PHẢI CHĂNG KHÔNG DỤ THÌ DỌA???

 

                         PHẢI CHĂNG KHÔNG DỤ THÌ DỌA???           

                                                                                                        Tác giả: Túc Lynh

Cách đây gần 4 năm, trong một lần nói chuyện về những vấn đề về những chuyện lạ của những niềm tin với một người luật sư ở nơi tôi làm việc (thời gian đó tôi cũng còn nhiều nghi ngờ về ý nghĩa của hai chữ đức tin).

 Tôi tin là vì tôi thấy, tôi tin là vì tôi được, nhưng tin theo kiểu lơ tơ mơ. Chính vì thế khi nghe con người trí thức này phân tích về những câu chữ trong Kinh Thánh. Ông ta nói rằng: ông ta đã có thời gian để chiêm niệm và nghiên cứu rất kỹ những ý nghĩa trong từng câu kinh của nhà Phật lẫn của Công Giáo, trong thời điểm ông ấy có tang của mẹ. Ông ta bảo tôi rằng, nếu tôi đọc cẩn thận và suy xét theo kiến thức lý trí thì tôi sẽ nhận ra ngay. Những câu từ trong đó hễ không dụ dỗ để người ta nghe bùi tai và mê hoặc thì chắc chắn sẽ bắt gặp những câu nói hăm dọa để con người phải sợ mà răm rắp làm theo. Ông ấy còn nói thêm là con người ta phải có chính kiến, chỉ cần mình sống đúng là tuyệt vời. Không nhất thiết phải theo một tôn giáo nào hay tìm một niềm tin ở một tôn giáo nào.

Lúc đó tôi đã có khái niệm về Công Giáo cũng khá khá. Nhưng thật lòng thì sau khi nghe ông ấy nói là nếu mình gia nhập vào tôn giáo nào đó thì mình sẽ chịu lệ thuộc vào một số điều luật sẽ vô lý nếu theo như cách sống và suy nghĩ ở thời đại này.

 Lúc đó điều tôi nghĩ vô lý nhất của đạo Công Giáo là vấn đề ly hôn. Tại sao người ta không thể chấp nhận nhau, người chồng (người vợ) đay nghiến nhau, làm khổ nhau. Thậm chí còn mưu tính hại nhau, lại không được nghĩ tới chuyện chia tay nhau, ly hôn để giải thoát. Thêm nữa là sau khi không chịu nổi rồi phạm luật ly hôn, nhưng tuyệt nhiên không được kết hôn lần nữa. Nếu mình lỡ yêu ai thì coi như cả hai phải sống trong tội lỗi suốt đời.

 Tôi cũng yêu Chúa Giêsu, nhưng vấn đề này thì tôi thấy Chúa vô lý thật. Tôi nghĩ Chúa đâu có lập gia đình, thì làm sao Chúa hiểu được cái khổ của người phải chịu đựng một con người không vừa ý mình chút nào. Lắm khi còn làm khổ mình. Thời của Chúa thì có lẽ con người đâu có nhiều manh tâm, con người đâu có nhiều mưu mô quỷ kế như con người hiện nay. Tôi nói lên rỏ điều này vì tôi rất thường xuyên chứng kiến từng cặp vợ chồng than trách nhau, phàn nàn nhau, thậm chí còn xúc phạm nhau rất nặng nề.

 Chỉ một vấn đề đó, cũng làm cho tôi phải xét lại mình để xem mình có thật lòng quyết chọn Công Giáo để làm điểm tựa cho cuộc đời không?

 Tôi đã có rất nhiều điều muốn tìm hiểu, muốn thử thách nhiều để xem Chúa có thật sự đáng sợ, Chúa có thật sự chỉ dụ dỗ, hứa suông, đạo Công Giáo có thật sự làm được một điều là một người có thể cầu xin Chúa cứu chữa cho một người ở xa?. Đạo Công Giáo có thật là chỉ cần một lời cầu nguyện của một người xa lạ thì một linh hồn người chết nào đó được cứu, một người xa lạ nào đó được bình an… Vì trước đó tôi chỉ biết cầu nguyện, nói chính xác là tôi chỉ cầu xin cho bản thân mình, nên điều tôi nhận được là một chuyện cũng dễ hiểu và tôi chấp nhận.

