CUỘC CHIẾN GIỮA ĐAVÍT & GÔLIÁT – CUỘC CHIẾN ĐỨC TIN

CUỘC CHIẾN GIỮA ĐAVÍT & GÔLIÁT – CUỘC CHIẾN ĐỨC TIN

Thiên Chúa của Israel là Thiên Chúa hằng sống.  Người khác với tượng thần của chư dân, bởi thần của chư dân là những vị thần hư vô, không tồn tại:

“Tượng thần chúng chỉ là vàng bạc,
Chỉ do tay người thế tạo thành:
Có mắt có miệng không nhìn không nói,
Có hai tai mà chẳng thể nghe chi
Không chút hơi thở nơi mồm, nơi miệng” (Tv 134(135),15-17)

Người là Thiên Chúa quyền năng tuyệt đối, trung tín, công minh và chính trực vô cùng, nhưng lại rất gần gũi với dân riêng Người.  Người luôn luôn đồng hành với dân, dẫn dắt dân thông qua các giao ước, giáo huấn và người đại diện, nhưng cũng sẵn sàng sửa phạt dân khi họ dám lìa xa Người mà đến với thần ngoại (x. Đnl 12,26-28).  Tuy nhiên, khi dân nhận ra những lỗi lầm của mình và tỏ lòng sám hối, Người lại tha thứ và cứu họ khỏi án phạt, vì Người là Đấng giàu lòng thương xót (x. Lc 1,50; Ep 2,4).

Hôm nay, dân Chúa đang gặp nạn bởi sự uy hiếp của quân Philitinh, một đội quân hùng mạnh hơn hẳn quân Israel cả về số lượng cũng như chất lượng (x. 1 Sm 13).  Hơn nữa, trong quân đội của Philitinh xuất hiện một gã khổng lồ Gôliát cao to, khỏe mạnh khác người, là sức mạnh và chỗ dựa tinh thần của quân Philitinh (x. 1 Sm 17,4-7), nhưng nó lại là nỗi khiếp sợ, hoang mang của quân Israel (x. 1 Sm 17,24).  Chính trong những tình thế mà sức mạnh dân Chúa cảm thấy bất lực trước các thế lực dân ngoại, thì Thiên Chúa đã ra tay uy quyền để cứu dân (x. 1 Sm 17,40-54).

Đavít, một cậu bé chăn cừu dễ thương lại chính là vũ khí sống động mà Thiên Chúa dùng để hạ nhục kẻ thù của dân Người.  Người đã không hành động một cách trực tiếp, mà hành động qua con người nhỏ bé được Thiên Chúa xức dầu thánh hiến (x. 1 Sm 16).  Trước một Gôliát khổng lồ đầu đội mũ chiến bằng đồng, toàn thân được trang bị bảo vệ bằng đồng, tay cầm giáo rất đáng sợ lại là một cậu bé chăn cừu Đavít nhỏ bé, tay cầm chiếc dây phóng đá và mấy hòn đá cuội nhỏ, đại diện cho quân đội Israel để giao đấu tay đôi với hắn (x. 1 Sm 17,40).  Dưới con mắt của bao người, chỉ cần tên Gôliát kia dậm chân một cái thì Đavít cũng khó mà đứng vững được, đúng là “lấy trứng chọi đá,” quả  là một cuộc chiến không cân xứng.

Giữa hai thế lực, một bên là sức mạnh con người được thể hiện tất cả ra bên ngoài với những võ trang hiện đại và tối tân qua hình ảnh Gôliát; bên còn lại là sức mạnh của Thần Minh được thể hiện qua sự nhỏ bé, yếu đuối của con người qua hình ảnh cậu bé Đavít.  Sức mạnh của Thần Minh thì tiềm tàng ở bên trong chứ không ở những gì mà con người nhìn thấy, sức mạnh ấy phải được nhìn dưới con mắt của đức tin, và nhờ đức tin thì sức mạnh ấy mới được thực hiện (x. 1 Sm 17,34-37).

Đavít nói với tên Gôliát: “Mày mang gươm, mang giáo, cầm lao mà đến với tao.  Còn tao, tao đến với mày nhân danh Đức Chúa các đạo binh là Thiên Chúa các hàng ngũ Israel mà mày thách thức” (1 Sm 17,45).  Đavít đã tuyên bố rõ ràng, cậu đến không phải là với sức mạnh của cậu hay của người Israel, nhưng đến với sức mạnh của một vị Thiên Chúa sống động đã chọn Israel là dân riêng Người.  Có thể nói những lời cậu vừa dõng dạc tuyên bố, đó là lời nói của một đức tin trọn vẹn, có thể lời đó không là gì với người Philitinh, và cũng chỉ như trò cười trước mặt Gôliát.  Thế nhưng, với Israel đó là chỗ cậy dựa vững chắc đối với họ, và qua đó Thiên Chúa cũng nhắc nhở cho dân về niềm tin, khi họ đang quên Đấng luôn đồng hành với họ và là Vua đích thực của họ.  Qua sự xuất hiện của Đavít, Thiên Chúa cho mọi người thấy rằng đây chính là cuộc chiến của Thiên Chúa để bảo vệ dân chứ không phải là của quân đội Israel (x. 1 Sm 17,47).

Cuộc chiến bắt đầu khi tên Gôliát mạnh mẽ xông lên tiến về phía Đavít, đây là lúc sức mạnh Thiên Chúa thể hiện, Đavít xông lên và dùng dây phóng ném chỉ một hòn đá nhỏ vào trán, khiến tên Gôliát ngã sấp mặt xuống đất ngay lập tức.  Sau đó, Đavít đã dùng chính gươm của hắn, mà chặt đầu hắn mang về Giêrusalem như cậu đã tuyên bố trước quân đội hai bên (x. 1 Sm 17,48-51).  Đavít đã làm những gì theo ý Chúa và đã thành công.  Vũ khí thô sơ như đồ chơi của trẻ em đó, Thiên Chúa đã dùng để cho sức mạnh của Người được thể hiện, sức mạnh của hòn đá và hướng đi của hòn đá hoàn toàn xuất phát từ Thiên Chúa, chứ không phải là Đavít.

Có thể nói ý Chúa thật nhiệm mầu, bởi Người đâu cần phải dùng đến Đavít, mà chỉ cần phán một lời thì cả Gôliát và quân Philitinh sẽ không còn trên mặt đất.  Thế nhưng, qua Đavít Thiên Chúa muốn nói với dân người cách riêng và toàn thể chư dân nói chung đó là, “những gì mà con người cho là mạnh mẽ thì đối với Chúa chẳng có là gì, và những gì mà con người cho là yếu đuối thì trước mặt Chúa đó quả là mạnh mẽ, khi con người biết đặt niềm tin tưởng nơi Thiên Chúa” (1 Cr 1,26-30).  Kết quả, quân Philitinh đã tan tác như ong vỡ tổ và dân Israel được an toàn (x. 1 Sm 17,51).

Qua cuộc chiến tay đôi giữa Đavít và tên Gôliát, cho chúng ta có được một cảm nghiệm về đời sống đức tin ngay giữa lòng thế giới hôm nay.  Trước hết, hình ảnh về một Đavít thật yếu ớt và nhỏ bé trước mắt Gôliát cao to khỏe mạnh, như là hình ảnh của một dân Israel giữa muôn dân trên mặt đất, như là hình ảnh của Giáo Hội ngày nay đang trong hành trình tiến về quê trời giữa biết bao nhiêu là sóng gió và thử thách.  Còn Gôliát là một hình ảnh của các thế lực thù địch xung quanh như các học thuyết sai lạc, trào lưu xã hội bài trừ tôn giáo, bách hại…  Tuy nhiên, chúng ta được mời gọi hãy trung thành và can đảm trong đức tin qua Giáo Hội, vì chính Chúa Giêsu đã nói: “Giữa thế gian, các con sẽ phải đau khổ, nhưng hãy can đảm lên, Thầy đã thắng thế gian” (Ga 16,33).

Cách đặc biệt hơn khi nhìn vào chính con người của mỗi chúng ta, để thấy được cuộc chiến đấu giữa một Đavít và Gôliát vẫn diễn ra thường ngày trong con người của mình, giữa những chọn lựa, nhất là trong hành trình đức tin, như cảm nghiệm của Thánh Phaolô: “Sự thiện tôi muốn thì tôi không làm, nhưng sự ác tôi không muốn, tôi lại cứ làm” (Rm 7,19).  Hình ảnh Đavít, tượng trưng cho con người chúng ta thật yếu đuối và mỏng manh giống như một “ngọn gió thoảng qua.”  Còn Gôliát cao to, khỏe mạnh tượng trưng các thế lực xấu vẫn hằng ngày tìm cách để cám dỗ và loại bỏ chúng ta, hầu làm cho chúng ta xa dần tình yêu của Thiên Chúa (x. 1 Pr 5,8).  Chính vì thế, chúng ta dù yếu đuối và mỏng manh, chúng ta cũng luôn phải chiến đấu và chiến đấu tới cùng để không bị các thế lực sự dữ thống trị chúng ta (x. 1 Pr 5,9).

Thế nhưng, để có thể chiến thắng được quân thù, tự sức chúng ta không thể, vì quân thù rất mạnh và mưu mô; chúng ta chỉ có thể chiến thắng khi chúng ta có vũ khí trong tay đó là đức tin.  Nếu chúng ta dùng đức tin để chiến đấu, thì không phải chúng ta chiến đấu, mà chính Thiên Chúa sẽ chiến đấu thay cho chúng ta, giống như hình ảnh Đavít năm xưa trước Gôliát, và chắc chắn chúng ta sẽ dành được chiến thắng (x. Ep 6,10-14).

Thiên Chúa luôn gần gũi với con người, còn về phía chúng ta, chúng ta có để cho Thiên Chúa ở gần và ở trong ta hay không?  Chúng ta có giống như Đavít làm theo ý Chúa trong chương trình của Người hay không?  Mỗi người chúng ta hãy mở lòng mình để cho ý Chúa được thể hiện, chính những lúc đó, chúng ta sẽ có được cảm nghiệm như Thánh Phaolô, “Tôi sống nhưng không phải là tôi sống, mà là Đức Kitô sống trong tôi” (Gl 2,20).

Chúng ta hãy sống theo sự hướng dẫn dưới con mắt đức tin, để có thể nhận ra được những dấu chỉ của Thiên Chúa trong cuộc sống và trong vũ trụ.  Trong cuộc sống, đứng trước những sự dữ, đau khổ, bất công… và nhất là sự chết, nếu có không có đức tin, chắc chắn chúng ta cảm thấy thất vọng và buông xuôi mọi thứ (x. Rm 4,21).  Chỉ có trong đức tin, chúng ta mới tìm ra được ý nghĩa và lời giải đáp cho bản thân, cũng như người thân trong những trường hợp tưởng như là ngõ cụt (x. Ga 20,29).  Hơn nữa, nhờ đức tin, chúng ta sẽ có sức để chiến đấu vượt qua thử thách chông gai trong cuộc sống, vì “chính Chúa gìn giữ bạn khỏi lưới kẻ thù giăng, khỏi tai ương tàn khốc” (Tv 90[91], 3).

Trong vũ trụ này, với những thay đổi theo cả hai hướng tích cực và tiêu cực, nhưng dù chúng ta phải đối diện với những thay đổi theo hướng nào đi nữa thì hãy xác tín rằng, Chúa chính là chủ của vũ trụ và Người đang hướng dẫn để đưa chúng đạt đến sự hoàn hảo.  Vì thế, dù là những điều nhỏ bé và tầm thường đang diễn ra trong vũ trụ thì cũng nằm trong ý định của Chúa.  Chính Chúa đang dùng những gì tầm thường ấy để thực hiện chương trình nhiệm mầu của Người.

Thiên Chúa của chúng ta là một Thiên Chúa sống động, Người đã, đang và tiếp tục yêu thương ta, bởi Người là tình yêu (x. 1 Ga 4,16).  Người là khởi đầu và cũng là cùng đích của cuộc sống chúng ta (x. Kh 22,13).  Vì thế, dù trong hoàn cảnh khó khăn nào, chúng ta hãy luôn nhớ rằng Thiên Chúa luôn ở ngay bên ta và trong ta để giúp ta, nếu ta biết dành chỗ cho người (x. Tv 90(91)).  Hãy tín thác và dâng lên cho Người tất cả những vui buồn và khó khăn, để Người ban ơn và giúp ta vượt qua như Đavít xưa.  Hãy can đảm và dựa vào ơn Chúa, loại bỏ trong chúng ta những gì là ích kỷ hẹp hòi, những gì là tự kiêu, tự phụ… để luôn ngoan ngoãn trong Chúa.  Hãy tin tưởng rằng Thiên Chúa đang làm cho vũ trụ này đạt đến sự hoàn thiện qua sự cộng tác của mỗi người chúng ta.  Như thế, chúng ta sẽ luôn giữ được sự bình an trong cuộc sống, vì có Chúa luôn ở cùng.

John Phạm

From Langthangchieutim

TẠI SAO THIÊN CHÚA LẠI KHÔNG CAN THIỆP VÀO VỤ KHỦNG BỐ ĐẪM MÁU 11/09/2001?

TẠI SAO THIÊN CHÚA LẠI KHÔNG CAN THIỆP VÀO VỤ KHỦNG BỐ ĐẪM MÁU 11/09/2001?

Vụ KHỦNG BỐ đẫm máu nhất lịch sử nước Mỹ tại toà tháp đôi của Trung Tâm thương mại Thế giới New York ngày 11/09/2001 đã làm 2.996 người bị chết, hơn 6.000 người khác bị thương, ngoài ra còn gây thiệt hại về tài sản và cơ sở hạ tầng ít nhất 10 tỉ đôla và gây tổn thất tổng cộng 3 nghìn tỷ đôla.

TẠI SAO THIÊN CHÚA LẠI KHÔNG CAN THIỆP VÀO VỤ KHỦNG BỐ ĐẪM MÁU 11-09-2001 (2)

Sự kiện 11 tháng 09 năm 2001 vào sáng thứ Ba là một loạt bốn vụ tấn công khủng bố có mục tiêu bởi nhóm khủng bố Hồi giáo al-Qaeda chống lại Hoa Kỳ.

Nỗi đau đớn thể xác và xót xa tinh thần của vụ khủng bố này sẽ hằn sâu vào ký ức của nhiều người và sẽ không bao giờ ngơi.

Sau biến cố 11 tháng 9 năm 2001 tại Mỹ, con gái của một vị Mục sư giảng thuyết nổi tiếng được mời trả lời phỏng vấn trên truyền hình và người hướng dẫn chương trình đã hỏi cô ta như sau:

“Tại sao Thiên Chúa lại có thể để xảy ra một thảm họa khủng khiếp như vậy?”

Câu trả lời của thiếu nữ này thật là thâm thúy:

“Tôi nghĩ là Thiên Chúa rất buồn vì điều đó, ít nhất là Ngài cũng buồn bằng chúng ta.

Từ bao năm nay, chúng ta đã yêu cầu Ngài đi ra khỏi trường học, khỏi chính phủ và khỏi đời sống của chúng ta.

Ngài là người ‘quân tử’ nên đã lẳng lặng rút lui.

Làm sao chúng ta có thể mong Chúa ban ơn lành và che chở chúng ta khi chúng ta đã khẩn thiết xin Ngài để mặc chúng ta một mình?

Về những biến cố mới xảy ra như tấn công khủng bố, bắn giết trong trường học, chiến tranh …, tôi nghĩ rằng mọi sự đã bắt đầu với Madeleine Murray O’Hare, khi bà ấy than phiền là không nên đọc kinh trong trường học nữa. Và chúng ta đã đồng ý!

Rồi lại một người khác lại có ý kiến là chúng ta không nên đọc Kinh Thánh nơi trường học, cũng chính quyển Kinh Thánh trong đó dạy chúng ta: ‘Chớ giết người, chớ trộm cắp, yêu thương tha nhân như chính bản thân mình, v.v…, và chúng ta cũng đã đồng ý!

Sau đó bác sĩ Benjamin Spock lại nói là chúng ta không được đánh con cái mình khi chúng làm gì xấu, vì chúng ta có thể làm sai lệch nhân cách bé nhỏ của chúng và làm cho chúng không biết tự quý trọng bản thân mình nữa.

Thế rồi con trai của chính vị bác sĩ ấy khốn thay đã tự tử. Người ta bảo rằng một chuyên viên chắc chắn phải biết mình nói gì, còn ông ấy nói với chúng ta điều mà chính thực tế gia đình ông ấy thất bại , và chúng ta cũng đồng ý luôn !!!

Bây giờ chúng ta lại tự hỏi là tại sao con chúng ta không có lương tâm, tại sao chúng ta không phân biệt được thiện ác, và tại sao chúng ta có thể nhẫn tâm giết chết một thai nhi, một người thân hay chính mình.

Có thế sau khi suy nghĩ chín chắn, chúng ta đi đến kết luận:

Chúng ta gieo nhân nào thì sẽ gặt quả ấy.

Điều Kì Lạ… là con người có thể vứt bỏ Chúa một cách dễ dàng, rồi sau đó lại tự hỏi tại sao thế giới biến thành địa ngục.

Điều Kì Lạ… là chúng ta lại có thể tin những gì báo chí nói mà lại nghi ngờ những gì Kinh Thánh nói.

Điều Kì Lạ… là chúng ta gửi cho nhau những chuyện vui cười qua email và chúng được truyền đi tiếp như lửa rơm, nhưng khi gửi những thông điệp về Thiên Chúa thì chúng ta lại đắn đo suy nghĩ trước khi gửi đi tiếp.

Điều Kì Lạ… là khi bạn gửi đi thông điệp này, có thể bạn không gửi đi cho nhiều người lắm trong danh sách của bạn, vì bạn không biết họ có tin Chúa không hoặc họ sẽ nghĩ gì về bạn.

Điều Kì Lạ… là chúng ta lại hay lo sợ người đời nghĩ sao về chúng ta, hơn là những gì Thiên Chúa nghĩ về chúng ta.

Hãy chia sẻ thông điệp này, nếu bạn nghĩ nó đáng được gửi đi. Nếu không, bạn cứ vứt nó đi, cũng chẳng ai biết đâu!

Nhưng nếu bạn cắt đứt chuỗi suy nghĩ này, thì đừng bao giờ than phiền về tình trạng tồi tệ của thế giới chúng ta đang sống.

(Nguồn: Dòng Đồng Công Hoa Kỳ)

TƯỞNG LẦM

TƯỞNG LẦM

   Trong đời sống có rất nhiều điều hiểu lầm.  Chẳng hạn xưa kia khi thấy mặt trời cứ sáng mọc tối lặn, người ta tưởng rằng trái đất đứng yên và mặt trời di chuyển chung quanh trái đất.  Nhưng khoa học tiến bộ đã minh chứng mặt trời đứng yên, chính trái đất mới xoay chung quanh mình và chung quanh mặt trời.  Trong đời sống đạo cũng đã có những hiểu lầm như thế.  Người ta cứ tưởng Đấng cứu thế sẽ uy nghi từ trên mây trời hiện đến.  Không ngờ Người lại do một thôn nữ dưới đất sinh ra.  Người ta cứ tưởng Đấng cứu thế phải ngự trong lâu đài sang trọng của vua chúa.  Nhưng không ngờ Người lại sinh ra trong chuồng bò lừa.  Người ta cứ tưởng Đấng cứu thế phải uy quyền lẫm liệt.  Nhưng không ngờ Người lại quá hiền lành khiêm nhường.  Người ta cứ tưởng Đấng cứu thế phải đánh đông dẹp bắc, đập tan quân thù, đưa nước Do Thái lên địa vị bá chủ.  Nhưng không ngờ Người chịu thua hết mọi người, chịu hành hạ, chịu sỉ nhục, chịu chết như một kẻ tội lỗi.  Người ta cứ tưởng Đấng cứu thế là một ông vua có kẻ hầu người hạ.  Nhưng không ngờ chính Người lại quỳ xuống hầu hạ, rửa chân cho các môn đệ.

    Có quan niệm sai lầm về Thiên Chúa, người ta cũng sai lầm về người môn đệ.  Người ta cứ tưởng theo Chúa thì sẽ được chức cao quyền trọng trong Nước Chúa.  Nên bà Giêbêđê mới xin Chúa cho hai người con là Gioan và Giacôbê được ngồi bên tả và bên hữu Chúa trong Nước Chúa.  Nhưng không ngờ Chúa không hứa cho chức quyền mà chỉ hứa cho uống chén Người sẽ uống, nghĩa là phải chết.  Người ta cứ tưởng người làm lớn trong Nước Chúa sẽ được trọng vọng, được phục dịch.  Nhưng không ngờ Chúa lại bảo: “Ai trong anh em muốn làm lớn thì phải phục vụ anh em.”  Người ta cứ tưởng theo Chúa thì Chúa sẽ cho mọi sự may mắn ở đời, được thành công, được giàu sang.  Nhưng không ngờ Chúa lại bảo: “Ai muốn theo Ta, phải từ bỏ mình đi, vác thập giá mình mà theo.”

    Hôm nay, sau khi nghe các môn đệ báo cáo về dư luận quần chúng, Đức Giêsu thấy họ quá sai lầm về Người, về vai trò Cứu thế của Người, về con đường cứu chuộc.  Nên Người đã dậy rõ ràng cho các môn đệ biết Đấng Cứu thế thực là Con Thiên Chúa.  Nhưng con đường Người đi là con đường thập giá.  Người phải chịu đau khổ, chịu hành hạ, chịu sỉ nhục, và phải chịu chết.

    Người cũng cho các môn đệ biết ai muốn theo Người cũng sẽ phải đi vào con đường của Người.  Phải từ bỏ mình, vác thập giá mình mà theo Người.

    Phải chăng Thiên Chúa muốn hành hạ con người, muốn con người tàn lụi chứ không muốn con người phát triển, muốn con người phải chịu đau khổ chứ không muốn con người được hạnh phúc?  Tại sao trên trần gian, người ta thường hứa hẹn cho những người theo mình hạnh phúc sung sướng mà Chúa thì làm ngược lại, chỉ hứa cho những người theo mình thánh giá và đau khổ?  Thưa, chắc chắn Chúa muốn cho con người được hạnh phúc.  Chính vì muốn con người được hạnh phúc mà Chúa đã phải xuống trần gian để cứu chuộc con người.  Nhưng thứ hạnh phúc mà Chúa muốn ban tặng cho con người không phải là thứ hạnh phúc giả tạo dễ dàng và mau qua.  Chúa muốn cho con người được hạnh phúc vĩnh cửu, hạnh phúc đích thật, hạnh phúc không bao giờ tàn úa.  Muốn được hạnh phúc đó, con người phải kinh qua những vất vả, đau đớn.  Đau đớn nhất là phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình.  Những vất vả đau đớn không phải là vì Chúa độc ác muốn hành hạ con người.  Những đau đớn từ bỏ mình không phải là vì Chúa muốn con người đi vào tàn lụi diệt vong.  Nhưng đó là qui luật, là điều kiện để được sự sống, được hạnh phúc đích thật.

    Chính Đức Giêsu cũng phải đi qua con đường thập giá khổ nhục mới đến hạnh phúc.  Chính Người phải kinh qua cái chết đau đớn mới tới ngày phục sinh vinh quang.  Nên Chúa đã nói với các môn đệ: “Ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì Tôi và vì Tin Mừng, thì sẽ cứu được mạng sống ấy.”

    Thành ra, đau khổ Chúa hứa không phải để hành hạ con người, nhưng là con đường dẫn con người đến hạnh phúc đích thực.  Thập giá và cái chết không phải để đưa con người vào tàn lụi, nhưng chính là điều kiện để con người được tái sinh và triển nở trong đời sống mới, đời sống vĩnh cửu với hạnh phúc không bao giờ tàn.

    Những lời Chúa nói hôm nay, tuy khó nghe và khó chấp nhận.  Nhưng đó là sự thật và là con đường đưa ta đến hạnh phúc và sự sống vĩnh cửu.  Chúa đã không lừa mị ta, không hứa hẹn cho ta những gì dễ dãi, chóng qua.  Chúa chỉ cho ta đường ngay nẻo chính.  Chúa mời gọi ta phải dũng mạnh, can đảm và quyết liệt trong cuộc chạy đua dành lấy hạnh phúc nước trời.

    Lạy Chúa, xin cho con biết từ bỏ mình, vác thập giá mình mà bước theo Chúa.  Amen!

ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt

 From: KittyThiênKim & KimBangNguyen

10 Cách Rất Đời Thường Có Thể “Chứng Minh” Sự Tồn Tại Của Thiên Chúa

Chắc chắn bạn đã từng kinh nghiệm sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc đời bạn; và đó là cách tuyệt vời để hiểu và diễn giải sự hiện hữu sống động của Ngài. Và đây, chúng tôi đưa ra 10 điều rất đỗi thân quen nhưng cho thấy Thiên Chúa hiện diện trong cuộc đời mỗi người.
https://dongten.net/…/10-cach-rat-doi-thuong-co-the-chung-…/

Đương đầu với sự đau khổ của tha nhân

Đương đầu với sự đau khổ của tha nhân

Chúng ta muốn thực hiện một kế hoạch cho Thiên Chúa, chúng ta phải hành động trước, thường thường với một sự táo bạo, có chút điên rồ, chút liều lĩnh… Khi chúng ta đặt tay chân và trái tim cùng khối óc vào đấy thì Chúa sẽ thực hiện kế hoạch theo ý Ngài. (Tôi tin tưởng chắc chắn như thế).

Mose đã phải giơ tay lên, trước khi Chúa cho nước biển rẽ đôi ra.

Nước phải đổ đầy chum, thì Chúa mới biến thành rượu.

Đứng trước sự đau khổ của những người bị lạm dụng tình dục, chúng ta cũng đau nỗi đau của họ (kể cả nỗi đau khổ của người lạm dụng) chúng ta sẽ làm được gì???

Chúng ta có dám tin rằng sự đau khổ nào cũng có thể được đương đầu trong sự trong sáng và hy vọng: Đức Giêsu Kitô. ???

  • Dạ vâng! Như Đức Giêsu Kitô đã ôm lấy sự phản bội của Giuđa, thì chúng ta cũng dám đương đầu với sự việc đã xảy ra, với một niềm tin tưởng rằng, chúng có thể mang lại hoa trái tươi tốt cho Giáo Hội!
  • Dạ vâng, thưa nơi đâu tội lỗi gây ra đau khổ nơi đó đầy ân sủng của Thiên Chúa. Ôi tội hồng phúc!!! Lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa là ân sủng biến đổi tội lỗi của chúng ta trở thành vết tích Tình Yêu của Thiên Chúa.

Chúng ta tự hỏi rằng: chúng ta có dám chia sẻ nỗi thất vọng của những người lạm dụng và những người bị lạm dụng tình dục không?

Chúng ta có dám làm tất cả cho mối thất vọng này, mối thất vọng đeo đuổi các nạn nhân bị lạm dụng tình dục, trong suốt hàng nhiều chục năm, trong khi họ tìm kiếm sự đồng hành mục vụ trong sự cảm thông, để an ủi họ trong những đêm tối này của chính họ?

Chúa Thánh Thần ban cho chúng ta sự khôn ngoan vượt trên cả kiến thức,

và cho chúng ta làm việc quảng đại với sự tự do đích thực và sự sáng tạo khiêm nhường để nuôi dưỡng vườn nho tốt của Thiên Chúa.(Lời DGH Francis 12.01.2013)

Đây là lúc Giáo Hội Công Giáo đang đau khổ ôm 34 vị giám mục ở Chilé xin từ chức vì trọng tội sách nhiễu tình dục.

và hiện giờ (tháng 8.2018) Giáo Hội một lần nữa, đau khổ giang đôi tay ôm hàng giáo sĩ từ Hồng Y, Giám mục và 300 linh mục mang trọng tội sách nhiễu tình dục, và ôm ấp an ủi cả ngàn trẻ em bị tổn thương trong 6 giáo phận tại Pensilvania, USA.

Đức Thánh Cha Francis đang là người giang đôi tay ôm ấp nỗi đau khổ này của Giáo Hội và của chính các vị đó, và cả với 1000 người bị lợi dụng, bị sách nhiễu, với niềm hy vọng vào Ánh Sáng Đức Kitô!

Đứng trước vấn nạn này, chúng ta không thể không sẻ chia nỗi đau khổ của vị chủ chăn đáng kính là Đức Giáo Hoàng Francis đương nhiệm. Hãy cùng ngài ăn năn sám hối tội lỗi của mình và của anh em đã phạm những tội này.

Đó là những gì ta phải làm hiện nay, chúng ta, những anh chị em của họ trong Đức Kitô; cố gắng chia sẻ nỗi đau của họ, chia sẻ màn đêm tăm tối của họ, nỗi thất vọng của họ, những người phạm tội và cả những người bị lạm dụng. Với họ, hy vọng chúng ta có thể khám phá ra niềm hy vọng mới cho họ.

Đây là lúc mà toàn bộ niềm hy vọng như đã khai mở cho chúng ta cử hành bí tích thương yêu của niềm hy vọng.

Đây không chỉ là một hình thức bày tỏ ra bên ngoài, mà chúng ta bày tỏ nỗi cảm thông và tha thứ từ đáy lòng chân thực cho tất cả nạn nhân và cho những phạm nhân, là chúng ta làm tốt công việc nuôi dưỡng và chăm sóc vườn nho, hợp với giấc mơ của Thiên Chúa.

Nước Thiên Chúa, Thiên Chúa sẽ lấy đi không ban cho các ông nữa (tá điền đã giết các đầy tớ và giết con của chủ vuờn)

mà ban cho một dân biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi.(Mt 21,43b)

Đây là cơ hội để Giáo Hội thanh tẩy trở nên trong sạch hơn, thánh thiện hơn, tinh tuyền hơn.

Giáo Hội đang rất cần lời cầu nguyện, ăn chay sám hối của chúng ta.

Giáo Hội Công Giáo không chỉ là những hàng lãnh đạo,

Giáo Hội bao gồm tất cả thành phần dân Chúa, tất cả tín hữu đã được nhận phép rửa.

Giáo Hội chưa bao giờ là một tổ chức hoàn hảo hay thánh thiện hơn những tổ chức khác cũng như các hệ thống chính quyền trần thế.

Song Giáo hội thánh thiện vì Chúa Giêsu Kitô là đầu Giáo Hội. Chúa Giêsu Kitô thánh thiện tinh tuyền nên Hội Thánh thánh thiện tinh tuyền. Chúng ta đi theo Chúa Giêsu, Chúa Là Đường, Là Sự Thật và Là Sự Sống, chúng ta không đi theo một người nào dù họ ở phẩm trật nào.

Theo dòng lịch sử, Giáo Hội Công Giáo đã nhiều lần như muộn ngã quỵ nhưng không bị tiêu diệt, bị xất bất xang bang nhưng không tuyệt vọng vì Giáo Hội luôn có Đấng Phù Trợ của Đức Kitô. Giáo Hội sẽ luôn đứng vững vàng cho đến ngày tận thế, vì Thầy ở với chúng con cho đến ngày tận thế.

Theo thống kê của viện nghiên cứu Perth thì sự lạm dụng tình dục trong:

  • Giáo Hội Công Giáo chỉ có 2% mà thôi.
  • Trong các tôn giáo khác 1O%.
  • Ngoài xã hội 15%. (theo phát ngôn viên trong chương trình phát thanh chualatinhyeu.org ngày 02.9.2018).

Vậy mà thế gian và giới truyền thông chỉ lên án Giáo Hội Công Giáo mà thôi. Vì thế gian ghét bỏ Thiên Chúa, muốn loại bỏ Giáo Hội Công Giáo dù Giáo Hội đang làm cho thế giới biết bao điều đáng ngợi khen như:

  • Giáo Hội Công Giáo đang giáo dục 2,6 triệu học sinh mỗi ngày với phí tổn phải trả lên đến 10 tỷ Mỹ Kim, trong khi đó lại giúp tiết kiệm cho người thọ thuế 18 tỷ. 92% các học sinh tốt nghiệp tại các trường Công Giáo đều được nhận vào các trường đại học.
  • Giáo Hội cung cấp 230 các trường cao đẳng và đại học  với con số sinh viên theo học hàng năm là 700.000 sinh viên.
  • Giáo Hội còn điều hành một hệ thống phi lợi nhuận với 637 nhà thương, chữa trị một trong số 5 người Hoa Kỳ, không phân biệt tôn giáo, mỗi ngày. (trích The Catholic Church. Excerpts of an article written by non Catholic; Sam Miller, a prominent Cleveland jewish businessman. tiến sĩ Trần Mỹ Duyệt dịch)

Đấy chỉ là nhận xét của một doanh nhân Do Thái Giáo, về Giáo Hội Công Giáo tại USA . Hiện còn biết bao nhiêu cơ sở giáo dục và nhà thương trên khắp thế giới mà giới truyền thông không hề dám đề cập đến…

Chúng ta hãy luôn ngẩng cao đầu, hãnh diện là người Công Giáo. Chúng ta hãy chuẩn bị hành trang đức tin cho thật sâu sắc và trưởng thành là kết hợp nên một với Đức Kitô, để trả lời với niềm hy vọng của chúng ta…

Lạy Thiên Chúa Ba Ngôi, con xin dâng lên Chúa tất cả những đau khổ mà anh em chúng con đang phải chịu đựng vì vấn nạn này. Xin Chúa xoa dịu vết thương của tất cả anh em con.

Xin ban ơn khôn ngoan và can đảm cho ĐGH Francis. Amen.

Elisabeth Nguyễn

From vuisongtrendoi

LỄ SUY TÔN THÁNH GIÁ

 LỄ SUY TÔN THÁNH GIÁ

Đã là người, không ai tránh khỏi thập giá.  Thập giá có thể làm tê liệt hoặc hủy hoại con người, nhưng nó cũng có thể là phương tiện giúp người ta nhận ra sự thực về chính mình, giúp người ta gần gũi và tùy thuộc Thiên Chúa hơn.

1) Thập Giá 

Khi một người đang đi xe trên đường, gặp một cây lớn nằm vắt ngang; việc đưa chiếc xe vượt qua cản trở này là một vất vả với họ; cây nằm ngang đường đúng là “thập giá”.  Tùy cây đó lớn nhỏ mà người ta có thể vượt qua chướng ngại đó hay không.  Chuyện cái cây vắt ngang đường chỉ là một hình ảnh, “thập giá” cũng có thể là “cây” mà người ta đã ấn trên vai Đức Giêsu, và bắt Ngài vác ra gò Sọ, nơi mà chẳng ai muốn cho mình.  Trên đường đời, có bao nhiêu cản trở vắt ngang; nó có thể là những bệnh tật, những thất bại trong đường công danh sự nghiệp, điều không được như ý trên đường tình duyên.

Thập giá đã hủy diệt nhiều người, nếu người ta không vượt qua được mà cũng không sẵn sàng chấp nhận thập giá.  Có nhiều người cảm thấy bất hạnh khi gặp những bệnh nan y, thế nhưng cũng có những người chấp nhận bệnh hoạn, và vui sống trong hoàn cảnh của mình.  Có những người mắc bệnh phong, nhưng vẫn vui trong tình trạng và hoàn cảnh của họ; họ còn lạc quan hơn nhiều người không mắc bệnh gì.

Vượt qua cái cây đổ ngang trên đường, là điều có thể làm được.  Tránh khỏi thập giá người ta ấn trên vai như trường hợp Đức Giêsu bị dẫn trên đường đến gò Golgotha, là điều không thể.  Có lúc người ta vượt qua thập giá, nhưng có lúc người ta phải chấp nhận thập giá; chấp nhận thập giá cũng là một cách vượt qua thập giá.  Đức Giêsu là người đã vượt qua thập giá bằng cách chấp nhận; và các Kitô hữu anh hùng tử đạo cũng là những người đã noi gương Đức Giêsu, vượt qua thập giá bằng cách chấp nhận; các ngài đã lãnh nhành thiên tuế.

2) Thập Giá của Đức Giêsu

Thời Đức Giêsu, người Do Thái sống dưới ách thống trị của người Roma, hình phạt chết treo thập giá là một điều khủng khiếp, một mối nhục.  Người Roma không bị kết án chết trần truồng trên thập giá.  Án thập giá chỉ dành cho những dân bị trị.  Án thập giá là án ô nhục nhất giữa những hình phạt dành cho tội nhân.  Đức Giêsu đã bị thi hành án ở gò Sọ, gần thành Yêrusalem, bên đường đi.  Sở dĩ những người lãnh án bị hành hình nơi có người qua lại như thế, là nhằm răn dạy những người còn sống: nếu họ hành xử như vậy, họ cũng sẽ bị hình phạt như thế.  Những người cầm quyền mong rằng, khi người ta nhìn thấy cảnh khủng khiếp của những tội nhân tử hình như vậy, người ta sẽ khiếp sợ mà không phạm tội nữa.

Đức Giêsu đã bị chết treo thập giá giữa hai người trộm cướp.  Ngài bị người ta liệt vào đồng hàng với những người tệ nhất trên đời.  Hình phạt tử hình thập giá cho Ngài như cao điểm thập giá trong đời Ngài, tuy nhiên thập giá đã không thiếu trong suốt đời Đức Giêsu.  Sinh trong một gia đình nghèo, thiếu điều kiện sống và ăn học, cũng là thập giá đối với nhiều người; sống trong một làng nghèo, với nhiều người, cũng là một thập giá.  Khi đi rao giảng, Đức Giêsu đã bị nhiều người chống đối; Ngài bị người ta cho là người mất trí, một kẻ lộng ngôn phạm thượng, một kẻ thuộc phe quỷ vì lấy quyền của tướng quỷ mà trừ quỷ, một tội nhân.  Bao nhiêu chống đối, bao nhiêu bất lợi trên đời: đó cũng là những thập giá đối với Đức Giêsu.

Đức Giêsu đã không bị hủy diệt bởi dư luận, bởi thế lực phàm trần.  Người ta có thể vu oan giá họa cho Ngài, người ta có thể giết Ngài, nhưng người ta không thể bắt Ngài khuất phục.  Ngài là con người tự do với tất cả: tự do với tiền bạc, tự do với dư luận khen chê, tự do với mọi thế lực hãm hại Ngài.  Ngài vẫn cố sống cho ra người, trong mọi hoàn cảnh, và sống yêu thương.  Tất cả những hoàn cảnh và thái độ của người ta đối với Ngài, vẫn không thay đổi được thái độ thẳm sâu của Ngài đối với mọi người: yêu thương.  Ngài yêu thương tất cả con người, thông cảm với những giới hạn của con người, ngay cả đối với những người thù ghét và giết chết Ngài: “Lạy Cha, xin tha cho chúng vì chúng lầm chẳng biết.”

3) Thập giá tôi luyện con người 

“Lửa thử vàng, gian nan thử đức.”  Đường gian nan, sông khúc khuỷu, mới biết tay đua giỏi. “Ví thử đường đời bằng phẳng cả, anh hùng hào kiệt có hơn ai.”  Con người ta lộ diện mình là ai, khi gặp những lúc gian nan sóng gió.  Trước khi đưa một vật tưởng là vàng mà không phải là vàng thật vào lửa, người ta có thể lầm tưởng nó là vàng thật; nhưng một khi đưa nó vào lửa, lửa giúp người ta nhận ra sự thật: nếu là vàng thật nó sẽ không biến đổi, còn nếu là vàng giả thì nó sẽ biến đổi màu.

Thập giá giúp con người biết rõ về mình, biết mình là ai.  Thập giá giúp mình nhận ra mình thật mong manh mỏng dòn, và cần Thiên Chúa giúp để có thể vượt qua những sóng gió chông gai trên đường đời.  Thập giá, đối với những ai thuộc về Thiên Chúa, có thể giúp con người cậy dựa vào Thiên Chúa, tùy thuộc Thiên Chúa, gần gũi Thiên Chúa, thuộc trọn về Thiên Chúa hơn.

Thập giá không phải luôn luôn đến từ sự dữ, nhưng giả sử nếu nó do sự dữ thì con người vẫn chiến thắng sự dữ nhờ vào Thiên Chúa, như Đức Giêsu đã chiến thắng sự dữ nhờ Thiên Chúa.  “Khi con người bị treo lên, Ta sẽ kéo mọi người lên với Ta.”  Chính khi sự dữ giết được Đức Giêsu, thì lúc đó nó chiến bại.  Thiên Chúa đã phục sinh Đức Giêsu.  Thiên Chúa chiến thắng sự dữ.  Những ai kết hiệp với Thiên Chúa, ở trong Thiên Chúa, thì sẽ chiến thắng sự dữ, vì Thiên Chúa chiến thắng sự dữ qua chính người đó.

Lm. Giuse Phạm Thanh Liêm

From Langthangchieutim

LỜI KÊU GỌI CẦU NGUYỆN CHO CÁC LINH MỤC

LỜI KÊU GỌI CẦU NGUYỆN CHO CÁC LINH MỤC

Tuyết Mai

Một cây hư tự nhào đổ chính nó sẽ làm tiếng ồn lớn giữa một rừng cây tươi tốt. Vâng, thật là đúng thay cho những người xấu khi họ muốn báng bổ, gây chia rẽ, làm nhục các linh mục của Chúa (của đạo Công Giáo) trong khi cũng có vô vàn những đạo khác phạm y chang một tội nhưng không ai cho lên mặt báo nếu có thì chỉ là một nhát dao chém vào cây thì tiếng ồn ấy nó chẳng có nghĩa lý gì trong một rừng cây, thưa có phải?.

Đồng ý rằng chúng ta sống trong một xã hội mà nếu báo chí, đài TV chẳng có tin giật gân hoặc bới cho ra tin giật gân nào đó thì sớm muộn gì đài TV và nhiều tờ báo sẽ bị đóng cửa và chúng ta cũng sẽ bảo nhau sao không có tin gì đáng để nghe, đọc hay xem vậy?. Y như trên xa lộ mà bị kẹt xe cả cây số dài là vì có đụng xe và có chết người mà chẳng phải là vì ai thương xót gì ai nhưng là vì sự hiếu kỳ, tò mò của con người thôi. Thế nên sự tìm tòi bới móc cho ra những chuyện giật gân ấy là chuyện chính yếu của nhà báo, của đài TV đem đến cho độc giả của họ thôi.

Do đó mà chúng ta là người đạo Công Giáo hãy kiên tâm, bền chí và vững vàng trong niềm tin vào một Đấng duy nhất đó là Thiên Chúa mà Chúa Con Giêsu là Người đã thiết lập ra giáo hội tiên khởi và Ngài đã trao quyền ấy cho thánh Phêrô lãnh đạo và ngày nay là đức giáo hoàng Francisco rất yêu dấu của chúng ta. Chúa Giêsu đã hứa rằng giáo hội Chúa sẽ không bao giờ bị hủy diệt bởi kẻ thù là quỷ dữ Satan và bè lũ của chúng dù có trải qua bao nhiêu thời đại giáo hội có lung lay, có thay đổi và có ý hướng lạc giáo từ vài giáo hoàng có tư tưởng lệch lạc …

Nhưng khuyên chúng ta là những Kitô hữu hãy thêm lời cầu nguyện qua việc siêng năng lần chuỗi Mân Côi cầu cho các linh mục, các tu sĩ nam nữ của Chúa cứ tiếp tục theo đường hướng chân, thiện, mỹ của Chúa chớ đừng bị lao xao với những tiếng ong vỡ, tiếng côn trùng rỉ rả mà ra nản lòng. Chúng ta phải rất tự hào vì đạo Công Giáo của chúng ta qua các linh mục, các nữ tu, thầy tu đã cống hiến cho xã hội rất là nhiều ở gần cũng như ở xa (trên khắp cùng thế giới). Điển hình như mẹ thánh Têrêsa và bao nhiêu thánh khác khi còn sống trên trần gian đã là gương sáng chói ngời qua sự sống KHIÊM NHƯỜNG, HY SINH và BÁC ÁI.

Cùng các giáo dân sống tốt lành, có tấm lòng vàng luôn hy sinh thời giờ, công sức và tiền bạc để làm công tác từ thiện mà theo chúng tôi thì họ là những anh hùng, là thánh sống. Làm việc trong âm thầm, trong chịu đựng với những lời xúc phạm nữa … Và họ là những cây trong muôn rừng cây rất tươi tốt mang lại sức sống mãnh liệt cho thế giới. Amen.

Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

9 tháng 9, 2018

Cho con thấy Chúa

Từ khi em bị bệnh, có lẽ chẳng có ai tới thăm em; thậm chí dượng của em còn nói với vú nuôi là đừng cho nó ăn để nó chết, và nếu nó chết thì cũng đừng mang về nhà nhưng hãy mua quan tài và đưa ra Bình Hưng Hoà mà hoả thiêu. Nhưng ngoại không làm được điều này, nó đi trái với lương tâm và những gì ngoại nghiệm thấy trong lòng. Ngoại vẫn chăm sóc, yêu thương, động viên em, không ngại khó ngại khổ, không sợ bẩn. Mọi sinh hoạt của em đều một tay ngoại chăm sóc.
https://dongten.net/2018/09/09/cho-con-thay-chua/

DONGTEN.NET
“Thiên Chúa ở đâu trong cuộc đời của tôi?”. Có lẽ, đó là câu hỏi mà tôi và bạn thường hay đặt ra khi chúng ta gặp phải đau khổ, thất bại hay nghi ngờ một điều gì đó về Thiên Chúa. Phải chăng, chúng ta hãy tự vấn chính mình: ….  

Thư một linh mục Công giáo gửi báo The New York Times:

 “Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi,

hồn tôi mới được nghỉ ngơi yên hàn (Tv 61, 2)”

Ave-Maria

Vincente Nguyễn Văn Hà, tttl

Thư một linh mục Công giáo gửi báo The New York Times:

Anh bạn phóng viên thân mến.

Tôi chỉ là một linh mục Công giáo bình thường. Tôi cảm thấy hạnh phúc và tự hào về ơn gọi của mình. Trong 20 năm qua, tôi đã sống ở Angola với tư cách là một nhà truyền giáo.

Tôi đọc trong nhiều phương tiện truyền thông, đặc biệt là tờ báo của bạn, sự phóng đại của chủ đề linh mục ấu dâm, nhưng trong một cách bệnh hoạn, vì chỉ tìm kiếm chi tiết trong đời sống các linh mục, các sai lầm trong quá khứ.

Có một trường hợp linh mục ấu dâm, trong một thành phố của Mỹ, trong những năm 1970, một trường hợp ở Úc trong thập niên 1980, và cứ như thế, có trường hợp mới đây hơn…. Chắc chắn rằng tất cả các trường hợp này đáng bị khiển trách!

Có các bài báo được cân nhắc và cân bằng, có các bài khác lại phóng đại, đầy thành kiến và thậm chí hận thù nữa. Tôi tự cảm thấy đau đớn nhiều về sự dữ lớn lao rằng các người đáng lẽ là dấu chỉ của tình yêu Thiên Chúa, lại là con dao găm trong cuộc sống của các người vô tội. Không có từ ngữ nào để biện minh cho các hành vi như vậy. Không có nghi ngờ rằng Giáo Hội phải là đứng về phia kẻ yếu, và người nghèo. Vì lý do này, tất cả các biện pháp mà người ta có thể dùng để ngăn ngừa và bảo vệ nhân phẩm của trẻ em sẽ luôn luôn là một ưu tiên.

Nhưng sẽ là kỳ cục hết sức khi có ít tin tức và sự thiếu quan tâm đến hàng ngàn các linh mục khác, đã hiến đời mình và phục vụ hàng triệu trẻ em, thanh thiếu niên và các người bất hạnh nhất ở bốn phương trời của thế giới.

Tôi nghĩ rằng đối với tờ báo của bạn, các điều sau đây không hề được quan tâm đề nói tới:

1) Tôi phải di chuyển qua các con đường đầy mìn do chiến tranh trong năm 2002, để giúp đỡ các em nhỏ đang chết đói từ Cangumbe đến Lwena (Angola), bởi vì cả chính quyền không thể làm được và cả các tổ chức phi chính phủ không được phép làm;

2) Tôi đã chôn cất hàng chục trẻ em chết do việc dời chỗ vì chiến tranh;

3) Chúng tôi đã cứu sống hàng ngàn người dân ở Mexico, nhờ một trung tâm y tế duy nhất hiện hữu trong một vùng có diện tích 90.000 km2, với việc phân phát thực phẩm và các loại giống cây trồng;

4) Chúng tôi đã có thể cung cấp giáo dục và trường học trong mười năm qua cho hơn 110.000 trẻ em;

5) Cùng với các linh mục khác, chúng tôi đã cứu trợ cho gần 15.000 người ở các trại du kích quân, sau khi họ đã đầu hàng và giao nạp vũ khí, bởi vì thực phẩm của chính phủ và của Liên Hiệp Quốc không thể đến được với họ;

6) Không phải là tin tức thú vị khi một linh mục 75 tuổi, Cha Roberto, rảo qua thành phố Luanda ban đêm, chăm sóc các trẻ em đường phố, dẫn họ đến một nơi trú ngụ, để cho họ không bị ngộ độc bởi xăng dầu mà họ hít để kiếm sống, như là người ném lửa;

7) Việc xoá nạn mù chữ cho hàng trăm tù nhân cũng không phải là tin hay;

8) Các linh mục, như cha Stéphane, tổ chức các nhà tạm trú cho các thanh thiếu niên bị ngược đãi, đánh đập, hãm hiếp, để họ tạm lánh;

9) Linh mục Maiato, 80 tuổi, đến thăm từng ngôi nhà một của người nghèo, an ủi người bệnh và người tuyệt vọng;

10) Không phải là tin hấp dẫn khi hơn 60.000 trong số 400.000 linh mục và tu sĩ hiện nay đã rời đất nước và gia đình của họ để phục vụ anh em mình tại các quốc gia khác trong các trại phong, bệnh viện, trại tị nạn, cô nhi viện cho trẻ em bị cáo buộc là phù thủy, hoặc cho trẻ em mồ côi do cha mẹ chết vì AIDS, trong các trường học dành cho người nghèo nhất, trung tâm dạy nghề, trung tâm tiếp nhận người nhiễm HIV……

11) Nhất là các linh mục dành đời mình trong các giáo xứ và cứ điểm truyền giáo, động viên mọi người sống tốt hơn và nhất là thương mến người khác;

12) Không phải là tin hấp dẫn khi bạn tôi, Cha Marcos Aurelio, để giải cứu trẻ em trong cuộc chiến ở Angola, đã đưa các em từ Kalulo đến Dondo và khi trên đường trở về, cha bị bắn chết; và một tu sĩ tên là Phanxicô và năm nữ giáo lý viên, bị chết trong một tai nạn, khi họ đi giúp đỡ các vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh nhất của đất nước;

13) Hàng chục các nhà truyền giáo tại Angola đã chết vì thiếu các phương tiện y tế, chỉ vì bệnh sốt rét đơn giản;

14) Nhiều người khác đã bị tung xác lên trời do mìn nổ, khi đi thăm các tín hữu; quả vậy, trong nghĩa trang ở Kalulo, có mộ các linh mục đầu tiên đến khu vực ấy… không ai sống hơn 40 tuổi cả….;

15) Không phải là tin hấp dẫn, khi một linh mục “bình thường” sống công việc hàng ngày của mình, trong các khó khăn và niềm vui của mình, sống âm thầm cả đời vì lợi ích của cộng đoàn mình phục vụ;

Sự thật, là linh mục chúng tôi không cố gắng để có tên trong tin tức, nhưng chỉ mang “Tin Mừng”, và Tin Mừng này, không ồn ào, đã bắt đầu vào buổi sáng Phục Sinh. Một cây ngã gây tiếng ồn nhiều hơn cả cánh rừng đang mọc và phát triển.

Người ta gây nhiều tiếng ồn cho một linh mục phạm một lỗi lầm, hơn là gây tiếng ồn cho hàng ngàn linh mục hiến đời mình cho hàng chục ngàn trẻ em và người nghèo khó.

Tôi không muốn làm một biện hộ cho Giáo Hội và các linh mục.

Một linh mục không phải là một anh hùng, cũng không phải là một người rối loạn thần kinh. Linh mục chỉ là một con người bình thường, và với bản tính con người của mình, tìm cách theo Chúa và phục vụ Ngài trong anh chị em của mình.

Linh mục có nhiều khổ đau, nghèo đói và sự mỏng giòn như các người khác; nhưng linh mục cũng có vẻ đẹp và hùng vĩ như mọi thụ tạo khác…. Việc nhấn mạnh một cách ám ảnh bẩm sinh và phá hoại về một đề tài đau đớn, trong khi mất tầm nhìn chung của công việc, tạo ra thật sự các biếm họa tấn công vào hàng linh mục Công Giáo, do đó tôi cảm thấy bị xúc phạm.
Tôi chỉ yêu cầu anh, người bạn phóng viên thân mến, hãy tìm kiếm Chân, Thiện, Mỹ. Điều này sẽ làm lớn mạnh nghề nghiệp của bạn.

