CƯỜI MỘT PHÁT NGÀY CÁ THÁNG TƯ…

Van Pham

CƯỜI MỘT PHÁT NGÀY CÁ THÁNG TƯ…

Ở Vương quốc Anh, mọi người hét lên “Cá tháng tư!” để tiết lộ trò chơi khăm của họ, thường là sau khi nó đã được phát hiện. Một trong những trò đùa nổi tiếng nhất là vào năm 1957, khi đài BBC phát một bộ phim tài liệu giả mạo có tên là Vụ thu hoạch mỳ ống Thụy Sĩ, trong đó có cảnh những người nông dân đang hái “mỳ spaghetti mới trồng”. Điều này dẫn đến việc nhiều người đã gọi điện đến để hỏi xem họ có thể mua “cây mì spaghetti” ở đâu, buộc BBC phải giải thích rằng đó thực chất chỉ là một trò đùa Cá tháng Tư.

Mọi người ở Ireland có truyền thống chơi khăm nhau bằng cách nhờ ai đó chuyển một lá thư quan trọng. Khi bức thư được mở ra, nó có nội dung “Gửi kẻ ngốc hơn nữa”, khuyến khích người đọc nó gửi người đưa tin cho người khác, người sẽ thực hiện cùng một thói quen cho đến khi ai đó thương hại người đưa tin hoặc chính anh ta nhìn vào bức thư.

Ở Pháp và Ý, ngày Cá tháng Tư được gọi là Cá tháng Tư (Poisson d’Avril hoặc Pesce d’Aprile). Nó được đặt tên như vậy vì truyền thống ở những nơi này là chơi khăm bạn bè và gia đình của bạn bằng cách dán một con cá giấy vào lưng họ mà người đó không nhận ra. Sau đó, người đó đi loanh quanh trông như một kẻ ngốc cho đến khi người khác chỉ ra điều đó.

****

Đàn Ông Đúng, Phụ Nữ Sai

Nhà báo phỏng vấn một cô gái về bí quyết hạnh phúc gia đình,

Nhà báo:

– Thưa chị, đâu là bí quyết hạnh phúc gia đình?

Cô gái:

-Rất đơn giản! Ở nhà tôi, đàn ông chỉ có đúng, phụ nữ chỉ có sai!

Nhà báo:

-Chị có thể giải thích rõ hơn không?

Cô gái bật mí cái bí kíp phi thường, cô vênh mặt:

-Đàn ông chỉ có đúng, nghĩa là đi làm phải về đúng giờ, đi nhậu phải về đúng giấc, tiền lương phải đưa đúng ngày, phải giao đúng số …

Nhà báo sốt ruột, cắt ngang:

-Còn vế sau thì sao?

-Đàn bà chỉ có sai, nghĩa là sáng sai chồng đưa con đi học, trưa sai chồng chạy đón con về, chiều sai chồng tắm con, tối sai chồng lên gường đấm lưng cho vợ, …

-!!!???

****

Khi thủ tướng cộng sản đi chợ

Nhân dịp Thủ tướng Hoa Lục Lý Khắc Cường đến chợ hàng hóa Chiêu Thông, khi vào quầy hàng thịt, ông ta hỏi người bán thịt:
– Công việc kinh doanh thế nào?
Đáp:
– Thông thường rất tốt, nhưng hôm nay đến một cân cũng không bán
được.


Lý:
– Tại sao?
Đáp:
– Vì ngài đến, khách hàng không được vào.
Lý:
– Vậy thì tôi mua hai cân.
Đáp:
– Không bán.
Lý:
– Tại sao?
Đáp:
– Vì để đảm bảo an ninh khi ngài đến, ở đây không được có dao.
Lý:
– Dao không có, vậy tôi mua cả tảng thịt này.
Đáp:
– Cũng không thể bán được.
Lý:
– Tại sao?
Đáp:
– Bởi khi ngài chưa đến thì giá mỗi cân là 23 tệ, ngài đến thì giá mỗi
cân được qui định chỉ còn 18 tệ, nếu bán bị hao mất 5 tệ.
Lý:
– Vậy anh hãy bán cho tôi miếng thịt này theo giá 23 tệ mỗi cân như
thường ngày.
Đáp:
-Vậy cũng không được.
Lý ngạc nhiên:
– Tại sao thế?
Đáp:
– Bởi tôi không phải người bán thịt, thực ra tôi là một cảnh sát vũ trang.
Lý:
– Gọi đội trưởng của anh đến đây!
Đáp:
– Đội trưởng đang bán trái cây, thưa ông! *

****

Bác sĩ lỡ lời ?

Chồng đưa vợ đi siêu âm. Người chồng cầm một tấm ảnh lên xem, bác sĩ đột nhiên bảo:

– Không phải là của anh.

Cô vợ nghe thế xanh mặt, lắp bắp nói:

– Thế cũng nhìn ra được à?

Người chồng giận dữ nhìn vợ, cô vợ sợ hãi khóc lóc:

– Em sai rồi, anh tha lỗi cho em.

Bác sĩ cau mày đưa ra tấm ảnh khác bảo:

– Cái này mới là của anh.

???

****

Chồng mất ngủ vì vợ hàng xóm ngoại tình

Hai vợ chồng chuẩn bị lên giường đi ngủ thì nghe thấy tiếng hàng xóm cãi nhau, chồng hỏi vợ:

– Hàng xóm cãi nhau gì mà to thế nhỉ?

Cô vợ nhanh nhảu:

– Anh không nghe thấy à? Anh chồng đang điều tra vợ ngoại tình đó!

Anh chồng tiếp lời:

– Nghe chừng có vẻ cãi nhau to đấy! Hắn đang bắt cô vợ khai ra kẻ thứ ba kìa!

Một lát sau vợ giục chồng đi ngủ:

– Đi ngủ thôi anh, mất thời gian quá!

Chồng gật gù:

– Ừ, chờ mãi mà không thấy cô ta khai tên anh ta (ra), ta đi ngủ thôi!

– !?!

TIẾNG VIỆT KHÔNG DẤU

  VUI CƯỜI

TIẾNG VIỆT KHÔNG DẤU

Chồng đi công tác, bảo khi nào xong việc sẽ về. Nhưng đã quá 2 ngày như lịch công tác mà anh chàng vẫn mải mê công việc, cô vợ nhắn tin hỏi:

– “Chung nao ve?”.

Anh chồng đang bận, trả lời vội rằng:

– Anh ban lam tinh chieu mai ve.

Đọc xong, cô vợ quáng quàng gọi điện lại bù lu bù loa:

– Anh đi luôn đi, sao số tôi khổ thế này …

Lúc này, anh chàng kia mới biết mình nhầm, hoảng hồn phân bua:

– Anh bận lắm, tính chiều mai về. Thôi, để anh thu xếp, chiều nay về luôn vậy.

********

Ngày lễ 20-11, con trai được nghỉ học về xum họp gia đình. Bố mẹ chờ, chờ mãi chưa thấy nó về, mới sai đứa em gái nhắn tin hỏi:

– “Ve toi dau roi?”.

Thằng con nhắn tin trả lời:

– “Dang mua qua chua ve duoc”.

Đứa em gái nhanh nhảu bảo với bố mẹ:

– Mẹ ơi, anh nói đang mua quà chưa về được.

Chờ mãi tới lúc thằng anh trai về, em gái đon đả:

– Quà em đâu?

– Quà gì? Ai bảo có quà đâu?

– Sao hồi nãy anh nói đang mua quà?

– Tao nói là đang mưa quá, chưa về được.

May be an image of one or more people and text

Phỏng theo chuyện cười trên mạng

Một con chuột cống đang giữ chức Tổng sắp hết 2 nhiệm kỳ, theo luật là phải về vườn. Tuy nhiên vì tham quyền cố vị nên chuột Tổng triệu tập đám chuột dưới quyền và hỏi từng con một. Mục đích là vừa được bám ghế vừa thanh trừng những kẻ không phục.

Với con chuột thứ nhất, chuột Tổng hỏi:

– Theo mầy, tao xứng đáng ngồi lại ghế Tổng không?

– Dạ! Theo luật quy định là không!

– ‘Đoòng!’, chuột Tổng thổi khói súng: Thằng này có ý chống đối.

Vẫn câu hỏi đó, con chuột thứ 2 suy nghĩ rồi run rẩy trả lời:

– Dạ! Em không biết ạ!

– ‘Đoòng’, chuột Tổng lại thổi khói: Loại dốt nát như mày không nên sống.

Đến con chuột thứ 3, chuột Tổng vẫn hỏi lại câu hỏi đó. Con này suy nghĩ rồi trả lời:

– Biết luật thì sao mà không biết luật thì sao?

‘Đoòng’!: Nguy hiểm như mày thì càng phải chết.

Tiếp tục con chuột thứ 4, lại là câu hỏi đó, con này suy nghĩ rồi trả lời:

– Trả lời anh giết, không trả lời anh giết, trả lời sai anh giết, trả lời đúng cũng giết luôn, thì em biết phải làm sao?

‘Đoòng’!: Mày phải chết vì mày nói quá nhiều.

Đến con chuột cuối cùng, vẫn câu hỏi cũ, con này nhanh nhảu trả lời:

– Dạ thưa anh! Với người vĩ đại như anh, là anh cả dân tộc này thì anh xứng đáng được hưởng “suất đặc biệt” ạ. Đất nước này có thể thiếu luật chứ không thể thiếu anh được đâu ạ. Anh phải được đặt ở vị trí cao hơn cả luật pháp mới đúng ạ.

Chuột Tổng khoái chí bảo: Chú mày được, theo anh! Anh sẽ cơ cấu cho chú làm tuyên giáo bảo vệ ngai vàng cho anh.

P/S: Phỏng theo chuyện cười trên mạng

Fb Đỗ Ngà

May be a cartoon

Cười tí tỉnh.

– Bức tranh “Ai bỏ đi trước sẽ chết”

1.”Một bức tranh với giá trị nhân văn sâu sắc, ngay cả khi cô gái nói rằng nếu chàng trai rời bỏ cô, anh ta sẽ chết, nhưng nhìn kỹ vào bức tranh, bàn tay cô gái vẫn ôm vào cổ chàng trai để chắn lấy mũi dao. Còn chàng trai trong bức tranh này có vẻ như rất yêu cô gái, anh ta lấy tay mình choàng ôm vào lưng của cô, nhưng mũi dao thì vẫn kề sau gáy. Đây chính là sự khác nhau trong cách thể hiện tình yêu giữa một người đàn ông và một người phụ nữ. Đàn bà luôn dùng miệng lưỡi cay độc để làm tổn thương chàng trai của họ khi anh ta mắc lỗi, nhưng cuối cùng phụ nữ vẫn là người đau khổ nhất. Còn đàn ông luôn bảo rằng họ yêu rất nhiều, nhưng lại là kẻ gây đau khổ nhiều hơn.

P/S: Phụ nữ luôn là người hy sinh nhiều nhất trong cuộc sống này. Họ có thể chấp nhận những phần đắng, phần cay về phía mình để nhường phần ngọt, phần bùi cho người con, người đàn ông của cuộc đời mình. Vì vậy, hãy nên trân trọng những người phụ nữ xung quanh bạn (Mẹ, chị gái, người yêu, bạn gái…).”

Lời bàn của Tam Sao Cốc Tử: 

Thời trẻ yêu say đắm tất điên loạn cũng bởi đó mà ra. Bức tranh suy thời trẻ đã đúng, về già gẫm lại càng đúng. Một cặp lão mão bảy tám chục bó người nào bỏ đi trước vào nhà quàn mà nằm là chết chứ còn gì nữa!!!

     2.Thời 1960 có hai anh em nhà kia người anh dân Mỹ, chú em công dân Nga.

Người anh xứ Mỹ thất nghiệp và đói. Có ý tưởng hay; anh ta đến ngồi trước cổng tòa Bạch Ốc và nhai cỏ khô. Tổng thống Kennedy đi ra thấy thế bèn hỏi:

“Anh kia làm gì mà nhai cỏ khô vậy ?”
“Dạ thưa tôi thất nghiệp và đói quá !”

Kennedy tức giận, ra lệnh nhân viên cho anh ta ăn và giúp thêm ít tiền.
“Còn muốn gì nữa không ?”
“Xin cho thêm cái vé qua Nga thăm chú em”

Kennedy giàn xếp cho người này bay sang Nga.

Khi thấy chú em bên Liên xô cũng đói khát người anh cả cười bảo:
“Anh cho chú lời khuyên rất hay là đến ngồi trước cổng điện Cẩm Linh nhai cỏ khô đi. Thấy chú mày làm vậy là chủ tịch Krushchev tức giận và sẽ cho chú mày những gì chú cần.

Người em nghe lời đến ngồi trước cổng điện Cẩm Linh nhai cỏ khô.

Krushchev đi ra, thấy cớ sự bèn hỏi:
“Sao mày nhai cỏ khô vậy ?”
“Dạ thưa tại đói và không có tiền”

“Sao ngu thế! Giờ là mùa hè mà mày không bứt cỏ tươi nhai để giành cỏ khô cho mùa đông hử?”

  1. Đám đàn ông rảnh rỗi ngồi tán gẫu chuyện nghìn lẻ một đêm…cãi vã

    Một ông nhà binh nhanh chân phát biểu trước:
    – Các ông có biết không?  mỗi cuối tuần tôi chở vợ đi chợ, tôi đẩy xe theo sau bà.  Mua đầy xe, tôi hỏi bả “Về chưa?”  Bả nói ông chở cho tôi lại chợ khác mua một chai nuớc mắm.  Tôi hỏi  “Sao bà không mua ở đây luôn.”  Bả nói:  “Ở đây nuớc mắm tới $2.99, còn chợ kia chỉ có $2.88”. Từ chợ nầy đến chợ kia lái xe 45 phút, bả quên tính tiền xăng. Tôi với bả bắt đầu… cãi.

**

Một ông cựu công chức xen vô:- Còn tôi, khi lái xe, tôi quẹo tay phải, bả nói sao ông không quẹo tay trái. Tôi chạy nhanh, bả kêu tôi chạy chậm lại. Tôi chạy chậm, bả nói ông chạy như rùa bò. Tôi nói: “Để tôi order hãng xe Toyota chế cho bà xe có 2 tay lái, để bà khỏi lái xe bằng miệng.”  Và, thế là cãi nhau.

 **

Ông nhà bếp lắc đầu và kể chuyện ông nghe được như sau:
– Có ông kia lái xe chở bà vợ ngoài xa lộ, chạy nhanh, bị cảnh sát quay đèn chận lại.  Cảnh sát hỏi “Ông có biết lỗi gì không?”  Ông chồng chưa kịp trả lời, bà vợ tươm tướp la lên!  “Tôi đã nói ông rồi, ông chạy bạt mạng 7, 8 chục miles có ngày bị phạt mà ông không chịu nghe.”
Ông chồng giận dữ la bà vợ:
– Để tôi lo, bà im cái mồm bà lại đi.
Không ngờ ông Cảnh Sát này là người Việt, nghe đuợc tiếng Việt, hỏi bà vợ:
– Bộ ông chồng bà ở nhà cũng nạt nộ bà như vậy phải không?
Bà vợ liền trả lời:
– Đâu có.  Bữa nào ổng uống ruợu say, ổng mới la như vậy.
Ông chồng nhận 1 ticket vuợt tốc độ và 1 ticket uống ruợu lái xe. Thế là vợ chồng lại cãi nhau.

 **

Ông nhà thơ nghe nói nãy giờ nhảy vô:
– Bà ngoại con Tép của tôi cũng không thua ai.
Bả nói với tui: “Sao tôi thấy ông ở Mỹ mấy chục năm rồi mà không hội nhập được gì hết.”
Tôi tức quá:
– Bà không thấy tôi hội nhập sao? Ai cao máu, tôi cũng cao máu, ai cao mỡ, tôi cũng cao mỡ, ai tiểu đường, tôi cũng tiểu đường, tôi còn hơn nguời ta cái thấp khớp nữa.  Bà còn muốn tôi hội nhập gì nữa?
– Bà ngoại còn  nói: “Ý tôi muốn nói là ông không biết galant như nguời Mỹ, mở cửa xe cho vợ, mua bó hoa tặng vợ ngày Birthday, ngày Valentine.” … 
– Trời ơi! Tôi cũng  muốn mở cửa xe cho bà lắm chứ, nhưng sợ người ta nhìn vào, người ta nói: “Thân bà một đống, cọp ăn 3 ngày không hết, bộ bà đó bị bịnh bại liệt gì mà không mở cửa xe được”. Còn birthday của bà, tôi mua cho bà 1 bó rau muống, 1 bó hành, 1 bó ngò, bà còn muốn gì nữa.   
Thế là ông bà ngoại của con Tép bắt đầu cãi.