 Rồi đến khi tôi có nhiều dịp tìm hiểu và học hỏi về vấn đề ly hôn vì sao là một tội nặng, thì tôi mới hiểu ra vấn đề ở đây là cũng vì muốn gìn giữ hạnh phúc cho con người. Và khi phân tích ra thì tôi hiểu được thêm là kết hôn là tự do lựa chọn của con người. Khi người ta quyết định kết hôn để sống chung với nhau thì việc của Chúa thì là chúc phúc và dùng lề luật để bảo vệ hạnh phúc cho con người. Khi quyết định kết làm một thì họ đã tuyên thề là dù đau yếu, khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo khó, buồn vui đều luôn ở bên nhau và tôn trọng nhau mà!. Chúa không thể nào chấp nhận cho con người có thể tùy tiện ưng thì kết mà không ưng thì cởi. Nếu gia đình mà lung tung như thế thì con cái sẽ ra sao? Chắc chắn những đứa con trong gia đình chia rẽ như vậy có tâm sinh lý không bình thường chút nào cả. Chính tôi cũng đã từng chứng kiến những đứa trẻ có cha mẹ ly hôn, chúng trông rất tội nghiệp, đứa nhút nhát thì luôn co cụm lại, đứa lanh lẹ thì tỏ ra bất cần đời, đứa chính chắn hơn thì suy nghĩ rất lệch về một phía… Vì như thế xã hội sẽ loạn vì cái tính vốn không trung tín của con người. Từ đó tôi mới thấy đây lại là một điều luật rất cần thiết cho con người, để xã hội được trật tự và phát triển hoàn thiện hơn.

 Rồi cho đến một hôm, tôi nghe có một giờ trong ngày mà nếu mình biết tận dụng để cầu nguyện thì điều tuyệt vời sẽ xảy ra. Kỳ lạ một điều là vào đúng thời điểm đó mà xin ơn chữa lành thì rất tốt, vì chính Chúa Giêsu sẽ nhận lời. Tôi cũng chưa biết thực hư ra làm sao thì Chúa cho tôi cơ hội để kiểm nghiệm.

 Người thân của tôi là một bệnh nhân mà tôi nghĩ là người này được sắp đặt là phải trao cho tôi, để tôi có dịp kiểm nghiệm lại những gì còn nghi nan trong lòng. Người này không những khiến tôi phải cầu nguyện vào đúng lúc giờ mà người Công Giáo gọi là giờ Lòng Thương Xót một lần. Mà người này làm cho tôi phải cầu nhiều lần. Một lần thì anh ta bị một cơn bệnh đã lâu năm hành hạ tới mức anh ấy nghĩ là bế tắc phải chờ phẫu thuật. Lúc đó cũng vào 3 giờ chiều. Tôi chỉ biết quỳ ngay hành lang bệnh viện để cầu cứu một Người đầy quyền năng nhưng rất nhân từ với một niềm tin người thân của mình sẽ được cứu chữa mà tôi cũng không biết căn cứ vào đâu. Và điều kỳ diệu đã xảy ra, Người Bác Sỹ tuyệt vời đó đã ra tay kịp thời mà tôi không mất một chi phí nào. Người thân của tôi đã được Vị Bác Sỹ tuyệt vời này vuốt ve và chữa lành cho hết cơn đau.

 Lần thứ hai thì anh ta ở cách tôi rất xa, lần này thì tôi không có dịp vào bệnh viện để chăm anh. Nhưng kỳ lạ một điều là cũng vào lúc 3 giờ chiều, tôi nhận được tin anh đang đau đớn vật vã vì cơn đau. Anh nghĩ là có lẽ anh phải vào bệnh viện, tôi lập tức theo thói quen là gọi ngay Vị Bác Sỹ tuyệt vời của tôi ra tay. Và anh ấy lại tiếp tục được hết đau và khỏi nhập viện.

 Lần thứ ba anh ấy gặp tai nạn ở quốc lộ, xe của anh ấy coi như thành phế thải. Vì anh ấy có cú va chạm mạnh nên cũng bất tỉnh. May một điều là khi vừa tỉnh lại thì anh ấy liền báo tin cho tôi. Ngay lúc đó tôi liền dâng lời cầu khẩn với Vị Bác Sỹ của tôi, Bác Sỹ của tôi cực kỳ đáng yêu. Người không ngại địa lý, bất kể thời gian. Không đòi hỏi một điều kiện gì mà chỉ biết hết lòng cứu chữa. Cuối cùng thì người thân của tôi chỉ bị xây xước bên ngoài da.

 Lần thứ tư thì một chị bạn gái mà tôi chưa gặp mặt bao giờ, chúng tôi quen biết nhau chỉ qua cái máy tính và điện thoại. Có một lần chị bị lên cơn cao huyết áp, mà không có loại thuốc nào có thể hạ được. Chị mệt quá chỉ kịp nhắn tin qua điện thoại cho tôi, tôi cũng kịp thời cầu xin vào lúc 3 giờ chiều. Chỉ sau lời cầu khẩn vài phút thì cơn huyết áp kia đã được hạ xuống một cách nhẹ nhàng. Xin nói thêm là chị ấy là một bác sỹ đa khoa thuộc dạng giỏi ở Ninh Thuận.

 Rồi cũng đến lượt tôi, tôi bị bắt buộc chịu đau để sinh thiết tế bào ung thư. Cũng vào lúc giờ linh thiêng này. Tôi đã không thấy đau đớn và đáng nhớ hơn là tôi được chữa lành hoàn toàn.

 Kể từ lúc đó, tôi bắt đầu có khái niệm về múi giờ thật đặc biệt gọi là giờ Lòng Thương Xót của Chúa Giêsu. Cũng từ lúc đó tôi lại biết thêm một điều rất hay và dễ thương của Đạo Công Giáo. Rằng người này có thể cầu xin dùm người kia, chỉ cần người cầu xin có một niềm tin tuyệt đối. Và theo tôi tìm hiểu được thì giờ này chính là giờ mà một Con Người vô tội, Con Người hiền lành, nhân từ đầy quyền năng phải chịu giết chết vì tính ích kỷ và nhẫn tâm của con người. Và cũng chính giờ này là giờ Đạo Công Giáo tuyên xưng một công cuộc cứu độ của một Vị Chúa Tể đã hoàn tất.

 Quý vị có từng nghe và từng thấy có ai đó vì yêu thương con người mà chịu hành hình đến chết. Vậy mà khi sống lại Người đó lại tiếp tục yêu thương và cưu mang nhân loại tiếp tục. Thế gian chỉ duy nhất một Người và đó chính là Chúa Giêsu.

 Chúa Giêsu Phục Sinh quả là một hồng phúc vĩ đại mà Thiên Chúa đã ban cho nhân loại. Bất kể con người đó thuộc về tôn giáo nào, bất kể con người đó tội lỗi ra sao. Nhưng một khi biết chạy đến, biết kêu cầu, biết gọi điện thoại đúng vào giờ đó thì Vị Cứu Tinh sẽ ra tay cứu giúp kịp thời.

 Tôi dám khẳng định như vậy là vì thời điểm đó tôi còn nhiều nghi ngờ về tôn giáo này. Cũng thời gian đó tôi không hề muốn và có ý định chính thức gia nhập vào gia đình tôn giáo đó. Vậy mà Con Người Nhân Từ Độ Lượng kia vẫn không chấp nhất mà chiều theo tôi một cách cần mẫn. Người không hề trách phạt hay sử dạy điều gì. Có lẽ Người nghĩ là nên để tôi tự do làm những gì mình thích, nhưng Người không bỏ mặc tôi mà luôn luôn bên cạnh tôi để có mặt bất cứ lúc nào tôi cần.

 Và cho tới chiều hôm nay – khi tôi đã chịu Phép Rửa Tội, tôi được một cậu bé là người em trong Chúa rủ tôi và khuyên là tôi nên tới tham dự một Thánh Lễ mà được gọi là Đại Lễ Kính Lòng Thương Xót Chúa Giêsu ở Trung Tâm Mục Vụ do một Đức Cha đức cao trọng vọng làm chủ tế. Lúc đầu thì tôi nghĩ là Lễ thì nhà thờ nào cũng được và cha nào giảng cũng được. Với lại ở nhà thờ nào thì ngày đó mọi người Công Giáo cũng đều được lãnh một ơn toàn xá.

 Tôi là một tân tòng, tôi nghĩ là mình mới được Rửa Tội chưa được hai năm chắc tội cũng chưa đến nỗi nhiều để phải nhận nhiều ơn toàn xá. Thú thật là tôi rất mê Giáo Xứ Ba Chuông, ở đó giờ đây tôi không còn biêt là cha nào giảng lôi cuốn hay không lôi cuốn. Nhưng điều quan trọng là tới đó thì tôi được cảm giác rất thân thương và quen thuộc. Ở đó tôi còn được thấy Chúa tôi bị đóng đinh trên Thập Giá thật là thương tâm. Ở đó tôi có thể vừa khóc vừa cười với Chúa tôi mỗi khi tôi gặp chuyện vui buồn, trắc trở, thất bại hay thành công. Và điều quan trọng nữa là ngày hôm đó tôi cũng có việc phải tới nhà thờ nhiều nên cũng được dự nhiều Lễ, nên tôi dự định là sẽ không tham dự như lời cậu bạn kia mời. Không ai có thể dụ dỗ tôi bằng cách được thứ này hay thứ kia, một khi tôi không muốn thì cho dù thế nào tôi cũng không thèm.

 Kỳ lạ một điều là đầu thì quyết định không đi, nhưng trong lòng cứ thấp thỏm. Cứ giống như “Đi không nỡ, ở cũng không đành”. Cuối cùng tôi cũng bị cái tôi đòi hỏi, tôi đã làm khó anh bạn nhỏ kia bằng cách là phải có chỗ để ngồi, phải ở một chỗ thoáng để không bị ngộp thở. Vì tôi đã được nghe rằng ở đó chắc chắn rất đông người và không dễ gì có một chỗ ngồi ổn định. Nhưng có lẽ Chúa muốn tôi đi, nên anh bạn nhỏ kia đã đồng ý đáp ứng yêu cầu của tôi. Thế là tôi phải đi vì nể, vì tò mò.

 Điều Chúa làm quả thật vừa chu đáo, vừa kỳ diệu. Khi tới nơi thì tôi thấy bắt đầu oải vì trời thì nắng nóng quá, mà lại phải ngồi ngoài trời. Chỗ mát thì người ta ngồi hết, chỉ còn những chỗ rất nắng. Không lẽ đi về, thật lòng thì tôi cũng nản rồi. Nhưng lúc đó tôi nhìn thấy hình ảnh Lòng Chúa Thương Xót và thấy rỏ câu: “Lạy Chúa Giêsu con tín thác vào Ngài” cũng đang ở ngoài nắng. Tôi liền chợt nghĩ Người còn chịu phơi mình dưới nắng để chờ tôi tới xin xỏ ơn ích, thì tôi chỉ là một người đầy tội lỗi, nhỏ bé thì có xứng đáng gì khi chịu nắng một chút, mà lúc đó lại có một cô gái sẳn sang cho tôi che nhờ dước bóng cây dù. Thế là lúc đó trong tâm trí tôi Chúa cho nhớ tới những con người đau yếu, bệnh tật, những người ờ những vùng sâu vùng xa không có điều kiện để được có cơ hội hiếm có này, mà nay Chúa đã trao cho tôi. Thế là tôi lập tức tận dụng những gì mình đang có để vội vàng “chạy dịch vụ” cho những anh chị em thân thương của tôi không có dịp đến cầu xin. Ngay lúc đó tôi chỉ còn biết tôi và Chúa tôi đang ngấm ngầm thỏa hiệp với nhau về những vụ xin xỏ mà chỉ có tôi và Chúa tôi biết mà không cần những người khác biết. Mặc dù tôi biết là Chúa tôi đang cho họ những ơn cần thiết nhất. Quý vị không biết là tôi đã rất xúc động và vui tới mức nào đâu. Tôi cảm giác tôi là người hạnh phúc nhất trong Thánh Lễ hôm đó.

 Rồi đến khi Thánh Lễ bắt đầu, thì tôi càng cảm nhận tình yêu Lòng Thương Xót Chúa dành cho tôi và những người tôi “chạy giúp” đã tuôn tràn như mưa. Và đến khi được nghe những lời chia sẻ đơn sơ (như lời Đức cha nói) tôi thấy Đạo Công Giáo sao mà gần gũi và dễ sống quá. Sống trong ơn nghĩa của Đạo Công Giáo con người ta được hướng dẫn cặn kẽ hơn về tình yêu, về tình bác ái… Đức Cha cũng dễ thương lắm, Đức Cha không có vẻ xa cách hay nói những điều khó hiểu.

 Nhưng đó chỉ là hoàn cảnh và điều kiện để mọi người đón nhận hồng ân. Điều tôi muốn nhấn mạnh ở đây là, sau khi được tham dự Thánh Lễ về thì việc “chạy dịch vụ” cho những anh chị em đau khổ của tôi cùng lúc đều thấy có thay đổi tích cực. Người thì hòa giải với chồng và cùng nhau đồng lòng để tìm hướng cho tương lai chứ không như trước đó mỗi người một thế giới riêng. Người thì tìm thấy bình an cho dù trong người đang mang bệnh tật và tình cảm vợ chồng cũng có chiều hướng xấu…Đây là một dịch vụ rất thành công mà tôi tiếp tục được nhận từ Chúa Giêsu.

 Sau khi nghe những người đó hân hoan kể lại thì tôi cảm thấy Chúa Giêsu quả là một ông sếp cực kỳ dễ thương tốt bụng. Một bề trên không hề làm khó người đầy tớ bất tài, trái lại luôn tạo nhiều dịp để đứa tớ gái này có cơ hội học hỏi để hoàn thiện hơn.

 Ở bài viết này, tôi xin phép không dám được chia sẻ với những ai là người Công Giáo. Vì làm sao tôi dám “múa rìu qua mắt thợ”. Mà tôi chỉ xin phép được gợi ý và mời những quý vị chưa phải là người Công Giáo. Cho dù quý vị thuộc tầng lớp trí thức thượng lưu, hay thuộc bất cứ tôn giáo nào, nhưng tôi nghĩ sẽ có lúc quý vị cũng có những dịp quý vị sẽ bế tắc trong công việc, trong bệnh tật, trong cuộc sống.

 Tôi xin quý vị nếu lỡ như có rơi vào thì xin hãy nhớ rằng có một tôn giáo có một giờ đặc biệt là 3 giờ chiều chỉ dành riêng cho những cảnh đời ngang trái, những bệnh tật nan y, những khuất tất không biết mở ra từ đâu… để qua giờ đó tất cả sẽ được giải quyết khi người ta biết trao ý đó cho Chúa Giêsu và nói lên một câu rất đơn giản “Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Ngài”. Mọi chuyện sẽ làm cho quý vị thật bất ngờ và hạnh phúc.

 Có một điều cũng không kém phần quan trọng nữa là con người ta nhất định không thể dùng cái lý trí, vốn kiến thức, trí thông minh của con người để ngồi suy gẫm những Lời Huyền Nhiệm thật sâu sắc và đầy quyền năng của một Đấng mà người đời gọi là Thánh.

 Vì Người hứa thì Người đã thực hiện hết, Người muốn con người phải có một khuôn mẫu nào đó chẳng qua là tìm và dẫn con người đến một cái đích thật trọn hảo mà thôi. Đừng dùng cái khôn hạn hẹp của con người để rồi nhận định sai lệch. Đương nhiên mọi người đều có quyền tự do để chọn cho mình một tình trạng để sống.

 Tôi rất chân thành cám ơn quý vị đã đón nhận và đọc những tâm tình của tôi. Vì tôi đã thấy, đã được nên tôi tin. Chính nhờ vậy mà giờ đây tôi lại tiếp tục cậy nhờ vào Lòng Thương Xót của Chúa mà tiếp tục xin giải thoát và chữa lành cho những anh chị em thân thương của tôi.

 Đặc biệt là những quý vị đọc bài tâm tình này của tôi, tôi xin Lòng Thương Xót của Chúa Giêsu sẽ ban tràn đầy những ơn phúc. Vấn đề còn lại là quý vị tin hay không mà thôi, Chúa chúng tôi không hề hù dọa hay dụ dỗ gì ai cả. Chúa chúng tôi chỉ biết luôn luôn dang rộng vòng tay để đón nhận những thương tích, những đau khổ mà cuộc đời đã trao cho những con người đã dùng cái tự do để chọn lựa.

 Để chứng minh cho tình yêu cao cả của Thiên Chúa tôi xin trích dẫn một câu trong Tân Ước đã nêu lên rất rỏ: “…Thiên Chúa đã yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời…”. (Ga 3,16)

 Một lần nữa tôi xin chân thành cám ơn quý vị.

 Saigon, ngày 15 tháng 4 năm 2012

 Túc Lynh

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay