Sự chết dạy cho biết sống

Sự chết dạy cho biết sống

Cuộc đời con người là một dòng chảy không bao giờ ngừng nghỉ và là một kho tàng chẳng khi nào vơi cạn. Để có thể lớn lên và hoàn thiện cuộc sống của mình, người viết thiết nghĩ: những kiến thức trong sách vở sẽ chẳng bao giờ đầy đủ cho một trí não khát khao học hỏi và khám phá. Trái lại, những điều xem ra rất đỗi giản dị trong cuộc sống hàng ngày, đôi khi lại dạy cho chúng ta những bài học quý giá, để giúp mỗi người suy tư và chiêm niệm về ý nghĩa cuộc đời. Vì thế, chỉ khi nào bạn và tôi chìm vào trong cõi thinh lặng để nhìn xuống dòng đời, khi đó ta mới thấy cuộc đời này sao nhiều nỗi xót xa.
 
Gần đây, tôi có dịp đi thăm một người bà con đang nằm chờ án tử vì mang trong mình căn bệnh Ung thư. Nhìn người thân đang phải quằn quại, vật lộn với những cơn đau, mà tâm hồn tôi bồi hồi, xót xa. Trên đường trở về nhà, chiếc xe honda cứ bon bon chạy, chở theo biết bao suy nghĩ trong đầu tôi về số phận mong manh của kiếp người. Dẫu biết rằng: Ai cũng có một lần sinh ra trong cuộc đời và cũng có một lần nhắm mắt xuôi tay vĩnh biệt chốn nhân gian để đi vào cõi vĩnh hằng. Thế mà không hiểu sao, khi được tận mắt chứng kiến cảnh người thân sắp vĩnh viễn đi về bên kia thế giới, tôi không sao cầm được nước mắt.
 
Tôi xúc động khi được lắng nghe những lời từ trái tim của người đang trong cơn thất vọng. Tâm hồn tôi dấy lên niềm cảm phục vì thái độ can đảm của một tâm hồn có Chúa. Chính Đức tin và niềm hy vọng vào Đức Kitô phục sinh đã giúp họ sẵn sàng đón nhận thánh giá và coi đó là một phương thế để lập công cho mình và cho những lỗi lầm của người thân trong gia đình… Trong cơn đau đớn, bệnh nhân vẫn đủ sức để nhắn nhủ tôi: “Cháu hãy trung thành ở trong Nhà Chúa đến trọn đời nhé và đừng quên cầu nguyện cho bác được nghĩa cùng Chúa. Chúa cho bác sống đến ngày hôm nay đã là một ân huệ rồi. Bác ra đi lúc này cũng là được rồi cháu ạ”.  
 
Một lời khuyên thật nhẹ nhàng nhưng rất đỗi chân thành có thể cũng làm cho tôi và bạn suy nghĩ ít nhiều. Có lẽ, chúng ta phải hối hận vì nhiều lần trong cuộc sống, bạn và tôi đã lãng phí thời gian thật nhiều, khi chểnh mảng trong việc đào luyện bản thân mình, khi gục ngã trước cám dỗ, khi không cố gắng chu toàn bổn phận được trao… Và cũng biết bao lần, chúng ta buông mình cho những chán chường, thất vọng vây hãm cuộc đời, khi bản thân chúng ta không cố gắng vươn lên, hoặc cũng có khi ta than phiền về cuộc sống, khi ta muốn bỏ lại sau lưng tất cả mọi sự để chạy theo những gì hào nhoáng bên ngoài… Chúng ta hãy tự hỏi bản thân mình: hôm nay tôi đã sống thế nào? đã làm được gì cho cuộc đời? đã yêu thương ra sao? đã dâng hiến thế nào? Bởi lẽ, mỗi giây phút hiện tại sẽ lần lượt qua đi mà không bao giờ nói lời từ biệt. Chúng ta cũng không thể làm sống lại ngày hôm qua, cũng như không thể thay thế nó bằng ngày mai. Ai trong chúng ta cũng chỉ sống một lần và chỉ chết một lần. Hành trình đi về cõi vô biên của mỗi người được ví như một dòng nước cũng có ngày phải buông bờ mà xuôi về biển cả. Tình cảm nào, yêu thương nào, ghét ghen nào cũng có ngày tan theo giọt nắng giọt mưa, để rồi khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, là gửi linh hồn đó theo gió ngàn bay về bến bờ riêng của mỗi người.
 
Bạn và tôi hãy biết trân trọng và tri ân những người chúng ta đã gặp gỡ, những người đã một đôi lần ngang qua cuộc đời chúng ta, cảm ơn những chia sẻ chân thành và những lời nhắn nhủ để dệt nên cuộc đời mỗi người. Hãy nỗ lực hơn mỗi ngày, để có thể trở thành một khí cụ nhỏ bé trong tay Chúa hầu mang niềm hy vọng cho những con người đang phải đối mặt với những đau khổ mà ta gặp thấy trong cuộc đời. Vì thế, từng phút từng giây, bạn và tôi hãy ý thức sống hôm nay làm sao để ngày mai sẽ chết.
 
Nt. M. Fx. Huyền Nhiệm, fmsr
Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay