CIVICUS: Việt Nam tăng cường dùng cáo buộc “trốn thuế” để đàn áp giới hoạt động trong năm 2022

Xếp hạng của Việt Nam trong bản đồ Đông Nam Á

Vũ Quốc Ngữ

CIVICUS: Việt Nam tăng cường dùng cáo buộc “trốn thuế” để đàn áp giới hoạt động trong năm 2022

Trong báo cáo thường niên công bố ngày 16/3, tổ chức Liên minh xã hội dân sự toàn cầu (CIVICUS) xếp Việt Nam vào nhóm 7 quốc gia và vùng lãnh thổ ở châu Á có không gian “đóng” với xã hội dân sự- đồng nghĩa với việc nhà nước không tôn trọng các quyền tự do ngôn luận, hội họp ôn hòa và lập hội.

Trong lần đầu tiên không gian tự do dân sự được tổ chức quốc tế có trụ sở chính ở Nam Phi đánh giá bằng thang điểm, Việt Nam trong năm 2022 chỉ được 18 điểm trên thang điểm 100 (là hoàn toàn tự do), chỉ xếp trên sáu quốc gia/vùng lãnh thổ trong tổng số 26 quốc gia/vùng lãnh thổ ở châu Á: Bắc Triều Tiên- 2, Lào- 7, Myanmar và Trung Quốc- 12, Afganistan- 13, và Hồng Kông: 15.

Với thang điểm trên, quốc gia Đông Nam Á này bị xếp vào nhóm tồi tệ nhất. CIVICUS Monitor nói trong năm 2022, chính quyền tiếp tục bỏ tù các nhà hoạt động. Nhiều nhà báo đã bị bắt và bị kết án vì vạch trần các vụ sai phạm của quan chức hoặc chỉ trích nhà nước. Chính quyền cũng đã bỏ tù nhiều người biểu tình hoặc không ngăn chặn được các cuộc tấn công chống lại họ.

Ông Josef Benedict, chuyên gia vận động cho không gian dân sự khu vực Châu Á-Thái Bình Dương của CIVICUS, nói với Đài Á Châu Tự Do (RFA) qua tin nhắn:

“Mặc dù được bầu vào Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc nhưng Việt Nam đã không thể hiện bất kỳ cam kết nào trong việc tôn trọng các nghĩa vụ nhân quyền quốc tế của mình hoặc thực hiện bất kỳ cải cách nào.”

Đàn áp XHDS bằng cáo buộc nguỵ tạo “trốn thuế”

Theo ông Benedict, chính quyền Việt Nam tiếp tục đàn áp giới hoạt động trong năm 2022. Tuy nhiên, điều khác biệt là việc chính quyền độc đảng nhiều lần sử dụng cáo buộc nguỵ tạo “trốn thuế” theo Điều 200 của Bộ luật Hình sự để bịt miệng lãnh đạo nhiều tổ chức xã hội dân sự có đăng ký.

Trong tháng 1, Tòa án nhân dân Hà Nội kết án tù đối với nhà báo Mai Phan Lợi- Chủ tịch Hội đồng Khoa học của Trung tâm Truyền thông Giáo dục Cộng đồng (MEC) và luật sư Đặng Đình Bách- Giám đốc tổ chức Trung tâm Nghiên cứu Pháp luật và Chính sách Phát triển Bền vững (LPSD) với mức án tương ứng là bốn năm và năm năm tù giam.

Cũng trong tháng này, cơ quan công an bắt giữ bà Nguỵ Thị Khanh- Giám đốc Trung tâm Phát triển Sáng tạo Xanh (GreenID), một tổ chức hoạt động nhằm góp phần thực hiện mục tiêu phát triển bền vững cho Việt Nam và khu vực Mekong.

Năm tháng sau, người Việt Nam đầu tiên được trao Giải thưởng Môi trường Goldman vì các hoạt động thúc đẩy năng lượng bền vững và giảm nhiệt điện than ở quốc gia độc đảng, bị kết án hai năm tù giam.

Giữa tháng 12, Hà Nội còn bắt giữ ông Hoàng Ngọc Giao, Viện trưởng Viện Nghiên cứu Chính sách, Pháp luật và Phát triển (PLD), một tổ chức có các hoạt động “nhằm góp phần nâng cao hiệu quả quản lý Nhà nước thông qua các hoạt động nghiên cứu–tư vấn, nghiên cứu-đánh giá, nghiên cứu-phản biện và tăng cường năng lực về các vấn đề Chính sách, Pháp luật trên các lĩnh vực phát triển kinh tế–xã hội.”

Bình luận về việc chính quyền Việt Nam tăng cường sử dụng cáo buộc “trốn thuế” để đàn áp xã hội dân sự, ông Benedict nói:

“Đây là một xu hướng mới đáng lo ngại mà chúng tôi tin rằng đang được chính quyền Việt Nam sử dụng để cố gắng làm giảm sự chú ý của quốc tế đối với nhân quyền ở Việt Nam.”

Gia tăng đàn áp giới bất đồng chính kiến và nhà báo

Ông Benedict cho biết một trong những mối quan tâm chính của CIVICUS tại Việt Nam là việc bắt giữ và bỏ tù các nhà hoạt động, nhà báo và nhà phê bình theo các điều khoản mơ hồ trong phần an ninh quốc gia và trật tự công cộng của Bộ luật Hình sự.

“Việt Nam đã trở thành nơi giam giữ các nhà hoạt động hàng đầu ở khu vực Đông Nam Á với hơn 200 tù nhân chính trị bị nhốt trong một mạng lưới nhà tù và trung tâm giam giữ bí mật. Nhiều người đã bị giam giữ trong thời gian dài.

Một số nhà hoạt động phải đối mặt với tra tấn và ngược đãi trong khi bị giam giữ và bị chuyển đến các nhà tù cách xa gia đình của họ.”

Báo cáo của CIVICUS nhắc đến các trường hợp người bất đồng chính kiến bị kết tội “tuyên truyền chống nhà nước” như blogger Lê Văn Dũng (Lê Dũng Vova) và Bùi Văn Thuận, hoặc bị cầm tù về tội danh “lợi dụng quyền tự do dân chủ” như Y Wo Nie, một nhà hoạt động nhân quyền người Thượng đã bị kết án bốn năm tù vì viết và phổ biến ba báo cáo về vi phạm nhân quyền ở Việt Nam.

Bên cạnh đó, CIVICUS cũng lo ngại về việc chính quyền hạn chế quyền tự do đi lại trong nước và đi ra nước ngoài của người hoạt động, blogger, người bất đồng chính kiến và thành viên gia đình của họ, bao gồm cả việc chặn họ tại các sân bay và cửa khẩu.

Chính quyền cũng đã quản thúc tại gia vô thời hạn, sách nhiễu và các hình thức giam giữ khác đối với người hoạt động. Nhà chức trách ở nhiều địa phương đã sử dụng nhiều biện pháp khác nhau để quản thúc tại gia, bao gồm bố trí nhân viên an ninh mặc thường phục ngồi canh bên ngoài nhà, khóa nhà của những người bất đồng chính kiến bằng ổ khóa, dựng rào chắn và các rào chắn vật lý khác, và huy động côn đồ để đe dọa.

Tăng cường kiểm soát tin tức và thông tin trực tuyến

Ông Benedict cho biết trong năm 2022, Chính phủ Việt Nam nỗ lực siết chặt hơn nữa sự kiểm soát của mình đối với các luồng tin tức và thông tin trực tuyến. Điều này bao gồm các quy tắc để giới hạn những tài khoản mạng xã hội có thể đăng tin tức. Các quy tắc sẽ thiết lập cơ sở pháp lý để kiểm soát việc phổ biến tin tức trên các nền tảng như Facebook và YouTube.

Hơn nữa, chính phủ thắt chặt kiểm soát thông trên các nền tảng truyền thông xã hội, yêu cầu nhà cung cấp dịch vụ phải xóa “thông tin sai lệch” và “tin giả” trong vòng 24 giờ sau khi các cơ quan có thẩm quyền của Việt Nam gửi yêu cầu.

Chính phủ cũng ban hành một nghị định mới để thắt chặt hơn nữa các quy tắc an ninh mạng và kiểm soát người dùng Internet trong nước bằng cách ra lệnh cho các công ty công nghệ lưu trữ dữ liệu của người dùng tại Việt Nam và thành lập văn phòng địa phương.

Sử dụng côn đồ đàn áp biểu tình

Mối quan tâm thứ ba của CIVICUS là việc nhà cầm quyền ở nhiều địa phương của Việt Nam trấn áp các cuộc biểu tình ôn hoà. Những người biểu tình tiếp tục bị bắt và bỏ tù vì phản đối các dự án phát triển.

Theo báo cáo, vào tháng ba, hơn 100 nông dân đòi quyền sở hữu đất đai của họ ở thị xã Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam, đã bị những kẻ mặc thường phục tấn công và đánh đập trong khi cảnh sát đứng nhìn và từ chối can thiệp.

Vào tháng 12, một tòa án ở Nghệ An đã kết án bảy người vì tội “chống người thi hành công vụ” trong một cuộc biểu tình phản đối việc phá dỡ một con đường chạy qua giáo xứ Bình Thuận.

Phóng viên gọi điện cho Bộ Ngoại giao Việt Nam để đề nghị bình luận về báo cáo của CIVICUS nhưng không ai nghe máy. RFA cũng chưa nhận được phản hồi của cơ quan này qua email.

Báo cáo của CIVICUS đánh giá và theo dõi các quyền tự do cơ bản ở 197 quốc gia và vùng lãnh thổ. Trong khu vực châu Á, tám quốc gia bị đánh giá là có không gian xã hội dân sự “bị kiềm chế” và bảy quốc gia bị xếp hạng “cản trở.” Không gian dân sự ở Nhật Bản, Mông Cổ và Hàn Quốc được đánh giá là “thu hẹp” trong khi Đài Loan vẫn là quốc gia duy nhất được đánh giá là “mở” với điểm số 81.

https://www.rfa.org/…/civicus-says-vietnam-using…

Bong bóng bất động sản kéo hình thái thanh toán trở lại thời kỳ hoá tệ

Báo Tiếng Dân

Mai Bá Kiếm

16-3-2023

Từ thời cổ đại, người ở cao nguyên đã biết đem heo, bò xuống miền biển đổi lấy cá, muối. Nhưng người có heo, bò khó kết nối với người có cá, muối nên phát sinh người mua bán và dùng “hàng hóa trung gian” thanh toán, gọi là thời kỳ hóa tệ (commodity money).

Người Hy Lạp và La Mã dùng bò và cừu, người Tây Tạng dùng trà đóng thành bánh. Nhưng hóa tệ có tính chất không đồng nhất; dễ hư hỏng, khó phân chia; khó bảo quản và vận chuyển, nên người ta đúc kim loại thành đồng xu để thanh toán, gọi là thời kỳ kim tệ (coins).

Vì kim tệ nặng nề, người ta in ra tiền giấy để thanh toán, gọi là thời kỳ tiền tệ (currency). Tiền giấy nhẹ nhưng mang đi thanh toán dễ bị cướp, người ta mở tài khoản, thanh toán qua ngân hàng gọi là bút tệ (bank money), rồi hiện nay người ta dùng “điện tử tệ” (electronic money) để thanh toán.

Nhưng bong bóng bất động sản đã ngoạn mục kéo các đại gia địa ốc và xây dựng trả nợ nhau bằng hình thái thanh toán của thời kỳ hóa tệ!

Công ty CP Đầu tư Xây dựng Hòa Bình là tập đoàn hàng đầu Việt Nam về quy mô công trình và công nghệ với nhiều thiết bị xây dựng hiện đại, công suất khủng, là tổng thầu xây dựng cho dự án của nhiều đại gia bất động sản hàng đầu Việt Nam.

Tổng thầu xây dựng Hòa Bình đang thi công hàng chục dự án quy mô lớn, mỗi dự án phải thuê cả chục thầu phụ thi công từng hạng mục. Bây giờ, cả chục đại gia BĐS chủ đầu tư bị ngân hàng phong tỏa tài khoản, nên trả cho tổng thầu Hòa Bình bằng sản phẩm BĐS là hình thái thanh toán hóa tệ của thời cổ đại.

Tổng thầu Hòa Bình không thể đổi ngược hóa tệ BĐS thành tiền tệ VNĐ, nên không thể trả công và vật tư cho các thầu phụ. Ứng tiền và vật tư trước để thi công mà không được hoàn lại đúng hạn hợp đồng, nên các nhà thầu phụ đồng loạt ngưng thi công, các công trình đứng hình. Tổng thầu phải năn nỉ các thầu phụ nhận thanh toán bằng hóa tệ BĐS hoặc hóa tệ thiết bị xây dựng.

Tò le con ma đánh đu Tarzan nhảy dù Zero bắn súng…

Luật sư Nguyễn Ngọc Bích [1944-2023]

Báo Tiếng Dân

Huy Đức

16-3-2023

Ảnh: Luật sư Nguyễn Ngọc Bích và một trong những học trò của ông, luật sư Ngô Thanh Tùng [ảnh xin từ facebook Tung Ngo]

Chiều qua, khi nghe tin, luật sư Nguyễn Ngọc Bích từ trần, tự nhiên tôi nhớ tới cuộc nói chuyện với ông gần 20 năm trước, rồi, tìm mở kinh thánh, tìm lại bài giảng về Tám Mối Phúc Thật:

“Phúc cho anh em khi vì Thầy mà bị người ta sỉ vả, bách hại và vu khống đủ điều xấu xa… Quả vậy, các ngôn sứ là những người đi trước anh em cũng bị người ta bách hại như thế.”

Như rất nhiều trí thức miền Nam khác, ba ngày trước tổng tuyển cử, 26-4-1976, Luật sư Nguyễn Ngọc Bích bị bắt. Ông Bích từng làm cho cơ quan trợ giúp Mỹ USAID trong chương trình “cấp căn cước cho người từ mười sáu tuổi trở lên” và, năm 1972, sau khi tốt nghiệp cử nhân luật, ông nhận được học bổng đi học thêm một năm tại Đại học Harvard, Mỹ. Tháng 4-1975, ông là “chuyên viên đặc nhiệm” cho Tổng cục Dầu hỏa và Khoáng sản.

Trước đó, 2-1976, ông Nguyễn Ngọc Bích được mời lên cơ quan công an. Cán bộ hỏi cung đặt vấn đề: “Tại sao 15-4 mới được nhận vào mà Tổng cục đã cho làm chuyên viên đặc nhiệm ngay?”. Làm sao mà ông trả lời được câu hỏi đó.

Luật sư Nguyễn Ngọc Bích bị giam trong xà lim loại dành cho tử tù suốt một năm và khi bị hỏi cung: “Anh biết gì về kế hoạch hậu chiến; trong đó, anh được giao nhiệm vụ gì?”, ông đoán ra, “Cách mạng nghĩ ông là người do Mỹ cài lại”. Hai năm sau, khi đã được đưa ra phòng giam chung, khi “được” thẩm vấn, luật sư Nguyễn Ngọc Bích nói: “Lưng tôi bị gù thế này làm sao được tuyển làm tình báo!” Khi ấy, những người hỏi cung dường như vô tình nói ra lý do khiến ông bị bắt: “Anh là người do Mỹ đào tạo, anh sẽ chống chúng tôi đến cùng”.

Luật sư Nguyễn Ngọc Bích bị giam cầm suốt 13 năm, từ 1976 cho đến năm 1988.

Khi được hỏi làm sao mà ông có thể đi qua được những tháng năm oan khuất, luật sư Nguyễn Ngọc Bích nói với tôi, “Kinh thánh. Hằng ngày, tôi đọc đi đọc lại Tám Mối Phúc Thật.”

“Phúc cho anh em khi vì Thầy mà bị người ta sỉ vả, bách hại và vu khống đủ điều xấu xa…”

Trong hơn 30 năm biết ông, tôi chưa bao giờ thấy ông than phiền, oán trách. Sau khi ra tù, ông chọn ở lại Việt Nam. Và, khi đất nước đổi mới, bằng trí tuệ và kiến thức học được từ các “thế lực thù địch”, ông đã giúp những nhà lãnh đạo ở trong cái thể chế đã bắt bỏ tù mình, giúp các thế hệ luật sư hiểu như thế nào là pháp quyền, như thế nào là kinh tế thị trường, bằng cách nào để dẫn dắt một công ty đúng cách.

Từ hôm qua, rất nhiều luật sư có tiếng từ Bắc chí Nam cùng viết trên Face gọi ông là “THẦY”, dù nhiều người trong số họ chỉ học ông qua những cuốn sách của ông và qua những bài ông viết trên báo chí, chủ yếu trên Thời báo Kinh Tế Sài Gòn, từ thập niên 1990s.

Khi cầm bút, dù là những vấn đề mới mẻ, phức tạp ông đều trình bày giản dị và mạch lạc. Khi ngồi với những học trò trẻ tuổi, cho dù vẫn là con người uyên bác ấy, ông trở nên rất ân cần, gần gũi. Chính ông tự phá bỏ khoảng cách trí tuệ và hàng rào thế hệ để những người trẻ tuổi vẫn có thể dễ dàng tiếp cận và học được từ ông.

Cho dù, đóng góp rất nhiều để xây dựng nền tảng pháp luật, luật sư Nguyễn Ngọc Bích luôn tin rằng:

“Nền kinh tế thị trường kiểu gì thì cũng chỉ hoạt động được trên nền tảng đạo đức cá nhân. Mỗi người tự mình phải biết kiềm chế mình. Nền kinh tế của ta đang phát triển nhưng vấn đề đạo đức cá nhân chưa được coi trọng. Muốn có đạo đức thì phải bắt đầu từ giáo dục…”

Ai có lòng khó khăn, ấy là phúc thật… Ai hiền lành, ấy là phúc thật… Ai khao khát nhân đức trọn lành, ấy là phúc thật… Ai thương xót người, ấy là phúc thật… Ai giữ lòng sạch sẽ, ấy là phúc thật… Ai làm cho người hòa thuận, ấy là phúc thật… Ai chịu khốn nạn vì đạo ngay, ấy là phúc thật…”

Tôi đọc thêm một lần “Tin Mừng” để cố gắng hiểu ông. Giờ đây thì ông đã coi “Nước của Đức Chúa Trời là của mình” rồi.

HIỆN TƯỢNG SÁM HỐI CỦA NHỮNG THẰNG NGƯỜI CÓ ĐUÔI!

Quảng Ngãi Nghĩa Thục

NGUYỄN THIẾU NHẪN

 

Trong bài “Hiện tượng sám hối”, Mặc Lâm, biên tập viên đài RFA đã phỏng vấn nhà văn, nhà phê bình Trần Mạnh Hảo về hiện tượng những lãnh đạo cao cấp của Đảng Cộng Sản Việt Nam lên tiếng phủ nhận những gì mà họ theo đuổi trong suốt hơn nửa thế kỷ qua.

 

Theo nhà văn Trần Mạnh Hảo thì: “Ông Phó Thủ Tướng Trần Phương là một người cũng đã tận tụy đi theo cách mạng. Làm đến Phó Thủ Tướng nhưng khi các ông ngồi lại để góp ý cho đảng thì ông ấy nói rằng cuộc đời trong mỗi cá nhân để vượt qua những sự kiện quan trọng trong đời mà cứ phải nói dối người thân, nói dối gia đình, nói dối mọi người đến mấy lần thì đến khi về già đã thấy ngượng, thấy xấu hổ lắm. Nhưng Đảng Cộng Sản của chúng ta từ khi sinh ra đến giờ toàn nói dối mà không biết tại sao đảng không biết ngượng, không biết xấu hổ,không biết sám hối”.

 

Thực ra, không phải tới bây giờ mới có những nhận xét “động trời” này! Những chuyện “Đảng CSVN” nói dối không biết ngượng miệng đã xảy ra từ thời con trăn miền Bắc chưa nuốt trọn con nai miền Nam rồi bị bội thực “xã hội chủ nghĩa theo định hướng kinh tế thị trường” cho tới nay.
Trước ông Phó Thủ Tướng Trần Phương rất lâu, bác sĩ Nguyễn Khắc Viện, người cộng sản gạo cội, con cưng một thời của Đảng CSVN đã phải nhận xét rằng người Cộng Sản bị phân đôi:

 

“Ngồi với nhau thì trao đổi chân thật, thì nói một đàng; mà khi họp lại bàn bạc, viết lên báo chí thì lại nói một nẻo. Trong mỗi người Cộng Sản có hai con người: con người thật và con người giả. Làm sao có thể xây dựng một xã hội mới với những con người giả. Làm sao có thể xây dựng một cái gì tốt đẹp và bền vững trên một nền tảng giả?”

 

Nhận xét của “ông bác sĩ cộng sản” Nguyễn Khắc Viện đem áp dụng vào “ông nhà thơ cộng sản” Tố Hữu thì không sai một chút nào: Chính ông ta đã là người đã làm cho bao nhiêu cuộc đời của những văn nghệ sĩ dính líu vào vụ Nhân văn – Giai phẩm bị “rạn vỡ. bị ruồng bỏ và bị lưu đày”; nhưng về cuối đời thì ông ta lại nói những lời “nhân nghĩa bà Tú Đễ” khiến ai nghe cũng muốn ứa gan và khinh bỉ về chuyện nói láo trắng trợn không biết ngượng của một kẻ đã từng “hét ra lửa, mửa ra khói” đối với những trí thức và văn nghệ sĩ hàng đầu miền Bắc.

 

Không ai tố cáo chồng chính xác bằng vợ. Người cộng sản tố cáo người cộng sản thì chắc chắn phải là sự thật. Ông Bùi Quang Triết, tức cố nhà văn Xuân Vũ là người miền Nam tập kết ra Bắc, sau khi thấy rõ mặt thật của thiên đường xã hội chủ nghĩa do “Bác” Hồ xây dựng, nhà văn bèn “tung cánh chim tìm về tổ ấm”. Ông nhà văn “chiêu hồi” Xuân Vũ khi định cư tại Hoa Kỳ đã viết về những nạn nhân của nhà thơ Tố Hữu, người đã từng làm Phó Thủ Tướng của nước Cộng Hoà Xã Nghĩa Việt Nam như sau:
“… Ai cũng biết ở miền Bắc có hai nhà trí thức lớn nhất dân tộc Việt Nam: Đó là cụ Nguyễn Mạnh Tường và cụ Trần Đức Thảo. Cụ Nguyễn được phép sang Paris chơi vài tháng đâu hồi 92 thì phải. Về Hà Nội cụ viết cuốn “Kẻ bị khai trừ”. Người ta hỏi, cụ không sợ bị tù à? Cụ bảo tôi 82 tuổi rồi còn sợ gì?

 

Cụ Trần cũng được Hà Nội cho sang Paris công tác (gì đó không hiểu – vận động trí thức Pháp và trí thức nước ta chăng?). Ở đây cụ đã nói chuyện trước nhiều loại thính giả. Trong một cuộc nói chuyện cụ bảo: “Chính Mác sai!” Người ta hỏi tại sao?

 

Cụ bảo: “Mác lấy các điểm trong duy tâm luận của Hégel (không phải Angels) ra làm duy vật biện chứng. Duy tâm áp dụng trên trời dù có sai cũng chẳng hại ai, còn duy vật đem ra dùng trên mặt đất sẽ làm chết người. (Mà chết người thật! Chết hàng trăm triệu người chớ không ít). Chỉ vài hôm sau, cụ qua đời.

 

Ai cũng biết Nhóm Nhân văn – Giai phẩm gồm toàn văn nghệ sĩ ưu tú của dân tộc đi kháng chiến 9 năm trở về Hà Nội, hãy còn chân ướt chân ráo đã quay ra chống Đảng quyết liệt: Hoàng Cầm, Văn Cao, Phùng Quán, Nguyễn Hữu Đang, Trần Dần, Lê Đạt.

 

Phần lớn là đảng viên. Thế có lạ không?

Tại sao họ không yêu Đảng của họ nữa? Hỏi tức là trả lời vậy.
Nhạc sĩ Văn Cao vừa mới qua đời. Trước khi nhắm mắt, ông nói: “Bây giờ tôi không còn sợ gì nữa. Tôi cứ nói…. Tố Hữu đã ‘phạt’ tôi 30 năm không sáng tác được gì”.

 

Đau đớn cho ông là năm 1994, trong một buổi lễ phát phần thưởng về âm nhạc, ông được xếp hạng 13 (gần hạng bét) đáng lẽ phải là hạng nhất, không có hạng 2 đến hạng 10.

 

Trên đây tôi vừa liệt kê một vài trường hợp trí thức văn nghệ sĩ xã hội chủ nghĩa chống Đảng, thà chịu khổ nhục nhận “hình phạt đày ải” của đảng Cộng sản, chớ không thay đổi thái độ với nó kể từ khi họ bắt đầu “ghét” Đảng. Nhìn kỹ lại không thấy ai nói “ghét” thành “yêu” đối với CS bao giờ. Những người trước kia yêu, nay cũng ghét Đảng.

 

Khi đọc những bài tường thuật về các buổi nói chuyện của cụ Trần Đức Thảo ở Paris, tôi mới thấy não lòng. Một triết gia độc nhất của Việt Nam được người ngoại quốc kính nể trên thế giới lại không được dùng đúng chỗ ở chính quê hương mình.

 

Phải biết rằng chính cụ cũng mê Mác-xít khi còn ở Paris nên cụ đã xin về Việt Nam để phục vụ đất nước trong công cuộc kháng chiến chống Pháp, xây dựng thiên đàng. Về đến nơi thì than ôi! Thiên đàng đâu không thấy chỉ thấy tang thương địa ngục. Nhiều người đứng ở ngoài xã hội chủ nghĩa cứ tưởng nó là thiên đường.

 

Nhưng khi nhảy vào sống với nó rồi mới biết mặt mũi nó mồm ngang, miệng dọc ra sao. Chừng đó có muốn thối lui cũng không được. Phải dũng cảm ghê gớm mới dứt nổi “đường tơ”. Nếu Mác bảo tôn giáo là thuốc phiện mê hoặc con người thì Mác-xít chính là thuốc độc giết chết con người. Và tác hại vô cùng cho dân tộc nào cưu mang nó. Picasso về già mới trả thẻ đảng. Howard Fast cũng xin ra đảng lúc gần đất xa trời. Phải khó khăn lắm mới nhận ra được mặt thật của nó. Chẳng thế mà dân Liên Xô bị bịp trên 70 năm?

 

Tôi cũng đã sống 10 năm trên miền Bắc xã hội chủ nghĩa. Tôi không có lý luận như cụ Trần, nhưng bằng cảm tính nảy ra trong sinh hoạt hàng ngày, trước tiên tôi thấy chủ nghĩa Mác nó kỳ cục. Nếu biết trước nó như thế này thì không ai đi đánh Tây làm gì. Bởi vì như Nguyễn Chí Thiện nói (đại ý):
“So với Đảng thì móng vuốt Thực dân êm dịu gấp 10 lần!”

 

Nhưng đã lỡ nhúng chàm rồi, có nhiều người đành cam chịu, không nói ra, để cho những người hậu tiến mắc lầm như mình. Dại rồi nên ngừa cho người khác đừng dại như mình.

 

… Người Cộng Sản hễ nói là nói láo. Nhưng trước đây vẫn có nhiều người tin. Tin rằng chính sách hợp tác xã, tổ chức quốc doanh đều tuyệt vời, tin rằng Liên Xô là số dách. Nay thì dân chúng đã thấy rõ giữa miền Bắc và miền Nam ai hơn ai, giữa Liên Xô và Hoa Kỳ ai đi trước ai (những 50 năm).
Tất cả nhân loại đều đã bừng mắt trước một sự thực vô cùng rõ rệt: chủ nghĩa

 

Cộng sản chỉ là một sự ngu xuẩn và chính những kẻ theo đuổi nó gần 1 thế kỷ nay cũng không hiểu nó là cái gì…”
*
Nhà thơ cộng sản Tố Hữu đã chết!

 

Nhà văn Xuân Vũ “tay trót nhúng chàm” theo cộng sản – như lời tự thú của ông, sau đó đã từ bỏ thiên đường cộng sản, đã chết!

 

Những người trong nhóm Nhân Văn – Giai phẩm mà cuộc đời của họ đã bị ông Tố Hữu làm cho “rạn vỡ, bị ruồng bỏ và bị lưu đày” cũng đã chết!
Bi thảm nhất là cái chết của ông Nguyễn Hữu Đang, kẻ đã dựng lễ đài để ông Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn. Cả cuộc đời của ông đã bị trù dập đến tận cùng bằng số: “nhà” của ông là một lõm sâu bằng thân mình ông cạnh một khóm tre làng, cứ như là một huyệt mộ của ông ngay khi còn sống. Sinh kế của ông là mỗi ngày đi nhặt các bao thuốc để đổi cóc, nhái từ bọn trẻ con trong làng. Và ông đã sống như thế cho đến khi nhắm mắt lìa đời.
Viết đến đây tôi cảm thấy tim mình đau nhói.

 

“Tôi không biết khóc bao giờ
Mà sao giọt lệ ấm bờ mi thâm?

– nói theo cách nói của một nhà thơ nào mà tôi đã quên tên.
Những người trí thức, những văn nghệ sĩ của chế độ, đã góp phần xây dựng chế độ ngay từ đầu mà còn bị ruồng bỏ, bị trừng phạt thê thảm, khủng khiếp đến như thế thì còn nói gì đến những người đã từng đối đầu với chế độ!
*

 

Hình như nói dối là cái “gen” di truyền từ ông Hồ Chí Minh đến các lãnh tụ thừa kế của Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Người thừa kế xuất sắc cái “gen” nói dối di truyền của “Bác” Hồ là nhà thơ Tố Hữu – nói dối không biết ngượng miệng, nói dối không chớp mắt, nói dối cứ như thiệt!

 

Cái “gen” nói dối của “Bác” Hồ, của cố Phó Thủ Tướng Tố Hữu đang di truyền qua thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, chủ tỊch nước Trương Tấn Sang và tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.

 

Ông nói chống tham nhũng thì lại là Vua Tham Nhũng!

 

Ông thì tuyên bố “trừ sâu trong nồi canh”; nhưng chắc chắn là sẽ có hàng trăm bầy sâu do ông ta… đẻ ra vì ông ta là Vua Sâu Bọ!

 

Và ông Tổng bí thư Mạc Phú Trọng thì lúc nào cũng lăm le tự trói tay, trói chân quỳ lết đem giang san gấm vóc của tổ tiên đem dâng cho giặc phương Bắc để giữ vững ngai vàng!

 

Tài liệu tham khảo:
– “Dương Thu Hương và Con Hùm Ngủ”, tiểu luận của Nguyễn Việt Nữ.
– “Thằng Người Có Đuôi” một truyện ngắn viết về Trường Chinh (?) cố Tổng Bí Thư CSVN của nhà văn Thế Giang.

NGUYỄN THIẾU NHẪN

Tương quan giữa các khái niệm chính quyền, XHDS, Luật Hình sự và Dân sự trong một nền dân chủ

Báo Tiếng Dân

Đào Tăng Dực

14-3-2023

Tương quan giữa các khái niệm chính quyền (the state), xã hội dân sự (civil society), luật hình sự (criminal law) và luật dân sự (civil law) trong một nền dân chủ chân chính

Vào ngày 24 tháng 2 vừa qua, dư luận VN xôn xao vì nhà báo và luật sư Đặng Thị Hàn Ni vừa bị Công an TP.HCM khởi tố, bắt tạm giam, chiếu theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự, cùng với bà Nguyễn Phương Hằng. Bà Nguyễn Phương Hằng (Tổng giám đốc Công ty Cổ phần Đại Nam) bị bắt vì sử dụng mạng xã hội để livestream xâm phạm bí mật đời tư, ảnh hưởng uy tín, danh dự cũng chiếu theo điều 331 nêu trên.

Tại sao dư luận trong và ngoài nước lại xôn xao như vậy?

Trước khi trả lời câu hỏi nêu trên, chúng ta cần duyệt lại sự kiện tổng quát liên hệ đến vụ việc. Đó là hai nhân vật này này tố cáo trước công luận là người này lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm quyền lợi và danh dự của người kia. Cụ thể, tháng 9.2021, bà Đặng Thị Hàn Ni thường xuyên bị bà Nguyễn Phương Hằng nhắc đến trong các livestream trên mạng. Sau đó, bà Hàn Ni làm đơn tố giác bà Nguyễn Phương Hằng vu khống, làm nhục và lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của bà.

Điều 331 BLHS của CHXHCNVN quy định rõ rệt như sau:

“1. Người nào lợi dụng các quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do tín ngưỡng, tôn giáo, tự do hội họp, lập hội và các quyền tự do dân chủ khác xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân, thì bị phạt cảnh cáo, phạt cải tạo không giam giữ đến 03 năm hoặc phạt tù từ 06 tháng đến 03 năm.

  1. Phạm tội gây ảnh hưởng xấu đến an ninh, trật tự, an toàn xã hội, thì bị phạt tù từ 02 năm đến 07 năm”.

Như thế chiếu theo nội dung của điều 331, công an CSVN hoàn toàn có thẩm quyền khởi tố cả 2 bà dưới luật hình sự vì điều khoản này không giới hạn nơi lợi ích của nhà nước tức chính quyền (the state) mà còn nới rộng đến phạm vị lợi ích của những tổ chức hoặc cá nhân thuộc phạm vi xã hội dân sự nữa (civil society).

Tuy điều 331 minh thị cho phép công an CSVN truy tố các hữu thể pháp lý cá thể, tuy nhiên dư luận vẫn rất dao động và xôn xao là vì:

  1. Trong thế giới dân chủ và văn minh ngày hôm nay, luật pháp phổ thông trên thế giới luôn tuân thủ một nguyên tắc quan trọng. Đó là:

– Phạm vi của luật dân sự là giải quyết những tranh chấp quyền lợi giữa các cá nhân và thực thể pháp lý khác nhau.

– Trong khi đó phạm vi của luật hình sự là công an hoặc cơ quan công tố, đại diện cho chính quyền khởi tố cá nhân hay những công ty nhân danh quyền lực của nhà nước.

Hệ lụy của nguyên tắc này là những sự tranh chấp cá nhân như trường hợp của Hàn Ni và Nguyễn Phương Hằng thuộc phạm vi luật dân sự, chính quyền không cần can thiệp vào và không nên can thiệp vào.

  1. Tuy là một chế độ độc tài đảng trị và tuy Điều 331 cho phép, nhưng từ trước đến nay, công an CSVN vì ý thức quy luật này, nên chưa sử dụng triệt để quyền lực mà BLHS cho phép họ.
  2. Nhưng trong vụ án Phương Hằng và Hàn Ni thì công an CSVN đã phá lệ, xé rào, áp dụng triệt để quyền lực của Điều 331, rút cục gây ra hoang mang cũng như xôn xao trong xã hội.
  3. Với sự đột phá về hình sự này, thì Việt Nam là quốc gia duy nhất trên thế giới được quốc tế nhắc nhở đến vì trong quốc gia lạ lùng này, một bộ trưởng công an như Tô Lâm và các công an thuộc hạ của ông có toàn quyền hình sự can thiệp vào đời tư của từng cá nhân, truy tố cả những vợ chồng, anh chị em, cha mẹ con cái, hàng xóm láng giềng nếu những người này có những tranh chấp lẫn nhau, theo tinh thần của Điều 331 BLHS hiện hành.

Câu hỏi chúng ta phải đặt ra là tại sao đảng CSVN lại ngang nhiên vượt lên trên những nguyên tắc luật pháp phổ thông trên thế giới và luật hóa Điều 331 BLHS, xóa tan biên giới giữa 2 khái niệm luật hình sự và luật dân sự như thế?

Câu trả lời là:

Trước hết, có rất nhiều lý do tiềm tàng trong một trật tự xã hội độc tài, từ Phát Xít đến Cộng Sản. Tuy nhiên, lý do quan trọng nhất nằm nơi Điều 4 Hiến pháp 2013.

Điều 4 Hiến pháp 2013 quy định: “Đảng Cộng sản Việt Nam… lấy chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội”. Nhà nước ở đây là Chính Quyền và Xã hội ở đây có nghĩa là xã hội dân sự.

Một khi cả nhà nước tức chính quyền lẫn xã hội dân sự, theo hiến pháp, phải chấp nhận sự lãnh đạo duy nhất của một lực lượng chính trị, thì biên giới giữa hai thực thể này không còn hiện hữu. Chỉ còn đảng CSVN là toàn năng. Sự độc lập và tương nhượng, tương kính giữa hai khái niệm nhà nước và xã hội dân sự hầu đưa đến một trật tự chính trị dân chủ nghiêm chỉnh không còn nữa, mọi quyền tự do của con người cá thể đều bị nhá nước tước đoạt. Dĩ nhiên biện giới giữa các khái niệm luật hình sự và luật dân sự cũng vì vậy bị xóa tan và công an CSVN, nhân danh nhà nước, có thể truy tố dưới luật hình sự, không những Hàn Ni và Phương Hằng, mà bất cứ những công dân cá thể hoặc hữu thể pháp lý nào tranh chấp lẫn nhau trong xã hội dân sự đều có thể bị công an truy tố theo bộ luật hình sự.

Yếu tố thứ hai là quyền lực ngày càng lớn mạnh của Tô lâm, hầu như không thể kiểm soát được:

Ngoài Điều 4 Hiến pháp nêu trên, một lý do nữa để giải thích hiện tượng nêu trên là quyền lực ngày càng lớn mạnh của Bộ trưởng Công an Tô Lâm. Quyền lực lớn nhất hiện nay không nằm nơi TBT Nguyễn Phú Trọng, tân CTN Võ Văn Thưởng, TT Phạm Minh Chính hay CTQH Vương Đình Huệ mà nằm nơi Bộ trưởng Công an Tô Lâm.

Tô Lâm là nhân vật quyền lực nhất tại Việt Nam. Hơn ai hết ông ý thức được rằng các quốc gia độc tài chắc chắn sẽ chuyển hóa dân chủ. Giai đoạn chuyển tiếp theo 2 khuynh hướng. Một là chuyển hóa theo mô hình công an trị như tại Nga Sô với Putin vốn là trùm KGB và phe phái nắm quyền. Hai là theo mô hình chuyển tiếp như tại Balan với tướng Jaruzelski trong một chính quyền quân sự chuyển tiếp. Tức chuyển hóa theo mô hình quân sự. Tô Lâm luôn có mộng trở thành một Putin của Việt Nam và muốn chuyển hóa theo mô hình công an trị.

Sự truy tố cả Hàn Ni lẫn Nguyễn Phương Hằng là một dấu hiệu cho thấy quyền lực không giới hạn của công an trong hệ thống chính trị Việt Nam, nhất là sau khi các nhân vật chóp bu như Cựu CTN Nguyễn Xuân Phúc, Phó Thủ tướng thường trực Phạm Bình Minh, Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam và nhiều nhân vật quan trọng khác trong đảng và chính quyền bị thanh trừng. Trên nguyên tắc là bị Nguyễn Phú Trọng thanh trừng, nhưng trên thực tế là bị Tô Lâm thanh trừng.

Sau cùng, là Tô Lâm ý thức được nhu cầu duy trì tính chính danh của Điều 331 hầu tiếp tục đàn áp nhân quyền:

Trong quá khứ Tô Lâm thường sử dụng Điều 331 BLHS hầu khởi tố và giam giữ các tù nhân lương tâm và tù nhân chính trị. Các cơ quan Phi Chính Phủ (NGO) thông thường kêu gọi CSVN hủy bỏ điều luật này vì tác động của nó đối với tù nhân lương tâm và tù nhân chính trị. (Theo một nhân vật bất đồng chính kiến trong nước mà tôi tạm giấu tên) thì Âm mưu thâm độc của Tô Lâm khi sử dụng Điều 331 BLHS một cách bừa bãi vô giới hạn, nới rộng phạm vi Điều 331 bao gồm luôn những cá nhân sống nhờ chế độ như Hàn Ni và Nguyễn Phương Hằng, là để biện minh cho tính chính danh của Điều 331, qua lập luận rằng điều luật hình sự này áp dụng cho mọi công dân cá thể, không chỉ phải dùng riêng để đàn áp giới bất đồng chính kiến.

Câu hỏi cuối cùng là chúng ta phải làm gì?

Để trả lời thì chúng ta phải ý thức sâu sắc rằng trật tự chính trị Mác Lê cũng như các chế độ độc tài Phát Xít đều là những tà thuyết nguy hiểm cho các dân tộc liên hệ, trong đó có Việt Nam.

Trách nhiệm của chúng ta là phải đạp đổ độc tài, xây dựng một nền dân chủ hiến định, pháp trị và đa nguyên chân chính trong đó, biên giới gữa Chính Quyền và xã hội dân sự bên này cũng như biên giới giữa luật hình sự và luật dân sự bên kia, được tôn vinh triệt để.

Một khi tương quan nghiêm chỉnh giữa các khái niệm nền tảng trong xã hội như chính quyền, xã hội dân sự, luật hình sự và luật dân sự được long trọng khắc ghi trong hiến pháp, và những định chế bảo vệ hiến pháp nghiêm minh được thành lập, thì kỷ nguyên dân chủ chân chính sẽ bình minh trên tổ quốc Việt Nam.

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Thời phản động

Tác Giả: Tưởng Năng Tiến

Báo Đàn Chim Việt

11/03/2023

Từ khi có FB, tôi hay đọc tác giả Ngô Nhật Đăng nên biết rằng ông mở mắt chào đời ở Hà Nội hồi cuối thập niên 1950. Tôi thì sinh ra tại Sài Gòn, trước đó vài năm. Chút dị biệt này khiến cho chúng tôi sống trong hai xã hội khác nhau, và tham dự vào hai cuộc chiến (cũng) hoàn toàn khác.

Những dòng chữ Ngô Nhật Đăng viết về chiến tranh biên giới (Việt – Trung) đều hết sức sống động, và vô cùng chân thật. Ông giúp cho độc giả, nhất là những kẻ đã từng cầm súng, thấy rõ hơn cái thân phận của người lính trận. Ở nơi đâu (và thời nào) cũng thế, họ cũng đều sống khổ cực và chết dễ như chơi.

Ngô Nhật Đăng không chỉ viết về những tháng năm binh lửa. Ông am tường nhiều vấn đề và bao biện rất nhiều lãnh vực (chính trị, xã hội, khoa học, kỹ thuật, nhân sinh …) nhưng riêng về chuyện tình cảm ( Anh Hùng Với Mỹ Nhân) thì tôi e rằng tác giả không được khách quan cho lắm:

Mình quen biết nhiều các bác, các chú Nhân văn giai phẩm, thấy phu nhân của các vị ấy thật tận cùng lãng mạn. Nếu không có các bà chăm lo thì các ông ấy chết đói từ lâu rồi, nói gì đến chuyện phản kháng, phản động. Nuôi chồng, chăm con, xù lông lên dữ tợn như gà mái nếu có kẻ nào dám động đến đàn con của mình.

 Thỉnh thoảng đến chơi, ví dụ như nhà chú Phùng Quán mình lại thích ngồi nói chuyện với cô Bội Trâm hơn, quan sát cách cô chăm sóc chú Quán mà cảm động.

 Rồi vợ bác Văn Cao, Lê Đạt, Bùi Xuân Phái, chị Mai của anh Lộc Vàng ….đúng là thuyền quyên sánh với anh hùng. Đổi lại, các vị ấy cũng tôn trọng nếu không nói là biết ơn các bà nội tướng của mình lắm. Luôn tương kính nhau, nhìn mà phát thèm.

Có “Hiền thê” được coi là thành tựu quan trọng nhất trong đời đàn ông.Một lần ngồi với ông bạn vong niên cũng là bậc trưởng thượng, ông bảo:

 – Nước mình hết mỹ nhân rồi, vận nước suy nên làm ra như thế.

 Mình ngạc nhiên nói:

 – Thưa bác, đâu có vậy. Cháu thấy Việt Nam bây giờ ngày càng nhiều người đẹp đó chứ, đẹp hơn xưa nhiều lắm, hàng năm có đến cả chục cuộc thi hoa hậu, người đẹp đó thôi.

 Ổng phẩy tay:

– Cậu còn nông cạn lắm, từ thượng cổ, trời đất đã định mỹ nhân chỉ dành cho anh hùng. Cậu xem các ông chồng của những “mỹ nhân” bây giờ có ai đáng mặt anh hùng không ?

Có thể đúng là “các ông chồng của những ‘mỹ nhân’ bây giờ không có ai đáng mặt anh hùng” (cả) nhưng như thế không có nghĩa là nước Việt không còn người hùng anh, và số “người đẹp” ở xứ sở này chỉ giới hạn vào những bóng hồng đã tham dự “vào mấy chục cuộc thi hoa hậu hằng năm” mà thôi.

Mới cách đây không lâu, hôm 01/01/2023, FB Bông Tuyết đã đưa lên mạng hình chụp chung của chính cô và vài người bạn đồng cảnh – Trịnh Nhung, Lê Bích Vượng, Bùi Thị Huệ – cùng với lời chú thích vô cùng sảng khoái (“Vợ ‘phản động’ xinh dã man ha..ha..ha…”) rồi nhận ngay được không ít những lời lẽ tán thưởng rất nhiệt tình:

  • Nguyễn Thanh Mai: “Xinh quá.”
  • Phạm Thị Xuân: “Xinh đẹp lắm em.”
  • Huynh Ngoc Chenh: “Đẹp thế này nên chúng nó âm mưu bắt mấy anh chồng đi nhốt hết.”
  • Nguyễn Thu Nga: “Sao bọn ‘phản động’ chọn vợ giỏi thế nhỉ. Toàn giỏi giang xinh đẹp và vô cùng có văn hoá.”
  • Dũng Nguyễn: “Không phải vợ phản động ! Đây là vợ của những người đàn ông yêu nước!”

Thế “những người đàn ông yêu nước” này, những ông chồng của những phụ nữ (“xinh dã man”) trong bức hình trên là ai vậy?

Tôi may mắn và hân hạnh biết được danh tính của họ nên cũng (mau mắn) xin phép được thưa luôn, cho nó lẹ:

  • Nguyễn Lân Thắng, phu quân của bà Lê Bích Vượng, ông bị bắt giữ vào tháng 7 năm 2022 cho đến nay (vẫn chưa được xét xử) với cáo buộc: “làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.”
  • Bùi Văn Thuận, phu quân của bà Trịnh Nhung, đang thụ án 8 năm tù giam và 5 năm quản chế, với cáo buộc “thường xuyên đăng các bài viết lan truyền thông tin xuyên tạc nhằm bôi nhọ Chủ tịch Hồ Chí Minh và các nhà lãnh đạo đảng, nhà nước khác của Việt Nam”.
  • Đỗ Nam Trung, hôn phu của cô Nguyễn Thị Ánh Tuyết, đang thụ án 10 năm tù giam và 4 năm quản chế, với tội danh “phát tán tài liệu chống nhà nước.”
  • Dũng Vova (Lê Văn Dũng) phu quân của bà Bùi Thị Huệ, đang thụ án 5 năm tù với tội danh: “tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.”

Những cáo buộc và tội danh (quen thuộc) này khiến tôi nhớ đến một mẩu đối thoại ngăn ngắn, giữa hai người tù – vào hồi cuối thế kỷ trước – trong tác phẩm Chuyện Kể Năm 2000 của Bùi Ngọc Tấn:

“– Vì sao anh bị vào đây? Tôi có tò mò quá không?

– Tôi bị bắt với tội danh “Tuyên truyền phản cách mạng”.

– Ở đây anh em gọi là tội nói sự thực.

Đó là một lời khen. Nói sự thực là một việc khó khăn, nguy hiểm. Từ xưa đến nay vẫn thế. Bao giờ cũng là một việc nguy hiểm. (Bùi Ngọc TấnChuyện Kể Năm 2000, tập I. CLB Tuổi Xanh, Westminster, CA: 2000).

Khi Đảng chống bọn xét lại, Bùi Ngọc Tấn đi tù nhiều năm vì “tội nói thực.” Lúc Đảng chống bọn Nhân Văn, Phùng Quán chỉ vì “muốn là  nhà văn chân thật” nên phải chịu cảnh “cá trộm, viết chui, rượu chịu” gần suốt cuộc đời. Nay thì cái giá mà Nguyễn Lân Thắng, Bùi Văn Thuận, Đỗ Nam Trung, Dũng Vova … phải trả cho sự “chân thật” cũng nào có rẻ.

Mà đâu phải chỉ chừng đó mạng thôi. Mạng lưới Nhân Quyền Việt Nam (VNHR) cho biết hiện có gần 300 tù nhân lương tâm đang bị giam giữ, một phần ba là người bản địa, không ít kẻ phải nhận những bản án rất nặng nề. Họ chả phải là anh hùng sao?

Ở mảnh đất này, hào kiệt có bao giờ thiếu. Mỹ nhân cũng thế!

Đã thế, họ không chỉ “xinh dã man” mà còn tận tụy cũng “dã man” luôn. Tôi vẫn nhìn theo những bước chân của quý bà Nguyễn Chương (phu nhân của TNLT Trần Đức Thạch) Nguyễn Thị Nghiêm (phu nhân của TNLT Phạm Thành) Nguyễn Thị Kim Thanh (phu nhân của TNLT Trương Minh Đức) Lân Tường Thụy (phu nhân của TNLT Nguyễn Tường Thụy) …. khi họ lặn lội thăm chồng – lẽo đẽo trên mọi nẻo đường đất nước – mà không khỏi ứa nước mắt vì sự tảo tần, thương khó triền miên của những người phụ nữa này. Còn có hình ảnh nào đẹp hơn được nữa?

Nhà văn Ngô Nhật Đăng nhận xét là quý bà Nhân Văn “thật tận cùng lãng mạn.” Sự “lãng mạn tận cùng” này – có lẽ – cũng không hơn (hay không khác) những bà vợ tù nhân lương tâm ngày nay là mấy:

  • Trịnh Nhung (phu nhân của TNLT Bùi Văn Thuận) : “Mùa đông là mùa mà anh thích nhất, còn em vì thích anh mà cũng thêm yêu mùa đông.”
  • Đỗ Thu (phu nhân của TNLT Trịnh Bá Phương) : “Hôm qua ngày 10/2 tôi nhận được 2 niềm vui đó là trưa thì nhận được 2 bức thư của chồng… Cả tháng đợi mỗi thư của chồng về.”
  • Đỗ Lê Na (phu nhân của TNLT Lê Trọng Hùng) : “Trưa nay (lễ tình nhân thứ hai xa cách), bất ngờ nhận được thư chồng gửi về từ trại 6. Cầm thư mà lòng xen lẫn mừng vui và ngậm ngùi!”

T.S Mạc Văn Trang cảm thán: “Đất nước của những hòn VỌNG PHU sao cứ cắm vào dân tộc này mãi vậy hả Trời!”

Tôi hoàn toàn đồng tình với tâm cảm của ông nghè họ Mạc. Tuy thế, không ít lúc, vẫn trộm nghĩ thêm rằng: nhờ lúc nào cũng có vài trăm TNLT chật ních trong những nhà tù, cùng những hòn vọng phu luôn ở bên ngoài nên người Việt cũng đỡ ngượng ngùng khi nhìn vào mặt nhau, và họ còn có kẻ để hướng tới – khi nghĩ đến tương lai của đất nước này!

Hôm nay, hai lãnh đạo Chi cục thuế bị bắt và một lãnh đạo Chi cục thuế treo cổ chết

Báo Tiếng Dân

Mai Bá Kiếm

14-3-2023

Ngày hôm nay, theo âm lịch là 23 tháng 2, tức ngày Tân Mùi, tháng Ất Mão, năm Quý Mão, rất tốt cho mọi người nhưng quá xấu với 3 chi cục thuế!

Mới 6h sáng 14-3-2023, một cán bộ thuế đến mời ông Phan Văn A. (Sinh năm 1968, Phó chi cục trưởng Chi cục Thuế khu vực Kỳ Anh – Hà Tĩnh) đi ăn sáng, thấy ông A đã treo cổ chết trong phòng làm việc.

Sáng cùng ngày, Công an tỉnh Cao Bằng bắt tạm giam Đàm Văn Hiệu (Phó chi cục trưởng Chi cục Thuế huyện Thạch An) và Hà Minh Huy (cán bộ Chi cục Thuế TP Cao Bằng).

Cùng lúc đó, Công an Quảng Ninh bắt Nguyễn Đình Đương – Chi cục trưởng Chi cục thuế huyện Cát Hải, để điều tra về hành vi nhận hối lộ liên quan đến đường dây mua bán hóa đơn.

Ngày 8-2-2023, theo kết luận điều tra bổ sung lần 2 vụ án xảy ra ở Thuduc House và Cục thuế TP.HCM, Cơ quan CSĐT Bộ Công an đề nghị Thành ủy TP.HCM kiểm điểm làm rõ trách nhiệm của Trần Ngọc Tâm (Nguyên Cục trưởng Cục thuế TP.HCM), vì để 18 cán bộ Cục Thuế bị truy tố hình sự, trong đó có Phó Cục trưởng Cục thuế Nguyễn Thị Bích Hạnh.

Lãnh đạo ngành thuế là nghề rủi ro cao, ngày 30/8-2022, phiên tòa sơ thẩm vụ án bán 43 ha đất “vàng”, cục trưởng Cục thuế Bình Dương Lê Văn Trang lãnh 7 năm tù; cục phó Võ Thanh Bình lãnh 6 năm tù. Cả hai đều chấp nhận mức phạt tù, không kháng cáo.

TREND TREO CỔ TRONG CƠ QUAN ĐANG HOT?

Trong vòng 2 tháng rưỡi đầu năm 2023, đã có 4 cán bộ treo cổ chết tại cơ quan, không biết có phải đây là Trend đang hot?

6h sáng 14-3-2023, phó chi cục thuế huyện Kỳ Anh Phan Văn A được phát hiện treo cổ trong phòng làm việc!

20 giờ ngày 3-3-2023, ông C.V.T. (47 tuổi), Phó Trưởng phòng Phòng quản lý vận tải và phương tiện – Sở GTVT Hải Phòng, được phát hiện đã tử vong trong tư thế treo cổ tại phòng làm việc.

Lúc 14 giờ 30 phút ngày 20-2-2023, nhân viên mở cửa phòng làm việc ông N.H.S – Phó Chánh án TAND TP Đồng Hới, Quảng Bình thấy ông đã tử vong trong tư thế treo cổ.

4h sáng 27-2-2023, tại nhà xe của cơ quan UBND phường Điện An, TX Điện Bàn, Quảng Nam, người dân phát hiện ông Nguyễn Hữu A. – Trưởng Công an phường Điện An tử vong trong tư thế treo cổ!

Cuộc thập tự chinh đơn độc của Nguyễn Phú Trọng

Báo Tiếng Dân

Asia Sentinel

Tác giả: David Brown

Hồ Động Đình, dịch

12-3-2023

Tổng bí thư Việt Nam chấp nhận hy sinh năng lực để đổi lấy sự trung thành

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng không phải là người bỏ cuộc. Hơn 10 năm qua, ông đã nỗ lực làm trong sạch Đảng Cộng sản Việt Nam, thoát khỏi tham nhũng và sự mềm yếu về giáo lý. Tháng 6 vừa qua, ông Trọng đưa ra một số thống kê ấn tượng: Gần 17.000 vụ án tham nhũng hoặc lợi dụng chức vụ, quyền hạn, đã bị truy tố, 175.000 đảng viên Đảng CSVN bị kỷ luật hoặc bị trừng phạt.

Tuy nhiên, riêng ông Trọng chỉ có thể kết luận rằng, càng bỏ tù các quan chức sai phạm bao nhiêu thì mọi thứ càng không thay đổi bấy nhiêu. Đó là một điều mang tính cấu trúc: Từ trên xuống dưới, nền kinh tế Việt Nam phụ thuộc vào chất bôi trơn để hoạt động. Tham nhũng vặt cũng phổ biến, nhưng cảnh sát chấp nhận phong bì kèm theo tiền của bạn thay vì ghi phiếu phạt vi phạm nhỏ của bạn, [những cảnh sát như vậy] không phải là kẻ xấu ở xứ này. Anh ta chỉ bắt chước cấp trên của mình. Tham nhũng lớn thường ít thấy rõ hơn: Ai đó muốn đứng tên một phần tài sản mà họ chọn, hoặc một hợp đồng tốt để cung cấp hàng hóa, hay dịch vụ của một doanh nghiệp nhà nước, kết nối bí mật với một quan chức cấp cao, người đó có thể biến điều này thành hiện thực.

Những giao dịch này nhất thiết được thực hiện trong bóng tối, ngoài tầm nhìn của công chúng. Ngược lại, các vụ bê bối liên quan đến Covid-19 nổ ra ở Việt Nam vào cuối năm 2021 đã xảy ra một cách trắng trợn. Họ đã chạm trực tiếp vào phần lớn tầng lớp trung lưu. Bộ mặt quốc gia trông xấu xí. Những kẻ gian ác đang bị trừng phạt.

Những vụ bê bối công khai này cũng tạo cho Trọng một cái cớ để thắt chặt kỷ luật đảng đối với một chính phủ rộng lớn, do các quan chức thường chỉ quan tâm về mặt hình thức đối với hệ tư tưởng. Sau một thập niên nhắm vào những cá nhân cơ hội, Trọng đã tái tập trung chiến dịch của mình vào văn hóa quản lý của Việt Nam. Giờ đây, ông lập luận rằng, những nhà quản lý không quan tâm đến sự tham nhũng của cấp dưới cũng đáng bị khinh bỉ như những người kiếm lợi từ việc đó.

Mở mặt trận mới này trong cuộc chiến chống tham nhũng hồi sáu tháng trước, tổng bí thư “thúc đẩy việc sa thải kịp thời những quan chức làm việc kém hiệu quả và những người vi phạm, sai phạm”. Sau đó, khi năm 2023 bắt đầu, Trọng đã cho người dân Việt Nam thấy những gì ông ta nghĩ trong đầu. Hai phó thủ tướng bị thanh trừng, kết quả là do không để ý đến những hành vi sai trái của cấp dưới, hoặc – có lẽ tệ hơn – vì dung túng cho những hoàn cảnh cho phép những hành vi sai trái đó phát triển.

Sau đó đến lượt đối thủ gần như chắc chắn của Trọng, cựu Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc. Thất bại trong nỗ lực kế nhiệm Trọng làm Tổng Bí thư Đảng CSVN, Phúc đã nhận chức Chủ tịch nước. Vài tháng trước khi bị thanh trừng, Phúc đã được báo Tuổi Trẻ, tờ báo có đông đảo người đọc, dẫn lời khi ông ta nói với người dân ở Thành phố Hồ Chí Minh rằng, “bên cạnh phòng, chống tham nhũng, việc phòng, chống lãng phí cũng cần quan tâm, vì đây là vấn nạn còn nghiêm trọng hơn cả tham nhũng”.

Thay mặt Phúc gửi lời chúc Tết Nguyên Đán tới toàn dân, ông Trọng bảo đảm với gần 100 triệu đồng bào rằng, những sự kiện vừa qua đã “củng cố và nâng cao lòng tin của nhân dân đối với đảng, nhà nước và chế độ xã hội chủ nghĩa”. Đó là một sự khoe khoang khá liều lĩnh, bởi vì kết quả rõ ràng nhất về trọng tâm mới của Tổng Bí thư đối với văn hóa quản lý của Việt Nam là làm tê liệt quá trình ra quyết định trong toàn bộ bộ máy hành chính. Kết quả không lường trước này đã được Michael Tatarski tường thuật đặc biệt trong bản tin Vietnam Weekly của ông ấy. Tatarski nhận xét: “Có lẽ dấu hiệu rõ ràng nhất của vụ này là sự thất bại liên tục ở các cấp chính quyền trong việc giải ngân nguồn vốn công”. Ông trích lời nhà phân tích Lê Hồng Hiệp ở Singapore: “Một số ý kiến cho rằng không phải tất cả các quan chức này cố ý tham nhũng, mà do các quy định phức tạp, đặc biệt là về mua sắm công, nên có thể họ vô tình phạm sai lầm”.

Một số nhà bình luận nước ngoài coi việc sa thải Phúc, Đam và Bình Minh là bằng chứng cho thấy Hà Nội đang bám sát Trung Quốc của Tập Cận Bình, nhưng họ đã nhầm: Điều đó không có trong DNA của Việt Nam. Nguyễn Khắc Giang và những người khác đã lập luận hợp lý hơn rằng, bài học rút ra ở đây là chính phủ Việt Nam đã phục tùng Đảng CSVN một cách hiệu quả.

Những người hoài nghi đã nhanh chóng lưu ý rằng, việc trấn áp những suy đoán về ‘thất bại trong việc giám sát’ ở các cấp cao, tạo ra nhiều cơ hội cho Trọng đưa những người trung thành với mình vào các chức vụ cao nhất. Diễn lại một kịch bản thường thấy trong các chế độ Cộng sản, mục tiêu của Trọng là trao đảng vào tay những người vững về học thuyết, những tín đồ thật sự ‘đỏ’, những người có thể tin tưởng, để dập tắt những sai lệch của các ‘chuyên gia’ cơ hội.

Hãy xem xét việc phế truất Nguyễn Xuân Phúc và việc bổ nhiệm thành viên trẻ tuổi nhất trong Bộ Chính trị lên làm chủ tịch nước thay ông ta. Phúc từng là một thủ tướng có năng lực và khao khát kế nhiệm Trọng làm tổng bí thư tại Đại hội lần thứ 12 của Đảng CSVN hồi năm 2021. Trọng đã cản trở tham vọng đó bằng cách đưa mình vào nhiệm kỳ thứ ba, mặc dù sức khỏe yếu và đã quá tuổi nghỉ hưu.

Có lẽ Trọng sợ rằng, khi Đại hội tiếp theo đến gần, các thành viên trong “phe chính phủ” của Ủy ban Trung ương Đảng CSVN có thể tập hợp xung quanh Phúc. Bây giờ ông ta không chỉ buộc Phúc từ chức, mà còn đưa lên vị trí chủ tịch nước một người mà ông ta có thể chỉ định làm người kế nhiệm, Võ Văn Thưởng, 52 tuổi. Giống như Trọng, Thưởng là một chuyên gia về “xây dựng đảng, khi còn giữ chức Phó Bí thư Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh – khi đó là một tổ chức khét tiếng tham nhũng – nhưng bản thân ông ta nổi tiếng là ‘trong sạch’.”

Thưởng được điều động ra Hà Nội làm Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương Đảng CSVN năm 2016. Năm 2021, ông được đề bạt làm Chánh Văn phòng Trung ương Đảng, đồng thời giữ chức Phó Chủ nhiệm Ủy ban Phòng, chống tham nhũng và “các hiện tượng tiêu cực” (Ví dụ: Mất niềm tin vào chủ nghĩa Mác-Lênin-Tư tưởng Hồ Chí Minh). Vì vậy, trong hai khía cạnh quan trọng, Thưởng là phụ tá thân cận nhất của Trọng, và có lẽ là lựa chọn thích hợp nhất của ông ta với tư cách là người kế vị.

Trong chừng mực, việc giám sát bộ máy chính phủ được đặt vào tay những người đỏ hơn là giỏi, như Tổng Bí thư Trọng và các cộng sự của ông, thì có khả năng xảy ra nhiễu loạn chính sách và bỏ lỡ cơ hội. Theo quan điểm của Tổng Bí thư, điều đó không sao cả; ông sẵn sàng hy sinh một hoặc hai điểm tăng trưởng kinh tế nếu đó là điều cần thiết để bảo đảm rằng, khi Đại hội 14 sẽ được triệu tập chưa đầy ba năm tới, đường lối của Việt Nam được thiết lập bởi một đảng không bị thụt lùi về ý thức hệ.

Đó là một giả định hợp lý rằng một khối đáng kể các đảng viên, cũng như phần lớn công chúng ngoài đảng cẩn thận, giống như cựu Chủ tịch Phúc, gặp rắc rối với cái giá phải trả về kinh tế và xã hội trong việc bóp nghẹt sáng kiến và loại trừ những công dân sáng tạo nhất của đất nước, ra khỏi vai trò có ý nghĩa trong tiến trình chính trị. Nhiều người có thể đã kết luận rằng, sẽ hiệu quả hơn nếu trả lương xứng đáng cho các quan chức, cùng với tiền thưởng cho việc chấp nhận rủi ro để thành công, khuyến khích sáng kiến từ cấp cơ sở và để các phương tiện truyền thông quốc gia tự do đưa tất cả tin tức.

Để truyền lại nguyên vẹn di sản của mình cho người kế nhiệm đáng tin cậy, Trọng phải tập hợp đa số – 91 phiếu trở lên – khi Ban Chấp hành Trung ương Đảng triệu tập nhiều phiên họp vào năm 2025 để viết kịch bản cho Đại hội 14. Các quyết định của đại hội sẽ được thực hiện bằng bỏ phiếu kín và, ở vòng bỏ phiếu đầu tiên, có thể có tới nửa tá ủy viên hiện tại của Bộ Chính trị vận động để kế nhiệm Trọng. Và, mặc dù đa số ủy viên Ban Chấp hành Trung ương có thể được bổ nhiệm vì nổi tiếng về đạo đức chính trị, nhưng không có gì chắc chắn rằng, trong cuộc bỏ phiếu kín, họ sẽ bỏ phiếu cho một người hứa hẹn lãnh đạo như Nguyễn Phú Trọng.

SỰ HY SINH THẦM LẶNG-Lộc Dương

Báo Quyền Được Biết

BV tại VN – nguồn từ bài chủ

Vừa rồi, bà tân Bộ trưởng Y Tế Đào Hồng Lan có phát động cuộc thi viết về “sự hy sinh thầm lặng” của ngành. Giải thưởng cũng ngon lắm. Trong số các bài viết gửi về, có bài của một em học sinh lớp Sáu ở TP/HCM viết như sau đây:

Người ta cứ bảo bác sĩ, y tá hay lãnh đạo ngành y tế là những chiến sĩ thầm lặng, em thấy không đúng. Thử không có phong bì hay tiền đặt cọc trước cho các bịnh viện coi người bịnh có được bác sĩ cứu chữa hay chỉ nằm ngoài hành lang húyt gió cho đỡ đau. Người bị mổ xẻ thử không bồi dưỡng y tá coi, nó thay băng mạnh tay, đau kêu trời không thấu…. Cho nên em chỉ thấy những người bịnh nhân như mẹ em mới xứng đáng là “hy sinh thầm lặng”.

Mẹ em là một cô giáo, ở trong trường thì được chính phủ ca tụng là kỹ sư tâm hồn, nhưng lúc mẹ em bị bướu cổ phải đi bịnh viện thì không khác gì một con chuột đang bị cả hệ thống y tế xúm vô hành hạ.

Mẹ em phải dậy sớm đi vô bệnh viện lúc 3 giờ rưỡi sáng để lấy số thứ tự. Ba em nằm trên giường cằn nhằn “bà đi ăn trộm hả ?”. Lấy số xong, mẹ em ngồi chờ hoài gần tới trưa cũng không thấy đọc tên, có mấy người ngủ gục cạnh mẹ em mở mắt ra nói “Không có người quen, không có tiền khám dịch vụ thì xác định là ngủ một giấc đi cho khoẻ chị ơi…”.

Tới hồi nghe đọc tên, mẹ em mừng quýnh, chạy lại ô cửa sổ. Cô y tá sau khi điền tên tuổi, lý do khám bịnh xong, nói với mẹ em “Đóng viện phí rồi tới phòng khám số 6”, mẹ em hỏi “ Phòng số 6 ở đâu chị ?”. Cô y tá gắt gỏng: “ Đi ra ngoài mà hỏi”. Mẹ em chạy hỏi lung tung mấy bà điều dưỡng, không ai chỉ, ai cũng bận rộn. May quá có ông bảo vệ vừa ho sù sụ vừa tận tình chỉ cho mẹ em.

Tại đây, sau khi chờ mòn mỏi thêm một tiếng nữa, mẹ em được vô gặp bác sĩ. Bác sĩ hỏi “Bệnh sao?”. Mẹ em đang trình bày thì bác sĩ vừa ghi toa vừa nói: “Đi chụp hình”. Mẹ em cầm toa thuốc lên hỏi: “ Thưa bác sĩ, mấy thuốc này uống trị bịnh gì ?”. Bác sĩ nói cộc lốc: “ Cứ đi mua đi! Hỏi hoài. Chưa chụp X quang sao biết bệnh gì. Chụp xong mang phim trở lại đây”. Mẹ em dẫn em ra ngoài, im lặng đi như một xác chết. Em hỏi mẹ:“ Sao mình chờ hết buổi sáng mà chỉ được gặp bác sĩ không tới 3 phút vậy mẹ ?”. Mẹ thở dài: “Ở đây, bác sĩ là chủ tịch nước. Con đói chưa, ra mẹ mua xôi con ăn rồi mình ghé quầy thuốc tây mua thuốc cho mẹ luôn”. “Mẹ không đi chụp phim hả mẹ”. “ Không kịp chiều nay đâu con ơi, người ta xếp hàng dài thế kia, để mai mẹ sẽ xin nghỉ dạy một ngày nữa đi chụp”.

Tại quầy bán thuốc tây, cũng lại cảnh xếp hàng và chen lấn. Nhiều người ngồi luôn xuống đất cho đỡ mỏi chân. Em cũng ngồi nhưng mẹ em thì không. Chắc mẹ vẫn nghĩ mẹ là cô giáo chứ không phải con chuột. Một hồi sau mẹ cũng mua được một loại thuốc, còn hai loại khác thẻ Bảo Hiểm Y Tế của mẹ không cho mua, phải về nhà tìm mua ở các tiệm thuốc tư nhân. Mẹ ngập ngừng hỏi: “ Thưa chị, thuốc này uống ra sao, ngày mấy lần?”. Bà bán thuốc trả lời: “ Ai rảnh đâu mà biết, vô kiếm bác sĩ mà hỏi”.

Mẹ thất vọng, im lặng đi ra, tay cầm mấy vĩ thuốc không biết phải uống như thế nào. May quá, lại cái ông bảo vệ ho lao hồi nãy chỉ cho mẹ cách uống. Ngày hai lần, lần một viên, uống sau khi ăn.

Ngồi trên xe buýt về nhà, em thấy suốt ngày hôm nay khủng khiếp quá. Bịnh viện đông như kiến. Lê lết chầu chực để được khám qua loa. Mùi mồ hôi, mùi mấy người bịnh khiến em cũng muốn bịnh theo luôn. Vậy mà mẹ em vẫn im lặng chịu đựng. Có người kia bị móc túi hết tiền khóc lóc thảm thiết, mẹ em lẳng lặng lấy ra mấy ngàn cho, không nói một câu. Mẹ chỉ đổ quạu khi về tới nhà thấy ba em nằm say xỉn, ói tùm lum. Vừa dọn đống ói, mẹ vừa hỏi ba muốn ăn gì mẹ mua. Hỏi gì ba cũng nói không. Tức quá mẹ la lên: “vậy ông muốn ăn cái quần què gì thì nói đi”. Lúc đó ba mới nói muốn ăn bánh mì chả lụa.

Nhìn theo bóng dáng mẹ chạy đi mua bánh mì, em thấy thương sự hy sinh thầm lặng của mẹ vô cùng, cho nên em viết bài dự thi này. Mong bà Bộ trưởng cho em được giải để em đưa hết tiền lãnh thưởng cho mẹ em trị bịnh bướu cổ. Chứ bịnh viện kiểu này, không có tiền thì chắc mẹ em chỉ có nước chờ chết hoặc về uống thuốc nam cầm cự qua ngày.

Kính chúc bà Bộ trưởng dồi dào sức khoẻ, ngồi ghế được lâu, suy nghĩ được gì giúp ích cho dân nghèo lỡ bị bịnh hoạn, chứ đừng như ông Bộ trưởng trước, mới ngồi chưa nóng đít đã tham nhũng, phải vô khám ngồi bóc lịch mà nước mắt ổng cá sấu cứ rưng rưng.

Ban Tuyên giáo Trung ương đang lái chiếc xe Việt Nam vô ngõ cụt

Báo Tiếng Dân

Trương Nhân Tuấn

11-3-2023

Theo tôi, Ban Tuyên giáo trung ương của đảng CSVN có vai trò quan trọng trong quá trình phát triển về kinh tế, chính trị, văn hóa lẫn xã hội ở VN. Phương diện đối ngoại, VN “chơi” với ai, chơi thế nào, chơi tới đâu… mọi quyết định đều đến từ Bộ Chính trị nhưng tham mưu là Ban Tuyên giáo. Đối nội, không loại trừ chuyện gì, mọi mặt văn hóa, giáo dục, xã hội… phương diện nào cũng có dấu ấn của tuyên giáo.

Việt Nam nói là “mở cửa”, là “hội nhập”, là “chơi” với mọi người, kể cả với “kẻ thù cũ”, trên các nguyên tắc “tôn trọng chủ quyền, độc lập của nhau, không xen vào chuyện nội bộ của nhau” v.v… Trong chừng mực, ba thập niên qua Việt Nam đã đạt được một số thành quả nhứt định về kinh tế và ngoại giao.

Ông Trọng khoa trương “Đất nước ta chưa bao giờ có được cơ đồ, tiềm lực, vị thế và uy tín quốc tế như ngày nay…”

Theo tôi, cần tương đối hóa vấn đề. Việt Nam đã có thể đạt được thành quả gấp hai hoặc ba lần hơn như vậy. Việt Nam không đạt được thành quả tối ưu là do những nguyên tắc giáo điều của tuyên giáo.

Nếu ví sự phát triển Việt Nam là chiếc xe đang chạy trên cao tốc thì ban tuyên giáo là chân thắng. Dĩ nhiên bộ phận thắng của chiếc xe là quan trọng hạng nhứt. Vấn đề là để xe chạy tốt, lúc nào cần phải đạp ga, lúc nào cần đạp thắng.

Theo tôi thấy, hai năm trở lại đây Ban Tuyên giáo có những dấu hiệu muốn đưa Việt Nam về thời kỳ trước đổi mới. Nhìn vào Việt Nam bây giờ ta thấy rõ ràng Việt Nam là một mô hình Trung Quốc thu nhỏ.

Tuyên giáo vừa đạp thắng vừa giành luôn tay lái. Tuyên giáo muốn dẫn đất nước đi về đâu?

Lần đầu tiên trong lịch sử ban tuyên giáo CSVN lại do một tay võ biền, gốc du kích ruộng lên làm lãnh đạo. Nhớ không lầm thì ông Kiệt, ông Khải, ông Ba X, ông Triết… thảy đều xuất thân du kích ruộng. Tức là không phải hễ du kích ruộng đều là “dốt”, là giáo điều. Ông Kiệt, ông Ba X… là những người tuy học vấn thấp nhưng kiến thức ở tầm cao. Những năm Việt Nam phát triển “đẹp” là những năm ông Kiệt, ông Khải, ông Ba X cầm tay lái.

Theo tôi, nếu đảng CSVN không đưa một tay du kích ruộng, vừa võ biền, vừa giáo điều lên nắm tuyên giáo thì sẽ không có những vụ “tầm xàm” kiểu “cúp điện” buổi trình diễn Khánh Ly với chủ đề “Mùa thu Hà Nội”. Cũng sẽ không có vụ xàm xí Phương Hằng. Lại càng không có vụ đàn áp tôn giáo Tịnh Thất Bồng Lai (mà nguyên nhân là do mấy chú tiểu hát nhạc lính “ngụy”).

Vụ cô ca sĩ nhí Hanni trong nhóm nhạc trẻ Nam Hàn lùm xùm mấy hôm trước cũng do bàn tay của tuyên giáo.

Dân Việt Nam đi tứ xứ “tha phương cầu thực” hàng chục triệu người. Trong đó số lượng lớn xuất thân từ gia đình đảng viên, những người “có công với cách mạng”. Nhưng tuyên giáo không muốn bất cứ ai có dính dáng đến “ngụy” kiếm tiền ở Việt Nam. Cô ca sĩ nhí Hanni, vốn là cháu ngoại, cháu nội “ngụy”, trở thành nạn nhân của chính sách “không cho ngụy kiến tiền ở Việt Nam” của tuyên giáo.

Số “ngụy dân” Việt Nam tị nạn chính trị đến nay trở thành thiểu số đối với dân “tha phương cầu thực”, chủ trương lớn của đảng. Số tiền gởi về Việt Nam của dân hải ngoại nghe nói khoảng 15 tỉ đôla/năm. Không biết dân gốc “ngụy” đóng góp bao nhiêu phần trăm? Chắc không được bao nhiêu. Tuyên giáo càng “xiết” đối với thành phần ca sĩ gốc “ngụy”, làm khó họ lúc họ trình diễn cho khán giả ái mộ ở Việt Nam.

Vụ phát ngôn nhân ngoại giao Việt Nam vừa lên tiếng vụ Bộ Quốc phòng Nam Hàn kháng cáo vụ tòa xử bồi thường nạn nhân chiến tranh Việt Nam năm 1968, cho ta thấy Bộ Ngoại giao Việt Nam “có vấn đề”. Nguyên văn tuyên bố:

Việt Nam chủ trương gác lại quá khứ, hướng tới tương lai nhưng không có nghĩa là phủ nhận sự thật. Trên tinh thần Đối tác chiến lược toàn diện, Việt Nam đề nghị phía Hàn Quốc nhận thức đúng đắn và tôn trọng sự thật lịch sử, khuyến khích các hành động thiết thực, hiệu quả nhằm khắc phục hậu quả chiến tranh, góp phần và củng cố tăng cường tình hữu nghị và quan hệ hợp tác tốt đẹp giữa hai nước, cũng như nhân dân hai nước”.

Sự thật ở đây là sự thật về cuộc chiến Việt Nam. Quân Nam Hàn tham chiến ở Nam Việt Nam với tư cách nào?

Đến nay, ngay cả cái tên gọi cuộc chiến vẫn còn tranh cãi. Đối với Nam Hàn chiến tranh Việt Nam là một cuộc “chiến tranh quốc tế”, giữa quốc gia này với quốc gia kia, giữa khối tự do trước sự xâm lược của khối cộng sản quốc tế. Đối với CSVN đơn thuần là cuộc chiến “đánh Mỹ xâm lược, giải phóng miền Nam”.

Sự thật về cuộc chiến Việt Nam như đồng tiền có hai mặt. Lưỡi gỗ Bộ Ngoại giao, theo cây gậy chỉ đường của tuyên giáo, sự thật chỉ có một. Việt Nam là nạn nhân, còn Mỹ, Nam Hàn… là thủ phạm gây tội ác chiến tranh.

Thử đọc chính sách “quốc phòng toàn dân” của CSVN thời chiến tranh. Liệt sĩ nhỏ tuổi nhứt thế giới phải là người Việt Nam. Già, trẻ, đàn ông, đàn bà… tất cả trở thành du kích đánh Mỹ, đánh Hàn… xâm lược.

Lại có vô số trường hợp, như ở Bến Tre, Quảng Nam… một nhúm du kích núp trong nhà dân bắn vào lính Mỹ. Quân Mỹ, quân Hàn, quân Úc… trả đũa. Dân chết là do Mỹ, do Hàn… hay do chính sách “quốc phòng toàn dân”?

Theo tôi ban tuyên giáo trung ương đang lái chiếc xe Việt Nam vô ngõ cụt.

Mặc dầu xí nghiệp Nam Hàn cần công nhân rẻ ở Việt Nam nhưng đây không hề là sức mạnh của Việt Nam. Đến khi AI (thông minh nhân tạo) đạt đến một mức độ nào đó thì mọi xí nghiệp quan trọng của Nam Hàn sẽ hồi hương. Hiện nay nhiều xí nghiệp của Mỹ đã bỏ Trung Quốc và trở về Mỹ (chớ không qua Việt Nam).

Tức là sự đóng góp của “tàn dư Mỹ ngụy” vẫn còn quan trọng. 50 năm qua đám “ngụy già” đến tuổi về hưu. Bao nhiêu người tính mua nhà Việt Nam để dưỡng già?

Cá nhân tôi ước mơ về hưu về Việt Nam dưỡng già đã dẹp bỏ từ lâu. Ngay cả đi du lịch Việt Nam tôi cũng không còn tha thiết, ngay cả khi tôi còn mẹ già và em út ở Việt Nam.

Tuyên giáo Việt Nam làm quá khiến nhiều người đặt lại câu hỏi: Mình là ai? Tổ quốc mình ở đâu?

Vô số đảng viên, con cháu đảng viên đã nhập quốc tịch Mỹ, quốc tịch các quốc gia Châu Âu. Ngay cả đại biểu quốc hội nhiều người cũng có song tịch.

Tại sao tôi phải nhận tổ quốc của tôi là tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa?

Dĩ nhiên đi du lịch Đài Loan, Thái Lan, Hong Kong, Singapore, Campuchia… sướng hơn Việt Nam nhiều lần. Tại sao tôi phải du lịch Việt Nam, vừa mắc mỏ, vừa bị an ninh dòm ngó theo dõi? Trong khi tuyên giáo đã khoanh vùng cho thành phần ngụy dân VNCH cũ không được “kiếm tiền” ở Việt Nam?

Nhà văn Tam Lang đi học i-tờ sau 30/ 4/ 1975 ở Saigon                                              

Hoàng Hương Trang

Nhà báo Tam Lang (Họa sĩ TạTỵ vẽ)

Nhà văn Tam Lang ở Sàigòn từ 1954 đến sau 30/4/75, ông rất hoang mang, lo sợ; vì trước đó đã bị tuyên truyền, nhồi sọ: ‘Việt Cộng vào Sàigòn thế nào  cũng có cuộc tắm máu, đấu tố, tẩy não– nhất là thành phần trí thức + văn nghệ sĩ.’ (nhất là ‘văn nghệ sĩ di cư 1954 thì càng khó thoát!).

Lúc ấy; ông đã ngoài 70, già yếu, lụm cụm, từng được giới văn nghệ sĩ Sàigòn  bầu làm ‘tiên chỉ’ trong làng văn. Với nỗi lo sợ, hoang mang trên, tương tế tựu kế; khi mấy cán bộ phường đến từng nhà dân, ghi tên, năm sinh, trình độ học vấn — [thì] ông tự khai ‘mù chữ’, không biết ký tên, chỉ lấy ngón tay ‘chỉ điểm’ thay chữ ký.

Ít ngày sau, phường tổ chức lớp xóa mù chữ, trong danh sách những người cần đi học, có tên ‘ông già Vũ đình Chí’.

Thế là, đêm đêm ông cắp sách đi học i-tờ và đóng kịch rất khéo, làm như cả đời chưa hề học chữ bao giờ, cầm bút cứ lóng nga lóng ngóng, viết nét chữ xiên xẹo, ngoằn ngoèo đến độ cô giáo trẻ phải tới đứng sau lưng ông già, đưa tay choàng qua vai ông già, cầm bàn tay tập viết cho từng chữ một.

Ông già này rất ngoan ngoãn, đồ theo nét chữ cô giáo, tỏ ra chuyên cần, chí thú trong việc học. Cô giáo rất hài lòng.

Bất ngờ có một buổi nọ, một cán bộ từ Hà nội vào Sài gòn, được mời tới thăm một lớp học xóa mù chữ. Ông cán bộ vào lớp, chào cô giáo, chào cả lớp, rồi hỏi:

“Lớp này cũng có cả những bà con ta đã cao tuổi đi học it-ờ cơ à?”
Cô giáo nhỏ nhẹ, đáp:

“Dạ, thưa  ông chú cán bộ, có cả cụ ông tuổi đã 75, 76  xung phong đi học, học siêng năng; không nghỉ một buồi nào cả.”

“Thế ư? Vậy cô giáo cho tôi gặp ông cụ ấy được chứ, cô giáo?”

Cô giáo trẻ đon đả đưa ông cán bộ xuống dãy bàn cuối lớp; đưa tay chỉ vào một ông cụ đang cúi gằm tập viết, nói:

‘Thưa chú, là cụ này ạ “.

Ông cán bộ nhã nhặn chìa tay ra trước mặt ông cụ:
“Chào cụ, cụ đi học có vui không?”

Ông cụ nghe tiếng có người chào hỏi mình; vội buông bút, ngẩng mặt lên … chưa kịp trả lời — thì, ông cán bộ nọ la toáng:

“Ơ kìa, anh Tam Lang ! Có phải đúng là anh Tam Lang không đây?”

Ông cụ ngơ ngác một giây, cũng la lên,

“Kìa, anh Nguyễn công Hoan, phải vậy không?”

“Đúng rồi. Còn anh, sao lại đi học lớp i-tờ? ai bắt anh phải đi học?” — nói rồi, quay sang phía cô giáo — “… Này cô giáo, cô có biết là cô đang dạy ai đây không?  Đây là nhà văn Tam Lang-Vũ đình Chí đấy, tác giả phóng sự ‘Tôi kéo xe’, một tác giả nổi tiếng trong văn đàn tiền chiến; cớ sao ông cụ lại phải đi học i- tờ, thế này ?”

Cô giáo đứng sững như trời trồng, xanh mặt, há hốc miệng, trố mắt kinh ngạc, không biết trả lời sao –[thì], cụ già kia đã cười khì, đỡ lời cô giáo:
‘Thì … ngày xưa mình học ‘cái chữ’… xưa quá rồi; nay Cách mạng về, mình đi học lại ‘cái chữ mới’ xem có cái gì mới lạ không? Nếu lỡ có khác nhau chỗ nào, thì mình còn kịp ‘cập nhật hóa’ đặng mà còn viết lách với người ta nữa chứ.”

Cô giáo lúc bấy giờ mới hoàn hồn, từ tốn thưa:

“Trước đây, khi học Văn khoa Sàigòn; cháu đã học tác phẩm ‘Tôi kéo xe’ của cụ rồi, nào ai ngờ … Thôi xin cụ hãy về nghỉ cho khỏe; cũng xin cụ tha lỗi cho cháu ạ.”

Nhà văn [cách mạng] Nguyễn công Hoan, tác giả tiểu thuyết ‘Tấm lòng vàng’  bá vai nhà phóng sự Tam Lang ‘Tôi kéo xe’, đi ra khỏi lớp học giữa sự ngơ ngác của mấy chục đôi mắt nhìn theo.

Họ đi xa rồi mà tiếng cười còn dòn dã vang vọng./.

Hoàng Hương Trang

From: Anh Dang & KimBang Nguyen

Báo chí Việt Nam than bị ‘nền tảng xuyên biên giới lấy cả người và quảng cáo’

10/03/2023

Đài VOA

Một sạp báo ở Hà Nội.

Một sạp báo ở Hà Nội.

Đại diện một cơ quan truyền thông Việt Nam lên tiếng báo động về tình trạng bị các nền tảng xuyên biên giới như Facebook, YouTube, Netflix và TikTok “lấy cả người và quảng cáo của báo chí” trong nước.

Nhận định được ông Nguyễn Đức Quang, Phó Trưởng Ban Tổ chức – Đào tạo HTV, đưa ra tại Diễn đàn Kinh tế Báo chí 2023 mới đây, khi ông cho rằng các nền tảng xuyên biên giới trên, với tiềm lực tài chính hùng hậu, không chỉ thu hút lượng người dùng mà còn làm ảnh hưởng đến doanh thu quảng cáo của báo chí Việt Nam.

Một số tờ báo cho biết doanh thu đã bị giảm 60-70%. Tình trạng sụt giảm quảng cáo cộng thêm chi phí sản xuất chương trình tăng lên khiến nhiều cơ quan báo chí Việt nam thời gian qua gặp nhiều khó khăn về tài chính.

Theo ông Quang, một trong những thách thức lớn là các cơ quan báo chí phải thực hiện nhiệm vụ tuyên truyền chính trị, phổ biến các chính sách pháp luật của Đảng và Nhà nước mà vẫn phải đảm bảo nguồn kinh phí hoạt động thường xuyên.

Điều này có nghĩa là các cơ quan báo chí phải cạnh tranh với các nền tảng kỹ thuật số và trả chi phí sản xuất cao hơn để có sản phẩm tốt cho độc giả. Ngoài ra, họ còn phải phân bổ thu nhập cho các chương trình tuyên truyền. Đây được xem là một “nhiệm vụ khó khăn” đối với các cơ quan báo chí Việt Nam trong thời điểm này.

Trong khi đó, các nền tảng xuyên biên giới nước ngoài có nguồn lực tài chính mạnh mẽ, lại không bị rang buộc những nội dung trên, nên có thể dễ dàng thu hút người dùng.

Tại Diễn đàn, các đại diện truyền thông Việt Nam cũng phàn nàn rằng trong việc thực hiện nhiệm vụ chính trị, Bộ Truyền thông và Thông tin đã có các quy định hướng dẫn định mức về sản xuất chương trình, nhưng trong thời gian qua, về cơ chế, việc hỗ trợ cơ quan báo chí thực hiện nhiệm vụ chính trị, tuyên truyền chưa đủ mạnh và nguồn lực tài chính cho hoạt động của cơ quan báo chí ngày càng giảm sút.

Ngoài ra, các cơ quan truyền thông Việt Nam cũng cho rằng họ gặp nhiều trở ngại về vấn đề biên chế, phải tuân theo nhiều quy định pháp luật vốn chưa bắt kịp với xu thế phát triển, dẫn đến không có sự đầu tư hợp lý để sản xuất nội dung và trả lương cho người làm, dẫn đến tình trạng chảy máu chất xám.

Theo thống kê của Ban Tuyên giáo Trung ương, tính đến cuối năm 2020, Việt Nam có khoảng 779 cơ quan báo chí, trong đó có 142 báo, 612 tạp chí, 25 cơ quan báo chí điện tử độc lập.

Chính phủ Việt Nam trong thời gian gần đây đã gia tăng các biện pháp kiểm tra, xử phạt các cơ quan báo chí vì lo ngại tình trạng mà chính phủ gọi là “báo hóa” tạp chí và “tư nhân hoá” báo chí, theo Reuters.

Việt Nam cho đến nay không cho phép tư nhân được làm báo, nhưng Luật Báo chí sửa đổi năm 2016 cho phép các cơ quan báo có liên quan đến các đơn vị trực thuộc các thành phần kinh tế đủ năng lực được phép hoạt động. Đây được cho là kẽ hở dẫn đến tình trạng “tư nhân hoá” báo chí và “báo hóa” tạp chí, theo nhận định của Bộ Thông tin & Truyền thông.

Thử gọi đúng tên đảng cộng sản ở Hà nội – Nguyễn thị Cỏ May

Nguyễn thị Cỏ May

Nhơn ngày 3/2 kỷ niệm 93 năm tuổi đảng cộng sản ở Hà nội, để gọi đúng  tên cái đảng đang cai trị nước Việt nam là thứ đảng gì, về bản chất, và cả về hành động, Cỏ May tôi xin nhắc lại một giai thoại trong truyện «Xe lên, xe xuống» (Nguyễn Bình Phương, Diển Đàn Thế kỷ, Huê kỳ xuất bản tháng 12-2011) : « Có lần Trùm thổ phỉ Chu Chồ Sền bảo với Chu Văn Tấn Chúng mày vì nghèo khổ mà đi làm cách mạng. Chúng tao vì nghèo khổ mà đi ăn cướp. Thế là chúng mình giống nhau”.

Tướng Chu văn Tấn trả lời bảo không giống nhưng không nói tại sao không giống. Và không giống ở điểm nào ?

Có lẽ trong lúc đó, Tướng Chu văn Tấn nghĩ «Chúng nó nghèo mà đi ăn cướp. Còn mình, thiệt tình cũng đói, mà đi làm cộng sản. Nhưng chúng nó đi ăn cướp vì nghèo là chúng nó nói thiệt. Chúng nó nói thật lòng. Còn mình cũng đi ăn cướp nhưng lại nói đi làm cách mạng, thì làm sao mà gióng nhau với chúng nó được?».

Vậy đảng cộng sản ngày nay ở Việt nam, về bản chất, về thiên chức, đúng là đảng ăn cướp ! Nhưng nó bắt đầu từ lúc nào ? Ai là đảng trưởng sáng lập ?

Lê-nin, đảng trưởng sáng lập

Truyền thống của cộng sản, từ ngày gọi là Cách mạng Tháng 10 ỏ Nga, là cướp chánh quyền, không hề và ở đâu, do toàn dân tín nhiệm đưa lên nắm chánh quyền hết cả. Và người cướp chánh quyền đầu tiên để mở ra thời đại cộng sản gieo tai ương, tang tóc cho nhơn loại, là Lê-nin ở Mạc-tư-khoa (Moscou).

Lúc bấy giờ, Lê-nin tính toán đã có cách mạng Pháp, cách mạng Đức, thì nay phải là cách mạng Nga. Cách mạng Nga sẽ triệt để hơn hết. Nhưng ông phải có lý thuyết. Tchenychevski là người đầu tiên đem chủ nghĩa cộng sản vào Nga qua cuốn tiểu thuyết « Làm gì ? » (1864) mà Lê-nin mê say và sau này, ông lấy nguyên tựa sách làm tựa cho tập sách của ông, cũng « Làm gì ? ».

Tiếp theo, Lê-nin bắt được quyển «Gìáo lý của người cách mạng» (1871) của Serge Netchaïev. Ông đắm mình trong quyển thánh kinh của người làm cách mạng nhà nghề giúp ông nhuần nhuyễn những nguyên tắc căn bản như người làm cách mạng là phải «sẳn sàng giết và chết» và «những người lãnh đạo cách mạng nga phải là những tướng cướp ».

Lê-nin và Staline là hai người kế tiếp nhau lãnh đạo nước Nga đều được đào tạo bởi tư tưởng của Tchemychevski và Netchaìev. Lê-nin là người suy nghĩ ra những phương pháp thiết lập một chế độ độc tài toàn trị. Ông là người lập thuyết của chế độ cộng sản nga còn Staline vốn xuất thân trong giới lục lâm, nhờ có thành tích thổ phỉ, được Lê-nin tuyển chọn. Staline thực thi lý thuyết cai trị của Lê-nin. Và hai người trở thành một cặp «Lê-nin-Staline » lập ra chế độ cộng sản đầu tìên và lần lược cộng sản hóa gần phân nửa thế giới.

Tìến hành cướp chánh quyền dân chủ xã hội của chánh phủ Alexandre Kerensky, Lê-nin quả quyết « giai cấp tư sản chấm dứt chu kỳ của nó, bây giờ phải là lúc giai cấp vô sản bắt đầu. Cũng rất hợp lý ». Bắt được Karl Marx, Engels, Lê-nin nhin thấy viển ảnh thế giới theo bước đi của Marx phát họa bằng óc tưởng tượng phong phú của ông, một người chưa từng tiếp cận thực tế. Theo đó, khi giai cấp vô sản tìến lên thay thế giai cấp tư sản thì không có gì hơn phải làm là tiến hành giai cấp đấu tranh. Lý thuyết này đã làm mê hoặc Lê-nin vì nó đáp ứng hoàn toàn bộ óc tôn thờ lý luận của ông. Nhưng thực hiện đấu tranh giai cấp, để lực lượng dân chủ còn xót lại không phá hỏng được, thì cách mạng phải có chánh nghĩa. Vậy Lê-nin phải trở lại với Marx, học lý thuyết, tuy không đạo đức, nhưng nó lại rất «khoa học», nó sẽ giúp bảo vệ tính chính thống cách mạng bằng cách «thanh toán trước nhứt tất cả lực lượng chống đối, sau đó, tới những người cùng làm cách mạng nhưng có thể sẽ là đối thủ bất lợi, với tội danh phản cách mạng».

Nhưng «Cách mạng tháng 10» thật sự có phải là cách mạng hay không?

Theo sử gia pháp chuyên về cộng sản, ông Stéphane Courtois, (Le livre noir du communisme, Robert Laffont, Paris, 1997- Sách đen của cộng sản), thì đó thật sự hoàn toàn không phải là «cách mạng» đúng nghĩa của nó hoặc cuộc nổi dậy của « quần chúng », như người cộng sản rêu rao. « Cách mạng tháng 10 » chỉ là một vụ « binh biến » do lối ngàn quân nhơn nổi loạn và Hồng vệ binh chống lại chánh quyền dân chủ lâm thời đang trên đà suy thoái, gây tổn thất không tới năm người thiệt mạng ỏ Pétrograd. Lại cũng không thể nói đó là một cuộc đảo chánh.

Và đây là vụ biến động thứ ba. Vụ thứ nhứt xảy ra ngày 15/3 dẩn đền nhà vua thoái vị, có thể gọi là cách mạng. Vụ thứ hai nghiêm trọng hơn, đưa quân đội đánh Đức, thất bại, làm cho hằng ngàn binh sĩ đào ngũ với cả võ khí Vụ thứ ba phức tạp hơn nên bị lợi dụng. Alexandre Kerenski, lãnh đạo chánh phủ lâm thời, giải nhiệm Tướng Kornilov vì thấy Kornilov đang tính ổn định lại tình hình. Hạ Kornilov vì Kerenski bị ám ảnh bởi Napoléon của cách mạng pháp nên sợ sẽ phải đối đầu với Kornilov. Nhưng khi hạ được Tướng Kornilov, Kerenski đã vô tình tách rời chánh phủ khỏi quân đội. Thấy mình bổng ở thế cô đơn, ông vội ngã theo bolchevick tìm chỗ dựa. Nhiều đảng viên bolchevick vừa được ông mở cửa nhà tù thả ra, trang bị 40 000 khẩu súng và cả cho phép nhà in tái hoạt động. Ông không biết làm như vậy không khác gì mình đang dấn thân vào con đường tự sát.

Xã hội lâm vào tình trạng khủng hoảng, lương thực thiếu do vận chuyển bế tắc, cải cách nông nghiệp thất bại. Lợi dụng tình hình khủng hoảng, lực lượng bolchevick bắt đầu tấn công. Lê-nin ra lệnh chiếm mau các cơ cấu chánh quyền, tuy bolchevick hảy còn thiểu số. Thế là Quốc hội Lập hiến vừa mới bầu, nền dân xã hôi non nớt thành hình sau bảy thập niên quân chủ chuyên chế kết thúc, nhường chổ cho một chế độ mới, độc tài.

Nắm được chánh quyền, Lê-nin rất hài lòng «Thật không ngờ cướp chánh quyền còn dễ dàng hơn trở bàn tay!».

Và đây là bài học dạy Hồ Chí Minh làm cách mạng mùa Thu ở Hà nội năm 1945.

Thành tích ăn cướp của Staline, « con người không bao giờ sai lầm » của HCM

Staline tâm niệm «quá khứ phải giủ sạch trơn». Khi nắm quyền ở Điện Cảm-linh (Kremlin), điều làm Staline lo sợ hơn hết là quá khứ của mình sẽ bị khai quật. Hồ Chí Minh học kỷ sư phụ Staline ở điểm này.

Khi Đoàn Thanh niên cộng sản, năm 1938, đệ nạp cho Staline một tập suu tầm về đời tư của Staline, ông hét lên và bảo hảy đem đốt ngay. Mười năm sau, khi công bố tiểu sử chánh thức, Staline tự viết lại hai mươi năm tuổi trẻ của ông chỉ với vỏn vẹn bốn mươi hàng.

Thật vậy, về tuổi trẻ của ông lúc đương quyền, rất khó tìm được những điều có thể tin được. Như về cha mẹ, ngày sanh, thơ từ cá nhơn, học bạ, …Nhưng sau thời Liên-xô, người ta có được tài liệu về Staline khá nhiều. Có thể tham khảo được. Những thứ bị xếp là bí mật thì ngày nay đươc phơi bày. Nhà suu tầm người Anh Simon Sebag Montefiore đã đi khắp 9 nước và 23 thành phố của khối cựu Liên-xô để điều tra về Staline. Ông tới Géorgie nơi cậu bé Iossif Djougachvili ra đời ngày 6 / 12 / 1878 (không phải 1879 như chánh thức ghi – Hồ Chí Minh chọn ngày sanh là 19/5/1890 và giử suốt đời). Tại Tbilissi, Staline học ở chủng viện, say mê thơ, tới Bakou xứ Azerbaidjan, Staline làm việc cho nhà máy Rothschild vừa «tập sự làm Cách mạng». .

Trong những chuyến đi này, sử gia Montefiore thâu thập được khá nhiều thông tin chưa hề tiết lộ về Staline. Ông cũng có dịp gặp vài nhơn chứng của thời Staline, nay còn sống sót và minh mẩn như bà chị dâu của Staline 109 tuổi. Nhờ sự khám phá này mà Montefiore đã phát họa được một Staline thời trẻ đầy đủ nhứt cho tới nay.

Con của một thợ giày say rượu (giống cha của Hồ Chí Minh), với biệt danh thông dụng là «Besso khùng», cho tới năm 1917, tên Sosso trở thành Staline. Bị đuổi khỏi chủng viện vì mê những chuyện tình dục, nhưng trong tiểu sử chánh thức, bị đuổi học vì tuyên truyền cách mạng (giống Nguyễn Sinh Sắc say ruọu và hun ác), Staline đi làm cho Đài Khí tượng của Tdilissi. Nhưng việc đi làm chỉ là bề ngoài để che dấu một con người thiệt vốn là một «trùm mafia». Chuyên môn của Staline là trấn lột, tống tiền, hàng nháy, bắt cóc. Ông có tay phụ tá đắc lực là Kamo luôn luôn sẳn sáng chém giết theo lệnh Staline. Mỗi lần bị tù hay bị đày qua Sibérie, Staline đều vượt ngục, nhờ cộng tác với mật vụ của Nga hoàng. Và cũng nhờ có hơn bốn mươi tên khác nhau, và nhứt là tài cải trang, giả làm phụ nữ mặc áo dài, đội tóc giả (HCM bịt râu, hóa trang, đi dự khán vụ hành quyết bà Năm, va ông cũng có hơn 200 tên khác nhau).

Tài ba đó đã không tránh khỏi sự chú ý của Lê-nin. Năm 1905, Lê-nin gặp Staline lần đầu. Đảng cộng sản đang cần tiền và Lê–nin thấy ngay con người mà đảng đang cần, đúng là Staline.

Lê-nin kết nạp ngay Staline và cú ngoạn mục, nổi tiếng khắp thế giới lúc bấy giờ là vụ Staline đánh cườp ngân hàng Nhà nước ở Tbilissi tháng 6-1907, làm nhiều người thiệt mạng nhưng hốt được một vố lớn tương đương 3 triệu euros ngày nay. Đó là lúc Staline được 28 tuổi (Le Jeune STaline de Simon Sebag Montefiore. Traduit de l’anglais par Jean-François Sené. Calmann-Lévy, 506 p., bản dịch, Calmann-Lévy, Paris).

Hồ Chí Minh, đệ tử chơn truyền của Staline

Hồ Chí Minh học Lê-nin làm cách mạng cướp chánh quyền nhưng chỉ cướp chánh quyền ở Thủ tướng Trần Trọng Kim trong tình trạng thực dân bị Nhựt đảo chánh, Đồng Minh chưa tới, Pháp cũng chưa trở lại. Nên nhớ đây là sự thật của Việt nam lúc đó. Và Việt nam lúc đó đã hoàn toàn độc lập trên thực tế và cả trên pháp lý quốc tế và thống nhứt do Hoàng Đế Bảo Đại đã nhận chánh quyền từ tay Nhựt và tuyên bố « Việt-nam độc lập », hủy bỏ tất cả các Hiệp ước bất bình đẳng với Pháp.

Giờ đây, thử nhìn lại coi đảng cộng sản do Hồ Chí Minh thành lập có phải là đúng đảng ăn cướp không ?

Sau 30-04-1975, trong một buổi cán bộ đảng viên học tập nghị quyết cải tạo Miền nam, Đỗ Mười, Trưởng ban, chủ trì lớp học tập, giải nghĩa rỏ cho cán bộ «Cải tạo tư sản, thực chất là ta cướp đoạt tất cả của cải, tài sản cũa dân tư sản miền nam, … » (Lời Ai điếu, Lê Phú Khải, 2017). Nhưng « Cải cách ruộng đất ở Miền Bắc » từ năm 1953, cũng nhơn danh làm cách mạng, là vụ ăn cướp sạch tài sản của nông dân.

Từ sau đó cho tới nay, dân miền nam lần lượt bị đảng cướp sạch, trở thành dân oan, không nhà không cửa, không của cải, sống vật vờ, lang thang khắp nơi ngay trên quê hương của chính mình. Những vụ nổi cộm còn đang nóng hổi tính thời sự là vụ Thủ thiêm và vụ Lộc Hưng mà hai tên cướp không ai khác hơn là 2 tên đầu xỏ đảng, Lê Thanh Hải và Nguyễn Thiện Nhân. Rồi vụ Đồng Tâm, chương trình huy hoạch đất đai,. ..

Nhưng đây cũng chỉ là sự nghiệp liên tục của đảng mà một trường hợp điển hình năm 1930 đáng nhắc lại như một dẩn chứng đảng cộng sản của Hồ Chí Minh lập ra là để ăn cướp.

Ngày 9 tháng 11 năm 1930, Việt nam Cộng sản đảng, viết thư tống tiền một ông Phủ, đòi 5000 đồng để trao đổi với mạng sống của đứa con trai nạn nhơn do đảng bắt cóc để đòi chuộc tiền (Vy Thanh, Ho Chi Minh, a documentary study, California 7/2019, p.250-253)***.

Bộ mặt thật của đảng cộng sản đang cai trị Việt nam đúng là đảng ăn cướp. Không thể gọi cách gì khác hơn được. Và Hồ Chí Minh cũng như Lê-nin, Staline, là đảng trưởng sáng lập. Nhơn dân, ở đâu, thời nào, vẫn là nạn nhơn của thứ đảng cách mạng ăn cướp này. Nhưng ăn cướp nghiêm trọng hơn hết, cũng  như Lê-nin, là Hồ Chí Minh ăn cướp sự thật lịch sử. Toàn dân việt nam tham gia kháng  chiến đánh thực dân pháp là để giành độc lập cho Việt nam chớ không phải để theo cộng sản. Sau năm 1954, Hồ Chí Minh thiết lập chế độ cộng sản là ăn cướp lòng yêu nước tinh ròng của nhơn dân. Dưới chế độ của Hồ Chí Minh cho tới ngày nay, người dân bị đảng cộng sản ăn cướp quyền sống của toàn dân. Cụ thể là quyền làm một con người.

Giải pháp sòng phẳng cho Việt nam ngày nay là trước hết đảng cộng sản trả lại cho toàn dân tài sản của họ là  nền độc lập dân tộc chính do họ giành được bằng  xương  máu của họ. Xong, đảng cộng sản hảy trở về với vị trí thiệt của mình là đảng ăn cướp.

Có như vậy đảng cộng sản ở Hà nội mới khả dĩ phục hồi lại danh dự của mình để được xếp ngang hàng xứng đáng với đảng của Chu Chồ Sển !

Nguyễn thị Cỏ May

(3/2/2023)

Trầm cảm, dìm chết 2 con trên sông, bà ở Nam Định bị bắt

Báo Nguoi-viet

March 9, 2023

NAM ĐỊNH, Việt Nam (NV) – Bà VTN, 32 tuổi, ở huyện Trực Ninh, tỉnh Nam Định, vừa bị bắt với cáo buộc dìm chết hai con gái ruột 1 và 5 tuổi của mình xuống sông Ninh Cơ.

Theo báo Thanh Niên hôm 8 Tháng Ba, các nhân chứng sống gần khúc sông Ninh Cơ đoạn qua huyện Nghĩa Hưng, tỉnh Nam Định, cho biết khi phát giác sự việc, họ chạy đến đưa hai nạn nhân vào cấp cứu tại trạm y tế xã Nghĩa Sơn gần đó, nhưng hai cháu bé đã chết.

Sự việc xảy ra tại khúc sông Ninh Cơ đoạn qua huyện Nghĩa Hưng, tỉnh Nam Định. (Hình: Người Lao Động)

Ông Trần Ánh Dương, chủ tịch xã Nghĩa Sơn, được dẫn lời: “Bà N. từng là giáo viên dạy tiểu học, nghỉ dạy từ cuối năm 2022, có chồng làm ở công ty viễn thông. Tôi hỏi ‘tại sao lại dìm chết con?’ Bà ấy nói sợ sau này chúng lớn lên sẽ dễ mắc các tệ nạn xã hội.”

Công An tỉnh Nam Định đang điều tra vụ án.

Liên quan vụ việc, báo Kinh Tế và Đô Thị dẫn lời gia đình của bà N. cho biết, bà này “có dấu hiệu trầm cảm” nên đã xin nghỉ việc.

Bản tin cũng dẫn bình luận của Luật Sư Nguyễn Anh Thơm: “Trường hợp kết quả giám định xác định, người mẹ [bà VTN] bị mất khả năng nhận thức và điều khiển hành vi trước, trong và sau khi phạm tội thì cơ quan điều tra sẽ đình chỉ vụ án. Người mẹ sẽ phải bị áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh.”

Trước vụ này, cứ vài tháng, các báo ở Việt Nam lại ghi nhận một vụ cha, mẹ trầm cảm giết hoặc tự sát cùng con ruột.

Báo Dân Việt hôm 4 Tháng Ba cho hay, bị cáo Nguyễn Văn Mạnh, 36 tuổi, ở tỉnh Thái Bình, vừa bị kết án tám năm tù, do bị cáo buộc dùng dao cứa cổ hai con ruột hồi đầu năm ngoái.

Theo cáo trạng vụ án, hôm 21 Tháng Giêng, 2022, tại nhà trọ, do nghĩ vợ coi thường mình và do vay mượn tiền của nhiều người nhưng việc kinh doanh không thuận lợi, nên bị cáo Mạnh nảy sinh ý định tự sát và giết chết hai đứa con 4 và 5 tuổi.

Sông Ninh Cơ. (Hình: Kinh Tế và Đô Thị)

Bị cáo Mạnh dùng con dao cứa vào cổ hai đứa con. May mắn là những người xung quanh phát giác và đưa hai cháu bé đi cấp cứu kịp thời.

Kết quả giám định hai con của bị cáo Mạnh bị thương với tỉ lệ 2 và 4%, không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Trong vụ này, bị cáo Mạnh cũng dùng dao tự cứa vào cổ mình nhưng được đưa đi băng bó vết thương.

Kết luận giám định ghi nhận vào thời điểm cứa cổ con mình, bị cáo Nguyễn Văn Mạnh “đang bị bệnh trầm cảm vừa, hạn chế khả năng nhận thức và điều khiển hành vi.” (N.H.K) 

Hôm nay đọc TIN VIỆT NAM, chúng ta thấy gì ?

Lmdc Viet Nam

* Lãnh đạo CSVN thối nát khắp nơi, từ trên xuống dưới….

– Nguyên giám đốc Công an Hải Phòng Đỗ Hữu Ca khai có nhận chạy án 35 tỷ đồng = 1,4 triệu dollars US

– Công an điều tra sai phạm tại Trường Đại học Bách khoa Đà Nẵng

Số tiền “thụt két” trong vụ tham ô tại Trường Đại học Bách Khoa Đà Nẵng là 136 tỷ đồng = 5732 345 Dollar ( hơn năm triệu dollar US )

– Quảng Ngãi: mười gói thầu y tế có dấu hiệu thổi giá được chuyển cho Công an.

– Hàng chục lãnh đạo, cựu lãnh đạo ba tỉnh Thanh Hóa, Nam Định, Bình Dương bị kỷ luật vì tham nhũng đợt dịch COVID-19.

– Giám đốc Trung tâm Tài chính công Hà Tĩnh bị bắt vì sai phạm liên quan trang thiết bị giáo dục.

* Ngày nào cũng toàn các tin tham nhũng, tham ô, gây thất thoát ngân quỹ quốc gia tần ấy, thì đừng hỏi tại sao “dân thì khổ”, mà “các bác lãnh đạo CSVN thì giàu sụ…

TL RFA