Chiều muộn.

From facebook: Hoang Le Thanh
Hoang Le Thanh xin giới thiệu bài viết:

Trái tim, thần chết và sự vô cảm.

@Võ Hồng Ly – 22.02.2017

Chiều muộn.

Tôi tự thưởng cho mình một tiếng đồng hồ trong lúc chờ cuộc họp kế tiếp. Dù thường ngày tôi chỉ uống trà, nhưng có lẽ 1 ly café đen ít đá sẽ là một ý tưởng không tồi để giúp tôi đủ tỉnh táo cho cuộc họp dự kiến sẽ kéo dài ít nhất là trong hai giờ đồng hồ.

Nhâm nhi ly café đắng bên vỉa hè và nhìn dòng người xuôi ngược mỗi người mỗi vẻ luôn là những khỏanh khắc làm cho tôi cảm thấy thú vị. Đôi khi, chỉ cần nhìn đời, nhìn người thôi cũng đủ để tôi có được niềm vui cho riêng mình.

Một giờ đồng hồ ấy đối với tôi thực sự là khỏang thời gian quý giá mà đã lâu lắm rồi tôi mới có được chỉ để ngồi chiêm nghiệm và nghĩ về dòng đời, về nhân tình thế thái.

Đó là một khoảng lặng thực sự là cần thiết để tôi nhìn lại mình trong những ngày vừa qua. Đi nhanh và đi quá sức mình chưa bao giờ là điều tôi mong muốn. Tôi biết những điểm mạnh mình cần phát huy, tôi biết những điểm yếu mình cần phải khắc phục và học hỏi. Tôi biết càng gần đến đích thì những cung đường cuối cùng lại càng trở nên thách thức hơn và cam go hơn như một sự cố ý để thử thách những con người can trường nhất.

Chính những lúc tưởng chừng như đơn độc nhất, yếu đuối nhất và muốn quỵ ngã nhất ấy, yêu thương lại tìm về và đưa bàn tay cho tôi nắm lấy, dù vẫn chỉ là vô hình, nhưng cảm giác nhận được vẫn luôn thật trọn vẹn, như một làn gió mát trong lành đánh thức tâm trí và ve vuốt bước chân độc hành.

Tôi hiểu rằng vì tôi đã luôn gieo hạt yêu thương trên con đường tôi đi nên khi cần yêu thương lại trở về bên tôi nguyên vẹn và đủ đầy. Tôi còn cần gì hơn thế nữa !

Được sống, được cống hiến và được theo đuổi đúng lý tưởng của mình chẳng phải đã là một hạnh phúc rồi sao ? Vì không có gì hòan hảo nên những cái còn lại chỉ cần khéo kê cho bằng và cho êm là được đúng không ?

Giành giật sinh mạng trẻ thơ trước nanh vuốt thần chết.

22h30 phút tôi có mặt tại một bệnh viện trong khu trung tâm để thăm mấy em bệnh nhi như đã hứa. Khoa cấp cứu của bệnh viện thì luôn sáng đèn và chẳng bao giờ có khái niệm ngày hay đêm bởi sự di chuyển gấp gáp của đội ngũ nhân viên bệnh viện, bởi tiếng kêu gào hoảng lọan của người thân bên cạnh những cơ thể nhỏ bé đang nằm thoi thóp im lìm. Những cánh tay nhỏ xíu xiu mà đã phải chịu sự chằng chịt của dây dợ, ống ven, bên cạnh những bình ô xy và máy trợ thở đang tích cực họat động.

Một cánh cửa mở tung thô bạo đã kéo bật luôn cái dây điện của máy trợ thở đang được cắm trong một ổ điện sau cánh cửa ! Người mẹ đã ngủ gục mệt mỏi bên dưới gầm giường của con mình.

Không ai để ý đến những gì vừa diễn ra. Đầu em bé bắt đầu giật giật. Tôi hoảng hốt thật sự ! Một mặt tôi la hét gọi bác sỹ và y tá, một mặt tôi tìm cách leo lên cắm lại cái dây của máy trợ thở ở trên cao.

Người đàn ông vừa mở cửa thô bạo đó nhìn tôi gườm gườm nhưng cũng không chịu rời giường của người nhà anh ta, mà ra giúp đỡ. Người mẹ đã bị tiếng hét của tôi đánh thức và nhảy chồm vào ôm con gào khóc.

Nhiều người đang chăm người nhà tại đó cũng chỉ đến để chỉ trỏ và bình luận vài câu vô thưởng vô phạt nhưng chẳng ai có ý định giúp đỡ chúng tôi thật sự cả.

Tôi nói để tôi chạy đi tìm bác sỹ nhưng người mẹ đã ra dấu cho tôi ngồi bên con chị. Một cách dứt khóat và tỉnh táo, chị đứng lên và bước ngay về phòng của nhân viên trực ca. Bóng chị hút nhanh nhưng tôi chỉ kịp thấy chị vừa đi vừa rút một cái phong bì và nhét vội vài tờ tiền vào trong.

Nhân viên y tế đã có mặt ngay sau đó, và hô hào người nhà bệnh nhân đang nằm ngủ la liệt dưới gầm giường và nằm đầy trên lối đi hành lang vào khu cấp cứu đứng dậy để họ có lối di chuyển cái cáng cứu thương … Ơn trời, em bé đã bình yên sau gần ba tiếng hồi sức tích cực và thổi bong bóng !

2h00 sáng, lại lầm lũi độc hành quay về nhà ! Nhớ lại những gì đã diễn ra trong một buổi tối ngắn ngủi, nhớ về khỏang lặng hiếm hoi của cuối buổi chiều, tôi hiểu rằng mình cần phải bước tiếp. Đất nước này còn quá nhiều việc phải làm và những gì đã thấy chỉ là mặt nổi nhỏ bé của tảng băng trôi.

Vâng, đó là tảng băng của tình con người khi đứng trước sự đau khổ đến hỏang lọan của người khác, dù chứng kiến ranh giới nhỏ nhoi giữa sự sống và cái chết cũng không khiến họ mảy may xúc động.

Tôi bỗng nhiên thấy mình hạnh phúc và may mắn hơn những con người đáng thương kia bởi ít nhất tôi vẫn còn một trái tim biết xúc động và biết đau đớn trước nỗi đau của người khác.

Tăng tay ga để tận hưởng không khí mát trong lành đến kỳ lạ của đêm Sài Gòn mà hiếm khi tôi có cơ hội có được, tôi thấy lòng mình thanh thản đến lạ thường. Có lẽ vì khi ta gieo mầm thiện, nó sẽ nở hoa, kết trái vào lúc nào đó trong cuộc đời để ta lại tiếp tục đem yêu thương mà chia sẻ với người khác chăng ?

Nếu đó là số mệnh, thì tôi xin tự nguyện làm kẻ gieo mầm và hy vọng những hạt mầm tình yêu ấy có thể lan tỏa và sẽ đủ để trăm hoa lại đua nở trên quê hương yêu dấu của chúng ta, thêm một lần nữa !

@Võ Hồng Ly

No automatic alt text available.
Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay