Lời chứng của Maria Phạm

ĐAU KHỔ TRONG ÂN PHÚC

Lời chứng của Maria Phạm

             Nghe ra thật nghịch lý và thật khó để chấp nhận là bây giờ, với cái tuổi đời 50 của tôi, mới thật sự cảm nhận được tất cả.   Cuộc đời trải qua của tôi quả là một phép lạ.   Tôi được sinh trưởng trong một gia đình thật đạo đức và được cha mẹ thương yêu một mực giáo dục con cái rất cẩn thận, nên nhờ thế mà khi lớn khôn tôi có được một đức tin thật vững vàng và có nền tảng.   Ấy thế mà vì để có một việc làm trong thời bao cấp, tôi ngang nhiên từ chối Chúa, tôi cũng giống như Thánh Phêrô chối Chúa thuở xưa vậy!   Đồng thời, trong suốt thời gian ấy bao nhiêu năm trời dài đằng đẵng ấy, tôi đã bỏ đạo, để phấn đấu, để được tiếng khen tặng của người đời, và trong tôi dần dần đã quên Chúa.   Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua bao nhiêu năm tháng, và Chúa vẫn lặng lẽ sống trong tôi; Ngài đang chờ đợi tôi!?  Tưởng chăng cuộc đời nếu cứ mãi cho tôi hạnh phúc, nhưng chẳng được gì ngoài những bất công, dối trá, và tất cả sống như sẵn sàng dẫm đạp lên nhau trong công việc và trong cuộc sống ngày lại ngày.   Tôi bắt đầu cảm thấy bất mãn và chán nản.   Sau đó, tôi bỏ nhiệm sở vào thành phố, bỏ lại sau lưng bao mơ ước bao kỳ vọng, và tôi đã lập gia đình khi đã được 23 tuổi đời.   Chồng tôi lại là người ngoại đạo.   Chúng tôi đến với nhau và ăn ở với nhau một cách tự nguyện, không có đám cưới, cũng không có đám hỏi, và cũng không ai chứng dám.  

Tôi cho đó là định mệnh của cuộc đời đưa đẩy!?  Tôi làm dâu trong một gia đình có tất cả 4 người con.   Chồng tôi lại là con trai trưởng trong gia đình chồng.   Vô phước cho tôi, anh là một người đàn ông có tính rất trăng hoa.   Anh luôn sẵn sàng đánh đập tôi nếu tôi phản đối việc làm sai quấy và tội lỗi của anh ấy!    Tôi đã sống trong những tháng năm đau khổ của cuộc đời làm thân phận đàn bà và làm vợ.   Thật tuyệt vọng cho tôi, và thật tội nghiệp cho tôi, là có những lúc tôi chỉ còn nghĩ đến chuyện tự huỷ cuộc đời mình, hy vọng rằng tôi có thể thoát được cuộc đời phiền khổ và hệ lụy không hy vọng, không tia sáng, không lối thoát này chăng!?  Nhưng bởi tình mẹ quá bao la, thương con mình sẽ không có ai trên đời đùm bọc và che chở, nên tôi đã cố gắng sống trong chịu đựng, trong nhục nhã, và trong ê chề.  

