Blogger Mao Kobayashi qua đời ở tuổi 34 vì ung thư

Blogger Mao Kobayashi qua đời ở tuổi 34 vì ung thư

Mao Kobayashi và Ebizo Ichikawa
Bản quyền hình ảnh   MAO KOBAYASHI
Mao Kobayashi cùng chồng là diễn viên Ebizo Ichikawa và các con

Ngôi sao truyền hình người Nhật nổi tiếng vì blog về bệnh ung thư của chính mình, cô Mao Kobayashi, đã qua đời vì bệnh này hôm thứ Năm ở Tokyo, thọ 34 tuổi.

Được giới thiệu trong Mùa 100 Phụ nữ của BBC năm 2016, Mao Kobayashi bị chẩn đoán ung thư năm 2014 và quyết định viết về bệnh này.

Chồng cô, diễn viên kịch kabuki Ebizo Ichikawa, nói trên blog riêng rằng ngày vợ qua đời là ngày anh ‘khóc nhiều nhất trong đời’.

BBC Tiếng Việt giới thiệu lại một số đoạn trong bài đã đăng hôm 21/11/2016 về người phụ nữ này, qua lời kể của chính cô:

“Hai năm trước, khi tôi 32 tuổi, tôi bị chẩn đoán bị ung thư vú. Con gái tôi mới ba tuổi, con trai thì một tuổi. Tôi nghĩ: “Mọi việc sẽ đâu vào đấy vì tôi sẽ trở lại như trước sau khi tôi được điều trị và chữa lành bệnh.”

Nhưng mọi việc không dễ dàng như thế và giờ đây tôi vẫn còn bệnh ung thư trong người.

Tôi dấu bệnh trong suốt thời gian dài. Vì công việc của tôi đòi hỏi xuất hiện trên TV, tôi sợ mọi người biết tôi bị bệnh hay thấy yếu điểm của tôi. Tôi tìm cách tránh bị nhận ra khi tôi trên đường đến khám bác sĩ ở bệnh viện và tôi ngừng giao tiếp với mọi người để không bị phát hiện ra.

Nhưng dù tôi muốn quay trở lại sống như trước khi đổ bệnh, tôi đang dần dần lùi vào bóng tối, và ngày càng xa cách với con người mà tôi muốn trở thành. Sau 20 tháng sống như vậy, bác sĩ điều trị nói với tôi một câu làm cho tôi thay đổi suy nghĩ.

Mao Kobayashi
Bản quyền hình ảnh   MAO KOBAYASHI
Mao Kobayashi lúc còn làm việc ở đài truyền hình Nhật

“Đừng núp sau bệnh ung thư”, bác sĩ nói, và lúc đó tôi nhận ra đúng là tôi đã sống như vậy. Tôi đã lấy ung thư làm cái cớ để không còn sống nữa.

Nhưng tôi đã tự trách bản thân và nghĩ mình là “kẻ thất bại” vì không sống bình thường như trước khi bị phát hiện bệnh. Tôi đã núp sau nỗi đau của mình.

Cho đến thời điểm đó, tôi bị ám ảnh là mình phải đảm nhiệm mọi mặt của cuộc sống gia đình, như mẹ tôi vẫn luôn làm. Nhưng khi tôi đổ bệnh, tôi không làm được gì, chứ đừng nói đến làm hệt mọi việc, và cuối cùng, khi tôi phải vào viện, tôi phải xa các con.

Khi tôi buộc phải bỏ hết nỗi ám ảnh trở thành người mẹ hoàn hảo – điều thường làm tôi dằn vặt cả về thể xác và tâm hồn – tôi nhận ra rằng điều đó không đáng những gì tôi phải hy sinh.

Gia đình tôi – dù tôi không nấu ăn được cho họ hay đưa đón con ở nhà trẻ – vẫn chấp nhận tôi, tin vào tôi và yêu thương tôi như một người mẹ và người vợ, như trước giờ họ vẫn luôn như vậy.

Vì vậy tôi quyết định bước ra ánh sáng và viết một blog về cuộc chiến của tôi với bệnh ung thư, và khi tôi làm điều đó, nhiều người đã cảm thông với tôi và cầu nguyện cho tôi.

Và họ kể với tôi, qua những lời bình luận, về kinh nghiệm sống của họ, về việc họ đã chống chọi và vượt qua khó khăn của mình thế nào. Thì ra cái thế giới mà tôi từng sợ hãi lại thật là ấm áp và đầy tình thương yêu. Giờ đây tôi đã kết nối với hơn một triệu độc giả.

Nếu tôi qua đời ngay lúc này, mọi người sẽ nghĩ gì? “Tội nghiệp, cô ấy mới có 34 tuổi”? “Thật là tiếc, cô ấy để lại hai con nhỏ”?

Tôi không muốn mọi người nghĩ về tôi như thế, vì bệnh tật của tôi không phải là điều định nghĩa cuộc sống của tôi.

Cuộc sống của tôi phong phú và nhiều màu sắc – tôi đã thực hiện được nhiều ước mơ, có khi phải vất vả chống chọi với đời, và tôi đã gặp tình yêu của đời mình. Tôi đã may mắn được trời cho hai đứa con. Gia đình tôi yêu tôi và tôi rất yêu họ.

Tôi đã quyết định không để phí quỹ thời gian còn lại bị chi phối bởi bệnh tật. Tôi sẽ trở thành người tôi muốn.”

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay