TÂM AN THÌ ĐỜI AN
Ở làng tôi có bà Năm, sáu mươi lăm tuổi, gương mặt lúc nào cũng hiền hòa như vừa được gột rửa khỏi bụi đời. Người ta hay trêu: “Bà Năm sống an nhàn quá, chắc chẳng lo gì.” Bà chỉ cười, rót chén trà xanh, bảo: “Không phải không lo, mà lo vừa đủ. Tâm mà yên thì chuyện lớn cũng hóa nhỏ, chuyện nhỏ rồi cũng qua.”
Hồi còn trẻ, bà cũng vất vả chẳng kém ai: chồng mất sớm, một mình nuôi ba đứa con. Nhiều đêm con ốm, bà thức trắng, sáng lại gánh hàng ra chợ. Có lúc tủi thân, bà ngồi khóc lặng lẽ nơi gốc đa. Nhưng rồi bà học cách thở, học cách chấp nhận. “Tâm mình rối thì cảnh đời cũng rối. Tâm mình lặng thì trời đất cũng lặng.” Nhờ thế mà bà đi qua được những ngày bão tố.
Trái lại, ông Bảy hàng xóm, nay mới hơn năm mươi, tóc đã bạc trắng. Ông có của ăn của để, con cái đỗ đạt, nhưng suốt ngày lo âu. Ông lo mất tiền, lo bệnh tật, lo con hư, lo người khác nói xấu. Ngồi uống cà phê với bạn bè cũng chẳng yên, cứ kiểm tra điện thoại liên tục. Có lần, ông thở dài: “Tôi già đi gấp đôi tuổi, chẳng phải vì bệnh, mà vì cái đầu không chịu nghỉ.”
Tôi nhớ một buổi chiều, mưa lất phất rơi, ông giáo Minh đến thăm bà Năm. Ông hỏi:
– Làm sao bà giữ được bình thản thế?
Bà nhìn ra hiên, nơi giọt mưa lăn chậm trên lá chuối, đáp:
– Tôi chỉ chọn sống với cái mình có. Sáng nghe tiếng chim là thấy đời đáng sống. Chiều có bát cơm nóng là thấy đủ. Người ta khổ vì cứ nhìn đời bằng con mắt thiếu thốn. Tôi tập nhìn bằng con mắt biết ơn, thế là yên.
Nghe bà nói, tôi chợt nhớ câu: “Tâm ta như thế nào, ta sẽ nhìn đời như thế đó.” Nếu tâm ta rối, đời cũng lộn xộn. Nếu tâm ta an, đời tự khắc hiền hòa.
Một hôm, cô Uyên – nhân viên văn phòng – về quê, nghe chuyện bà Năm. Cô vốn hay mất ngủ, lo deadline, sợ sếp trách. Tối ấy, cô thử tắt điện thoại, ngồi ngoài hiên cùng bà. Trời tối, chỉ còn tiếng dế kêu và hương hoa dạ lý. Uyên bảo: “Con chưa từng thấy bình yên thế này.” Một tháng sau, cô gọi điện khoe: đã ngủ được trọn giấc đầu tiên sau nhiều năm.
Bạn thân mến, có lẽ hạnh phúc không nằm ở việc ta có bao nhiêu, mà ở cách ta nhìn những gì mình có. Tâm an thì đời an. Giữa bộn bề này, chỉ cần một chén trà nóng, một hơi thở sâu, một nụ cười mỉm, thế giới đã đổi khác.
Nếu đọc đến đây, xin bạn thử dừng lại vài giây, hít vào thật sâu, thở ra thật chậm, rồi mỉm cười. Biết đâu, chỉ một giây an ấy, bạn sẽ thấy lòng nhẹ hơn. Nếu thấy hữu ích, hãy chia sẻ để nhắc nhau giữ tâm yên. Bình luận điều khiến bạn thấy an trong ngày hôm nay, hoặc tag một người bạn bạn muốn nhắc “nghỉ ngơi đi, đừng lo quá”. Và nếu muốn đọc thêm những trang viết dung dị mà sâu sắc, xin ghé tường tôi, nhấn theo dõi – ta cùng nhau học cách an trong từng hơi thở.
Tu Le – người viết giữa hai miền
#Gotacoffee – #ngườiviếtgiữahaimiền