Chào anh trong Đức Kitô,

Linh mục Martin Lasarte, SDB
“Quá khứ của con, Lạy Chúa, con phó thác cho lòng Thương xót của Chúa; hiện tại của con, cho Tình yêu Chúa; và tương lai của con, cho sự Quan Phòng của Chúa”.
(St. Padre Pio)

http://conggiao.info/linh-muc-la-nhu-the-dothu-mot-linh-muc-cong-giao-gui-bao-the-new-york-times-d-14762

From: NguyenNThu & huynhthuyquyen

CÓ CHÚA CÓ TẤT CẢ

CÓ CHÚA CÓ TẤT CẢ

 Tác giả:  Hoàng Thị Thùy Trang

Tin mừng hôm nay thuật lại phép lạ tuyệt vời của Đức Giêsu, Ngài đã chữa lành cho người vừa ngọng vừa điếc: “Người kéo riêng anh ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào lỗ tai anh, và nhổ nước miếng mà bôi vào lưỡi anh. Rồi Người ngước lên trời, rên một tiếng và nói: Épphatha, nghĩa là: hãy mở ra. Lập tức tai anh ta mở ra, lưỡi như hết bị buộc lại. Anh ta nói được rõ ràng.” (Mc 7 33-35). Phép lạ thể hiện quyền năng của Đức Giêsu trên bệnh tật và sự dữ. Ngài đã chữa lành anh khỏi ràng buộc không những của bệnh tật nhưng còn là sự dữ. Thật là diễm phúc cho anh, người thanh niên bệnh tật và tội lỗi. Anh đã được giải thoát cả hai vòng vây oan nghiệt. Cuộc đời anh đã được sang trang. Tất cả sẽ được biến đổi nếu như có bàn tay quan phòng và yêu thương của Thiên Chúa che chở.

Quả thực, trong đời sống, nếu như ta cứ sống cậy dựa vào khả năng của bản thân thì chắc chắn cũng sẽ có ngày ta cảm thấy bẽ bàng, bất lực trước những thách đố cuộc sống. Nhưng nếu như bạn đặt trọn niềm tin tưởng vào Thiên Chúa thì chả có  gì khiến bạn nao núng cả. Nói không có gì cũng không đúng, nhưng nói thật thì nếu như có được niềm tin vào Ngài, chắc chắn bạn sẽ thủ đắc được niềm vui bình an trong tâm hồn giữa muôn vàn thử thách, gian truân.

Làm thế nào đây để có thể có được niềm tin trọn hảo vào Thiên Chúa như vậy. Trưóc tiên hãy tập cho mình có được tâm tình phó thác như em nhỏ. Cứ nép chặt vào lòng Chúa, phó thác trọn vẹn cho Ngài, cứ để mặc Ngài hành động. Ngài là Thiên Chúa quyền năng và yêu thương, Ngài có đủ khả năng chăm lo cho bạn hơn cả với cách bạn chăm lo cho người thân của mình. Bởi Thiên Chúa không chỉ có tình yêu thương nhưng Ngài còn có quyền năng và sức mạnh. Đó cũng chính là điều mà chúng ta buộc phải tôn kính và tin nhận Người.

Quả thật, nếu có thể được hãy sống nhu trẻ em, chúng đơn sơ và phó thác thế nào, thì mình cũng hãy cứ sống như vậy với Thiên Chúa. Ngài chả phải là Cha lo cho ta còn hơn ta lo cho con cái mình hay sao. Chả phải Ngài còn hơn mẹ hy sinh, lo lắng tất cả cho mình hay sao. Nên cứ phó thác tất cả cho Chúa, bổn phận của ta chỉ là tin nhận và tôn kính Ngài mà thôi.

Muốn được Thiên Chúa yêu thương, trước tiên ta cần phải chạy đến với Ngài. Cứ bám chặt tay Ngài, đừng buông ra, Ngài sẽ đưa ta đến nơi trường tồn hạnh phúc. Bám chặt tay Chúa để mặc Ngài dẫn đi, dẫu rằng đôi lúc tưởng chừng như Ngài buông bỏ tay ta và lẩn trốn, nhưng ngàn năm Ngài cũng vẫn còn đó, hằng luôn chờ đợi và chăm sóc ta.

Việc Thiên Chúa yêu ta đã quá rõ, không còn lý do chối cãi, nhưng việc ta yêu Ngài, có tin nhận Ngài và bước đi theo Ngài hay không lại là chuyện hoàn toàn khác. Cứ để mặc Thiên Chúa chăm lo, Ngài có cách tẩy sạch tâm hồn và chữa lành ta khỏi mọi thương tích.

Lạy Chúa, xin giúp con có được niềm tin tưởng tuyệt đối vào quyền năng và sức mạnh của Ngài. Xin giúp con có được khả năng phó thác tuyệt đối nơi Chúa, để mọi lỗi lầm, thiếu sót gì Ngài cũng có thể chữa lành cho con.

Hoàng Thị Thùy Trang.

Từ bóng tối đến ánh sáng chiếu loà

Từ bóng tối đến ánh sáng chiếu loà

 THÁNH VỊNH CN XXIII TN B (145, 7-9a.9bc-10) 09.09. 2018 

Chúa xử công minh cho người bị áp bức,
ban lương thực cho kẻ đói ăn.
CHÚA gi
ải phóng những ai tù tội,

8 CHÚA mở mắt cho kẻ mù loà.
CHÚA cho k
ẻ bị dìm xuống đứng thẳng lên,
CHÚA yêu chu
ộng những người công chính.

9 CHÚA phù trợ những khách ngoại kiều,
Người nâng đ
ỡ cô nhi quả phụ,
nhưng phá v
ỡ mưu đồ bọn ác nhân.

Chúa Trời ngươi hiển trị ngàn đời.

Hôm nay chúng ta chỉ đọc 4 câu của bài Thánh Vịnh này gồm 10 câu, vì thế chúng ta không nghe được hai chữ Ha-lê-lui-a! của câu đầu và câu cuối.

Sở dĩ bài này được đóng khung bằng chữ Ha-lê-lui-a – có nghĩa là ngợi khen Thiên Chúa – vì trọn bài thánh vịnh này là lời ngợi khen và biết ơn Thiên Chúa.

Bài được viết sau khi lưu đày Ba-by-lon về, có thể để dâng hiến đền thờ vừa mới được trùng tu.

Đền thánh bị phá huỷ năm 587 trước CN do quân của vua Ba-by-lon, Na-bu-cô-đô-nô-do. Năm mươi năm sau (năm 538tr CN), khi vua Ki-rô xứ Ba-tư chiến thắng Ba-by-lon cho phép dân It-ra-en đang bị làm nô lệ ở Ba-by-lon trở về It-ra-en và xây dựng lại Đền Thờ. Chúng ta cũng biết điều này không dễ, có những mối bất hoà trầm trọng xảy ra giữa những người đầy nhiệt huyết vừa mới hồi hương và những người đã chiếm vùng đất ấy trong lúc những những người kia bị lưu đày.

Phải cần nhiều nỗ lực và tính bền bỉ của các ngôn sứ Khác-gai và Da-ca-ri-a, các công trường mới được khởi công và hoàn thành. Tất cả kéo dài từ năm 520 đến năm 515 (trước CN), dưới triều đại vua Đa-ri-ô.

Buổi lễ dâng hiến Đền Thờ vừa mới được trùng tu được diễn ra trong niềm hân hoan và sốt sắng: « 16 Con cái Ít-ra-en, các tư tế, các thầy Lê-vi và những người lưu đày trở về, hân hoan cử hành lễ khánh thành Nhà Thiên Chúa » (Et 6,16)

Bài thánh vịnh này đượm đầy niềm vui trở về quê hương.

Một lần nữa Thiên Chúa lại đến chứng minh lòng trung tín với Giao Ước. Xưa kia trong cuộc Xuất Hành và lúc rời khỏi Ai-cập, và bây giờ lúc rời Ba-by-lon Ngài đã nâng dân Ngài lên, Ngài đã « trả thù » cho họ, theo nghĩa của tiên tri I-sa-i-a. Khi dân It-ra-en đọc lại lịch sử dân tộc, họ không thiếu chi bằng chứng rằng Thiên Chúa luôn luôn đồng hành với họ để tranh đấu cho tự do: « Chúa xử công minh cho người bị áp bức… CHÚA giải phóng những ai tù tội ».

Trong cuộc hành trình trong sa mạc, trong cuộc Xuất Hành, Thiên Chúa đã ban bánh Man-na và chim cút làm lương thực: « ban lương thực cho kẻ đói ăn ».

Và như thế, từ từ dân chúng khám phá ra một Thiên Chúa triệt để đứng về phía những kẻ bị áp bức và chữa lành người mù loà và nâng cao bất cứ những người bé nhỏ nào.

Đó không phải là những ý tưởng mọi người chấp nhận dễ dàng, một cách tự phát về một Đấng Sáng Tạo vũ trụ, phải có một sự mặc khải qua Thánh Kinh để mọi người chấp nhận sự biểu hiện kỳ lạ này về Thiên Chúa.

Đây là một niềm hạnh phúc và vinh hạnh của dân tộc It-ra-en được mặc khải cho nhân loại, một Thiên Chúa tình yêu và giàu lòng thương xót. Giàu lòng thương xót, có nghĩa là « chạnh lòng thương trước cảnh đau khổ».

Các bạn hẳn còn nhớ câu bất hủ trong Chúa nhật thứ XXX thường niên năm C, trong sách Huấn Ca (Hc 35,15« 15 Nước mắt quả phụ lại không giàn giụa trên gò má.. ». 

Bài Thánh Vịnh không nói với chúng ta những gì khác hơn: « Người nâng đỡ cô nhi quả phụ ».

Đến lượt dân chúng được mời gọi bắt chước Thiên Chúa, sống với lòng thương xót như thế, đối với những người bị áp bức đủ điều.

Và các bạn hẳn nhận xét rằng, để chắc chắn dân chúng tuân theo lòng thương xót của Thiên Chúa, bộ Luật của It-ra-en gồm nhiều điều lệ bảo vệ cô nhi quả phụ và những người khách tha hương.

Về phần các ngôn sứ, các ngài dựa vào những tiêu chuẩn ấy để xét lòng trung tín của It-ra-en đối với Giao-ước.

Một cách hiểu sâu xa hơn, chúng ta nhận thấy tín hữu Do Thái một khi dần dần sống trong Giao Ước với Thiên Chúa họ được cảm hoá từ  bên trong: « Chúa ban lương thực cho kẻ đói ăn », 

Đúng là lương thực…nhưng trong lòng trong mỗi chúng ta có một cơn đói sâu xa hơn,

cho những người đói ăn ấy Chúa ban cho bánh hằng sống, là Lời của Ngài

« 8 CHÚA mở mắt cho kẻ mù loà » có những mù loà trên phương diện khác,

trầm trọng hơn, đối với họ Chúa làm cho mở mắt ra:

« CHÚA giải phóng những ai tù tội »,

có những gông xiềng khác hơn những nhà tù, đó là những xiềng xích hận thù, kiêu ngạo và ghen ghét…

người tín hữu có thể minh chứng rằng Chúa tháo gỡ dần dần cho họ khỏi trái tim bằng đá.

Vì thế chúng ta hiểu vì sao bài Thánh Vịnh được nằm giữa hai chữ Ha-lê-lui-a. Chúng ta hẳn còn nhớ theo truyền thống Do Thái nghĩa của chữ Ha-lê-lui-a: 

« Thiên Chúa đã đem chúng ta từ kiếp nô lệ đến tự do,

 từ phiền muộn đến chứa chan niềm vui, từ tang tóc đến hân hoan,

 từ bóng tối đến ánh sáng chiếu loà, từ tình trạng nông nô đến được cứu độ.

Vì thế chúng ta hãy cùng hát trước thánh nhan Ngài, Ha-lê-lui-a. ».

Dĩ nhiên những Ki-tô hữu đọc lại bài Thánh Vịnh này và áp dụng cho Chúa Giê-su Ki-tô: Chẳng những Ngài nuôi dưỡng người thời ấy bằng hoá bánh ra nhiều, ngày nay Ngài ban cho mỗi thế hệ được nhận phép Rửa, bánh của Thánh Thể Ngài.

Chính Ngài cũng quả quyết rằng: 

« 12 …Tôi là ánh sáng thế gian. Ai theo tôi, sẽ không phải đi trong bóng tối,

nhưng sẽ nhận được ánh sáng đem lại sự sống. » (Ga8,12).

Chính nơi Ngài, từ nay nhân loại có thể được chấp nhận hoàn toàn đến với tự do và sự sống: sự Phục Sinh của Ngài là bằng chứng của sự chết thể xác không cầm buộc người được nhận phép Rửa Tội:

« CHÚA giải phóng những ai tù tội ».

Thánh kinh quả quyết rằng chúng ta được tạo dựng theo hình ảnh và giống như Thiên Chúa.

Có lúc chúng ta tự hỏi như thế là thế nào!

Chúng ta tìm thấy nơi đây một lời giải thích và một khích lệ:

Câu trả lời là mỗi khi chúng ta can thiệp cho một người đau khổ, bất cứ đau khổ vì sao – mù loà, câm điếc, tù tội, người xa lạ –

là chúng ta giống hình ảnh Thiên Chúa.

Điều khích lệ là mỗi khi bạn làm điều chi cho một người bé nhỏ hơn bạn, là bạn làm cho Nước Trời đến gần hơn …

Một ngày có một người học giáo lý tân tòng vừa mới khám phá phép lạ Chúa Giê-su hoá bánh ra nhiều, hỏi giáo lý viên:

« Tại sao ngày nay Chúa không làm như thế để nuôi những người đói nghèo ? »

Sau một phút thinh lặng, có tiếng thì thầm:

« Có lẽ Ngài trông đợi chúng ta làm ».

***

Tác giả: bà Marie-Noëlle Thabut
Ngu
ồn: Sách L’ intelligence des Ecritures  Socéval Editions 
D
ịch giả: E. Máccô  Lương Huỳnh Ngân

Hiệu đính: Khổng Nhuận

Xin xem thêm  https://tramtubensuoi.blogspot.com/

From Tramtubensuoi

Các Nhà Truyền Giáo thời đại

Các Nhà Truyền Giáo thời đại.          

Phần 1

Có bao nhiêu nhà truyền giáo Công Giáo đáng lưu ý trong thời đại của chúng ta?

Bây giờ có còn là thời kỳ hồng ân khi Tin Mừng được quảng bá và đón nhận sâu rộng không?

Trong cuộc trò chuyện này, tôi xin chia sẻ cùng bạn đọc một số chân dung các nhà truyền giáo thuộc thời đại này, ở những cánh đồng lúa của Chúa  chung quanh thế giới nhỏ bé của tôi, có thể các bạn cũng biết đến vô số các chứng nhân của Chúa trong thế giới hay ở gần khu vực của Bạn, kết hợp, gộp lại các hình tượng chứng tá Tin Mừng của các nhà truyền giáo, chúng ta cùng tìm ra câu trả lời, rút ra kết luận về các hoa trái Tin Mừng của thời đại, về tình thương của Chúa dành cho “thời đại văn hóa sự chết” của chúng ta.

Belen Manrique, một giáo dân ở tuổi 30, cô từ bỏ đời sống tiện nghi của một ký giả chuyên nghiệp có tiếng tăm tại thủ đô Mandrid, Tây Ban Nha, bỏ lại tất cả phía sau, để đi truyền giáo tại Phi Châu. Trong chuyến công tác lâu ngày đầu tiên tiến hành ở nước Ethopia, vùng sa mạc phía đông, nơi hầu hết cư dân theo Hồi Giáo. Cô phấn khởi kể: “Tôi luôn nói rằng đi truyền giáo không bao giờ nhàm chán. Công tác này một ngàn lần hứng thú hơn là những gì chúng ta có thể mường tượng ra được. Luôn luôn đời sống ta được ươm đầy các ngạc nhiên thích thú nếu ta đặt mình vào trong bàn tay của Chúa… Nhiệm vụ của tôi là làm chứng cho tình yêu của Chúa ở nơi nào Ngài muốn đặt tôi vào, rồi xây dựng nhà thờ, vì ở đó, dân họ vốn rất nghèo. Cộng đồng Ki tô hữu (bản địa) rất yếu, cho nên, việc giúp đỡ cho dân được biết Chúa Giê Su Ki Tô thật quan trọng”. Belen tâm sự:

  • Mặc dù được thành công ở đời, những thành quả do tôi tự hoạch định đã không làm cho tôi toại nguyện. Chúa đã có một chương trình khác dành cho tôi. Khi tôi khám phá ra rằng Ngài muốn tôi đem tình yêu của Chúa tới cho người khác vốn không được biết về Ngài, tôi không nghi nan về ơn Chúa gọi mời, và chẳng khó khăn gì khi tôi quyết định bỏ nghề làm báo và từ giã thành phố Madrid.

Belen là thành viên của phong trào tông đồ “Con đường Tân dự tòng”, một sinh hoạt Công Giáo tiến hành với mục đích tiếp tục nuôi dưỡng đức tin cho người đã được rửa tội, nhờ phong trào này cô được phong phú hóa đời sống tâm linh:

  • Tôi đã có thể gặp gỡ Chúa Giê Su Kitô và ý thức rằng chỉ có Ngài mới có thể ban hạnh phúc cho nhân loại. Tôi tìm đến và thấy được nhiệm vụ Chúa đã hoạch định cho tôi.

Thời đại mới cần một cung cách truyền giáo mới chăng? Làm sao có thể truyền giáo bằng cách làm chứng về Chúa trong hình ảnh một gia đình gương mẫu và hạnh phúc giống như gia đình các tín hữu theo Chúa thời Giáo Hội sơ khai mà ai nhìn vào cũng mong muốn tin theo và được nên giống như vậy. Phong trào “Con đường Tân Dự Tòng” đáp ứng cho đòi hỏi này, phong trào phát sinh năm 1960 bởi hai giáo dân tại nước Tây Ban Nha, họ đã thành lập cộng đoàn truyền giáo đầu tiên tên là “Gipsies-Thổ dân” trong khu phố ổ chuột “Palomeras Altas”, bao gồm các căn nhà nghèo nàn, tạp nham của vùng ngoại ô Vallecas gần thủ đô Madrid,  Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolo II nhận định: “ Tôi nhìn nhận Con đường Tân Dự Tòng là một sáng kiến trong việc dạy giáo lý cho Tân Tòng, thích hợp cho xã hội của chúng ta, cho thời kỳ của chúng ta”. Mục đích của phong trào được tóm gọn,

  • Con đường Tân Dự Tòng phục vụ theo ý muốn của Đức Giám Mục như một trong các phương cách giáo phận thực hiện mục vụ giáo lý cho Tân Tòng và tiếp tục giáo huấn đức tin.

Hiện nay phong trào lan rộng trên thế giới với trên một triệu thành viên trong 21,300 cộng đoàn, ở 6,270 giáo xứ, với 1,668 gia đình đang ra đi truyền giáo tại các vùng xa. Ngoài ra, Con đường Tân Dự Tòng có 120 đại chủng viện để đào tạo các linh mục truyền giáo. Đức Thánh Cha Phan xi cô rất yêu thích phong trào, Ngài nói đùa, “Cha ở đây, nhưng lòng cha đang đi theo (hành trình truyền giáo của) các con”. Trong cuộc gặp gỡ vào tháng ba, năm 2015 Ngài nói: “Thế Giới hôm nay, rất cần kíp có được các thông điệp tốt lành này.  Có biết bao nhiêu sự cô độc, bao nhiêu thương tổn, bao nhiêu xa cách với Chúa trong nhiều vùng của Châu Âu, Châu Mỹ và trong các thành phố của Châu Á. Ngày nay, ở mỗi vĩ tuyến, nhân loại đang rất cần được nghe về tình yêu Chúa dành cho chúng ta và tình yêu đó là có thể được! Những Cộng Đoàn này, nhờ các gia đình truyền giáo của các con, có nhiệm vụ khẩn thiết là làm cho thông điệp được nhìn thấy. Thông điệp này là gì? “Chúa sống lại, Chúa đang sống. Chúa sống trong ta”

Một Linh Mục dòng truyền giáo Ngôi Lời Việt Nam đi truyền giáo ở Phi Châu

Cha Phê rô Nguyễn đình Khiêm, thụ phong năm 2011 và được bề trên Dòng sai đi truyền giáo ở nước Cộng Hòa Togo, Tây Phi Châu vào năm 2012. Các nhà truyền giáo hôm nay ở Phi Châu vẫn còn phải đối chọi với nạn sốt rét rừng và các căn bệnh nan y khác giống như thừa sai ngày xa xưa, cha Phê rô Khiêm cũng vậy, Ngài bị sốt rét nặng, phải vào bệnh viện, nhưng rồi cũng vượt qua, và tiếp tục sứ mệnh, Cha phụ trách một giáo xứ và một vài giáo điểm truyền giáo mới. Ngày cuối tuần, đi dâng lễ cha phải chạy xe mô tô trên con đường đất đỏ, rồi sau đó, đeo ba lô, lội bộ băng qua suối rừng để đến giáo điểm Kekelibia hẻo lánh, nơi chỉ có duy nhất một gia đình giáo dân. Cha cho biết:

  • Đây là một trong 14 giáo điểm có số giáo dân ít nhất, chỉ có một gia đình Công Giáo gồm 4 người. Hôm nay là lần đầu tiên họ tụ họp đông nhất. Họ làm tôi hết sức ngạc nhiên! 
    Tôi hỏi họ: sao hôm nay đông vậy? 
    Họ đơn sơ trả lời: vì chúng tôi có rất nhiều niềm vui. 
    Niềm vui gì vậy? 
    Họ nói: thứ nhất, Chúa đã phục sinh. Thứ hai, có ông cha gia trắng đẹp trai lâu lâu về làm lễ (làm tôi nở mũi). Thứ ba, ông cha đào cho chúng tôi một cái giếng nước, nguồn sống cho cả làng. Ai cũng vui!
    Họ nói thêm: nếu cái nhà nguyện nhỏ này to hơn, chắc sẽ có nhiều người về đây dự lễ.
    Họ làm tôi suy nghĩ và ước mơ thực hiện nguyện ước của họ.

