ĐẤNG BIẾT TỎNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Tôi nghe người ta nói gì về anh đó?”.

“Những gì tôi có thể làm, là những gì tôi phải làm! Những gì tôi phải làm, nhờ ơn Chúa, tôi sẽ làm! Và tôi ước không bao giờ phải nghe Ngài phàn nàn, ‘Tôi nghe người ta nói gì về anh đó?’” – Edward Hale.

Kính thưa Anh Chị em,

 

“Tôi nghe người ta nói gì về anh đó?”. Đây là nghi vấn ông Chủ dành cho người quản gia và cho cả chúng ta hôm nay. Thực ra, Thiên Chúa không cần ‘nghe’ gì về một ai, vì Ngài là ‘Đấng biết tỏng!’.

Chúa biết hết mọi sự! Tuy nhiên, khi xem lại hồ sơ cuộc sống mỗi người, rất có thể Ngài vẫn hỏi như thế – không để kết án, mà để đánh động – hầu mời chúng ta nhìn lại mình dưới ánh sáng của tình yêu. Chắc hẳn, không ai có thể đứng vững trước ánh nhìn của Chúa và sẽ không có một ‘thủ thuật lươn khươn’ nào trước Ngài! Liệu bạn và tôi có bị buộc tội là ‘phung phí’ ân sủng, ‘hoang phí’ thời gian và ‘lãng phí’ cơ hội? Những gì Chúa ban – đức tin, Lời Chúa, các Bí tích, gương thánh nhân, tài năng, của cải – liệu chúng ta là những kẻ ‘hoài của?’. “Sự xấu hổ trước mặt Thiên Chúa chính là chuyển động đầu tiên của ân sủng!” – Jean Vanier.

Như người quản gia, chúng ta được chất vấn; như anh ta, bạn và tôi có dám đánh cược vào ‘canh bạc xót thương’ của Đấng vừa biết hết, vừa tha hết? Khiêm tốn nhìn nhận và bắt đầu lại, khẩn xin ơn tha thứ để sống liêm chính, xa lánh tinh thần thế tục… là những gì thật cấp thiết. Ước gì như Phaolô, chúng ta có thể nói một cách an lòng khi nhìn lại, “Trong Đức Kitô Giêsu, tôi có quyền hãnh diện về công việc phục vụ Thiên Chúa!” – bài đọc một – và có thể xác tín, qua chúng ta, “Chúa đã mặc khải ơn Người cứu độ trước mặt chư dân!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Lời Chúa cảnh báo mỗi người chúng ta về ‘thói thời thượng thiêng liêng’ vốn có thể len lỏi vào đời sống mọi đấng bậc. ‘Thói thời thượng thiêng liêng’ đó bộc lộ qua thái độ tham nhũng quyền lực, khoe mẽ chức danh, trí tráo ngôn từ, vay mượn tri thức… vốn sẽ kiến tạo một nhân cách ‘nghèo’ – nhân bản, tu đức, thần học – một bản ngã ‘cùn’ mà sớm muộn thiên hạ đều biết tỏng. Con đường ấy chỉ dẫn đến những ngõ cụt, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác. “Quyền lực, nếu không được lương tâm chế ngự, sẽ ăn mòn linh hồn trước khi làm hư thế giới!” – C.S. Lewis.

Anh Chị em,

“Tôi nghe người ta nói gì về anh đó?”, câu hỏi của Chủ dạy chúng ta khiêm tốn, biết xấu hổ và thống hối. Ai nhận ra mình ‘được biết’ từ trong ra ngoài mà vẫn được yêu, người ấy không thể coi thường người khác. Chính từ đó, chúng ta học biết thế nào là phải hoán cải. Chỉ khi nhìn tha nhân bằng ánh mắt của ‘Đấng biết tỏng’, chúng ta mới biết thế nào là yêu trong sự thật và khiêm tốn chu toàn mọi sự trong sự thật. “Thật là một nỗi hổ thẹn diễm phúc khi con người cảm thấy sức nặng của ‘sự thật chính mình’ trước mặt Thiên Chúa!” – Henry Newman.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cám ơn Chúa đã không công bố bản “tổng kết quản lý” của con cho thiên hạ, vì nếu như thế, có lẽ con sẽ phải rao bán cả linh hồn để bịt miệng thế gian!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

*******************************

Lời Chúa Thứ Sáu Tuần XXXI Thường Niên, Năm Lẻ 

Con cái đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với người đồng loại.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 16,1-8

1 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Một nhà phú hộ kia có một người quản gia. Người ta tố cáo với ông là anh này đã phung phí của cải nhà ông. 2 Ông mới gọi anh ta đến mà bảo : ‘Tôi nghe người ta nói gì về anh đó ? Công việc quản lý của anh, anh tính sổ đi, vì từ nay anh không được làm quản gia nữa !’ 3 Người quản gia liền nghĩ bụng : ‘Mình sẽ làm gì đây ? Vì ông chủ đã cất chức quản gia của mình rồi. Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. 4 Mình biết phải làm gì rồi, để sau khi mất chức quản gia, sẽ có người đón rước mình về nhà họ !’

5 “Anh ta liền cho gọi từng con nợ của chủ đến, và hỏi người thứ nhất : ‘Bác nợ chủ tôi bao nhiêu vậy ?’ 6 Người ấy đáp : ‘Một trăm thùng dầu ô-liu.’ Anh ta bảo : ‘Bác cầm lấy biên lai của bác đây, ngồi xuống mau, viết năm chục thôi.’ 7 Rồi anh ta hỏi người khác : ‘Còn bác, bác nợ bao nhiêu vậy ?’ Người ấy đáp : ‘Một ngàn giạ lúa.’ Anh ta bảo : ‘Bác cầm lấy biên lai của bác đây, viết lại tám trăm thôi.’

8 “Và ông chủ khen tên quản gia bất lương đó đã hành động khôn khéo. Quả thế, con cái đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với người đồng loại.”


 

Vậy, dù sống, dù chết, chúng ta vẫn thuộc về Chúa; (Rm 14:7,8b) – Cha Vương

Một ngày tràn đầy yêu thương trong Chúa nhé.

Cha Vương

Thứ 5: 6/11/2025

TIN MỪNG: Thật vậy, không ai trong chúng ta sống cho chính mình, cũng như không ai chết cho chính mình… Vậy, dù sống, dù chết, chúng ta vẫn thuộc về Chúa; (Rm 14:7,8b)

SUY NIỆM: Thiên Chúa không tạo ra sự chết. Thiên Chúa chỉ tạo ra sự sống, với tất cả vinh quang và tốt lành của nó. Chính con người, đôi khi, lại từ chối sự sống đó qua tội lỗi và sự ích kỷ của mình. Khi bạn chọn sự thù hận thay vì yêu thương, trả thù thay vì tha thứ, tìm kiếm lạc thú thay vì nhân đức, chiến tranh thay vì hòa bình, bạn đã chọn cái chết thay vì sự sống. Dù bạn có chọn cái chết với những tội lỗi của nó nhưng Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi và để bạn sống trong bóng tối của sự chết. Ngài luôn tìm kiếm bạn bằng cách đã sai Chúa Giê-su đến, không chỉ như một gương mẫu cho đời sống, mà còn là Đấng chiến thắng sự chết qua cây thập giá. “Ngài ngồi đó chờ mong con đến bến yêu thương Chúa ban niềm tin… với đôi bàn tay luôn rộng mở. Về cùng Chúa xót thương hải hà lệ tràn mi sướng vui chan hòa. Và hồn con ước mơ cung điện thiên tòa.” 

(Chờ Con Chúa Nhé—Lm. Nguyễn Văn Tuyên)

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha nhân từ, chỉ có tình yêu của Chúa mới chiến thắng sự chết, xin cho con biết tin tưởng và quyết tâm chọn Chúa mỗi ngày để được sống hạnh phúc và bình an trong Chúa. 

THỰC HÀNH: Cố gắng tập bỏ một thói quen xấu không đẹp lòng Chúa. 

************************

 Lời tâm sự với Chúa khi cuộc đời bơ vơ..

CHỈ CẦN LẶNG YÊN – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Tìm được rồi, người ấy mừng rỡ vác lên vai!”.

Mỗi khi ngã quỵ, bạn đừng quên Thánh Vịnh 46, 11, “Hãy lặng yên và biết rằng, Ta là Chúa!”. Cuối đời, Hudson Taylor, yếu đến mức thều thào, “Tôi yếu đến độ không thể cầu nguyện, không thể đọc Thánh Kinh. Tôi chỉ có thể lặng yên trong tay Chúa, đợi Ngài vác về!”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Đợi Ngài vác về!”. Lời cuối của Taylor cũng là chi tiết mà chỉ một mình Luca có trong dụ ngôn Chiên Lạc với những tình tiết thật ly kỳ! Nào ‘người đó vui mừng vác trên vai, đem về nhà’; ‘mời bạn bè, hàng xóm’ chung vui; và nhất là, ‘giữa triều thần, ai nấy vui mừng!’. Phần con chiên, nó ‘chỉ cần lặng yên!’.

Con số “99” biểu tượng cho những ai đã thuộc về Vương Quốc – đại diện cho triều thần thánh; con chiên lạc đại diện cho toàn thể nhân loại, và đại diện cho từng con người lạc lối. Người Chăn Chiên, chính Chúa Giêsu, luôn tìm kiếm một nhân loại sa ngã; trong đó, có bạn và tôi – mỗi người lạc mỗi cách, mỗi kiểu – để vác về. Ngài không đi tìm chiên vì tiếc của hay giận giỗi, nhưng chỉ vì quan tâm và xót thương. Về phần chiên, đừng nổi loạn, nó ‘chỉ cần lặng yên’, vì “Đôi khi điều thiêng liêng nhất bạn có thể làm là nghỉ ngơi!” – Craig Groeschel.

Thông thường, chúng ta có thể rơi vào cạm bẫy khi nghĩ rằng, tôi phải tìm đường trở lại với Chúa bằng những nỗ lực riêng; nhưng sự thật là, Thiên Chúa luôn ngược chiều, Ngài hối hả, dáo dác dõi mắt tìm kiếm mỗi người. “Ân sủng tìm thấy ta ở nơi ta đang ở, nhưng không để ta nguyên chỗ ấy!” – Max Lucado. Thánh Vịnh đáp ca hôm nay nói, “Tôi vững vàng tin tưởng sẽ được thấy ân lộc Chúa ban!”. Ân lộc Chúa ban là niềm tin của người để Chúa kiếm tìm và vác về giữa quãng đường còn xa. Như vậy, “Dù sống, dù chết, chúng ta vẫn thuộc về Chúa” – bài đọc một. Vậy thì còn phải lo chi? ‘Chỉ cần lặng yên’ để Ngài bước tiếp phần đường của chính mỗi người. “Ân sủng là sức mạnh dịu dàng vác ta về nhà khi đôi chân ta không còn bước nổi!” – John Stott.

Anh Chị em,

Như vậy, ‘chỉ cần lặng yên’ không phải là buông xuôi, nhưng là để cho ân sủng hành động. Khi con người thôi vùng vẫy, Thiên Chúa mới có thể ôm lấy và vác về. Chính trong bất lực, chúng ta chạm đến quyền năng cứu độ của Chúa. “Ân sủng tuôn tràn mạnh nhất qua những vỡ vụn của con người!” – Philip Yancey. Vì thế, lặng yên không là trốn chạy, mà là tin rằng, Ngài biết đường về. Như chiên yên ắng trên vai Mục Tử – không cựa quậy, đạp chọi – nó không biết, đó chính là giây phút cứu độ của nó. Nói cách khác, khi linh hồn đã kiệt sức, chẳng còn cầu nguyện, chẳng còn suy tư, chỉ còn lặng yên trong Chúa, thì đó không phải là thất bại, mà là điểm chạm giữa ân sủng và sự bất lực. Ở đó, ơn cứu độ bắt đầu! “Đôi khi Thiên Chúa để bạn chạm đáy, để bạn khám phá ra Ngài chính là Đá Tảng nơi đáy sâu ấy!” – Tony Evans.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con không xin sức mạnh, chỉ xin ơn bình an, để khi Ngài băng qua sa mạc lòng con, con đủ tin để không cựa quậy, và để Ngài làm phần còn lại!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

*************************************

Lời Chúa Thứ Năm Tuần XXXI Thường Niên, Năm Lẻ

Trên trời ai nấy sẽ vui mừng, vì một người tội lỗi ăn năn sám hối.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.     Lc 15,1-10

1 Khi ấy, các người thu thuế và các người tội lỗi đều lui tới với Đức Giê-su để nghe Người giảng. 2 Thấy vậy, những người Pha-ri-sêu và các kinh sư bèn xầm xì với nhau : “Ông này đón tiếp phường tội lỗi và ăn uống với chúng.” 3 Đức Giê-su mới kể cho họ dụ ngôn này :

4 “Người nào trong các ông có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất ? 5 Tìm được rồi, người ấy mừng rỡ vác lên vai. 6 Về đến nhà, người ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói : ‘Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất đó.’ 7 Vậy, tôi nói cho các ông hay : trên trời cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối, hơn là vì chín mươi chín người công chính không cần phải sám hối ăn năn.

8 “Hoặc người phụ nữ nào có mười đồng quan, mà chẳng may đánh mất một đồng, lại không thắp đèn, rồi quét nhà, moi móc tìm cho kỳ được ? 9 Tìm được rồi, bà ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói : ‘Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được đồng quan tôi đã đánh mất.’ 10 Cũng thế, tôi nói cho các ông hay : giữa triều thần Thiên Chúa, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối.”


 

 “Phúc thay ai được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa!” – Cha Vương 

Chúc bình an đến bạn và gia đình nhé.

Cha Vương 

Thứ 3: 4/11/2025

TIN MỪNG: Tôi nói cho các anh biết: Những khách đã được mời trước kia, không ai sẽ được dự tiệc của tôi. (Lc 14:24)

SUY NIỆM: Một trong những lý do tại sao người Công Giáo lại coi thường việc tham dự Thánh Lễ là vì họ chưa nhận thức được Thánh Lễ là một ân sủng lớn lao nhất Thiên Chúa ban tặng cho những ai tin vào Chúa! Thánh Maximilian Kolbe nói, “Nếu các Thiên thần mà ganh tị với con người, thì chắc các ngài ganh vì một lý do duy nhất: Thánh thể.” Tầm quan trọng của bàn tiệc Thánh Thể là trọng tâm và đỉnh cao của toàn bộ đời sống đức tin, là một cuộc gặp gỡ thực sự với Thiên Chúa Thật. Nếu hiểu được như vậy thì bạn không bao giờ tìm ra cả ngàn lý do để bỏ một Thánh Lễ. Chúa nói: “Phúc thay ai được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa!” 

Ai trong chúng ta đang từ chối lời mời đến dự tiệc thiên đàng?

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha nhân từ, nhờ mầu nhiệm Thánh Thể Chúa lên kết tim con với Chúa, xin tuôn đổ vào tim con lòng yêu mến quà tặng Mình và Máu Chúa để được sống với Chúa đến muôn đời.

THỰC HÀNH: Cố gắng tham dự Thánh Lễ thường xuyên hơn. 

From: Do Dzung

*************************

Chúng Con Cần Đến Chúa – Nguyễn Hồng Ân

SỰ CHẾT – Lm. Nguyễn Tầm Thường, S.J  

 Lm. Nguyễn Tầm Thường, S.J  

Khi tôi được sinh ra là khởi điểm tôi bắt đầu đi về cõi chết.  Làm gì có sự chết nếu không có sự sống.  Làm gì có ngày người ta chôn tôi nếu không có ngày tôi chào đời.  Như thế, cuộc sống của tôi là chuẩn bị cho ngày tôi chết.

Ngay từ trong bào thai của mẹ, bắt đầu có sự sống là tôi đã cưu mang sự chết rồi.  Kết hợp và biệt ly ở lẫn với nhau.  Trong lớn lên đã có mầm tan rã.  Khi vũ trụ chào đón tôi, thì cùng một lúc, tôi bắt đầu từ giã vũ trụ từng ngày, từng giờ.

Mỗi ngày là một bước tôi đi dần về sự chết.  Bình minh mọc lên, nhắc nhở cho tôi một bước cận kề.  Hoàng hôn buông xuống, thầm nói cho tôi sự vĩnh biệt đang đến.

Không muốn nghĩ về sự chết tôi cũng chẳng tránh đuợc sự chết.


Tôi có thể không muốn nghĩ về sự chết nhưng tôi có ghét sự chết được không?  Tôi ghét sự chết là tôi ghét chính tôi.  Chết ở trong tôi.  Tôi đang đi về cõi chết nên ngay bây giờ sự chết đã thuộc về tôi rồi.  Sự sống của tôi hàm chứa sự chết, nên tôi yêu sự sống thì tôi cũng phải yêu sự chết.  Vì vậy, cuộc đời có ý nghĩa vẫn chỉ là cuộc đời chuẩn bị cho ngày chết.

Trong dòng đời, tôi không sống một mình.  Cuộc sống của tôi là tấm thảm mà mỗi liên hệ yêu thương là một sợi tơ, mỗi gắn bó quen biết là một sợi chỉ, anh em, cha mẹ, người yêu.  Sự chết xé rách tung tất cả để tôi ra đi một mình.  Chẳng ai đi với tôi.  Vì thế, chết mang mầu ly biệt.

Sống là hướng về tương lai.  Tương lai là cái tôi không nắm chắc trong tay, vì vậy, tôi hay nhìn về tương lai bằng nỗi sợ bấp bênh.  Càng bấp bênh thì tôi càng tìm kiếm vững chãi, càng tích lũy.  Nhưng tích lũy xong, xây đắp xong, vất vả ngược xuôi để rồi ra đi trắng đôi tay thì đời tôi thành đáng thương hại.  Nếu tôi không đem theo được những gì tôi tích lũy, thì những gì tôi ôm ấp hôm nay chỉ làm tôi thêm đau đớn, nuối tiếc.  Nếu không muốn vậy thì chúng phải là phương tiện để chuẩn bị cho giờ ra đi của tôi.

Tích lũy cho tương lai có thể là dấu hiệu khôn ngoan đề phòng những bất trắc có thể xẩy ra.  Mà cũng có thể là một thứ nô lệ.  Nếu suốt đời tôi lo âu tìm kiếm danh vọng, quá tham lam tiền bạc, lúc nào cũng bị vây khốn, băn khoăn thì đâu là niềm vui, tận hưởng.

Mà tận hưởng là gì?  Đâu là ý nghĩa của sự tìm kiếm?  Tích lũy?

Kinh Thánh kể:

Có người trong đám dân chúng nói với Đức Kitô: “Thưa Thầy, Thầy bảo anh tôi chia gia tài với tôi.”

Ngài đã nói cùng họ: “Hãy coi chừng!  Hãy lo giữ mình tránh mọi thứ gian tham, vì không phải ai được sung túc, là đời sống người ấy chắc chắn nhờ của cải.”

Ngài nói cùng họ một ví dụ rằng: “Có người phú hộ, ruộng nương được mùa, nên suy tính với mình rằng: ta phải làm gì?  Vì ta không còn chỗ nào mà tích trữ hoa mầu nữa.  Đoạn người ấy nói: Ta sẽ làm thế này: phá quách các lẫm đi, mà xây những lẫm lớn hơn, rồi chất cả lúa mạ, và của cải vào đó, rồi ta nhủ hồn ta: Hồn ơi! mày có dư thừa của cải, sẵn đó cho bao nhiêu năm; nghỉ đi! ăn uống đi! hưởng đi! Nhưng Thiên Chúa bảo nó: Đồ ngốc! ngay đêm nay, người ta sẽ đòi ngươi trả lại hồn ngươi, mọi sự ngươi đã sắm sửa, tích góp kia sẽ về tay ai? (Lc 12,13-21).

