HƯỚNG DẪN CON CÁI NÊN TỐT LÀNH

HƯỚNG DẪN CON CÁI NÊN TỐT LÀNH

Tuyết Mai

Ai trong chúng ta bậc làm cha mẹ cũng muốn dậy con cái của mình từ nhỏ là phải luôn sống có tiền, càng nhiều càng tốt thì mới được xã hội trọng nể và sống sung sướng cả cuộc đời, thưa có phải?.   Còn Thiên Chúa chỉ là thứ yếu mà Người đối với con người chúng ta chỉ là ông Thần Đèn tốt lành, không ban cho ai điều gì mà họ muốn có vì họ chẳng bao giờ xin điều gì mà họ cần cho linh hồn sống đời của họ cả … nên ông luôn bị nhốt kín trong cây đèn mà không tự thoát ra ngoài được. Chỉ khi họ sắp chết mới nhớ đến ông vì họ chợt nhớ ra rằng ông mới là Người cho họ được lên Trời hay xuống Hỏa Ngục.

Ở đời thường chúng ta hầu hết ai cũng sống rất phô trương cho cái mã bề ngoài để nó luôn được đánh bóng như mầu nước sơn mới quét lên trên miếng gỗ mục nát mà không biết nó sẽ đổ nhào ở lúc nào?.   Chỉ có ai sống có Chúa thì thần khí của Người mới hướng dẫn chúng ta biết nhìn cuộc đời chỉ là ảo tưởng, chỉ một thoáng rồi qua, là tạm bợ và không mãi mãi thuộc về mình.   Như hoa sớm nở tối tàn, tiền trong tay mình hôm nay nhưng ngày mai nó sẽ nằm trong tay của người khác, v.v… rồi chỉ một chớp mắt là xong một kiếp người.

Thế thì tích trữ, tom góp, lấy của người làm của mình, gian manh, xảo trá, lọc lừa thì có ích chi cho linh hồn khi biết chắc nó sẽ bị quẳng vào Hỏa Ngục muôn đời?. Ai khi xưa còn trẻ đẹp còn có người đón người đưa, chưng diện trên người toàn là những thứ tên hiệu như một người rất sành điệu về cách ăn mặc và thời trang.

Làm ăn gian manh, lọc lừa với những thành phần có tiếng rất kêu như bác sĩ, luật sư, phụ tá luật sư và những đồng nghiệp chuyên việc vẽ vời. Không thành có, có thành không để ăn gian tiền bảo hiểm mà hiện nay xem chừng như họ vẫn còn sống được.

Thiết nghĩ trần gian là thế đó mà con người sống thiếu vắng Chúa hoặc tệ hơn là thành phần ở nhà Chúa, ăn cơm Chúa nhưng không bao giờ làm việc Chúa mà chỉ lợi dụng danh của Người để làm những chuyện đồi bại, hại người và hại cả một xã hội mà chữ Tín ngày nay hiếm còn thấy hay nghe đến nữa!. Cũng vì cuộc đời và xã hội gồm có quá nhiều thành phần xấu nhiều hơn tốt nên ảnh hưởng trầm trọng đến thế hệ tương lai và xin được hỏi ai là người gánh trách nhiệm trực tiếp trên những tuổi còn thơ dại này?.

Rất phải khi chúng ta cần học và biết một vài vị Thánh để làm gương nhưng xin thưa rằng chúng ta bậc làm cha làm mẹ rất cần phải sống thánh thiện như một vị thánh cho con cái chúng ta noi gương và học hỏi. Vì chúng thành xấu hay thành tốt là vì chúng học trực tiếp nơi cha mẹ của chúng mà ra!. Cũng như câu làm cho chúng ta phải suy nghĩ là “Bạn hãy giới thiệu cho tôi biết bạn của bạn là ai thì tôi sẽ biết bạn là người như thế nào?” Hay như câu Chúa dạy “Cây tốt sẽ cho trái tốt”, v.v…

Chúng tôi trong quá khứ là thành phần xấu của xã hội nhưng được Thiên Chúa đánh động cho trở về Con Đường ngay thẳng nhờ Chúa Thánh Linh. Chúng tôi được Chúa gọi cho trở về ở thời gian khó khăn nhất nhưng ngạc nhiên hơn cả là gia đình chúng tôi cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều, tiền bạc không còn là thiết yếu và là quan trọng hơn được tình yêu của Thiên Chúa.

Sức chịu đựng vì công việc, sức chịu nhịn nhục boss của mình, ra công sức để chịu đựng giúp đỡ bệnh nhân cả ngày tháng dài thì quả thật là quá sức chịu đựng mà khó ai có thể làm được nếu không có Ơn Chúa trợ giúp.

Nhờ vào Ơn Chúa mà chúng tôi học biết hoàn toàn phó thác vào Thiên Chúa cách tuyệt đối, biết hằng ngày sống cảm tạ vì Người độ lượng và từ bi, sẽ luôn ngự trị trong gia đình của chúng tôi. Nhận ra Thiên Chúa Người sẽ không bao giờ để cho chúng tôi bị đói khát, hết tiền, vay nợ hay phải nhờ vào ai để sống y như hũ bột của bà góa nghèo không bao giờ vơi. Mà rõ nhất là sự học hành của con cái vì lực học của chúng chỉ luôn cao nhất là ở mức trung bình; là khá lắm rồi! Nhưng vì chúng tôi biết phó thác vào Thiên Chúa hơn vì có phải con cái là do chính bàn tay quyền năng của Người tạo thành?.

ƯỚc mơ của chúng tôi làm cha mẹ chỉ mong rằng chúng con cái sẽ trưởng thành, ra trường với cái nghề mà chúng yêu thích, có thể sống vững để trở thành người hữu ích và hữu dụng cho chính chúng, cuộc đời của chúng, cho gia đình và cho anh chị em khốn cùng đang ở chung quanh luôn rất cần sự giúp đỡ của chúng. Amen.

Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

07-12-14

Cách dạy con của bố mẹ ở đất nước hạnh phúc nhất thế giới

Cách dạy con của bố mẹ ở đất nước hạnh phúc nhất thế giới

Thay vì phàn nàn về thời tiết, người Đan Mạch sẽ biết ơn là mình không bị dầm mưa khi đi nghỉ.

Bạn có thể thực sự nuôi dạy những đứa con hạnh phúc, lành mạnh, có khả năng thích nghi tốt, tự tin chỉ bằng cách kể cho chúng nghe những câu chuyện kết thúc có hậu? Có thể, nhưng đó không phải là cách các ông bố Đan Mạch làm.

Nằm ở vùng Bắc Âu, Đan Mạch là quốc gia được xếp đứng đầu danh sách hạnh phúc nhất trên thế giới năm 2015. Dưới đây là những điều đặc biệt trong cách giáo dục của bố mẹ ở Đan Mạch để con cái họ lớn lên trở thành những người lạc quan, tích cực, thành công và không ngại vượt khó.

1. Tạo điều kiện cho con được vui chơi

Những trò chơi thoải mái rất cần thiết cho sự phát triển thời thơ ấu. Các nghiên cứu cho thấy vui chơi tự do, một mình hay với bạn bè giúp trẻ bớt lo âu và có khả năng thích ứng cao, đồng thời cải thiện kỹ năng xã hội của bé.

Nó cũng làm trẻ cảm thấy như chúng có thể tự kiểm soát được cuộc sống của mình. Điều này dẫn tới khả năng tự quản và tự kiềm chế cao hơn khi trẻ trưởng thành.

Người Đan Mạch đánh giá rất cao việc vui chơi và các chương trình giảng dạy trong những năm đầu tiểu học tại đây về cơ bản là xoay quanh hoạt động này.

dan-mach-2885-1442391461.jpg
Ảnh minh họa: Wandeleur.

Bạn có thể học theo cha mẹ Đan Mạch những việc gì:

– Dành thời gian cho việc vui chơi không bao gồm để trẻ ngồi xem TV và nên khuyến khích các con sử dụng tất cả các giác quan, đưa trẻ ra ngoài trời hay mang tới cho con những dụng cụ sáng tạo để vẽ, nặn và để chúng tự do thể hiện.

– Tạo nhóm chơi cho con với những trẻ ở các lứa tuổi khác nhau để trẻ nhỏ hơn có thể học cách làm từ các bé lớn và những trẻ lớn thì có thể học cách quản lý em nhỏ hơn.

– Dành thời gian để trẻ tự chơi một mình, để con có thể có được những trải nghiệm mới nhưng không phải là ngồi trước màn hình TV hay điện thoại hoặc làm theo “chỉ đạo” của những bé lớn hơn.

2. Đề cao sự chân thực

Bảo vệ con khỏi mọi cảm giác khó chịu sẽ hạn chế sự phát triển cảm xúc của trẻ. Những đứa trẻ Đan Mạch lớn lên trên quê hương của các câu chuyện Andersen, như Cô bé bán diêm – một em bé mồ côi nghèo khổ không nhà bị chết vì đói và lạnh, hay Nàng tiên cá với hình ảnh nàng tiên cá đồng ý bị câm và chịu đau đớn như đi trên dao găm để có thể trở thành con người, chỉ vì yêu chàng trai đã bỏ mặc cô.

Bố mẹ Đan Mạch không đọc cho con cái nghe những câu chuyện này bởi vì chúng quá kinh khủng. Thay vào đó, họ biết rằng trò chuyện với con và để trẻ tiếp xúc với đủ mọi trạng thái xúc cảm sẽ dạy bé sự cảm thông, biết trân trọng và làm sao để kiểm soát cảm xúc của mình.

Bạn có thể dạy con thế nào về điều này?

– Đọc truyện cho con nghe nhưng đừng lúc nào cũng chọn những chuyện kiểu luôn có kết thúc có hậu, hoặc quá bi thảm.

– Giúp trẻ phát triển khả năng nhận biết điều gì là đúng hay sai bằng cách trả lời những câu hỏi của con một cách trung thực, cho dù về những chủ đề như cái chết, bệnh tật… Hãy dạy trẻ rằng thành thật là giá trị đặc biệt được coi trọng trong gia đình.

3. Không khen ngợi con quá mức

Các nghiên cứu cho thấy những trẻ luôn được bố mẹ khen là thông minh thường dễ bỏ cuộc khi đối mặt với những nhiệm vụ khó khăn. Chúng cho là vì mình thông minh, giỏi giang rồi nên không cần phải cố gắng chăm chỉ. Người Đan Mạch quan niệm như vậy nên họ luôn khen con mình ở mức độ hợp lý.

Bạn có thể học theo thế nào:

– Khen ngợi cả quá trình và những nỗ lực của trẻ hơn là các khả năng bẩm sinh, chẳng hạn “Con đã học rất chăm chỉ và vượt qua bài kiểm tra xuất sắc”, thay vì nói “Con quá cừ về môn toán”.

– Để dành lời khen khi có lý do xác đáng và đừng khen chỉ để con cảm thấy tự tin hơn. Nếu trẻ không thấy tốt về thành quả từ việc mình làm, hãy giúp chúng hiểu tại sao và khuyến khích trẻ tìm ra cách khác tốt hơn vào lần sau.

4. Biết nhìn ra điểm tích cực trong những tình huống tiêu cực

Người Đan Mạch đặc biệt giỏi trong việc luôn nhìn ra mặt sáng của vấn đề. Thay vì phàn nàn về thời tiết, họ sẽ biết ơn là mình không bị dầm người dưới mưa khi đi nghỉ. Người Đan Mạch không chối bỏ những điều tiêu cực, họ theo mẫu “lạc quan thực tế” và họ dạy con cái mình nhìn vấn đề theo cách này.

Bạn có thể học theo thế nào:

– Tránh dán nhãn bằng lời nói, chẳng hạn như “Tôi ghét cái này” “Tôi yêu cái đó”, “Tôi luôn thế này” hay “Tôi không bao giờ thế kia”… Tương tự, cường điệu cũng không có ích cho trẻ. Khi ăn chiếc bánh ngon, đừng nói quá lên rằng “đây là thứ tuyệt nhất con từng ăn”…

– Khi con có hành vi xấu, hãy nói với con về cảm xúc của bạn về hành động của trẻ chứ không chỉ chú ý tới việc bé đã làm sai.

5. Dạy con biết cảm thông

Các bố mẹ Đan Mạch cho rằng khả năng nhận ra và thấu hiểu người khác là một kỹ năng và trẻ hoàn toàn có thể học được.

Tại Đan Mạch, có các chương trình quốc gia dạy trẻ về sự thấu cảm và các bài thực hành về ngôn ngữ, văn hóa khích lệ trẻ phát triển trí thông minh cảm xúc.

Bạn có thể dạy con điều này bằng cách:

– Rèn chính mình biết hiểu và thông cảm với những người khác thay vì phán xét họ và dạy con làm điều đó.

– Giúp trẻ trò chuyện về những cảm xúc của mình mà không phán xét con.

6. Nguyên tắc cơ bản của bố mẹ Đan Mạch: “Đừng cố giành quyền thắng”.

Nuôi dạy con kiểu áp đặt uy quyền – tiếp cận con theo kiểu “cách của bố mẹ là tốt nhất” – dẫn tới vòng tròn luẩn quẩn từ hình phạt tới sự nổi loạn và ngược lại. Vì vậy, người Đan Mạch cố gắng trở thành những ông bố bà mẹ am hiểu con thay vì áp đặt. Họ dựa vào sự tôn trọng và giao tiếp để giải quyết vấn đề, hơn là giành chiến thắng trong các cuộc tranh luận với con cái.

Bạn học theo thế nào?

– Hiểu rằng việc phá bỏ các rào cản và thử làm trái các quy tắc là một phần của sự trưởng thành. Khi trẻ có hành vi xấu, hãy coi đó như một cơ hội để dạy, hướng dẫn và giáo dục con hơn là trừng phạt trẻ.

– Thể hiện bạn đang lắng nghe con bằng cách nhắc lại những gì trẻ vừa nói: “Con thực sự muốn chơi iPad ngay bây giờ đúng không, nhưng đã đến lúc đi ngủ rồi”.

– Cố gắng tìm những cách giải quyết để cả bố mẹ và con đều thắng hơn là “mẹ hoặc bố thắng”, chẳng hạn: “Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu chơi trò chơi sớm hơn, vì vậy con sẽ chơi được lâu hơn trước khi đi ngủ”.

7. Trân trọng thời gian gia đình bên nhau

Người Đan Mạch có một cụm từ là “at hygge sig” hay đơn giản là “hygge” nghĩ là “bên nhau ấm áp” và điều này liên quan đến phong tục cùng tụ họp bên nhau như một gia đình của họ.

Theo truyền thống, điều này bao gồm cả gia đình cùng tham gia các trò chơi, ca hát, ăn uống – thường là dưới ánh nến. Cố gắng tạo sự gắn kết và tham gia hoạt động cộng đồng là một nét văn hóa Đan Mạch.

Bạn có thể học theo thế nào: Hãy thoải mái với vợ và các con. Tắt điện thoại, thắp vài ngọn nến, chơi một số trò chơi, ca hát – là những cách tuyệt vời để gia đình đầm ấm bên nhau.

Theo Trí thức trẻ/Fatherly

DUYÊN TÌNH HAY DUYÊN NỢ?!

DUYÊN TÌNH HAY DUYÊN NỢ?!

(Tâm lý hôn nhân)

Trần Mỹ Duyệt

Khi thấy vợ chồng nào chia tay “đường ai nấy đi”, chấm dứt một đoạn đường mà họ đã vai kề vai sánh bước bên nhau sau những năm chồng vợ, người đời thường nói, họ đã “duyên nợ đã hết!” Và người trong cuộc thì ai cũng dựa vào định kiến “duyên nợ” ấy để tự an ủi mình, hoặc để tự bào chữa cho mình sau những đổ vỡ ấy.

Nhưng thực tế, khi hai người sau một thời gian tìm hiểu nhau, yêu nhau tha thiết, và kết hôn với nhau, đã sinh con, đẻ cái rồi vì một lý do nào đó bỏ nhau, chia tay nhau, coi nhau như kẻ thù thì đâu là “duyên”, đâu là “ tình”, và đây là “nợ”?!

Thí dụ, một bà được thân nhân bảo lãnh qua Mỹ, và dĩ nhiên, có chồng bà cùng đi. Nhưng cái trớ trêu trong trường hợp này, là bà thừa biết, khi vợ chồng sang được đến Hoa Kỳ, chắc chắn ông sẽ li dị bà rồi chờ sau khi thành công dân Mỹ, sẽ về Việt Nam đưa người tình của ông qua Mỹ với ông. Chuyện ông ngoại tình thì bà cũng biết, các con ông bà cũng đã biết, và đúng hơn, chính các con bà đã khuyên bà đừng đưa ông qua Mỹ để bị ông lợi dụng mà thêm đau khổ! Nhưng bà trả lời: “Đó là duyên nợ. Tao nợ ba chúng mày bây giờ tao phải trả. Trả trước hay trả sau, nếu có cơ hội thì trả cho xong, như vậy sẽ nhẹ nhõm những ngày còn lại.”

Nếu có ai thắc mắc về món nợ mà bà đã nợ với ông, thì được bà cho biết, thuở còn yêu nhau, ông đã hy sinh cái học bổng để ở lại bên bà, và để cưới được bà. Bà cho đây là một món nợ bà đã nợ chồng bà. Bà muốn trả món nợ ấy bằng cách nhân cơ hội được người nhà bảo lãnh, cho ông ta một vé máy bay qua Mỹ.

Câu hỏi được nêu lên ở đây phải chăng đó là một món nợ mà bà phải trả? Không hẳn thế. Hoàn toàn không? Bà chẳng nợ gì ông cái học bổng ấy, vì đó là quyết định của ông, và vì ông muốn được bà. Âu cũng là cái giá của tình yêu. Hoặc cũng có thể ông nghĩ rằng nếu ông xa bà trong thời gian du học, ông sẽ mất bà về tay một người đàn ông khác, nên để chắc ăn, ông đã ở lại. Nếu suy nghĩ như vậy mà ông bỏ học bổng thì đâu bà có nợ nần gì ông. Đó chẳng qua là tại ông thiếu tự tin, và thiếu niềm tin vào người yêu mình! Hay tại ông muốn làm một cú chơi ngông để chinh phục trái tim người yêu?!

Hoặc như thiếu nữ kia đã cưu mang một chàng trai nghèo, gặp hoàn cảnh khó khăn. Giúp cho học hành, chung sức xây dựng một gia đình hạnh phúc, nhưng sau khi đã thành danh thì phản bội vợ bằng những cuộc tình khác thì thiếu nữ này “nợ” người chồng phản bội kia cái gì? Kết luận sau cùng thường cho rằng, những món nợ ấy bắt nguồn từ kiếp trước. Những suy nghĩ như vậy dựa vào triết lý của nhà Phật vì tin rằng cái duyên, ngay cả cái duyên chồng vợ là “một ràng buộc đã định sẵn trong đời người ta.” (Từ Điển Tiếng Việt – Nhà xuất bản Hồng Đức, 2009). Linh mục Anthony Trần Văn Kiệm, trong Từ Điển Văn Học Việt Nam cũng định nghĩa chữ duyên như sau: “nên vợ chồng theo số trời định”. Ở trong định nghĩa này, ông nhắc đến hai chữ “duyên hương lửa” và “duyên nợ.” ( Lm. Anthony Trần Văn Kiệm. Từ Điển Văn Học Việt Nam, phần thứ nhì – cuốn 1, in lần thứ nhất 2007.)

Nhưng nếu hỏi các bạn trẻ, những đôi vợ chồng trẻ ngày này khi hai vợ chồng chia tay nhau thì các bạn ấy gọi hành động này là gì? Câu trả lời là, ly dị – divorce. Mà divorce được định nghĩa là “the legally ending of a marriage “their marriage ended in divorce”. (Longman – Dictionary of American English,  third edition, 2004). Một kết thúc đời hôn nhân một cách hợp pháp, được luật pháp công nhận. Đơn sơ chỉ có thế.

Nếu coi hôn nhân là một định chế của xã hội, thì việc chấm dứt hôn nhân một cách hợp pháp theo định chế ấy là đúng, nhưng hôn nhân không chỉ là một khế ước, một lời hứa trước mặt quan tòa hay người chứng giám. Hôn nhân còn mang một ý nghĩa cao hơn tiềm ẩn trong tâm linh, trong định luật tự nhiên mà Thượng Đế đã ghi tạc vào lòng mỗi người. Mọi nền văn hóa, và qua mọi thời đại việc cử hành hôn nhân luôn pha lẫn giữa những truyền thống xã hội và các nghi lễ tâm linh. Hơn hai ngàn năm trước, khi trả lời về vấn nạn ly dị, Đức Kitô đã nói với những người chủ trương ly dị những lời này:

“Các ông hẳn chưa đọc rằng Ngài đã tạo dựng họ từ ban đầu CÓ NAM VÀ NỮ, và phán,

‘BỞI THẾ, NGƯỜI ĐÀN ÔNG SẼ LÌA BỎ CHA MẸ MÌNH VÀ KẾT HỢP VỚI VỢ MÌNH,

VÀ CẢ HAI SẼ TRỞ THÀNH MỘT XƯƠNG THỊT’?

Vì thế họ không còn là hai, nhưng một xương thịt.

Sự gì Thiên Chúa đã liên kết, con người không được phân ly” (Mt 19:4-6).

Qua câu trả lời của Đức Kitô, chúng ta tìm thấy ý nghĩa tiềm ẩn của duyên phận theo tư tưởng nhà Phật, và ý nghĩa “nên vợ chồng theo số trời định” trong định nghĩa của linh mục Trần Văn Kiểm.  Nhưng cần hiểu rằng, Thượng Đế không buộc hai người lại với nhau, rồi bắt người này phải trả món nợ tiền kiếp của người kia. Duyên tình hay duyên số ở đây là những hoàn cảnh, những điều kiện thuận lợi sẵn có mà hai người có thể đến với nhau, tìm hiểu, yêu thương và kết hôn với nhau.

Cốt lõi của cái “duyên” – sự liên kết mà Thượng Đế muốn có nơi hai người là tình yêu chung thủy.

Vì thế, sự chọn lựa ấy của hai người được gọi là một ràng buộc mang tính vĩnh viễn, dựa trên nền tảng vững bền là tình yêu. Nó cũng nói lên sự quyết định rõ ràng, mạnh mẽ, và trưởng thành của hai người khi tiến tới hôn nhân.

Vì đặc tính chính của tình yêu là hy sinh, là vĩnh cửu. Và hôn nhân được xây dựng trên tình yêu.

Như vậy, nếu không chấp nhận sự tan vỡ của hôn nhân là một phần của định mệnh.

Không chấp nhận coi hôn nhân như một món nợ (duyên nợ) mà hai người nợ nhau dù ở kiếp này hay kiếp trước phải trả.

Chúng ta phải có tư tưởng như thế nào trước những đổ vỡ ngày càng nhiều của đời sống hôn nhân?

Chúng ta có cần phải đề cập tới thời gian tìm hiểu, lý do bước vào hôn nhân, nhất là mình đã suy nghĩ, đã sống, đã hành động như thế nào trong hôn nhân không?

“Tình yêu như trái phá.

Con tim mù lòa” (Trịnh Công Sơn)

Cộng thêm quan niệm yêu cuồng, sống vội, nhiều bạn trẻ đã lao vào tình yêu một cách mãnh liệt, mù quáng như con thiêu thân trước ánh đèn. Họ tỏ ra thiếu trưởng thành, ngay cả thiếu suy nghĩ chín chắn trong yêu đương.

Những mối tình này nếu có dẫn đến đổ vỡ sau khi kết hôn mà đổ tại duyên số thì là một lối cắt nghĩa gượng gạo, tội nghiệp cho chữ nghĩa.

Nhiều ông chồng bỏ vợ con vì một bóng hồng khác đẹp hơn, hấp dẫn hơn, rồi cho rằng tại duyên số.

Hoặc nhiều người vợ bỏ chồng con chạy theo một người đàn ông khác giầu hơn, đẹp trai hơn, có địa vị hơn chồng mình rồi cũng lấy duyên số ra để tự bào chữa:

“Duyên nợ tôi với chồng tôi đã hết. Tôi đã trả món nợ ấy với ông 10, 20, hoặc 30 năm nay rồi!”

Lý do nào bước vào hôn nhân?

Vì tình yêu chân thật hay có những lý do tiềm ẩn như tiền, tài, danh vọng, nhan sắc, và dục vọng?

Hoặc do sức ép của gia đình, của bạn bè, của xã hội?…

Nếu bước vào hôn nhân với những lý do như thế và khi đổ bể mà đổ thừa cho duyên số, thì cũng rất tội nghiệp cho hai chữ duyên số. Đúng ra, một hoặc hai người trong trường hợp này phải đối diện với sự thật để nhận ra rằng hôn nhân họ không đi đến kết quả vì họ kỳ vọng ở tiền, tài, danh vọng, và nhan sắc cũng như dục vọng.

Đây không phải là yêu, không phải là nền tảng của hôn nhân.

Sau cùng bạn đã bước vào hôn nhân với tinh thần trách nhiệm, với nhận thức về những khó khăn sẽ gặp phải và đã hành động như thế nào trước những khó khăn ấy?

Bỏ chạy, trốn thoát, nguyền rủa, bực tức, hoặc đổ lỗi cho nhau.

Nếu bạn giải quyết những khó khăn của hôn nhân theo suy nghĩ này, theo cảm tính này, thì dù hôn nhân của bạn có khởi đầu đẹp đến mấy đi nữa, cũng sẽ đưa đến một kết quả không như ý bạn muốn.

Hôn nhân là một hành trình của hai kẻ yêu nhau.

Họ đi bên nhau, chia sẻ với nhau tất cả những niềm vui và nỗi buồn, những thành công và thất bại.

Trong hôn nhân không có thứ hạnh phúc một mình.

Không có chuyện người chồng hạnh phúc mà người vợ không hạnh phúc hay ngược lại.

Tóm lại, đây chỉ là một lối nhìn, một suy tư về những gì mà thường ngày chúng ta vẫn đối diện khi nghĩ về hôn nhân, khi nói về hôn nhân, và khi va chạm với đời sống thực của hôn nhân.

Nhưng dù gì đi nữa, thì sự đổ vỡ của một cuộc tình không thể qui hướng cho số mệnh, cho duyên nợ.

Nó phải có những lý do đến từ cả hai vợ chồng.

Chỉ khi nào suy nghĩ như vậy, chúng ta mới tìm được câu trả lời cho những khó khăn thường gặp phải trong đời sống hôn nhân.

Thự tế hơn, mời bạn tham dự một Khóa Nazareth để hiểu hơn về tình yêu, về hôn nhân, và về những lối giải quyết khi gặp những khó khăn trong hôn nhân.

Bạn có thể vào trang nhà www.giadinhnazareth.org để biết thêm chi tiết về Khóa Nazareth sẽ được tổ chức vào đầu tháng 10 năm nay.

CON DẠI CÁI MANG

CON DẠI CÁI MANG

(Hạnh phúc gia đình)

Tuyết Mai

Ai còn có con cái đang ở cái tuổi trung học, ham chơi, có bạn gái, học đua đòi cho bằng chúng bạn khi mà kinh tế gia đình ở tình trạng luôn thiếu nhiều hơn là đủ? Chắc là nhiều lắm thưa có phải?.   Như gia đình chúng tôi đây cũng không thoát khỏi những nhức đầu vì có được chúng con khờ dại ấy!.

Nói cho ngay cũng vì vợ chồng chúng tôi lấy nhau ở tuổi rất muộn nên chúng con cái có dại khờ thì cũng vì lỗi của chúng tôi mà thôi.   Cũng có lời khuyên và để chia sẻ cùng những người trẻ là chớ có con muộn.   Vì ở tuổi muộn màng thì sự tạo hình của con trẻ không được mạnh khoẻ đâu.   Còn nếu chúng có chào đời được mạnh khoẻ thì bởi Chúa thương ban nhưng khi cha mẹ đến tuổi già, về hưu mà con cái chúng còn dại khờ thì vừa tội cho cha mẹ và tội nghiệp thương cho chúng con cái quá đi mất.

Bằng chứng là con cái của chúng tôi đây, cả ba cháu còn đang ở tuổi đi học; thằng út thì mới có được 16 tuổi còn chưa đủ tuổi để được xin đi làm mà cái gì cháu cũng xin nhưng rõ khổ là cháu xin cũng chỉ là nhỏ giọt so với gia đình của các bạn học của cháu.   Mà mỗi lần cháu ngửa tay xin cha mẹ thì ai cũng đau lòng vì cha mẹ không có mà cho con; còn con cũng buồn vì không biết chạy đến xin ai ngoài cha mẹ.

Cảm tạ Thiên Chúa tuy nhà nghèo nhưng các cháu rất ngoan chỉ cầu xin cho thằng út xong được lớp 12 của bậc trung học, thì “họa” mới có thể không còn.   Vì lập gia đình muộn, nhà nghèo có con muộn lại đèo bòng muốn có đến 3 đứa cho đủ gái đủ trai nên cả bố lẫn mẹ chẳng có được một lần đi vacation để hưởng tuổi về hưu.   Nên không tránh được có rất nhiều lúc vợ chồng chúng tôi cảm thấy thật là nặng lòng, căng thẳng vì lo cho chúng con cái.  Nào xe, nào tiền bảo hiểm xe, tiền xăng đổ cho chúng đi học, như hiện giờ thằng út đang xin bố cháu cho cháu phương tiện để cho cháu đi học, v.v…

Đề tài con dại cái mang chắc cũng chẳng đúng khi chúng ta là bậc cha mẹ thì phải có trách nhiệm lo cho chúng con cái nhưng không biết lo cho đến bao giờ mới là hết phải lo? Vì ở tuổi của chúng tôi cũng có rất nhiều người Việt Nam ở nhà, được hưởng tiền già do chính phủ trợ cấp cũng luôn bận rộn cả ngày để lo cho chúng cháu ngoại, cháu nội đủ cả.   Nên ai là ông, là bà cũng có nỗi khổ riêng.

Thế nên hễ là gia đình người Việt Nam thì vì bổn phận và vì tình yêu dành cho các con, các cháu hẳn cho đến khi được xuống nằm trong lòng đất thì mới hết lo như tình yêu mà Thiên Chúa Người dành ban cho hết thảy con cái của Người vậy.  Thiết tưởng chúng ta là những người Kito hữu, là con cái tốt lành của Người, nên lắm để sống bắt chước gương tốt lành của gia đình Thánh gia.

ƯỚc ao mọi gia đình chúng ta biết sống trong yêu thương, hòa thuận, cho nhau thời giờ để thông cảm và chịu hiểu nhau nhiều hơn.   Để tệ nạn trong gia đình như bạo hành, gây lộn, to tiếng hẳn sẽ được giảm đi nhiều và luôn lấy gương của gia đình Thánh Gia làm chuẩn mực.   Amen.

Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

(Bài viết 2013)

Nửa trái dưa và bài học về tình vợ chồng

Nửa trái dưa và bài học về tình vợ chồng

Vào buổi trưa một ngày nọ, tôi tan làm trở về nhà, nóng quá đến nỗi đầu chảy đầy mồ hôi, mở tủ lạnh ra xem, không ngờ bên trong có nửa quả dưa hấu mát lạnh, tôi mừng rỡ và vội lấy ra ăn một cách ngon lành.

Đúng lúc này vợ tôi cũng trở về, vừa đi vào cửa nhà cô ấy vừa than thở: “Chết khát mất, nóng chết mất!”, mở tủ lạnh ra, cô ấy ngẩn cả người ra.

Tôi bảo với vợ là miếng dưa hấu đó tôi ăn rồi, nét mặt cô ấy thoáng một chút không vui, vội vã cầm ly đi rót nước uống, vừa nhấc ấm nước lên, bên trong cũng không còn một giọt nào.

Thế là cô ấy đột nhiên phát cáu: “Anh cũng không biết đun lấy một chút nước, về nhà lâu như thế làm gì ?” Tôi cũng giận dữ: “Sao cái gì cũng đều là tại tôi thế?”. Vì chuyện này mà hai chúng tôi chiến tranh lạnh mất một tuần mới hòa giải được.

Thứ bảy, tôi một mình trở về nhà bố mẹ tôi, họ vừa thấy tôi liền hỏi: “Sao một tuần nay bố mẹ không nhìn thấy vợ con rồi?”. Tôi liền đem câu chuyện giận dữ kể cho họ nghe từ đầu đến cuối. Mẹ tôi nghe xong liền trách mắng tôi, làm việc không nên chỉ có nghĩ đến bản thân mình mà không để ý đến người khác.

Tôi không cho là đúng: “Chỉ là ăn hết nửa quả dưa hấu thôi mà, có cái gì ghê gớm đâu.”

Bố tôi vừa cười vừa nói: “Con không cần phải biện bạch cho bản thân nữa, ngày mai là chủ nhật, cả hai đứa cùng tới đây một chuyến.”

Ngày hôm sau, tôi cùng vợ chở con trở lại nhà bố mẹ tôi.

Vừa vào cửa, bố tôi liền sai tôi đi mua dấm chua, đợi đến lúc tôi mua trở về, bố tôi nói vợ tôi đã đưa con ra ngoài rồi, nói xong bố tôi liền bê ra một nửa quả dưa hấu đưa cho tôi rồi nói: “Nhìn con nóng quá đầu chảy đầy mồ hôi rồi, mau ăn miếng dưa hấu giải khát đi.”

Nửa trái dưa hấu cũng chừng bốn năm cân, ông đưa cho tôi một cái thìa: “Ăn không hết thì để phần thừa còn lại cho vợ con về ăn”, tôi cầm lấy cái thìa rồi ăn lấy ăn để, ăn chưa đến một nửa, bụng đã căng lên rồi.

Lúc cả nhà ăn cơm, bố tôi mang ra hai miếng dưa hấu đặt lên bàn rồi nói với tôi: “Con xem xem chúng có gì khác nhau?”

Tôi rất bối rối, cẩn thận nhìn đi nhìn lại, một nửa là tôi vừa mới ăn, một nửa còn lại cũng là đã được ăn, nhìn một lúc lâu, cũng nhìn không ra kết quả gì, đành phải lắc đầu.

Bố tôi chỉ vào miếng dưa hấu nói: “Một nửa này là con ăn, còn nửa kia là vợ con ăn, bố đều nói cho hai đứa là, “nếu như ăn không hết, thì để phần thừa còn lại cho người kia ăn”. Con nhìn vợ con ăn như thế nào? Là dùng thìa xúc từ bên cạnh rồi vào phía bên trong, ăn hết một nửa, nửa còn lại để nguyên không động tới. Nhìn miếng của con xem, bắt đầu xúc từ chính giữa, ăn hết phần thịt ở chính giữa, để phần bên cạnh cho người khác ăn, người nào mà chẳng biết phần thịt ở chính giữa ngọt chứ? Từ việc nhỏ này mà xét thì thấy vợ của con có tấm lòng hơn con nhiều.”

Mặt tôi bỗng nhiên đỏ lên.

Bố tôi nói ý tứ sâu xa: “Cả một đời của hai người, liệu có thể có bao nhiêu việc to tát? Tình cảm vợ chồng thể hiện ở chỗ nào? Là thể hiện ở một giọt dầu, một thìa cơm, một thìa canh trong cuộc sống hàng ngày. Lần trước con vì việc ăn dứa hấu mà cãi nhau với vợ, lại còn bao biện hót như khướu, điều đó rõ ràng là con không đúng. Nếu như đổi lại là vợ con về nhà trước, nhất định nó sẽ để phần cho con một nửa.”

“Đừng xem đây là việc nhỏ, nó có thể phản ánh ra tấm lòng của một người, bên trong miếng dưa chứa đựng một bài học lớn về cách ứng xử trong gia đình, khi trái tim đã nguội lạnh, con phải từng chút từng chút sưởi ấm cho nó, mỗi ngày đều luôn nhớ ủ ấm cho nó. Ngược lại khi trái tim đang ấm áp, con từng muỗng từng muỗng nước lạnh đổ vào nó thì một ngày nào đó nhất định sẽ khiến nó nguội lạnh.”

“Con thử suy ngẫm xem, nếu như vợ con cũng giống như con, làm mọi việc đều không nghĩ đến con nữa, lâu dần, con sẽ thấy thế nào?”

Thực sự là một câu nói thức tỉnh một người trong mộng như tôi, tôi bỗng nhiên phát hiện ra rằng, thường ngày khi trở về nhà, đôi dép được để gọn gàng, nước trà đã để sẵn trên bàn, chiếc ô được để sẵn ngoài cửa ra vào khi trời mưa, đó đều là thể hiện tình cảm yêu thương của vợ tôi, nhưng còn tôi thì sao, lại cứ tùy tiện, coi như không nhìn thấy, không hiểu được những điều đó mà còn suy bụng ta ra bụng người.

Nghĩ ra những điều đó, tôi hổ thẹn vô cùng, tôi vội vàng bưng sủi cảo đã lạnh ra đưa cho vợ: “Cái này không còn nóng nữa rồi, em ăn trước đi!”

Vợ tôi cười: “Anh chỉ giả bộ một chút trước mặt bố mẹ thôi.”

Bố tôi cũng cười: “Có thể hạ quyết tâm đóng giả như thế cả đời thì là người chồng tốt rồi.”

Tình yêu thương phải được thể hiện qua lại giữa đôi bên với nhau, hãy cảm thông với một nửa của bạn, đừng cho rằng mọi chuyện là họ cố tình gây sự với mình, mà hãy suy ngẫm tìm sai sót của bản thân mình.

Hạnh phúc không phải là ở trong một căn nhà lớn bao nhiêu mà là bên trong căn nhà có bao nhiêu tiếng cười hạnh phúc.

Hạnh phúc không phải là lái một chiếc xe rất sang trọng, mà là người lái xe có thể bình an trở về nhà.

Hạnh phúc không phải là yêu một người vô cùng xinh đẹp, mà là yêu một người có vẻ mặt cười sáng láng.

Hạnh phúc không phải là nghe được bao nhiêu lời nói ngọt ngào, mà là lúc tổn thương có thể có người nói với bạn rằng: “Không sao cả, có anh ở đây rồi.”

Chị Nguyễn Kim Bằng gởi

Vợ chồng sống bên nhau 75 năm, chết trong vòng tay của nhau.

Vợ chồng sống bên nhau 75 năm, chết trong vòng tay của nhau.

Bà Jeanette và ông Alexander sống hạnh phúc bên nhau cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời. (Hình Jackie Batts cung cấp báo chí)

SAN DIEGO – Chuyện tình của bà Jeanette và ông Alexander Toczko được mô tả như là một thiên tình sử vừa giản dị vừa vĩ đại.

Cả hai vợ chồng đều sinh ra tại Stamford, tiểu bang Connecticut, vào năm 1919. Hai người gặp nhau khi họ mới lên 8 tuổi, và ngay lập tức bắt đầu hẹn hò. Tám mươi tám năm sau đó, sau gần 75 năm chung sống, cặp này vẫn say mê nhau như ngày họ mới gặp nhau.

Aimee Toczko-Cushman, con gái của đôi vợ chồng này, nói với chi nhánh KGTV của đài ABC, “Cha tôi mang theo trong ví của ông một tấm ảnh của mẹ tôi mặc trang phục Rước Lễ của bà.”
Thấy khó mà xa nhau được một khoảnh khắc, bà Jeanette, 96 tuổi, và ông Alexander, 95 tuổi, đã có một niềm hy vọng chung, khi họ đến tuổi hưu trí: chết trong vòng tay của nhau. Chỉ sắp đến dip kỷ niệm lần thứ 75 hôn lễ của họ, ước nguyện cuối cùng của ông bà Toczko đã được viên thành.

Bà Aimee nói về cha mẹ, “Trái tim của họ đập chung một nhịp, theo như tôi còn nhớ được.”
Kết hôn vào năm 1940, đôi uyên ương này dành những thập niên đầu tiên của cuộc hôn nhân làm việc tại thành phố New York, và đi du lịch vòng quanh thế giới. Cuối cùng họ dời đến ở San Diego vào đầu thập niên 1970.

Dưới ánh nắng California, mối tình keo sơn của họ vẫn tiếp tục, không xảy ra vấn đề nào cả, cho đến tận năm nay.
Ông Alexander vẫn chơi golf hàng ngày, cho đến khi tai nạn xảy ra. Ông Richard Toczko, con trai của cặp vợ chồng này, nói về cha mình, “Hẳn là cha tôi đã bị té. Ông bị bể xương hông. Sức khỏe của ông sa sút nhanh.”
Không muốn tách lìa cha mẹ trong những giây phút cuối cùng họ ở bên nhau, hai người con ông Richard và bà Aimee đã nhờ viện dưỡng lão mang giường của ông Alexander vào trong ngôi nhà của đôi vợ chồng, và đặt chiếc giường này ngay bên cạnh giường của vợ ông. Khi sức khỏe của ông Alexander tàn lụi, bà Jeanette cũng trở nên yếu hơn.

Trong một ngày giữ chồng gần bên mình, bà Jeanette hỏi mấy người con về ngày tháng.
Bà Aimee kể, “Bà cứ hỏi chúng tôi, ‘hôm nay là ngày mấy, hôm nay là ngày mấy?’ Chúng tôi nói là tháng Sáu. Và cụ nói rằng đó có phải là ngày 29 tháng 6, và 29 tháng 6 là ngày kỷ niệm lần thứ 75 đám cưới của họ.”

Mặc dù còn nhiều ngày nữa mới đến dịp kỷ niệm hôn lễ của hai vợ chồng, con cái họ vẫn quyết định giả vờ như thể đó là ngày 29. Họ tổ chức cho cha mẹ tiệc kỷ niệm xứng đáng dành cho ông bà, trưng hoa và treo bong bóng đầy trong phòng ngủ của đôi bạn tâm giao.
Bà Aimee kể, “Chúng tôi nói chúc mừng lễ kỷ niệm vui vẻ. Mẹ tôi mừng rỡ vô ngần, vì đó là dịp kỷ niệm của họ. Bà biết rằng ông sắp ra đi, và biết rằng họ đã sống với nhau trong 75 năm.”
Ngay sau lễ kỷ niệm, vào ngày 17 tháng 6, ông Alexander chết trong vòng tay an ủi vỗ về của vợ mình.

Bà Aimee nói, “Ông qua đời trong vòng tay của bà, đúng y như ý ông muốn. Tôi bước vào trong phòng, và nói với mẹ tôi rằng ông đã đi rồi. Bà ôm lấy ông, và nói với cha tôi: Này, đây là điều anh muốn. Anh chết trong vòng tay của em, và em yêu anh. Em yêu anh, chờ em với, em sẽ sớm tới nơi đó.”
Hai mươi bốn giờ sau đó, bà Jeanette qua đời.

Đôi vợ chồng này được mai táng hôm thứ Hai, 29 tháng Sáu, 2015 vừa qua, đúng ngày kỷ niệm lần thứ 75 thực sự của họ, với một tang lễ chung và lễ mừng kỷ niệm ngày cưới.

CHĂM SÓC CHA MẸ GÌA

CHĂM SÓC CHA MẸ GÌA

Bác sĩ Nguyễn Ý Đức

Đang ngồi họp, Vân được cho hay có điện thoại khẩn cấp. Chị vội đứng lên, về phòng. Bà hàng xóm nơi mẹ Vân đang ở, cho hay bà cụ vừa được đưa vào nhà thương. Bà cụ té ngã.

Vân vào cáo lỗi với ông chủ rồi xuống lấy xe lái vào bệnh viện thăm mẹ.

Trên đường đi, nàng dùng điện thoại di động báo cho Huân, chồng nàng hay. Huân hiện đang đi công tác ở miền miền Trung nước Mỹ, tuần sau mới về. Rồi suốt mười lăm phút lái xe, nàng suy nghĩ mung lung, với nhiều lo âu, bối rối. Sự việc mà nàng hằng nghĩ trước sau gì cũng xẩy ra, thì bây giờ nó đã đến, hơi sớm một chút.

Sau khi ba Vân mất cách đây dăm năm, mẹ Vân dọn về ở với vợ chồng nàng. Rồi sau một thời kỳ thích nghi với hoàn cảnh mới, nếp sống mới của người góa phụ, bà cụ dọn ra ở riêng.

Cụ tới khu người già trong khuôn viên chùa Linh Sơn. Cụ nói lên đây ở để đi lễ bái cho gần, lại có mấy cụ già quanh quẩn với nhau cho vui. Nhất là có hai người bạn học từ thuở xưa ở Hải Phòng, mà họ thường hay liên lạc chuyện trò.

Khu người già được lập ra từ hơn mười năm, có 40 phòng, dành cho các cụ độc thân, còn đủ sức khỏe, đi lại được, còn tự chăm sóc nấu ăn, giặt giũ. Các cụ sống hợp quần với nhau rất vui. Ngày ngày các cụ lên Chùa lễ bái, tụng kinh rồi làm công quả. Lâu lâu nhà Chùa tổ chức đi thăm viếng đây đó hoặc đi lễ hội Chùa tại thành phố khác. Đôi khi trời mưa, các cụ ở nhà rủ nhau làm vài hội chắn hoặc bài cào để tiêu khiển giải trí.

Nhưng từ trong thâm tâm thì cụ không muốn phiền con cháu quá lâu. Từ trước tới nay cụ là người rất hoạt động, phải nói là đảm đang nữa. Cùng chồng, cụ đã đôn đáo tìm đường thoát khỏi Sài Gòn vào biến cố 1975, rồi nuôi nấng, gây dựng cho sáu mặt con từ khi còn ở trong nước tới khi sang Hoa Kỳ hơn ba chục năm nay. Cháu nội ngoai các cụ có hơn một tá.

Mọi việc xuôi sẻ cho đến ngày hôm nay.

Thực ra thì từ năm ngoái, cụ đã không được khỏe lắm. Huyết áp lên cao, các khớp xương thì mỗi khi trái gió, trở trời là đau nhức, khiến cụ mất ngủ. Có đêm, cụ chỉ ngủ được có vài ba giờ, nên ban ngày mệt và hay kêu chóng mặt, nhức đầu.

Cách đây ba tuần cụ phải nằm bệnh viện mất mươi ngày vì sưng phổi. Sau khi xuất viện, vợ chồng Vân muốn mời cụ về ở chung một thời gian cho khỏe nhưng cụ một mực từ chối, nói không sao. Vân đã cho anh chị em biết về tình trạng sức khỏe của cụ và mọi người dự định là tháng tới sẽ về để cùng thảo luận coi xem nên làm gì.

Tới bệnh viện, Vân được cô y tá cho hay tự sự.

Số là sáng nay, mấy ông bà hàng xóm sang rủ cụ lên Chùa tụng niệm, như lệ thường. Gõ cửa không có tiếng trả lời, một lão ông bèn đẩy cửa bước vào và thấy mẹ Vân nằm song soài dưới đất, cạnh bàn điện thoại, nét mặt nhăn nhó. Cụ sửa soạn lên Chùa thì bị một cơn chóng mặt, xỉu đi và ngã xuống nền nhà. Cụ cố với tay tới điện thoai để kêu cứu, nhưng đau quá, không lết thêm được.

Bác sĩ đã khám, chụp hình thì thấy cụ bị gẫy xương hông. Cụ hiện đang nằm trong phòng cấp cứu. Bác sĩ chờ thân nhân tới để thảo luận vì cụ cần được giải phẫu.

Vân vào phòng, thấy mẹ nằm thiu thiu mà nước mắt trào ra. Da mặt bà cụ xanh nhợt, vẫn còn phảng phất nét đau đớn. Vân nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, để mẹ tiếp tục ngủ. Nhìn mẹ mà lòng vân bối rối. Cả trăm vấn đề hiện lên trong đầu Vân. Sau giải phẫu, mẹ sẽ ra sao? Liệu có đi lại được không? Huyết áp cao, bệnh phong thấp hoành hành, lại mất ngủ thì sức khỏe chắc là phải sa sút.

Mấy tháng trước, khi vợ chồng Vân đến thăm, thấy cụ cứ than là ăn không ngon miệng, nên đôi khi chẳng thèm nấu cơm, mà chỉ uống ly sữa, ăn miếng bánh khô cho khỏi đói bụng. Coi tủ lạnh, Vân thấy mấy món ăn thiu đã lên men. Vào buồng tắm thấy nước vặn bỏ quên không khóa. Vợ chồng Vân đã lo ngại…

Rồi Vân nghĩ tới hoàn cảnh của mình.

Trong sáu người con, Vân là người duy nhất ở gần mẹ. Mà bà cụ vẫn có cảm tình đặc biệt với Vân, nên trước sau cụ vẫn nói là mai mốt nếu cần “tao chỉ ở với vợ chồng con Vân thôi. Nó bướng bỉnh nhưng có lòng”.

Vợ chồng Vân được hai trai một gái đã vào đại học nên cũng nhẹ gánh. Vân mới được lên chức và trong tương lai gần, sở sẽ cho nàng đi học thêm để lấy bằng chuyên môn. Vân đã sắp xếp như vậy cho mình. Chồng nàng thì cứ vài tháng phải đi công tác xa mươi ngày.

Bây giờ, cơ sự sẩy ra như thế này, mọi dự tính của Vân đều phải xét lại. Để chờ cụ giải phẫu xong rồi tuần sau anh chị em về sẽ tính. Nhưng Vân có linh tính rằng nàng sẽ là người đứng mũi chịu sào. Mẹ mình vẫn muốn vậy, nàng tự nhủ.

Bà cụ chợt tỉnh giấc, mở mắt. Nhìn thấy Vân, Cụ gượng cười. Và trong đôi mắt của mẹ, Vân đọc thấy những nét thất vọng, sợ hãi, chịu thua…

Trường hợp của chị Vân là một trong cả trăm ngàn trường hợp tương tự.

Tuổi thọ con người kéo dài lâu hơn, tới 75, 80 là chuyện thường. Chứ không “Thất thập cổ lai hy” như vào thế kỷ trước. Số những người cao tuổi mỗi ngày mỗi gia tăng. Sức khỏe người già có khá hơn nhờ các cụ biết giữ gìn nếp sống cũng như được cung cấp dịch vụ y tế, thuốc men đầy đủ.

Nhưng một cơ thể lâu đời vẫn có những thay đổi tự nhiên theo chiều đi xuống cộng thêm những bệnh kinh niên, những tai nạn bất ngờ, với hồi phục chậm chạp. Biết bao nhiêu mất mát đã chồng chất lên niên kỷ, những xói mòn làm mong manh thân xác.

Dù vậy nhiều người già vẫn gắng gượng tự lo, chưa muốn phụ thuộc vào các con. Họ cũng có những kiêu hãnh riêng tư, những niềm tự trọng, đôi khi cũng chỉ e ngại “cảnh cha mẹ nuôi con như trời như bể, con nuôi cha mẹ con kể từng ngày ”. Nhưng sức gắng gượng chỉ có hạn, rồi một ngày nào đó cũng yếu đi. Như căn nhà tranh vách đất trước gió bão, cần được chống đỡ.

Và cũng là lúc con cái phải suy nghĩ, xem ai sẽ là người lãnh trách nhiệm. Chắc phải là người có thiện chí, có điều kiện, khả năng và hoàn cảnh thuận tiện.

Phục vụ thân nhân cao tuổi là một vinh dự cho con cái đồng thời cũng là vấn đề quan trọng của nhiều xã hội hiện nay. Tại Hoa Kỳ hiện nay có tới cả 40 triệu người cung cấp chăm sóc không lương cho cha mẹ già. Sự chăm sóc này ảnh hưởng dây chuyền tới nhiều lãnh vực khác. Sẽ có nhiều người vắng mặt ở sở hoặc đi làm trễ; sẽ có dùng nhiều điên thoại để lấy hẹn bác sĩ, gọi mua thuốc. Nhiều nhân viên tới sở than phiền mỏi mệt mất ngủ. Tai nạn tại chỗ dễ sẩy ra. Thay đổi việc làm nhiều hơn. Và số người bị trầm cảm, đau ốm sẽ gia tăng.

Trong thực tế thì có rất ít gia đình đã sửa soạn để sẵn sàng giải quyết việc chăm sóc cha mẹ khi về già. Nhiều việc xẩy đến bất thường, đòi hỏi có quyết định ngay.

Ông bố đang có sức khỏe tốt, đột nhiên bị tai biến não, liệt nửa thân, nằm bất động cần giúp đỡ với nhu cầu căn bản, thiết yếu hàng ngày: ăn uống, tắm rửa, đại tiểu tiện, cho uống thuốc…

Con dâu đang vừa đi làm vừa trông nom bà mẹ chồng, giờ đây con dâu cũng thường đau ốm. Ai là người sẽ lãnh trách nhiệm săn sóc ông bố? Ai sẽ tiếp tay với mình trông nom mẹ chồng?

Theo kinh nghiệm thì dù có nhiều anh chị em, nhưng trách nhiệm chăm sóc không đồng đều chia sẻ khi bố mẹ cần. Có thể là người con gái lớn với cả một bầy con hoặc cô út chưa đi ở riêng, hoặc nàng dâu nhà ở gần bố mẹ. Đôi khi là cậu con trai cưng. Nhưng thường ra thì chỉ có một người đóng vai chính, thường xuyên.

Nói như vậy không có nghĩa lã không có chia sẻ về tài chánh, về công việc chăm sóc mà qua người này mọi việc được giáo phó, phối hợp và thông báo cho người khác khi cần. Một tiểu gia đình cộng thêm hai cụ thân sinh. Thế hệ người chăm nuôi được ví như thế hệ của một chiếc “ bánh mì kẹp chả” , với trách nhiệm làm cha mẹ, bổn phận làm con và đời sống riêng tư của mình.

Nói đến người săn sóc thường thường là ta nghĩ đến vai trò của người phụ nữ: con gái, con dâu, chị em, cháu. Theo kết quả thăm dò tại Hoa Kỳ, cứ 10 người chăm sóc thì 6 người là con gái hoặc con dâu. Cũng chẳng ai hiểu tại sao. Có lẽ đó là thiên chức của họ sinh ra với những nét dịu dàng, nhậy cảm, những quan tâm, linh động, nhất là đức tính hy sinh, nhẫn nại, thông cảm để chăm sóc chồng con, bố mẹ. Điều đó cũng đúng vì việc tề gia nội trợ, việc chăm sóc nâng niu thì cũng hiếm đàn ông làm hơn quý bà được.

Cho nên khi một bà cụ khoe “tôi ở với con trai” thì thực ra phải hiểu là bà cụ đang ở với con dâu mới công bằng, chính xác. Đàn ông cũng làm được công việc đó nhưng tổng quát hơn, sắp đặt nhiều hơn là đi vào chi tiết. Mà những chi tiết mới là điều mà người phụ thuộc cần và quan trọng đối với họ.

Người đàn bà có chín tháng mười ngày sửa soạn để đón chào đứa con ra đời, nhưng họ không có một phần mười thời gian đó để sẵn sàng cho trách nhiệm nuôi cha nuôi mẹ .Vì sự việc xẩy ra không lường trước.

Vả lại, nuôi con là thấy mỗi ngày chúng vươn ra khỏi vòng phụ thuộc, còn nuôi bố mẹ già thì nhu cầu giúp đỡ mỗi ngày mỗi tăng, mỗi đi sâu vào sự lệ thuộc. Nhiều người như bơi lội quay cuồng trong vai trò mới của mình. Kinh nghiệm chưa có, làm sao học được cách thức điều dưỡng trong vài ngày. Tài chánh giới hạn. Sức khỏe kém. Công việc trở ngại. Ngoài việc làm kiếm gạo, mỗi ngày cũng phải dành ra vài giờ cho việc săn sóc. Họ cảm thấy cô đơn, buồn chán, nhiều khi bực bội, bất mãn, tuyệt vọng. Không còn riêng tư cho mình. Tương lai như ngưng lại. Họ mủi lòng cho người thân, người mà bạn đường đã sớm bỏ ra đi, sức khỏe đang hao mòn và biết rằng đang là gánh nặng cho con cháu.

Tình nghĩa gia đình, lòng hiếu thảo, mặc cảm chịu ơn là những hỗ trợ để người chăm sóc tiếp tục. Họ nghĩ là có bổn phận phải chăm sóc cha mẹ như cha mẹ đã nuôi nấng, trìu mến họ.

Tuy nhiên dù có cứng nhưng cũng có ngày ngả nghiêng trước gió táp. Những chia xẻ trách nhiệm, những giúp đỡ từ anh chị em, thân nhân đã tới lúc cần có vì việc chăm sóc là trách nhiệm chung của cả gia đình.

Thường thì một người tình nguyện chăm sóc thường xuyên. Còn người khác phụ giúp khi được yêu cầu hay khi có cơ hội thuận tiện. Sắp xếp sao để tránh khỏi một người bị kiệt sức. Hoặc đưa tới bất hòa giữa anh chị em. Một người mẹ có thể chăm sóc cả bầy con mười đứa, nhưng khi cha mẹ già thì mười đứa con không chăm sóc được một mẹ. Kể cũng éo le, tội nghiệp.

Sau một thời gian cố gắng, người chăm nom bắt đầu có những dấu hiệu khó khăn. Đôi khi họ cố tình gạt bỏ những nhu cầu riêng, quên những đau ốm cá nhân để lo cho người thân yêu. Có người từ chối sự tiếp tay của anh chị em hoặc bạn bè, nhóm hội. Họ cứ nghĩ có đủ sức làm mọi việc và nếu nhận sự tiếp tay là thú nhận thất bại, kém khả năng. Có người cho là chỉ có mình mới chăm sóc chu đáo, không tin ở người khác.

Để rồi kiệt sức, ngã bệnh. Thử tưởng tượng một người không có sức khỏe dồi dào, săn sóc một người không khỏe lắm, thì chắc kết quả cũng chẳng được mấy hoàn hảo, như ý muốn của đôi bên.

Theo mấy ông bà thống kê thì người cống hiến chăm sóc bị cao huyết áp gấp đôi người khác, 91% bị trầm cảm, bốn lần bực bội, cau có hơn người nhận. Họ bất mãn vì đã cố gắng hết mình mà tình trạng người thân mỗi ngày mỗi suy kém, nên họ phải cố gắng hơn trong việc chăm sóc. Họ có cảm tưởng như mình là người duy nhất có thể trông nom chu đáo được cho người thân, luôn luôn e ngại rằng sự săn sóc của anh chị em sẽ làm cha mẹ già suy yếu hơn.

Đôi khi họ thấy không có được một thì giờ dành cho mình, một chút riêng tư với chồng con. Rồi tính tình thay đổi, hay cau có, bực tức, giận dỗi vu vơ; cảm thấy khó chịu với người mình đang trông nom, đã chẳng chịu hợp tác lại còn bướng bỉnh, đòi hỏi.

Lâu lâu họ thấy trong người mệt mỏi, ngủ không được. Nhiều sáng họ sợ không dám thức dậy, sợ phải đương đầu với những thường lệ mỗi ngày lại diễn ra.

Ngoài ra, dịch vụ chăm sóc cũng gây trở ngại cho công việc làm ăn, cho đời sống giao tế hàng ngày. Và đôi khi họ không còn thấy vui vẻ kiêu hãnh về trách nhiệm của mình, hoặc cảm thấy tội lỗi về những ý nghĩ không tốt của mình đối với người thân.

Rồi một lúc nào đó ngã bệnh, buông xuôi…

…Để tiếp tục chăm lo cho mẹ, Vân đã dành cho bản thân chị một vài chăm sóc, nhân nhượng. Vân đã như nghe thấy từng thớ thịt kêu gào với Vân, “cho tôi nghỉ chút xíu chứ, bạn đã sử dụng quá sức lao động của tôi để phục vụ bà cụ rồi đó”!

Vân đã sẵn sàng, dễ dãi tiếp nhận sự giúp đỡ của anh chị em.

Cô Lan ơi, tuần sau lên đón mẹ về với em, đỡ hộ chị mươi ngày nhé, anh chị định đi xả hơi ngoài biển.

Anh Hoan ơi, bác sĩ nói mẹ cần uống thêm sữa đậu nành, hay là anh nói với chị làm hộ em mỗi tuần vài lít nhé.

Chị đã xen kẽ xả hơi và chăm sóc để duy trì sinh lực, lấy lại nhiệt tâm. Dạo này Vân để ý đến ăn uống đầy đủ dinh dưỡng hơn. Ngày nào chị cũng dành 15 phút để vận động cơ thể.

Nàng lo nhất là bị rối loạn giấc ngủ. Ban đêm nhiều khi Vân phải thức dậy giúp đưa mẹ vào phòng tắm, lấy miếng nước, viên thuốc cho mẹ. Vân biết là mất ngủ sẽ mau đưa tới nhiều tiêu hao tinh thần thể xác.

Chị cũng đã nghĩ đến một ngày nào đó phải cần đến sự giúp đỡ của các dịch vụ chăm sóc người già của chính phủ, của các tổ chức trong cộng đồng, tôn giáo, xã hội, những nhóm hỗ trợ tư nhân, trung tâm chăm sóc ban ngày. Các dịch vụ này có sẵn tại mỗi địa phương lớn nhỏ tại Hoa Kỳ.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là nói chuyện với anh chị em. Để phân chia công việc săn sóc, phụng dưỡng người mẹ cô đơn được chu đáo trong những năm tháng còn lại của Mẹ…

Vì:

“ Mẹ già như chuối chín cây”.

Rụng lúc nào, không biết.

Cũng như Cha đã về nguồn cách đây mấy năm.

Bác sĩ Nguyễn Ý-Đức M.D.

www.bsnguyenyduc.com

Tác giả: Bác Sĩ Nguyễn Ý-Đức, MD.

Buổi hẹn với Người Đàn Bà Khác

Buổi hẹn với Người Đàn Bà Khác

Sau 21 năm lập gia đình, tôi tìm ra được phương cách mới để giữ cho tình yêu lúc nào cũng bừng cháy trong tim .

Vài tháng trước đây tôi bắt đầu đi lại với một phụ nữ, mà mọi việc bắt đầu do vợ tôi đề nghị.

Một hôm, vợ tôi nói :”Em biết rõ anh yêu người phụ nữ đó” làm cho tôi ngạc nhiên.

“Nhưng anh yêu em mà” tôi phản đối.

“Em vẫn biết thế, nhưng em biết là anh cũng yêu bà ấy nữa”.

Người đàn bà mà vợ tôi thúc giục tôi tiến tới chính là MẸ tôi, một goá phụ sống một mình đã 19 năm nay. Vì công việc làm ăn bề bộn, vì bận bịu với 3 con còn nhỏ, tôi chỉ đến thăm mẹ tôi bất thường. Thế là tối hôm ấy tôi gọi mời mẹ đi ăn cơm chiều và đi xem ciné với tôi.

“Có chuyện gì thế, con bệnh à?” Mẹ tôi hỏi .Bà vốn là người hay lo nếu tôi gọi vào giờ khuya hoặc đến thăm bất chợt đều là dấu hiệu không tốt.

“Không có gì cả, con chỉ nghĩ là nếu mẹ con mình gặp nhau, nói chuyện một chút thì hay biết mấy”.

Tôi nhấn mạnh, “Chỉ có 2 mẹ con mình thôi, mẹ ạ”.

Mẹ tôi lặng đi một giây, rồi trả lời: “Được con, Mẹ thích lắm!”

Thế là thứ sáu đó sau khi tan sở, tôi vội vàng đến đón mẹ tôi, thành thật mà nói, tôi cũng cảm thấy hồi hộp, bồn chồn .

Khi đến nhà bà, tôi cũng có cảm tưởng mẹ tôi hồi hộp không kém. Mẹ đứng chờ ở cửa đã mắc sẵn áo khoác. Tóc uốn chải cẩn thận, và trên người là chiếc áo dài mẹ đã mặc vào dip ăn mừng kỷ niêm lễ thành hôn lần cuối . Một nụ cười rạng rỡ, hiền hậu trên mặt mẹ.

Khi ngồi vào xe, mẹ sung sướng nói:” Mẹ khoe với các bà bạn là mẹ được cậu con trai mời đi ăn, làm các bà ấy ghen với mẹ, các bà ấy nóng lòng chờ nghe mẹ kể lại cuộc hẹn hò với con.”

Tôi chở mẹ tới một nhà hàng tuy không thật là sang nhưng rất ấm cúng. Mẹ khoác tay tôi hãnh diện bước vào nhà hàng như một phu nhân quí phái

.Sau khi ngồi xuống, tôi bắt đâu đọc thực đơn cho mẹ chọn, vì mắt mẹ đã kém, chỉ đọc được chữ in to thôi. Đọc nửa chừng, tôi ngước lên nhìn mẹ, thấy mắt bà đang chăm chú nhìn tôi, Mẹ mơ màng mỉm cười .

“Trước đây mẹ vẫn đọc thực đơn cho con, ngày con còn nhỏ .”

“Thế thì đây là dịp mẹ thoải mái cho con hầu mẹ lại” tôi đáp lời mẹ.

Suốt bữa ăn mẹ con tôi vui vẻ chuyện trò. Câu chuyện tuy không có gì đặc biệt, nhưng những lời trao đổi đã cho chúng tôi biết rõ được những điều mới nhất trong đời sống của nhau. Chúng tôi nói liên miên đến nỗi làm lỡ cả giờ coi chiếu bóng. Khi đưa mẹ về, mẹ tôi nói:” Mẹ chỉ đi nữa, nếu lần sau con để mẹ mời lại con”. Tôi vui vẻ chấp nhận ngay.

“Sao anh đi ăn có vui không ?” Vợ tôi hỏi khi tôi bước chân vào nhà.

“Mọi sự tốt đẹp ngoài sự tưởng tượng của anh” tôi trả lời.

Vài hôm sau đó mẹ tôi đột ngột qua đời về bịnh tim. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến tôi không làm gì được cho mẹ.

Ít lâu sau tôi nhận được một phong bì trong đó có biên lai của nhà hàng mà mẹ con tôi đã dùng cơm ở đó, kèm thêm một lá thư ngắn của bà.

“Mẹ đã trả tiền trước rồi, dù mẹ biết khá rõ là mẹ sẽ không đến được, nhưng mẹ vẫn trả cho 2 phần ăn, một cho con, và một cho vợ con. Con biết không, con đã mang đến cho mẹ một buổi tối tuyệt vời, không biết nói sao cho vừa! MẸ YÊU CON”.

Nước mắt rưng rưng, tôi chợt hiểu là câu nói YÊU nhau quan trong chừng nào đối với những người thân yêu chung quanh mình .

Trên đời này, không có gì quan trọng hơn Thượng Đế và gia đình, hãy cho họ cái thời gian mà họ đáng được hưởng, vì họ không có thể chờ đến ngày mai.

Một người nào đó đã nói:”Tôi đã học được một điều. Dẫu cho có bất hoà với mẹ cha thế nào chăng nữa, chúng ta vẫn thiết tha nhớ tới người khi người đã qua đời.”

S.T.

Vợ ơi đánh mất em, như gãy xương sườn anh vậy!

Vợ ơi đánh mất em, như gãy xương sườn anh vậy!

Xin chia sẻ một truyện ngắn hay và cảm động về tình yêu thương

Anh ta từ một kỹ sư xây dựng mới chân ướt chân ráo bước ra khỏi cánh cổng trường đại học và sau đó xây dựng đội ngũ kỹ thuật của riêng mình. Bây giờ, đã trở thành ông chủ một công ty xây dựng có tiếng tăm trong thành phố.
Bên cạnh anh có quá nhiều cám dỗ. Trong khi đó, vợ anh ngày càng xấu đi, thân hình trở nên xồ xề, da dẻ cũng không hồng hào, mịn màng như trước. So với vô vàn kiều nữ bên cạnh anh, vợ anh thật quê mùa, ảm đạm. Sự hiện diện của vợ nhắc nhở quá khứ tầm thường, thấp kém của anh.

Anh nghĩ cuộc hôn nhân này nên chấm dứt ở đây. Anh gửi vào tài khoản của vợ 500 triệu, mua cho cô một ngôi nhà ở trung tâm thành phố nhộn nhịp. Anh không phải người đàn ông vô lương tâm. Vì vậy, nếu như không sắp xếp cuộc sống ổn thỏa cho vợ anh sau này, anh sẽ cảm thấy vô cùng tội lỗi… Cuối cùng, anh chủ động đề nghị ly hôn.
Vợ anh ngồi đối diện, trầm tư nghe anh giải thích lý do ly hôn. Đôi mắt ấy rất đỗi dịu dàng. Nhưng 20 năm làm vợ chồng, anh quá hiểu rõ về cô, đằng sau đôi mắt hiền dịu ấy, anh biết rằng trái tim cô đang rỉ máu. Anh chợt nhận ra mình thật tàn nhẫn.

Ngày vợ anh đồng ý rời khỏi nhà. Công ty phải giải quyết một vài vấn đề, anh bảo cô đợi ở nhà, trưa về anh sẽ giúp cô chuyển nhà, chuyển đến căn hộ chung cư anh mua cho. Đồng nghĩa với việc cuộc hôn nhân kéo dài 20 năm sẽ kết thúc tại đây.
Buổi sáng ngồi trong phòng làm việc, anh bồn chồn, thấp thỏm. Đến trưa, anh vội vã về nhà. Căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, vợ anh đã đi mất rồi. Trên bàn đặt chiếc chìa khóa nhà anh mua cho cô, sổ tiết kiệm 500 triệu đồng và một bức thư cô viết cho anh.

Đây là bức thư đầu tiên mà cô viết cho anh:

“Em đi đây, em về nhà mẹ. Chăn em giặt phơi khô rồi đấy, cất ở ngăn cuối cùng bên trái tủ quần áo. Trời lạnh anh nhớ lấy ra đắp. Giày da tất cả em đều đánh xi rồi nhé, nếu anh không tự mình đánh được thì mang đến tiệm ông Tư đầu ngõ ấy. Sơ mi treo ở phía trên, vớ, thắt lưng ở trong ngăn kéo phía dưới tủ. Mua gạo nhớ mua gạo tám thơm của Thái Lan, anh nhớ vào siêu thị mua nhé, mua bên ngoài anh không thạo người ta bán hàng giả cho đấy. Dì Hai mỗi tuần đều đến dọn dẹp nhà cửa một lần, cuối tháng anh nhớ gửi tiền cho dì ấy. Còn nữa, đồ cũ cứ cho ông Tư đầu ngõ nhé, ông ấy gửi về quê cho bọn trẻ con, chắc chúng nó sẽ vui lắm.

Dạ dày anh không tốt, em đi rồi anh nhớ uống thuốc đều đặn. Thuốc em nhờ người ta mùa từ Quảng Bình, có lẽ cũng đủ dùng nửa năm. Anh ra ngoài thường quên mang theo chìa khóa nhà, em gửi một chùm ở chỗ bảo vệ, lần sau nếu quên thì đến đấy lấy nhé. Buổi sáng đi ra ngoài anh nhớ đóng cửa sổ, mưa tạt vào sẽ làm ướt nhà đấy. Canh cá lóc – món mà anh thích em để ở trong tủ lạnh. Anh về nhớ hâm lại rồi hãy ăn nhé.
Gửi anh, người em yêu nhất ”

Những dòng chữ xiêu vẹo nhưng tại sao nó cứ như những viên đạn bắn vào trái tim anh, mỗi viên đều mang theo tấm chân tình xuyên thẳng vào ngực – đau nhói.
Anh từ từ đi vào nhà bếp. Mỗi đồ vật ở đây đều lưu giữ dấu tay, hơi thở của cô. Anh chợt nhớ về 20 năm trước, anh làm ở công trường xây dựng dầm mưa dãi nắng. Những ngày tháng bần hàn của cuộc đời đều có cô bên cạnh. Nhớ lại bát canh cá lóc nóng hổi đã sưởi ấm trái tim anh trong những ngày mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, nhớ lại giây phút anh đã từng hứa với lòng mình nhất định sẽ mang lại hạnh phúc suốt đời cho cô.

Anh quay người, nhanh chóng khởi động xe.
Nửa tiếng sau, cuối cùng anh cũng tìm thấy cô đang đợi tàu trở về quê.
Anh giận dữ nói: “Em muốn đi đâu? Anh làm việc mệt mỏi cả ngày, về đến nhà, đến cơm nóng cũng không có mà ăn. Em làm vợ như vậy à? Về nhà với anh ngay”.
Anh trông rất hung dữ và thô lỗ!
Đôi mắt cô ướt nhòe, cô đứng lên, ngoan ngoãn theo sau anh đi về nhà. Giọt nước mắt xen lẫn niềm vui ……
Cô không biết rằng, lúc này đi trước cô, anh đang dằn lòng cố kìm nén những giọt nước mắt …Suốt quãng đường từ nhà đến đây, anh thực sự rất sợ, sợ không tìm thấy cô, sợ từ đây sẽ mất cô mãi mãi.

Anh tự trách mình sao lại ngu ngốc đến vậy, hóa ra đánh mất cô ấy cũng giống như anh đánh gãy xương sườn của mình…Hai mươi năm đồng cam cộng khổ, hai người đã buộc chặt cuộc đời mình vào nhau, mãi mãi không thể tách rời.
Tại thời điểm sai lầm, địa điểm sai lầm, chỉ cần gặp được đúng người, tất thảy mọi thứ đều sẽ đúng.
Giàu có thực sự không phải số tiền trong thẻ ngân hàng, mà là nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt bạn.
Tiền nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là tìm được một người toàn tâm toàn ý yêu thương bạn.
Trên thế giới này, hạnh phúc nhất là 3 từ “ta yêu nhau”. Hiểu được bản thân mình muốn gì, thế giới mới có thể hiểu được bạn.

Chị Nguyễn Kim Bằng gởi

Tìm đâu hạnh phúc?

Tìm đâu hạnh phúc?

Đời-em-tìm-đâu-ra-hạnh-phúc

Bất hạnh, em thấy đời mình ngập tràn bất hạnh! Cảm nhận ấy không chỉ đến trong giây phút nào đó nhưng trải dài cả đời em…

Từ thuở chào đời em đã khóc! Em biết, ai cũng khóc khi vừa lọt lòng mẹ. Thế nhưng, những tiếng khóc chào đời khác được đáp lại bởi vòng tay yêu thương của cha, bởi dòng sữa ngọt ngào của mẹ; còn em, tiếng khóc ấy không tìm được lời đáp khi em bị bỏ lại trong một góc phố khuất vắng khi em được sinh ra. Em đã khóc, khóc hết nước mắt, khóc đến tím tái, khóc đến lặng đi.

Lớn lên trong nhà mồ côi, đời em là một dấu chấm lặng dầu được sống giữa bao bạn cùng cảnh ngộ, sống trong tình thương yêu bao bọc của những tấm lòng hảo tâm. Những tình cảm ấy phần nào bù đắp, nhưng không thể khỏa lấp khoảng trống trong đời em. Bởi em nhận ra tuổi thơ mình không giống như các tuổi thơ khác, không có một gia đình thực sự: có mẹ có cha yêu thương vỗ về.

Trong trường lớp, em thuộc về một thế giới riêng. Trong khi bạn bè có cha mẹ đón đưa, em thì không. Em thầm ước mong có được những lời dặn dò hướng dẫn, những hành vi dạy dỗ uốn nắn, cho dù đó là lời mẹ mắng la hay bị cha đánh đòn … Thế nhưng, em thậm chí chưa một lần được biết mẹ em ra sao, cha em thế nào!

Ra đời, em mang theo mình một nỗi mặc cảm. Nó ẩn sâu đâu đó nơi em, nhưng rồi chợt ùa đến bủa vây mỗi khi em thất bại, thua kém bè bạn. Nó bày ra trước mắt em cả một quá khứ đau thương và một hiện tại phũ phàng. Nó nhấn em ngập chìm trong biển khổ của đời mình … Thường con người ta khi cùng đường bí lối nơi đường đời, vẫn còn hy vọng tìm được đường về với gia đình, tựa nương nơi cha, thở than cùng mẹ; còn em thì không, em nào biết đến mẹ nào để đỡ, cha nào để nâng.

… Phũ phàng, bế tắc! Đời em tìm đâu ra hạnh phúc?

Bỏ lại tất cả, em đăng ký tham gia một hoạt động nhân đạo, mong tìm được đâu đó chút bình an tĩnh lặng cho đời mình. Thủa ở cô nhi viện, em có dịp gặp gỡ nhiều đoàn từ thiện. Lục lọi trong ký ức, em thấy lờ mờ đâu đó vài niềm vui khi bắt gặp được ánh mắt và sự cảm thông chia sẻ của ai đó trong đoàn từ thiện ấy. Đó là chút ánh sáng leo lét còn sót lại nơi cuộc đời tăm tối của em.

Đến với mái ấm của những chị em lầm lỡ, em biết đến cảnh đời nổi trôi của những người mẹ trẻ. Các chị được giúp đỡ để chờ mong đến ngày chào đời của những người con. Các em bé ấy được sinh ra trong vòng tay người mẹ, thiếu vắng tình cha. Thế nhưng các em vẫn hạnh phúc hơn những thai nhi xấu số không có được cơ hội cất tiếng khóc chào đời, bởi người mẹ đã nhẫn tâm phá bỏ sự sống mong manh ấy. Mường tượng ra ngày mình cất tiêng khóc chào đời, em nước mắt rưng rưng. Bởi em biết rằng ít nhất em đã được sinh ra trên cõi đời này! Nếu không được sinh ra, em không biết mình là gì, ở đâu …

Đến với trung tâm khuyết tật, em chẳng thể cất nên lời bởi có gì đó ngẹn ứ nơi cuống họng, ngẹn ngào trong trái tim. Nếu đời em là bất hạnh, em biết dùng lời lẽ nào để diễn tả đời sống của các bạn nơi đây. Không cha, không mẹ, không cả một tấm thân bình thường! Cảnh thiếu mẹ vắng cha, em có thể hiểu. Thế nhưng, được sinh ra và lớn lên với một cơ thể khỏe mạnh lành lạnh, em không thể hình dung ra thế nào là cảm nghĩ của các bạn nơi đây khi mà các bạn phải vật lộn từng ngày với những khiếm khuyết như thế của cơ thể. Bỡ ngỡ và lạ lùng, em không hiểu nổi tại sao đa số các bạn ấy vẫn có thể vui vẻ, lạc quan và hạnh phúc ngay giữa những nghịch cảnh của đời họ như thế. Họ tìm đâu ra hạnh phúc ấy?…

Bừng tỉnh, lần đầu tiên em thấy đời mình ý nghĩa và hạnh phúc. Giờ đây, em không còn phải trộm nghĩ về câu hỏi “Tìm đâu để có được hạnh phúc?”, vì em đã biết mình phải tìm hạnh phúc nơi đâu: “Chính lúc cho đi là khi lãnh nhận!”

Vinhsơn Phạm Văn Đoàn, S.J.

Suy Tư Về Việc Hoa Kỳ Chấp Thuận Hôn Nhân Đồng Giới

Suy Tư Về Việc Hoa Kỳ Chấp Thuận Hôn Nhân Đồng Giới

TRẦM THIÊN THU

Ngày 26-6-2015, Hoa Kỳ đã hợp pháp hóa việc hôn nhân đồng giới. Một tiếng sét ngang tai đối với người Công giáo. Chúng ta nên làm gì?

Hôn nhân truyền thống là điều tốt lành của Thiên Chúa, sự thiết lập này được thể hiện qua việc kết hợp của một người nam và một người nữ, nhờ đó mà xã hội phát triển. Nhưng người ta không tin như vậy. Đa số thất vọng với quyết định của Hoa Kỳ về việc chấp nhập hôn nhân đồng giới. Kinh khủng quá!

Cơn cám dỗ này là sự hôi thối sỉ nhục trong góc thánh thiện, là đào hố sâu dưới chân chúng ta, là cú đá ngược bất ngờ khiến chúng ta thất vọng. Nhưng chúng ta vẫn khả dĩ làm tốt hơn bằng cách ấp ủ Tám Mối Phúc:

Hãy vui mừng, không chỉ trong quyết định, mà còn vui mừng trong Chúa, và hãy tạ ơn Chúa trong mọi hoàn cảnh. Chúa Giêsu nói: “Phúc thay anh em khi vì Thầy mà bị người ta sỉ vả, bách hại và vu khống đủ điều xấu xa. Anh em hãy vui mừng hớn hở, vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao. Quả vậy, các ngôn sứ là những người đi trước anh em cũng bị người ta bách hại như thế” (Mt 5:11).

Vui mừng cái gì? Hãy chú ý những điều quan trọng: Thiên Chúa vẫn hiện hữu, không phải Ngài không biết, nhưng Ngài làm ngơ và chờ đợi chúng ta ăn năn sám hối; sự chết và sự phục sinh của Đức Kitô vẫn mãi là sức mạnh cứu độ đối với mọi người; Tin Mừng vẫn làn tỏa khắp nơi; Tòa án Tối cao hoặc Quốc hội Hoa Kỳ không thể chống lại Giáo Hội của Đức Giêsu Kitô, vì Ngài đã xác định với giáo hoàng tiên khởi: “Anh là Phêrô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi” (Mt 16:18). Chắc chắn “không có gì tách chúng ta khỏi tình yêu của Thiên Chúa nơi Đức Giêsu Kitô” (Rm 8:35). Nước Thiên Chúa sẽ ngự đến – và vẫn có những công việc để chúng ta làm trong Giáo Hội và trong xã hội ngày nay.

HÃY SÁM HỐI. Hiện nay một cơn cám dỗ khác đang nhắm vào các sức mạnh về chính trị, xã hội, triết học, tâm linh, để chống lại Giáo Hội và giáo huấn luân lý. Thánh Phaolô khuyên chúng ta khi tham gia cuộc chiến thiêng liêng: “Anh em hãy tìm sức mạnh trong Chúa và trong uy lực toàn năng của Người. Hãy mang toàn bộ binh giáp vũ khí của Thiên Chúa, để có thể đứng vững trước những mưu chước của ma quỷ. Vì chúng ta chiến đấu không phải với phàm nhân, nhưng là với những quyền lực thần thiêng, với những bậc thống trị thế giới tối tăm này, với những thần linh quái ác chốn trời cao. Bởi đó, anh em hãy nhận lấy toàn bộ binh giáp vũ khí của Thiên Chúa; như thế, anh em có thể vận dụng toàn lực để đối phóđứng vững trong ngày đen tối” (Ep 6:10-13). Chúng ta nên làm gì và có thái độ thế nào khi xã hội loại bỏ các giá trị đạo đức? Hành động trái ngược đã bộc lộ nỗi sợ hãi và dịnh kiến. Đam mê của chúng ta có nguồn gốc từ tội lỗi liên quan tình dục, lãnh đạm với chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, thói tham lam, thói giả hình, tính vị kỷ,… Tu thân rồi mới tề gia, sau đó mới khả dĩ trị quốc và bình thiên hạ. Bắt đầu là điều khó, bắt đầu từ chính mình lại càng khó hơn. Nhưng ai cũng PHẢI bắt đầu. Tu thân là sửa tính nết, canh tân lối sống, sám hối tội lỗi: “Phúc thay ai sầu khổ, vì họ sẽ được Thiên Chúa ủi an” (Mt 5:5).

HÃY SUY NGHĨ LẠI. Hãy suy nghĩ về những gì mình đã làm, đang làm và sẽ làm. Hôn nhân đồng giới là trái tự nhiên, là “cặp đôi KHÔNG hoàn hảo”.

Một vấn đề đòi hỏi suy nghĩ nghiêm túc là việc ly hôn, ly thân và tái hôn. Kinh Thánh nói nhiều về hôn nhân. Sách Khôn Ngoan cảnh báo: “Họ quả không coi trọng mạng sống và xem thường cuộc hôn nhân trong sạch. Người này giăng bẫy sát hại người kia, người ta giết nhau bằng thủ đoạn hoặc làm khổ nhau vì chuyện ngoại tình. Nơi đâu cũng hỗn loạn: đổ máu và giết người, cướp giật và lừa đảo, nhũng lạm, bất tín, bạo loạn, bội thề. Vàng thau lẫn lộn, bội nghĩa vô ân, tâm hồn nhơ nhuốc, dục tình đồi bại, rồi hôn nhân hỗn loạn, ngoại tình và phóng đãng” (Kn 14:24-26). Thiên Chúa quả quyết: “Ta ghét việc rẫy vợ, và kẻ lấy thói bạo tàn làm áo che thân. Hãy coi chừng và chớ phản bội!” (Mlk 2:16). Và Chúa Giêsu dạy: “Sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly” (Mt 19:6; Mc 10:9). Đó là Ngài nói về hôn nhân lưỡng tính (một nam và một nữ) chứ không là hôn nhân đồng tính (một nam và một nam, hoặc một nữ và một nữ). Thế nhưng người ta nới lỏng Luật Chúa và không tôn trọng lời thề hôn nhân. Người ta coi thường Thánh Ân nên không muốn tuân giữ Thánh Luật. Sự mâu thuẫn đã làm đảo lộn trật tự xã hội vì người ta muốn thoát ra khỏi Giáo Hội. Giáo Hội cấm ly hôn chứ không cấm tái hôn, nhưng chỉ tái hôn khi một người không còn (qua đời) chứ không tái hôn sau khi ly hôn.

Ai khao khát sự công chính thì sẽ được mãn nguyện: “Phúc thay ai khát khao nên người công chính, vì họ sẽ được Thiên Chúa cho thoả lòng” (Mt 5:6). Nhưng khao khát thì phải hành động chứ không “há miệng chờ sung rụng”.

HÃY SẮP ĐẶT LẠI. Chúng ta đang “sống lưu vong” và “lữ hành trần gian”. Một thanh niên Miến Điện đến Hoa Kỳ vài tháng trước. Anh ta nói rằng ở Miến Điện, các Kitô hữu bị hạn chế xây dựng nhà thờ và trường học. Hành vi thù địch về xã hội và chính trị đã khiến anh chống đối, anh phải trốn sang Indonesia. Tại đây, anh bị tù 7 tháng vì không có giấy tờ tùy thân. Nhờ tổ chức World Relief, anh được đến Hoa Kỳ, phải “vật lộn” với ngôn ngữ mới và văn hóa mới, trong khi phải nuôi sống gia đình với số lương bèo bọt. Nghĩa là anh ta phải sắp xếp lại mọi thứ để sớm thích nghi với hoàn cảnh mới với mọi thứ mới.

Đó là một dạng sống lưu vong, dù xã hội Hoa Kỳ vẫn cho phép tự do ngôn luận, tự do hội họp, tự do tín ngưỡng, tự do tôn giáo, tôn trọng nhân quyền, cho phép công dân tham công việc gia quản trị. Tự do luôn có sẵn hầu như ở mọi nơi trên thế giới. Kiến tạo hòa bình là điều tốt chung: “Phúc thay ai xây dựng hoà bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa” (Mt 5:9). Nói chung, chúng ta phải sắp xếp lại quan điểm và hoạt động chính trị.

HÃY VƯƠN XA. Vấn đề hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa ở Hoa Kỳ, chúng ta buồn nhưng chúng ta lại có cơ hội để xây dựng các mối quan hệ đơm hoa kết trái với những người ghét các Kitô hữu: “Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em” (Mt 5:44; Lc 6:27). Về điểm này, người Công giáo chúng ta bị coi là mối đe dọa đối với chính trị. Chúng ta “mất mát” về vấn đề hôn nhân đồng giới, mối đe dọa đã không còn. Chúng ta hãy mong đợi những cơ hội mới để có dịp chia sẻ về Lòng Chúa Thương Xót: “Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương” (Mt 5:7). Đó chính là Tin Mừng vậy.

