THƯỢNG ĐẾ KHÔNG CHO AI TẤT CẢ

 Ở nước Mỹ xa xôi, có một cậu bé sinh ra trong một gia đình nghèo đến mức… từ nhỏ đến lớn chỉ có một đôi giày rách để đi học.

Mỗi khi nhìn qua cửa kính những cửa hàng sang trọng, ánh mắt cậu lại sáng lên đầy khát khao – chỉ mong một lần trong đời được mang đôi giày mới.

Rồi một ngày Giáng Sinh, cậu nghe người ta nói rằng:

“Trong đêm này, nếu con nói điều ước với Thượng Đế, Ngài sẽ cho con điều con muốn.”

Mang theo niềm tin ngây thơ ấy, cậu bước vào một cửa hàng giày, chỉ tay vào đôi giày mà mình yêu thích và nói với ông chủ:  “Chú ơi, hôm nay là Giáng Sinh. Cháu rất thích đôi giày này, chú có thể giúp cháu nói với Thượng Đế… để Ngài tặng cho cháu được không ạ?”

Ông chủ nhìn xuống đôi chân bé nhỏ, rách tả tơi của cậu, rồi khẽ mỉm cười.

Ông cầm đôi giày, đi vào trong, lát sau trở ra — nhưng trên tay chỉ còn một chiếc giày.

Ông nhẹ nhàng nói: “Thượng Đế bảo rằng, Ngài chỉ cho cháu một chiếc giày thôi. Còn chiếc còn lại… cháu phải tự mình kiếm lấy.”

Cậu bé mở to mắt hỏi: “Vậy cháu phải kiếm bao nhiêu tiền để mua được chiếc còn lại ạ?”

— “Hai đô la.”

Cậu gật đầu thật chắc: “Vâng! Cháu sẽ cố gắng kiếm đủ. Nhưng chú nhớ giữ chiếc giày kia cho cháu nhé!”

Những ngày sau đó, cậu bé đi khắp nơi nhặt ve chai, gom từng đồng lẻ.

Cho đến khi tròn hai đô, cậu chạy về cửa hàng, vừa thở dốc vừa chìa tiền.

Ông chủ mỉm cười, đặt vào tay cậu chiếc giày còn lại.

Cậu ôm đôi giày vào ngực — đôi giày đầu tiên trong đời, và có lẽ cũng là bài học đầu tiên về cuộc sống.

Nhiều năm sau, cậu bé nghèo ấy làm đủ nghề — từ nhân viên cứu hộ, bình luận viên, phát thanh viên, rồi bước chân vào nghệ thuật.

Và năm 1980, cậu bé năm nào trở thành Tổng thống thứ 40 của Hoa Kỳ — Ronald Reagan.

Khi được hỏi đâu là điều ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc đời mình, ông kể lại câu chuyện về “một chiếc giày của Thượng Đế”:

“Tôi chỉ biết sau này, giá thật của đôi giày đó là 38 đô.

Một nửa cũng phải 19 đô, nhưng ông chủ chỉ lấy của tôi 2 đô – để dạy tôi một điều rằng:

Thượng Đế sẽ không cho bạn tất cả.

Ngài chỉ trao cho bạn một phần – phần còn lại, bạn phải tự nỗ lực mà giành lấy.”

Bởi vì điều kỳ diệu không đến trọn vẹn — nó đến vừa đủ để thử xem bạn có dám đi nốt con đường còn lại hay không.

 From: NguyenNThu


 

Con ơi, mẹ sẽ chờ con về!

Võ Hồng Ly

 21.10.2025

Nhật ký thăm tù của cô Nguyễn Thị Huệ, mẹ của người thanh niên yêu nước Huỳnh Đức Thanh Bình :

Cả tuần Sài Gòn mưa dầm. Hôm nay, 21/10/2025, mẹ đi thăm con Huỳnh Đức Thanh Bình ở trại giam Xuân Lộc lại là ngày nắng đẹp, thật là may mắn!                                                                                                                  

Với mẹ những lần thăm gặp con là một lần hạnh phúc, nhìn con khoẻ mạnh nở nụ cười khi nói chuyện với mẹ là bao mệt nhọc tủi buồn như tan biến. Con ơi, mẹ đếm từng ngày mong con về: còn gần 1.000 ngày nữa.                                                                                                   

Con và các chú, các anh gởi lời cảm ơn chị HLy và Nhạc sỹ TKhanh đã gởi thuốc, gởi dầu nóng cho anh em. Con kể từng món quà con nhận từ gói chà bông, đậu phộng rang của chú Tuyến đến hộp tóp mở nước mắm của chị Mai Trần, cá đù của chị Châu và cá một nắng của cô Bảo Liên… đều thấm đẫm tình thương yêu và sự quan tâm đến con và các chú, các anh chú. Còn nhiều nữa những sự quan tâm mà không sao kể xiết.                                                                           

Hôm nay mẹ kể về món quà thịt bò xào của cô Thu Vang. Cô mới ra tù chỉ khoảng hơn năm, buổi sáng bán thịt bò ở một chợ nhỏ, chiều cô giúp việc nhà theo tiếng. Cô đang ở nhà thuê nhưng tấm lòng dành cho con và các anh em trong đó thiệt là sâu nặng. Mẹ nhận 1,5 ký thịt bò từ cô, nhìn sự tảo tần và giọt nước mắt khi cô nói về con và các anh em, lòng mẹ thiệt sự xúc động… những món nợ ân tình này lớn quá, suốt cuộc đời mẹ con mình không trả nổi!                                                                                   

Mẹ kể chuyện về án tù “thêm 11 năm” của anh Phương. Nhìn ánh mắt thảng thốt của con, mẹ chỉ khuyên con thận trọng và thầm nguyện cầu cho gia đình cậu ấy được bình an. Bởi ngày cậu ấy ra tù thì đứa con mới sinh khi Phương bị bắt đã tròn 21 tuổi, còn gì đau xót bằng!                                               

Giữa những thị phi tranh chấp, những bất công phi lý vẫn còn những khoảng lặng bình an, những tốt đẹp giữa những con người với nhau, mẹ con mình biết ơn vì những duyên lành, những điều nhỏ nhoi đơn giản và dù chỉ là cỏ dại vẫn cố vươn về ánh sáng để nở những nhành hoa.                                                  

Con ơi, mẹ sẽ chờ con về!


 

HỌC CÁCH TỰ VUI VỚI CHÍNH MÌNH – BÀI HỌC LỚN NHẤT CỦA TUỔI GIÀ

 Tu Le is at Gota Coffee

Khi còn trẻ, ta dễ nghĩ rằng niềm vui là thứ được ban tặng từ bên ngoài: một cái ôm, một buổi họp mặt đông vui, một người yêu luôn nhắn tin mỗi tối. Nhưng rồi đời sống dạy ta một điều chậm rãi mà chắc chắn: hạnh phúc thật sự không nằm ở những tiếng cười xôn xao, mà nằm ở sự bình yên bên trong, lúc chẳng còn ai bên cạnh.

Có người già đi giữa phố, tay cầm túi xách nhỏ, dáng lặng lẽ như cái bóng dài của hoàng hôn. Thấy cụ ngồi ở công viên, nhẩn nha ăn một cái bánh mì nhỏ, mắt vẫn ánh lên niềm vui, tôi chợt nhận ra: người biết tự vui với chính mình, là người đã học được điều quan trọng nhất sau bao năm tháng bôn ba.

Người ta có thể sống giữa con cháu sum vầy, nhưng lòng vẫn thấy cô đơn. Bởi sự có mặt về thể xác không thể thay thế sự đồng hành của tâm hồn. Con cháu có thể hiếu thảo, có thể chăm lo từng bữa ăn, từng viên thuốc. Nhưng không ai có thể đi cùng ta vào giấc mơ đêm khuya, không ai sống thay những nỗi trống vắng âm thầm trong lòng.

Rồi sẽ đến lúc những buổi tụ họp thưa dần, ai cũng bận rộn với đời mình. Những tin nhắn thưa thớt, những cuộc gọi vội vã. Nếu ta không học cách tự làm bạn với chính mình, thì những tháng năm sau cùng của cuộc đời dễ trở thành những ngày dài thở dài.

Vì vậy, tập tự vui với mình không phải là buông xuôi, mà là buông bớt. Buông những kỳ vọng không cần thiết. Buông sự lệ thuộc vào người khác để được hạnh phúc. Buông cái thói quen đòi hỏi đời phải giống như trong mơ. Rồi ta mới thấy: sống nhẹ lòng là một nghệ thuật, mà ai cũng cần học, nhất là khi tuổi đã xế chiều.

Đừng chờ ai đó rảnh rang mới rủ ta đi uống cà phê. Hãy tự chọn một quán quen, tự kêu món mình thích, và lặng lẽ nhìn người qua lại như một thước phim đời. Đừng chờ con cháu nhớ ngày sinh nhật, hãy tự mua tặng mình một món quà – nhỏ thôi, nhưng ý nghĩa. Một chậu hoa, một cuốn sách, một cái bánh. Cuộc đời, có khi chỉ cần vậy là đủ để lòng ấm.

Người già sống thanh thản là người không giận con cháu vì ít gọi điện, không trách người thân vì không hỏi thăm đều đặn. Bởi người ấy hiểu rằng: ai rồi cũng có hành trình riêng, đâu thể quanh quẩn mãi bên nhau được. Cái quý của đời không nằm ở việc người khác nhớ mình mỗi ngày, mà ở chỗ mình nhớ thương họ một cách yên bình, không oán trách.

Tự pha một ly trà, tự đi bộ vài vòng quanh hồ, tự xem một bộ phim cũ từng thích. Đó không phải là những hành động nhỏ nhặt. Đó là những bài tập thảnh thơi giúp ta trở về với chính mình. Cuộc đời này, ai rồi cũng sẽ đối diện với những buổi chiều lặng gió, những đêm không ai bên cạnh. Học cách vui với những điều nhỏ nhất – ấy là đang chuẩn bị cho một tuổi già không tủi thân.

Người già hạnh phúc không phải người có nhiều tiền, nhiều nhà, mà là người có một tâm hồn đầy đủ. Đầy từ sự biết ơn. Đầy từ những kỷ niệm đã qua mà không tiếc nuối. Đầy từ sự bằng lòng với hiện tại, dù nó chẳng còn bao nhiêu náo nhiệt.

Có những thứ mất đi rồi ta mới biết quý, nhưng cũng có những thứ, chỉ khi buông bớt, ta mới thấy đời thảnh thơi hơn. Tình thân, nếu có – xin trân trọng. Nếu thưa vắng – xin nhẹ lòng. Sức khỏe, còn được bao nhiêu – hãy gìn giữ và trân quý. Ngày nào còn đi lại được, còn nghe được tiếng chim hót sáng mai – ngày đó còn là một món quà.

Tuổi già không nên chỉ là chuỗi ngày lặp lại, sống mòn. Tuổi già cũng có thể là mùa đẹp nhất, nếu ta biết sống chậm, sống sâu, sống tử tế – trước hết là với chính mình.

Sống đến ngần này tuổi, ai cũng từng trải qua mất mát, từng gãy đổ, từng hy vọng rồi thất vọng. Nhưng nếu sau tất cả, ta vẫn có thể mỉm cười với một buổi sáng đầy nắng, thấy lòng dịu lại khi nghe một khúc nhạc cũ, thì có nghĩa là ta đang sống thật sự, không cần ai thay mình, cũng không cần đám đông phải công nhận.

Và có lẽ, bài học lớn nhất của đời người – sau bao năm thăng trầm, chính là:

Biết tự vui, tự an, tự thương lấy mình.

____

#gotacoffee – #ngườiviếtgiữahaimiền


 

Ngân 98 và chiếc bẫy của Bộ Công an: Ai mới thật sự phạm tội?

Thai Pham

Chan Dung Lanh Dao

Ở Việt Nam, làm doanh nhân không chỉ là chuyện kinh doanh,  đó là một cuộc chơi sinh tồn trong ranh giới mong manh giữa luật pháp và quyền lực. Người ta phải đổ mồ hôi, trí tuệ, thậm chí cả “mưu mẹo” để tồn tại trong một hệ thống mà luật đôi khi chỉ là công cụ phục vụ cho phe mạnh hơn. Và khi đã “béo” đủ, khi có tiền, danh, hoặc tiếng, họ có thể bị “thịt” bất cứ lúc nào.

Vụ Ngân 98 chỉ là một lát cắt của cả cơ chế đó. Cô bị bắt vì bán thực phẩm chứa chất cấm, nhưng nghịch lý ở chỗ: mọi sản phẩm của cô đều có giấy phép, chứng nhận, kiểm nghiệm, tất cả đều do chính cơ quan nhà nước cấp. Nếu sản phẩm thật sự độc hại, thì lỗi nằm ở ai? Ở người kinh doanh, hay ở hệ thống đã cấp phép, kiểm định, và thu phí từ nó suốt nhiều năm?

Câu hỏi khó chịu hơn: tại sao 5 năm qua không ai động đến? Phải chăng vì cô vẫn “đóng phí bình thường”? Phải chăng vì đến một thời điểm nào đó, khi cần một “con dê tế thần”, một “vụ án điểm”, hoặc một màn dằn mặt trong nội bộ quyền lực, thì cái tên Ngân 98 được rút ra khỏi ngăn kéo?

Đây không còn là câu chuyện riêng lẻ. Những vụ việc từ Thùy Tiên, Quang Linh Vlog đến Shark Bình đều cho thấy một quy luật âm thầm: khi pháp quyền không minh bạch, doanh nhân chỉ là quân cờ. Người nào “biết điều” thì sống, người nào “lên tiếng” hoặc “chạm phe” thì bị xử lý,  nhân danh “chống sai phạm”.

Đó không phải là pháp trị, mà là pháp quyền có chọn lọc — nơi quyền lực điều khiển luật pháp, chứ không phải ngược lại.

Ở các quốc gia thật sự có pháp quyền, một vụ việc như Ngân 98 sẽ dẫn đến điều tra cả hệ thống: ai cấp phép, ai kiểm định, ai giám sát. Nhưng ở Việt Nam, chỉ có “người nhỏ” bị trói tay, còn “người cấp phép” thì lặng lẽ biến mất khỏi radar.

Khi công lý không còn là cán cân, mà là con dao, thì doanh nhân không còn làm kinh tế, họ đang chơi trò sinh tồn trong chuồng mổ của quyền lực. Và trong trò chơi ấy, ai “được nuôi” hôm nay, sẽ “bị thịt” vào ngày mai.

Chân dung lãnh đạo

#chandunglanhdao


 

SỰ IM LẶNG CỦA THIÊN CHÚA TRONG CẦU NGUYỆN KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ NGƯỜI VẮNG MẶT- Philip Kosloski 

Philip Kosloski 

Chúng ta thường cảm thấy nản lòng khi cầu nguyện, khi cố gắng lắng nghe tiếng Thiên Chúa, nhưng chẳng có gì xảy ra và chúng ta có thể nghĩ rằng Người không ở đó.

 Bạn đã bao giờ thử ngồi thinh lặng, lắng nghe Thiên Chúa chưa?  Một số người trong chúng ta có thể đủ kiên nhẫn để ngồi đó trong vài phút, nhưng nhiều người trong chúng ta cảm thấy khó chịu sau 30 giây hoặc ít hơn.

 Thậm chí chúng ta có thể dễ dàng nghĩ rằng Thiên Chúa không hề ở đó, vì chúng ta nghĩ rằng Người không đáp lại lời cầu nguyện của mình.  Chúng ta có thể tự nhủ rằng nếu Thiên Chúa không đáp lại chúng ta bằng lời nói, thì Người không thực sự ở đó.

 Kiểu suy nghĩ này có thể dẫn chúng ta vào con đường tăm tối, khi chúng ta có thể bị cám dỗ từ bỏ cầu nguyện, hoặc thậm chí nghi ngờ sự tồn tại của Thiên Chúa.

 Tuy nhiên, truyền thống của Giáo Hội dạy chúng ta rằng chúng ta cần học cách chấp nhận sự im lặng của Thiên Chúa, nghỉ ngơi trong sự hiện diện thiêng liêng của Người. 

Sự im lặng của Thiên Chúa 

Đức Giáo Hoàng Bênêđictô XVI đã bình luận về khía cạnh này của cầu nguyện trong một buổi tiếp kiến chung năm 2012, nhắc lại khuynh hướng nghi ngờ sự hiện diện của Thiên Chúa trong cầu nguyện thinh lặng:

 Không chỉ sự thinh lặng của chúng ta mới giúp chúng ta lắng nghe lời của Thiên Chúa; trong cầu nguyện, chúng ta thường thấy mình đối diện với sự im lặng của Thiên Chúa, chúng ta cảm thấy như bị bỏ rơi, dường như Thiên Chúa không lắng nghe cũng không đáp lại.  Tuy nhiên, sự im lặng của Thiên Chúa, như đã xảy ra với Chúa Giêsu, không biểu thị sự vắng mặt của Người.  Người Kitô hữu biết rõ rằng Thiên Chúa hiện diện và lắng nghe, ngay cả trong bóng tối của đau khổ, bị từ chối và cô đơn. 

Đôi khi điều chúng ta thực sự cần không phải là những câu trả lời rập khuôn của Thiên Chúa, mà chỉ đơn giản là sự hiện diện của Người.  Điều này tương tự như việc một cặp vợ chồng thường ngồi bên nhau và không nói một lời.  Chỉ cần ở bên nhau là đủ và thậm chí có thể mang lại sự chữa lành cho mối quan hệ.

 Điều này cũng có thể xảy ra tương tự trong mối tương quan của chúng ta với Thiên Chúa.  Chúng ta có thể cần học cách đơn giản là “ở bên” Thiên Chúa và nhận ra sự hiện diện của Người.

 Đức Giáo Hoàng Bênêđictô XVI giải thích: “Một tấm lòng chăm chú, thinh lặng và cởi mở quan trọng hơn nhiều so với lời nói.  Thiên Chúa biết rõ chúng ta trong sâu thẳm tâm hồn, hơn cả chính chúng ta, và yêu thương chúng ta; và chỉ cần biết điều này là đủ.”

 Ngài nói thêm: “Thánh Phanxicô Xaviê đã cầu nguyện với Chúa rằng: Con yêu Chúa không phải vì Chúa có thể ban thưởng cho con thiên đàng hay đày đọa con xuống hỏa ngục, nhưng vì Chúa là Thiên Chúa của con.  Con yêu Chúa vì Chúa là Chúa.”

 Kiểu cầu nguyện này có thể khó khăn, đặc biệt nếu chúng ta được nuôi dạy với suy nghĩ rằng cầu nguyện phải bao gồm nhiều lời theo khuôn mẫu.

 Điều chúng ta cần làm vào một lúc nào đó trong cuộc đời là đơn giản nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa trong sự thinh lặng và bằng lòng nghỉ ngơi trong tình yêu mà Người không ngừng tuôn đổ xuống cho chúng ta.

Philip Kosloski – Chuyển ngữ: Lm. Phil. M. Nguyễn Hoàng Nguyên

Nguồn: Aleteia


 

SỰ CÔ ĐƠN – TIẾNG VỌNG CỦA TÂM HỒN TÌM VỀ CHÍNH MÌNH -Sr Mây Trắng, SPP

Gieo Mầm Ơn Gọi

Sr Mây Trắng, SPP

Chúng ta của thời đại hôm nay sống giữa vô vàn mối liên hệ: qua mạng xã hội, công việc, gia đình, bạn bè. Nhưng càng nhiều kết nối, dường như ta lại càng cô đơn. Cô đơn không còn là khoảng trống bên ngoài, mà là một nỗi trống vắng bên trong nơi con người cảm thấy lạc lõng ngay giữa những tiếng cười, giữa muôn lời nói, giữa chốn đông người.

Cô đơn, trong chiều sâu của nó, không chỉ là thiếu vắng người khác, mà là một lời mời gọi đối diện với chính mình. Khi mọi ồn ào tạm lắng xuống, khi những vai diễn xã hội được tháo bỏ, ta bỗng đứng trần trụi trước sự thật về bản thân với những khát vọng, nỗi sợ, và câu hỏi chưa có lời đáp. Chính trong cô đơn, con người được thử thách: hoặc chạy trốn, hoặc can đảm đi sâu vào nội tâm để tìm lại bản ngã thật.

Nhiều người sợ cô đơn, vì trong đó ta không còn điểm tựa. Nhưng có lẽ, chính nơi tận cùng của nỗi cô đơn, con người mới chạm được vào chiều sâu của tồn tại. Ở đó, ta nhận ra rằng mọi mối tương quan đều mong manh, chỉ có sự hiện diện của chính mình và của Đấng Tuyệt Đối là vững bền. Cô đơn, nếu biết đón nhận, không còn là nỗi buồn, mà trở thành con đường dẫn đến tự do và thức tỉnh.

Trong ánh sáng đức tin, cô đơn không phải là sự vắng bóng của Thiên Chúa, mà là không gian để Ngài đến gần hơn. Khi ta cảm thấy bị bỏ rơi, Ngài lại âm thầm hiện diện; khi ta tưởng mình lạc lõng, chính Ngài đang dìu ta qua đêm tối của tâm hồn. Cô đơn trở thành một thứ ân sủng giúp ta lắng nghe tiếng Chúa thì thầm giữa im lặng, và nhận ra rằng chỉ nơi Ngài, con tim con người mới tìm được sự bình an thật sự.

Cô đơn vì thế không còn là kết thúc, mà là một khởi đầu mới nơi con người gặp lại chính mình, gặp lại Thiên Chúa, và từ đó có thể bước ra, trao tặng tình yêu sâu hơn cho cuộc đời.

Lạy Chúa, giữa những ồn ào của cuộc sống hôm nay, khi lòng con trở nên trống rỗng và cô đơn bao phủ, xin cho con đủ can đảm để không trốn chạy, nhưng dám ở lại trong thinh lặng, để nghe được tiếng Ngài đang nói trong sâu thẳm tâm hồn. Xin biến nỗi cô đơn của con thành nơi gặp gỡ, nơi con nhận ra tình yêu Ngài vẫn âm thầm hiện diện, và để từ đó, con biết ra đi trao ban bình an và tình thương cho những người cũng đang cô đơn như con. Amen.

Sr Mây Trắng, SPP


 

NÓI VỚI CÁC BẠN AN NINH CỘNG SẢN – Đặng Đình Mạnh

Chân Trời Mới Media

Đặng Đình Mạnh

Có lẽ, trong cuộc sống hôm nay, giữa bao nhiêu âm thanh hỗn độn của thời cuộc, những lời nói thẳng thắn thường sẽ là thứ khó nghe nhất. Tôi biết điều đó. Nhưng có những điều, nếu không nói ra, thì sẽ mãi là sự vô trách nhiệm, sự im lặng nhức nhối giữa những con người gọi nhau là đồng bào được sinh ra từ cùng một quê hương, xứ sở.

Cho nên, tôi xin phép nói đôi lời với các bạn an ninh.

Tôi bình thường, và đã từng là một luật sư vô danh bình thường trong hàng vạn luật sư đang hành nghề trên khắp miền đất nước. Có lẽ khác chăng là tôi chọn hành nghề theo cách mà phần đông đồng nghiệp bĩu môi, chê bai không làm là bảo vệ cho các tù nhân chính trị, dân oan. Vô tình, cách hành nghề ấy lại chạm vào lĩnh vực mà các bạn – những người làm công tác an ninh – đặc biệt quan tâm.

Và thế là tôi trở thành khách mời bất đắc dĩ uống trà, cà phê cùng các bạn không ít lần. Nhờ những lần gặp gỡ đó, tôi có dịp quan sát các bạn gần hơn, không chỉ qua hình ảnh của người mặc sắc phục, mà là qua ánh mắt, lời nói, nụ cười, cả những nỗi băn khoăn rất con người đằng sau bộ sắc phục.

Phần lớn các bạn, những người mà tôi tiếp xúc đều rất thông minh, nhạy cảm. Tôi nhớ, điểm tuyển sinh vào các trường an ninh, công an thường luôn ở mức cao. Có vẻ như, những người giỏi giang nhất, mạnh khỏe nhất trong thế hệ trẻ đã chọn ngành của các bạn để lập thân với niềm tin rằng đang góp phần bảo vệ xứ sở của chúng ta.

Thế nhưng, cuộc đời, như chúng ta đều biết, hiếm khi giống với các giấc mơ.

Một lần, tại phòng làm việc ở gần cổng số 235 Nguyễn Văn Cừ, giữa giờ nghỉ ít phút, C., một bạn trẻ bất ngờ cao giọng nói với tôi: “Sao bất công quá, tôi làm người bảo vệ đất nước này, mà sao nhiều người lại không thiện cảm với tôi?”

Tránh câu trả lời trực diện, tôi đáp: “Anh biết lý do mà!”. Có lẽ nghĩ rằng mình hớ sau câu hỏi có vẻ quá riêng tư và bộc lộ về mình, nhất là trong căn phòng có gắn camera theo dõi, nên C. im bặt.

Cuộc đời không như mơ đối với các bạn lúc này. Phần thưởng là những ưu quyền mà Đảng dành cho bạn như bả vật chất, bả quyền lực để các bạn hãnh diện, hách dịch lên mặt với nhân dân đều có mặt trái, là sự hoang mang, sợ hãi trong tâm trí các bạn và sự khinh rẻ của nhân dân.

Vì lẽ, dù thông minh, nhưng sự tuyên truyền của Đảng đã làm các bạn mờ mắt, thay vì các bạn ngộ nhận, tưởng rằng mình là người sáng mắt nhất, là người khôn ngoan nhất, đang gánh vác trọng trách vinh quang nhất. Đảng đã trộn lẫn đất nước, tổ quốc, nhà nước, chính quyền, chính phủ, Đảng, nghị quyết, Hiến pháp… vào chung một bệ thờ, rồi choàng nó như một thánh tích vào đôi vai của các bạn, rồi bảo “Còn Đảng, còn mình”. Các bạn đã tin đó là lời thánh và đã ra sức đàn áp nhân dân để bảo vệ thánh tích.

Đàn áp nhân dân! Quá dễ để mà thực hiện. Vì sau ngần ấy năm cai trị bằng bàn tay sắt máu, thất nhân tâm, nhân dân đã nhũn mình như con chi chi. Chưa kể, các bạn còn được giao quyền, giao súng, giao luôn cả thú tính, để nếu cần thực thi “nghiệp vụ” ngành.

Sau đàn áp, đất nước đã trở nên hình hài gì?

Có bao giờ, cả đất nước như một trại tập trung của quân phát xít? Có bao giờ, đến cả than thở cũng phải nhìn trước, ngó sau? Có bao giờ, chỉ chí thú làm ăn mà cũng phải lo cướp ngày, cướp đêm, cướp ngoài chợ, cướp trên đường bởi những kẻ có thẻ ngành? Có bao giờ, đất nước tham ô, tham nhũng nhung nhúc như thế? Có bao giờ, bất công tràn lan, dân oan tràn khắp, xã hội chỉ còn biết tôn trọng quyền và tiền? Có bao giờ, người hành xử với người mà như thú hoang, kể cả trong gia đình, học đường, ngoài xã hội? Có bao giờ, dòng người tìm mọi cách trốn chạy khỏi đất nước đã từng dừng lại trong 50 năm qua? Có bao giờ, đất nước tan hoang đến tận cùng như ngày hôm nay? Có bao giờ? Có bao giờ?…

Và có bao giờ, các bạn đã thấy rằng mình vô tình hoặc hữu ý góp công tạo nên sự tan hoang đó?

Nhân dân có thể không thông minh bằng các bạn, nhưng may mắn, nhân dân không bị nhiễm tuyên truyền đến mức để nhầm lẫn những thứ đặt trên bệ thờ của chế độ là một.

Rằng đất nước, tổ quốc là của nhân dân, không phải là của riêng của đảng phái nào cả, kể cả Đảng. Cho nên, Đảng không có tư cách độc quyền về đất nước, tổ quốc.

Rằng nhà nước là thực thể bất biến, dù chế độ có thể thay đổi từ Quân chủ Việt Nam, Việt Nam Cộng Hòa hoặc Cộng Sản Việt Nam. Cho nên, chế độ Cộng Sản Việt Nam có sụp đổ thì vẫn có chế độ khác thay thế và dù chế độ nào thay thế, vẫn sẽ tốt lành hơn chế độ mà các bạn đang phụng thờ, bảo vệ.

Rằng chính quyền chính danh phải được thiết lập từ lá phiếu bầu cử tự do thể hiện nguyện vọng của người dân, do người dân quyết định. Chứ không phải từ “Cướp chính quyền”, hoặc từ các kỳ đại hội đảng mà nhân dân chỉ là kẻ đứng ngoài lề như khán giả.

Cho nên, dù có “Cướp chính quyền”, có “Đại hội đảng” thì lẽ ra, vẫn phải khôi phục lại bầu cử tự do để có một chính quyền chính danh trước nhân dân và trước thế giới văn minh.

Rằng chính phủ là bộ máy điều hành đất nước vì lợi ích nhân dân, chứ không phải vì lợi ích đảng phái. Trong đó, quân đội là lực lượng bảo vệ đất nước trước ngoại bang và cảnh sát là lực lượng giữ gìn trật tự trị an trong nước.

Ngày nào còn đất nước, còn nhân dân là còn quân đội, còn cảnh sát. Cái gọi “Còn đảng, còn mình” chỉ là sự tiếm quyền phản động, lũng đoạn chính phủ và là lý lẽ của kẻ ngụy biện. Vì lẽ, Đảng có giải tán thì lực lượng quân đội, cảnh sát trong một quốc gia vẫn cần phải được duy trì vì sự cần thiết của các lực lượng này trong một quốc gia.

Rằng nghị quyết là văn bản nêu ý chí của một đảng phái, một nhóm người, chứ không phải là ý chí của nhân dân. Cho nên, nghị quyết chỉ có giá trị trong đảng, trong nhóm. Nghị quyết không có giá trị với nhân dân và càng không có quyền đứng trên hiến pháp. “Nghị quyết đứng trên hiến pháp” là quan điểm phản động, là sự phá hoại mục tiêu xây dựng nhà nước pháp quyền.

Rằng hiến pháp được ban hành từ quốc hội, mà quốc hội ấy được hình thành từ bầu cử tự do, thì hiến pháp ấy mặc nhiên là văn bản pháp lý cao nhất, chi phối mọi hành xử trong quốc gia, là cơ sở của một nhà nước pháp quyền. Theo đó, nhân dân có quyền tham chiếu hiến pháp để thực hiện các quyền công dân mà không cần chờ văn bản hướng dẫn thi hành từ chính phủ.

Nhân dân hiểu tất cả những điều nêu trên. Thông minh như các bạn còn hiểu điều đó nhanh hơn, chính xác hơn nhân dân. Trừ phi, các bạn cố tình nhắm mắt để bảo vệ Đảng, bảo vệ đặc quyền mà Đảng trả công cho các bạn.

Các bạn thừa biết, đặc quyền của các bạn đều phải đánh đổi bằng đồng lương còm cõi mà tất cả các ngành khác đang phải gánh chịu.

Các bạn thừa biết, việc tăng quân số một cách bất thường trong lực lượng an ninh, công an đã lên đến một tỷ lệ cao hơn tỷ lệ bác sỹ, giáo viên… trên dân số quốc gia.

Các bạn thừa biết, lực lượng an ninh, công an đã chi tiêu những nguồn lực khổng lồ trong ngân sách quốc gia vốn như một giòng sông đang cạn trơ đáy.

Các bạn thừa biết, để nuôi lực lượng an ninh, ngành công an phải chiếm dần các ngành nghề “hái ra tiền” trong đất nước.

Các bạn thừa biết, nhân danh an ninh, cán bộ an ninh chiếm giữ dần các chức vụ chính quyền, đẩy những nhà kỹ trị ra ngoài chuyên môn của họ. Biến chính quyền thành một bộ máy an ninh khổng lồ.

Các bạn thừa biết, tuy lực lượng an ninh ngày càng gia tăng về số lượng, nhưng trật tự trị an vẫn ngày càng kém cỏi.

Các bạn thừa biết, nhân dân đã oán ghét chế độ mà các bạn đang bảo vệ đến dường nào. Và dĩ nhiên, các bạn cũng biết, nhân dân đang nghĩ gì về các bạn.

Các bạn thừa biết quy luật “Đẩy thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân” thì với một chế độ tham tàn, thất nhân tâm, nhân dân sẽ đẩy hay lật con thuyền?

Hôm nay, nhân dân nhũn như con chi chi để đổi sự tạm yên thân. Nhưng bạn có nghĩ, khi có cơ hội, thì họ có băm vằm các bạn ra không? Hãy nghĩ đến ngày đó. Hãy nghĩ đến con cái bạn và nhìn vào mắt chúng tự hỏi rằng: “Bạn có muốn chúng sống cuộc đời sợ hãi như bạn? Bạn có muốn chúng sống trong một xã hội mà con người hành xử với nhau như thú hoang? Và, bạn có muốn chúng sống trong đất nước tan hoang như thế này?”.

Ngẫm thêm, Đảng nói “Còn Đảng, còn mình”, như thủ đoạn để lung lạc suy nghĩ của các bạn theo hướng giữa các bạn và Đảng có mối quan hệ “Đồng sinh, đồng tử”. Thực tế, vắt tay lên trán, cán bạn có nghĩ rằng Đảng tin cậy các bạn đúng như mối quan hệ “Đồng sinh, đồng tử” đấy không?

Nếu Đảng tin cậy các bạn, tại sao Đảng lại cấm các bạn xuất cảnh? Phải chăng Đảng không muốn các bạn thấy rằng thế giới bên ngoài đã văn minh đến mức độ nào so với đất nước mà Đảng đang tiếm quyền? Rằng Đảng đã tuyên truyền dối trá như thế nào về hiện tình thế giới bên ngoài? Phải chăng Đảng muốn giữ các bạn trong sự “ngu dân” vĩnh viễn để dễ bề dối trá, thao túng, lợi dụng?

Thông minh như các bạn là để cứu quốc, để kiến quốc, để tạo dựng lại niềm tin, niềm hy vọng… cho quê hương xứ sở, chứ không phải để làm kẻ ngu trung, làm công cụ cho tập đoàn tội ác và phản động.

Các bạn đã từng biết về số phận bi thảm của những kẻ độc tài đầu sỏ, như hai vợ chồng Ceaușescu của Nam Tư, Gaddafi của Libya, Saddam Hussein của Iraq; Hoặc ít ra, cũng phải trốn chui, bỏ chạy trước cơn căm giận của đồng bào mình để sống đời lưu vong như Ben Ali của Tunisia, Assad của Syria, Sheikh Hasina của Bangladesh, K.P.Sharma của Nepal…

Nếu còn chút tự trọng, hãy đứng về phía nhân dân, vì chỉ có nhân dân mới luôn luôn là người ở bên các bạn.

Và nếu một ngày nào đó, chế độ này sụp đổ – như quy luật về tất cả các chế độ độc tài phải sụp đổ – thì ít ra, trong trang sử của dân tộc, vẫn còn chỗ cho những người lính an ninh biết quay đầu đúng lúc, biết chọn xứ sở, chọn phẩm giá, thay vì chọn Đảng.

Tỉnh lại đi các bạn, để mà còn cứu lấy nhân phẩm của chính mình, cứu lấy tương lai tốt lành cho con cháu mình, cứu lấy đất nước tội nghiệp, khốn cùng của chúng ta. Nếu không, ngẫm xem, xứ sở mấy nghìn năm văn hiến, lịch sử vẻ vang đến thế, không ngờ, nó sẽ biến mất trong thế hệ chúng ta phải không các bạn?

Hoa Thịnh Đốn, ngày 11 Tháng Mười 2025

Đặng Đình Mạnh


 

Hoàng Xuân Chiến, thứ trưởng Quốc Phòng CSVN, ‘sờ mó tình dục’ ở Nam Hàn

Ba’o Nguoi-Viet

October 20, 2025

SEOUL, Nam Hàn (NV) – Thượng Tướng Hoàng Xuân Chiến, thứ trưởng Bộ Quốc Phòng Việt Nam, bị tố có hành động “sờ mó tình dục” tại một buổi tiệc ở Seoul, Nam Hàn, hồi Tháng Chín, theo hãng thông tấn Yonhap News hôm Thứ Hai, 20 Tháng Mười.

Bản tin, dẫn lời các giới chức Bộ Quốc Phòng Nam Hàn cho biết, họ đã triệu tập tùy viên quân sự tại tòa đại sứ Việt Nam ở Seoul đến và nói cho biết hành động của ông Chiến.

Thượng Tướng Hoàng Xuân Chiến (bìa phải) tại Đối Thoại Quốc Phòng Seoul 2025 ở Nam Hàn. (Hình: Tiền Phong)

Theo các giới chức Nam Hàn, Thượng Tướng Hoàng Xuân Chiến đã “sờ mó một cách không đúng mức” một công chức nhà nước trong lúc tham dự buổi tiệc của các giới chức quân sự cao cấp hôm 11 Tháng Chín.

Ông Chiến có mặt tại Seoul trong thời gian tham dự Đối Thoại Quốc Phòng Seoul diễn ra từ ngày 8 đến ngày 10 Tháng Chín.

Vì mức độ của sự việc, Bộ Quốc Phòng Nam Hàn triệu tập tùy viên quân sự Việt Nam tám ngày sau đó để phản đối hành động của ông Chiến.

Bộ Quốc Phòng Nam Hàn kêu gọi có các biện pháp ngăn ngừa chuyện như vậy tái diễn, trong khi phía Việt Nam được biết là “bày tỏ quyết tâm bảo đảm chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra,” vẫn theo Yonhap.

“Bộ Quốc Phòng thực hiện các biện pháp cần thiết phù hợp với những nguyên tắc sẵn có liên quan đến sự việc,” một giới chức quốc phòng Nam Hàn nói với Yonhap, và thêm rằng ông không thể đưa ra thêm chi tiết vì muốn tôn trọng quyền riêng tư theo ý muốn của nạn nhân.

Thượng Tướng Hoàng Xuân Chiến, có trình độ tiến sĩ Luật, hiện là ủy viên Trung Ương Đảng, ủy viên thường vụ Quân Ủy Trung Ương, và là một trong 10 thứ trưởng Quốc Phòng Việt Nam. Ông phụ trách công tác đối ngoại, biên giới.

Ông Chiến được bổ nhiệm giữ chức thứ trưởng từ Tháng Bảy, 2020. Trước đó, ông là tư lệnh Bộ Đội Biên Phòng Việt Nam.

Đáng lưu ý, chỉ tám ngày sau khi xảy ra vụ “sờ mó một cách không đúng mức” ở Nam Hàn, hôm 19 Tháng Chín, Thủ Tướng Phạm Minh Chính ký quyết định số 2096/QĐ-TTg “Kéo dài thời gian giữ chức vụ thứ trưởng Bộ Quốc Phòng theo quy định đối với đồng chí Thượng Tướng Hoàng Xuân Chiến.”

Đài truyền hinh Nam Hàn, SBS News đưa tin về vụ cáo buộc ông Hoàng Xuân Chiến. (Hình: Chụp qua màn hình)

Ông Chiến là người gốc Hưng Yên, cùng quê với ông Tô Lâm, tổng bí thư đảng CSVN.

Thượng Tướng Hoàng Xuân Chiến gây chú ý dư luận hồi năm 2021 khi bị Thủ Tướng Hun Sen của Cambodia nêu đích danh và đòi Việt Nam cách chức ông.

Theo Khmer Times, trong một buổi lễ có sự hiện diện của ông Vương Văn Thiên, đại sứ Trung Quốc tại Cambodia, ông Hun Sen tuyên bố một cách giận giữ và mỉa mai: “Tôi đang nói tới Tướng Hoàng Xuân Chiến. COVID-19 không hề tràn từ Cambodia sang Việt Nam như sông Mekong, ngược lại mới đúng. Tôi đã yêu cầu cách chức ông này, nhưng mà ông ấy lại được ‘cách chức’ từ hai sao lên ba sao.”

Theo VOA Tiếng Việt, hôm 10 Tháng Ba, 2020, ông Hoàng Xuân Chiến, bấy giờ còn là trung tướng, được nghe nói có chủ trì một hội nghị tăng cường công tác quản lý, bảo vệ biên giới, kiểm soát cửa khẩu và triển khai phòng, chống dịch COVID-19 trên tuyến biên giới Việt Nam-Cambodia của Bộ Tư Lệnh Bộ Đội Biên Phòng Việt Nam tại Sài Gòn.

Tại hội nghị, ông Chiến yêu cầu lực lượng biên phòng các tỉnh có biên giới giáp Cambodia tăng cường kiểm soát các cửa khẩu giữa lúc Việt Nam trải qua đợt bùng phát COVID-19 bắt nguồn từ các ca nhiễm do người nhập cảnh trái phép qua đường biên giới với các tỉnh miền Trung.

Quyết định của Thủ Tướng Phạm Minh Chính hôm 19 Tháng Chín, “kéo dài thời gian giữ chức vụ thứ trưởng Bộ Quốc Phòng đối với Thượng Tướng Hoàng Xuân Chiến. (Hình: Chụp từ trang web chính phủ Việt Nam)

Đây là vụ bê bối mới nhất về “quấy nhiễu tình dục” liên quan đến các giới chức của nhà cầm quyền Việt Nam mỗi lần công du ở ngoại quốc.

Gần đây nhất, Tháng Mười Một, 2024, truyền thông và dư luận Chile phản ứng mạnh mẽ sau vụ một cận vệ của Chủ Tịch Nước Lương Cường bị cáo buộc lạm dụng tình dục trong khi phái đoàn Việt Nam có chuyến thăm chính thức Chile từ ngày 9 đến 12 Tháng Mười Một.

Báo chí Chile sau đó tường thuật từ tòa án cho biết, viên cận vệ này tên là Thái Đắc Tuấn, 59 tuổi, là đội trưởng đội bảo vệ chuyến công du của Chủ Tịch Nước Lương Cường.

Một tháng sau đó và ở một quốc gia khác là New Zealand. Cảnh sát New Zealand hôm 12 Tháng Mười Hai, 2024, cho biết “hai nghi phạm là quan chức Việt Nam” bị cáo buộc đã xâm hại tình dục hai nữ phục vụ bàn tại một nhà hàng Việt Nam mang tên SAIGON Restaurant & Bar on Willis ở thủ đô Wellington, hồi Tháng Ba, 2024.

So sánh cột mốc thời gian, vụ này xảy ra nhiều phần trong chuyến đi tiền trạm chuẩn bị cho chuyến thăm chính thức của Thủ Tướng Phạm Minh Chính đến New Zealand từ ngày 10 đến 11 Tháng Ba, 2024.

Cả hai vụ này, báo chí tại Việt Nam do đảng Cộng Sản quản lý đã không đăng một tin nào. (Đ.D.) [kn]


 

MỘT ĐỜI KHÔNG NGỦ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Nếu canh hai hoặc canh ba ông chủ mới về, mà còn thấy họ tỉnh thức như vậy, thì thật là phúc cho họ!”.

Trong nội chiến Hoa Kỳ, thế giới biết đến vị tướng huyền thoại Stonewall Jackson – “Tường Đá”, một trong những chỉ huy tài năng nhất lịch sử Mỹ. Brinsley viết, “Chiến trường là nơi chết chóc; nhưng thật lạ, Stonewall vẫn bình tĩnh phi thường giữa lửa đạn. Khi được hỏi bí quyết, ông đáp, “Niềm tin vào Chúa làm tôi an lòng; tôi luôn sẵn sàng, Ngài canh thức tôi!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Nói “Ngài canh thức tôi!” là nói ‘Ngài không ngủ vì tôi’; “Tôi luôn sẵn sàng!” là ‘Tôi không ngủ vì Ngài’. Nếu ba “canh” Chúa Giêsu nói đến trong Tin Mừng hôm nay tượng trưng cho ba giai đoạn ‘không ngủ’ của một đời người, thì đời môn đệ – vì Chúa – quả là ‘một đời không ngủ!’.

Giữa những ‘canh đời’, chủ có thể bất chợt trở về. Vì thế, “Các con hãy thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho sẵn!”. “Thắt lưng” là tư thế sẵn sàng chiến đấu; “thắp đèn” là sống trong ánh sáng chân lý, ra khỏi bóng tối tội lỗi. Tỉnh thức là khôn ngoan và sẵn sàng làm điều Chúa muốn. “Tốt hơn là chuẩn bị mà chưa có cơ hội, còn hơn có cơ hội mà chưa chuẩn bị!” – Whitney M. Young.

Hành trình nên thánh là một hành trình không bao giờ kết thúc. “Nên thánh là trở nên chính con người mà Thiên Chúa đã mơ ước về tôi!” – Thomas Merton. Điều này chỉ có thể thực hiện, nếu người môn đệ biết “thắt lưng” và “thắp đèn cho sẵn” suốt cả cuộc đời; nghĩa là phải liên lỉ chú ý đến ngọn đèn đức tin và sẵn sàng hành động mỗi khi Thiên Chúa gợi hứng, hầu trong mọi hoàn cảnh, bạn và tôi vẫn có thể thưa lên “Lạy Chúa, này con xin đến để thực thi ý Ngài!” – Thánh Vịnh đáp ca. Được như thế, đời môn đệ quả là ‘một đời không ngủ!’. “Hãy tỉnh thức! Thiên Chúa đến với bạn dưới dáng vẻ của chính cuộc đời bạn!” – Richard Rohr.

‘Một đời không ngủ’ còn mang một ý nghĩa tuyệt vời khác là sống trong ân sủng! Thư Rôma hôm nay cho biết, do một người mà “tội đã nhập vào thế gian”; cũng do một người mà “ân sủng đổ xuống đầy tràn”. Ai sống trong ân sủng – tỉnh thức, giữ mình trong trắng – người ấy sống sự sống mới của con cái Thiên Chúa. “Sống trong ân sủng là luôn tỉnh thức trước sự hiện diện của Thiên Chúa trong từng khoảnh khắc!” – Henri Nouwen.

Anh Chị em,

“Thật là phúc cho họ!”, nghĩa là phúc cho những tôi tớ không ngủ vì Chúa! Thật sâu xa, ‘một đời không ngủ’ không chỉ là cảnh giác trước cám dỗ, mà còn là thái độ của một tâm hồn đang yêu và được yêu. Người đang yêu thì không thể ngủ yên, vì tình yêu khiến họ thao thức – thao thức để nhận ra ý Đấng mình yêu để sống đẹp lòng Ngài. Giữa những ‘canh đời’ – khi niềm vui xen lẫn thử thách, khi bóng tối nối tiếp ánh sáng – người môn đệ vẫn giữ lửa yêu, không để ngọn đèn đức tin tàn lụi nhưng luôn cháy sáng cho đến khi chủ trở về. “Khi tình yêu là thật, ngay cả thinh lặng cũng trở thành một sự canh thức!” – Henri Nouwen.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, giữa những canh dài của đời con, xin giữ đèn lòng con luôn cháy sáng, hầu con nhận ra ánh mắt Ngài đang nhìn con yêu thương!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

************************************

Lời Chúa Thứ Ba Tuần XXIX Thường Niên, Năm Lẻ

Thật là phúc cho những đầy tớ khi chủ về mà thấy đang tỉnh thức.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 12,35-38

35 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Anh em hãy thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho sẵn. 36 Hãy làm như những người đợi chủ đi ăn cưới về, để khi chủ vừa về tới và gõ cửa, là mở ngay. 37 Khi chủ về mà thấy những đầy tớ ấy đang tỉnh thức, thì thật là phúc cho họ. Thầy bảo thật anh em : chủ sẽ thắt lưng, đưa họ vào bàn ăn, và đến bên từng người mà phục vụ. 38 Nếu canh hai hoặc canh ba ông chủ mới về, mà còn thấy họ tỉnh thức như vậy, thì thật là phúc cho họ.”


 

Thánh Phaolô Thánh Giá (1694-1775)-Cha Vương

Chúc bình an đến bạn và gia đình nhé! Hôm nay Giáo Hội mừng kính Thánh Phaolô Thánh Giá (1694-1775). Trọn đời ngài dành cho cầu nguyện, sám hối và tôn sùng cụôc tử nạn của Chúa. Ngài là dụng cụ phổ biến lòng tôn sùng này với dòng tu ngài thiết lập, dòng Thương khó. Đối với Phaolô, sự đau khổ và cái chết của Chúa Giêsu là dấu chỉ vĩ đại nhất của tình yêu Thiên Chúa. Ngài thường nói với mọi người: “Hãy đắm mình trong biển tình yêu của Chúa.” Xin Thánh Phaolô Thánh Giá cầu bầu cho chúng con!

Cha Vương

Thứ 2: 10/19/25

TIN MỪNG: Những kẻ đạo đức giả kia, cảnh sắc đất trời, thì các người biết nhận xét, còn thời đại này, sao các người lại không biết nhận xét? (Lc 12:56) 

SUY NIỆM: Con cái thế gian nhận thực mọi sự hữu hình theo giác quan. Họ dừng lại trong những giới hạn của giác quan. “Nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin.” (Ga 20:25) Còn con cái Thiên Chúa, nhờ được đức tin trợ giúp, họ nhận ra Thiên Chúa. Thiên Chúa là “Đấng tự biểu lộ, Đấng không lừa dối và không bị lừa dối” qua các dấu chỉ của công trình Tạo Dựng… Thế giới không phải là Thiên Chúa, nhưng thế giới phản ánh sự hiện diện của Ngài.” Người có đức tin hiểu biết tầm quan trọng của thế giới vô hình. “Phúc thay những người không thấy mà tin!” (Ga 20:29b) Thí dụ: Khi gặp người có tội họ không chỉ nhìn vào tội, mà nhìn xuyên qua tội để thấy khát vọng được sống, được yêu thương, được đổi mới của người có tội, rồi từ đó họ không kết án mà mở ra một khởi đầu mới để sống tốt đẹp hơn.

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha nhân từ, tuy con không thấy Chúa nhưng con tin rằng Chúa đang ở bên con, xin cho con ánh mắt yêu thương dịu hiền của Chúa. 

THỰC HÀNH: Tập nhìn xuyên qua những bất toàn của nhau để thấy sự hiện diện âm thầm của Chúa trong mọi người.

From Do Dzung

**********************

ĐỂ CON NHẬN RA CHÚA | THÁNH CA ACOUSTIC

Chuyện hy hữu nhưng có thật nhé!?!

Phan Nam Hưng

Hai mươi lăm năm trước, một câu chuyện đã lan truyền rộng rãi ở Chiang Mai, Thái Lan về một con trâu chạy thoát thân khỏi lò mổ.

Với máu me bê bết và nó lao vút xuống đường cao tốc, trong nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng. Các đài phát thanh địa phương cảnh báo công chúng hãy cảnh giác – gọi nó là “một con trâu điên”, một số phóng viên thậm chí còn gọi nó là “trâu ma điên”, cho rằng nó đã đâm vào xe cộ khi đang chạy trốn.

  Chúng tôi vội vã đến hiện trường và thấy nó bê bết máu, một viên đạn sượt qua trán – may mắn thay, nó không xuyên qua hộp sọ. Chúng tôi đã cứu sống nó và từ chối đưa nó trở lại lò mổ, ngay cả khi những tiếng nói giận dữ đòi bồi thường cho những chiếc xe bị hư hại của họ và kêu gọi giết chết nó.

Với sự giúp đỡ của những người tốt bụng, chúng tôi đã giải cứu nó.

Ngay sáng hôm sau, tại ngôi nhà mới, nó đã đẻ một con. Chúng tôi đặt tên cho nó là Mae Sroy, theo vết sẹo quanh cổ, và đặt tên con trâu mới sanh là Chokdee, có nghĩa là “May mắn”.

Kể từ đó, Mae Sroy và Chokdee đã sống yên bình giữa đàn trâu tại Tổ chức Cứu trợ Voi.

Giờ đã rất già – trâu thường sống khoảng 26-27 năm – Mae Sroy không còn có thể đi bộ cùng đàn nữa. Con trâu con nay đã lớn và trở thành đầu đàn, trong khi Mae Sroy chuyển đến gần nơi trú ẩn của chúng tôi để được chăm sóc chu đáo hơn. Giờ đây, Mae Sroy chỉ ăn thức ăn xay nhuyễn, mềm, vì răng đã mòn dần theo tuổi tác.

Rồi trận lũ lụt gần đây ập đến. Mặc dù nơi trú ẩn nằm trên vùng đất cao hơn, nhưng một trận lũ quét bất ngờ đã tràn qua hàng rào, phá hủy mọi thứ – và kể cả Mae Sroy cũng đã bị nước cuốn trôi…

Chúng tôi tìm kiếm khắp nơi, lo sợ điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra.

Lòng chúng tôi trĩu nặng, tin rằng con trâu già yêu quý của chúng tôi không thể sống sót qua cơn lũ dữ dội. Nhưng đến sáng thứ ba, một điều kỳ diệu đã xảy ra:

Chúng tôi tìm thấy Mae Sroy – nằm trong bùn đất nơi trước đây từng là nơi trú ẩn của nó. Khi nhìn thấy chúng tôi, nó đã kêu to, và chúng tôi đã khóc vì sung sướng. Tôi chạy đến bên và nó đáp lại bằng những tiếng kêu khe khẽ, vui vẻ, tràn đầy sức sống. Mae Sroy đã sống sót thêm một lần nữa.

Câu chuyện thật hy hữu.

Đây là câu chuyện về một con trâu mà chúng tôi đã cứu. Tại khu bảo tồn của chúng tôi, mỗi con đều có tên và đều có câu chuyện riêng đầy cảm xúc. Chúng không chỉ là trâu hay voi… Chúng là những sinh vật sống có ý nghĩa và giá trị.

Mae Sroy đã từng chạy trốn khỏi cái chết để bảo vệ sự sống đang lớn dần trong mình. Và giờ đây, một lần nữa, nó lại chạy trốn khỏi cái chết để bảo vệ chính mình và chúng tôi sẽ hết lòng chăm sóc con trâu già Mae Sroy cho đến chết…

(Phan Thế Nghĩa lược dịch từ Saengduean Lek).


 

 Các nước văn minh không tôn cao mặt đường hơn nhà…

Lena Lien Huong

 Các nước văn minh không tôn cao mặt đường hơn nhà, riêng Việt Nam thời CS sửa đường không bóc lớp cũ mà phủ lớp mới chồng lên dẫn tới đường cao hơn vỉa hè, lại nâng hè cao hơn nhà phố, vừa gây úng ngập, vừa giảm tuổi thọ nhà, quái đản không đâu có.

Khu The Jews’ House, Lincoln, nước Anh có từ năm 1170.