Nỗi Buồn Miến Điện

Nỗi Buồn Miến Điện

 tuongnangtien's picture

 S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

 RFA

tuongnangtien

“Miến Điện từng được kể là một trong những thuộc địa đem lại lợi lộc nhất cho đế quốc Anh. Kyaw Nyein đã mô tả đất nước Miến Điện dưới thời Anh đô hộ như sau: ‘Đó là một xã hội hình tháp social pyramid với dưới đáy là bao nhiêu triệu người Miến nghèo khổ ngu dốt và bị bóc lột, và trên đỉnh là một thiểu số người ngoại quốc Anh, Ấn và Hoa…’

Để rồi hơn một nửa Thế Kỷ sau tình hình không có gì đổi khác, cũng vẫn xã hội hình tháp ấy với nguyên dưới đáy vẫn là hàng chục triệu những người Miến Điện nghèo khổ ngu dốt và bị bóc lột, chỉ có khác là bị bóc lột triệt để hơn bởi chính đồng bào của họ, đám Tướng lãnh quân phiệt Miến.” (Ngô Thế Vinh. Cửu Long Cạn Dòng Biển Đông Dậy Sóng. Văn Nghệ: California, 2000).

Tác phẩm thượng dẫn vừa được Thái Vĩnh Nghiêm dịch sang Anh Ngữ (The Nine Dragons Drained Dry The East Sea In Turmoil) do Viet Ecology Press, Người Việt & Giấy Vụn Publishing House xuất bản đầu năm 2016. Hơn một thập niên rưỡi đã trôi qua. Biển Đông đang sắp sửa dậy sóng vì Cửu Long gần cạn dòng rồi.

Mọi dự báo của Ngô Thế Vinh về thảm họa môi sinh xẩy ra cho những quốc gia nằm ở hạ nguồn sông Mê Kông đều đang dần dần trở thành hiện thực. Thời gian đã khiến cho nội dung tác phẩm của ông mỗi lúc một thêm rõ nét, ngoại trừ đôi ba chuyển biến chính trị khá bất ngờ: Hoa Kỳ xoay trục sang Châu Á, và “đám Tướng lãnh quân phiệt Miến” đột ngột đổi thay thái độ.

Dù chậm, cuối cùng, những ông tướng ở Naypydaw ăn (mãi) cũng đã biết no. Họ cũng đủ khôn ngoan để nhường quyền bính cho một chính phủ dân sự mới với điều kiện là được … từ từ và an toàn hạ cánh!

“Burma giờ đây đã đem lại cho thế giới niềm hy vọng mới, nó có thể thực sự chuyển đổi một cách hoà bình từ một chế độ quân sự độc tài sang dân chủ.” [Hillary Rodham Clinton. Hard Choices. (Trans. Lâm Hoàng Mạnh. Những Lựa Chọn Khó Khăn. San Jose: Nhân Ảnh, 2016)].

Tôi hoàn toàn chia sẻ sự lạc quan của Hillary là “Burma giờ đây đã đem lại cho thế giới niềm hy vọng mới.” Tôi cũng rất đồng cảm với người dân Miến khi nhìn thấy hàng chữ “Moving Myanmar Forward” in trên những chiếc taxi ở đất nước này. Miến Điện, rõ ràng, đã chuyển động và đang cố nhoai mình về phía trước – moving forward.

Ảnh chụp tháng 4 năm 2016

Họ sẽ “nhoai” được bao xa, và liệu có thể thành công trong việc “xây dựng một quốc gia hoà bình, phồn vinh, nhân quyền được bảo đảm bởi luật pháp” (Lâm H. M. 163) như mong mỏi của bà Suu Kyi – lãnh tụ của Liên Minh Quốc Gia vì Dân Chủ Miến Điện (NLD) – là một câu hỏi lớn. Dân tộc này buộc phải đi lại từ đầu bằng những bước chân rất chậm, qua rất nhiều gian nan và thách thức.

Chỉ cần dạo quanh một vòng ngoại ô Rangoon, bằng xe hoả, cũng có thể thấy được vô số những khó khăn chất chồng đang chờ đợi cả đất nước Burma. Tầu chạy rất chậm – ngừng ở tất cả các ga – mọi người đều nhẩn nha lên xuống, chớ chả ai hối hả hay vội vàng gì cả. Sự thư thả của thiên hạ – cùng quang cảnh yên ả bên đường – khiến tôi có cảm tưởng như mình đang được sống lại cùng thời với một phần nhân loại, vào hồi đầu thế kỷ XX.

Quà vặt chả thiếu thứ chi: trứng cút luộc, đậu phụng rang, đậu phụng nấu, nước dừa, đu đủ, dưa hấu, xoài tượng, cau trầu, thuốc lá … Tuy không có toa hàng ăn nhưng hành khách – nếu đói –  vẫn có thể thưởng thức một tô mì còn đang bốc khói, từ ghánh hàng rong đặt ngay trước mặt.

Ảnh chụp tháng 4 năm 2016

Song song với đường tầu là những mái nhà tôn, vách lá, nhỏ nhắn nhưng không xinh sắn. Chó/mèo, gà /vịt, ngang/ngỗng quẩn … quẩn quanh, gợi cảnh bùn lầy, nước đọng.

Miến Điện gần như không có một hệ thống cơ sở hạ tầng.  Hoặc cũng có nhưng nay không còn nữa. Chỉ cần rời khỏi những con phố chính là thấy ngay rác rưởi chất chồng ở khắp mọi nơi và  những dòng nước bẩn len lách hôi tanh, thay vì cống rãnh.

Ảnh chụp tháng 4 năm 2016

Tuổi thơ là một món quà qúi giá của thế kỷ XX. Trước đó, nhân loại phải dồn hết nỗ lực vào việc mưu sinh nên trẻ con chỉ là một người lớn thu nhỏ (miniature adult) với trách nhiệm đè nặng lên vai gần như bố mẹ. Món quà này cho đến nay, tiếc thay, vẫn chưa đến tay rất nhiều đứa trẻ ở Myanmar.

Thay vì được cắp sách đến trường, thiếu niên Burma phải lo kiếm sống. Nhìn các em tất bật bưng bê thức ăn, rửa chén, dọn dẹp, lau chùi …  trong những quán xá bình dân (hay những nhà nghỉ rẻ tiền) mà không khỏi trạnh lòng ái ngại.

Tuy thế, nếu so với các bạn cùng lứa đang lang thang  trên hè phố thì những cô cậu bé này vẫn còn được xem là thành phần may mắn. May là ban ngày còn có cái để ăn, và ban đêm còn có nơi để ngủ.

Ảnh chụp tháng 4 năm 2016

Sau xe hoả, tôi bắt xe đò đi Bago – thành phố du lịch cách Yangon chừng 80 cây số. Hai bên đường là những cảnh vật quen thuộc của những nước Á Châu hồi … Thời Trung Cổ: nhà tranh, mái rạ đơn sơ, ruộng vườn manh múm, ao hồ nhỏ hẹp, trâu bò ngơ ngác, dừa, chuối phất phơ … Nhìn sao mà thấy buồn hiu à, và (chợt) nhớ nhà quá, má ơi!

Tuy là một địa danh nổi tiếng về chùa chiền và di tích, ở thị trấn  Bago người dân vẫn còn xử dụng xe ngựa và dùng những cái “cầu tre lắc lẻo.”  Ngó cũng không đến nỗi “gục ghình khó đi” gì lắm. Nín thở chắc cũng qua sông thôi nhưng kẹt cái xe đạp (thuê) nên tôi đành phải …dừng chân, đứng lặng ngắm dòng đời (đang) lờ đờ trôi cùng rác rến!

Ảnh chụp tháng 4 năm 2016

Tuy chỉ nhìn từ xa (và tuy không phải là thầy bói) tôi vẫn đoán được là dưới những mái nhà tối tăm, lụp xụp – ở bên kia con lạch – đèn điện và nước máy vẫn còn là thứ tiện nghi … xa xỉ!

Lớ ngớ giữa trời chiều nơi xứ lạ, ai tha hương mà không bâng khuâng gợn nhớ đến quê mình. Không biết bi chừ bên nớ ra răng, chớ bên ni thì nghèo khổ quá. Ngó mà (cũng) thương muốn đứt ruột luôn.

May mắn là trong những thôn xóm xác sơ này chưa nghe nói có thanh niên nào bị dân làng đánh chết vì trộm chó, chưa có thiếu nữ nào bị người yêu (hay người thân) lừa qua bên kia biên giới để đưa vào chỗ mãi dâm. Và tuy cũng giáp ranh với Trung Hoa, dân Miến cũng chưa ai “đủ can đảm” để tải những thực phẩm độc hại – từ “nước bạn” – vào bán cho đồng bào, ở xứ sở của mình.

Ở bình diện quốc gia, cũng chưa có một vụ móc trộm hành lý hay vòi vĩnh du khách nào bị phát hiện tại những sân bay của Miến. Du khách bị chặt chém, chụp giựt, hay móc túi cũng không!

Theo như cách nói của tác giả Hồ Đắc Túc thì tuy cũng lâm vào cảnh bần cùng nhưng dân Miến không sinh đạo tặc:

“Nghèo, nhưng trên đường phố rất ít người xin ăn, khách để quên máy chụp ảnh ở tiệm cơm khi quay lại đâu vẫn còn đấy, mua đồ đạc mà lỡ đưa lộn tiền thừa thì cũng được trả lại… Người Myanmar hồn nhiên, thân thiện, thật thà và luôn sống tử tế trong sự cơ cực, họ luôn sợ làm tha nhân buồn phiền.”

Thêm một điều may mắn khác, được “phát hiện” bởi một tác giả (khác) Nguyễn Đăng Hưng:

“Té ra mắm tôm cũng là thức ăn gia vị thông thường của người Miến Điện. Tuy nhiên, trong những ngày chính quyền quân phiệt Miến Điện đàn áp khủng khiếp phe đối lập, tôi chưa bao giờ nghe nói công an Miến Điện liệng mắm tôm vào cửa nhà bà lãnh tụ phe đối lập Aung San Suu Kyi …”

Nhân tiện, tưởng cũng nên nói luôn là ngoài việc không xử dụng mắm tôm để “trị an,” đám tướng lãnh ở Nay Pyi Taw cũng không ngu muội đến nỗi mang những phần đất chiến lược của đất nước cho thuê. Họ cũng không tham lam đến tối mắt để cho “nước bạn” đấu thầu những dự án có thể đe doạ đến an sinh, hay an ninh quốc phòng.

Và sự may mắn lớn nhất của Burma là dân tộc này có được một vị lãnh tụ, cùng đảng đối lập đủ tầm vóc, để có thể buộc đám tham quan phải lùi bước và nhượng quyền. Tất cả những điều may (lớn/nhỏ) kể trên, buồn thay, đều không hề có ở Việt Nam – nơi mà tôi bị cấm cửa, không được bước vào.

Thôi thì đành tiếp tục dạo quanh những nước láng giềng (cho đỡ nhớ quê) cũng được, dù có hơi buồn. Buồn từ ngã bẩy ngã ba buồn về.

Điều tra của Hội Ân Xá Quốc Tế về “Nhà tù trong nhà tù” tại Việt Nam

Điều tra của Hội Ân Xá Quốc Tế về “Nhà tù trong nhà tù” tại Việt Nam

Tường An, thông tín viên RFA
2016-07-14

AI1.jpg

Hội Ân xá Quốc tế công bố Bản Báo Cáo về tình trạng hành hạ, ngược đãi của các Tù Nhân Lương Tâm tại Việt Nam trong buổi họp báo ngày 12 tháng 7 ở trụ sở của Amesty International tại Paris.

 RFA

00:00/07:39

Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

Trong buổi họp báo ngày 12 tháng 7 vừa qua, tại trụ sở của Amesty International tại quận 19, Paris, Hội Ân xá Quốc tế đã công bố lần đầu tiên Bản Báo Cáo về tình trạng hành hạ, ngược đãi của các Tù Nhân Lương Tâm tại Việt Nam.

Bản Báo cáo có tựa đề “Nhà tù trong nhà tù: Tra tấn và ngược đãi các Tù Nhân Lương Tâm tại Việt Nam” dày 52 trang, một công trình nghiên cứu của ông John Coughlan, (nhân viên Amnesty Intenational, đặc trách nghiên cứu về Việt Nam) được thực hiện từ tháng 11 năm 2015 qua 150 giờ phỏng vấn 18 nam và nữ cựu Tù Nhân Lương Tâm đã được thả trong 5 năm qua, chủ yếu là qua điện thoại, email. Để giữ an toàn cho người được phỏng vấn, một số tên của các Cựu Tù Nhân Lương Tâm đã được thay đổi.

5 hình thức tra tấn trong nhà tù Việt Nam

Trong khoảng 1 tiếng đầu của buổi họp báo, ông John Coughlan trình bày 5 hình thức tra tấn phổ biến nhất được áp dụng trong hơn 17 nhà tù tại Việt Nam :

1/ Giam cách ly và cưỡng bức mất tích:
Người bị giam giữ mà không có bất kỳ tiếp xúc nào với thế giới bên ngoài, đặc biệt là gia đình, bạn bè, luật sư và bác sĩ độc lập. Thủ tục này tạo điều kiện thuận lợi cho việc tra tấn và các cách đối xử tồi tệ đối với tù nhân. Thời gian giam cách ly kéo dài cũng chính là một vi phạm về lệnh cấm tra tấn. Hình thức tra tấn này gắn liền với cách đối xử tồi tệ của hệ thống nhà tù đối với tù nhân lương tâm, nó được áp dụng một cách tự động ngay sau vụ bắt giữ. Tất cả những người được phỏng vấn đều cho biết họ đã trải qua các giai đoạn cách ly, có khi đến hơn 2 năm.

Quản giáo và cán bộ giáo dục không áp chế được tinh thần của tù nhân thì họ chuyển sang cho an ninh trại làm việc. Những an ninh trại là người người vi phạm nhân quyền và đàn áp tù nhân ác liệt nhất.
– Ông Nguyễn Văn Hải (Blogger Điếu Cày)

 

Các cuộc phỏng vấn của Ân xá Quốc tế cũng nêu lên những trường hợp mất tích cưỡng bức, tức là nhà cầm quyền không hề thông báo cho gia đình cũng như luật sư biết nơi giam giữ và tình trạng sức khỏe của thân nhân hay thân chủ của họ, qua đó họ đã đặt tù nhân nằm ngoài sự bảo vệ của pháp luật.

2/ Gây ra những đau đớn nghiêm trọng về thể xác:

Ân Xá Quốc Tế dẫn chứng một số trường hợp lạm dụng thể xác tù nhân lương tâm mà có thể được coi là tra tấn hoặc đối xử tồi tệ. Bản báo cáo cũng nêu trường hợp một tù nhân tên Lu (tên đã được đổi. RFA) bị tra tấn trong 4 tháng liền và quản giáo trại giam đã hạ nhục ông bằng cách bắt ông ăn thức ăn thừa của chó.

Công an và cán bộ trại giam cũng như một số tù nhân chính là những người phạm tội lạm dụng cấu thành tra tấn và đối xử tồi tệ với Tù Nhân Lương Tâm. Một số người trong số các tù nhân này là “ăng ten”, đánh đập các tù nhân khác dưới sự xúi giục hoặc với sự đồng thuận bằng cách làm ngơ của quản giáo nhà tù.

3/ Biệt giam:

Biệt giam là một hình thức cô lập chủ yếu do các cán bộ nhà tù Việt Nam sử dụng để khiến tù nhân lương tâm cảm thấy cô đơn và bị bỏ rơi. Họ cảm thấy nơi giam giữ họ là một “nhà tù trong nhà tù”. Họ bị biệt giam trong những tình trạng vô cùng tồi tệ do những hoạt động cổ vũ của họ trong tù hoặc trước khi đem ra xét xử. Ân Xá Quốc Tế dẫn chứng một số trường hợp trong đó có người bị biệt giam đến hơn 10 tháng. Nhân chứng kể lại họ có cảm giác hoàn toàn bị bỏ rơi và chỉ mong được chết.

4/ Quyền về sức khỏe và từ chối điều trị y tế:

Bản báo cáo nêu lên một số trường hợp các Tù Nhân Lương Tâm chỉ nhận được thuốc kém phẩm chất sau hàng tuần, hàng tháng khiếu nại với cán bộ tù. Một số trường hợp khác cho biết họ chỉ nhận được thuốc men, điều trị nếu họ chịu nhận tội.

Sự khước từ điều trị y tế là một hình thức tra tấn, thụ động nhưng rõ ràng, vì đây là sự cố ý gây đau đớn về thể xác cũng như tinh thần, với mục đích ép buộc tù nhân thú tội.

5/ Chuyển nhà tù như một hình thức trừng phạt:
Ông John Coughlain trình bày yếu tố cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng trong việc lạm dụng có hệ thống trong các trại tù Việt Nam là việc di chuyển các Tù Nhân Lương Tâm liên tục qua các nhà tù: một thủ tục có tính toán nhằm cách ly họ xa hơn với gia đình, làm mất tinh thần và trừng phạt họ vì họ đã tham gia những hoạt động cổ vũ trong nhà tù. Không hề có thông báo trước đến họ hay gia đình họ, các tù nhân lương tâm thường xuyên bị chuyển từ trại giam hay nhà tù này sang nơi khác, mang họ đến khắp nơi trên đất nước, cách xa gia đình hàng ngàn cây số.

Hầu hết các cựu Tù Nhân Lương Tâm trong bản báo cáo đều cho biết họ phải trải qua nhiều đợt chuyển trại giam. Việc chuyển trại thường xảy ra đối với các Tù Nhân Lương Tâm không nhận tôi, dám chống lại chính sách “cải tạo” của quản giáo hoặc các Tù Nhân Lương Tâm nổi tiếng có thể ảnh hưởng đến các tù nhân khác. Những lần chuyển trại giam này có thể kéo dài hơn 24 giờ, trong khoảng thời gian đó, tù nhân bị cùm và không được cho ăn uống. Bản báo cáo đề cập đến trường hợp của ông Điếu Cày Nguyễn Văn Hải như một chứng minh cho hình thức trừng phạt này: trong vòng 6 năm rưỡi giam giữ, ông đã bị di chuyển 20 lần qua 11 nhà tù.

Ông Nguyễn Văn Hải, biệt danh Điếu Cày, một cựu Tù Nhân Lương Tâm, hiện định cư tại Hoa Kỳ, cũng được mời trao đổi trong buổi họp báo, ông cho biết đó là một hình thức để bẻ gãy ý chí các Tù Nhân Lương Tâm có bản lĩnh qua việc gây khó khăn cho việc thăm nuôi của gia đình cũng như cắt đứt sự chuyển tải thông tin từ trại giam ra bên ngoài. Qua hệ thống viễn liên skype, Ông Nguyễn Văn Hải cho biết :

“Khi một tù nhân mới bị chuyển đến 1 trại giam, các quản giáo và giám thị trại giam muốn áp đặt ngày lập tức các quy định của trại cho các tù nhân mới, trong đó có nhiều quy định trái pháp luật. Họ muốn ngay lập tức áp đảo tinh thần của tù nhân mới: đầu tiên là quản giáo rồi đến cán bộ giáo dục. Có trường hợp quản giáo và cán bộ giáo dục không áp chế được tinh thần của tù nhân thì học chuyển sang cho an ninh trại làm việc. Những an ninh trại là người người vi phạm nhân quyền và đàn áp tù nhân ác liệt nhất. Tù nhân nào mà nhà tù không khuất phục được họ thì lại có tác động tốt đến các tù nhân khác, các tù nhân khác sẽ noi gương họ để tiếp tục đấu tranh, không còn sợ hãi nữa.

Khi một tù nhân bản lĩnh dùng các căn cứ pháp lý hiên ngang đấu tranh bảo vệ quyền con người của mình thì các tù nhân khác cũng nhận thức được các quyền ấy để tự bảo vệ. Các tù nhân còn liên kết với nhau để đấu tranh tập thể. Nhưng việc không khuất phục được một tù nhân cứng đầu như vậy sẽ làm cho uy quyền của quản giáo giảm sút trong mắt các tù nhân khác. Vì vậy cách cuối cùng là quản giáo sẽ chuyển các tù nhân đi các trại giam khác để họ dễ làm việc và cũng để gửi một tín hiệu đến các tù nhân khác là nếu các anh không nhận tội, không chấp hành thì chúng tôi sẽ chuyển các anh đi thật xa, khi đó gia đình của các anh sẽ rất vất vả, tốn kém tiền bạc và thời gian để đi thăm các anh. Và người tù nhân cứng đầu đó trong trại giam mới sẽ lại tiếp tục đầu tranh cho quyền của mình, lại liên kết bạn bè để tiếp tục đấu tranh trong nhà tù mới.

Việc chuyển tù nhân từ miền Bắc ra miền Nam và từ miền Nam ra miền Bắc đã khiến gia đình họ vô cùng vất vả. Việc tù nhân không được thăm nuôi thường xuyên và giam giữ cách lý hoàn toàn với bên ngoài khiến mọi thông tin về cuộc đấu tranh trong nhà tù không đưa ra bên ngoài được. Không nhận được sự giúp đỡ, hỗ trợ từ bên ngoài, các cuộc đấu tranh trong tù sẽ rất đơn độc và dễ bị đàn áp. Đó cũng chính là lý do vì sao tôi liên tục bị chuyển trại và anh Trần Huỳnh Duy Thức cũng lần lượt đi qua các trại giam đã từng giam giữ tôi. Đây cũng là cách đối xử với những tù nhân không chịu khuất phục họ trong các trại tù.”

Bản Báo Cáo “Nhà tù trong nhà tù: Tra tấn và ngược đãi các Tù Nhân Lương Tâm tại Việt Nam”

Hiện nay, tại Việt Nam vẫn còn 84 Tù Nhân Lương Tâm đang bị giam giữ, một số lượng lớn so với các nước á châu khác. Mặc dù vào ngày 5 tháng 2 năm 2015, Việt Nam đã phê chuẩn công ước UNCAT về việc chống tra tấn và các hình thức đối xử hoặc trừng phạt, hạ nhục con người, thế nhưng bản báo cáo cho thấy hơn 1 năm qua, trên thực tế Việt Nam vẫn không đáp ứng được những đòi hỏi bởi UNCAT, trong đó có việc sửa đổi bộ luật tố tụng hình sự và luật tạm giữ và tạm giam. Ân Xá Quốc Tế kêu gọi Việt Nam sửa đổi các luật này trước khi được thông qua.

Báo cáo được viết một cách xây dựng để chính quyền Việt Nam dựa vào đó mà cải thiện chính sách của họ và để giúp cộng đồng thế giới có tài tiệu nói chuyện với chính phủ.
– Ông John Coughlan

 

Những trường hợp được ghi lại trong bản báo cáo này là bằng chứng thực tế cho thấy Việt Nam không tôn trọng công ước UNCAT, bản báo cáo nêu bật khoảng cách giữa những cam kết của Việt Nam đối với quốc tế và những sự thật đang diễn ra trong các nhà tù tại Việt Nam. Qua bản báo cáo này, Ân xá quốc tế hy vọng sẽ gióng lên tiếng nói để các nước khác có thể gây áp lực yêu cầu Việt Nam cải thiện điều kiện giam giữ đối với các Tù Nhân Lương Tâm. Ông John Coughlan cho đài Á Châu Tự Do biết mục đích của bản báo cáo này:

“Mục đích của Hội Ân Xá Quốc Tế khi đưa ra bản báo cáo này là để góp phần gia tăng quyền làm người của mọi cá nhân, để đóng góp và việc giảm sự tra tấn, không riêng gì cho các Tù Nhân Lương Tâm mà cho toàn thể các tù nhân. Báo cáo được viết một cách xây dựng để chính quyền Việt Nam dựa vào đó mà cải thiện chính sách của họ và để giúp cộng đồng thế giới có tài tiệu nói chuyện với chính phủ. Mục tiêu tối thượng của Hội Ân Xá Quốc Tế là nâng cao quyền lợi cho từng cá nhân. Đó là mục đích của chúng tôi.”

Cuối cùng Bản Báo cáo đưa ra 23 kiến nghị cho Việt Nam, trong đó có các điểm chính như sau :

–         Chấm dứt việc bắt bớ và lập tức trả tự do cho các Tù Nhân Lương Tâm.

–         Chấm dứt việc tra tấn và đối xử tàn bạo tại các đồn công an, trại giam.

–         Điều tra các khiếu nại và báo cáo của các tù nhân một cách nhanh chóng và có biện pháp với cán bộ vi phạm.

–         Sửa đổi các bộ luật hình sự, luật tố tụng hình sự và luật về thi hành tạm giữ và tạm giam.

Bản Báo Cáo “Nhà tù trong nhà tù: Tra tấn và ngược đãi các Tù Nhân Lương Tâm tại Việt Nam” sẽ được tiếp tục giới thiệu ở trụ sở chính. của Hội Ân xá quốc tế tại Luân Đôn và các nơi khác trong thời gian tới.

Khóc cá, khóc biển, khóc người

Khóc cá, khóc biển, khóc người

Ngô Nhân Dụng

Hôm qua, Tòa Trọng tài Thường trực (PCA) đã tuyên án vụ Philippines kiện Trung Quốc. Tập hồ sơ 497 trang giấy đã khẳng định: “Trung Quốc không có cơ sở pháp lý nào để đòi chủ quyền trong vùng biển nằm trong ‘đường 9 đoạn’,” cũng gọi là Đường Chữ U hay Lưỡi Bò.

Cộng đồng thế giới văn minh hoan nghênh và yêu cầu hai nước thi hành ngay phán quyết này. Cộng sản Việt Nam cũng hoan nghênh, nhân dịp tái xác nhận chủ quyền Việt Nam trên các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa. Nhưng chỉ “nói suông,” không có một lời nào yêu cầu Trung Cộng thi hành. Họ bảo “sẽ có tuyên bố về nội dung phán quyết” sau, khiến dân Việt Nam ngạc nhiên trước thái độ dè dặt không cần thiết này.

Chỉ phán xử một phần trong số 15 điểm do Manila nêu ra, Tòa Trọng tài tuyên bố rằng, nói chung, không một hòn đảo hay bãi đá ngầm nào ở Trường Sa có khả năng duy trì đời sống con người, cho nên không chỗ nào có thể biến thành vùng đặc quyền kinh tế hoặc thềm lục địa của bất cứ nước nào, như Trung Cộng vẫn đòi hỏi.

Tòa Trọng tài Thường trực PCA, thành lập năm 1899 tại The Hague (La Haye, Den Hagg trong tiếng Hòa Lan) do sáng kiến của Sa Hoàng nướcNga, là tổ chức quốc tế lâu đời nhất thế giới chuyên xử các tranh chấp quốc tế bằng giải pháp trọng tài. Như trong vụ xử vừa qua, tòa căn cứ vào Công ước Luật Biển Liên Hiệp Quốc (UNCLOS) mà chính Bắc Kinh đã ký kết. Phán quyết của tòa PCA là một đòn đánh mạnh trên chủ trương, thái độ và các hành động xâm lấn, gây hấn của Trung Cộng từ năm 1974 đến nay, từ khi họ đánh chiếm Hoàng Sa của nước ta. Nhìn vào những thắng lợi của Phi Luật Tân, người Việt Nam thấy tủi thân! Tại sao dân Việt Nam không được hưởng những thắng lợi đó?

Tòa đã gay gắt lên án Trung Quốc đã xâm phạm quyền chủ quyền của Philippines tại Vùng Đặc quyền kinh tế của nước này. Toà cũng kết tội các tầu hải giám Trung Quốc gây nguy hiểm khi đâm, đụng với tàu đánh cá Philippines, một điều mà đáng lẽ chính quyền Việt Nam phải đứng ra thưa kiện từ mấy chục năm trước. PCA tuyên bố một số những vùng biển đang tranh chấp hoàn toàn thuộc vùng đặc quyền kinh tế (EEZ) của Philippines, xác định Trung Quốc đã vi phạm chủ quyền của nước này. Đây là một điểm có thể áp dụng cho Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam, nếu chính quyền Hà Nội dám kiện.

Hơn nữa, Toà kết tội Trung Quốc đã “gây hại không thể khắc phục môi trường biển,” đặc biệt là đối với các vùng san hô. Việt Nam cũng là một nạn nhân của tội ác này! Tòa nói rõ rằng luật biển UNCLOS “không cho phép dùng một nhóm đảo để thiết lập các khu quân sự,” như Trung Cộng đang làm sát nách nước ta! Trung Cộng còn bị lên án khi xây các đảo nhân tạo ở vùng đặc quyền kinh tế của nước khác; đồng thời lại phá huỷ bằng chứng về điều kiện tự nhiên ở Biển Đông, và các hành động này làm cho xung đột ở Biển Đông thêm trầm trọng. Việt Nam là một nạn nhân trực tiếp của các hành động xâm lấn phi pháp này, nhưng lại không dám kiện!

Phán quyết của Tòa Trọng tài đã đặt một căn bản pháp lý rõ ràng, vững chắc cho tất cả các nước khác đang tranh chấp với Trung Cộng trong vùng Biển Đông. Nếu đối với Philippines Trung Cộng không có thẩm quyền trên cả vùng Chữ U, thì điều này cũng áp dụng cho tất cả các nước khác; họ có thể căn cứ vào đó mà hành động, nếu can đảm.

Nhưng dân Việt Nam không hy vọng nhà cầm quyền Việt Cộng can đảm. Mà chính quyền Trung Cộng cũng biết thế. Một học sinh có tánh hay dọa dẫm, bắt nạt ở trong sân trường thường có khả năng nhìn là thấy ngay đứa bạn nào dễ bắt nạt, thằng nào đụng tới nó sẽ đánh lại ngay. Trong lúc PCA đưa ra bản phán quyết thì báo chí ở Việt Nam loan tin tàu Trung Cộng đã đánh chìm thêm nhiều tàu đánh cá Việt Nam trong vùng quần đảo Trường Sa. Việt Nam sẽ thưa kiện hay không? Tất cả những gì Philippines mới thắng đối với Trung Cộng, Việt Nam có thể còn thắng mạnh hơn! Việc đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa năm 1974, chiếm đảo Gạc Ma năm 1988 còn đó, chưa ai quên. Tòa Trọng Tài có thể dứt khoát bắt Trung Cộng trả lại! Nhưng mấy chục năm nay rồi, Việt Cộng không hề dám hó hé.

Nhưng Việt Cộng lại rất nhanh đàn áp mạnh tay những người dân Việt dám phản đối Trung Cộng. Hôm Chủ nhật vừa rồi, công an Việt Cộng đã tấn công Lã Việt Dũng, một người trong nhóm No-U, một nhóm lâu nay vẫn biểu tình chống Đường Chữ U của Trung Cộng. Anh Lã Việt Dũng bị bắt sau khi đi dự một bữa tiệc với “đội bóng No-U.” Năm sáu tên công an đã bám sát Lã Việt Dũng, xúm lại dùng gạch đánh vào đầu anh. Vụ “đánh phủ đầu” này chắc để ngăn chặn trước khi Tòa Trọng tài tuyên án, không cho nhóm No-U tổ chức ăn mừng vì PCA đồng ý với họ!

Trước đó hôm Thứ Bảy, công an tỉnh Nghệ An đã bắt và đánh tám người trong Hội Anh em Dân chủ khi họ từ Quảng Bình qua Nghệ An dự đám cưới. Các nạn nhân còn bị trấn lột mất hết tiền, giấy tờ, điện thoại và cả quần áo! Cùng ngày, công an Sài Gòn bắt cóc Nguyễn Viết Dũng đưa lên máy bay bắt trở về Vinh, rồi bị và đưa đi tra khảo. Trước đó nữa, ngày Thứ Năm, công an tỉnh Quảng Bình đàn áp hai ngàn đồng bào biểu tình “khóc cá,” đòi đóng cửa nhà máy thả chất độc giết cá của công ty Formosa. Nhiều đồng bào bị đánh trọng thương; như Linh mục Phero Hoàng Anh Ngoi, giáo sứ Cồn Se, huyện Quảng Trạch làm chứng.

Cho công an đàn áp người dân Việt, chính quyền cộng sản đang tiếp tay cho hải quân Trung Cộng trong chiến dịch đe dọa, trước ngày Tòa Trọng Tài tuyên án. Ngoài biển thì Trung Cộng cho tập trận, bắn đạn thật, trong vùng biển nằm ngoài khơi bốn tỉnh bị nạn cá chết. Trong đất liền thì Việt Cộng bắt, đánh tất cả những người dân có can đảm phản đối Trung Cộng. Hai đảng Cộng sản cùng tấn công trên hai mặt trận, đúng như lời “vừa là đồng chí, lại là anh em!”

Sau bản án của Tòa Trọng tài phủ nhận tham vọng bành trướng của họ, Trung Cộng sẽ còn tiếp tục gây hấn. Các nước lớn trong khối G-7, không có Nga, lên tiếng yêu cầu Trung Cộng phải thi hành bản án, nhưng Bộ Ngoại Giao Bắc Kinh phủ nhận hoàn toàn thẩm quyền của một tòa án quốc tế đã ngoài 200 tuổi. Trung Cộng có thể rút khỏi Công ước luật Biển Liên Hiệp Quốc năm 1982 (UNCLOS), rồi công bố một vùng Nhận dạng phòng không (ADIZ) ở Biển Đông để làm dữ. Tùy theo thái độ của chính phủ Philippines, Trung Cộng có thể sẽ khiêu khích, xây dựng phi trường trên bãi cạn Scarborough của Phi đã bị cưỡng chiếm. Lúc đó, Trung Cộng sẽ phải trực diện đối đầu với cả hai nước Phi và Mỹ.

Trong mấy tháng gần đây Mỹ đã đưa nhiều mẫu hạm và tàu chiến tới vùng Biển Đông để biểu dương quyền tự do hàng hải. Bản án của Tòa Trọng tài cho chính phủ Mỹ một căn bản pháp lý vững vàng tiếp tục hành động này. Cuộc đương đầu trực tiếp giữa hai cường quốc khó xảy ra, nhưng nếu biết lợi dụng cơ hội này thì tất cả các nước Đông Nam Á có thể dựa vào mà cứng rắn hơn trước tham vọng bành trướng của Bắc Kinh.

Điều đáng buồn cho dân tộc Việt Nam là chính quyền cộng sản chỉ tỏ ra sợ hãi và quỵ lụy đối với “đồng chí anh em” Trung Cộng.

Hiển nhiên nhất là trong vụ hai chiếc máy bay Su-30MK2 và CASA 212 mất tích. Nhạc sĩ Tô Hải đã nhìn thấy chính quyền Việt Cộng “bí, bí, mật, mật, chắp vá lung tung,” khiến dân phải “đoán mò, làm câu chuyện rơi máy bay” ngày càng thêm huyền bí. Hai chiếc máy bay có đi vào vùng hải quân Trung Cộng sắp thao diễn hay không? Họ gặp tai nạn hay bị tấn công? Không ai biết! Viên phi công trên chiếc máy bay được đồng bào cứu thoát hiện nay đang ở đâu? Không ai biết! Tại sao phi hành đoàn chín người thuộc Lữ đoàn 918, Quân chủng phòng không không quân cũng chết tức tưởi? Không ai biết! Một điều Tô Hải biết chắc là nhân dân “không ai tin là nhà nước nói thật nữa!” Bây giờ Việt Cộng không thể nói chiếc CASA 212 gặp tai nạn nữa, vì dân chài đã vớt được 130 mảnh vỡ, không biết do ai bắn mà vỡ. Cuối cùng, nếu hỏi ai là thủ phạm giết chết các phi công, bắn hạ hai chiếc phi cơ, toàn dân Việt Nam sẽ chỉ tay về phía bắc!

Tình trạng che đậy, bưng bít của Việt Cộng trong vụ hai máy bay gặp nạn chỉ “vạch áo cho Trung Cộng xem lưng!” Nó biết là mình sợ! Nó sẽ đe dọa mạnh hơn, làm dữ hơn, vì nó biết một chính quyền đã mất hết nhân tâm thì càng yếu, càng dễ bắt nạt!

Sau khi khóc những con cá chết oan dọc 240 cây số bở biển, sau khi khóc cả vùng biển do cha ông để lại đã bị đầu độc, bị giết chết, nay người dân Việt Nam lại khóc những phi công và quân nhân chết tức tưởi trên mặt biển nước mình, trong khi chính quyền vẫn bảo vệ bí mật!

Tô Hải kết luận niềm bí mật này “xuất phát từ thói quen “độc quyền tư tưởng”, “độc quyền ăn nói.” Liệu một dân tộc có thể chỉ biết khóc, khóc, và khóc mãi hay không? Phải gạt nước mắt, đứng lên đòi tự do dân chủ!

N. N. D.

Nguồn: http://www.nguoi-viet.com/binh-luan/khoc-ca-khoc-bien-khoc-nguoi/

MẢ TỔ FORMOSA ĐÂY RỒI.

MẢ TỔ FORMOSA ĐÂY RỒI.

thanhnientudo /

MO TO
Dưới đây là nguyên văn bài trên báo Người đưa tin mới nhất.

Tôi chép lại gửi lên đây để phục vụ nhiều bà con không quen đọc báo mạng và cũng đề phòng bài này sẽ bị gỡ trong vài giờ tới.
Toàn bộ rác thải sau khi bị bịt “Đầu ra” là biển Đông nay lộn lên rừng, chôn ngay trong vườn nhà một ông to của UBND tỉnh Hà Tĩnh..

Tôi đoán (không khẳng định) việc cho chôn chất thải này hiệu quả hơn việc gieo trồng nông nghiệp 1000 lần. Nên đề cử ông GĐ sở này vào danh sách những người làm vườn giỏi nhất VN !.

Dưới đây là nguyên văn bài viết:

CHẤN ĐỘNG.

Chấn động: Formosa chôn chất thải ở trang trại của GĐ môi trường

Câu hỏi đặt ra: Formosa đã đưa rác thải về đâu để tiếp tục sục rửa hệ thống, thì bất ngờ nhận được tin báo “rùng mình” từ người dân địa phương.

Trong khi chúng tôi đang đặt câu hỏi: Khi bị các cơ quan chức năng chặn đường biển để kiểm tra, lâu nay Formosa đã đưa rác thải về đâu để tiếp tục sục rửa hệ thống, thì bất ngờ nhận được tin báo “rùng mình” từ người dân địa phương. Chúng tôi đã cải trang thành những người dân bản địa, xâm nhập một trang trại “ma” ở đầu nguồn sông Trí, nơi được cho là đang chôn lấp hàng ngàn m3 cặn cô đặc, lấy từ hệ thống xả thải của Formosa.

Bên trong khu rừng tràm bí ẩn

Chúng tôi có mặt tại Kỳ Anh (Hà Tĩnh) và một ngày đầu tháng 7/2016. Theo tin báo từ một người dân địa phương cho biết: Tại trung tâm xử lý rác thải của tập đoàn Formosa Hà Tĩnh, người ta đang phân loại và đóng gói rất nhiều chất thải màu đen như bùn, bốc mùi khó chịu. Sau khi tập kết đủ số lượng, một số xe tải được điều động đến và vận chuyển theo hướng đường tránh thị xã Kỳ Anh rồi mất hút…

Rác vừa đổ xuống, chờ san lấp.

Những con đường đất ngoằn ngèo, đầy vết bánh xe tải nối trung tâm thị xã Kỳ Anh (Hà Tĩnh) với vùng thượng Kỳ Trinh, đã đưa chúng tôi tiếp cận trang trại bí ẩn nằm giữa rừng tràm bao phủ. Chúng tôi đã hết sức bất ngờ và ngỡ ngàng, khi nhìn thấy hàng ngàn m3 rác thải công nghiệp đen kịt đang bốc mùi nồng nặc, được người ta vận chuyển đến, rồi chôn lấp ngay ở đây.

Phóng viên xuyên vào rừng tràm, mật phục ghi lại những hình ảnh khó tin: Khu đất hàng ngàn m2 tạo thành vùng lõm giữa những thân tràm bao bọc. Và những chiếc xe tải phủ kín bạt, oằn mình từ nhà máy Formosa Hà Tĩnh chở theo những bao tải chất thải mang đổ xuống bãi này. Xe đổ đến đâu, hệ thống máy múc tiến hành san lấp đến đó.

Theo ghi nhận của chúng tôi, đây là một khu rừng hoang vu, ít người qua lại và thường xuyên có nhiều thanh niên mặt mũi bặm trợn lai vãng, giám sát sự vào ra của những người lạ mặt. Thậm chí, người dân địa phương quanh vùng không ai được bén mảng đến nơi đây.
Nơi đây, người dân gọi là trang trại Hoàng Trinh. Giữa trang trại bí ẩn này, chỉ một ngôi nhà nhỏ với một đôi vợ chồng già trông nom, chăm sóc vườn tược và gia cầm cho ông chủ. Họ được thuê vào đây làm việc rồi dần dần chuyển đến sinh sống ở đây luôn.

Bất ngờ về sự tiếp tay của ông giám đốc

Cả một vùng đất trống phát ra mùi hôi thối nồng nặc – đấy là mùi của hóa chất. Phần lớn rác thải đã được người ta lấp đất lên nhưng chúng tôi vẫn có thể đánh giá được trữ lượng thông qua những bao tải lộ thiên.
Điều đáng chú ý là toàn bộ diện tích của trang trại này đều nằm bên cạnh thượng nguồn sông Trí và cách đó không xa chính là đập tràn cung cấp nước sinh hoạt và sản xuất cho hàng ngàn hộ dân quanh vùng.

Sự thật rùng mình.

Trong quá trình xâm nhập, đám xe tải đã phát hiện ra chúng tôi. Họ dừng vận chuyển để dò la tung tích. Chúng tôi quyết định rút về TP Hà Tĩnh, liên hệ làm việc và trình báo về việc làm nguy hại này. Bằng sự tiếp thu thiện chí, chiều ngày 11/7, đoàn liên ngành gồm: Phòng Cảnh sát Điều tra tội phạm về môi trường, Thanh tra Sở TN – MT, Trung tâm Quan trắc và Kỹ thuật môi trường Hà Tĩnh, Công an thị xã Kỳ Anh… đã theo chân chúng tôi đến hiện trường để tiếp cận sự việc. Điều bất ngờ đầu tiên với các cơ quan chức năng, trang trại “ma” này thuộc quyền sử dụng của ông Lê Quang Hòa, Giám đốc Công ty Môi trường – Đô thị thị xã Kỳ Anh.

Một cán bộ đang công tác tại Formosa Hà Tĩnh thừa nhận: “Đây chính là chất thải kim loại nặng, được lắng lại sau quá trình xử lý nước thải. Nó như một lớp bùn đen đọng lại dưới đáy hồ và được múc lên rồi đóng gói đi chôn lấp. Việc làm này là hết sức nguy hiểm vì có thể trong lớp bùn đó còn chứa rất nhiều kim loại nặng, có thể gây ra nhiều hậu quả khôn lường”.

Link bài này tại đây:

http://www.nguoiduatin.vn/chan-dong-formosa-chon-chat-thai-o-trang-trai-cua-gd-moi-truong-a249673.html

( ảnh không minh họa cho bài, chỉ cảnh báo thôi ,rằng: ta đã đến, dù chết ta vẫn ở lại đây!)

70 năm vụ án phố Ôn Như Hầu

 70 năm vụ án phố Ôn Như Hầu

Kính Hòa, phóng viên RFA
 

635751404277370349.jpg

Trụ sở chính của Việt Nam Quốc dân đảng ở số 7 phố Ôn Như Hầu.

 Courtesy of baotangcongan.hanoi.gov.vn

05:28/07:30

Phần âm thanh Tải xuống âm thanh 

Tròn 70 năm kể từ ngày lực lượng Việt Minh tấn công hàng loạt các cơ sở của Quốc dân đảng trên toàn quốc vào ngày 12 tháng 7 năm 1946, trong đó có nhà số 7 phố Ôn Như Hầu, Hà Nội. Quốc dân đảng bị buộc tội âm mưu đảo chính. Hình ảnh Quốc dân đảng trong các tài liệu trong nước là một hình ảnh không tốt. Sau đây là ghi nhận ý kiến từ một phía khác về sự kiện Ôn Như Hầu, cũng như di sản của Quốc dân đảng ngày nay.

Vụ Ôn Như Hầu

Tài liệu được công bố của đảng cộng sản Việt Nam nói rằng tại số 7 Ôn Như Hầu, Hà Nội, có nhiều căn hầm dùng làm nơi giam giữ và tra tấn với nhiều dụng cụ còn dính máu. Khai quật trong vườn chuối có nhiều xác người mà Quốc dân đảng đã thủ tiêu.

Người cộng sản họ dựng nên vụ án, rồi nói rằng trong đó có vũ khí với tra tấn, làm sao mà một cái nhà giữa thành phố Hà Nội lại như vậy. Chuyện đó hoàn toàn không phải là sự thật.
– Ông Trần Tử Thanh

Trả lời về thông tin này, ông Trần Tử Thanh, hiện là Chủ tịch Hội đồng đại biểu Quốc dân đảng, hiện sống tại Virginia, Hoa Kỳ cho rằng:

“Lúc đó Việt Nam quốc dân đảng chúng tôi mới nhận trụ sở Ôn Như Hầu mới có vài tháng thôi. Người nhà thầu đến sửa sang trụ sở đó cho Quốc dân đảng làm việc, sau này có kể lại là khi ông ta vào làm việc thì thấy trong khu vười chuối có vài ngôi mộ, hỏi ra thì mới biết là mộ đó của những người Trung Hoa quốc gia họ sang đây bị bệnh chết, rồi chôn ở đó. Dựa vào đó người cộng sản họ dựng nên vụ án, rồi nói rằng trong đó có vũ khí với tra tấn, làm sao mà một cái nhà giữa thành phố Hà Nội lại như vậy. Chuyện đó hoàn toàn không phải là sự thật.”

Ông Thanh còn thuật một câu chuyện là đêm hôm trước công an Việt Minh có đến lấy một số tử thi ở nhà xác thành phố, và sau đó đem đến số 7 Ôn Như Hầu, nói là do Quốc dân đảng giết hại.

Cũng theo tài liệu chính thức của Việt Nam thì vụ tấn công trụ sở Quốc dân đảng ở số 7 Ôn Như Hầu, cũng như hàng loạt cơ sở khác là nhằm để đập tan một âm mưu đảo chính lật đổ chính phủ.

Ông Trần Tử Thanh không đồng ý:

“Vụ đảo chánh lật đổ chính phủ thì chính ngay ông Võ Nguyên Giáp cũng đã liên hệ với một sĩ quan của Pháp để chính thức xin yểm trợ cho ông ta một số vũ khí tối tân, cũng như một số sĩ quan Pháp, để ông ta tấn công vào các cơ sở của Việt Nam Quốc dân đảng. Thì như vậy làm sao nói Việt Nam Quốc dân đảng liên hệ với Pháp được, tài liệu của những người cộng sản sau này cũng có đề cập đến vấn đề đó.”

6357514042773703491.JPG

Lệnh bắt những người ở số 7 phố Ôn Như Hầu, ngày 12 tháng 7 năm 1946.

Trong giai đoạn 1945-1946, chính phủ Việt Nam tại Hà Nội là một chính phủ có nhiều đảng phái, trong đó có lực lượng Việt Minh do người cộng sản làm nòng cốt. Kết luận về vụ án Ôn Như Hầu, ông Trần Tử Thanh cho rằng nguyên nhân chính là Việt Minh của đảng cộng sản muốn độc chiếm quyền lãnh đạo chính trị:

Chủ nghĩa cộng sản hay con người cộng sản thì khi họ đưa bất cứ vấn đề gì ra thì chúng ta cũng cần phải xét lại. Chắc chắn vụ Ôn Như Hầu phải được sự chuẩn thuận của ông Hồ Chí Minh và bộ tham mưu của ông ta, và đây hoàn toàn là dàn dựng. Ông Hồ Chí Minh đã ký một hiệp định sơ bộ với Pháp, đồng ý cho 15 ngàn quân Pháp trở lại Việt Nam. Và chính phủ Pháp sẽ công nhận ông ta là người chính thức đại diện cho người Việt Nam. Và người Pháp nói là để cho Việt Nam tự do trong Liên hiệp Pháp. Ông Hồ Chí Minh tham quyền hành, muốn đảng cộng sản nắm hết quyền, và khi chính phủ liên hiệp quốc gia và cộng sản được thành lập, ông ta dần dần loại bỏ các thành phần quốc gia, trong đó có các thành viên Quốc dân đảng, Đại Việt, cũng như Việt Nam cách mạng đồng minh hội của cụ Nguyễn Hải Thần. Tức là loại bỏ các thành phần quốc gia ra khỏi chính phủ bằng cách gây nên một vụ án.”

Di sản Quốc dân đảng

Quốc dân đảng Việt Nam được ông Nguyễn Thái Học thành lập năm 1927 nhằm mục tiêu lật đổ chế độ thực dân Pháp bằng bạo lực. Sau cuộc khởi nghĩa Yên Bái 1930 bị thất bại, ông Nguyễn Thái Học và nhiều đồng chí bị Pháp xử tử, hơn 300 người bị bắt đày biệt xứ sang Guyana thuộc địa Pháp tại Nam Mỹ.

Sự thành lập Quốc dân đảng Việt nam cũng được cho là lấy cảm hứng từ Quốc dân đảng Trung Quốc do Tôn Trung Sơn thành lập. Trên trang Web của Quốc dân đảng Việt Nam hiện nay người ta thấy khẩu hiệu Dân tộc độc lập, dân quyền tự do, dân sinh hạnh phúc, và đó là nội dung của chủ nghĩa Tam Dân mà Tôn Dật Tiên cổ súy.

Sau sự kiện Ôn Như Hầu, Quốc dân đảng và đảng cộng sản trở thành thù nghịch nhau, nhưng trong số đảng viên cộng sản cũng có một số người từng là đảng viên Quốc dân đảng. Theo ông Trần Tử Thanh, ông Trần Huy Liệu, một cán bộ Việt Minh tiếp nhận chiếu thoái vị của Vua Bảo Đại vào năm 1945 từng là đảng viên Quốc dân đảng. Một người khác là ông Văn Tiến Dũng, một thời là ủy viên Bộ chính trị đảng cộng sản, và đảm trách Bộ trưởng Bộ Quốc phòng. Cũng có nhà nghiên cứu cho rằng câu khẩu hiệu rất đặc biệt nằm trên các giấy tờ hành chính của nước Việt nam ngày nay là Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, độc lập tự do hạnh phúc cũng lấy từ chính tinh thần của chủ nghĩa Tam dân của Quốc dân đảng.

Chắc chắn vụ Ôn Như Hầu phải được sự chuẩn thuận của ông Hồ Chí Minh và bộ tham mưu của ông ta, và đây hoàn toàn là dàn dựng.
– Ông Trần Tử Thanh

Sau năm 1954, Việt Nam Quốc dân đảng hoạt động công khai tại miền Nam Việt Nam. Sau năm 1975, nhiều thành viên Quốc dân đảng bị đi tù cải tạo, trong đó có hai ông Vũ Hồng Khanh và Trần Văn Tuyên, từng phụ trách những vị trí quan trọng trong chính phủ liên hiệp tại Hà Nội trong giai đoạn 1945-1946.

Năm 2008, báo Tuổi trẻ ở Việt Nam đăng một loạt bài về nhà tù biệt xứ của những tù chính trị Việt Nam bị đưa sang Guyana, trong số đó có hơn 300 đảng viên Quốc dân đảng. Báo địa phương của Guyana, trong số ra ngày 17 tháng 11 năm 2008 có tường thuật buổi đặt biển đồng tưởng niệm các tù nhân với sự có mặt của một nhà báo đến từ Việt Nam là ông Đào Danh Đức.

Trang Việt Quốc của Quốc dân đảng cho biết là vào đầu năm 2010 tổ chức Quốc dân đảng ở Bắc Mỹ và châu Âu hợp lực dựng một tấm bảng đồng thứ hai để tưởng niệm những người đã hy sinh tại Guyana. Song ông Trần Tử Thanh cho biết là tấm bảng này đã bị hư hại, và có nhiều nghi ngờ cho rằng những người cộng sản Việt Nam đã tìm cách phá hoại. Tuy nhiên theo ý kiến của một nhà nghiên cứu độc lập trong nước thì Hà Nội không làm chuyện này, vì họ đã cho phép đăng công khai loạt bài tưởng nhớ các liệt sĩ Quốc dân đảng vào năm 2008.

Tại Việt Nam cũng như hải ngoại tên tuổi Nguyễn Thái Học cùng các đồng chí của ông như Nguyễn Khắc Nhu, Đoàn Trần Nghiệp, Cô Giang, Phó Đức Chính đều được trân trọng. Nhưng vụ án Ôn Như Hầu thì không có sự đồng ý như vậy.

Đích thị là ‘Việt gian’!

Đích thị là ‘Việt gian’!

Ai đề nghị cấp phép, cho Formosa thuê đất lên tới 70 năm, trong khi khung quy định thuê đất thường chỉ 49 năm? Ai nhắm mắt làm ngơ trước “hồ sơ đen” gây ô nhiễm môi trường khắp thế giới của Formosa khắp thế giới? Ai để cho Formosa xây ống xả thải ngầm đổ thẳng ra biển mà không hề ngăn chặn, giám sát? … Ai là người biết rác thải công nghiệp Formosa nguy hại nhưng vẫn cho đổ hàng trăm tấn trong trang trại rồi bí mật chôn lấp?  Xin thưa, đó là một người Việt Nam“.

____

PetroTimes

13-7-2016

H1Thật cay đắng khi phải thốt lên rằng: Người Việt chúng ta đang “đầu độc” nhau, đang “giết” nhau từng ngày, đang vì chút lợi lộc bản thân mà chà đạp cả lợi ích của cộng đồng, của dân tộc.

Vụ Formosa xả thải diệt cả vùng biển miền Trung, cho đến vụ nước uống C2 nhiễm độc chì đầu độc hàng triệu người, rồi việc người làm du lịch Việt tiếp tay cho hướng dẫn viên Trung Quốc xuyên tạc lịch sử nước nhà. Dư luận còn chưa nguôi thì lại lộ ra chuyện iám đốc Công ty Môi trường – Đô thị thị xã Kỳ Anh, Hà Tĩnh bí mật cho Formosa chôn lấp chất thải công nghiệp trong trang trại.

Trong những vụ việc khiến dư luận cay đắng và phẫn nộ này, không chỉ có các nhà đại tư bản quốc tế vì lợi nhuận bất chấp tất cả, mà còn có bàn tay của người Việt dẫn dắt, có đôi mắt của những người Việt cứ “nhắm mắt là ngơ”.

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia định nghĩa: “Việt gian” là một cụm từ miệt thị dùng để ám chỉ những người Việt Nam bị xem là phản quốc, làm tay sai cho ngoại bang, có những hành động đi ngược lại với quyền lợi dân tộc.

Cụm từ này được sử dụng để chỉ những thành phần mà Việt Minh cho là ủng hộ Pháp từ năm 1945 trở về sau.

Sau thời chiến thì khái niệm này tạm thời mờ nhạt đi vì đất nước không có chiến tranh, ngay hay gian trở thành tính cách của mỗi người (gọi là “người ngay”, “kẻ gian”) chứ không còn quy thành khái niệm mang tính chất miệt thị nữa.

Tuy nhiên với những diễn biến gần đây thì có lẽ chúng ta lại phải “lôi” khái niệm này ra dùng thêm một lần nữa.

Đầu tiên, xin nói đến vụ Formosa:

– Ai đề nghị cấp phép, cho Formosa thuê đất lên tới 70 năm, trong khi khung quy định thuê đất thường chỉ 49 năm?

– Ai nhắm mắt làm ngơ trước “hồ sơ đen” gây ô nhiễm môi trường khắp thế giới của Formosa khắp thế giới?

– Ai để cho Formosa xây ống xả thải ngầm đổ thẳng ra biển mà không hề ngăn chặn, giám sát?

Vụ Formosa xả thải hủy hoại môi trường, các cơ quan chức năng đang làm rõ vai trò, liên quan trách nhiệm của các tổ chức, cá nhân. Để điểm mặt, chỉ tên lúc này là chưa thể nhưng đó chắc chắn là… người Việt Nam.

Rồi vụ nước giải khát C2 nhiễm chì:

– Ai là người biết nguyên liệu sản xuất, biết mẫu xét nghiệm nước nhiễm chì nhưng vẫn “mặt kệ” mà không hề cảnh báo tới người tiêu dùng?

Xin thưa, đó là Viện Kiểm nghiệm An toàn thực phẩm, Bộ Y tế – một cơ quan chuyên về kiểm nghiệm và các cán bộ ở đó là người Việt Nam.

– Ai là người biết hàng trăm ngàn chai nước C2 đang tràn lan ngoài thị trường, nhưng vẫn nhắm mắt “mặc kệ” mà không ra lệnh thu hồi triệt để. Thậm chí không ra cảnh báo rộng rãi, khiến cho Cơ quan Quản lý thị trường không thể vào cuộc, kiểm tra, thu hồi.

Xin thưa, đó là thanh tra Bộ Y tế, các cán bộ ở đó là những người Việt Nam.

Vụ hướng dẫn viên du lịch lộng hành ở Việt Nam:

– Ai là người để cho các hướng dẫn viên du lịch Trung Quốc “lọt” vào Việt Nam và hàng nghề?

Xin thưa đó là một số công ty du lịch ham lợi nhuận mà bán tour, bán suất hướng dẫn, chấp nhận cho các doàn khách Trung Quốc có hướng dẫn viên người Hoa.

Đó là các khu du lịch vì lợi nhuận mà bỏ qua việc giám sát, nhắm mắt làm ngơ để cho hướng dẫn viên Trung Quốc hoạt động mà không dám thẳng tay cấm cửa, ngăn chặn.

Các công ty du lịch đó, các khu du lịch đó là của người Việt.

Vụ đổ trộm chất thải của Formosa:

– Ai là người biết rác thải công nghiệp Formosa nguy hại nhưng vẫn cho đổ hàng trăm tấn trong trang trại rồi bí mật chôn lấp?

Xin thưa, đó là một người Việt Nam.

Một giám đốc công ty môi trường, hiểu rất rõ thế nào là nguy hại của rác thải công nghiệp, nhất là từ một nhà máy thép có tiền sử “phá hoại môi trường” như Formosa. Một người chắc chắn biết rất rõ Formosa vừa gây ra thảm họa môi trường, khiến hàng triệu đồng bào của anh ta phải mất đi sinh kế, quê hương của anh ta tiêu điều. Nhưng anh ta vẫn nhắm mắt vì mấy đồng lợi nhuận của cá nhân.

Những người như trên, những người Việt Nam vì chút quyền lợi bản thân mà làm ngơ, đạp lên cả lợi ích cộng đồng, lợi ích dân tộc thì gọi là gì? Có đáng với từ “Việt gian” như trước đây cha ông ta vẫn gọi?

Chuyện dài Formosa, càng chữa càng cháy…lớn

Chuyện dài Formosa, càng chữa càng cháy…lớn

Nguoi-viet.com  

Nhà máy thép Formosa ở Hà Tĩnh. (Hình: HOANG DINH NAM/AFP/Getty Images)

Nhà máy thép Formosa ở Hà Tĩnh. (Hình: HOANG DINH NAM/AFP/Getty Images)

HÀ NỘI (NV) – Chính quyền Việt Nam đang tìm cách giảm bớt sự căm phẫn của dân chúng đối với việc cho phép Formosa xây dựng một nhà máy thép ở Hà Tĩnh, nhưng dường như càng chữa thì đám cháy càng lớn!

Sở Tài Nguyên và Môi Trường tỉnh Hà Tĩnh mới loan báo là vừa “phát giác” 100 tấn chất thải của Formosa được vùi tại một trang trại trong tỉnh.

Ông Võ Tá Đinh, giám đốc Sở Tài Nguyên và Môi Trường, cho biết, vì chưa có kết quả kiểm nghiệm chất thải nên chưa xác định được 100 tấn chất thải đó có thuộc loại nguy hại hay không.

Tuy nhiên, việc tự tiện chôn môt khối lượng lớn chất thải như thế vào lòng đất là vi phạm pháp luật. Cả nơi cho chôn và Formosa đã được yêu cầu giải trình.

Trước thảm trạng do dự án Formosa tạo ra, chỉ mới thử hoạt động trong một tuần đã hủy diệt cả một vùng biển chạy dọc bốn tỉnh Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên-Huế, khiến cả ngư nghiệp lẫn hoạt động du lịch ở phía Bắc miền Trung tê liệt, đẩy khoảng 260,000 người đến chỗ khốn cùng vì mất sinh kế, nếu chính thức vận hành suốt 70 năm sẽ không thể dự đoán mức độ thảm khốc,… đã khiến chính quyền Việt Nam buộc phải làm gì đó để dân chúng bớt phẫn nộ.

Hôm 11 Tháng Bảy, lần đầu tiên, tại diễn đàn Quốc Hội Việt Nam, các viên chức lãnh đạo chính quyền Việt Nam chính thức đề cập đến việc phải “điều tra, làm rõ nguyên nhân chủ quan liên quan đến việc phê duyệt, thẩm định” dự án xây dựng nhà máy thép của Formosa ở Vũng Áng, Hà Tĩnh.

Cần nhắc lại rằng, Formosa là một tập đoàn nổi tiếng trên thế giới về hủy diệt môi trường. Thế nhưng, sau khi Formosa trình dự án đầu tư xây dựng nhà máy thép ở Vũng Áng, với tổng vốn đầu tư là $15 tỷ, chính quyền Việt Nam đã gạt bỏ tất cả các khuyến cáo, nhanh chóng giao cho tập đoàn này 2,000 héc ta đất và 1,200 héc ta mặt nước.

Dự án của Formosa khiến 3,000 gia đình bị thu hồi đất, giải tỏa nhà, ảnh hưởng đến sinh hoạt và sinh kế của khoảng 20,000 người. Chưa kể có 15,000 ngôi mộ bị cải táng và 58 nhà thờ bị dỡ bỏ… Các cuộc phản kháng đều bị đàn áp hết sức tàn bạo. Thậm chí, chính quyền Việt Nam còn cáo buộc các giáo sĩ của Giáo Phận Vinh lợi dụng tôn giáo, kích động giáo dân chống chủ trương lớn của đảng và nhà nước.

Chính quyền Việt Nam đã dành cho tập đoàn Formosa nhiều ưu đãi khi đầu tư Dự án Formosa Hà Tĩnh: Cho thuê đất 70 năm nhưng từ năm thứ 16 mới phải trả tiền thuê đất. Chỉ tính thuế thu nhập doanh nghiệp khi có thu nhập chịu thuế và tỷ lệ chỉ là 10% thay vì phải 25% như thông lệ. Chưa kể khi có thu nhập chịu thuế còn được miễn nộp thuế thu nhập doanh nghiệp trong bốn năm và trong chín năm sau đó được giảm 50% tính trên tổng số thuế thu nhập doanh nghiệp phải nộp.

Dự án Formosa Hà Tĩnh khởi công vào cuối năm 2012 và ngay sau đó trở thành túi chứa công nhân từ Trung Quốc sang Việt Nam làm việc.

Trong vài năm gần đây, bộ phận điều hành Formosa Hà Tĩnh liên tục đòi thêm nhiều ưu đãi khác. Ví dụ đề nghị cho phép lập “Đặc Khu Kinh Tế Gang Thép Vũng Áng” với ban quản lý “trực thuộc Văn Phòng Chính Phủ.” Đề nghị thiết lập cơ chế bảo hộ ngành thép. Ưu đãi cân đối ngoại tệ trong phạm vi hạng mục kinh doanh. Trực tiếp vay vốn từ các tổ chức tài chính nước ngoài. Miễn thu thuế khấu trừ tại nguồn. Miễn thuế nhập khẩu máy móc, thiết bị và nguyên vật liệu… Chưa kể bộ phận điều hành Formosa Hà Tĩnh còn đề nghị “được cắt đất để bán cho khoảng 15,000 nhân viên mà nếu tính cả thân nhân thì khoảng 60,000 người nhằm xây dựng một thị trấn riêng ở Vũng Áng.”

Việc cho phép Formosa đầu tư vào Vũng Áng đã từng bị nhiều chuyên gia cảnh báo là nguy hại cho môi trường, tất cả những ưu đãi dành cho Formosa đã từng bị chỉ trích là bất thường, thậm chí là vi phạm luật pháp Việt Nam (ví dụ chính quyền các tỉnh chỉ có quyền cho thuê đất tối đa là 50 năm nhưng khi chính quyền tỉnh Hà Tĩnh giao đất cho Formosa đến 70 năm, thủ tướng Việt Nam lúc đó là ông Nguyễn Tấn Dũng vẫn gật đầu) nhưng không có ai cản được sự nâng đỡ mà hệ thống công quyền Việt Nam dành cho Formosa.

Ngay cả đề nghị giao Vũng Áng cho hải quân vì có núi cao che chắn, có độ sâu, độ rộng thích hợp để tiếp nhận cả hàng không mẫu hạm, dễ tổ chức tiếp liệu nên giúp gia tăng khả năng bảo vệ vịnh Bắc Bộ, gia tăng khả năng kiểm soát hoạt động lưu thông cả trên bộ lẫn trên biển từ miền Nam và miền Trung ra miền Bắc Việt Nam cũng bị vứt vào sọt rác. Vũng Áng vẫn được đặt vào tay Formosa, cho dù điều đó tạo ra đủ thứ nguy cơ đối với cả quốc phòng lẫn kinh tế.

Bây giờ khi chuyện đã rồi, ông Hà Ngọc Chiến, chủ tịch Hội Đồng Dân Tộc của Quốc Hội Việt Nam, mới nhận định: “Đây là dự án được phê duyệt rất nhanh. Đánh giá tác động môi trường cũng được phê duyệt rất nhanh. Rồi họ đòi hỏi ưu đãi nọ, ưu đãi kia cũng được phê duyệt rất nhanh và cuối cùng hậu quả tai hại cũng xảy ra rất nhanh.” Ông Chiến nhận định giống như mình vô can trong khi trước đây, khi có các cảnh báo về Formosa, ông đang đảm nhận vai trò phó ban nội chính của Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng CSVN, kiêm phó chủ tịch Hội Đồng Dân Tộc.

Tương tự, ông Đỗ Bá Tỵ, phó chủ tịch quốc hội đặc trách quốc phòng và an ninh, cho rằng: “Formosa còn là vấn đề tiềm ẩn lâu dài. Nếu không lường trước, tình hình sẽ còn diễn biến hết sức phức tạp, không chỉ đơn giản về kinh tế mà còn gắn với quốc phòng và an ninh.”

Người ta không rõ tại sao, từ Tháng Tư trở về trước, khi đang đảm nhận vai trò thứ trưởng Bộ Quốc Phòng kiêm tổng tham mưu trưởng quân đội, Đại Tướng Đỗ Bá Tỵ lại không nhìn ra và cũng chẳng nghĩ tới hiểm họa mà ông vừa đề cập (?).

Cũng bây giờ khi chuyện đã rồi, ông Trần Hồng Hà, bộ trưởng Bộ Tài Nguyên và Môi Trường, mới báo cáo: “Qua kiểm tra đã phát hiện Formosa có 53 hành vi vi phạm về hành chính, bao gồm cả những vi phạm về thiết kế, vận hành, xây dựng, thi công, triển khai các hệ thống xử lý chưa đúng quy định của pháp luật, quy chuẩn, của cơ quan quản lý. Đặc biệt là tự ý thay đổi công nghệ xử lý cốc, từ khô (công nghệ thân thiện với môi trường) sang ướt (công nghệ phát tán rất nhiều chất thải, đặc biệt là khí thải).” (G.Đ.)

Đổi nghề và đổi đời

Đổi nghề và đổi đời

Nguoi-viet.com

Phụ nữ Việt Nam tại một lớp học tiếng Hoa ở Đài Loan. (Hình minh họa: Sam Yeh/AFP/Getty Images)

Phụ nữ Việt Nam tại một lớp học tiếng Hoa ở Đài Loan. (Hình minh họa: Sam Yeh/AFP/Getty Images)

Tạp ghi Huy Phương

Nói chuyện ngư dân bỏ biển cũng như nói đến chuyện công nhân bỏ nhà máy và nông dân bỏ ruộng đồng. Trong một đất nước Cộng Sản mà các lực lượng công nông, thường được biểu dương là giai cấp tiên phong, không đủ đất sống phải đi làm thuê, ở mướn nước ngoài, thậm chí là kiếm tấm chồng hay bán thân nuôi miệng, thì đó là điều đáng xấu hổ cho giới cầm quyền vẫn thường rêu rao là “giương cao ngọn cờ độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội.”

Ước tính, khoảng 263,000 người bị ảnh hưởng sau thảm họa cá chết, trong đó có 100,000 lao động trực tiếp. Giải quyết vấn đề cá chết, biển nhiễm độc hiện nay là không thể có đủ lương thực trợ cấp cho ngư dân dài hạn, biển không biết bao giờ mới sạch để cho “con cá nó sống vì nước” trở lại. Việt Nam nhận $500 triệu và Formosa vẫn ở tại chỗ, không có gì bảo đảm là đã ngưng xả nước độc xuống biển, và cũng không ai kiểm soát được nhà máy sẽ hoạt động như thế nào trong tương lai.

Ông Doãn Mậu Diệp, thứ trưởng Bộ Lao Động, Thương Binh và Xã Hội, cho biết, sau sự cố, lãnh đạo bộ đã làm việc với các tỉnh để nắm tình hình khó khăn của ngư dân bị ảnh hưởng, “lắng nghe” nguyện vọng của ngư dân.”

Tôi đặt hai tiếng “lắng nghe” trong ngoặc kép! Chính phủ đã lắng nghe nguyện vọng của ngư dân như thế nào. Đó là Formosa phải cút khỏi Việt Nam và không lấy tiền hỗ trợ của Formosa, trong khi Formosa vẫn tồn tại, đó là hành động tiếp tay cho thủ phạm thải chất độc vào môi trường.

Formosa vẫn còn đó nhưng dân phải đổi nghề và ra đi! Chính phủ Việt Nam hiện nay rõ ràng là đã chọn nhà máy thép thay vì chọn cá.

“Bộ trưởng đã thống nhất với các tỉnh về việc cần phải có một đề án tổng thể về dạy nghề, tạo việc làm và xuất khẩu lao động. Sẽ có chương trình đưa 3,500 ngư dân (ưu tiên cho các huyện ven biển của bốn tỉnh miền Trung) đi xuất khẩu lao động tại Nam Hàn, và có kế hoạch đưa điều dưỡng viên đi Đài Loan, Nam Hàn, và Thái Lan.

Trong cuộc đời chúng ta, những người đã bỏ nước ra đi, đã đổi nghề nhiều lần. Từ một chuyên viên, một trí thức, một ông bộ trưởng, một thầy giáo, năm 1975 khi Cộng Sản Bắc Việt vào Sài Gòn, họ đều bắt buộc đổi nghề trong các trại cải tạo. Những nghề này hoàn toàn không liên quan gì đền nghề nghiệp cũ mà họ đã tốn công, tốn của để được đào tạo trong bao nhiêu năm. Bây giờ họ là những cuốc đất, trồng khoai, cấy lúa, nấu bếp hay chăn dê, giữ bò. Đây là những cuộc đổi nghề bất đắc dĩ vì thời thế nhưng họ làm được, cũng không đến nỗi vụng về. Những trí thức đã từng quen với ống nghiệm trong phòng bào chế hay đứng trên bục giảng, cả những người chỉ chuyên “bóp cò” cũng nấu chín một nồi cơm, đan dược những tấm tranh, lợp được một mái nhà tươm tất, không đến nỗi tệ vì đây chỉ là loại lao động căn bản, có thể nói “ai làm cũng được.”

Rồi khi ra tù, trong chế độ mới, họ lại “đổi nghề” một lần nữa, lăn lóc ngoài chợ trời, mở một xe hủ tiếu, đứng bán một quầy vé số hay thuốc lá lẻ, đạp xích lô. Cũng không sao! Những nghề này không cần khả năng chuyên môn, cũng chẳng cần bằng cấp, thì những người có chuyên môn, thuộc giới khoa bảng cũng làm được.

Bị đẩy ra nước ngoài, lại có dịp đổi nghề một lần nữa, đi bỏ báo, vào cắt chỉ trong shop may, hay nấu phở cũng không sao! Đó là những chuyện đổi nghề và đổi đời mà những người dân ở phía Nam sông Bến Hải đã trải qua.

Nhưng ngư dân phải đổi nghề là một thảm họa.

Vì địa thế nơi cư ngụ, gần biển cả, không có ruộng đồng, không có nương rẫy, nghề cá là một nghề gần gũi, thích hợp với sinh hoạt của họ, một nghề cha truyền con nối. Trong gia đình ngư dân, một đứa trẻ lên 10, 12 đã theo cha lên thuyền ra biển, tập vật lộn với biển cả, quen với cánh buồm, sợi lưới, mái chèo. Ngư dân cũng không thấy học vấn là cần thiết cho việc sinh nhai, chỉ cần quen việc, chịu đựng mưa gió. Họ cũng không nghĩ đến việc đầu tư cho con, học lên cao, quen với khoa học kỹ thuật để cải tiến nghề nghiệp, như con cái sau này có cơ hội xây dựng một nhà máy nước đá, ướp cá hay dùng xe lạnh chuyên chở hải sản đi xa để tăng lợi tức.