Không ai sống hộ tôi.  Không ai chết thay tôi.  Không ai đi cùng tôi.  Tôi sẽ ra đi lẻ loi.  Họ sẽ quên tôi cũng như tôi đã quên bao người.  Có thể đôi khi họ nhớ tôi.  Cũng như đôi khi tôi nhớ người này, kẻ kia.  Nhưng nỗi nhớ chỉ là của riêng tôi, còn kẻ đã ra đi vẫn ra đi miền miệt.  Thì cũng thế, chẳng ai làm gì được cho tôi lúc tôi ra đi không trở lại.

Chết là mất tất cả.  Nhưng thánh Phaolô lại tuyên tín rằng chết là chiến thắng (1Cor 15,54).  Chết là đi về sự sống vĩnh cửu.  Chết là gặp gỡ.  Gặp Đấng tạo nên mình.  Như vậy, chết là cánh cửa im lìm được mở ra để tôi về với Đấng thương tôi.  Chết là điều kiện để sống.

Chúa ơi, chết là đi về với Chúa sao con vẫn lo âu?

Phải chăng nỗi lo âu là dấu hiệu nói cho con rằng con sợ con có thể không gặp Chúa.  Vì sợ không gặp nên chết mới là bản án nặng nề.  Mà tại sao con lại sợ không gặp Chúa?  Chúa luôn mong mỏi, đợi chờ con cơ mà.  Như thế, muốn gặp Chúa hay không là do ý của lòng con.  Con có quyền quyết định cho hạnh phúc của mình.

Chúa ơi, vì biết mình sẽ chết nên con băn khoăn tự hỏi bao giờ thì chuyến tầu định mệnh đem con đi.  Hôm nay hay ngày mai?  Mùa thu này hay mùa xuân tới?  Con âu lo.  Nhưng vì sao phải lo âu?

Phải chăng lo âu là dấu hiệu nói cho con rằng con chưa chuẩn bị đủ, là hồn con còn ngổn ngang.  Có xa Chúa thì mới sợ mất Chúa.  Sợ mất Chúa thì mới xao xuyến băn khoăn.  Con biết thế, con biết rằng vì không sẵn sàng, vì không chuẩn bị nên mới hồi hộp, mất bình an.  Con biết thế, con biết sau khi chết là hạnh phúc hay gian nan, là núi cao với mây ngàn cứu rỗi, hay vực sâu phiền muộn với đau thương.  Nhưng chuẩn bị cho giờ ra đi không đơn giản Chúa ơi.  Chúa biết đó, con đi tìm Chúa nhưng là đi trong lao đao.  Bởi yêu một vật hữu hình thì dễ hơn lắng nghe tiếng gọi từ nơi xa thẳm.  Giầu có và danh vọng cho con hạnh phúc mà con có thể sờ được.  Còn hạnh phúc của đức tin thì sâu thắm quá.

Chung quanh có biết bao mời mọc.  Kinh nghiệm cho con thấy rằng đã nhiều lần con bỏ Chúa.  Như vậy biết đâu con lại chẳng bỏ Chúa trong tương lai.  Nếu lúc đó mà giờ chết đến thì sao?

Chúa có nghĩ rằng khi con phải phấn đấu chối từ những rung cảm bất chính để sống theo niềm tin là thánh giá của con không.  Chối từ tiếng gọi của tội lỗi đã là một thánh giá.  Nhưng có khi lo âu vì không biết mình có từ chối được không còn là một thánh giá khác nữa.  Chính đấng thánh của Chúa mà còn phải kêu lên: “Ôi! những điều tôi muốn làm thì tôi chẳng làm, những gì tôi muốn trốn tránh thì tôi lại làm” (Rom 7,15-16).  Chúa thấy đó, vị tông đồ lớn của Chúa mà còn như thế, huống chi con, một kẻ mang nhiều đam mê, yếu đuối thì đường về với Chúa gian nan biết bao.

Để khỏi chết khi con chết, thì con phải chết trước khi con chết.

Cái chết đó là đóng đinh đời con vào thập giá.  Con không biết con can đảm đến đâu.  Con chỉ xin sao cho con tiếp tục đi mãi.  Đi xiêu vẹo vì yếu đuối của con, nhưng vẫn tiếp tục đi.

Thập giá nào thì cũng có đau thương.

Con không muốn thập giá.  Vì thập giá làm con mang thương tích.  Chúa cũng đã ngã.  Nhưng nếu sự sống của con mang mầm sự chết, thì trong cái chết của thập tự nẩy sinh sự sống.  Chúa đã chết.  Chúa hiểu nỗi sợ hãi của sự chết.  Con vẫn nhớ lời Chúa cầu nguyện: “Lạy Cha, con xin phó hồn con trong tay Cha” (Lc 23,46).  Hôm nay con cũng muốn nói như vậy đó, với Chúa.  Cuộc tử nạn và phục sinh của Chúa dạy con rằng chẳng có sự sống nào mà không phải qua sự chết.  Chết thì sợ hãi, nhưng nếu con yêu sự sống thì con phải yêu sự chết.

Con muốn chết để được sống.

Con sẽ đóng đinh đời con vào thập tự.  Chúa ơi, Chúa có cho những lo âu của con là dấu chỉ tình yêu của một tâm hồn yếu đuối, đang thao thức đi tìm Chúa vì sợ mất Chúa không.

Lạy Cha, trong tay Cha con xin phó thác đời con.

Lm. Nguyễn Tầm Thường, S.J

– Trích trong Nước Mắt và Hạnh Phúc

 From: Langthangchieutim

TIỆC ĐỜI ĐỜI – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Phúc thay ai được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa!”.

“Có hai loại người trong các bữa tiệc – những người muốn về nhà sớm và những người muốn là người cuối cùng ra về. Vấn đề là họ thường kết hôn với nhau!” – Anon.

Kính thưa Anh Chị em,

 

Lời Chúa hôm nay nói đến một bữa tiệc mà chẳng ai muốn ra về. Vì chỉ có ‘Tiệc Đời Đời’ của Thiên Chúa mới giữ được con người ở lại mãi mãi – trong yêu thương, trong ánh sáng, và trong chính Ngài.

“Tiệc” – nơi gia đình bạn bè và những người thân yêu quây quần để mừng vui và tận hưởng hạnh phúc, tình thân, quanh một bàn ăn. Hình ảnh này nói lên sự thân mật giữa chúng ta với Thiên Chúa, Đấng đã chuẩn bị từ đời đời mọi thứ cho con người. Ngài mời chúng ta vì “cỗ bàn đã sẵn”, Ngài muốn chúng ta ở bên Ngài mãi mãi. “Bữa ăn là một hành động của tình yêu; đó là lời mời hiệp thông hữu hình của Thiên Chúa!” – Henri Nouwen.

Nhưng trước hết, bạn phải muốn, phải khao khát đến! Và mặc dù biết khá rõ thiên đàng là nơi chúng ta có thể ở lại với trạng thái tốt nhất, nên ở lại vĩnh viễn, vượt trên những ước vọng cao cả nhất – “Điều mắt chưa hề thấy, tai chưa hề nghe, và lòng người chưa hề nghĩ tới” – thì tất cả chúng ta đều có khả năng từ chối lời mời, vĩnh viễn bỏ lỡ bữa tiệc trọng vọng đó. “Bi kịch của tội lỗi không phải là Thiên Chúa khước từ con người, mà là con người khước từ bàn tiệc của Thiên Chúa!” – Henri de Lubac.

Thật không may, trên thực tế, chúng ta thường đánh đổi Thiên Chúa để lấy bất cứ thứ gì ‘kém hơn’ Ngài! Đó có thể là một “mảnh ruộng”; cũng có thể là mấy “đôi bò!”. Bạn và tôi sẵn sàng đánh đổi Thiên Chúa và lời mời của Ngài để lấy điều gì? Thiên Chúa ‘hèn’ đến mức chúng ta có thể thay Ngài bằng bất cứ ‘thứ’ gì sao? Ngược lại mới phải! Chúng ta cần đáp trả sự hào hiệp của Ngài bằng lời xin vâng, đầy lòng biết ơn và sự ngưỡng mộ. Phaolô nói, “Anh em hãy vui mừng vì có niềm hy vọng!” – bài đọc một. Hy vọng gì? Hy vọng được ở bên Chúa! Thánh Vịnh đáp ca thật sâu lắng, “Hồn con xin Chúa giữ gìn, nép mình bên Chúa an bình thảnh thơi!”.

Anh Chị em,

“Phúc thay ai được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa!”. Bàn tiệc Nước Chúa không chỉ đợi bạn và tôi ở thiên đàng, nhưng khởi sự ngay hôm nay, trong lòng người biết mở ra cho Ngài. “Bữa tiệc vĩnh cửu đã được dọn ra trong Thánh Thể rồi!” – Bênêđictô XVI. Mỗi khi yêu thương, tha thứ hay cúi xuống phục vụ, là chúng ta đã nếm trước hương vị của bữa tiệc muôn đời. Thiên đàng không ở xa, mà ở nơi trái tim biết ở lại trong tình yêu; nó không chỉ là ‘nơi’ để đến, nhưng là ‘tình yêu’ để sống. Ai sống trong tình yêu thì đã ở trong “bữa tiệc của Chúa” – ‘tiệc đời đời’; còn ai vẫn khước từ yêu thương, thì dẫu có được mời, người ấy cũng sẽ thấy bữa tiệc ấy thật xa lạ. “Trong mỗi hành động yêu thương, tiệc thiên quốc đã được bắt đầu!” – Von Balthasar.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, khi con mải mê với “mảnh ruộng” “đôi bò” riêng của mình, xin lay con dậy, đến với bàn tiệc của Ngài – nơi tình yêu vẫn đợi con trong thinh lặng!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)  

***************************************

Lời Chúa Thứ Ba Tuần XXXI Thường Niên, Năm Lẻ

Hãy ra các ngả đường, ép người ta vào đầy nhà cho ta.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 14,15-24

15 Khi ấy, một trong những kẻ đồng bàn nói với Đức Giê-su rằng : “Phúc thay ai được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa !” 16 Người đáp : “Một người kia làm tiệc lớn và đã mời nhiều người. 17 Đến giờ tiệc, ông sai đầy tớ đi thưa với quan khách rằng : ‘Mời quý vị đến, cỗ bàn đã sẵn.’ 18 Bấy giờ mọi người nhất loạt bắt đầu xin kiếu. Người thứ nhất nói : ‘Tôi mới mua một thửa đất, cần phải đi thăm ; cho tôi xin kiếu.’ 19 Người khác nói : ‘Tôi mới tậu năm cặp bò, tôi đi thử đây ; cho tôi xin kiếu.’ 20 Người khác nói : ‘Tôi mới cưới vợ, nên không thể đến được.’

21 “Đầy tớ ấy trở về, kể lại sự việc cho chủ. Bấy giờ chủ nhà nổi cơn thịnh nộ bảo người đầy tớ rằng : ‘Mau ra các nơi công cộng và đường phố trong thành, đưa các người nghèo khó, tàn tật, đui mù, què quặt vào đây.’ 22 Đầy tớ nói : ‘Thưa ông, lệnh ông đã được thi hành mà vẫn còn chỗ.’ 23 Ông chủ bảo người đầy tớ : ‘Ra các đường làng, đường xóm, ép người ta vào đầy nhà cho ta. 24 Tôi nói cho các anh biết : Những khách đã được mời trước kia, không ai sẽ được dự tiệc của tôi’.”


 

“Chúa là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì.”- Cha Vương 

Ngày Chúa Nhật tràn đầy tình thương và nhân hậu của Chúa Chiên Lành. Xin một hy sinh nhỏ cầu nguyện cho các linh hồn hôm nay nhé. Đa tạ!

Cha Vương 

CN: 2/11/2025

TIN MỪNG: Lòng nhân hậu và tình thương CHÚA ấp ủ tôi suốt cả cuộc đời, và tôi được ở đền Người những ngày tháng, những năm dài triền miên. (Tv 23:6)

SUY NIỆM: Đối với người Ki-tô hữu Thánh Vịnh (Tv) 23 (hay theo truyền thống La Hy là 22) là một Tv rất quen thuộc. “Chúa là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì.” Lời cầu nguyện tâm tình của vua Đa-vít này bạn được nghe nhiều trong Thánh Lễ an táng hoặc các nghi thức cầu nguyện cho các linh hồn. Thậm chí con người còn thuộc lòng nữa. Đa-vít diễn tả niềm xác tín rằng chính ông là kẻ được dẫn dắt và bảo vệ, ông được đem đến chốn thanh nhàn thoát khỏi mọi hiểm nguy, bởi vì Chúa là Mục tử của ông.

 Đối với người Do Thái, khát vọng thẳm sâu của họ là được trở về Đền Thờ và cư ngụ ở đó. Được sống bên Thiên Chúa trong sự thân mật và sự tốt lành của Người là ước nguyện và nỗi hoài hương của tất cả kẻ tin: có thể được sống ở nơi thực sự Thiên Chúa ở, được ở bên Thiên Chúa. Đây cũng là niềm khao khát của người Ki-tô hữu, còn sống cũng như đã qua đời. 

Dù cuộc đời mang đến cho bạn bao nhiêu những khó khăn và thử thách, uớc mong bạn luôn vững tin vào Chúa là “Người Mục Tử Tốt” lành. Người luôn đi tìm con chiên bị lạc, Người biết chiên của Người và trao ban sự sống cho chúng ta. 

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha nhân từ, xin lấy lòng nhân hậu và tình thương của CHÚA ấp ủ con hôm nay và mãi mãi. 

THỰC HÀNH: Cầu nguyện hoặc viếng thăm nghĩa trang cầu nguyện cho các linh hồn đã qua đời.

From: Do Dzung

***************************

Chúa Chăn Dắt Tôi – Thánh Vịnh 22

PHÙ PHIẾM – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù!”.

“Sự tôn trọng của thế giới chỉ là một món hối lộ. Để mua lấy bình yên của nó, bạn phải bán rẻ sự bình yên của mình. Đây là cách thế giới thưởng cho kẻ ngốc, những kẻ sống nhờ nụ cười quyến rũ và phản bội của ‘nàng’ với những vinh quang phù phiếm!” – William Cowper.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay nói đến phần thưởng thế giới ban cho kẻ ngốc – sự ‘phù phiếm!’.

Chúa Giêsu đưa ra một lời khuyên khi đãi tiệc. Thật là tốt khi động cơ đãi tiệc là tình yêu; nhưng nếu động cơ của nó, hay của bất kỳ hành động từ thiện nào khác là khoe khoang, thì ‘phù phiếm’ đạt được từ đó là ‘khoản thu’ bạn và tôi sẽ nhận được. Buồn thay, không ít người tìm kiếm và nhận được ‘sự trả công’ cho loại ‘vinh quang’ này!

Do cám dỗ của cái tôi, chúng ta thường quan tâm đến điều người khác nghĩ về mình. Tổ chức tiệc tùng cho bạn bè và những người giàu có là một hình thức của kiêu ngạo và khoa trương. Trong bối cảnh này, Chúa Giêsu đang nói về một số người thích xây dựng hình ảnh bản thân theo loại này để ăn mày lời khen của thiên hạ. Sự ‘phù phiếm’ này không chỉ vô ích đối với linh hồn mà còn nguy hại cho nhân cách. “Khao khát được khen là yếu đuối cuối cùng mà người khôn ngoan phải chiến thắng!” – John Ruskin.

Tuy nhiên, không chỉ nói đến thái độ nội tâm, Chúa Giêsu còn chạm đến thân xác, “Hãy mời những người nghèo khó!”. Khi chạm đến thân xác người đau khổ, mầu nhiệm Nhập Thể được tiếp nối. ‘Phù phiếm’ là khi thân xác thành sân khấu cho cái tôi; tình yêu là khi nó trở thành khí cụ của tự hiến. “Tình yêu trừu tượng không phải là tình yêu thật; nó phải mang lấy xác phàm mới thành hiện thực!” – Dietrich Bonhoeffer.

Ngược lại, khi bằng lòng với một số việc tốt âm thầm nào đó, bạn vẫn vui vẻ cống hiến vì một lý do duy nhất là muốn tạo nên một sự khác biệt trong cuộc sống tha nhân… thì đây là điều Chúa Giêsu khuyến khích bạn dành cho những ai không có khả năng ‘trả nợ’. Nhưng thật thú vị, chính Thiên Chúa ‘tự chuốc’ khoản nợ này và Ngài sẽ ‘trả’ dù bạn không có quyền đòi, “Ai đã cho Người trước, để Người phải trả lại sau?” – bài đọc một. Dẫu vậy, bạn vẫn có quyền xin Ngài ân thưởng, “Lạy Chúa, xin đáp lại, vì ơn cả nghĩa dày!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

“Đừng mua lấy bình yên của thế gian bằng cách bán rẻ sự bình yên của mình!”. Hôm nay, Chúa Giêsu chỉ cho chúng ta cách thức mua bình yên: Đầu tư vào người nghèo! “Đó còn là lên tiếng cho những người không có tiếng nói, khẩn cấp mở rộng trái tim và biến những đau khổ và lo lắng của người nghèo, người đói, người bị gạt ra ngoài lề xã hội, người tị nạn, những người bị đánh bại bởi cuộc sống, những người bị xã hội chối bỏ… thành của mình trước sự kiêu ngạo của kẻ mạnh. Bằng cách này, việc phục vụ người khác của chúng ta sẽ trở thành chứng tá của tình yêu, và làm cho tình yêu Chúa Kitô trở nên hữu hình và đáng tin!” – Phanxicô.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin cho cuộc sống con thôi là sân khấu của ‘phù phiếm’, mà trở nên bàn thờ của một tình yêu tự hiến!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)   

*******************************************

Lời Chúa Thứ Hai Tuần XXXI Thường Niên, Năm Lẻ

Đừng mời bạn bè, nhưng hãy mời những người nghèo khó, tàn tật.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 14,12-14

12 Một ngày sa-bát kia, Đức Giê-su đến nhà một ông thủ lãnh nhóm Pha-ri-sêu để dùng bữa. Người nói với ông rằng : “Khi nào ông đãi khách ăn trưa hay ăn tối, thì đừng mời bạn bè, anh em, hay bà con, hoặc láng giềng giàu có, kẻo họ cũng mời lại ông, và như thế ông được đáp lễ rồi. 13 Trái lại, khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. 14 Họ không có gì đáp lễ, và như thế, ông mới thật có phúc : vì ông sẽ được đáp lễ trong ngày các kẻ lành sống lại.”


 

XUỐNG MAU ĐI! – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Chúa nhắm mắt làm ngơ, không nhìn đến tội lỗi loài người, để họ còn hối cải ăn năn!”.

“Ai leo lên cây? Khỉ! Ai leo xuống cây? Người! Dẫu đó là một mô tả giản lược về ‘sự tiến hoá’, nhưng nó vẫn nói lên một điều gì đó hối thúc bạn “Xuống mau đi!” để gặp ‘Một Ai đó’ mà người ấy có thể khiến niềm vui của bạn vỡ oà!” – Tgm. Michel Aupetit.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay man mát một niềm vui. Giakêu không còn leo lên cây như ‘khỉ’; nhưng theo lời gọi “Xuống mau đi!” của Chúa Giêsu, ông tụt xuống để làm ‘người’ và niềm vui vỡ oà.

Chúa Giêsu đi qua Giêricô, Giakêu tìm cách nhìn Ngài. Khổ nỗi, ông thấp bé! Giakêu trèo lên một cây sung; Ngài dừng lại, gọi ông, “Giakêu, xuống mau đi vì hôm nay tôi phải ở lại nhà ông!”. “Khi Chúa Giêsu dừng lại, thế giới của những kẻ bị lãng quên bắt đầu chuyển động trở lại!” – Jean Vanier. “Xuống mau đi” vì tôi đã quá vất vả, nay mới tìm được ông! “Xuống mau đi” vì tôi không cần phải đi đâu xa nữa, tôi đã tìm được người tôi tìm! “Xuống mau đi” vì người ta khinh dể ông bao nhiêu, tôi trân quý ông bấy nhiêu! “Xuống mau đi” vì tôi đang đói, không phải một bữa ăn nhưng đói linh hồn ông! Những lời ấy là một hối thúc dịu dàng, một đề nghị bất chợt, một thỉnh cầu đến kinh ngạc. Trước ánh mắt ấy, trước lời gọi ấy, Giakêu tưởng như mơ… ông vội vàng leo xuống.

Giêricô là thành được sử sách gọi là “Thành Bị Lãng Quên”. Về mặt địa lý, thành này thấp hơn mực biển; về mặt xã hội, thành này chỉ dành cho tiện dân. Ấy thế, Chúa Giêsu vẫn đi vào, dừng lại, Ngài không sợ đến với tầng lớp thấp nhất, ty tiện nhất mà đại diện là Giakêu – một người xấu xa, không thể được cứu thoát. Vậy mà, điều đó không có trong cái nhìn của Chúa Giêsu, Ngài gọi ông bằng tên, “Giakêu” – nghĩa là “Chúa nhớ đến”. Thú vị thay, trong ‘thành bị lãng quên’, ‘Thiên Chúa nhớ đến’ một người tội lỗi; Ngài đã gọi ông, “Xuống mau đi!” và ông được biến đổi! “Nơi mỗi tội nhân, Thiên Chúa thấy một câu chuyện nên thánh đang chờ được viết!” – Henri Nouwen.

Anh Chị em,

“Chúa nhắm mắt làm ngơ, không nhìn đến tội lỗi!” – đó là khởi điểm của mọi ơn cứu độ. Chính vì lòng thương xót vô biên ấy, Thiên Chúa không huỷ diệt, nhưng chờ đợi để con người hối cải – bài đọc một. Giakêu đã cảm được ánh nhìn xót thương ấy nơi Chúa Giêsu – ánh nhìn khiến trái tim bằng đá tan chảy, lòng băng giá bừng lửa yêu thương. Gặp được lòng Chúa, Giakêu xé nát lòng mình; ông đứng lên xưng thú và làm việc đền tội – bù đắp và chia sẻ. Cũng thế, ai biết “xuống mau đi”, từ bỏ cái tôi kiêu ngạo, để Chúa bước vào ‘nhà’ mình, người ấy sẽ được nên công chính, “xứng đáng với ơn gọi” – bài đọc hai – “Khi Thiên Chúa chậm lại, ấy là vì lòng thương xót thích chờ đợi hơn là huỷ diệt!” – Fulton Sheen. Và bấy giờ là niềm vui ắt sẽ đến, “Xin chúc tụng Thánh Danh muôn thuở muôn đời!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, mỗi ngày con lén lút, lập lờ, lây lất đời ‘khỉ’; chỉ khi con chạm đất, con mới gặp được Chúa – Đấng gần con biết mấy – và bấy giờ, con được lại niềm vui!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

*************************************************

LỜI CHÚA CHÚA NHẬT XXXI THƯỜNG NIÊN, NĂM C 

Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 19,1-10

1 Khi ấy, Đức Giê-su vào Giê-ri-khô, đi ngang qua thành phố ấy. 2 Ở đó có một người tên là Da-kêu ; ông đứng đầu những người thu thuế, và là người giàu có. 3 Ông ta tìm cách để xem cho biết Đức Giê-su là ai, nhưng không được, vì dân chúng thì đông, mà ông ta lại lùn. 4 Ông liền chạy tới phía trước, leo lên một cây sung để xem Đức Giê-su, vì Người sắp đi qua đó. 5 Khi Đức Giê-su tới chỗ ấy, thì Người nhìn lên và nói với ông : “Này ông Da-kêu, xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại nhà ông !” 6 Ông vội vàng tụt xuống, và mừng rỡ đón rước Người. 7 Thấy vậy, mọi người xầm xì với nhau : “Nhà người tội lỗi mà ông ấy cũng vào trọ !” 8 Ông Da-kêu đứng đó thưa với Chúa rằng : “Thưa Ngài, tôi xin lấy phân nửa tài sản của tôi mà cho người nghèo ; và nếu tôi đã chiếm đoạt của ai cái gì, tôi xin đền gấp bốn.” 9 Đức Giê-su mới nói về ông ta rằng : “Hôm nay, ơn cứu độ đã đến cho nhà này, bởi người này cũng là con cháu tổ phụ Áp-ra-ham. 10 Vì Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất.”


 

Anh em hãy vui mừng hớn hở, vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao. (Mt 5:12a)- Cha Vương

Mừng Lễ Các Thánh đến bạn và gia đình nhé. Xin Chúa chúc lành và ban bình an cho bạn hôm nay và mãi mãi.

Cha Vương

Thứ 7: 1/11/2025

TIN MỪNG: Anh em hãy vui mừng hớn hở, vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao. (Mt 5:12a)

SUY NIỆM: Thông thường phần thưởng chỉ được trao cho cá nhân nào sau khi đã trải qua những công lao nỗ lực trong sứ vụ mà họ đảm nhận. Phần thưởng của các thánh là được vui hưởng niềm hạnh phúc vĩnh cửu trên thiên đàng với Chúa sau khi đã hoàn tất hành trình làm chứng cho Tin Mừng trên thế gian này. Đây cũng là niềm khát vọng của mỗi người Ki-tô hữu. Mỗi người Ki-tô hữu đều có cơ hội để trở nên những vị thánh. Dù bạn có là ai đi nữa—giầu, nghèo, sang, hèn, học thức, không học thức, đàn ông, đàn bà, trai, gái, tu hành, giáo dân… cả đến tội nhân—tất cả đều có thể nên thánh: “Mỗi vị thánh đều có một quá khứ, mỗi tội nhân đều có một tương lai”. Miễn sao bạn phải THÀNH TÂM và CƯƠNG QUYẾT sống xứng đáng với ơn làm con Thiên Chúa. Thánh Gioan Bosco nói: “Muốn làm thánh phải làm người trước”.  Muốn làm con Thiên Chúa bạn phải làm điều mà Chúa Giêsu muốn bạn làm, bạn phải đến nơi mà Người muốn bạn đến, và thực hiện điều đó với tình yêu lớn lao. Bạn chỉ làm điều mà Chúa Giêsu muốn bạn làm mà thôi! Nếu bạn là người chồng, hãy trở thành người chồng mà Chúa muốn! Nếu bạn là người vợ, hãy trở thành người vợ mà Chúa muốn! Nếu bạn là người độc thân vui tính, hãy trở thành người độc thân mà Chúa muốn! Nếu bạn là người tu sĩ, hãy trở thành người tu sĩ mà Chúa muốn!

Mỗi ngày bạn hãy tự hỏi tôi có phải là người mà Chúa muốn tôi trở thành không? Chúc bạn thành công trong hành trình nên thánh nhé.

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha nhân từ, xin thánh hoá đời sống con để con được ở bên Chúa muôn đời.

THỰC HÀNH: Chu toàn bổn phận trong ơn gọi của mình trong Chúa.

From: Do Dzung

***********************

Đường con theo Chúa -tinmung.net

CHÚA HẰNG MƠ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Đây chính là dòng dõi những kẻ tìm kiếm thánh nhan Ngài!”.

“Cha hy vọng – trong số các bạn đang nghe – sẽ có một số vị thánh tương lai của thế kỷ 21. Điều Chúa muốn trên hết đối với chúng ta là nên thánh! Ngài yêu chúng con hơn những gì chúng con có thể tưởng tượng, Ngài muốn điều tốt nhất cho chúng con – lớn lên trong sự thánh thiện – Hãy là một vị thánh hơn là một người nổi tiếng!” – Bênêđictô XVI.

Kính thưa Anh Chị em,

“Hãy là một vị thánh!” – vì ‘Chúa hằng mơ’ chúng ta nên thánh, không cần nổi tiếng! Đó cũng là lời mời gọi của ngày Lễ Các Thánh, những người đã “tìm kiếm thánh nhan Ngài” – Thánh Vịnh đáp ca.

Hôm nay Giáo Hội tưởng nhớ tất cả những tâm hồn thánh thiện gồm đàn ông, phụ nữ, trẻ em, các vị tử đạo, mục tử… những ai tuyên xưng đức tin và những con người vô danh đã rửa tội hoặc chưa rửa tội; trong đó, có cả những người thân yêu của chúng ta. Đó là “Một đoàn người thật đông”; đã “Giặt áo mình trong Máu Con Chiên” – bài đọc một – theo những cách thức khác nhau để phản ánh một nhân đức về chân dung người môn đệ được Chúa Giêsu phác hoạ. “Thánh thiện đích thực không làm bạn bớt người, nhưng khiến bạn nên ‘người’ trọn vẹn hơn!” – Gioan Phaolô II.

Và nếu các mối phúc là chân dung hoàn hảo của chính Chúa Giêsu, thì từng mối phúc là chân dung của từng vị thánh; mỗi vị mỗi vẻ làm nên triều thần thiên quốc. “Họ chính là bản chú giải sống động của các mối phúc!” – Von Balthasar. Họ không để mình “rơi vào tinh thần thế tục của thời đại”, nhưng “vượt lên thời đại”; một số, thậm chí đã “thay đổi thời đại!”. Giữa sai trái, họ cuốn hút bao người tìm về Chân Lý, Đấng họ phụng thờ. Không cần người đời biết đến, họ chỉ mong trở nên con người ‘Chúa hằng mơ’ họ trở thành.

Các thánh còn là những con người đang cầu nguyện cho bạn và tôi. Họ nói, sự thánh thiện có thể có ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào; chúng ta sẽ nên giống Chúa; nhưng ‘lúc này và ở đây’, “Chúng ta được gọi là con Thiên Chúa” – bài đọc hai – chia sẻ sự sống thần linh nhờ phép Rửa – nền tảng sự thánh thiện của mỗi người!

Anh Chị em,

“Đây chính là dòng dõi những kẻ tìm kiếm thánh nhan Ngài!”. “Tìm kiếm thánh nhan Ngài” không là làm điều phi thường, nhưng để Chúa làm điều phi thường trong chúng ta. Như Carlo Acutis, người trẻ của thời kỹ thuật số; như đôi phu thê Louis và Zélie Martin, nên thánh giữa bổn phận hằng ngày và tình yêu gia đình; như Henry Newman, trí thức can đảm tìm kiếm Chân Lý. Tất cả họ cho thấy, nên thánh không phải là trốn đời, nhưng là để Chúa Kitô sống trọn trong đời. “Như các vì sao tạo nên chòm sao – một ngôi sao đơn lẻ, chỉ có một điểm sáng, nhưng nhiều ngôi sao hợp lại, sẽ thành một chòm sao soi sáng cả bầu trời. Mỗi người là một vì sao của Thiên Chúa. Đừng chỉ ngước nhìn sao băng với ước mơ mong manh, nhưng hãy hướng lên Chúa Kitô, Mặt Trời Công Chính!” – Lêô XIV.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con là sao băng vụt tắt, nhưng là vì sao trong chòm sao các thánh; không ‘rơi vào tinh thần thế tục của thời đại’, nhưng ‘vượt lên thời đại’; và sẽ ‘thay đổi thời đại!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

***************************************************

LỜI CHÚA KÍNH TRỌNG THỂ CÁC THÁNH NAM NỮ 

Anh em hãy vui mừng hớn hở, vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.     Mt 5,1-12a

1 Khi ấy, thấy đám đông, Đức Giê-su lên núi. Người ngồi xuống, các môn đệ đến gần bên.

2 Người lên tiếng dạy họ rằng :

3“Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ.
4Phúc thay ai hiền lành, vì họ sẽ được Đất Hứa làm gia nghiệp.
5Phúc thay ai sầu khổ, vì họ sẽ được Thiên Chúa ủi an.

6Phúc thay ai khát khao nên người công chính, vì họ sẽ được Thiên Chúa cho thoả lòng.

7Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương.

8Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa.

9Phúc thay ai xây dựng hoà bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa.

10Phúc thay ai bị bách hại vì sống công chính, vì Nước Trời là của họ.

11Phúc thay anh em khi vì Thầy mà bị người ta sỉ vả, bách hại và vu khống đủ điều xấu xa.

12aAnh em hãy vui mừng hớn hở, vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao.”