Cha kể:

  • … tôi đã rất vui và rất hài lòng vì lòng tin và sự nhiệt tâm phụng thờ Chúa của người giáo dân nơi vùng giáo điểm xa xôi hẻo lánh này. Từ mờ sáng, họ đã tụ họp đông đủ chờ tôi đến. Chúng tôi gặp gỡ nhau trong tình thân ái bằng những cái bắt tay với những nụ cười rạng rỡ đón chào. 

  Nhưng ngôi giáo đường năm cũ giờ đây không còn nữa, nó đã bị sụp đỗ sau một trận mưa to. Có lẽ cũng là ý trời, vì nó không đủ chổ cho mọi người.

  • Chúng tôi đã cử hành Thánh Lễ dưới những gốc cây, với khí trời thiên nhiên dịu mát.

   

Sau Thánh Lễ, là lời cám ơn chân thành của một giáo phu lớn tuổi, kèm theo ước vọng có một ngôi nhà nguyện nhỏ khang trang để phụng thờ Chúa.
Lại một nữa tôi hứa sẽ cố gắng thực hiện ước vọng lớn lao này. Nhưng không biết đến bao lâu lời hứa mới được hiện thực…

Cha Khiêm và giáo dân rất nghèo nhưng Chúa của giáo họ thì rất giàu, Ngài mau chóng sớm ban cho nguyện ước của dàn chiên thành hiện thực, chẳng bao lâu, qua sự trợ giúp của các ân nhân từ Việt Nam và hải ngoại, thánh đường mới đã được hoàn tất. Từ một giáo điểm chỉ có le ngoe vài ba giáo dân nay Cha đã có một đàn chiên khá xôm tụ, cùng nhau thờ phượng, sinh hoạt tập thể, lập các đội bóng đá, các cuộc lễ mừng, hội chợ giải trí cho bà con.

  Cha còn chăm sóc đời sống vật chất cho giáo dân tân tòng, cha được một cha già bản địa dậy cách tìm mạch nước vốn là yếu tố sống còn của dân Phi Châu, Cha xây được khá nhiều giếng nước sạch cho dân, chỉ riêng trong một đợt tạo tác, Cha và bà con địa phương xây bốn giếng trong vòng hai tuần. Cha cho biết:

  • Thế là những cái giếng đã được xây xong. Thêm một lần nữa, tôi theo cha già học hỏi kinh nghiệm tìm nguồn nước. Cha có biệt tài tìm nguồn nước rất chính xác, nhưng đá ngầm dưới đất thì ngài chịu. Và không ít lần chúng tôi đã phí công uổng sức vì không thể nào đục những lớp đá cứng và khá sâu.
  • … chúng tôi đã tìm được nguồn nước khá dồi dào, đủ để bà con nơi những giáo điểm này không phải lo lắng vất vả trong mùa khô hạn. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều giáo điểm phải chịu cảnh thiếu nước trầm trọng. Họ phải đi thật xa, đến những ao tù nước đọng để đội từng thau nước về dùng. Tôi ước mong tiếp tục có những nhà hảo tâm rộng tình thương chia sẻ với những người kém may mắn hơn mình.
    Tạ ơn Chúa đã cho chúng con tìm được nguồn nước. 
    Xin chân thành cám ơn những ai đã chia sẻ tình thương, cũng như những ai đã cộng tác cùng tôi cách này cách khác trong sứ vụ. Xin Chúa trả công bội hậu cho quý vị.

 

  Cha tiếp tục xây dựng đài Đức Mẹ với đá cục vác xa hai cây số đi bộ về khu xây đài Mẹ trong giáo xứ chánh:

  • Sau hai năm ước nguyện có một nơi để mọi người tôn kính Mẹ nay được dệt thành.
    Cám ơn mọi người đã đổ bao mồ hôi và cả những giọt máu để đi gần 2 cây số vác những viên đá cuội về!
    Cám ơn những ai đã đóng góp vật chất để giúp tôi xây nên tượng đài!
    Và cũng xin cám ơn những ai đã cầu nguyện cho ước mơ của tôi được hiện thực!
    Xin Mẹ là nguồn mọi ơn ban, ban muôn ơn phúc cho tất cả.

  Từ giáo điểm đầu tiên Alejo Koura, rồi đi đến phát triển Kekelibia, nay Cha bắt đầu gầy dựng thêm giáo điểm mới tên là Kawanapati,

 Cha kể:

  • “Ở đâu có hai ba người họp lại nhân danh Thầy thì có Thầy ở giữa họ”. Đó là câu chia sẻ của một người dự tòng trong Thánh Lễ hôm nay, nơi giáo điểm mới này. Lời của anh ta mang một niềm tin sâu sắc và một sự phấn khởi lạ lùng. Anh ta cảm tạ Chúa, vì Ngài luôn yêu thương và chở che họ, mặc dù họ bất xứng không có một mái lều tạm để làm nơi thờ phượng Ngài…
    Hôm nay, tôi đã rất cảm động vì đức tin của người con bé mọn nghèo hèn nơi vùng đất hoang sơ này. 
    Lạy Chúa, xin ban thêm lòng tin cho chúng con

Cha yêu vùng đất truyền giáo lắm rồi, Ngài kết luận:

  • Có thể nói, Togo, Tây Phi, một vùng đất nghèo, khô cằn và đầy khắc nghiệt, nhưng vô cùng dễ thương. Sỡ dĩ tôi nói thế, bởi vì người dân nơi đây, tuy nghèo đói, thiếu thức ăn, thiếu nước uống, nhưng không thiếu tình người. Họ rất chất phát, hiền lành. Họ luôn luôn vui vẻ, niềm nở chào hỏi khi gặp nhau dù quen hay lạ. Sự thân thiện của họ đã làm tôi rất ấn tượng ngay lần đầu tiên bước chân vào sứ vụ. 
    Sứ vụ của tôi được gọi là sứ vụ truyền giáo, nhưng niềm tin và cách sống đạo, có lẽ tôi phải học hỏi nơi họ. Họ giữ đạo và sống đạo khá tốt. Tôi thích nhất là cách thờ phượng của họ. Họ tôn thờ và ca tụng Chúa trong niềm hân hoan phấn khởi. Họ cảm nhận một vị Thiên Chúa rất gần gũi và đầy lòng nhân ái. Khác với nét văn hoá phụng tự Á Đông quá nghiêm trang, nghiêm túc.
    Tuy đời sống đạo tương đối ổn, nhưng họ rất cần một vị linh mục, để lo về vấn đề Bí Tích và nhất là nhu cầu thăng tiến cuộc sống. Chính vì thế, nhà truyền giáo như chúng tôi, phải làm khá nhiều công việc, từ chăm sóc tinh thần cho đến vật chất; từ việc xây nhà thờ cho đến việc đào những cái giếng nước, .v.v.
    Ba năm đầu tiên trong sứ vụ, quả là một thách đố lớn đối với tôi. Thách đố về thời tiết khí hậu khắc nghiệt. Thách đố về ăn uống. Thách đố lớn hơn là căn bệnh sốt rét hoàn hành, làm mệt mõi về thể xác lẫn tinh thần, có lúc dường như muốn bỏ cuộc. Cộng thêm những cơn bệnh dịch làm rúng động lòng người. Nhưng rồi nhờ ơn Chúa, tất cả cũng đã qua đi và tôi cũng quen dần cuộc sống. Trước mắt tôi, khó khăn lớn nhất mà tôi đang đối diện trong sứ vụ, đó là, như lời thánh Giacobe từng nói:

“Giả như có người anh em hay chị em không có áo che thân và không đủ ăn hằng ngày, mà có ai trong anh em lại nói với họ: “Hãy đi bình an, mặc cho ấm, ăn cho no”, nhưng lại không cho họ những thứ thân xác họ đang cần, thì nào có ích lợi gì” (Gc 2, 15-16). 
Tuy nhiên, giờ đây tôi đã nhận thấy và tin rằng: “Đối với con người thì không thể, nhưng đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể”…

Chúa của Cha có tài ban niềm vui mà thế gian không thể hiểu được, cha tâm sự trong dịp được chia sẻ một cái bánh ngô nhân dịp 5 năm thụ phong Linh Mục 2016:

  • Đêm nay, một đêm đầy tràn niềm vui và hạnh phúc. Vui vì lần đầu tiên trong 4 năm nơi mảnh đất truyền giáo, tôi được mọi người chúc mừng, dù chỉ đơn sơ một chiết bánh và ít rượu. Hạnh phúc hơn, vì 5 năm trong sứ vụ linh mục, tôi được nhận rất nhiều hồng ân. Cảm tạ Chúa, vì muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương!

Cho đến hôm nay, tỉnh dòng Truyền Giáo Ngôi Lời Việt Nam đã có các thừa sai đi đến các xứ truyền giáo nhiều nơi trên các đại lục, bao gồm 20 quốc gia như ở Úc, Phi luật Tân, Zimbabue, Chile, Togo, … Riêng tại quê nhà Việt Nam, Dòng đã có quá trình dài lâu phục vụ cho công tác truyền giáo, phục vụ cho các bệnh nhân phong hủi, chăm sóc nuôi nấng các em mồ côi trên cao nguyên trung phần. Mời Bạn tham khảo thêm về dòng truyền giáo Ngôi Lời ở mạng liên kết, http://ngoiloivn.net/dong-ngoi-loi/svd-vietnam-province-introduce-english-version/ 

Hẹn tái ngộ bạn đọc trong phần hai của loạt bài “Các nhà truyền giáo thời đại”.

Phan Sinh Trần gởi