Không có phương tiện đầu tư cho tương lai, tầm nhìn gần và họ không nghĩ xa, kiểu ăn bữa nào lo bữa đó. Người chủ ghe hay bạn ghe trở về sau chuyến ra khơi đem cá về, thì đã có thương lái đến tận nơi, cân cá lấy tiền, hay chính người vợ, đứa con gái, trực tiếp đem hải sản ra chợ bán cho khách trong làng để đổi lại mớ sau, bộ áo quần hay tập sách cho con. Họ dựng vợ gả chồng trong thôn xóm qua sự gần gũi quen biết, cùng nghề nghiệp, cùng sớm hôm vui buồn theo con nước hay những ngày biển động.

Bây giờ bắt những thanh niên da đã sạm nắng, bàn chân trần đã chai, bỏ làng xóm, bỏ biển, bỏ gia đình, mang dày vớ, kéo một cái va-li “xuất khẩu” đi ngoại quốc, làm những công việc lạ lẫm, thì chẳng qua là& bước đường cùng!

Hiên nay, Việt Nam có 167 doanh nghiệp hoạt động dịch vụ xuất khẩu lao động, trong đó có khoảng 60% doanh nghiệp 100% vốn nhà nước hoặc cổ phần có vốn nhà nước chi phối. Công ty làm nhiệm vụ giới thiệu, đào tạo, thủ tục đi nước ngoài, lo nơi định cư, giấy tờ, hợp đồng lao động,… cho người lao động. Đổi lại, lao động chi trả cho công ty khoản phí gọi là phí môi giới. Tình hình “xuất khẩu lao động” hiện nay xẩy ra nhiều tệ nạn “bắt con bỏ chợ,” công nhân đối mặt với việc bị lừa đảo, bóc lột và ngược đãi.

Các cơ quan ngoại giao Việt Nam ở nước ngoài đã cấu kết với các nhà thầu, “sống chết mặc bay!”

RFA loan tin theo Ủy Ban Cứu Người Vượt Biển, hiện có hàng ngàn lao động Việt Nam lâm cảnh mất việc làm, vô gia cư, đói khát ở nước ngoài trong khi giới chủ nhân và các quan chức liên hệ tỏ ra tắc trách.

Cho nên, giải pháp “chữa cháy” của Việt Nam đưa ngư dân vùng biển có cá chết đi lao động ở nước ngoài là một giải pháp “mạt hạng” chỉ có lợi cho ngân sách nhà nước và kẻ “lái người” vô đạo.

Ngoài giải pháp xuất khẩu “ngư dân,” hiện nay, chính phủ hứa cấp 15kg gạo mỗi tháng cho một người trong thời gian tối đa sáu tháng đối với nhân khẩu thuộc gia đình chủ tàu và hộ gia đình của lao động trên tàu khai thác hải sản vùng ven bờ, vùng lộng không lắp máy hoặc lắp máy có công suất dưới 90 CV. Các doanh nghiệp, chủ vựa, tàu dịch vụ hậu cần nghề cá có hoạt động thu mua được vay vốn tín dụng tại các tổ chức tín dụng do Ngân Hàng Việt Nam chỉ định với lãi suất thấp áp dụng cho lĩnh vực ưu tiên, kỳ hạn ngắn và được ngân sách nhà nước hỗ trợ 100% lãi suất trong thời gian tối đa sáu tháng.

Bộ Lao Động, Thương Binh và Xã Hội triển khai một dự án tổng thể về dạy nghề, việc làm, xuất khẩu lao động, trong đó ưu tiên một số huyện nghèo ven biển bị ảnh hưởng.

Nhưng rồi sau sáu tháng, sự việc sẽ ra sao?

Chính phủ có bảo đảm sau sáu tháng biển sẽ sạch, và ngư phủ đã ra khơi bắt được con cá sống về chưa, trong khi nguyên nhân biển nhiễm độc và con cá chết là Formosa vẫn còn đó?

Đảng Cộng Sản Việt Nam đứng về phía Formosa chứ không phải đứng về phía dân tộc.

Thảm họa môi trường và bất ổn xã hội

Thảm họa môi trường và bất ổn xã hội

Kính Hòa, phóng viên RFA
2016-07-12

conse1.jpg

Một giáo dân Cồn Sẻ bị công an đánh trong cuộc biểu tình chống Formosa ngày 7.7.2016.

 Courtesy of chantroimoimedia.com

03:36/07:13

Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

Sau thảm họa cá chết hàng loạt tại vùng biển miền Trung, hàng trăm ngàn ngư dân đã bị mất việc làm. Ngày 7 tháng 7 dân chúng làng Cồn Sẻ biểu tình, lên tiếng về thảm họa cá chết. Cuộc biểu tình đã dẫn đến xung đột với lực lượng an ninh, trong đó dân chúng đã tấn công nhân viên công an, và ngược lại công an cũng đã mạnh tay đàn áp những người biểu tình.

Kỹ sư Lê Quốc Trinh, người có kinh nghiệm 40 năm làm việc trong ngành luyện kim và khai thác khoáng sản tại Quebec, Canada, cho biết rằng những vụ việc như Cồn Sẻ là không tránh khỏi.

Kỹ sư Lê Quốc Trinh: Vấn đề môi trường, ô nhiễm rất là quan trọng trong chuyện phát triển. Công nghiệp nặng, khai thác khoáng sản, luyện kim, hóa dầu… tất cả những cái đó đưa tới những hậu quả không thể tránh khỏi được đối với môi trường sinh thái. Vấn đề này ảnh hưởng đến chính trị, kinh tế rất sâu đậm, rất quan trọng.

Một nhà nước không do dân bầu, không vì dân làm việc, thì khi họ nói rằng họ làm đúng qui trình thì câu hỏi mà tôi luôn thắc mắc là qui trình nào!
– Kỹ sư Lê Quốc Trinh

 

Những nước phát triển như Canada, Mỹ, châu Âu, Nhật Bản, rất đặt nặng vấn đề này và nghiên cứu sâu rộng.

Những nước mới phát triển, nghèo, như Trung quốc, Việt Nam, và một số nước nghèo khác, chính phủ không do dân bầu, không vì dân mà phục vụ, cho nên khi họ thấy những dự án lớn, mang lại những nguồn lợi kinh tế lớn, họ không để ý đến những hậu quả sau này, những hậu quả mà 10 năm hay 20 năm sau mới phát hiện, và tới lúc đó là trễ rồi. Vậy cho nên vấn đề ô nhiễm môi trường tại sao lại tác động mạnh lên người dân, đến lúc mà họ chịu không nổi, con cái, người thân, chính bản thân mình, phải mang bệnh tật suốt đời chữa không được, họ phải lên tiếng. Thành ra xáo trộn xã hội là không tránh khỏi ở những nước nghèo và những nước theo chính sách gọi là đầu tư tối đa và bỏ qua vấn đề ô nhiễm môi trường.

Kính HòaNhưng cũng có một lý luận khác là những nước nghèo muốn phát triển thì phải hy sinh môi trường một chút, hạ những tiêu chuẩn về môi trường xuống đế thu hút đầu tư. Ông thấy quan điểm đó như thế nào?

Kỹ sư Lê Quốc Trinh: Quan điểm đó là quan điểm sai lầm.

Có những nước nghèo đi trễ hơn những nước giàu, họ không có thiết bị tối tân, cái hy sinh của họ cho cuộc sống như vậy là không đúng. Họ có thể làm như thế này, là chấp nhận thời gian năm hay sáu năm, để thiết lập nhà máy, rồi sau đó họ phải làm việc chung với công ty để tìm giải pháp tối ưu cho vấn đề ô nhiễm. Đây là một kinh nghiệm mà tôi có khi làm việc tại một hãng ở Quebec, hãng này làm trong ngành khai khoáng và luyện kim. Có một thời gian họ làm luyện thép. Họ xả ra nhiều khói bụi, rồi dân chúng xung quanh than phiền. Họ phải bỏ ra rất nhiều tiền để xử lý vấn đề đó một cách hoàn hảo.

Cho nên bài học mà những nước nghèo cần phải học là khi anh chấp nhận đầu tư để có nhà máy phát triển, để nuôi gia đình anh, thì phải bỏ công lao trí óc tìm cách cứu gỡ những vấn đề ô nhiễm. Không có công ty nào trên thế giới đến đầu tư rồi lo vấn đề ô nhiễm 100% cho mình. Họ có trách nhiệm nhưng mà họ đến là để tìm lợi nhuận, chứ không phải tới để giải quyết vấn đề ô nhiễm. Chính người dân, kỹ sư, công nhân, của nước sở tại phải góp phần làm chuyện đó.

image006-620.jpg

Giáo dân thuộc giáo xứ Cồn Sẻ biểu tình phản đối Formosa Hà Tĩnh hôm 7/7/2016.

Kính HòaỞ Việt Nam, những vấn đề liên quan đến môi trường thì người ta thấy các qui trình đều có đủ, trong đó có báo cáo đánh giá tác động môi trường. Nhưng trên thực tế điều này diễn ra không đúng như vậy. Ví dụ gần đây nhất là nhà máy giấy do Trung Quốc đầu tư ở khu vực sông Hậu Giang. Cho đến lúc này, chuẩn bị hoạt động, người ta vẫn không thấy báo cáo đánh giá tác động môi trường của họ. Theo ông thì trong tình hình chính trị Việt Nam hiện tại, làm sao cải cách tình trạng này?

Kỹ sư Lê Quốc Trinh: Vấn đề mấu chốt theo tôi nghĩ là một chính phủ thực sự dân chủ do dân bầu ra, vì dân làm việc thì đương nhiên họ sẽ có nhiều nhân tài, giỏi về khoa học kỹ thuật tham gia đóng góp.

Khi tôi nghe nói tới nhà máy giấy ở sông Hậu, bauxite trên Tây Nguyên, hay là ở Vũng Áng, chính quyền Việt Nam đều làm đúng qui trình thì tôi hoàn toàn nghi ngờ.

Thế nào là qui trình đúng?

Phải có một cơ quan tự nó có tính khoa học kỹ thuật độc lập thì mới thấy được, mới làm việc được. Chứ một nhà nước không do dân bầu, không vì dân làm việc, thì khi họ nói rằng họ làm đúng qui trình thì câu hỏi mà tôi luôn thắc mắc là qui trình nào!

Tôi không có dịp về Việt Nam làm việc, nhưng kinh nghiệm 40 năm của tôi cho thấy là không đúng. Thế nào là qui trình? Qui trình do họ đặt ra?

Trong vấn đề Vũng Áng, tôi nghe nói là cho tới bây giờ Bộ Tài nguyên môi trường vẫn chối, là khi dự án Vũng Áng được đặt ra vào năm 2008, họ không có quyền điều tra và tìm hiểu.

Đó là lỗi của phía nhà nước Việt Nam.

Kính HòaRất cám ơn ông đã dành thời gian cho cuộc phỏng vấn này.

Báo động hậu Formosa!

Báo động hậu Formosa!

FB Đặng Xương Hùng

11-7-2016

Người dân xuống đường phản dối Formosa. Ảnh: internet

Thảm họa Formosa là cái giá tất yếu phải trả cho một chính sách tăng trưởng bằng mọi giá của giới lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam. Lợi ích thì đảng hưởng, hậu quả thì toàn dân phải chịu. Bán nhượng đất đai, khai thác tận triệt mọi nguồn tài nguyên đất nước, giới lãnh đạo Việt Nam đang để lại cho thế hệ con cháu chúng ta thừa hưởng một đất nước tan hoang, gánh chịu mọi tại họa và nợ nần chồng chất mà họ gây ra.

Sự kiện Formosa đã trở thành một hồi còi báo động cho tương lai Việt Nam.

Đất nước này chừng nào còn đảng cộng sản độc quyền lãnh đạo, chừng đó dân tộc Việt Nam còn phải hứng chịu hết Formosa này đến Formosa khác.

Trong một vài năm tới, nếu không có sự đổi thay nào đáng kể, những tai họa tương tự như Formosa sẽ lại giáng xuống người dân chúng ta ở Bô xít Tây Nguyên, ở nhà máy giấy Hậu Giang, ở dự án nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận. Đó là những đe dọa hiển hiện đang lơ lửng trên đầu người dân Việt Nam chúng ta.

Hơn nữa, cách hành xử của giới lãnh đạo cho thấy đây là sự tiếp tay mù quáng cho một kế hoạch mà Trung quốc cộng sản đang âm mưu thôn tính đất nước và hủy diệt lâu dài dân tộc Việt Nam.

Mọi người dân Việt Nam có nên còn ngồi im, để chờ đợi điều gì đó đến từ đảng cộng sản Việt Nam nữa hay không? Sự kiện Formosa đã cho chúng ta sáng tỏ rất nhiều điều, mà điều quan trọng nhất đó là: đảng cộng sản Việt Nam sẵn sàng tỉ thí dân tộc Việt Nam, sẵn sàng tỉ thí sinh mạng của từng người dân để gia tăng sự giàu có của giới lãnh đạo và để duy trì sự toàn trị của đảng cộng sản Việt Nam lên toàn xã hội.

Mọi người dân Việt Nam hãy đứng lên để giành lại quyền tự quyết với chính sinh mạng và vận mệnh của minh!
Quay lại sự kiện Formosa, tất cả chúng ta đã đều thấy rõ:

– Thảm họa Formosa cho thấy là giới lãnh đạo Việt Nam không có năng lực để thẩm định giữa hiệu quả dự án và tác động của nó gây ra tới môi trường. Mà dường như họ chỉ tìm cách moi tiền từ các chủ đầu tư để chia nhau hưởng lợi. Chính vi thế khi có biến cố xảy ra, cả ở trung ương lẫn địa phương, họ tìm cách trì hoãn và ngăn cản điều tra, tìm mọi cách bao che cho chủ đầu tư Formosa, tìm mọi cách có thể lấp liếm được những sai phạm của họ khi chấp thuận cho Formosa đầu tư vào Hà Tĩnh như một khu tự trị trong những 70 năm.

– Thảm họa Vũng Áng trách nhiệm chính thuộc về giới lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam. Họ đã vô cùng lúng túng khi giải quyết sự kiện. Trước sức ép dư luận, họ buộc lòng phải miễn cưỡng tổ chức điều tra, truy tìm thủ phạm, mà thực chất là tìm cách dàn xếp với thủ phạm, để lấp liếm trách nhiệm của mình. Số tiền 500 triệu đô la Mỹ không phải là kết quả của một sự đánh giá mức độ thiệt hại, mà chẳng qua là số tiền mồi chữa cháy, hòng dần làm chìm sự kiện.

– Trong chính sách bồi thường, Formosa chủ trương mở các lớp huấn nghiệp để cho ngư dân rời nghề đánh cá hoặc di dời sang những địa phương khác, hoặc đi lao động nước ngoài. Đây là một chính sách thâm độc, không chỉ khiến cho một triệu ngư dân mất nghề đánh cá truyền thống, mà còn nhường ngư trường biển cho Trung Quốc độc quyền. Từ đó, Trung cộng càng rảnh tay nắm trọn vùng biển xung quanh Hoàng Sa.

– Sự kiện Formosa là một thảm họa môi trường biển đe dọa nghiêm trọng các tỉnh miền Trung nói riêng và cho cả nước Việt Nam nói chung. Không những chúng ta cần đấu tranh đòi chính quyền Việt Nam và Formosa phải có trách nhiệm tẩy rửa ô nhiễm và phục hồi lại môi truờng sống của các loải hải sản trong khu vực này, mà cao hơn chúng ta phải cương quyết đòi Formosa rút khỏi Việt Nam. Chúng ta không thể để nguy cơ luôn lơ lửng trên đầu đe dọa đất nước ta.

Mọi người dân Việt Nam hãy đứng lên giành lại quyền được sống trong an lành!

Đảng cộng sản Việt Nam cũng sẽ chỉ đưa đất nước ta tiến được đến những « thiên đường » như Bắc Triều Tiên hoặc Venezuela mà thôi.

Muốn đất nước Việt Nam phát triển lành mạnh, đòi hỏi Việt Nam phải có dân chủ và tự do. Lịch sử phát triển của nhân loại cho chúng ta thấy rõ dân chủ, tự do là tiền đề cho mọi phát triển ổn định và lâu dài của mọi dân tộc.

Nhiều nhà hoạt động bị côn đồ tấn công

 Nhiều nhà hoạt động bị côn đồ tấn công

2016-07-11

000_D28R1.jpg

Anh Lã Việt Dũng tại bệnh viện với vết thương băng trắng trên đầu do bị côn đồ tấn công hôm 10/7/2016.

 AFP photo

02:57/07:00

Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

Một số nhà hoạt động bị khủng bố, tấn công đến thương tích trong vài ngày qua tại cả 3 miền Việt Nam.

Đối tượng bị tấn công

Nạn nhân mới nhất của việc bị theo dõi rồi bị tấn công tại nơi vắng đến thương tích là nhà hoạt động Lã Việt Dũng, nhóm No-U ở Hà Nội vào tối ngày 10 tháng 7 vừa qua.

Chỉ một ngày trước đó vào ngày 9 tháng 7, cựu tù nhân trẻ Nguyễn Viết Dũng, cũng bị ngăn chặn khi đang có mặt ở Sài Gòn, sau đó bị đưa lên máy bay về Nghệ An.

Ngay tại sân bay Vinh, anh này bị bắt đưa lên xe và bị đánh chừng 1 tiếng rồi mới được thả xuống đường. Anh này phải tự tìm các liên lạc với gia đình để được đưa về nhà.

Vào sáng  ngày 11 tháng 7, chúng tôi liên lạc với gia đình anh Nguyễn Viết Dũng, và được bà mẹ cho biết sức khỏe anh đang yếu không thể trả lời điện thoại được và bà nói thêm:

Cách đây khoảng 2 tháng cũng bị họ đánh dữ hơn lần này. Cũng từ Sài Gòn rồi về Vinh bị đánh: mắt thâm quần, mặt sưng lên đau. Lần này bị nơi miệng, còn mặt ít hơn!
– Mẹ anh Nguyễn Viết Dũng

 “Cách đây khoảng 2 tháng cũng bị họ đánh dữ hơn lần này. Cũng từ Sài Gòn rồi về Vinh bị đánh: mắt thâm quần, mặt sưng lên đau. Lần này bị nơi miệng, còn mặt ít hơn!”

Cũng vào ngày 9 tháng 7, một nhóm gồm 8 bạn trẻ trong đó có những thành phần thuộc Hội Anh em Dân chủ tại khu vực miền Trung đến dự đám cưới của một bạn tại Cửa Lò, Nghệ An. Tuy nhiên trước khi đến được đám cưới, họ đã bị chặn, tước hết tiền bạc, điện thoại rồi bị đưa lên xe.

Anh Nguyễn Trung Trực, một trong 8 nạn nhân kể lại sự việc:

“Chúng tôi xuất phát từ quê vào lúc khoảng 6 giờ sáng và đến cầu Bến Thủy rẽ xuống Cửa Lò khoảng 11 giờ kém, trên đường đến, cách Cửa Lò chừng vài cây số nữa thôi, tôi và các anh em dừng lại mua một số phong bì và quà. Bỗng nhiên xuất hiện 7-8 ô tô và một số xe gắn máy, cùng lực lượng chừng 40-50 người vây lấy chúng tôi. Họ nhanh chóng giật chìa khóa, cướp tài sản và tống chúng tôi lên xe; mỗi người lên 1 xe, chỉ có duy nhất 1 xe có 2 người. Trên xe có sẵn an ninh và như thế họ đánh túi bụi, đè đầu.

Sau đó họ chạy theo hướng đường Trường Sơn. Chạy được 15-20 cây số, họ lôi xuống đánh tiếp, đánh nhừ tử. Bản thân tôi bị đánh ngất hai lần và mọi người đều bị đánh như vậy!

Khi chạy đến rừng Trường Sơn, ranh giới giữa Hà Tĩnh và Nghệ An, họ tống chúng tôi xuống lề rừng và lấy hết tài sản, tiền bạc, điện thoại, giấy tờ tùy thân. Họ để chúng tôi ở đó; đặc biệt họ xé hết áo quần, có người chỉ còn lại quần lót, có người không còn mảnh vải che thân! Rồi họ biết mất.

Một số dân địa phương đến hỏi han chúng tôi, giúp đỡ một ít áo quần mặc tạm.

Sau đó chúng tôi lần mò về được giáo xứ Kẻ Động cách đó chừng 15-20 cây số. Nhờ sự che chở của giáo dân và cha Micae Trần Định, cũng như chữa vết thương, bảo vệ an ninh. Mãi đến trưa ngày 10/7 chúng tôi mới về được đến nhà.”

Nhận định

Anh Lã Việt Dũng vào sáng ngày 11 tháng 7, đưa ra nhận định về việc anh bị đánh đến thương tích vào tối hôm trước như sau:

“Có nhiều vụ như thế này xảy ra rồi; nhưng để chỉ mặt đích danh nói công an đánh thì rất khó tại Việt Nam. Bởi vì họ đánh rất kín, mình thường không có bằng chứng gì để khẳng định. Tuy nhiên về mặt logic mình hoàn toàn có thể suy ra được vì hôm qua tôi hoàn toàn không hề có va chạm với ai. Thứ hai đối tượng đi theo chúng tôi từ đầu đến cuối chỉ có an ninh thôi.

Do đó những người đánh tôi nếu không phải là an ninh thì cũng là đầu gấu, tay sai theo chỉ đạo của an ninh.

Đây là hành vi mang tính khủng bố để khủng bố tinh thần đội bóng No-U. Việc quấy nhiễu đội bóng No-U xảy ra từ đầu đến giờ nhưng gần đây họ tăng cường quấy nhiễu.

Tôi nghĩ ngoài việc đá bóng của No-U ra; đây còn là sân chơi cho mọi người nữa nên họ sợ mọi người tham gia biểu tình… Họ không muốn nên chặn phá!”

Có nhiều vụ như thế này xảy ra rồi; nhưng để chỉ mặt đích danh nói công an đánh thì rất khó tại Việt Nam. Bởi vì họ đánh rất kín, mình thường không có bằng chứng gì để khẳng định.
– Anh Lã Việt Dũng

Thông thường những nạn nhân bị tấn công có thể trình báo vụ việc với công an để truy tìm thủ phạm nhằm xét xử công minh, bảo đảm an ninh, trật tự xã hội. Tuy nhiên theo những nhà hoạt động từng bị hành hung thương tích bấy lâu nay thì chuyện trình báo theo thủ tục mà họ làm nhiều lần trước đây đều không được giải quyết.

Anh Nguyễn Trung Trực nói về điều đó:

“Khi chúng tôi đến giáo xứ Kẻ Động và được bà con giáo dân, cha xứ che chở, giúp đỡ về mặt vật chất cũng như tinh thần, thì chính quyền ở đó họ cũng đến. Được phép của cha xứ họ vào gặp chúng tôi để làm việc. Chúng tôi trình báo sự việc xảy ra. Họ nhận trình báo của chúng tôi và cũng cấp cho chúng tôi 1 giấy chứng nhận về sự trình báo. Rồi cũng giúp bảo đảm an ninh cho chúng tôi từ Hà Tĩnh về lại Quảng Bình. Họ nói sẽ điều tra vấn đề; nhưng đối với những người tranh đấu như chúng tôi thì không còn lạ gì nữa; có lẽ đây là 1 bài diễn của họ.”

Và thực tế được anh Lã Việt Dũng cho biết:

“Việc đó chúng tôi đã làm nhiều lần rồi. Việc (hành hung) do ai chúng tôi cũng biết chắc là ai nhưng thường câu trả lời của họ là không có bằng chứng gì cả!”

Chúng tôi cũng cố gắng liên lạc qua điện thoại di động của ông chủ tịch thành phố Hà Nội, Nguyễn Đức Chung, để hỏi về tình trạng bất an tại địa bàn thủ đô nơi được gọi là ‘thành phố hòa bình’; thế nhưng ông này không trả lời với lý do bận họp.

“Tôi đang họp, tôi đang trong hội nghị.”

Vừa qua nhân dịp quốc khánh Hoa Kỳ 4 tháng 7, đại sứ quán Mỹ tại Hà Nội có mời một số nhà hoạt động tại Việt Nam đến tham dự cuộc tiếp tân nhân sự kiện đó; tuy nhiên cũng như bao lần khác tư gia của những người được mời bị đặt chốt chặn không thể ra khỏi nhà.

Luật sư nhân quyền Lê Quốc Quân là một trong số đó. Bản thân ông bị lực lượng an ninh không chỉ ngăn chặn mà còn tấn công thân thể. Khi ông này dùng luật để phản bác lại thì họ công khai tuyên bố họ chính là ‘côn đồ’. Bằng chứng của thừa nhận đó được ghi lại đầy đủ.