 **

Ông nhà văn nãy giờ ngồi trầm ngâm, cuời mím chi, chậm rãi kể:
– Có một ông chồng đi sau xe chở quan tài của vợ đưa ra nghĩa trang. Ông bạn đi gần bên thấy ông này sao cái miệng nhép nhép như đọc kinh. Ông bạn tò mò đến gần hơn, thì nghe ông này không phải đọc kinh, mà ông ấy đang hát. Ông bạn hỏi: “Đám tang vợ vui vẻ gì mà ông hát?”
Ông chồng trả lời:
– Từ ngày cưới bả đến giờ, chỉ có hôm nay tôi đi chung với bả mà không cãi nhau”
 

**

Ông nhà bếp chen vô một chuyện khác. Ông kể năm rồi, ông phải mổ van tim. Bà vợ ngồi kế bên than: “Ông ơi, ông chết tôi chết theo”

      Ông hoảng hồn: “Thôi bà ơi, để tôi đi một mình cho thanh thản, khỏi phải đi chung, khỏi phải cãi với bà.”

ST.

 From: TU-PHUNG

Ai cũng biết là Việt Nam, Lào là anh em.

Phuong Thao shared a post.
Image may contain: shoes
Yêu Sử Việt shared a post.

Ai cũng biết là Việt Nam, Lào là anh em.

Nhưng một sự thật phũ phàng là : Cái gì tệ ở Việt Nam cũng gán cho cái mác Lào.

Đôi dép mang gớm nhất, rẻ nhất là đôi dép Lào (15k 2 đôi).

Bệnh thì có bệnh lang ben, hắc Lào.

Cái thứ thuốc hút gớm nhất cũng là thuốc Lào.

Cơn gió khắc nghiệt nhất cũng gọi là gió Lào.

Và …. có một ông doanh nhân nọ người Lào sang Việt Nam làm việc cũng đã lâu.

Trong một chuyến đi công tác Hà Nội, trên xe buýt, ông ta ngồi chung với 1 người Hà Nội.

Sau khi đến trạm dừng, người Hà Nội kia phát hiện là đôi dép mình không cánh mà bay.

Ông ta la lên: “thằng lào, thằng lào lấy “

Lời phản biện tại buổi trình chiếu sơ lược Phim The Vietnam War

Lời phản biện tại buổi trình chiếu sơ lược Phim The Vietnam War

TS.Nguyễn Ngọc Sẵng 


– Tôi may mắn được đại diện đài truyền hình PBS và Thư Viện địa phương mời vào Ban Điều Hành Thảo Luận (discussing panel) về phim The Vietnam War do hai nhà làm phim Ken Burns và Lynn Novick bỏ ra mười năm thu thập tài liệu để làm ra cuốn phim 18 tập nầy. Phim sẽ được trình chiếu vào ngày 17 tháng 9 năm 2017 trên Đài Truyền Hình PBS của Mỹ.

Trước lượng khán giả khoảng hơn 200 người, toàn là người Mỹ (trừ cô phụ tá tôi là một bác sĩ trẻ, Quyên Huỳnh). Tôi rất áy náy, nhưng quyết định nhận lời vì nghĩ rằng đây là cơ hội để nói lên quan điểm của Người Lính Việt Nam Cộng Hoà về Chiến Tranh Việt Nam. Tôi lên đường vì ý niệm đó dù biết sẽ không dễ dàng, nhất là ngôn ngữ.

Sau phần trình chiếu, họ hỏi mỗi người trong Ban Điều Hành Thảo Luận một câu. Trong phim có một cựu chiến binh Bắc Việt, tên Bảo Ninh được phỏng vấn, và ông nói rằng trong cuộc chiến tranh Việt Nam KHÔNG có người thắng (no vinners). Người điều khiển chương trình hỏi tôi nghĩ gì về ý kiến nầy?

Trước khi trả lời, tôi trình bày nhận định rằng muốn biết ai thắng, ai thua phải biết ít nhất ba (3) điều căn bản: (1) mục tiêu tham chiến của các bên, (2) Sự tổn thất mà họ trả giá. (3) và đánh giá trên tổng thể do cuộc chiến gây ra. 

                                                     A) Mục Tiêu Tham Chiến

  1. Mỹ tham gia cuộc chiến vì muốn KỀM CHẾ Trung Cộng, theo tài liệu Pantagon Papers, một nghiên cứu chính thức của Bộ Quốc Phòng Mỹ về sự tham dự của Mỹ tại Việt Nam từ 1945 đến 1967 do ông Daniel Ellsberg thực hiện và được công khai trên tờ The New York Times năm 1971, chủ yếu không nhằm bảo vệ sự độc lập của Miền Nam. Bảo vệ Miền Nam là chiến thuật trong chiến lược ngăn chận Tàu. Tài liệu nầy dài khoảng 4000 trang và được liệt kê là Tối Mật và được giải mã ngày 4 tháng 5 năm 2011 tại  thư viện của Tổng Thống Richard Nixon tại California.
  2. Mục tiêu của Bắc Việt là Giải Phóng Miền Nam bằng vũ lực để Làm Bàn Đạp cho cuộc bành trướng của cộng sản quốc tế xuống vùng Đông Nam Á. Việc nầy do Hồ Chí Minh thực hiện với sứ mạng là người lãnh đạo cộng sản Đông Dương từ năm 1932. Và điều nầy hoàn toàn phù hợp với lời tuyên bố của Tổng Bí Thư Lê Duẩn “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Sô, Trung Quốc”, nếu câu nói nầy đúng sự thật. Đây là sứ mạng của những người lãnh đạo cộng sản Việt Nam.
  3. .Mục tiêu của những nhà lãnh đạo Miền Nam là bảo vệ độc lập, chủ quyền Miền Nam chống lại sự xâm lăng của cộng sản Miền Bắc với sự viện trợ tối đa của Nga, Tàu và khối cộng sản Đông Âu, kể cả Cuba. Nhưng vì thế yếu họ chấp nhận và yêu cầu Mỹ và khối tư bản viện trợ để họ bảo vệ lãnh thổ, và dân chúng theo họ.                                                                                                                                                                                                                                                                                                    B) Những Tổn Thất Của Các Bên
  1. Phía Mỹ có 58.307 binh sĩ tử trận, chi tiêu 168 tỷ Mỹ kim (có tài liệu nói 1020 tỷ), 303.604 binh sĩ bị thương, 1948 binh sĩ mất tích và lúc cao điểm của chiến tranh có 543.000 binh sĩ tham chiến. Khi chiến binh Mỹ từ chiến trường Việt Nam về bị dân chúng khinh thị, không đón tiếp trọng thể như những binh sĩ tham gia trong những cuộc chiến ngoại biên khác. Và vết thương chiến tranh chưa hoàn toàn hàn gắn được.
  2. Phía Bắc Việt có 950.765 binh sĩ tử trận, gần 600.000 bị thương, số mất tích không có con số rõ ràng, ước tính khoảng 300 ngàn người... Trong chiến cuộc, Miền Bắc được xếp vào hạng 1 trong 5 quốc gia nghèo nhất thế giới. Và cuộc chiến do Miền Bắc gây ra làm thiệt mạng 2 triệu thường dân.
  3. Phía Việt Nam Cộng Hoà có 275 ngàn chiến sĩ thiệt mạng, khoảng 1.170.000 người bị thương, không có con số mất tích được liệt kê và ngày 30 tháng 4 năm 1975 họ đầu hàng vô điều kiện.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                         C) Ai Thắng? Ai Thua?                                                                      1.Từ những phân tích trên, tôi trình bày quan điểm riêng rằng Mỹ đã đạt được mục tiêu Kềm Chế Trung Cộng, vậy Mỹ là người THẮNG.                                                                                     2.cũng từ phân tách nầy, tôi trình bày cho thính giả rằng Bắc Việt hy sinh gần 1 triệu binh sĩ, gần 6 trăm ngàn người thương tật, 300 ngàn người mất tích, làm 2 triệu thường dân bị chết oan và biến đất nước thành 1 trong 5 nước nghèo nhất thế giới, vậy Bắc Việt là người THUA vì phải trả giá quá đắt mà Trung Cộng vẫn không nhuộm đỏ được vùng Đông Nam Á. Họ THUA vì không đạt được mục tiêu.                                                                                                                 3.Việt Nam Cộng Hoà đầu hàng vô điều kiện ngày 30 tháng 4 năm 1975 là người THUA. Theo bài phỏng vấn của Tướng Frederick C. Weyand ngày 12 tháng 6 năm 2006 thì cuộc chiến bị thua không phải do quân đội kém cỏi mà do những người lãnh đạo chính trị ở Washington. Họ thắng trên chiến trường, nhưng thua vì sự bội ước của đồng minh. Nhưng theo thiển nghĩ thì sau khi Hoa Kỳ đã hoàn thành mục tiêu kiềm chế Trung Cộng, họ rút lui bằng sự trả giá của nhiều bên, trong đó có cả binh sĩ của họ.

Kết luận sau cùng của tôi với cử toạ là cả hai phía người Việt đều là kẻ thua, nhất là dân tộc Việt Nam là người thua trong cuộc chiến tranh ủy nhiệm của người cộng sản do Hồ Chí Minh, người cộng sản quốc tế, thực hiện sứ mạng trên sự đau xót vô vàn của dân tộc, làm kiệt quệ đất nước và tạo vết thương lịch sử dù 42 năm rồi vẫn chưa lành và không biết có cơ hội nào để lành vết thương dân tộc nầy.

Một cử toạ hỏi tôi về hậu quả tâm lý hiện tại của cuộc chiến, tôi chỉ đơn giản trả lời “bên thắng cuộc vẫn coi bên thua cuộc là kẻ thù cho dù chiến tranh đã chấn dứt 42 năm rồi”.

Cuốn phim vẫn trình bày những sự kiện mang tính cách tuyên truyền cũ rích dù họ bỏ ra 10 năm sưu tập tài liệu, phỏng vấn một số người trong và ngoài nước. Vẫn trưng tấm hình Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan bắn tên Việt Cộng Bảy Lốp trên đường phố Sài Gòn, vẫn bản cũ kết tội tên Trung úy William Calley sát hại 128 thường dân, vẫn chuyện thả bom napalm vào một số làng mạc gây thương tích cho thường dân v.v…, nhưng tôi nói thẳng với họ rằng Việt Cộng pháo kích vào trường tiểu học Cai Lậy ngày 9 tháng 3 năm 1974 làm thiệt mạng gần 200 em học sinh tiểu học sao đoàn làm phim không biết? Trong  trận Tết Mậu Thân, người cộng sản sát hại gần 6 ngàn đồng bào vô tội tại Huế, sự kiện chấn động cả thế giới mà đài truyền hình PBS không hay? Phim vẫn cho rằng công ty hoá chất Dow Chemical sản xuất bom Napalm để dội vào làng giết hại dân lành, tôi thẳng thắn nói với họ rằng bom Napalm không chế tạo để giết dân lành và vụ cô Kim Phúc là một trong những nhầm lẫn trong chiến trường như Mỹ đã từng nhầm lẫn ném bom trúng tòa đại sứ Trung Cộng tại Kosovo 1999, thỉnh thoảng ném bom nhầm tại Iraq, Afghanistan, Syria v.v…, Thậm chí họ còn ném bom nhầm vào những đơn vị quân đội của Hoa Kỳ, bắn nhầm binh sĩ Hoa Kỳ v.v…, trong chiến tranh không thế nào tránh nhầm lẫn được. Thế mà bọn truyền thông dòng chính vẫn cố tình vu khống một cách lố bịch, không chút liêm sỉ những sai lầm mà ai cũng có thể nhận thấy. Thảo nào Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump miệt thị họ không oan chút nào.

Sau buổi hội thảo, một sử gia Mỹ tên Bill Laurie gặp tôi và ông nói Bảy Lốp là tên khủng bố đã sát hại 6 người thân của viên chức VNCH, nên bắn Lốp là không vi phạm công ước Geneve.

Có thể đáng lẽ người Mỹ đã rút quân trước 1969, nếu người tư lệnh chiến trường Việt Nam của họ có chiến thuật đúng đắn, khác với chiến thuật “Truy tầm, tiêu diệt” mà Tướng Westmoreland, người được báo chí gọi là vị Tướng bại trận tại Việt Nam (The General Who Lost Vietnam) áp dụng trong nhiều năm. Những nhà bình luận quân sự chỉ trích chiến thuật dùng lực lượng hùng hậu để truy lùng giặc của Westmoreland  là không đúng. Chiến thuật nầy chỉ có kết quả khi đối phương chấp nhận đương đầu, nhưng quân Bắc Việt vào thời điểm đó, họ tránh né trong những cuộc hành quân lớn, họ rút sâu vào rừng hoặc vượt qua biên giới Cao Miên, Lào để bảo toàn lực lượng.

Nếu họ sử dụng những vị Tướng tài như Tướng Harold K. Johnson, Frederick C. Weyand, v,v,. thì có lẽ người lính Mỹ đã hồi hương sớm, ít thiệt hại sau khi đã hoàn thành mục đích Kềm Chế Trung Cộng. Và mức độ thiệt hại mà quân đội hai phía Việt Nam sẽ ít hơn, nhất là con số thiệt hại nhân mạng dân lành sẽ thấp hơn, mức độ nghèo nàn, đói rách, lạc hậu của người dân Việt Nam sẽ ít hơn, và trên hết, hận thù không dai dẳng như ngày hôm nay.

Vấn đề viện trợ quân sự cho Miền Nam cũng góp phần trong chánh sách “phủi tay” của Hoa Kỳ. Từ con số 2..8 tỉ năm 1973, còn 1 tỉ năm 1974 và 300 Triệu cho năm 1975. Và cuối cùng, tháng 12 năm 1974 quốc hội Hoa Kỳ quyết định cắt hết viện trợ quân sự, chỉ 55 ngày sau là Việt Nam Cộng Hoà sụp đổ. Không có quân đội nào đánh giặc mà không có vũ khí, hoặc viện trợ vũ khí, chỉ trừ “truyền thuyết” Quân Giải Phóng với tay không bắt được máy bay Mỹ.

Không ai kéo lịch sử lùi lại được. Người gây ra cuộc chiến vì nhiệm vụ quốc tế cộng sản phải thành khẩn thú nhận trách nhiệm lịch sử. Không chấp nhận hôm nay, trong tương lai lịch sử cũng sẽ ghi lại bởi chính con cháu chúng ta, họ đọc lịch sử từ hai phía, họ đọc lịch sử thế giới, họ sẽ viết lại sự thật mà thế hệ cha ông họ đã trải qua. Đó là chính sử chứ không phải tài liệu tuyên truyền, xuyên tạc, bóp méo sự thật mà người cộng sản dùng bạo lực để bóp méo và gọi là lịch sử.

Họ phải thành tâm Hoà Giải Hoà Hợp với những nạn nhân của họ, với đồng bào trong nước để xây dựng lại sức mạnh dân tộc để chống lại giặc Tàu. Làm chậm trễ sẽ mất nước và tội của họ sẽ chồng chất thêm với đất nước và dân tộc.

Đây là bộ phim phản ảnh một phía, trình bày phân nửa sự thật, không xứng đáng bỏ thời giờ xem. Điều nầy tôi đã viết trên Yahoo, nhưng 15 phút sau bị gỡ xuống. Hy vọng Burns và Novick sẽ đọc và nhìn lại vấn đề, nếu họ muốn trình bày một số khía cạnh thật về chiến tranh Việt Nam./.

TS.Nguyễn Ngọc Sẵng

 Anh chị Thụ & Mai gởi

Bụt trả lời Lợn

Bụt trả lời Lợn

 

Một con lợn sề bị đem ra chọc tiết, nó đau đớn kêu gào thảm thiết. Bụt hiện ra hỏi: Vì sao con khóc?.

Con lợn sề rưng rưng nước mắt: Thưa Bụt, cuộc đời này thật bất công! Con sinh ra đã mang thân hình xấu xí, cả đời phải ăn cơm thừa canh cặn, thế mà cuối cùng lại bị giết thịt để làm thức ăn cho kẻ khác, vậy công bằng ở đâu?

Bụt cười:

-Con không hiểu rồi! Để ta giải thích cho con. Cuộc đời này có luật nhân quả, có kiếp luân hồi.

-Kiếp trước con bỏ ngoài tai những lời dạy bảo của ông bà cha mẹ, nên kiếp này trời phạt cho con mang đôi tai to.

-Kiếp trước con nhắm mắt làm ngơ trước những cảnh cơ cực của người khác, nên kiếp này trời phạt cho con mang đôi mắt híp.

-Kiếp trước con ngồi ì một chỗ nhiều, nên kiếp này trời bắt con mang chân ngắn, bụng to.

-Kiếp trước con nói nhiều làm ít, lừa phỉnh chúng sinh, nên kiếp này trời bắt giọng con ” khịt khịt “.

-Kiếp trước con hát karaoke nhiều, nên kiếp này trời bắt mõm con nó dài.

-Kiếp trước con sa đọa trụy lạc, nên kiếp này trời phạt con mang nhiều vú.

-Kiếp trước con ăn chơi phè phỡn bằng tiền mồ hôi nước mắt của người khác, nên kiếp này trời bắt con ăn cơm thừa canh cặn.

-Kiếp trước con hãm hại nhiều người vô tội, nên kiếp này trời phạt con bị giết thịt.

Giờ Con đã giác ngộ ra chưa?

 

Con lợn sề gạt nước mắt, bán tín bán nghi, băn khoăn tự hỏi:

“Chả lẽ …. kiếp trước mình là một … quan chức nhà nước XHCN…” ???

 

Sưu tầm nguoiphuonnam

Anh Trương Nghĩa gởi