Anh Hề Ngây Ngô

Anh Hề Ngây Ngô

Kho truyện cổ tích Tây Phương có kể chuyện một anh hề được vua cho là ngây ngô khờ dại.  Anh ở ngay trong cung điện vua, được vua thương mến vì anh đã giải buồn phiền cho vua hằng ngày.  Nhà vua sống trên nhung lụa, chung quanh có cung tần mỹ nữ để vui chơi, có cao lương mỹ vị không còn làm vua thấy ngon miệng nữa.  Vua cũng có các quan trung tín lo chuyện quốc sự khiến vua chẳng phải làm gì mà cũng chẳng nghĩ được điều gì có lợi cho dân, cho nước.  Kho báu của cung điện vua chất chứa biết bao của quý, trong khi người nghèo trong nước túng thiếu cơ khổ.  

Một hôm, nhà vua gọi anh hề lại và nói: “Này là phủ việt của ta, đó là biểu tượng của vương quyền.  Ta cho phép ngươi giữ phủ việt này để làm trò hề cho ta vui… Khi nào ngươi tìm được một người ngây ngô, khờ dại hơn ngươi thì ngươi hãy trao lại cho nó”.

Từ đó, mỗi khi có thết đãi tiệc trong triều, anh hề đến với phủ việt trong tay, dáng điệu vênh váo, ngông nghênh, cốt chọc cười mua vui cho nhà vua.

Mấy năm sau, nhà vua lâm bệnh nặng. Biết mình sắp chết, nhà vua cho gọi anh hề lại.  Vua buồn bã nói với anh hề: “Ta sắp sửa đi du lịch ở một nơi xa lắm”.

Anh hề hỏi: “Nhà vua đi tận đâu lận?”

Nhà vua trả lời: “Ta chẳng biết nữa”.

Anh hề hỏi tiếp: “Nhà vua đi có lâu không?”.

Nhà vua đáp: “Đi hoài và không trở về đây nữa”.

Anh hề hỏi “Nhà vua đã chuẩn bị hành trang chưa?”

Nhà vua trả lời: “Chưa hề”.

Anh hề liền cười hóm hỉnh và lễ phép tâu:“Vậy xin Hoàng Thượng cầm lấy phủ việt nầy.  Hạ thần xin trao lại cho Hoàng Thượng, bởi vì nay hạ thần đã tìm được một người ngây ngô và khờ dại hơn hạ thần rồi”.

Từ xưa đến nay, con người những hăm hở chạy theo danh vọng bạc tiền là những thứ khiến tâm hồn ra u mê tăm tối không còn biết nghĩ đến cái gì là tốt hơn cho mình ở thế giới bên kia sự sống.  Những người không có đời sống tâm linh an bình thì dễ bị lôi cuốn vào hướng đi của những người chỉ khát khao đời sống vật chất danh vọng, giầu có…

Người Kitô-hữu không quên bài học trong Tin Mừng Luca (12: 13-21).  Chúa Giêsu cũng gọi những kẻ giầu có là ngu dại.  Cái ngu dại của người phú hộ trong dụ ngôn (Luca 12: 16-21) là không thể nhìn xa hơn cái kho lẫm mà ông tự xây cất để giam hãm mình vào; cái ngu dại của ông là không biết mình có đem theo được của cải nào sau khi chết hay không?

Kẻ ngu dại nói chung là kẻ sống mà không biết mình đang đi về đâu, không biết đâu là ý nghĩa và hướng đi của cuộc đời.  Kẻ ngu dại là kẻ lấy phương tiện cuộc sống làm cùng đích đời người; họ chạy theo quyền lợi, danh vọng, tiền bạc, họ chối bỏ tiếng lương tâm để làm điều phi pháp; họ chà đạp người khác để đạt danh vọng, quyền bính.

Cuộc sống hiện tại có thể là một cạm bẫy.  Những giành giựt mưu sinh có thể biến chúng ta thành kẻ ngu dại, chỉ nhìn thấy chén cơm manh áo mà quên đi ý nghĩa và cùng đích của cuộc sống.  “Cái khó không những bó cái khôn”, mà còn trói buộc lòng quảng đại của chúng ta.

Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta điều chỉnh hướng đi.  Hướng đi của những người có niềm tin phải là hướng đi về những giá trị của Tin Mừng và cùng đích của cuộc đời. Giữa chợ đời tranh chấp bon chen, người có niềm tin sẽ bị xem là kẻ mát mát, khờ dại, ngây ngô; nhưng điều mà người đời cho là khờ dại chính là lẽ khôn ngoan, là luận lý của Thiên Chúa.

Dù phải lội ngược dòng để trung thành với những giá trị Nước Trời, chúng ta cũng hãy can đảm tiến bước và tín thác vào Chúa.

Sưu Tầm và Tổng Hợp

From: KittyThiênKim 

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay