PHÚC THẬT

PHÚC THẬT

Khá mệt vì sức khỏe hạn chế, bạn bè vẫn cố gắng ngồi bên nhau để nhâm nhi ly cà phê sáng. Ngồi với nhau vẫn là những câu chuyện tình đời, có khi là câu chuyện về những mảnh đời bất hạnh và có khi có cả những câu chuyện Tin Mừng.

Hôm nay, anh em lại chia sẻ với nhau về trang Tin Mừng. Tin Mừng hôm nay thật sự quá quen thuộc với mỗi người Kitô hữu. Từ bé, tôi cũng đã nghe đoạn Tin Mừng hôm nay : Bản Hiến Chương Nước Trời. Bảng Hiến Chương Nước Trời hay còn gọi là Tám Mối Thật.

Rất giản đơn để có thể hiểu, Chúa đi thẳng vào vấn đề chứ không phải quanh co theo kiểu cách thế gian thường dùng.

“Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó,vì Nước Trời là của họ.

Phúc thay ai hiền lành, vì họ sẽ được Đất Hứa làm gia nghiệp.

Phúc thay ai sầu khổ, vì họ sẽ được Thiên Chúa ủi an.

Phúc thay ai khát khao nên người công chính, vì họ sẽ được Thiên Chúa cho thoả lòng.

Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương.

Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa.

Phúc thay ai xây dựng hoà bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa.

Phúc thay ai bị bách hại vì sống công chính, vì Nước Trời là của họ.

Phúc thay anh em khi vì Thầy mà bị người ta sỉ vả, bách hại và vu khống đủ điều xấu xa.

Rất dễ hiểu để nhận ra rằng cái phúc mà Chúa nói cho con người đó chính là cái phúc của Nước Thiên Chúa chứ không phải như phúc của con người.

Chia tay anh em về nhà, trên chiếc võng trong phòng đu đưa qua lại, hình ảnh về trang Tin Mừng cũng như những chia sẻ của anh em về cái phúc Nước Trời lại trở lại với tôi trong suy nghĩ rất đời thường.

Chính bản thân tôi, đã hơn một lần hay nói cách khác là đã quá nhiều lần chạy theo cái phúc của thế gian. Vẫn cứ tưởng chừng rằng những lời khen, những lời ca tụng của người đời sẽ làm mình vinh quang, hạnh phúc … thế nhưng, tất cả những lời khen ấy, những cái phúc theo kiểu thế gian mà người ta dành cho nhau vẫn chỉ ở chót lưỡi đầu môi.

Nhiều lần, như một con thiêu thân, tôi cũng đã quên mình để bay vào những cuộc vui. Tưởng chừng những cuộc vui ấy nó sẽ mang lại cho mình sự bình an. Nhưng có lẽ ngược lại, cuộc vui tàn và tôi lại trở về nhà trong căn phòng cô đơn. Chợt nhận ra chỉ còn mình tôi và Chúa và chỉ còn mình Chúa với tôi chứ không còn ai khác.

Bộc bạch của nhạc sĩ Đức Huy cũng thấm thía : “Tìm một con đường, tìm một lối đi, ngày qua ngày đời nhiều vấn nghi … Rồi cuộc vui tàn, một mình bước đi. Nhiều lần tôi về, nhiều lần ướt mi … Tình Yêu chiếu ánh sáng vào đời, tôi hy vọng được ơn cứu rỗi …”

Đức Huy đã nói lên chân đích của cuộc đời, rồi cuộc vui nào cũng tàn cả. Những cuộc vui ngay cả với những bậc vị vọng trong Xã Hội cũng như Giáo Hội rồi cũng qua đi. Sau bức phông hào nhoáng của cuộc đời vương giả đó lại là một cuộc đời thật của mình.

Giật mình soi mình trước mặt Chúa và đáy lòng mình, tôi nhận ra rằng chỗ hào nhoáng, chỗ quyền quý cao sang không phải là của mình, đó là chỗ của những người khác. Chỗ của tôi là chỗ của những người khuyết tật, những phận đời kém may mắn, những mảnh đời gặp đầy rủi ro.

Nhìn lại mình, phận mình cũng thế ! gặp nhiều rủi ro nhưng may mắn hơn một số anh chị em tật nguyền đó là nhờ ơn Chúa mà tôi có được ngày hôm nay.

Giật mình tỉnh ra mới thấy được chỗ đứng của mình đó chính là chỗ đứng của những người nghèo khổ bất hạnh. Đứng về phía họ, ở bên họ và ở với họ có lẽ là hạnh phúc hơn với những nơi hào nhoáng sang trọng.

Chia sẻ với những nơi hào nhoáng đó cũng có gì khác hơn là góp phần đánh bóng tên tuổi cho những người hào nhoáng. Chia sẻ với những người nghèo, những nơi lặng thầm không ai biết nhưng có lẽ tình cảm đậm sâu hơn.

Giữa sự chọn lựa để đánh bóng tên tuổi cho người khác hay xoa dịu vết thương lòng cho người nghèo đây ? Thôi thì đứng về phía người nghèo để ít ra cũng được hưởng cái mối phúc quan trọng nhất mà Chúa mời gọi mỗi người chúng ta.

Không phải sống nghèo nhưng phải mang trong mình cái tâm hồn nghèo thật sự để rồi có Chúa đong đầy, có Nước Trời làm gia nghiệp.

Con người, ai cũng thế, có những lần mình chìm trong cái tôi của mình, mình chìm trong cái danh vọng của mình để quên đi căn tính đời mình, quên đi Nước Trời chính là nơi mà mình đi tìm.

Vẫn mang trong mình phần con nhiều hơn phần người, vẫn mang trong mình cái tôi quá lớn để vẫn đi tìm những cái phúc của trần gian. Chỉ có Phúc Nước Trời mới là phúc vĩnh cửu mà thôi.

Lạy Chúa, xin cho con vượt qua cuộc vui của thế gian sống tâm hồn nghèo khó thật sự và sống với người nghèo thật sự để con được hưởng Nước Trời như Chúa đã hứa.

Mic Thanh Châu

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay