em?.   Chúa nào phải là Ông Thần Đèn, để chúng ta cứ lấy đèn ra mà chà xát mà xin xỏ cho được hết cái nọ đến cái kia?.   Chúa nào phải để chúng ta lợi dụng Ngài?.   Chúa nào phải để chúng ta quay lưng đi khi Ngài không ban phát những điều chẳng tốt lành chúng ta xin và phải nghe những lời ta thán là Chúa chẳng linh?.   Chúa nào phải là nô lệ của chúng ta?.   Chúa nào mà chúng ta lại dám làm thế khi Ngài thẳng tay giáng phạt chúng ta?.   Chúa nào mà lại để cho con cái quá hỗn xược như thế?.

 Ấy thế mà hầu hết chúng ta đều đối xử với Người như thế! Thưa vì sao???.   Có phải vì chúng ta quá ỷ y và lợi dụng tình yêu thương của Người?.   Thưa có phải vì chúng ta lợi dụng Chúa một lần đã treo Ngài trên Thánh Giá, nghĩ rằng chúng ta vẫn có thể đối xử với Ngài như thế mà vẫn được Chúa yêu thương và cho lên Thiên Đàng chung hưởng hạnh phúc muôn đời bên Ngài cách dễ dàng?.   Nếu chúng ta suy nghĩ thế thì có phải chúng ta quá ư là mê muội hay không.   Nước Trời nào mà lại dễ dàng như thế?.   Nước Trời nào mà phạm 10 điều răn cũng được lên Trời ư?.   Nước Trời nào mà ai cũng tìm được thì Chúa lại chẳng xuống trần làm người phàm, sinh ra trong hang lừa trong mùa đông giá lạnh mà làm gì?.   Lớn lên mang một thân xác như con người, làm lụng như con người, cực khổ như con người, bỏ suốt 3 năm trời đi rao giảng về Nước Thiên Chúa, chịu khổ hình, và mai táng.

Cả một công trình Cứu Độ của Thiên Chúa là để dậy dỗ tất cả con cái nhân loại của Người trên thế trần là tìm về Quê Trời. Thiên Chúa quả cực khổ với con người biết là bao nhiêu. Chúng ta hãy mở to đôi mắt mà nhìn xem, Thiên Chúa Ba Ngôi, Người toàn năng, uy quyền như thế nào, mọi sự đều do Người tác tạo và tạo thành, cũng là vì yêu thương con người. Người yêu thương con người, nên tác tạo mọi thứ tinh tú, vệ tinh, hành tinh, không gian, vũ trụ, và mọi thứ trong đó, và Người gọi chúng là Trời. Tiếp theo Ngài đã tạo dựng mọi thứ trong trái đất có nước, con người, thú vật, cây cỏ thực vật, và mọi sinh linh, và Người gọi nó là Trái Đất. Nhưng Thiên Chúa đã vì chúng ta mà Người cũng đã phải khổ sở để chịu đựng chúng ta, không biết cho tới bao giờ thì Người sẽ không chịu nổi nữa sự lợi dụng và bê tha tội lỗi đó của cả thảy chúng ta?.

Kính Lậy Thiên Chúa Cha, Chúa Con, và Chúa Thánh Thần!
Ba Ngôi Thiên Chúa của cả vũ trụ trên trời và dưới đất
Hằng có hằng trị hằng vinh hiển muôn đời
Toàn thể tạo vật chúng con cùng cúi đầu cung nghinh chúc tụng
Ca khen: Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế Thiên Chúa Ba Ngôi
Chúc tụng Thiên Chúa: Với vạn thứ tiếng của ngôn ngữ khác nhau
Nhưng tất cả đều tạo thành một âm điệu một tấm lòng
Ca khen: Một Thiên Chúa Đấng thương yêu Đấng tạo thành
Người thương yêu tất cả con người trong mọi tạo vật
Nên đã ban cho linh hồn con người sẽ được sống muôn đời
Sẽ mãi mãi không bao giờ chết bị hủy diệt
Sẽ đời đời sống cạnh Thiên Chúa Ba Ngôi
Đó là ý muốn từ thuở ban đầu của Thiên Chúa Cha
Hằng mong cho tất cả con cái của Người được vậy!
Vì Thiên Chúa Ba Ngôi Người là Tình Yêu muôn thuở muôn đời. Amen.

 ** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=GRXVWFARZug

    (Đấng Cứu Tinh)

 Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

Sự Thúc Đẩy Của Ơn Chúa Thánh Thần

Sự Thúc Đẩy Của Ơn Chúa Thánh Thần


tác giả : Tuyết Mai

Ai trong chúng ta nhận biết mình được tràn đầy ơn Chúa Thánh Thần, đều được Ngài tỏ dấu cho biết, tìm cơ hội báo cho chúng ta biết, việc Ngài muốn chúng ta làm, theo Thánh Ý Thiên Chúa. Những dấu chỉ sơ khai mà chúng ta rất dễ nhận biết là trong con người của chúng ta có sự thay đổi, có thêm sức mạnh hay được gọi là thần khí, sức chịu đựng và nhịn nhục nhiều hơn trước.   

 Làm được những việc phi thường mà trước kia chúng ta không thể nào tự mình làm được. Tình yêu đối với Thiên Chúa được tỏ ra thắm thiết hơn, trò chuyện tâm tình với Ngài nhiều hơn, đúng đắn và có chiều sâu hơn, biết sợ phạm tội mất lòng Chúa.   Khiêm nhường hơn, cảm thấy tiền của thế trần không phải là cứu cánh và cho ta hạnh phúc đích thật.   Không bon chen tranh dành, sống mật thiết và liên kết với tình Ngài nhiều hơn, dù cuộc đời ngày qua ngày có cho ta nhiều muộn phiền nhưng biết phó dâng và tìm bình an trong tình yêu của Ngài là thiết yếu.

Tình yêu đối với tha nhân, cũng thay đổi rất nhiều trong con mắt, môi miệng, sự va chạm, và trái tim biết chạnh lòng thương khi thấy anh chị em đói khổ. Cuộc sống được thay đổi theo chiều hướng tốt lành, không thích bon chen, không thích phô trương, luôn hạnh phúc dù hoàn cảnh có đen tối như thế nào!.   Biết tin tưởng vào Chúa nhiều hơn. Quyết tâm tìm Nước Thiên Đàng. Đem bình an của Chúa đến khắp mọi nơi. Đem khả năng Chúa ban đến cho người khác để tìm lợi ích cho linh hồn hơn là tấm thân hay chết này được sung sướng.

 Hãm mình để chuộc tội lỗi nhiều hơn theo rất nhiều hình thức. Biết so sánh và bắt chước gương nhân đức tốt lành của các Thánh. Biết hy sinh cho người khác ở rất nhiều hình thức, từ nhịn lời ăn tiếng nói, cho đến nhịn và chịu đựng những lời nói cay đắng có ý nhục mạ, sỉ vả, hạ nhục, trước mặt người khác. Biết dâng mọi sự để cầu nguyện cho tất cả những ai còn sống hay đã qua đời những lợi ích mà chính họ không làm được, như gương nhân đức của Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu vậy!.    Nhưng trọng yếu nhất vẫn là sự cầu nguyện. Có rất nhiều hình thức để chúng ta cầu nguyện. Chúng ta có thể đọc kinh Mân Côi.

 Nếu không có thể đọc kinh được như những người bệnh nằm trong nhà thương hay tại gia thì chúng ta mở máy cho họ nghe. Cảm ơn thời buổi văn minh, tất cả các loại kinh, Phúc Âm Lời Chúa, Thánh Ca, 14 chặng đàng Thánh Giá. … đều có thể thâu âm và đem vào phòng cho họ nghe được mà không làm phiền những ai nằm hay ở gần. Giúp họ luôn luôn nghĩ đến Chúa mà không để thời gian trống trải không có âm thanh, dễ làm cho họ cảm thấy sợ và trống vắng Chúa.

 Đây cũng là hình thức giúp cho những ai làm biếng đọc kinh. Cầu nguyện cách hữu hiệu khác nữa nếu chúng ta làm biếng, là nghe Thánh Ca, nhờ nhạc mà chúng ta dễ hướng lòng lên với Chúa. Cầu nguyện bất kể nơi nào là nói chuyện hay tâm tình cùng Chúa, y như chúng ta thấy những người bây giờ miệng lúc nào cũng lẩm bẩm nói chuyện một mình trên phôn di động. Nếu quen và siêng năng cầu nguyện nếu chúng ta có phòng riêng thì rất tốt, giúp cho chúng ta như nói chuyện thẳng với Chúa hay Đức Mẹ Maria Mẹ Thiên Chúa.

Sau cùng hình thức cầu nguyện nào cũng giúp cho chúng ta đến với Thiên Chúa, nhưng quan trọng không kém với sự cầu nguyện là làm việc bác ái. Bởi nếu chúng ta yêu anh chị em mình qua môi miệng thì chẳng ích gì cho linh hồn của chúng ta cả!.   Bởi có phải hầu hết những điều chúng ta cầu nguyện như là những lời xin xỏ và đợi lâu không thấy có kết quả, chúng ta sẽ rất dễ nản lòng?.   Sự hướng lên Trời của chúng ta cần rất nhiều ơn Chúa Thánh Thần. Rất quan trọng là chúng ta phải để ý đến ơn của Ngài và sự thúc dục của Ngài.   Đôi khi chúng ta yêu Chúa trên môi trên miệng, lại để cho mọi thứ vật chất thế gian quyến rũ, bận lòng, đeo đuổi, thì rốt cuộc ơn Chúa Thánh Thần đã bị những thứ chóng qua mau tàn, ngăn cản con đường Lên Trời của chúng ta.

Ai có được ơn Chúa Thánh Thần dễ nhận biết lắm! Con người cũ của họ như đã được Chúa Thánh Thần thánh hóa, gội rửa, nên không còn lòng tham lam như con người cũ nữa!.   Những gì gian manh lừa dối, hoàn toàn không còn nữa!.   Khi xưa chúng ta làm gì cũng gian xảo, lừa đảo, ăn gian nói dối, thì luôn tìm cớ để tránh tội, để lương tâm chúng ta bớt ra nặng nề. Nào là lậy Chúa, chung quanh chúng con ai sao thì con vậy!.   Ngay thẳng quá thì chúng con chẳng có miếng cơm mà ăn. Rồi thì ngay thẳng quá tốt lành quá thì họ bảo chúng con là làm ăn khờ dại thì lấy gì mà ăn mà trả nợ nần??.

 Cân lượng buôn bán thì không bao giờ và không ai làm ăn cho đúng mức, đúng lượng, và đúng với lương tâm. Đồ giả thì bảo khách hàng là đồ thật. Rượu thì pha nước cho thật nhiều. Đại khái là chúng ta buôn bán một cách không trung thực, để chủ đích là làm giầu nhanh chóng, làm hại anh chị em mà không cần biết tác hại có thể dẫn đến sự chết, nhưng miễn sao vơ tiền vào túi cho thật nhiều là được. Làm chứng gian, và mọi hình thức gian dối.

Điển hình nhất chúng ta thấy Thánh Phaolô của chúng ta khi được ơn Chúa Thánh Thần biến đổi, thì ngài từ con người năng nổ và dữ dằn, đã trở thành một môn đệ thật tốt lành của Thiên Chúa. Ngài đã từ bỏ mọi sự xấu xa ngài làm trước đây là bắt bớ, đánh đập, hành hạ, xử trảm những ai đi theo Chúa Giêsu, để sống một đời còn lại thật thánh thiện thật an lành. Thân xác và linh hồn của ngài từ đó đã hiến dâng trọn vẹn cho Thiên Chúa và xin được theo thánh Ý của Chúa cho đến hơi thở tàn của ngài. Ngay cả ngài biết cái chết của ngài ra sao, nhưng vẫn cương quyết một lòng chấp nhận mà đi theo con đường thập giá của Chúa Giêsu là con đường đau khổ và đầy gian truân, để đến được với Ba Ngôi Thiên Chúa trong vinh quang trên Nước Thiên Đàng hạnh phúc muôn đời.
Có nhiều khi chúng ta cứ tưởng rằng Chúa xa tránh chúng ta, nhưng thực sự là ơn của Chúa luôn dồi dào ban phát, nhưng vì chúng ta không đón nhận đấy mà thôi!.   Vì chúng ta đã quá bận rộn với công ăn việc làm, với những bổn phận cơm áo, mà quên dành thời giờ cho Chúa, chỉ khi nào sức của chúng ta ra kiệt quệ, ra tàn tạ, ra vô dụng, thì chỉ khi ấy chúng ta mới chạy đến Chúa mà thôi! Thưa có phải không anh chị em???.

 Vâng, đến phút chót ấy tình Ngài vẫn luôn ban phát, nhưng đôi khi chúng ta cũng chưa mở cửa để đón nhận hồng ân của Ngài, bởi chúng ta vẫn chưa muốn đi theo Chúa về đến cõi hạnh phúc muôn đời. Vì lý do riêng tư nào đó mà chúng ta vẫn muốn níu kéo, muốn được sống nữa, sống hoài trên cõi đời trần tục này!.   Cho đến ở giây phút chót, chúng ta đã quá trễ để dọn lòng, dọn tư tưởng, dọn linh hồn để đón Chúa trong tâm hồn và cõi lòng của chúng ta.   Ấy là vì tất cả chúng ta tham lam, chứ không phải tình Ngài không hằng ban phát, nhưng tại vì chúng ta từ chối Ngài, ngay cả trong giờ lâm tử. Amen.

 ** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=DqwsvMjF-C0

     (Vui Vẻ, Yêu Đời, Hồng Ân Chúa Ban)

 Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

Xin Chúa Cho Được Bình Thường

Xin Chúa Cho Được Bình Thường

tác giả: Tuyết Mai

 Ai trong chúng ta ngày nào cũng biết và nhận ra Thiên Chúa hiện hữu trong tất cả những gì quanh mình, thì đều cảm tạ Chúa là chúng ta còn rất bình thường và cũng chỉ mong cho cuộc sống ngày qua ngày trôi qua cũng chỉ được bình thường như thế thì còn hơn cả đủ, thưa anh chị em!.   Vì có phải nếu chúng ta suy nghĩ thử xem dù là việc nhỏ nhất nếu chúng không được bình thường, thì thật tình mà nói dù nó có nhỏ thế nào, cũng ảnh hưởng trên chúng ta.   Ảnh hưởng như thế nào ư?.   Vâng, cái sự bất bình thường ấy trước nhất cũng sẽ làm quấy động trong sự suy nghĩ hay trong sự hành động của chúng ta.

 Giả dụ như chúng ta là người ghiền cà phê chẳng hạn, sáng nào cũng phải làm một ly cà phê uống cho ấm bụng trước khi đi làm, hay phải có một bình thủy cà phê mang theo mà uống dần trong công sở.   Nhưng thưa hỡi ôi thay, khi chúng ta chỉ tìm thấy cái bình không mà thôi!.   Thế có phải cái thường nhật thật nhỏ mọn ấy, cũng đã làm cho chúng ta bị xáo trộn tinh thần suốt cả một buổi sáng hay không?.   Hay ai có thói quen sáng nào dậy cũng phải đi tắm cho mát mẻ, sạch sẽ thơm tho, để đến sở làm mà hỡi ôi cái bình xà bông gội đầu nó hết sạch; thế có làm cho chúng ta khó chịu hay không?.   Rồi thì ai ưa thích ánh sáng mặt trời để đón nhận cả một ngày cho chúng ta sinh khí sống, mà hỡi ôi sáng nay bầu trời cứ sám xịt mà lại còn có vẻ hăm he cho chúng ta ít nhất một trận mưa trong ngày, thế có làm cho chúng ta cảm thấy rất khó chịu hay không?.  

 Thưa rằng phải có ảnh hưởng ít nhiều tùy theo sự ứng xử của từng người, xem những chuyện trên là nhỏ hay to!.   Nếu chúng ta có tinh thần thoải mái, biết quẳng gánh lo đi để mà sống, biết thích nghi và chấp nhận với hoàn cảnh, biết tự giảm những cơn nóng giận của mình, và biết nghĩ cho anh chị em; tôi thiết nghĩ bấy nhiêu cũng giúp cho chúng ta được bình thường để sống cho qua từng ngày.   Mà muốn được cho rất bình thường cho con người và tinh thần của chúng ta, chắc hẳn chúng ta cũng phải có cách hay phương thế nào đó giúp chúng ta được thoải mái chứ!.  

 Ngoài tinh thần kính Chúa và yêu người ra chúng ta cũng phải biết phân chia thời giờ ra, để giúp cho con người của chúng ta có được thoải mái.   Có phải khi chúng ta thoải mái thì mọi người và mọi việc đều được nhờ, kết quả luôn trở nên tốt, và sự hành xử của chúng ta cũng luôn nhã nhặn và nhẹ nhàng.   Trong cuộc sống của chúng ta ngày qua ngày, phải công nhận rằng chúng ta luôn cần sinh lực và sinh khí từ Trên.   Có nghĩa chúng ta phải luôn có Chúa trong cuộc đời.   Người là Đầu của mọi thứ chúng ta cần hằng ngày.   Người là trung tâm điểm để chúng ta luôn biết thế nào là quá lố bịch trên chính mình và trên anh chị em của mình.   Người là mẫu gương để chúng ta bắt chước theo để cái Tôi của chúng ta phải biết giới hạn.   Nếu chúng ta biết sống ở trong Người và để Người sống ở trong chúng ta, thì nhất định Chúa sẽ luôn giúp chúng ta được bình thường.   Chứ huống gì những chuyện nhỏ nhặt mà không ai là không gặp thưa có phải?.

 Nhưng thưa nếu chuyện nhỏ nhặt mà chúng ta gặp phải từng ngày một, trong cuộc sống của chúng ta, thì đó có là quá nhỏ hay không thưa anh chị em? Nhưng nếu đụng đến sức khỏe của chúng ta thì sao?.   Thưa có còn cho nó là chuyện nhỏ nữa hay không?.   Bây giờ tôi mới hiểu thật rõ sao một con người lại có thể có những hành động, ăn nói thô lỗ, và lỗ mãn như vậy?.   Có phải rất nhiều khi chúng ta ai cũng cho mình là hay nhất, lịch sự nhất, là giỏi chịu đựng nhất, là hành xử tốt đẹp nhất, so với mọi người??.  

 Tôi có hai bà chị lớn, bà kế thì bệnh nhiều hơn bà cả, và thường tôi hạp với bà chị kế hơn, vì tôi sống với chị nhiều hơn và vì thế tôi hiểu bà nhiều hơn.   Trước đây không lâu vì sức khỏe của tôi còn ở mức bình thường.   Có nghĩa tuy có rất nhiều căng thẳng trong cuộc sống phải va chạm với người cùng trong trung tâm nơi tôi làm việc.   Nhưng trong cuộc sống mà gạo châu củi quế, thì ai tránh được chuyện căng thẳng hằng ngày, thưa có phải?.   Nhưng nay vì sức khỏe yếu kém của tôi, nên tôi mới phải xin nghỉ việc mà ở nhà dưỡng bệnh “stress”, chắc cũng phải một thời gian dài.

 Vì chị em ở cách xa nhau và nhà ai cũng có chuyện bận rộn để lo, nhất là chị kế của tôi bây giờ cũng giúp con lo cho các cháu nhỏ.   Tuy không nhiều nhưng cũng phải giúp chút đỉnh trông các cháu khi sức khỏe của chị cũng chẳng tốt lành gì.   Nằm nhiều hơn là ngồi và đứng.   Tôi cứ tưởng là tôi sẽ giúp chị tôi bằng cách cho chị xin hai lỗ tai để mà cởi bỏ nỗi niềm, hay giúp chị vơi đi mọi căng thẳng hay nỗi lo lắng, nếu có.   Nhưng rồi …. Sự thật thì tôi không có thể giúp chị tôi bằng cách đó nữa!.   Hằng ngày tôi đã phải chịu hành xác của tôi là cố gắng lắm để cho ông nhà tôi, trút bầu tâm sự, hầu hết nỗi lo lắng của ông sợ rồi sẽ bị mù hai con mắt.   Trong khi sức khỏe yếu kém của tôi thì ai giãi bày dùm đây!???.  

 Sự Bình Thường tôi muốn nói ở đây thưa anh chị em là biết lo lắng cho sức khỏe của mình, để rồi có khỏe, có thoải mái, mới giúp người và giúp đời cho được.   Và rồi bây giờ tôi mới hiểu được ra rằng tại sao những người chăm lo cho người bệnh được như các sơ họ phải có trái tim giống Chúa.   Và rồi bây giờ tôi cũng mới hiểu được là tại sao những người họ mang bệnh mà họ khó thương đến như vậy?.   Từ lời ăn tiếng nói của họ cũng ra cọc cằn, cắn đắng khó hiểu, đối xử với người mà hằng ngày phải lo cho họ.   Từng muỗng cơm muỗng canh, hay từng thìa thuốc, và v.v.v……

 Ai trong chúng ta cũng phải công nhận cuộc sống từng ngày trải qua, không phải là dễ dàng, và không phải là Thiên Đàng.   Ai trong chúng ta cũng có nhiều ngày trở nên rất khó thương và dữ dằn.   Có rất nhiều ngày mà không ai muốn lại gần chúng ta, mà rồi tại sao chúng ta lại hỏi những câu rất là ngây ngô và ngớ ngẩn như tôi đã làm gì mà “nó” ghét tôi và không thèm trả lời tôi một chữ chứ?.   Rồi thì chính mình đã không ngộ ra là tại sao người ta lại đối xử với “Tôi” không tốt đẹp?.   Mà không tự hỏi chính mình, thì sẽ tìm ra lý do.

 Cuộc đời thật đẹp đẽ thật đáng sống sao khi chúng ta còn biết nhìn thiên nhiên và thấy được vẻ đẹp của chúng.   Còn thấy được Thiên Chúa hiện hữu.   Còn thấy được nhờ anh chị em mà chúng ta thấy cuộc đời thật dễ thương làm sao!.   Vì ai trong chúng ta cũng có ngày thật dễ thương và cũng có ngày thật khó ở!.   Vì ai lại muốn sống một mình trên côn đảo, không một tiếng người, không một người vãng lai? Có phải dù chúng ta sống cạnh nhau chửi nhau như mổ bò nhưng thà sống thế mà chúng ta vẫn cảm thấy có người giống ta?.

 Vâng, Bình Thường của từng ngày sống trên thế gian của con người có phải là thế và chỉ có thế?.    Tốt nhất, hữu hiệu nhất, và ích lợi cho chúng ta nhất là hãy luôn cất lên bài ca “Cảm tạ Chúa đi …. Cảm tạ Chúa đi !!!!”.

 ** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=CILVKqh7urQ

     (Cảm Tạ Chúa Đến Muôn Đời)                

 Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

(05-23-12)

Nỗi Lo Lắng Của Bậc Cha Mẹ

Nỗi Lo Lắng Của Bậc Cha Mẹ
Về Việc Sống Và Giữ Đạo Của Các Con
                                                                                                                 Tuyết Mai
 Chiều hôm qua con gái thứ hai của chúng tôi đã dọn đồ đạc từ trường mà trở về nhà ở, trong suốt mùa hè này!.   Sau bữa cơm đạm bạc của một buổi tối, trong lúc cả nhà loay hoay người một tay phụ tôi trong nhà bếp, thì hai vợ chồng chúng tôi bàn xem ngày thứ Bẩy có thể cả nhà đi nhà thờ cùng một giờ có được không?.   Con gái lớn thì nạy lý do chiều tối mai cháu phải làm việc vì đã lên (schedule) danh sách của tuần.   Còn con gái kế thì bảo nó có việc quan trọng phải làm chiều tối mai và cũng đã có trong (schedule) sự dự định và đã nằm trong chương trình của cháu.   Còn lại thằng con trai út của chúng tôi cũng không lấy gì là hồ hởi cả, vì phải đi chơi mà về sớm hơn để đi lễ với bố mẹ.   Giờ sau cùng nó cũng nạy lý do để đi Lễ qua ngày Chúa Nhật và đi một mình.
 
Gia đình chúng tôi thường chẳng đi chung Lễ, mà chia ra thành hai ngày khác nhau.   Chúng nó thì rất thường đi lễ ngày Chúa Nhật, nhưng vì cứ tưởng ngày thứ Bẩy các con có thời giờ, cả nhà đi lễ chung cho vui nhất là có con gái kế mới trở về nhà.   Gia đình nào có con cái lớn, đủ lông đủ cánh, có công ăn việc làm, thường chúng hết thảy cứ tưởng là chúng có đủ trí khôn để mà biết sống và biết giữ đạo.   Nhất là trong xã hội của thời buổi ngày hôm nay.   Điều này tôi xin đính chính lại, là tất cả chúng ta ai đã ở trong cái tuổi này, cũng đều tưởng là mình hay, tài giỏi, và tự biết lo cho chính mình và linh hồn của mình.   Có phải chúng ta đã ở trong cái tuổi của các con hiện giờ hay không?.   Nếu nghĩ lại suốt cả cuộc đời của chúng ta, ai đã hơn các con của mình?.   Thưa chắc cũng đếm trên đầu ngón tay, thưa có phải?.   Chúng ta hầu hết cũng chẳng hay ho gì hơn chúng bây giờ?.
 
Nhưng sau bao nhiêu năm từng trải kinh nghiệm sống, lên voi xuống chó, đua đòi, bon chen, và giành dựt, nay thấm mệt và biết tìm tới Chúa là Nơi cho chúng ta Nương Tựa, Đỡ Nâng, và Ủi An.   Biết tìm đến Chúa để hưởng bao Hồng Ân là sự Bình An của Người, ban trên chúng ta hằng ngày mà hiếm người biết để trân quý và để kín múc.   Nghĩ lại cuộc đời của mình, mới biết sợ cho các con của mình.   Chúng nó còn trẻ người non dạ quá! Nhiều thứ trên đời chúng chưa được thử qua!.   Còn rất nhiều những cám dỗ mà còn nằm trong sự ước mơ của chúng.  
 
Như được trở thành minh tinh màn ảnh, người mẫu, ca sĩ, nghệ sĩ nổi tiếng của thời đại.   Nào là chúng tương lai còn mịt mù chưa thấy gì là sáng lạn và đường đời còn rất dài, cho nên chúng nghĩ rằng chúng phải hưởng những gì chúng có ngay đang bây giờ.   Thưa những gì chúng suy nghĩ có sai quấy không, khi mà chung quanh chúng ai cũng nghĩ và làm như chúng, có khi lại còn làm tệ hại hơn chúng nhiều???.   Như nhẹ thì trộm cắp tiền của cha mẹ hay của anh chị em chúng.   Nặng hơn nữa thì vào tiệm mà lấy trộm đồ để mua thuốc phiện hay chung sống với băng đảng.   Bậc làm cha mẹ tôi thiết nghĩ ai cũng có rất nhiều nỗi lo lắng vì chúng con đang ở tuổi trung học, tuổi còn đi học trên đại học, cho đến khi chúng ra trường và có công ăn việc làm, thì khi đó chúng ta mới bớt lo sợ nhiều hơn.
 
Nhưng cái nỗi lo sợ nhất của chúng ta vẫn là phần linh hồn của các con, khi chúng ta thỉnh thoảng thấy chúng chẳng lo lắng gì hay rất thờ ơ chuyện đi nhà thờ hằng tuần của chúng.   Khi tôi nhắc nhở và tỏ lộ sự giận dỗi hay bất mãn vì chúng bỏ lễ cuối tuần, thì chúng luôn có những lý do rất chính đáng.   Càng lo sợ hơn khi biết chúng không Rước Lễ, vì nghĩ rằng ở tuổi của chúng thì tội gì để chúng không Rước Lễ được?.   Thằng út nhà tôi thì bảo rằng mẹ ơi con hằng ngày cái miệng con nó hay nói bậy, nên không xứng đáng để lên Rước Mình Máu Thánh Chúa.   Còn hai con gái lớn nhà tôi thì sao??.  
 
Nhưng đấy là phần của các con của chúng ta, còn chúng ta thì sao?.   Có khá gì hơn chúng con của mình không?.   Hay cũng chỉ là tấm gương dơ bẩn mà các con chúng bắt chước theo, vì bố mẹ chúng cũng chẳng tốt lành gì!.   Làm sao chúng con nên tốt, khi bố mẹ của chúng cũng ham công, ham việc, ham tiền, và thỉnh thoảng cũng bỏ Lễ như chúng?.   Làm sao chúng con nó tốt lành cho được khi chúng ta cũng rất thường bỏ nhà cửa, bỏ con cái, để đi ăn chơi riêng?.   Đại khái chúng ta đã không làm gương tốt cho chúng noi theo, thì lấy gì để dậy chúng con cái, cho nên trọn hảo và tốt lành đây?.
 
Có phải ai là con người thì cũng không được toàn mỹ và nên trọn hảo như Thiên Chúa của chúng ta mong muốn trên con cái của Người?.    Thì chúng ta là ai lại có thể bắt buộc các con của chúng ta nên trọn hảo và trọn lành, khi cuộc đời trên thế trần thì có biết bao nhiêu cạm bẫy và sự mê hoặc của nó.   Vì chúng là con cái của chúng ta, nên chúng ta rất mạnh miệng mà la rầy chúng, ngay cả khi chửi rủa chúng bằng những câu nghe ra rất là thậm tệ, mà chúng ta có thể nói ra và nghe cho được.   Hoặc chúng ta không thấy chửi con thế là bẩn và là không xứng đáng để lên Rước Lễ.   Là con người thì chẳng ai cho mình là tốt hơn ai, nhưng nếu biết mà sửa đổi thì vẫn luôn tốt lành, và vẫn luôn còn kịp.
 
 
Ai là con người thì cũng đều mắc tội cả, từ tội nhỏ cho đến tội lớn.   Nhưng thưa tội nhỏ là gì mà tội lớn là chi?.   Có khi con người chúng ta phạm tội đến độ mà tội lớn nó cũng thành nhỏ vì tội “nó” cứ phạm đi phạm lại hoài, nên rồi nó cứ trơ trơ ra không còn cảm thấy là tội trọng nữa!?.    Chẳng phải chúng ta không hiểu đâu nhưng vì chúng ta thiếu Ơn của Chúa hay thiếu vắng Chúa trong cuộc đời.   Đã không để Chúa làm trung tâm điểm trong đời sống thường nhật của chúng ta, đến khi có một biến cố nào đó thì chúng ta mới chịu dừng chân lại và chịu tu tỉnh.
 
Nhưng có phải Chúa ác lắm không khi phải cho chúng ta một sự biến đổi nào đó thật cay nghiệt và thật đớn đau xẩy đến trên chính mình, vợ chồng, con cái, hay người thân thương trong gia đình của chúng ta, thì khi ấy chúng ta mới chịu quẳng bớt và bỏ bớt?.   Thì khi ấy chúng ta mới chịu thức tỉnh mà ăn ăn sám hối? Hay chính lúc ấy chúng ta mới chịu sửa đổi hành vi xấu xa của mình đã có từ bấy lâu nay?.   Chỉ sợ khi ấy chúng ta đã quá trễ rồi không?.   Chúng ta đã bỏ lỡ bao nhiêu dịp và cơ hội để trở về cùng Chúa.   Bao nhiêu lần trong cuộc đời Chúa đã đưa tay ra để cho chúng ta là Phêrô nắm lấy, nhưng Người bị chúng ta từ chối.   Thật chua xót và đắng cay cho Chúa và cho linh hồn của chúng ta lắm thay!.
 
Để khỏi dính bén nơi trần gian này, Thiên Chúa Cha đã cho chúng ta 10 Điều Răn xong cũng chưa đủ.   Người đã ban con một của Người xuống trần gian để mang thân phận con người, dậy dỗ chúng ta, làm gương cho chúng ta, và đã chết thật tang thương để Cứu Chuộc chúng ta.   Để chúng ta cũng có được cơ hội sống Trên Trời như Người vậy!.   Người hẳn muốn cuộc đời của chúng ta sau này sống viên mãn hạnh phúc bên Ba Ngôi Thiên Chúa, nên Người cũng tặng ban cho nhân loại một Mẹ Maria thật tuyệt vời mà khí cụ quyền năng vô song ấy chính là Chuỗi Kinh Mân Côi của Mẹ.  
 
Mẹ dậy chúng ta hãy siêng năng đọc Chuỗi Mân Côi.   Vì chính Chuỗi Mân Côi sẽ giúp chúng ta khỏi tay kẻ thù.   Chuỗi Mân Côi sẽ giúp chúng ta có sự biến đổi nên tốt lành hơn.   Hầu như điều gì chúng ta xin (within reasonable) Mẹ cũng nhậm lời.   Miễn những điều chúng ta xin ấy không làm mất linh hồn của chúng ta.    Còn điều gì mà chúng ta vẫn còn thắc mắc và khó khăn không hiểu?.   Còn điều gì đã luôn làm cho chúng ta không muốn sửa đổi để được nên tốt lành hơn và được Lên Trời?.   Chẳng những chúng ta được lên Trời nhưng còn muốn lôi thêm tất cả mọi người lên cùng với chúng ta nữa!.  
 
Để tóm tắt xin Thiên Chúa và Mẹ Maria luôn nghe lời chúng ta nguyện xin, nhưng không phải chỉ xin không, mà phải thực hành được những Lời Chúa dậy.   Cứ thế thì hy vọng rằng tất cả các con của chúng ta, chúng cũng thấy và thay đổi theo.   Vì có phải điều gì tốt lành cũng cho chúng ta có kết quả tốt, hậu quả tốt, và là dấu chỉ của con cái sự sáng là Thiên Chúa duy nhất muôn đời quyền năng.   Amen.        
 
                                     
Y Tá của Chúa,
Tuyết Mai
(05-19-12)

Sự Khao Khát Được Về Trời

Sự Khao Khát Được Về Trời

                                                                         Tuyết Mai

Trong thời buổi tân tiến và duy vật, ai trong chúng ta còn ao ước muốn được về Trời mà không tìm cách để được hoãn lại? Ít nhất là một ngày?. Cường độ của sự khao khát mong muốn được về Trời trong chúng ta là bao nhiêu, nếu được hỏi từ 1 cho đến 10, thưa anh chị em?. Theo tôi nghĩ chẳng có nhiều đâu vì chúng ta ai cũng có rất nhiều lý do cá nhân. Vì có phải sự việc Về Trời đây là hão huyền, chẳng có ai trong chúng ta từng được chứng kiến, để mà so sánh, hay để cố gắng sống cho nên tốt lành.

Ai trong chúng ta cũng đều nghĩ rằng cuộc đời trần gian này ít nhất cũng cho chúng ta 80 năm tuổi thọ, còn những ai bị chết sớm là chuyện của họ chứ chẳng phải là của mình để mà sợ, mà chuẩn bị, mà lo toan cho việc linh hồn của mình. Nhất là ai trong chúng ta
cũng có vẻ chờ chờ đợi đợi trong giai đoạn cuối của cuộc đời mới muốn sửa đổi
tâm tánh và làm những điều lành. Giai đoạn cuối của cuộc đời là khi nào thưa
anh chị em?. Có phải thời gian mà chúng ta không còn cựa quậy cái thân xác được
nữa, là thời gian chúng ta chờ đợi cái chết đến, không được an thân vì thiếu
Bình An của Chúa?.

Thiên Đàng có phải nó cũng giống như Chúa ban cho mỗi người chúng ta mỗi người một mảnh vườn. Đất tốt Chúa cũng ban cho chúng ta có sẵn. Dụng cụ làm việc Chúa cũng ban cho. Chỉ có một đòi hỏi nơi chúng ta là ra sức mà vun xới, trồng trọt, tưới bón, trừ sâu
bọ, và thăm nom chúng từng ngày, và chờ ngày chúng lớn để cho bông cho trái.
Bông trổ càng nhiều, trái càng nặng trĩu sai cả cành, có phải đó là dấu chỉ của
sự thành công của người trồng trọt hay không?. Còn ai biếng nhác thì sao thưa
anh chị em?. Mỗi người nơi chúng ta đều có câu trả lời. Hậu quả của người ấy
thì có lắm thương đau nếu để cho vườn tược thành miếng đất chết. Đó cũng cho
chúng ta thấy là nơi người ấy luôn có sự cau có khó chịu và tâm hồn rất khô
cằn, như miếng đất của họ vậy!.
Người chăm lo trồng trọt thì luôn cởi mở và hạnh phúc, vì ai ra vườn nhìn thấy sự thành công của mình mà không hoan hỉ, mà không liền chúc tụng Thiên Chúa chứ?. Suốt cả năm
ròng họ đã ra sức vất vả để lo cho chúng cây, đến mùa gặt hái thì một mớ đem ra
chợ bán để nuôi thân vừa có tiền để dành, lại vừa có thể chia sẻ cho những ai
khốn cùng. Thật hạnh phúc thay cho những con người luôn biết sống từng ngày,
luôn biết cảm tạ và tri ân Thiên Chúa, luôn vui vẻ và thương yêu người có nhu
cầu. Chứ như những gì Chúa ban cho chúng ta là khả năng, là thời giờ, và là cơ
hội mà chúng ta đã biến chúng thành “không có” thì chẳng những chúng ta đói
khát mà là trở thành ung nhọt của xã hội. Có phải Chúa của chúng ta Người rất
công bình trong mọi việc khi Chúa sắp đặt cho từng người chúng ta?. Người ban
cho ai cũng bằng và ngang nhau, chỉ khác nhau là người thì thực hành và người
thì không.

Vâng, tôi chỉ có thể so sánh Nước Trời thật giản đơn là như thế, nhưng ai cũng hiểu rằng Nước Trời thì gấp nghìn lần hạnh phúc hơn trần gian nhiều, vì Nước Trời là Nơi mà con
người được giải thoát tất cả; không còn sinh, bệnh, lão, tử nữa!. Nước Trời là
nơi mà hạnh phúc cả bốn mùa. Luôn có tiếng nói cười, và đàn ca hát xướng. Nơi
mà yến tiệc không bao giờ ngừng. Nơi mà chúng ta không còn phải chạy từng ngày
cho miếng ăn, cái mặc, hay nơi chốn để ở. Nơi mà Thiên Chúa Cha thương yêu con
cái Người, ban cho tất cả sự sống vĩnh cữu và viên mãn.

Nước Trời thế có đủ để đánh động sự ham muốn của chúng ta mong mỏi để đến hay không?. Hay chúng ta để cho những sự ham muốn rất tầm thường trên trần thế này, hoãn lại hay làm gián đoạn những suy tính quan trọng hàng đầu của chúng ta là Con Đường Về Trời. Những sự ham muốn rất tầm thường mà ai cũng phải tất bật, tranh dành, chém giết
nhau đó có phải là nhà cửa, tiền bạc, danh vọng, quyền thế, rồi thưa gì nữa?.

Ai trên đời có thể tránh được cái chết bất đắc kỳ tử?. Ai tránh được hay hoãn

được thần chết khi ông đến gọi?. Ai có thời giờ …. để trối trăn cho người thân
thương, để lại gia tài cho ai, nhắn gởi những điều rất quan trọng?. Thưa một
tiếng thốt ra trong miệng còn không được thì điều gì còn quan trọng hơn nữa
trong giờ lâm tử?. Thưa giờ lâm tử có sợ lắm hay không …. và câu trả lời xin dành cho từng người chúng ta.

Amen.
Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

(05-17-12)      nguồn: từ Maria Thanh Mai gởi

Sự Yếu Đuối Thật Đáng Ghét Hay Đáng Thương?

Sự Yếu Đuối Thật Đáng Ghét Hay Đáng Thương?

                                                                                                    Tuyết Mai

   Ở đời chúng ta ai cũng có rất nhiều lý lẽ hay để viết, nói, và dậy đời thì rất là tuyệt, nhưng không mấy ai thực hiện được điều mình viết, dậy, hay nói.   Tại sao chúng ta lại nói hay, nói giỏi đến thế?.   Ấy vì là những điều chúng ta học, học lóm, đọc, từ nơi sách vở rồi viết chúng ra, cách rất dễ dàng.   Nhưng thời buổi của ngày nay copy từ trong sách nào, của ai, phải liệt kê hết cả! Chứ không xập xí xập ngầu, đánh lận con đen được đâu.   Để kiểm chứng với mọi người rằng điều tôi viết đó, không phải của tôi đâu mà là tôi lấy từ quyển sách của ông này hay của bà kia, và v.v…..   Đây là tôi nói những người có học lực cao kìa mà còn phải như thế chứ hà huống gì kể đến tôi.   Một chữ cắn làm đôi mà còn không rành rọt, thì biết gì để nói thưa có phải?.

 Nói vậy là để anh chị em hiểu rằng những điều tôi viết đây chỉ muốn xây dựng và chia sẻ những điều tôi và gia đình tôi trải qua, mong sự đóng góp rất nhỏ giúp ích được gì là điều mong muốn của tôi thôi! Thà một giọt nước làm đầy đại dương hơn là đại dương thiếu đi giọt nước ấy!.   Đối với tôi điều gì hữu ích và lợi ích cũng đều là tốt cả!.   Nhất là những anh chị em đang bước vào ngưỡng cửa của gia đình bé mọn của chính mình.   Thiếu kinh nghiệm là điều rất phải nhưng thiếu cả những suy nghĩ chín chắn vì quá mới và quá non nớt.

 Gia đình chúng tôi hôm nay có con lốc nhỏ đã đến chiếu cố! Con lốc không phải là tôi và cũng không phải là các con tôi, nhưng là ông nhà tôi.   Con người ta hình như ai ai cũng có điều gì đó mà chỉ cần một chuyện rất nhỏ không đáng chi, cũng làm cho chúng ta bực mình, và cũng chỉ cần một lời nói không đúng lúc, cũng làm chúng ta muốn sinh sự, và phát hỏa?.   Nhà tôi ông là cột trụ, mà chẳng phải là cột trụ của thân cây eo xèo dễ ngả, nhưng là cột trụ của một cây cổ thụ lận.   Có điều cây cổ thụ ấy qua bao nhiêu thời gian, rễ của nó bị đất đưa trồi lên cao, nên không còn vững chắc nữa chăng??.   Và đó là điều mà tôi và các con đều cảm nhận được là bố của chúng bây giờ đã suy thoái đi rất nhiều, từ thể xác, tâm thần, và cả tâm linh cũng yếu kém.   Tâm linh thì bố chúng chỉ mới bám rễ vì mới vào đạo được hơn một năm.

 Gia đình chúng tôi vài năm gần đây, kinh tế cũng không sáng sủa gì, cũng như bao nhiêu gia đình khác đang gặp phải.   Ông nhà tôi đã ở nhà ăn tiền hưu non cũng tròm trèm gần được trọn 3 năm.   Tôi thì xin nghỉ ở nhà vì muốn dưỡng bệnh nên không vô đồng nào cũng cả gần 2 năm rồi còn gì.   Chỉ nhờ chút đỉnh vào cháu gái lớn làm việc bán thời gian, vì cháu phải đi học full time.   Con lốc hôm nay đến thăm gia đình chúng tôi, thoạt đầu cũng chỉ là con lốc con mà thôi, nhưng rồi con lốc mẹ nó cũng theo đến, nên sự càn quét cũng để lại lắm thiệt hại.   Dù nhỏ đến đâu.   Như tôi có nhắc đến  mẹ Thánh Têrêsa thành Cuculta bên Ấn Độ rất thường, có dậy rằng hãy yêu thương gia đình chúng ta trước đã, rồi hãy yêu thương những người chòm xóm láng giềng, chứ không thì đó là sự thiếu sót rất lớn.

 Ấy thế học câu ấy thuộc nằm lòng, nhưng sự yếu đuối đáng ghét của con người có làm được đâu! Nhà tôi nói mười thì tôi cũng phải ráng để khều lại một cho nó hả cái dạ.   Kẻo ngậm miệng hoài nó bị đau bao tử thưa anh chị em!.   Và sự yếu đuối đáng ghét này, rất thường xẩy ra trong mọi gia đình, chứ không phải ít.   Sự thiệt hại này có chăng chẳng phải của nhà tôi mà thôi, nhưng là từ nơi tôi nữa!.    Nếu tôi chịu im chịu nhịn thì mọi sự việc chắc cũng êm xuôi, nhưng vì lấy cớ là im nhiều rồi nay không chịu nhịn nữa!.   Nhưng thưa anh chị em ở mỗi thời thì chúng ta phải sửa cho đúng với thời đó!.   Xưa và nay có thay đổi rất nhiều! Thay đổi từ tuổi tác, tánh tình, và sự bệnh hoạn mà chúng ta đang cưu mang.  

 Ai cũng bị suy thoái theo ngày tháng năm, nhưng hình như nó “thời gian” đi chóng quá, nên chúng ta không nhìn thấy đấy thôi!.   Hình như ông nhà tôi phải cố gắng quá mức, để nhắc nhở cả nhà là ông đang rất bệnh, và hình như cả nhà ai cũng điếc và không có giờ để nghe ông.   Hay vì nghe ông than thở quá nhiều nên ai cũng nhàm tai chăng!?.   Sự sai lệch này làm cho tôi cảm thấy có lỗi thật nhiều với ông, vì không nhìn nhận rằng ông đã già và đang bị bệnh.   Một cái bệnh mà ông ráng chống lại với thời gian và sự định đoạt của tạo hóa.   Đó là bệnh mù mắt của ông!.   Ông chỉ còn một mắt và cố gắng để không bị mù cả hai con mắt, và thật tội nghiệp cho ông, ông rất cố gắng sống trong sự thoải mái giả tạo ấy!.   Bởi ông không cảm nhận được gia đình hiểu ông.   Bởi ông không cảm nhận được sự thông cảm nơi người vợ yêu quý của ông.   Bởi không ai muốn bị ông làm phiền cả!.  

 Tuy cả nhà hiểu được rằng, tất cả ai cũng cần đến ông, từ A tới Z.   Vợ thì vô dụng và làm biếng vì đã để cho chồng lo suốt bao năm trời.   Các con tôi tuy lớn đầu nhưng cũng ngây ngô chẳng biết lo một sự việc gì.   Đi học và mọi sự liên quan đến việc học là cũng nhờ đến bố, chỉ trừ tự chúng phải học mà thôi!.   Thế đấy, có phải gia đình nào cũng gặp những chuyện tương tự vậy hay không?.   Hễ giao việc được cho ai thì cứ thế mà làm rồi tất cả chảy ươn ra và không biết cảm ơn, ngược lại chúng ta lại buồn trong bụng và tỏ ra vô ơn khi bị rầy la?.   Chồng tôi giận con trai tôi vì nó dám nói trả với bố nó và có hơi lớn tiếng.   Con trai tôi giận bố nó vì bố đã dùng chữ hơi nặng lời khi bố hỏi “con không happy sao?”.   Tôi rất ghét khi hai bố con có chuyện hiểu lầm nhau.   Ông nhà tôi giận cũng chỉ vì thằng con trai tôi hỏi không đúng lúc và làm chuyện tỏ cho ông thấy rằng nó chẳng biết nghĩ và thương ông.   Đúng là trẻ già xung khắc (bố thì 65 con thì 15).   Chuyện của nó làm ông giận chỉ là giọt nước thêm vào ly nước đã đầy.  

 Cái việc khó cho tôi là gầy dựng sau trận bão tố.   Tự tôi phải đi đầu này đầu kia để kê lại cho mọi thứ đã bị xô đẩy do con lốc bốc lên rồi bị liệng xuống.   Tôi cắt nghĩa cho thằng con trai tôi hiểu là bố đang bị căng thẳng về vấn đề tài chánh trong gia đình.   Con lại hỏi câu hỏi mà ông không làm sao để ông nói “không” cho được.   Làm bố cảm thấy không vui vì thiếu khả năng.   Tôi biết điều này làm ông rất buồn và ông cố gắng tránh né.

 Sau mỗi cơn lốc nổi lên, thường tôi góp gió nó mới thành bão, và tôi cảm thấy ân hận vì lỗi nơi mình hết cả!.   Thêm chi câu nói chẳng gầy dựng mà còn làm cả nhà tan tác.   Thêm chi lời nói mỉa mai và chê bai, khi ông luôn cảm thấy mình vô dụng.   Lợi được gì những câu nói vô bổ và hại người đến thế?.   Lời nói lỡ thốt ra thì mấy ai nuốt lại được?.   Vì thế cho nên tôi cảm thấy chính mình thật đạo đức giả thay!.   Khuyên người được nhưng chính mình lại phá hủy hạnh phúc của chính mình.   Thành thật mà nói nếu từ đầu không có lửa sao lại có khói?.   Cả đôi bên đều có lỗi, nhưng sau đó đòi hỏi sự cố gắng, để không xẩy ra ở lần sau.  

 Vợ chồng già thì cả hai cùng đổi tánh là nói nhiều, nói gây tổn thương cho nhau thường hơn là nói có tính cách xây dựng.   Hy vọng lời nói của chúng ta đi liền với việc làm thì mới có kết quả, thưa có phải?.   Cố gắng cầu nguyện thật nhiều để Chúa Mẹ giúp thêm sức mạnh và còn thông minh để đỡ đần nhau ở tuổi xế về chiều.   Sức chúng ta thì yếu và tuổi đời của chúng ta lại càng yếu thêm.   Cho nên sự yếu đuối đáng ghét của chúng ta, nếu thiếu sự cầu nguyện và sự trợ giúp của Thiên Chúa, chắc mọi sự sẽ không bền và không tồn tại, và sóng gió cứ mãi xẩy đến trong gia đình của chúng ta.  

 “Một lời nói đẹp luôn tỏa hương thơm, nhưng một lời nói ác sẽ gây tổn thương cho nhau suốt đời” – TM.

 Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

(05-09-12)

Thà Chết Mà Được Sống Đời

Thà Chết Mà Được Sống Đời
 
                                                                               Tuyết Mai
 
 

Nghe lời tựa ai trong chúng ta cũng muốn phát khiếp sợ, vì chết ai mà không sợ thưa có phải?.   Nhưng con người của chúng ta thường luôn tỏ ra khôn mà lại chẳng có ngoan tí ti nào!?.   Dẫu biết rằng cái chết thường đến bất thình lình hay bất đắc kỳ tử, nhưng chúng ta thường dối lòng mình, và cố tình thờ ơ để mặc cho cái chết nó đến bất cứ lúc nào, nên không chịu chuẩn bị hay phòng ngừa.

Tôi không biết cuộc sống bên VN ra sao, nhưng trên nước Mỹ này thì ai cũng muốn được có Bảo Hiểm cả!.   Thường những người giầu có hay minh tinh màn bạc, họ đều có mua Bảo Hiểm để bảo toàn thân thể của họ.   Rồi thì đóng phim họ cũng có được bảo hiểm cho những chuyện rủi ro của nghề nghiệp.   Rồi đến những thường dân như chúng ta đây chẳng hạn!.   Đi làm cũng phải đóng góp tiền cùng với hãng để có được bảo hiểm cho sức khỏe.   Bình thường thì ai cũng rên siết vì tiền mua bảo hiểm không phải là rẻ, nhưng khi đụng chuyện cần phải vào nhà thương, thì lúc bấy giờ anh chị em đó và cả nhà mới thở cái phào, vì nhờ có bảo hiểm sức khỏe mà anh chị em đó chỉ cần đóng số phần trăm chi phí cho nhà thương mà thôi!. 

Về vấn đề sức khỏe thì chẳng những ở bên VN hay ngoại quốc, ai khi có bệnh nặng cũng đều sợ như nhau mà thôi!.   Vì có tiền thì chúng ta còn có cơ hội để chữa trị và còn có sức khỏe, chứ không tiền thì khổ lắm ai ơi!.   Kế đến khi chúng ta có làm chủ được chiếc xe dù là xe gắn máy cho đến xe hơi, xe tải, v.v…. Chúng ta hết thảy đều bị bắt phải mua bảo hiểm xe, để bảo toàn cho chiếc xe và nhân mạng của đôi bên, khi có tai nạn xẩy ra tùy theo nhẹ hay nặng, và có thể gây chết người.

Nhưng thưa anh chị em, sống trên trần gian này, thân thể và nhân mạng của con người không quan trọng lắm hay sao, cho nên khi chúng ta có thể, thì ai cũng muốn được bảo hiểm để bảo toàn mọi thứ, để cho thân xác và tinh thần của chúng ta có được thoải mái và không cần nghĩ ngợi.   Nếu không có gì cả thì chúng ta cứ cảm thấy bất an và do đó càng làm cho chúng ta bị bệnh thêm vì lo lắng.   Người giầu có thì họ có đủ loại bảo hiểm thưa anh chị em!    Bảo hiểm sức khỏe là điều trước tiên.   Kế đến là bảo hiểm nhân thọ.   Rồi thì bảo hiểm cho bao nhiêu căn nhà họ ở và cho thuê.   Bảo hiểm xe và bảo hiểm cho sự an toàn của căn nhà họ đang ở, nhất là về đêm thường có trộm cướp đột nhập vào nhà.

À thế nhưng hầu hết chúng ta quên mua một bảo hiểm rất cần thiết cho linh hồn sống đời đời của chúng ta!.   Có phải vì trần gian là nơi mà chúng ta thích và muốn sống đời?.   Và điều lợi hại nhất là chẳng một ai trong chúng ta lại muốn cái chết đến với mình.   Ai ai cũng muốn trốn chạy cái chết.  Ai ai cũng muốn phủ nhận rằng ai đâu đó chết, chứ chẳng phải là mình.   Đó cũng là điều xẩy ra rất thường tình của con người vì chúng ta hết thảy đều yếu đuối, hay thích phạm tội, nhưng lại rất muốn được sống đời trên cái trần gian tạm bợ này!.   Điều chúng ta thấy rõ ràng nhất là từ nơi các ông, càng già thì các ông lại càng thích lấy được vợ trẻ.   Càng nhiều bà lại càng tốt để khoe cái đuôi con công của mình.   Đó cũng là điều rất dễ hiểu và không ai phủ nhận điều đó.   Vì các ông dù có gần đất xa trời thì cái tánh “đàn ông”, “man” cũng vẫn không mất.

Thế nếu chúng ta cứ phớt lờ, do dự, hoặc không tự lo cho linh hồn của mình ngay từ bây giờ, thì khi nào chúng ta mới nghĩ tới??.   Chúng ta chỉ cần nhìn chung quanh thử xem, có phải cái chết nó đến bất kỳ ở tuổi nào.   Mới sinh ra cũng đã chết.   Chưa được 10 tuổi cũng đã chết.   Chết non, chết trẻ, chết vì tai nạn, chết vì bệnh tật hay tuổi già, chết vì uất ức, chết vì chính do lỗi bất cẩn của mình, v.v…. Thế chúng ta còn chần chờ gì nữa mà không lè lẹ để đi mua bảo hiểm cho linh hồn của chúng ta?.   Anh chị em có để ý không, theo thời gian và theo tuổi tác, hiện giờ có rất nhiều người sống ở Mỹ còn đang ở tuổi ngũ tuần cũng đã biết tự tìm và mua cho mình một miếng đất, và ma chay.   Cho nên thời buổi bây giờ một miếng đất mua chôn cũng cả trên 10 ngàn đô la chứ chẳng phải là ít.   Càng chần chờ thì càng phải mua mắc anh chị em ạ!. 

Nhưng đó chẳng phải là bảo hiểm cho linh hồn, mà mới chỉ là kiếm mua cho được miếng đất để có nơi có chỗ cho tấm thân thối tha rữa nát và chôn trong ấy mà thôi!.   Bảo hiểm cho linh hồn đời đời của một con người tôi muốn nói đây là cách sống của mình đối với người anh chị em của chúng ta.   “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”, “Lá lành đùm lá rách, hay lá rách đùm lá tả tơi”, “bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”, v.v…..

Sống trên cõi đời thì không gì qua đồng tiền thưa có phải?.   Nhưng đồng tiền do mồ hôi nước mắt của chúng ta làm ra, khi giúp người hoạn nạn mới rõ thật quý làm sao!.   Chứ không phải do đồng tiền khát máu của những tay băng đảng đi cướp của người ta.  Chúng ta gọi thành phần này là quân cướp ngày.   Giúp người thì có nhiều cách lắm tùy theo khả năng của chúng ta muốn góp phần vào việc xây dựng Nước Chúa nơi trần gian này!.   Có một đồng thì ta cho một đồng, mà đừng nên xóc mắc họ xài cho việc gì, khi họ ăn bận chẳng giống một người homeless.   Ai xin khi ta có thì ta cứ cho vì Chúa dậy chúng ta làm vậy!.   Ai mượn thì chớ có hỏi đòi và hãy nghĩ rằng tiền ấy sẽ không bao giờ được thấy lại.   Chúa biết tất cả chúng ta ai giầu ai nghèo, Ngài biết chúng ta ai rộng rãi ai keo kiệt, như Ngài bình phẩm những ai bỏ tiền nhiều nhất vào trong hòm tiền của nhà thờ, và Chúa đã khen thưởng một bà già góa nghèo đã bỏ vào hòm tiền tất cả những gì bà có.

Chúng ta phải công nhận rằng thời buổi tân tiến với kỹ thuật của ngày hôm nay, chúng ta lại càng phải lo sợ về phần hồn của chúng ta nhiều hơn là cái thân xác hay chết và hay phạm tội này!.   Nhờ đọc biết nhiều trên Internet, chúng ta mới thấy rằng thế giới có thể sẽ bị hủy diệt vì Bom Nguyên Tử trong những ngày rất gần.   Nên ai có nhiều tiền thì dùng tiền ấy để đóng góp và giúp đỡ những ai đang cần đến sự chia sẻ của chúng ta.   Ai có sức và có thời giờ thì đóng góp theo sức và thời giờ của mình.   Ai có khả năng và thiên tài Chúa ban, hãy cố gắng đóng góp hết sức vào chương trình của Chúa trên trần gian này.    Quả thật “Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”.   

Sau cùng nhưng cũng rất quan trọng là xin hết thảy chúng ta hãy cầu nguyện thật nhiều cho những linh hồn anh chị em chúng ta hiện còn đang sầu khổ, trông đợi, và rất cần đến sự giúp đỡ của chúng ta ở lửa Luyện Ngục, qua các việc lành và hãm mình chúng ta cố gắng làm hằng ngày.  Có phải Chúa dậy chúng ta rằng hãy kéo nhiều thêm anh chị em lên Trời với mình vì Nơi ấy còn có rất nhiều chỗ ở.   Amen.

** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=AkYHN6mQoTs
     (Chúa Gọi Con Về)

     http://www.youtube.com/watch?v=-XOR9nrrZMk
     (Trở Về Nhà Chúa)        

    
Y Tá của Chúa,
Tuyết Mai
(04-19-12)                  nguồn: Từ Maria Mai gởi

Chúng Ta Thật Hạnh Phúc

 Chúng Ta Thật Hạnh Phúc                     

                                                                           Tác giả:  Tuyết Mai

  Tôi có đọc được mẩu chuyện ngắn để răn đời như sau rằng có một thằng bé kia nghèo lắm, sống thất tha thất thểu, tìm miếng ăn cho từng bữa, nhờ vào lòng quảng đại của những ai có lòng bác ái để sống qua ngày.   Một bữa nọ nó gặp một ông lão tóc râu bạc phơ kia, bảo với nó rằng: “Mày, tao thấy mày thật là giầu có”.   Với cái nhìn mỉa mai của nó chằm chặp vào lão ông kia nó bảo: “Một xu tôi cũng chẳng có mà ông nói cái gì kỳ vậy? Ông không thấy rằng quần áo của tôi rách bươm không có miếng vải để vá hay sao?”.

 Chắc rằng ông già râu tóc bạc phơ này là ông thần, hiện ra để muốn giúp thằng nhỏ này chăng?.   Ông bèn lên tiếng với thằng nhỏ rằng: “Thế bây giờ tao muốn mua bàn tay của mày 1 triệu đồng mày có bán không?”.   Chẳng cần phải suy nghĩ, thằng nhỏ lắc đầu quầy quậy và bảo rằng ông có khùng không, tôi không bán.   Rồi ông lại hỏi nó tiếp: “Nếu mày không chịu vậy tao cần mua hai bàn chân của mày 10 triệu đồng, mày có bán không?”.   Một lần nữa nó cũng trả lời với ông lão là không.   Rồi ông tiếp tục hỏi nó: “Vậy tao muốn mua bộ đồ lòng của mày cho 50 triệu đồng ….”.   Ông chưa hỏi dứt câu thì nó xua xua tay bảo ông khỏi hỏi nữa, vì nó đã hiểu Ý của ông muốn nói gì rồi!.   Là quả thật hiện nó đang giầu có mà nó không nhận biết.

Qua câu chuyện trên thì có phải tất cả chúng ta là con cái Chúa, ai cũng được hạnh phúc đấy hết thảy!.   Hạnh phúc đích thật cái mà Chúa đã tác tạo ra chúng ta từ hình hài giống Chúa cho đến thể xác của chúng ta.   Nhờ nó mà chúng ta mới trở thành một con người hữu ích và hữu dụng, cho chính chúng ta, gia đình, và xã hội.   Rồi chúng ta không nhiều thì ít trong thời buổi văn minh hiện đại của ngày hôm nay, chúng ta ai ai cũng biết rất rành về YouTube, và cũng không nhiều thì ít anh chị em đã chứng kiến một con người thật đặc biệt, cho chúng ta rất nhiều ấn tượng, và ấn tượng ấy đã cho chúng ta thật nhiều cảm xúc khó quên.

 Tôi không nhớ tên của anh ta được, nhưng anh là một con người mà Chúa sinh ra không có hai cánh tay và không có chân.   Phần chân của anh chỉ là một miếng thịt dư ở dưới phần mông bên phải của anh.   Cuộc sống của anh thuở còn niên thiếu rất là cam go và luôn cần có sự giúp đỡ của gia đình, cho bất cứ việc gì và điều gì anh cần làm.   Vâng, anh cần từ cái đút ăn cho đến vấn đề vệ sinh.   Không việc gì anh muốn đụng đến mà không cần người giúp đỡ.   Tinh thần của anh ngày càng suy sụp theo tuổi đời của anh.   Bao nhiêu lần anh muốn tự tử mà không thành.   Vì Chúa có chương trình sẵn cho anh trên thế gian này!.   Một ngày nọ cũng giống như bao nhiêu ngày tuyệt vọng khác của anh, thì Chúa đã đến và đã sống trong anh.   Chúa đã đến và đã ban cho anh một sức mạnh phi thường.   Sức mạnh ấy đã khiến anh lên tinh thần và thay đổi con người anh toàn diện.   Anh đã tự học cách lo cho chính mình.   Từ những việc vặt vẵn cho đến anh tự nấu nướng một mình, và tự lo được công việc vệ sinh thường ngày của anh.   Anh chị em có thể tưởng tượng rằng anh sống riêng một mình hay không?.   Phải nói anh có làm được tất cả cũng là nhờ anh có chiếc xe lăn rất đặc biệt, dành riêng cho anh, thay cho hai chân của anh.

 Ngày hôm nay chẳng những anh sống riêng một mình, làm được tất cả mọi việc cho chính mình, mà anh còn được mời đi toàn khắp thế giới để thuyết trình, và để làm gương sống động cho rất nhiều người.   Chẳng những anh làm gương cho những con người đang sống trong tuyệt vọng giống như anh  là mù điếc câm, tật nguyền, liệt giường liệt chiếu, vô dụng trong xã hội, mà anh còn làm gương sáng cho những ai Chúa ban cho đầy đủ từ cái đầu cho đến tứ chi.   Quả thật con người như anh chúng ta phải ngả mũ mà khen thưởng, mà luôn thắc mắc rằng sao anh có thể làm được như vậy?.   Có thể Chúa cũng ban cho anh một gia đình thật hạnh phúc sau này!.   Vì anh quả là một người đàn ông tuyệt vời và là tấm gương sáng cho những ai đang có tất cả nhưng vẫn thấy mình là rất nghèo nàn.  

 Vâng, thưa đúng như vậy! Sự nghèo nàn nhất mà chúng ta được biết là từ những người thật giầu có như mẹ thánh Têrêsa nước Ấn Độ ám chỉ những con người ở những quốc gia giầu mạnh.   Hình như đời thường là thế, không ai có thể có cả hai.   Một là có tình mà không có tiền, hay ngược lại.   Nhưng thưa anh chị em, nếu chúng ta là con cái Chúa là chúng ta Có được tất cả!.   Vì ai cũng hiểu rằng Thiên Chúa là Đấng rất nhân từ và Người rất yêu thương con người.   Không ai phủ nhận điều đó!.   Chỉ có khác nhau là nếu chúng ta phó mặc cho Chúa quan phòng, đừng tự mình, và đựng tự phụ vào sức rất hạn hẹp của mình, thì tất cả chúng ta là những con người giầu có nhất và hạnh phúc nhất trên trần gian này!.

 Tựu trung có phải lỗi của chúng ta khi đánh mất đi cái hạnh phúc tuyệt vời và tuyệt hảo Chúa ban cho từng mỗi người chúng ta?.   Ai bảo chúng ta có lòng tham lam và hay muốn tích lũy?.   Ai bảo chúng ta đóng cửa lòng và nhỏ nhen?.   Ai bảo chúng ta khinh thường sự sống muôn đời?.   Và ai bảo chúng ta chọn tiền bạc, danh lợi, thú vui, quyền lực, hão huyền?.  

 Hạnh phúc Chúa ban cho từng con người là ở trong tầm tay vói của chúng ta.   Chỉ cần chúng ta mời Người luôn ngự trong căn nhà tâm hồn của chúng ta, thì trong Nhà của Người có gì, chúng ta sẽ hưởng được thứ nấy.   Ngay tại ở đời này và cả ở đời sau.   Amen.

** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=PpzML3waimw

     (Con Cảm Ơn Cha)

 Y Tá Của Chúa,
Tuyết Mai

(04-23-12)                                           nguồn: thanhlinh.net