HÃY TỰ HÀO. Thánh Phaolô động viên: “Hãy vui mừng và gắng nên hoàn thiện. Hãy khuyến khích nhau, hãy đồng tâm nhất trí và ăn ở thuận hoà. Như vậy, Thiên Chúa là nguồn yêu thương và bình an, sẽ ở cùng anh em” (2 Cr 13:11). Vả lại, chính Thiên Chúa đã kêu gọi chúng ta ngay trong bước ngoặt lịch sử này – Hoa Kỳ chấp thuận hôn nhân đồng giới. Trong quá khứ, Giáo Hội hồi thế kỷ IV có trách nhiệm suy tư vầ bản chất của Đức Kitô, Giáo Hội hồi thế kỷ XVI có trách nhiệm suy tư về mối quan hệ giữa đức tin và công việc, còn hiện nay, Giáo Hội có trách nhiệm suy tư về vấn đề giới tính. Điều chúng ta dạy và việc chúng ta làm trong thời đại chúng ta sẽ định hình tư tưởng của Giáo Hội và cuộc sống đối với các thế hệ tương lại.

Đây không chỉ là lời kêu gọi đối với các vị lãnh đạo quốc gia và Giáo Hội, mà còn đối với mỗi gia đình Kitô giáo. Dù chúng ta có đi vận động hành lang ở sảnh Quốc hội hay không để xem việc buôn bán người hoặc dạy trẻ em về tặng phẩm tình dục quý giá thế nào, chúng ta vẫn đang củng cố và định hình giáo huấn của Giáo Hội về giới tính.

Chúng ta đang bước vào tương lai chưa biết sẽ đáng quan ngại hay hay không, nhưng cần có lòng khiêm nhu và tự tin: “Phúc thay ai hiền lành, vì họ sẽ được Đất Hứa làm gia nghiệp” (Mt 5:4). Đức Kitô là Thiên Chúa Ngôi hai và vẫn là Hoa Tiêu điều khiển Con Tàu Giáo Hội. Phúc cho ai chân nhận điều này, vì họ sẽ được Nước Trời làm gia nghiệp đời đời!

MARK GALLI

TRẦM THIÊN THU

(Chuyển ngữ từ ChristianityToday.com)

Chị Nguyễn Kim Bằng gởi

Con Cái Thời Nay

Con Cái Thời Nay

Huy Phương

Xem tin tức ở Việt Nam chúng ta thường nghĩ đến lúc đạo lý đã suy đồi. Thời gian qua, số vụ án con cái giết cha mẹ đang có chiều hướng gia tăng. Trên báo chí, không thiếu tin tường thuật những vụ án mạng tàn bạo do những đứa con bất hiếu thẳng tay đâm chém cha mẹ dù chỉ với những bất bình nhỏ.

Nếu kể chuyện nghịch nữ hoặc nghịch tử ở Việt Nam, hẳn phải mất hàng nghìn trang giấy: Tơ Đênh Triệu (Quảng Nam) say rượu giết cha. Đặng Hùng Phương (Vĩnh Long) giết cha rồi đem lên Sài Gòn phi tang. Trần Văn Kiệt (Tây Ninh) đâm cha sau một lần cãi vã. Lê Văn Lực (Thanh Hóa) chỉ vì lời mắng “đồ ăn hại” đã đoạt mạng cha mình. Nguyễn Xuân Hậu (Lào Cai) chỉ vì bị la không chịu lo sửa soạn Tết đã đâm chết cha. Nguyễn Khả Đ. (Rạch Giá) giết mẹ rồi giấu xác trong lu nước. Nguyễn Thị Phin (Tây Ninh) giết mẹ chiều 30 Tết để lấy tiền, vàng. Nông Văn Thùy (Bắc Giang) xin tiền không được, đã vung chày sát hại mẹ. Bùi Minh Đạt (Hà Nội) vì mâu thuẫn đất đai, đã dùng dao chém nhiều nhát vào cổ, đầu, tay mẹ khiến nạn nhân tử vong tại chỗ. Lê Văn Phước (Đồng Nai) trong lúc tắm rửa, vệ sinh cho người mẹ 82 tuổi bị tai biến, đã liên tục chửi bới và đánh đập khiến bà cụ tử vong…

Chúng ta những người Việt đang sinh sống ngoài Việt Nam, ở Hoa Kỳ hay các nước khác thường cho là mình may mắn không phải sống ở cái đất nước đạo lý suy đồi, luân thường bại hoại. Nước Mỹ có 320 triệu dân, nửa năm chưa xảy ra một vụ án mạng con giết cha mẹ, đất nước Việt Nam chỉ có 90 triệu dân, tuần nào cũng có chuyện cha mẹ bị con đâm chém. Nhưng như thế có phải cha mẹ người Việt sống ở Mỹ, đời sống được bảo vệ và có hạnh phúc hơn không? Sở dĩ chúng tôi trình bày như vậy, vì giữa văn hóa Việt và Mỹ có những phần khác biệt.

Nhà văn Lâm Ngữ Đường trong “Một Quan Niệm Về Sống Đẹp” (Nguyễn Hiến Lê dịch) đã cho rằng người cao niên ở Mỹ về già vẫn làm việc hăng hái, vì họ theo chủ nghĩa cá nhân một cách thái quá, tự đắc, muốn độc lập, cho sự nhờ vả con cái là tủi nhục. Trong các quyền của công dân không có cái quyền của cha mẹ được con cái phụng dưỡng. Tại phương Tây, ông già bà lão không muốn xen vào đời sống của con, lánh mặt trong một nơi nào đó, tự lo cho cái ăn ngủ của mình. Người Trung Hoa (và người Á Đông?) không có cái quan niệm cá nhân độc lập, mà cho rằng những người trong gia đình có bổn phận giúp nhau, nếu về già mà phải nhờ cậy con, có điều chi mà xấu hổ!

Bản năng của muôn loài là thương yêu và bảo vệ con. Con gà mẹ dùng đôi cánh che chở cho bầy gà con trước sự hung hiểm của diều hâu. Con chim bay xa tha mồi về mớm cho con non nớt yếu đuối bên bờ tổ. Hung dữ như cọp beo cũng không có loài nào ăn thịt con. Nhưng muôn loài cũng không có cái cảnh nào có đàn con đi kiếm thức ăn cho những người sinh nở ra chúng lúc họ về già, không còn khả năng săn nhặt, nằm chờ chết trong hang ổ. Nhà văn Lâm Ngữ Đường cho rằng, “Người nào cũng yêu con, nhưng người có văn hóa mới biết thương yêu cha mẹ!”

Ở Mỹ, trong giờ hành chánh mà một đứa con lang thang ngoài đường, thì cảnh sát lập tức kết tội cha mẹ của chúng, nhưng một cụ già bị bỏ ngoài đường thì người ta tìm đến sở xã hội, liệu có ai truy tìm và lên án những đứa con.

Chúng ta phải chờ vài ba thế hệ nữa may ra, chứ hiện nay, các bậc cha mẹ người Việt ở Mỹ, tâm lý vẫn chưa sẵn sàng, còn cảm thấy tổn thương và đau khổ, than trách khi bị con cái đẩy ra khỏi nhà. Những vị cao niên Mỹ không ai than phiền vì con cái không quan tâm hay “bỏ rơi” mình. Đối với họ, con trên 18 tuổi đã ra khỏi gia đình, vì muốn cho con tự lập, có khi muốn con đi học xa, thăm hỏi, quan tâm là điều tốt, nhưng cha mẹ không bao giờ kỳ vọng nơi con cái khi mình về già, trông đợi sự giúp đỡ của con. Cha mẹ và con cái từ đây hết còn bổn phận với nhau. Do đó, họ chuẩn bị để dành tiền, đầu tư, mua bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm “sức khỏe lâu dài,” chuẩn bị “hậu sự” cho mình.

Như vậy các bậc cha mẹ này không còn cảm thấy đau khổ vì những lý do về con cái.

Trái lại người Việt hay Á Đông luôn cho rằng trong trăm nết thì chữ hiếu đứng đầu (Bách hạnh hiếu vi tiên). Theo Phật Giáo thì “tâm hiếu là tâm Phật, hạnh hiếu là hạnh Phật.” Khi thấy con cái đối xử với mình tệ bạc thì đem lòng ai oán, nhất là vào buổi giao thời, vẫn thường so sánh lối sống của gia đình ngày xưa, với lối sống “Mỹ hóa” bây giờ của con cái, và cũng vì chính sự đổi thay quá nhanh chóng của con cái, sinh ra ở Mỹ, hay chịu lối sống Mỹ quá sớm, hoặc là dùng chữ gia đình “vô phước” như cách than phiền của nhiều vị.

Quí vị đã có dịp lui tới chuyện trò với các vị cao niên người Việt trong các nhà dưỡng lão, đã thường biết đến nỗi buồn của họ, không phải vì tiền, vì danh mà vì một nỗi cô đơn, chỉ vì con cái không ngó ngàng đến họ. Khi tôi muốn kể nỗi lòng của một vị cao niên buồn bã, cô đơn trong một nhà dưỡng lão, trên trang báo, thì ông cụ chấp tay vái tôi, “Thôi xin ông, con tôi mà biết tôi kể lể với ông thì chúng hành tôi đến chết mất!”

– Một gia đình, khi người cha qua đời, những đứa con thấy mẹ thui thủi một mình, khuyên mẹ bán ngôi nhà rồi về ở với chúng nó. Như một trái bóng, bà bị đưa qua đưa lại giữa những đứa con, và chỗ ở cuối cùng của bà bây giờ là nhà dưỡng lão!

– Một bà cụ khi bị đưa vào bệnh viện, rồi nhà hưu dưỡng, vì lo xa, bà làm thủ tục trao cho cô con gái duy nhất, ngôi mobile home của bà, nhưng chỉ ít lâu sau, cô này bán ngôi nhà lấy tiền bỏ túi. Khi khỏe mạnh được trở về nhà, bà phải đi “share” phòng cho đến lúc qua đời.

– Một gia đình lúc người cha mất, bà mẹ vội vã sang tên ngôi nhà cho hai cô con con gái. Cô chị trả cho em một nửa số tiền để lấy hẳn ngôi nhà, và mời bà mẹ ra khỏi nhà. Lý do: Hạnh phúc gia đình của riêng cô. Người mà cô chọn là chồng, chứ không phải mẹ!

– Nếu bạn đọc thấy một người phụ nữ luống tuổi thường đi xe đạp trong khu Little Saigon, đó là người mẹ có bốn đứa con, bà đang ở nhà “share” vì không đứa con nào chịu “nuôi” mẹ.

Hầu hết những nhân vật trong câu chuyện này là quý bà, vì trong buổi giao thời này, còn mang tâm lý “nội trợ,” không biết lái xe, không biết Anh ngữ, và tình thương con cái còn nhiều như thuở còn ở Việt Nam, còn các ông thì dễ sống hơn. Mặt khác là bậc cha mẹ người Việt ở Mỹ không biết là các con đổi thay quá nhanh.

Phần đông những bậc cha mẹ ở Mỹ lâm vào cảnh ngộ trên vì có con cái sinh ra ở Mỹ hay được đem đến Mỹ quá sớm, và con cái có bằng cấp càng cao, giàu có càng nhiều thì hình như càng không nghĩ đến chuyện mình phải có bổn phận phụng dưỡng cha mẹ già. Không những phụng dưỡng cha mẹ già mà còn như lường gạt, lừa đảo các bậc sinh thành như những câu chuyện thường xảy ra trong cộng đồng Việt Nam mà chúng tôi trình bày ở trên. Cái cảnh trong gia đình nghèo, anh chị em thương nhau, con cái hiếu với cha mẹ, hình như chúng ta vẫn thường thấy trong đời. Những đứa con lớn lên ở Việt Nam, đã qua cái cảnh thiếu ăn, cha tù đày, mẹ vất vả ngược xuôi, hẳn trong lòng chúng còn một chỗ tựa cho cha mẹ.

Những câu chuyện con, dâu, con rể mời cha mẹ ra khỏi nhà không thiếu ở đây, nhan nhản, chẳng khác gì những thảm cảnh con cái giết cha mẹ ở Việt Nam. Gia đình người Việt ở Mỹ chưa thấy cảnh cha mẹ chết dưới tay con, nhưng khổ đau u sầu do con cái gây nên thì không thiếu, “Giết nhau chẳng cái Lưu Cầu, giết nhau bằng cái u sầu độc chưa?”

Cuối cùng bài học chưa thuộc của tuổi già vẫn là: “…Người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong chờ báo đáp. Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.” (Chu Dung Cơ).

Bài học thứ hai là đừng bao giờ “dốc túi” cho con quá sớm trước khi nhắm mắt.

Thực ra, “Nuôi con mới biết lòng cha mẹ, về già mới biết lòng con cái.”

Trong chúng ta ai thực sự đã chuẩn bị cho tuổi già như người bản xứ, thôi thì trăm sự, đường cùng phải nhờ đến ông nhà nước.

Huy Phương

Chị Nguyễn Kim Bằng gởi