Cuộc sống của tôi cứ thế từng ngày trôi qua trong nặng nề, cho đến một ngày sự chắt chiu của tôi, đã giúp tôi mua được cho mình một căn nhà.   Nói là nhà cho nó sang, chứ nó chỉ là nền đất, vách là xi măng được trộn với báo, bên trên che nắng che mưa bằng mái tôn.   Dẫu sao tôi cũng có được một nơi riêng cho mẹ con tôi, có chỗ trú ẩn chui ra chui vào của riêng mình.   Trong suốt thời gian này, tôi vẫn bỏ Chúa.   Tôi vẫn can đảm chịu đựng những trận đòn nhừ tử của chồng tôi những lúc ổng về trong say xỉn, vẫn triền miên đổ xuống trên thân thể ốm o của tôi.   Đã bao nhiêu trăm lần tôi có ý định bỏ nhà ra đi, nhưng rồi còn đi đâu cho được khi đã có 2 con cùng chồng.   Đã thế sau đó tôi lại phải hứng chịu cảnh chồng tôi bị thất nghiệp, gia đình chúng tôi bị bế tắc trong cảnh thiếu thốn, khó khăn, và khốn khổ, nhất là thương cho 2 con của tôi.   Nên tôi đã chịu khó tìm đến những nơi nào mà có người chỉ cho tôi biết là linh thiêng, tôi sẽ tìm mọi cách để chạy đến mà khấn nguyện, mà xin van, mà khóc lóc, nhưng mãi lâu tôi vẫn chẳng thấy được gì?.
Nhưng bỗng vào một đêm thật khuya trong giấc chiêm bao, tôi đã được diễm phúc mơ thấy Mẹ Maria.   Tôi chợt tỉnh thức và đã khóc như mưa vì được Mẹ cho thấy như được Mẹ nhắc nhở, và như người vừa mới được hồi sinh sau một cơn bạo bịnh.   Sáng hôm sau, tôi đã dùng xe đạp của tôi tìm đến nhà thờ FATIMA quỳ dưới ảnh Mẹ.   Được khóc với Mẹ và xin với Mẹ tha thứ bao nhiêu tội lỗi của tôi đã phạm trong quá khứ và trong hiện tại của tôi.   Xin Mẹ dủ lòng thương mà cứu vớt cho gia đình chúng tôi.   Không gì vui sướng cho bằng là lời van cầu thành khẩn của tôi đã được Mẹ nghe, tha thứ và ban ơn trên gia đình của chúng tôi, vì sau đó 3 ngày chồng tôi đã có việc trở lại, và cuộc sống của tôi sau đó cũng được tạm ổn.   Tự tôi sau đó cũng chỉnh đốn lại cuộc sống của mình vì Đức Tin quá yếu kém và cố gắng sửa đổi cuộc sống cho xứng đáng với tình yêu thương của Chúa và Mẹ đã ban cho.   Tôi đã siêng năng đi Lễ.   Mua những bài giảng của cha Kham về nghe và từ đó tôi như được Chúa Thánh Linh đốt nóng lên trong trái tim tôi một tình yêu vô bờ bến mà tôi chưa từng cảm nhận được như thế bao giờ, giúp cho tôi càng ngày càng được thấm nhuần trong tư tưởng khao khát muốn tìm kiếm Chúa nhiều hơn trong cuộc sống, và chỉ có Ngài mới đem lại cho tôi cuộc sống thật sự hạnh phúc và trong no thỏa.  
Tôi đã thuyết phục được chồng tôi sau một thời gian liên lỉ cầu xin cùng Ngài là cả hai vợ chồng tôi được làm Phép Chuẩn để tôi được Rước Lễ và được mãn nguyện sống trong Chúa mà không sợ phạm tội cùng Ngài.   Tôi cũng bắt đầu gia nhập vào hội đoàn, cố gắng xin Chúa thánh hóa bản thân, cầu nguyện không ngừng nghỉ, đã nhận được biết bao nhiêu ân huệ Chúa ban.   Như hiện giờ trong 3 đứa con của tôi, đã có 2 cháu theo đạo và được Ngài quan phòng tất cả.   Các cháu lập gia đình, có vợ ngoan hiền và có Đạo, nên tôi rất sung sướng và muôn đời tôi vẫn luôn muốn ca ngợi, cảm tạ, và tri ân Ngài, một tình yêu quá bao la và vô tận vô cùng.   Nhưng bên cạnh những hoan lạc ấy, thì sự chịu đựng của tôi vẫn còn, nhưng không như ngày xưa là tôi thường oán trách Chúa, gào thét, hay luôn than vãn; còn bây giờ, tôi biết phó mặc tất cả cho Chúa định đoạt và lo liệu.   Nhờ ơn Chúa Thánh Linh, tôi đã hiểu ra Lòng Thương Xót của Ngài thật sâu thẳm, thật vô biên hải hà, và độ lượng.   Ngài không bao giờ trao cho ai Thánh Giá nặng hơn sức của mình chịu đựng.    Chỉ duy một điều là chúng ta có đón nhận Ngài và tình yêu của Ngài hay không mà thôi! Nếu nặng nề, chúng ta xin Chúa giúp sức và thêm sức, để chúng ta cảm thấy Thánh Giá được trở nên nhẹ nhàng và bình an.   Cuộc sống đau khổ thì lúc nào cũng len lỏi, nhưng theo kinh nghiệm sống của tôi đã quá thấm thía.   Tôi có một thói quen là ngồi trước tượng Chúa Chịu Nạn để ngắm nhìn, chiêm ngưỡng, và cầu nguyện.   So sánh với Chúa chịu nạn, thì sự khổ đau của chúng ta trên cõi đời này thì nào thấm thía chi!??  Thế là tôi đối thoại cùng Chúa, lắng nghe tiếng chỉ bảo của Ngài, và mọi ưu tư buồn phiền, đã tan biến đi. 

Lậy Chúa! Chúa đã yêu thương và chờ đợi tất cả chúng con.   Chúa đã kiên nhẫn dù chúng con thật bất xứng trước Thiên Nhan Chúa.   Chúa vẫn sẵn sàng tha thứ, chờ đợi con trở về, bồng ẵm con lên, như đứa con tội lỗi hoang đàng sống xa lánh Chúa đã từ lâu.   Tình yêu của Chúa, con biết lấy gì đền đáp cho xứng!??  Cảm ơn Chúa đã tẩy xóa tất cả tội lỗi của con và xin dâng lên Chúa thân xác đớn hèn này như hy tế để đền tội của con và của gia đình con. 

Nguồn:

http://thanhlinh.net/thanhthan/chungtu/MaryPham.htm

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay