Lần cuối…

Lần cuối…

carrying-the-cross.jpg

 “Em nói gì?” anh chồng la lên, “hôm qua anh mới nói chuyện với nó mà.”

“Sáng nay nó bị tai nạn qua đời rồi!” vợ đáp lại.

“Anh hẹn nó cuối tuần này đến nhà mình ăn cơm nhưng bây giờ…”

++

“Năm tới mình đi chơi chỗ đó nha.” Bé háo hức lên kế hoạch.

Kế hoạch ấy phải huỷ bỏ vì anh đã tạm biệt thế giới này.

++

Chị nằm im bất động sau cơn đột quỵ. Anh chỉ còn biết đứng nhìn xót xa. Chị đã ao ước được đi xem phim trong rạp chiếu dưới phố với anh vì nơi ấy đầy ắp kỉ niệm một thời yêu đương. Nhưng anh mải miết chạy theo công danh sự nghiệp mà khất lần với vợ. Bây giờ, hối hận thì hết cơ hội rồi.

++

Ba ngày trước, Tư Bo bực tức: “Cái thằng chết tiệt, tao mà không kiềm chế lúc đó thì nó no đòn.”

Ba ngày sau, Tư Bo hai dòng nước mắt: “Tại sao mày bỏ tao đi trước vậy? Không có mày thì tao thế nào đây? Tại sao?”

Tư Bo lúc này chỉ biết khóc, chẳng còn nhớ gì đến chuyện gây gổ hôm ấy. Cuối cùng, phải chăng khôn ngoan là biết khắc sâu những kỉ niệm đẹp lên đá và biết để gió cuốn đi những hạt bụi bất hoà bất mãn trong đời?

++

Bác sĩ nói tình trạng của em bây giờ là “sống thực vật”, nghĩa là em chỉ nằm đó thở, sống và có thể cảm nhận nữa, nhưng em sẽ không còn nói được lời nào. Trước khi người ta phát hiện ra em bị bất tỉnh và đưa em đi cấp cứu, em rất muốn nói là em đã hiểu nỗi khổ tâm của anh, em đã tha thứ cho anh, em thương anh lắm và em hạnh phúc vì có anh trên đời này. Nhưng bây giờ em nằm đây. Anh đứng lặng lẽ nhìn em, đau khổ. Nếu hôm ấy em quảng đại hơn một chút để nói với anh những lời kia thì anh (và cả em nữa) giờ này đã bình an.

++

“Alô, dạ con chào bác gái. Cách đây ít lâu con nghe nói bác trai bị bệnh gì đó nhưng bận quá con chưa hỏi thăm được. Hôm nay bác trai sao rồi ạ?”

“Cám ơn con hỏi thăm. Bác trai khuất núi hai tuần trước rồi con ơi…”

Thực ra thì nó đã có thể gọi điện hỏi thăm bác nhiều lần. Giá mà nó không…làm biếng.

++

“Tôi thấy con nhỏ đó cầm điện thoại của tôi. Đúng là đồ lăng nhăng. Tôi không nghe đâu! Bye.” Chị giận dữ bỏ đi một mạch. Anh chỉ biết bất lực đứng nhìn theo. Anh muốn gọi chị nhưng không thể thốt nên lời. Kể từ đó, chị không nghe tin gì của anh nữa.

Mấy tuần sau, nhỏ bạn của chị không biết quan hệ giữa chị với anh thật thà kể: “Tui thấy tội ổng P ghê. Là con trai mà khóc nức nở khi kể chuyện với tui. Bà biết không, trước ngày Valentine (ngày lễ tình hồng), ổng phải bán gấp cái điện thoại là vật duy nhất có giá trị trên người cho một người bạn để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ đau nặng ở quê. Ngặt một cái, điện thoại ấy là do bạn gái ổng tặng. Nghèo quá, lại đang thất nghiệp nên hổng biết xoay sở thế nào. Tội ghê. Hổng biết bây giờ ổng đang trôi dạt phương nào?”

++++++++++

Lần gặp gỡ nào cũng có thể là lần cuối cùng.

+++

Trong lần gặp có thể là cuối cùng ấy, ta có hai lựa chọn rõ ràng: để lại ấn tượng tốt đẹp của yêu thương hay đánh mất đi cơ hội rồi hối tiếc.

+++

Thật ra, giận hờn, trách móc, oán than, cố chấp… cũng chẳng đem lại lợi ích cho ai.

+++

Đây cũng có thể là một trong những bài cuối cùng mình viết. Bởi thế, cho phép mình cùng bạn tự vấn một chút để tụi mình sống trọn vẹn hơn ‘lần có thể cuối cùng’ và để sẵn sàng cho ‘lần cuối cùng chắc chắn’, bạn nhé. Mời bạn cùng lặng xuống với những tự vấn sau đây:

+ Lần cuối cùng tôi hỏi thăm một người thân quen là khi nào?

+ Lần cuối cùng tôi gạt bỏ tự ái để giữ hoà khí yêu thương là lúc nào?

+ Lần cuối cùng tôi sáng suốt tận dụng cơ hội bày tỏ sự quan tâm của tôi cho một người thân yêu cách đây lâu chưa?

+ Đâu là lần cuối cùng tôi bước ra khỏi định kiến của mình để chỉ lắng nghe và đón nhận người khác “như họ là”?

+ Lần cuối cùng tôi kiên nhẫn cho người khác cơ hội để giải thích là khi nào?

+ Lần cuối cùng tôi cho mình một cơ hội để nghe thấu đáo mà không nóng vội kết luận là lúc nào?

+ Đâu là lần cuối cùng tôi đã dùng tình yêu Chúa trong tim tôi để chiến thắng cám dỗ xung khắc với người khác?

+ Lần cuối cùng tôi học cảm thông và đón nhận anh chị em là khi nào?

+ Trong cuộc gặp gỡ của tôi hôm nay với một ai đó, tôi có để lại ấn tượng của yêu thương?

+ …

++++++++

Thầy Giêsu khuyên thực tế thế này: “Anh em hãy luôn tỉnh thức vì anh em không biết lúc nào giờ ấy sẽ đến.” (Mc 13:33, Mt 24:42)

Giuse Việt, O.Carm.

 

Nguồn : dongcatminh.org

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay