Làm chứng cho Lòng Xót Thương của Chúa và Mẹ Maria

Làm chứng cho Lòng Xót Thương của Chúa và Mẹ Maria

Maria Vân Anh

Thu, 24/11/2011

10 giờ sáng thứ Sáu, ngày 21 tháng giêng năm nay, một biến cố vô cùng đau buồn đã xảy ra cho gia đình tôi và nhất là cho riêng tôi..Chồng tôi đã bị stroke, tai biến mạch máu não đang khi làm việc . Hung tin này tôi nhận được  sau khi dự thánh lễ ban sáng về. Vừa bước vào nhà, tiếng phone reo, tôi nhận ra số phone từ trong hãng nhà tôi đang làm việc. Tôi linh cảm một sự gì rất nghiêm trọng đang đến với gia đình tôi. Vợ chồng cháu trai lớn nghe tin, không chần chờ một phút, lên xe ngay, hai cháu vừa đi vừa liên lạc với sở làm của bố để hỏi người ta đã đưa nhà tôi đến cấp cứu ở bệnh viện nào?. Tôi chỉ kịp mặc thêm chiếc áo lạnh, mang theo cây thánh giá nhỏ có tượng Chúa Giêsu đóng đinh mà tôi có được trong dịp hành hương Đất Thánh, chuỗi Mân Côi thì lúc nào cũng sẵn bên mình, cuốn sách “Niềm Vui Phó Thác”  rồi cùng con gái nhỏ đến nhà thương Sharp.

Đến nơi, tôi và cháu gái chưa được gặp nhà tôi ngay mà vẫn phải ngồi chờ tại phòng đợi . Trong lúc đó, tôi nhớ đến nhóm thân hữu Gioan ( hai vợ chồng tôi được cả nhóm bảo trợ dự Khóa Cursillo Ba Ngày vào năm 2003. Từ đó chúng tôi đều đặn sinh hoạt trong nhóm và thân thiết như gia đình thứ hai của mình). Lúc này gia đình tôi cần nhất lời cầu nguyện, chúng tôi cần Ơn Chúa biết bao. Gọi cho chị trưởng nhóm xin chị thông báo với quý anh chị trong Nhóm để hiệp ý cầu nguyện cho anh và cả gia đình tôi trong lúc này. Chị bình tĩnh nói “Mình hiểu là Vân đang lo lắng và quá đau khổ, tuy nhiên chắc chắn Chúa đang ở bên Vân và các cháu. Mình tin tình thương và quyền năng Chúa đang được thể hiện trong biến cố này”

Hình ảnh đầu tiên, tôi vẫn nhớ như in khi bước vào phòng cấp cứu, người bác sĩ trực  nói   “Chồng tôi bị tai biến mạch máu não. Vì đứt mạch máu chính tại trung tâm não nên anh  không cần đến giải phẫu nữa”. Trên đường đến bệnh viện, cháu trai lớn đã gọi xin Cha Đoàn đến ngay để ban những bí tích cấp thiết sau cùng cho nhà tôi. Thật kỳ diệu chỉ sau 10 phút cha Đoàn đã có mặt vì cha đang ở rất gần bệnh viện. Tạ ơn Chúa.  Sự hiện diện của vị mục tử vào lúc nguy nan này là một niềm an ủi rất lớn lao cho gia đình chúng tôi. Sau đó, trong vòng 40 phút có tới 3 bác sĩ đến thăm bệnh cho chồng tôi đều tỏ ra vô cùng ái ngại cho tôi. Bác sĩ cho tôi biết tình trạng sức khỏe của nhà tôi rất nguy hiểm trong 48 tiếng sắp tới. Sau đó, những người y tá làm thủ tục chuyển chồng tôi lên phòng hồi sinh.

Nỗi đau lớn lao, đến nhanh chóng quá đã làm cho tôi và các cháu dường như tê dại. Giờ đọc kinh tối chung trong gia đình thường ngày, hôm ấy ở ngay tại giường bệnh của bố trong phòng hồi sinh..Chỉ có 10 Kinh Kính Mừng mấy mẹ con chúng tôi cùng cầu nguyện với nhau mà nước mắt chan hòa trên mắt cháu lớn và thành tiếng khóc nức nở từ đứa con gái nhỏ. Đêm đã khuya lắm rồi nên tôi nói các cháu ra về và cố gắng thật bình tĩnh để các cháu an lòng..Hai cháu nhỏ xin ở lại nơi phòng chờ đợi dành cho thân nhân. Anh chị trong nhóm Gioan, nhóm Đức Mẹ Lavang đến đây từ chiều, giờ này cũng phải ra về cùng lúc với chị gái và gia đình các em trai của tôi.

Đêm đầu tiên tôi ở lại bệnh viện. Suốt đêm hôm ấy, một mình ngồi nhìn anh bất động trong phòng hồi sinh với  những máy móc, dây nhợ chằng chịt trên người. Lâu lâu nếu có những gì bất thường chuông lại reo lên báo động ..cứ mỗi 2 tiếng lại có 2 người y tá đến trở mình cho anh. Tôi ngồi đây cảm thấy mình như hoàn toàn tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Nhìn anh nằm bất động, bộ quần áo bệnh viện khoác trên thân mình gầy yếu, hơi thở còn phải trông nhờ vào máy móc đó là một sự thật mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới. Khó biết bao cho tôi khi phải chấp nhận sự thật bất ngờ này. Tôi nhớ lại mới sáng nay, chúng tôi còn đọc kinh  với nhau. Thứ Sáu nên chúng tôi lần chuỗi Mân Côi kính Đức Mẹ suy gẫm 5 mầu nhiệm thương khó của Chúa ..

Trong lúc dùng điểm tâm chúng tôi còn nói chuyện về buổi họp nhóm tân niên sắp tới tại nhà một anh chị trong nhóm..Bước lên xe anh còn dặn tôi chiều nay sau giờ làm việc anh sẽ ghé Home Depote mua một vài vật dụng để che hồ cá trước đài Đức Mẹ giữ an toàn không sợ cháu bé rơi xuống hồ .??? Tôi tự nhủ hay đây chỉ  là 1 cơn ác mộng ??? Thế nhưng còn người nằm kia là ai, không nói một lời. Có những lúc trái tim tôi nhói đau, thắt lại, như bị nắm chặt trong một bàn tay vô hình nào đó. Tôi muốn gào lên thật  to, thét lớn hoặc khóc lóc thảm thiết “Chúa ở đâu giờ này, Chúa có nghe tiếng con kêu xin? Chúa có nhớ mỗi sáng con đều thành tâm dâng lên Chúa lời cầu xin cho được ơn bình an trong gia đình?..Con đâu dám ước ao những gì lớn lao trọng đại, giàu sang phú quý, . Con chỉ xin cho con và những người thuộc về con được sống đẹp lòng Chúa.. mà sao giờ đây Chúa để con phải chịu cảnh thương tâm đến như thế này”. Tôi tự hỏi, vì sao bỗng nhiên một sớm một chiều tôi phải đối diện với nỗi đau đớn, với cái bất định, bất ổn của cuộc sống như thế? Tôi nhìn quanh phòng hồi sinh, mọi sự im lặng một cách đáng sợ. Đặt Thánh Giá có tượng chịu nạn lên trên chiếc gối trắng, bên cạnh đầu của anh. Tôi hồi tưởng lại sáng nay sau khi rước Thánh Thể tôi đã cầu nguyện với Chúa thật sốt sắng thế nào..Tôi luôn cảm tạ Chúa vì đã cảm nghiệm được Chúa ban cho tôi và gia đình đầy những Ơn Thánh và biết bao phúc lành. Tôi còn ước ao điều gì với Chúa hơn nữa.Tôi và gia đình tôi đã được Chúa bảo bọc, yêu thương cho đến ngày hôm nay với quá nhiều hồng ân không sao kể xiết. Có những lỗi phạm, có những vết thương, có những mất mát, lạc lối tưởng chừng như không còn chút hy vọng thế mà với thời gian lại được Chúa thanh tẩy, chữa lành, dẫn dắt và ban cho còn tốt lành hơn trước. Tôi chỉ còn biết thưa với Chúa. Lạy Chúa xin cho con và những người thuộc về con mỗi ngày nên giống Chúa hơn, xin cho chúng con có trái tim giống Chúa, riêng con xin ban cho con biết sống tin yêu và phó thác theo dấu chân của Mẹ Người. Xin Chúa cho Thánh Ý Chúa luôn thực hiện tốt đẹp trên cuộc đời mỗi người chúng con. Kéo chiếc ghế lại gần đầu giường của anh, tôi vẫn hy vọng anh đang cùng tôi cầu nguyện như sáng hôm nay. Như thường lệ, cầm xâu chuỗi Mân Côi trên tay, một lần nữa tôi lại suy gẫm Mùa Thương, 5 mầu nhiệm đau khổ  của Chúa Giêsu, chặng đường thương khó Chúa Giêsu đi cùng có Mẹ Người. .Lời kinh dần dần thấm nhập vào linh hồn tôi. “Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời cầu cho chúng con (vâng, chúng con, con không cầu nguyện một mình) là kẻ có tội, khi nay (lạy Chúa, ngay ở đây, giờ phút này) và trong giờ lâm tử Amen. Trong lời khấn xin chân thành từ đáy tim tôi, Chúa đã cho tôi đã nhận ra “. Chúng tôi là “kẻ có tội”. và vì có tội nên tôi biết thân phận mình, dù có khỏe mạnh cách mấy, chắc chắn có ngày chính tôi cũng phải chết.

Đêm càng sâu, tâm hồn tôi càng lắng đọng..Chúa dẫn tôi vào mầu nhiệm khổ đau của Người. Chúa cho  tôi dần dần hiểu được nguyên nhân của những đau khổ đang xẩy ra cho chồng tôi, cho tôi và những người thân yêu của tôi. Đó là những tội, những thiếu sót trong đời sống chung và riêng, những thói quen làm hại đến mình. Thông thường những tội này dẫn đến đau khổ mà ngôn ngữ nhà đạo thường gọi là thập giá. Đương nhiên tôi cũng hiểu rằng có nhiều nỗi đau khổ trong đời thật khó mà tìm được nguyên do. Vì thế đau khổ vẫn là một huyền nhiệm. Tôi hiểu rõ hơn, Chúa Giêsu đã không đến để cất hết đi nỗi khổ đau nhưng Người đã tự nguyện mang tất cả đau khổ của nhân loại vào chính bản thân mình để thể hiện tình yêu tuyệt đối của Người. Đó là mầu nhiệm thập giá.

Từ suy niệm này,  tôi đã tìm được sự an ủi, tin tưởng vào sự quan phòng của Chúa. Tôi cũng cảm nhận sâu xa ý nghĩa và giá trị của sự đau khổ giờ đây tôi đang gánh chịu. Tôi cảm thấy dường như hoàn cảnh hiện tại của tôi tương tự như Chúa Giêsu trong Vườn Cây Dầu. Thoạt đầu Đức Giêsu cũng xin Cha cất chén đắng, ‘Người  bồi hồi xao xuyến và mồ hôi đã đổ ra như những giọt máu (Lc 22,39-46). Người cũng không muốn chịu đau khổ. Tôi cũng vậy, tôi cũng muốn van xin Chúa Cha tha cho tôi đến nỗi có lúc tôi muốn cầu xin Ngài làm phép lạ để mọi chuyện vẫn cứ bình thường như ngày hôm qua.  Nhưng sau đó, Đức Giêsu đã xin vâng theo Ý Chúa Cha. Nhìn lại đời sống Chúa Giêsu tôi nhận thấy đầy gian lao đau khổ từ khi vào đời, làm con người. Cuối cùng Chúa đã đổ đến giọt máu cuối cùng để cứu chuộc tôi. Dưới chân thập giá khi người lính đâm lưỡi đòng vào cạnh sườn thâu đến trái tim Chúa Giêsu, thì cũng là lúc mũi gươm ấy thâu qua trái tim khổ đau của  Mẹ. Từ giờ phút đó, Người Mẹ mà Chúa Giêsu yêu thương vô cùng đã được ban cho tôi và tất cả nhân loại.Tôi cảm nhận rõ ràng Chúa Giêsu đã chịu đau khổ để đền tội cho tôi thì Chúa cũng sẽ thánh hóa sự đau khổ. Kỳ diệu thay, sự nhẫn nại vâng phục trong đau khổ lại trở nên dấu chỉ là môn đệ của Người.  “Ai muốn theo Ta, thì hãy từ bỏ mình, vác thập giá của mình mà theo Ta (Mt 16,24). Tôi xin được trở nên đồng hình đồng dạng với Người mà tôi không muốn nhận thập giá của mình giờ này sao?

Cảm tạ Chúa, sự đau khổ và sự chết của Chúa Giêsu không ngừng lại ở đó mà chỉ sau 3 ngày Người đã phục sinh vinh hiển.. Chính nhờ Chúa đã dẫn tôi vào mầu nhiệm khổ nạn, sự chết và sự sống lại của Người mà tôi cảm nhận được giờ phút tôi chịu đau khổ  là thời điểm Chúa Giêsu và Mẹ Người đang đồng hành với tôi, ở với tôi. Lòng trí tôi bừng sáng, tôi không còn chỉ chịu đựng đau khổ mà tôi chấp nhận đau khổ. Với sức mạnh từ Chúa và đỡ nâng từ ái của mẫu tâm Mẹ Maria, tôi can đảm đứng lên đón nhận những khổ đau trong những ngày sắp tới. Suốt thời gian ngồi bên giường bệnh của anh, trong niềm tin tôi hồi tưởng lại những gì anh đã sống, đã chia sẻ, đã tạ ơn tình Chúa thương yêu bảo bọc cuộc đời anh như thế nào trước ngày anh ngã bệnh không xa, tôi nhận ra không những Chúa đã chuẩn bị  cho anh, cho tôi và cả cho các cháu nữa.

Thời gian người bạn đời của tôi nằm trong bệnh viện là những ngày tôi cảm nhận Chúa đã thực sự tỏ hiện tình thương sống động vô cùng của Người qua những tấm lòng quảng đại của quý anh chị trong gia đình, Phong Trào, Cộng đồng, Cộng đoàn, và ngay cả hàng xóm nữa..  Tôi không đơn độc một mình. Tôi được đồng hành và nâng đỡ bởi nhiều niềm tin vững mạnh như một câu châm ngôn tôi thuộc nằm lòng trong Khóa Ba Ngày “Một tay nắm lấy Chúa, một tay nắm lấy anh em”. Trong khi nhà tôi nằm bất động trên giường bệnh, tôi và các cháu thay phiên nhau túc trực ngày cũng như đêm với nỗi đau khổ khôn cùng thì đồng thời chúng tôi được hồng phúc trông thấy bao khuôn mặt thân thương của gia đình, bạn hữu. Không chỉ là những lời thăm hỏi, cầu nguyện cho và với gia đình tôi mà còn những điều rất thiết thực như những hộp cơm, lát cá kho gói ghém bao ân tình dành cho tôi và cho ngay  cả ông bà ngoại già yếu  ở nhà. Mỗi anh chị đến thăm đứng bên tôi cùng cầu nguyện đã trao cho tôi những ánh mắt cảm thông chia sẻ, một lời khích lệ làm ấm lòng tôi. Ngày họp nhóm tân niên quý anh chị trong nhóm thay vì họp tại nhà một anh chị đã đến tận giường nhà tôi để chung phần đau khổ và cùng cầu nguyện với tôi. Tôi nhận được không biết bao nhiêu là ân huệ và phúc lành. Tạ ơn Chúa qua biến cố này tôi học biết được giá trị của sự đón nhận đau khổ trong Thánh Ý của Chúa và xác tín rằng trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống Chúa Giêsu và Mẹ Người luôn nâng đỡ và che chở tôi và người thân yêu của tôi.

Sau một tháng mặc dù đã được các bác sĩ dùng hết mọi phương tiện hiện đại để cứu chữa, cuối cùng vào lúc 3 giờ 5 phút sáng thứ Hai ngày 21 tháng 2 năm 2011, người bạn đời của tôi đã được Chúa gọi về bên Người. Theo thường tình sự mất mát nào cũng đau đớn và đầy nước mắt tiếc thương, nhưng đối với gia đình tôi lại một lần nữa trở thành một thời điểm thi ân hồng phúc của Chúa. Đây là nước mắt của niềm tri ân vô bờ mà  tôi được dịp gửi lời chân thành cảm tạ đến tất cả mọi người , những vị bác sĩ, y tá trong bệnh viện Sharp, Kaiser đã chăm sóc, hỏi han, cầu nguyện, thăm viếng, dự Thánh Lễ an táng và đưa tiễn người bạn đời của tôi đến nơi an nghỉ cuối cùng.

Từ lúc nhà tôi nằm xuống, quý anh chị trong nhóm Gioan đã hết lòng giúp đỡ gia đình chúng tôi để mọi sự được tốt đẹp. Còn gì cảm động hơn, ngay tối thứ Ba có sinh hoạt Trường Lãnh Đạo, tất cả quý anh chị thay vì đến TLĐ, đã đến tận tư gia hiệp thông với gia đình chúng tôi cầu nguyện cho anh, linh hồn Antôn. Một nghĩa cử vô cùng cao đẹp của tình bác ái được thể hiện bằng xương thịt “Lời Chúa đã trở nên xác phàm và cư ngụ giữa chúng ta Jn 1, 14)”. Lòng Xót thương của Chúa trên gia đình tôi còn được thể hiện qua Thánh lễ an táng. Sáng hôm ấy trời mưa tầm tã, gió lạnh đến thấu xương. Người trong gia đình còn thấy ngại ngần thế mà Thánh Lễ được thật nhiều người đến tham dự cầu nguyện cho người bạn đời của tôi..Trên cung thánh gia đình chúng tôi chỉ nghĩ có cha quản nhiệm làm chủ tế,  nhưng diệu kỳ thay có thêm 4 vị linh mục với tấm lòng người mục tử nhân hậu đã hoàn toàn vì tình thương  chẳng quản ngại đường xá xa xôi đã đến dâng lễ cầu nguyện cho anh. Tôi chỉ biết cúi đầu Tạ Ơn Chúa và ngẫm nghĩ “ Không có sự gì mà Thiên Chúa không làm được (Lc 1,37)” .

Thiên Chúa không chỉ tỏ tình thương của Người trong lúc người bạn đời của tôi ngã bệnh, lúc anh nằm xuống mà cho đến ngày hôm nay Người vẫn quảng đại ban phát trên gia đình chúng tôi bao nhiêu ơn lành hồn xác. Nhất là sự bình an nội tâm. Những ước mong trước kia khi còn sống anh chưa thực hiện được, thì ngày hôm nay dần dần Chúa đã cho hoàn tất.Từ ngày bố mất, các cháu lại trở nên gần gũi với ông bà và mẹ hơn. Quý nhất là cháu trai nhỏ vì thương tôi và có lẽ ý thức được một phần trách nhiệm của mình nên đã phụ giúp tôi chăm sóc ông bà..và sáng nào cũng dậy sớm trước vài phút để lần chuỗi Lòng Thương Xót cầu nguyện cho bố.

Giờ đây, sau biến cố đau thương này, đã 9 tháng 3 ngày trôi qua, càng ngày tôi càng xác tín sâu xa  Thiên Chúa Toàn Năng và muôn đời yêu thương là  ĐẤNG EMMANUEL ĐÃ, ĐANG VÀ MÃI MÃI Ở CÙNG CHÚNG TA

Xin  tiếp tục cầu nguyện cho Linh Hồn Antôn. Gia đình chúng tôi hết lòng Chân Thành Cảm Tạ.

Maria Vân Anh

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay